Giang Hồ Thập Tam Ðao

Chương 12: Hiệp tâm nặng nợ

Biện Bất Nghi trước sau đóng kịch rất y như thật, dọc đường vừa đi vừa hỏi :

- Con gái ta vẫn khỏe đấy chứ?

Lỗ Đại nói :

- Ăn no ngủ kỹ thì gì chẳng khỏe!

Biện Bất Nghi chửi thầm trong lòng :

- Hai thằng cha chết băm kia, Biện gia chúng mày ngoại hiệu là Y Tử Nhân, có thể lấy mạng người như trở bàn tay. Chúng mày muốn qua mắt Biện gia thì còn kém xa lắm.

Hắc Tâm Lão Thạch trong lòng thì lại nghĩ khác, hắn nghĩ sao lại khéo đến thế, vừa đưa người đi thì vị tiên sinh này lại đến đòi người?

Lỗ Đại cũng không khỏi nơm nớp lo lắng, hắn chẳng nghĩ ra lão đần này đang đêm tối mang theo trong người ngân phiếu đến ba trăm lượng, đi cùng với hai đại hán xa lạ như bọn hắn ra ngoài trấn vắng vẻ thế này, chẳng lẽ lão ta không sợ...

Biện Bất Nghi đương nhiên chẳng biết sợ, lão đi lững thững xem ra có chút vất vả, nhưng kỳ thực trong bụng cười kha khá đắc ý!

Ba người theo nhau đi đến đầu bắc trấn, quả nhiên một phủ viện khá lớn nằm chường ra đó, hai cánh cửa đóng im ỉm. Nhưng một điều hết sức đáng ngờ là trang viện này chừng như bị bỏ hoang. Vì nhìn thấy trên bậc tam cấp cỏ dại mọc lác đác.

Biện Bất Nghi làm như chẳng hay biết, cứ thủng thẳng theo chân bọn Lỗ Đại hai người vào bên trong trang viên, một không khí âm trầm lạnh lẽo phảng phất tới, ba người đã vào sau cánh cửa chính.

Biện Bất Nghi lúc ấy mới chừng nhận ra có điều không ổn, chỉ tay vào mặt Lỗ Đại hét lên :

- Nơi này là nơi nào, làm sao lại đưa con gái ta đến đây? Các ngươi quá đáng!

Lỗ Đại cất tiếng cười nhạt, nhưng chẳng nói gì.

Hắc Tâm Lão Thạch lập tức khóa trái cánh cửa nặng nề, quay người lại thì trong tay đã loáng lên một ngọn dao sáng ngời.

Biện Bất Nghi giật mình thoái lui một bước, vừa kinh vừa giận thét :

- Các ngươi định giết người?

Lỗ Đại cười khùng khục trong họng nói :

- Chỉ tại ngươi có mắt không tròng, tự mang mạng đến nộp!

Nói rồi hắn khom người rút phắt một ngọn dao lăm lăm trong tay, lại cười đắc ý nói tiếp :

- Lão tiểu tử, thằng mập nhà ta theo chân ngươi sao chẳng hề nhìn thấy ngươi vào quán rượu, nhất định chính mày ngửi thấy mùi rượu khác thường nên cố bày trò giả chết!

Biện Bất Nghi hơi giật mình, vừa rồi nói năng lưu loát định qua mắt đối phương, không ngờ cũng có lỗ hổng để cho đối phương phát hiện ra.

Nhưng có điều chúng đã biết ta nói dối, vì sao còn dẫn ta ra đây? Chỉ một lý do duy nhất là chúng nghĩ có thể thịt được Biện Bất Nghi ta!

Nghĩ thế, Biện Bất Nghi nhếch mép cười nhạt, rồi cuối cùng như đắc ý bật cười lớn thành tiếng.

Lỗ Đại lạnh lùng nói :

- Trước lúc bị băm ra thành tương, người còn cười được à?

Biện Bất Nghi nói :

- Bị băm chẳng phải ta, kẻ bị băm ra phải là hai vị kia! Nếu như không tin, xin cứ việc xuất đao!

Hắc Tâm Lão Thạch trừng mắt thét lớn :

- Con lừa già kia, chẳng phải đại gia nói phách, thứ như ngươi thì đại gia chỉ cần một ngón tay đủ lấy mạng ngươi rồi!

Lỗ Đại cũng cười tợn bồi thêm một câu :

- Lão tiểu tử ngươi lâm nguy bất loạn, chút bản lĩnh ấy cũng đủ khiến ông đây khâm phục. Thế nhưng không biết khi ngươi bị băm tan xương nát thịt, lúc ấy đáng thương hại như thế nào đây?

Biện Bất Nghi nói :

- Nhị vị, giữa chúng ta xưa nay không thù không oán, ta chỉ muốn chuộc con gái lại, chúng ta hà tất phải động đao động kiếm!

Lỗ Đại cười hắc hắc nói :

- Xem kìa, sao lại nhụt chí ra rồi, hẳn là sợ ăn đao chứ gì?

Biện Bất Nghi nói :

- Nhị vị, động đao là chuyện thương tổn hòa khí cho đôi bên, ta nghĩ hai vị nên theo lời thỏa thuận mang con gái trả lại cho ta thì mọi chuyện êm đẹp!

Hắc Tâm Lão Thạch đại nộ thét lớn :

- Ngươi tự giữ lấy mạng, lão tiểu tử!

Biện Bất Nghi nói :

- Ta chết chẳng tiếc gì, thế nhưng còn con gái ta...

Lỗ Đại “hừ” một tiếng gằn giọng nói :

- Con gái ngươi chúng ta nuôi dưỡng, ăn ngon mặc đẹp sung sướng cả đời, ngươi còn lo cho nó cái con mẹ gì nữa?

Biện Bất Nghi lắc đầu nói :

- Ta là cha nó, ta cần phải biết nó hiện tại ở đâu? Nhị vị...

Lỗ Đại nói :

- Nói thực cho ngươi biết, chúng ta cũng không biết nó được đưa đi đâu!

Biện Bất Nghi nghe thì chẳng vui trong lòng, hỏi đến vấn đề chính thì chúng bảo là không biết, xem ra tình hình này phải dùng đến thủ đoạn.

Nghĩ đến đó lão ưỡn ngực gầm lớn :

- Có chứ! Các ngươi mà bảo không biết con gái ta ở đâu à? Trả con gái lại cho ta!

