Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 20 - Chương 20: Mạt đại quân vương

Hai người khác trong phòng nghe được lời của Liễu An Đông thì đều có chút chấn kinh. Lịch sử của Bát Bộ Thiên Long không ngắn, điểm này Tô Chuyết và Chu Thanh Liên không hề hoài nghi. Nhưng hai người lại không ngờ rằng, tổ chức thần bí này đã có từ thời Đại Đường.

Liễu An Đông tìm ra một quyến sách từ trên giá sách. Bên ngoài quyển sách bọc túi, ngoài túi cũng được dùng dây đỏ tỉ mỉ quấn quanh vài vòng, bao bọc vô cùng cận thận. Túi ngoài rất sạch sẽ nhưng đã có chút bạc màu, không nhìn ra màu sắc ban đầu, hiển nhiên quyển sách được đặt ở chỗ này rất nhiều năm rồi.

Liễu An Đông cẩn thận lấy sách ra, mở ra trên bàn sách. Hắn vừa làm vừa nói:

- Quyển sách này còn là tổ phụ của tại hạ ghi chép. Nghe nói năm đó người thăm viếng rất nhiều quan kinh thành thời Đường, bấy giờ mới lấy được những tư liệu quý giá này!

Hắn lật sách ra, nói:

- Năm đó Hoàng Sào chi loạn, Đại Đường bấp bênh. Về sau Chiêu Tông hoàng đế lên ngôi, có lòng trừ bỏ tệ nạn kéo dài lâu ngày, khôi phục vinh quang Thịnh Đường. Nhưng khi đó Phiên Trấn (*) cát cứ đã là cắm sào sâu khó nhổ. Cho dù Chiêu Tông hoàng đế có hùng tài đại lược hơn nữa, cuối cùng cũng hết cách xoay chuyển. Trong vài năm Chiêu Tông hoàng đế tại vị, bên cạnh hoàng đế tụ họp tám vị đại thần trung thành tận tâm. Những người này vừa có tướng quân tay cầm binh quyền, cũng có mưu sĩ túc trí đa mưu, thậm chí còn có giang hồ nghĩa sĩ võ công cao cường. Bọn họ mặc dù bản lãnh cao đấy, tiếc rằng triều chính mục nát, ở trong tay đảng Chu Ôn chỉ là hư danh. Chiêu Tông hoàng đế bất lực diệt trừ thế lực Phiên Trấn, buồn bực nhiều năm, lại bởi vì trải qua nhiều năm vất vả lâu dài, thân thể rốt cục sụp đổ. Vào thời khắc hấp hối, hoàng đế triệu tập tám vị trung thần đến bên cạnh, muốn bọn họ đồng tâm hiệp lực, chung tay gìn giữ giang sơn Đại Đường.

(*) Phiên Trấn:

https://vi.wikipedia.org/wiki/Lo%E1%BA%A1n_An_S%E1%BB%AD#N%E1%BA%A1n_phi%C3%AAn_tr%E1%BA%A5n_c%C3%A1t_c%E1%BB%A9

Tô Chuyết nghe đến đó, đã có chút hiểu được, nói:

- Tám vị đại thần này chính là Bát Bộ Thiên Long ban sơ!

Liễu An Đông gật gật đầu, nói:

- Không sai! sau khi Chiêu Tông Hoàng đế băng hà, mấy người đó vừa phải phụ tá tân hoàng, vừa phải chống lại gian thần và tiểu nhân trong triều đình, còn phải ứng phó phiền phức của Tiết Độ Sứ các nơi. Cho nên bọn họ âm thầm mời chào nhân tài, phát triển thế lực của mình. Mặc dù thế lực của tám người này dần dần phát triển lớn mạnh, nhưng sao mà so được với lũ Tiết Độ Sứ tay cầm trọng binh, vẫn là tiểu vu gặp đại vu (*). Về sau Chu Ôn soán Đường, trắng trợn đồ sát hậu nhân Chiêu Tông. Tám người này tự biết không thể xoay chuyển, đành phải mang theo một bé trai của Chiêu Tông trốn khỏi cung thành!