Hắc Tâm Lão Thạch liền vung đao lên chém xả mạnh vào ngay giữa mặt Biện Bất Nghi, ánh đao xanh lạnh nghe rợn cả người, một đao cực điểm quyết lấy mạng đối phương.

Biện Bất Nghi chẳng hề nao núng, chờ đến khi đao đến ngay trước mặt mới dời bộ chuyển thân, người né sang một bên, đồng thời tay vung lên, chỉ nghe “kong” một tiếng, mũi đao của Hắc Tâm Lão Thạch bị ngọn đao trong tay Biện Bất Nghi đánh bật ra ngoài, thân hình hắn cũng loạng choạng theo.

Chẳng để cho Lỗ Đại và Hắc Tâm Lão Thạch kịp đứng trầm ổn, Biện Bất Nghi phất hai ống tay áo, chỉ thấy hai thân hình lăn tròn trên đất ra ngoài xa có đến ba trượng.

Lỗ Đại bị hất nghe đau cả người, thất thanh la lên :

- Mẹ kiếp, ngươi là nhân vật nào?

Nhưng Hắc Tâm Lão Thạch còn thảm hơn, bị hất văng đầu và vào bậc thạch cấp tươm máu, nhưng hắn vẫn lồm cồm bò dậy sờ sẫm trên đất.

Hắn tìm gì? Đương nhiên hắn tìm thanh đao của hắn, vì thanh đao chính là “can đởm” của hắn!

Biện Bất Nghi nghĩ đến chiếc kiệu bị Lương Tâm áp tải đi, trong lòng chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng.

Bấy giờ nghe Lỗ Đại la lên bai bải, Biện Bất Nghi thân hình lướt tới, tay ra chiêu nhanh như chớp, tiếng la của Lỗ Đại chưa dứt thì chẳng biết nửa chiếc đầu của hắn bay đâu mất rồi.

Lão Thạch nhìn thấy Lỗ Đại bị chém bay mất nửa đầu thì chẳng mò đao nữa, tay giơ lên vuốt máu trên mặt, mặt mày xanh lè, há hốc mồm miệng sợ muốn vãi ra cả quần!

Biện Bất Nghi bước nhanh đến đứng ngay trước mặt hắn hỏi :

- Đau chứ?

Lão Thạch xem ra còn thông minh, ấp úng đáp rằng :

- Ngươi nói đau thì đau lắm!

Đáp gì thế chứ, hẳn là hắn bị hù sợ đến dại cả người!

Biện Bất Nghi cười cười nói :

- Ta nói nhất định rất đau!

Lão Thạch gật đầu nói :

- Vâng, rất đau!

- A, nhưng ta nghĩ ngươi còn chưa đủ đau!

Lão Thạch lại gật đầu một cách máy móc đáp :

- Chưa đủ đau!

- Ừm, ngươi làm ta rất hài lòng, ta chẳng lượm ngươi như lượm tên kia đâu.

Lão Thạch gật đầu nói :

- Đa tạ!

Biện Bất Nghi trầm giọng nói :

- Ta hỏi ngươi, con gái ta hiện ở đâu?

Lão Thạch mặt còn đầy cả máu đó, nhưng lúc này đây khuôn mặt tái xanh đi hòa chung với màu máu trông thật khó xem, hắn lặng người một hồi lâu sau mới nói :

- Chuyện này ta thật sự không biết, có đôi khi đến ngay chưởng quầy cũng không được biết chuyện...

Biện Bất Nghi ngạc nhiên nói :

- Ngươi nói họ Lương cũng không biết ư?

Lão Thạch trố mắt đầy kinh ngạc nói :

- Ngươi biết Lương chưởng quầy chúng ta...

- Chớ hỏi nhiều, ta hỏi ngươi, ngươi thực không biết con gái ta bị đưa đi đâu sao?


Lão Thạch lắc đầu nói :

- Quả thực là không biết, ngươi có đánh chết ta cũng không biết!

Biện Bất Nghi bực tức “hừ” một tiếng nói :

- Các ngươi đưa con gái ta đi nơi nào mà ngươi chẳng biết, lại còn cho người ngầm theo ta cướp hai trăm lượng bạc, món nợ này ngươi thấy nên thanh toán như thế nào đây?

Lão Thạch vội nói :

- Ta sẽ về mang tiền đến trả lại...

- Trả lại ta bao nhiêu tiền?

- Không phải hai trăm lượng à?

Biện Bất Nghi lạnh giọng nói :

- Hừ! Đó là tiền ta cầm con gái, hiện tại con gái ta chẳng thấy đâu, đương nhiên không chỉ có bấy nhiêu thôi!

Lão Thạch nghẹn cả họng, khạc nhổ ra một búng máu nói :

- Vậy... ngươi muốn bao nhiêu?

- Hai nghìn lượng!

Lão Thạch tròn mắt, nhưng rồi hỏi lại :

- Hai nghìn lượng ngươi mang nổi chăng?

Biện Bất Nghi bình thản nói :

- Ngân phiếu có nhiều hơn thế ta cũng mang nổi.

- Vậy thì phải chờ Lương chưởng quầy trở lại, ta chỉ là người làm không thể làm chủ chuyện này được!

Biện Bất Nghi giọng lạnh lùng nói :

- Nếu như đã không làm chủ được thì cứ để ta tự đi lấy, ngươi chết phứt đi!

Vừa nói Biện Bất Nghi vừa vung tay lên, Lão Thạch vội la lên :

- Ta lấy... ta đi lấy, hai nghìn thì hai nghìn...

Biện Bất Nghi quát :

- Đi!

Lão Thạch chống tay đứng lên, mắt còn nhìn lại Lỗ Đại nằm chết trên đất, nửa chiếc đầu bay đâu mất, chỉ nhìn cũng khiến hắn lạnh ớn cả người, quả hắn dùng đao nhiều năm mà chưa từng lấy mạng ai nhanh chóng tàn khốc đến thế!

Lưng hơi khom xuống vì còn đau, hắn lủi nhanh vào trong màn đêm rời hoang viện.

Biện Bất Nghi đi sau áp giải Hắc Tâm Lão Thạch về đến Hòa Khí Đương Phố, vừa vào đến cửa thì gặp gã bị thịt từ trong bước ra, vừa nhìn thấy khiến hắn giật mình, chưa kịp nói gì thì đã ăn một quyền của Lão Thạch bay ngược lui sau.

Lão Thạch hằn học chửi :

- Mẹ nhà ngươi, chỉ tại ngươi làm việc quá hay. Bảo ngươi bám theo tùy cơ hành động, ngươi bỏ lỡ cơ hội để giờ ra nông nổi này, ta bửa hai người ngươi ra thì chớ trách!

Gã bị thịt ban đầu chẳng hiểu ất giáp gì thì bị đánh, một tiếng cũng không dám hó hé, nhưng đến lúc nghe thấy Biện Bất Nghi cười lớn bước vào thì hắn hiểu ra vấn đề.

Hắn thấy tiếc, nếu như đêm ấy hắn kiếm một hòn đá đập vỡ đầu lão già kia thì...

Biện Bất Nghi cười khà khà nhìn gã bị thịt nói :

- Ngươi chớ nên nghe hắn nói mà hối hận, nếu như hôm đó ngươi dám hạ độc thủ với ta, thì ngươi đã sớm về chầu Diêm Vương!

Hắc Tâm Lão Thạch chẳng nói gì thêm, vừa rồi hắn tức giận mà đánh gã bị thịt, kỳ thực hắn hiểu với thằng bị thịt này thì chẳng thể làm gì nổi lão già quái đản này.

Biện Bất Nghi kéo bím tóc hất lui ra sau lưng, nhìn Lão Thạch hỏi :

- Có thể đi lấy tiền chứ?

Hắc Tâm Lão Thạch vội cúi đầu đáp :

- Tiên sinh xin mời ngồi chờ, tôi vào trong lấy ngay!

Hắn tự nhiên tỏ ra ngoan ngoãn biết lễ độ hơn.

Biện Bất Nghi giọng lành lạnh nói :

- Đã động đao đổ máu, còn khách sáo gì nữa, lấy tiền đi!

Hắc Tâm Lão Thạch chẳng nói thêm tiếng nào, lập tức đi nhanh vào trong. Chỉ chốc lát hắn trở ra với bao nhiêu ngân phiếu lớn nhỏ trên tay làm một nắm, hắn cẩn thận đặt lên bàn đếm đi đếm lại mấy lần, rồi mới trao cho Biện Bất Nghi nói :

- Tiên sinh, đây là tiền của ông, hai nghìn lượng, không thiếu một trinh!

Biện Bất Nghi chộp lấy nắm ngân phiếu nhét nhanh vào túi, nhưng trong lòng hoàn toàn không vui, tay úp mặt khóc kêu lên :

- Con gái đáng thương của ta!

Biện Bất Nghi vừa khóc vừa đi xuống bảy bậc thạch cấp, tiếng khóc nghe thống thiết như thực khiến người ta chẳng khỏi động lòng, thế nhưng trên mặt lão một giọt nước mắt cũng không thấy.

Đương nhiên người giả khóc đóng kịch thì chẳng thể nào rơi nổi nước mắt!

Biện Bất Nghi giả khóc, mà khóc nghe thật thảm là có mục đích. Mục đích của lão khiến người của Hòa Khí Đương Phố phải nghĩ là Tiểu Ngọc Nhi đích thực là con gái của lão!

* * * * *

Kiếm được mớ ngân phiếu đến hai nghìn lượng, Biện Bất Nghi ngất ngưởng trong tiếng cười hả hê bước chân ra khỏi Thanh Phong trấn, trong lòng thầm nghĩ tiền sao lại kiếm được một cách dễ dàng thế này, thực nói ra khó ai tin nổi!

Nhưng tiếng cười lão vừa dứt thì đột nhiên nghe một giọng người lành lạnh sau lưng gọi lên :

- Biện Bất Nghi!

Biện Bất Nghi giật thót cả người, ai lại gọi ta nhỉ?

Lão ngưng mắt nhìn quanh vào màn đêm, nhưng chẳng hề nhìn thấy gì.

Biện Bất Nghi trầm giọng quát hỏi :

- Ai?

Lập tức trong bóng đêm giọng một người trỗi lên :

- Có tiền rồi phải không? Đến giọng bằng hữu cũng không nhận ra sao?

Biện Bất Nghi ánh mắt rạng lên, cười nói :

- Hoàng Phủ Sơn, là ngươi... ha, ở đâu thế?

Lão nhận ra giọng Hoàng Phủ Sơn.

Không sai, Hoàng Phủ Sơn từ trong bóng đêm bước ra ngay sau lưng Biện Bất Nghi nói :

- Tôi ở ngay sau lưng lão ca đây.

Biện Bất Nghi giật mình quay phắt người lại, mặt suýt chút nữa thì chạm vào mặt chàng.

Biện Bất Nghi kinh ngạc hỏi :

- Ngươi sao lại đến đây?

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Đương nhiên là có chuyện.

- Một mình à?

- Bốn người.

Biện Bất Nghi ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh hỏi :

- Người nào đâu?

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Ngoài trấn ba dặm có một ngôi miếu sơn thần, bọn họ ba người đang nghỉ chân tại đó, chỉ một mình tôi vào trấn tìm các người. Biện đại phu, sao không thấy Tiểu Ngọc Nhi đâu cả? Lão đã lỡm được tiền trong Hòa Khí Đương Phố rồi chứ?

Biện Bất Nghi trừng mắt nói :

- Hoàng Phủ Sơn ngươi thật biết làm tiền, ta kiếm được ngân phiếu đến hai nghìn lượng của Hòa Khí Đương Phố, chẳng lẽ ngươi định chia phần?

Hoàng Phủ Sơn lắc đầu nói :

- Tôi chẳng cần tiền của Biện đại phu, đêm nay chỉ cần đãi một trận no say là được!

- Ha ha... chỉ là chuyện nhỏ, đi!

- Chậm, trước khi đi ăn uống, tôi còn có một chuyện muốn nhờ, ngoài đại phu ra thì chẳng ai làm được.

Biện Bất Nghi nhìn Hoàng Phủ Sơn cười cười nói :

- Nhất định ngươi gặp chuyện gì rắc rối lắm đây!

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Tôi chẳng hề biết qua thuật Kỳ Hoàng, nhưng lão thì là một thầy thuốc giỏi nổi danh trên Bách Linh cương.

Biện Bất Nghi gật gù nói :

- Nói đi, Hoàng Phủ Sơn, có chuyện gì khó đến nỗi ngươi không giải quyết được?

Hoàng Phủ Sơn chỉ tay về hướng núi bên ngoài trấn nói :

- Theo tôi đến đó thì biết.

Nói rồi chàng cất bước đi, Biện Bất Nghi bước theo bên chàng vừa đi vừa nói :

- Hoàng Phủ Sơn, ngươi đến thật vừa đúng lúc.

Hoàng Phủ Sơn chau mày hỏi :

- Chuyện gì chứ?

- Ngươi đã nhìn thấy ta vào Hòa Khí Đương Phố lấy tiền thế nào, hẳn ngươi cũng nhìn thấy một chiếc kiệu vải từ trong Hòa Khí Đương Phố chạy ra chứ?

Hoàng Phủ Sơn nghe hỏi thì ngẩn người, chàng cùng Tiểu Tước Nhi trong Mai Hoa sơn trang gặp một chiếc kiệu vải, bất ngờ nhất là người ngồi trong kiệu chính là Thủy Tiên. Giờ nghe Biện Bất Nghi nhắc đến hai tiếng “kiệu vải” đương nhiên khiến chàng rất chú ý.

Hoàng Phủ Sơn trố mắt nhìn Biện Bất Nghi hỏi :

- Kiệu vải thế nào chứ?

- Kiệu như thế nào chẳng quan trọng, mà quan trọng nhất là đích thân Sinh Tử Đương Lương Tâm áp tải kiệu, bên trong chính là Tiểu Ngọc Nhi!

Hoàng Phủ Sơn mặt biến sắc chấn động kinh ngạc, Biện Bất Nghi nhìn thấy chàng đổi sắc ngớ người thì hỏi ngay :

- Sao, ngươi nhìn thấy chứ?

Hoàng Phủ Sơn lắc đầu nói :

- Chúng tôi đi theo đường núi, không hề gặp kiệu nào cả, thế nhưng ngược lại tôi và Tiểu Tước Nhi và trong Mai Hoa sơn trang thì lại gặp một chiếc kiệu vải trắng, hai người gánh kiệu là hai trung niên phụ nhân lực lưỡng, võ công chẳng phải tầm thường.

- Có đánh nhau không?

- Tôi đương nhiên chẳng khi nào bỏ lỡ cơ hội, tôi cứu người trong kiệu, thực chẳng ngờ người trong kiệu lại là Thủy Tiên, vợ Thạch Trang!

Biện Bất Nghi nghe thì kinh ngạc hỏi :

- Chẳng phải Thủy Tiên bị bắt giam trong Khoái Lạc bảo, làm sao lại bị đưa đến Mai Hoa sơn trang?

- Tôi còn nói cho đại phu biết, Thạch Trang cũng đến, anh ta cơ hồ bị chết trong Khoái Lạc bảo, may mà vừa lúc ấy gặp tôi.

- A, nói vậy là có cả Thạch Trang?

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Dĩ nhiên, bọn họ ba người chính đang chờ trong sơn thần miếu, chính tôi cõng Thủy Tiên đến đây.

Chàng như nói chuyện người khác, mà không hề nhắc đến chuyện bản thân chàng cũng thụ thương. Trong con người chàng, ngoài bầu nhiệt huyết ra, chẳng cầu danh mà cũng chẳng cầu lợi.

Thế nhưng, chỉ khi lo cho người khác hơn mình thì chàng mới thấy vui trong lòng.

Những niềm vui ấy chàng chỉ chôn kín sâu trong thâm tâm, bất cứ ai cũng không bao giờ nhận ra được qua lời nói và cử chỉ của chàng. Bởi vì chàng không phải là người mọi tình cảm biểu hiện ra ngoài, luôn luôn giữ một vẻ lãnh đạm thâm trầm.

Hoàng Phủ Sơn dẫn Biện Bất Nghi đi một mạch đến sơn thần miếu, vừa gặp lại Tiểu Tước Nhi bên ngoài cửa, chàng liền hỏi :

- Phu thê họ thế nào rồi?

Tiểu Tước Nhi nhìn thấy chàng trở về có cả Biện Bất Nghi thì rất vui mừng reo lên :

- Biện đại phu, nhanh vào, chúng tôi đang chờ!

Bước vào trong miếu, ngay trước bệ thờ đổ nát chỉ thấy Thạch Trang ngồi ôm Thủy Tiên trong lòng.

Vợ chồng chia cắt trong làn đao kiến, giờ trùng phùng lại trong hoàn cảnh éo le thế này, đúng là một cảnh sầu thảm khiến người ta chẳng khỏi chạnh lòng.

Thạch Trang vốn là một con người rất kiên cường, thế nhưng lúc này cũng như biến thành một con người đã ngây ngô khờ dại.

Đến lúc nhìn thấy Biện Bất Nghi bước vào, anh ta như người trong mộng tỉnh lại há hốc mồm miệng chẳng nói nên lời.

Biện Bất Nghi giơ tay vỗ nhẹ lên vai Thạch Trang nói :

- Lẽ ra lão đệ không nên tự ý rời khỏi Trường An dược hãng của ta, thương thế lão đệ chẳng nhẹ!

Nói rồi đến Thủy Tiên xem xét tình hình, nhìn thấy từ khóe mồm Thủy Tiên rỉ ra nước bọt, Biện Bất Nghi đúng là một tay lang trung lão luyện. Chẳng chút ngần ngại, lão dùng ngón trỏ chấm một chút nước bọt bệnh nhân, trước tiên đưa lên mũi ngửi, rồi cuối cùng đưa vào lưỡi nếm.

Nhưng chỉ vừa chạm đến lưỡi, lão đã nhăn mặt nói ngay :

- Cô ta trúng phải Tiên Nhân Mê Lộ Thảo, người trúng phải mê thảo này thì hôn mê mộng mị mà chỉ là những giấc mộng chuyện khoái lạc nam nữ. Các người nếu như quan sát kỹ thì bên khóe môi cô ta ẩn hiện một nụ cười...

Vừa nói lão vừa dựng thẳng đầu Thủy Tiên lên, Hoàng Phủ Sơn nhìn quả nhiên nhận ra một nụ cười trên hai cánh môi của nàng.

Tiểu Tước Nhi nói :

- Biện đại phu làm sao biết được?

Biện Bất Nghi lắc đầu nói :

- Cô hỏi nhiều làm gì chứ? Hay là muốn thụ nghệ?

Tiểu Tước Nhi vẩu mồm nói :

- Tôi chẳng có bản lĩnh học tuyệt nghệ của đại phu, mà cũng không muốn tranh miếng ăn của đại phu đâu!

Hoàng Phủ Sơn chen vào cắt ngang nói :

- Thôi, đừng đùa nữa, Biện đại phu xin nhanh cứu người cho!

Biện Bất Nghi nói :

- Giờ chúng ta nhanh đi, đêm nay nghỉ lại trong Thanh Phong trấn.

Hoàng Phủ Sơn chau mày hỏi lại :

- Tất cả chúng ta ở lại trong Thanh Phong trấn ư?

Biện Bất Nghi nói :

- Ta nói là phu thê họ đêm nay nghỉ lại trong Thanh Phong trấn.

Tiểu Tước Nhi nói :

- Nhưng trước tiên phải làm cho Thủy Tiên tỉnh lại chứ?

Biện Bất Nghi nói :

- Cứu cô ta chẳng cần thuốc.

Lão hơi ngừng lại giây lát rồi nói tiếp :

- Giải mê dược có hai cách, một cách là dội nước lạnh, và cách thứ hai là cho uống rượu mạnh.

Tiểu Tước Nhi tròn mắt la lên :

- Trúng Tiên Nhân Mê Lộ Thảo mà dùng rượu mạnh giải ư? Quả là chưa từng nghe thấy.

Biện Bất Nghi cười khà khà nói :

- Thì giờ cô nghe vậy, đồng thời cô sẽ còn được tận mắt chứng kiến thuật giải mê dược của ta tuyệt diệu làm sao!

Nói rồi lão dùng tay vạch mắt Thủy Tiên ra, chỉ thấy mắt nàng như nửa tỉnh nửa mê, trong đôi mắt toát lên nét mơ huyền, đúng là mắt mỹ nhân.

Biện Bất Nghi lại nói :

- Sau khi cô ta tỉnh lại, thì thần tình còn chưa tỉnh hẳn sẽ có những biểu hiện phóng đãng nhưng không lo gì. Ta sẽ cho cô ta uống tiếp một viên Thanh Tâm Đan thì sẽ hoàn toàn hồi tỉnh thân trí.

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Biện đại phu, đã thế thì chúng ta nhanh đi, nên nhớ Tiểu Ngọc Nhi còn đang ở trong chiếc kiệu kia. Vốn bảo cô ta đi trước do thám, chẳng thể để cô ấy lại gặp thảm trúng mê dược Tiên Nhân Mê Lộ Thảo như thế này!

* * * * *

Bấy giờ Biện Bất Nghi dẫn cả bọn vào Thanh Phong trấn, đến trước cửa lớn Thanh Phong khách điếm, gã tiểu nhị nhìn thấy cả bọn năm người, trong tay Biện Bất Nghi còn có thêm một người hôn mê bất tỉnh thì vội vàng dẫn họ vào trong phòng.

Biện Bất Nghi nói với tiểu nhị :

- Nhanh mang đến cho ta một bình rượu mạnh.

Tiểu nhị cúi người, lại hỏi :

- Chỉ dùng rượu, không dùng thức nhắm?

Tiểu Tước Nhi nhanh nhảu nói :

- Trước tiên mang rượu đến, sau đó xem trong quán các ngươi có thứ gì ngon mang lên.

“Dạ” tiểu nhị đáp lớn một tiếng, rồi quày quả bước nhanh ra ngoài.

Chỉ một lát sau rượu đã mang tới, Biện Bất Nghi rót một chén rượu, tay trái kẹp ngay dưới hàm, Thủy Tiên lập tức há miệng ra.

Thật là tuyệt, một chén rượu mạnh chảy vào mồm Thủy Tiên không đổ ra ngoài một giọt, Biện Bất Nghi dùng tay vừa xoa vừa vuốt dưới cổ, rượu từ từ trôi xuống bụng Thủy Tiên.

Biện Bất Nghi cho Thủy Tiên uống xong chén rượu thì tiểu nhị cũng vừa mang thức ăn lên, gã cúi người hỏi Hoàng Phủ Sơn :

- Thiếu gia, còn cần gì nữa không ạ?

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Ta cần gian phòng này, phu phụ họ hai người nghỉ lại.

Tiểu nhị cúi đầu đáp, rồi rút nhanh ra khỏi phòng, vừa lúc này thì Thủy Tiên rên ư hử một tiếng, hai mắt mở bừng ra nhìn mọi người, tay quờ quạng một cách vô thức.

Cứ nhìn Thủy Tiên hai má ửng hồng lên, mắt đắm đuối ngây ngây như đang đượm hương tình, thân hình cử động, tay với ra như muốn ôm chầm lấy người Hoàng Phủ Sơn. Nàng lúc này cơ hồ chẳng hay biết gì, mà càng không biết có trượng phu mình là Thạch Trang bên cạnh.

Biện Bất Nghi gật đầu nói :

- Đích thị là trúng mê thảo Tiên Nhân Mê Lộ, trúng mê dược này khiến người ta thần trí mê muội, dục tính trong người khởi lên chẳng còn biết gì hơn!

Thủy Tiên từ từ đứng lên rồi bước thẳng đến hướng Hoàng Phủ Sơn khiến chàng hốt hoảng la lên :

- Biện đại phu, nhanh giải mê dược cho cô ấy tĩnh trí!

Biện Bất Nghi nghe thì vội vàng lấy ra một viên Thanh Tâm Đan, bằng một động tác cực khéo, nhét nhanh vào trong mồm Thủy Tiên, rồi dùng tay vỗ mạnh vào huyệt Ngọc Chẩm của cô ta.

Thủy Tiên “hự” lên một tiếng, rồi lại ngã người hôn mê bất tỉnh.

Thạch Trang đau lòng ôm lấy Thủy Tiên, trước tình cảnh này thực thống khổ xót xa không sao nói hết.

- Thủy Tiên! Nàng nhanh tỉnh lại...

Thạch Trang nói nấc nghẹn như muốn khóc lên, trong lòng lại kêu khổ, thầm nghĩ :

- Ta chưa từng gây thù kết oán với ai, một mình ẩn cư chẳng tranh với đời, vậy mà sao giờ thành ra nông nổi này, trời thực chẳng có mắt!

Biện Bất Nghi nói :

- Đừng quá lo lắng, chỉ chừng nửa canh giờ sau là cô ta tỉnh lại.

Thạch Trang bi thống nói :

- Nàng tỉnh lại rồi mà không thấy A Tú thì đau khổ chừng nào!

Biện Bất Nghi nói :

- Thạch Trang lão đệ, ngươi là nam nhi hán tử ta chẳng cần dùng lời an ủi, nhưng trong chuyện này chúng ta có thể giúp lão đệ ngươi đi tìm A Tú về cho ngươi.

Hoàng Phủ Sơn cũng nói :

- Thạch huynh, Hoàng Phủ Sơn chẳng khi nào nửa đường bỏ cuộc, tẩu tẩu tỉnh lại xin tìm lời an ủi.

Biện Bất Nghi nói tiếp :

- Thạch Trang, Thủy Tiên tỉnh lại ngươi cứ nói là “con chưa chết, của chưa mất”, bảo cô ta cứ yên tâm là được!

Thạch Trang gật đầu nói :

- Các vị chí nhân chí nghĩa vì gia đình Thạch Trang này, giờ thì mọi việc Thạch Trang xin nghe sắp xếp của các vị.

Hoàng Phủ Sơn gật đầu vẻ hài lòng về một câu này của Thạch Trang, chàng nói :

- Thạch huynh cứ ở đây chờ chúng tôi trở về.

Tiểu Tước Nhi khi nghe tin Tiểu Ngọc Nhi bị bắt đưa lên kiệu áp giải đi đâu không biết, trong lòng vốn đã nóng như lửa đốt. Lúc này đã ngồi xuống ghế liền thúc giục :

- Nhanh ăn một chút rồi lên đường!

Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn chẳng nói gì thêm, tự kéo ghế ngồi vào bàn ăn vội vội vàng vàng cho xong.

Biện Bất Nghi lấy từ trong túi ra một nắm ngân phiếu dúi vào tay Thạch Trang nói :

- Thạch Trang, toàn bộ ngân phiếu này hai nghìn lượng giao cho ngươi, ta xông vào chỗ nguy hiểm mang theo chẳng ích gì!

Thạch Trang giật mình nói :

- Biện đại phu sao lại cho tôi ngân phiếu nhiều đến thế!

Biện Bất Nghi cười điềm nhiên nói :

- Để sau khi chúng ta cứu được nhi tử của ngươi, một nhà đoàn tụ tìm một nơi nào yên ổn sinh sống, chừng ấy cũng đủ cho cả nhà qua năm mười năm!

Thạch Trang nước mắt bất giác tuôn ra, nhưng nét mặt thì rất nghiêm túc, thực không thể ngờ được trên đời này còn có những nhân vật anh hùng nghĩa hiệp như Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi.

Đúng là đại nghĩa chẳng thể dùng một chữ “Tạ” mà đủ, Thạch Trang chỉ im lặng ngưng mắt nhìn ân nhân mà không thốt lời nào.

Thạch Trang cứ thế ngưng mắt tiễn chân bọn họ ba người cho đến khi khuất hẳn ngoài cửa, hồi lâu mới chậm rãi lẩm bẩm :

- Hiệp khách chân chính!

* * * * *

Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi sóng vai nhau đi phía trước, Tiểu Tước Nhi theo chân cả hai người, cả ba vừa đi vừa bàn bạc.

Biện Bất Nghi nói :

- Thật kỳ lạ, người nào mang Thủy Tiên đưa đến Mai Hoa sơn trang chứ? Mục đích là gì?

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Vấn đề này rất đơn giản, đương nhiên là người của Khoái Lạc bảo, vì Thủy Tiên vốn bị giam cầm trong Khoái Lạc bảo.

Biện Bất Nghi chau mày nói :

- Khoái Lạc bảo đánh cắp quan tài trong Mai Hoa sơn trang, nhưng Qua Trường Giang chối phăng không có liên can gì đến huyết án Mai Hoa sơn trang. Giờ nếu như hắn mang Thủy Tiên đến Mai Hoa sơn trang, lão đệ ngươi suy nghĩ xem tên họ Qua này có mục đích gì?

Hoàng Phủ Sơn nhún vai nói :

- Chung quy chẳng phải mang Thủy Tiên đến giấu trong sơn trang quỷ quái kia chứ?

Tiểu Tước Nhi chen vào nói :

- Khoái Lạc bảo chẳng lẽ hết chỗ giấu người hay sao, lại mang Thủy Tiên đến Mai Hoa sơn trang cách ngoài hai trăm dặm để giấu? Quyết không thể!

Biện Bất Nghi gật gù nói :

- Ta cũng nghĩ không có khả năng!

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Trong giang hồ có nhiều chuyện tưởng chừng như không thể, nhưng rành rành lại xảy ra!

Biện Bất Nghi giọng đầy hồ nghi nói :

- Ta nghĩ Mai Hoa sơn trang có vấn đề!

Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói ngay :

- Đúng là có vấn đề, vì lúc ấy tôi còn phát hiện ra trong trang vang lên tiếng nhạc sau đó hai trong số ba nữ nhân kia trúng một loại ám khí kỳ quái!

Biện Bất Nghi chìa tay ra hỏi :

- Ám khí đâu, mang ra ta xem xem!

Hoàng Phủ Sơn liền lấy hai chiếc ám khí hình nanh hổ ra trao cho Biện Bất Nghi nói :

- Tôi chưa từng nghe nói qua trên giang hồ người nào dùng loại ám khí hình thù như thế này.

Biện Bất Nghi tiếp lấy hai chiếc ám khí giơ lên mũi ngửi ngửi, lập tức nhăn mặt nói :

- Có độc!

Tiểu Tước Nhi vội hỏi :

- Độc gì?

Biện Bất Nghi nói :

- Chẳng phải là độc luyện từ thảo mộc, cũng không phải là độc trong ngũ độc trên người, bằng kinh nghiệm y thuật mấy mươi năm của ta thì rất có khả năng là kịch độc luyện từ tử thi!

Hoàng Phủ Sơn kinh ngạc kêu lên :

- Thi độc!

Biện Bất Nghi gật đầu nói :

- Thi thể thối rữa ra tạo thành một loại nước độc, nếu như phối luyện với “Phê Sương” thì độc tính càng mãnh liệt. Ám khí làm xong tẩm luyện độc thủy này, nếu như ám khí trúng vào chỗ hiểm yếu thì tắt tử đương trường!

Tiểu Tước Nhi nói :

- Quá huyễn, nghe ớn cả người!

Biện Bất Nghi nói :

- Ta chỉ suy đoán, có lẽ... Đại lão lão biết!

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Chúng ta giờ phải đi cứu Tiểu Ngọc Nhi, làm gì có thời gian trở về Bách Linh cương!

Biện Bất Nghi nói :

- Một thi thể thối rữa hết chí ít cũng cần thời gian nửa năm, nhưng ta suy đoán thế chẳng biết có đúng không. Nhưng một điều chắc chắn rằng, loại độc tẩm trên ngọn phi tiêu này quyết chẳng phải là loại độc thảo mộc bình thường!

Ba người theo nhau đi có đến hơn năm mươi dặm, bỗng nhiên Hoàng Phủ Sơn ngừng chân đứng lại không đi nữa, chàng đưa mắt nhìn hai bên tả hữu.

Tiểu Tước Nhi bèn hỏi :

- A Sơn ca nhìn gì thế?

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Tôi nghĩ nếu đi đến Mai Hoa sơn trang, chẳng bằng trước tiên đến Khoái Lạc bảo.

Biện Bất Nghi chau mày nói :

- Lão đệ, ngươi nói ra lý do nghe xem?

- Chúng ta đã biết Tiểu Ngọc Nhi bị Lương Tâm giải đi, cũng chưa nhất định lão ta mang cô ấy đến một nơi nào đó lân cận Mai Hoa sơn trang, cho nên chúng ta nên đến Khoái Lạc bảo!

Biện Bất Nghi nói :

- Ngươi vẫn định trước tiên cứu A Tú ra?

Hoàng Phủ Sơn thành thực nói :

- A Tú không có mẹ nó một bên, thực rất tội nghiệp!

Tiểu Tước Nhi nói :


- Muội rất hiểu A Sơn ca, nếu như chưa cứu được A Tú thì huynh chẳng có tinh thần để làm việc gì khác nữa.

Hoàng Phủ Sơn không phủ nhận điều này, cũng như Tiểu Ngọc Nhi và Tiểu Tước Nhi, bọn họ cùng nhau lớn lên trên Bách Linh cương, tính tình người nào thế nào đều hiểu nhau rất rõ.

Biện Bất Nghi cũng thầm hiểu tính khí con người Hoàng Phủ Sơn, kỳ thực lão cùng chàng hành động chẳng phải mới chỉ một lần này.

Biện Bất Nghi mỉm cười nói :

- Lần trước chỉ vì cứu người mà ngươi suýt nữa táng mạng, ngươi còn chưa chịu thôi!

Hoàng Phủ Sơn hỏi :

- Lão ca muốn tôi chịu thôi chăng?

- Nếu như ngươi chịu thôi thì ngươi chẳng còn là Hoàng Phủ Sơn, ta không hy vọng ngươi trở thành một người khác, mà Tiểu Tước Nhi cũng chẳng mong muốn...

Nói đến đó lão nhìn Tiểu Tước Nhi nói tiếp :

- Cô đồng ý với lời tôi nói chứ?

Tiểu Tước Nhi chỉ bật cười khúc khích.

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Nếu nói như vậy, hai người đều đồng ý lời tôi nói?

Tiểu Tước Nhi nói :

- Chúng tôi sẽ cùng huynh đến Khoái Lạc bảo.

Biện Bất Nghi nói :

- Lần này chúng ta cần phải nghĩ một kế hoạch chu toàn, cũng may là lão đệ ngươi vô tình cứu được Thủy Tiên rồi!

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Biện đại phu, xưa nay lão ca có tiếng đa mưu túc trí, nhanh nghĩ xem một kế gì thật chu toàn xem!

Biện Bất Nghi nói :

- Trong Khoái Lạc bảo nhất định đã có đề phòng, chuyện lần trước khiến cho Qua Trường Giang nổi giận, lần này không cẩn thận hắn nhất quyết sẽ lột da ngươi ra!

Hoàng Phủ Sơn bật cười lên thành tiếng, nói :

- Hắn chẳng lột da tôi nổi đâu.

Tiểu Tước Nhi nói :

- Trừ phi trước tiên giết chết Tiểu Tước Nhi này, nếu không... Hừ, Qua Trường Giang đừng hòng động đến một cọng lông chân của A Sơn ca!

Biện Bất Nghi cười lên ha hả nói :

- Hoàng Phủ Sơn, ngươi xui tận mạng!

Hoàng Phủ Sơn nhún vai cười nói :

- Tôi chẳng thấy có gì xui xẻo!

Biện Bất Nghi cười cười nói :

- Lão đệ ngươi mang số đào hoa mà còn nói không có gì xui xẻo à!

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Muội muội quan tâm đến huynh trưởng thì có thể gọi là vận đào hoa sao, lão ca đừng nói bậy bạ!

Tiểu Tước Nhi mặt ửng hồng, nhưng liền nói :

- Tôi vốn là muội muội của A Sơn ca!

Biện Bất Nghi quay đầu lại cười nói :

- Tiểu Tước Nhi, cô còn kém xa Tiểu Ngọc Nhi, bởi vì Tiểu Ngọc Nhi chẳng bao giờ thích làm muội tử của Hoàng Phủ Sơn, cô ta chỉ muốn làm “tình muội” của A Sơn ca thôi. Hì hì... còn cô...

Nói đến đó lão lại cười đầy ngụ ý, nói tiếp :

- Như thế càng tốt, ba người chẳng phiền hà gì nhau!

Tiểu Tước Nhi vội hỏi :

- Ba chúng tôi có gì phiền hà chứ?

Biện Bất Nghi cười tít mắt nói :

- Cô cùng Tiểu Ngọc Nhi vốn đều yêu thương Hoàng Phủ Sơn, khiến anh ta khó xử mà đành chấp nhận cư xử hai người như muội muội. Nhưng giờ như cô nói thì chỉ muốn làm muội muội, còn Tiểu Ngọc Nhi thì nguyện làm tình muội, như thế Hoàng Phủ Sơn chẳng phải đau đầu suy nghĩ, mà cũng chỉ nhất tâm yêu thương Tiểu Ngọc Nhi. Cô thì thoái lui, Tiểu Ngọc Nhi thì được yêu, cô xem như đã hết...

Tiểu Tước Nhi nghe nói thì vẩu mồm nguýt dài nói :

- Ai bảo thế? Ai bảo ta thoái lui? Biện đại phu, ông cũng biết Tiểu Tước Nhi tôi là người cố chấp trong chữ “tình”, có khi nào chịu nhân nhượng trong chuyện này được chứ!

Biện Bất Nghi vỗ vỗ lên vai Hoàng Phủ Sơn cười nói :

- Thế là toi ngươi rồi, tiểu huynh đệ ạ!

Hoàng Phủ Sơn chau mày nói :

- Sao mà toi chứ?

- Hà hà... chuyện gì chứ, chạm vào nữ nhân thì phiền hà suốt đời, huống gì ngươi động vào một lần hai vị cô nương xinh đẹp như thế này.

Hoàng Phủ Sơn cười khổ nói :

- Tôi chẳng bao giờ gặp phiền hà gì, bởi vì tôi vĩnh viễn chỉ coi họ cả hai người là hai vị muội muội của tôi, tôi chẳng bao giờ nghĩ họ là thê thiếp của mình, huống gì... tôi chưa hề nghĩ đến chuyện ấy!

Biện Bất Nghi liếc nhanh mắt lui nhìn Tiểu Tước Nhi.

Tiểu Tước Nhi mặt xịu lại, nhợt nhạt biến sắc trông thật thảm.

Biện Bất Nghi cứ nghĩ Tiểu Tước Nhi sẽ tức giận, nhưng chỉ thấy cô nàng rưng rưng nước mắt, giơ tay lên gạt lệ.

Biện Bất Nghi lại hỏi :

- Hoàng Phủ Sơn, chẳng lẽ ngươi không định lấy vợ sao?

- Tôi chẳng muốn chôn vùi họ!

- Ủa? Nói vậy nghĩa là sao?

- Đó là lời của các bậc giang hồ tiền bối.

Biện Bất Nghi nói :

- Nói bậy, giang hồ tiền bối sao lại dạy người ta không nên lấy vợ?

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Các vị giang hồ tiền bối đương nhiên không hề dạy hậu bối đừng lấy vợ, nhưng họ là tấm gương đầy máu, khiến người ta nhìn phải nghĩ mà chẳng dám lấy vợ.

Biện Bất Nghi chung quy đã hiểu, lão gật gù nói :

- Đúng, thân nhập giang hồ bất tự tại, tay đã nhuốm máu khó tẩy thay! Lấy vợ chỉ thêm làm liên lụy đến vợ, lúc ấy thì nỗi đau kia còn hơn cả đao chém kiếm đâm. Ài, có lẽ cũng vì thế mà ta đến giờ vẫn chưa từng nghĩ chuyện kiếm một người vợ nâng khăn sửa túi!

Tiểu Tước Nhi chen vào cự lại :

- Ái da! Người trong võ lâm giang hồ đều như hai người, vậy thì đàn bà con gái chắc ở giá cả thôi!

Biện Bất Nghi tròn mắt nói :

- Ai bảo ở giá, chẳng phải có người bắt cóc mỹ nhân sao, mà đều là mỹ nữ!

Tiểu Tước Nhi biết lão ta muốn nói đến chuyện Thủy Tiên bị bắt để trong kiệu đưa đến giấu trong Mai Hoa sơn trang, bèn lạnh giọng nói :

- Không biết Tiểu Ngọc Nhi như thế nào!

* * * * *

Ba người vừa đi vừa nói cười, chẳng bao lâu thì đến một dốc núi nhỏ, Hoàng Phủ Sơn nói :

- Qua khỏi ngọn núi này đã là Khoái Lạc bảo.

Biện Bất Nghi nói :

- Mặt trời còn chưa gác núi, chúng ta ăn chút gì.

Hoàng Phủ Sơn nói tiếp :

- Ăn no ngủ một giấc chứ!

Tiểu Tước Nhi tiếp lời chàng :

- Dưỡng thần tĩnh trí chờ đến đêm đại náo Khoái Lạc bảo.

Biện Bất Nghi bảo Tiểu Tước Nhi mở chiếc túi vải ra. Bên trong toàn là thức ăn ngon. Tiểu Tước Nhi chọn một đùi gà trao cho Hoàng Phủ Sơn nói :

- Huynh gầy đi nhiều, cần ăn nhiều một chút!

Biện Bất Nghi được dịp thì liền cười nói :

- Có ân cần thêm mấy cũng chẳng đánh động được lòng chàng đâu. Tiểu Tước Nhi, ta ăn thịt lợn luộc!

Ba người ngồi trên con dốc mà ăn, Hoàng Phủ Sơn miệng nhai nhưng nghe ra khó nuốt vì chàng nhìn cảnh mà nhớ chuyện trước đây, chuyện trên Đại Hoang sơn.

Chàng nhớ lần đấy đến nhà Thạch Trang, một nhà ba người mới nên thơ đáng yêu làm sao, nhất là A Tú ngây ngô ấu trĩ khiến người ta nhìn phải thích.

Hôm ấy chàng diệt cường bá trong Bạch Mã trấn, chẳng ngờ A Tú ngầm theo chân chàng đến Bạch Mã trấn. Nếu như chẳng phải đưa A Tú trở lại nhà trong Đại Hoang sơn, thì cả nhà họ Thạch xem như hết!

Hoàng Phủ Sơn miết hai tay vào nhau và cắn nhẹ môi theo thói quen, mỗi lần như thế biểu hiện trong lòng chàng có điều khổ sở chẳng biết làm sao.

Trong giang hồ có không ít người sống trong trầm lắng khổ não!

Giang hồ muôn thuở là thế, muốn sống những tháng ngày sung sướng vinh quang, thì hai chân cần đứng trên đầu thiên hạ. Chính những tay bá đạo giang hồ xưa nay luôn đạp đầu thiên hạ để sống.

Nếu như muốn lãnh tụ võ lâm tất phải đi lên từ trong trường huyết vũ, đương nhiên máu đổ phải là máu của kẻ khác!

Hoàng Phủ Sơn nhận thấy Qua Trường Giang chính là kẻ tìm khoái lạc trong máu của người khác, vì hai chân hắn luôn giẫm đạp trên đầu thiên hạ. Thế nhưng, Hoàng Phủ Sơn chưa biết có kẻ còn đạp trên đầu Qua Trường Giang, chính kẻ đó mới là đại ma đầu!

Nếu như Hoàng Phủ Sơn biết có kẻ đứng đằng sau lưng Qua Trường Giang hô phong hoán vũ, thì ắt chàng có thể thay đổi chút suy nghĩ về họ Qua.

Vì những người đứng trên người, mà trên đầu mình còn người thì thực chẳng phải sung sướng gì, thậm chí ngày đêm sống trong khổ não, e rằng còn thua cả người dưới người!

Qua Trường Giang chính là loại người này, trên thực tế thì Qua Trường Giang vẫn có thực lực, vì danh tiếng Thái Tường phủ của lão ta người trong giang hồ đạo thượng không ai là không biết.

Trên giang hồ không ít người hễ nghe tiếng Qua Trường Giang thì khiếp sợ, mà chẳng bao giờ dám chọc động đến lão ta. Nhưng cũng có người không hề sợ Qua Trường Giang, một trong số ít ỏi ấy chính là Hoàng Phủ Sơn.

Cứ xem, đêm nay không riêng gì chàng tự thân tìm tới Khoái Lạc bảo, mà ngay cả Biện Bất Nghi và Tiểu Tước Nhi cũng đến.