(*) Tiểu vu gặp đại vu: người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt.

Tô Chuyết kinh ngạc nói:

- Tại hạ nghe nói, năm đó Chu Ôn tru sát toàn bộ hậu nhân Lý Đường hầu như không còn!

Liễu An Đông cười nói:

- Chu Ôn lên làm Hoàng đế, đương nhiên phải nói là mình đã giết sạch họ Lý rồi. Không thì bọn Phiên Trấn kia có thể tìm người họ Lý, nói là Lý Đường chính thống, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng), khởi binh làm loạn, Chu Ôn chẳng phải là sẽ phiền chết hay sao? Bởi vậy coi như còn có mấy người chạy mất, Chu Ôn cũng không thể thừa nhận. Đây chính là chính trị!

Tô Chuyết gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Liễu An Đông lại nói:

- Về sau nghe nói, vị hậu nhân Lý thị kia chạy trốn tới khu vực Huy Châu, cũng không biết là thật hay giả. Còn sự tình sau này liền không có mấy người biết. Từ đây Bát Bộ Thiên Long biến mất trên giang hồ, qua mấy thập niên căn bản không có bao nhiêu người biết tổ chức này đã từng tồn tại!

Tô Chuyết trầm giọng nói:

- Không phải là đã từng, mà Bát Bộ Thiên Long hiện giờ vẫn còn tồn tại!

Liễu An Đông khẽ giật mình, hắn đã lật đến trang cuối cùng của quyển sách, phía trên trang sách vẫn là hai năm Chu Ôn dựng Càn Hóa (*) Hậu Lương. Cuối cùng chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi, Chu Hữu Khuê là con mà giết cha, nghi là Bát Bộ Thiên Long âm thầm mưu tính báo thù.

(*) Càn Hóa: niên hiệu của Hậu Lương thái tổ Chu Ôn.

Đến đây, ghi chép liên quan tới Bát Bộ Thiên Long bất chợp im bặt, đột ngột giống như lúc nó xuất hiện, như sao băng biến mất không còn tăm tích.

Liễu An Đông nói khẽ:

- Chẳng lẽ... Qua mấy chục năm, bao phen triều đại đổi thay, Bát Bộ Thiên Long vẫn tồn tại trên đời sao?

Tiếng nói của hắn tuy nhỏ, nhưng hai người khác trong phòng đều nghe được sự chấn động trong lòng hắn.

Chu Thanh Liên thở dài, nói:

- Chỉ sợ thế lực còn phải lớn hơn năm đó!

Tô Chuyết trầm tư hồi lâu, lẩm bẩm nói:

- Nhìn như vậy, hết thảy đều thông suốt rồi...

- Thông suốt cái gì?

Đúng vào lúc này, cửa phòng khẽ gõ vang. A Phúc ở phía ngoài nói:

- Trang chủ, thịt rượu chuẩn bị xong, nên mời khách nhân nhập tiệc hay không?

Mặc dù A Phúc biết ba người trong phòng đang bàn luận sự tình rất quan trọng, nhưng thời gian thực sự không còn sớm, lại không ăn cơm thì có thể làm gì?

Liễu An Đông thay đổi dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi, cười nói:

- Được rồi, mặc kệ Bát Bộ Thiên Long có tồn tại hay không, can gì đến chúng ta? Tới nào, chúng ta uống rượu trước rồi lại nói!

Sắc mặt Tô Chuyết lại trịnh trọng, nói:

- Chỉ sợ không còn kịp rồi!

Chu Thanh Liên hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tô Chuyết lại không kịp giải thích thêm, nói:

- Liễu trang chủ, Chu tiền bối, vãn bối chỉ sợ không có thời gian ở lại dự tiệc!

Y suy nghĩ, lại nói:

- Chu tiền bối, vãn bối muốn nhờ ngài một việc!

Chu Thanh Liên nghiêm mặt nói:

- Ngươi cứ việc nói, ta sẽ đi làm ngay!

Tô Chuyết nói:

- Không vội không vội. Nam Thanh Nang môn thoát thai từ Thanh Nang môn của ngài, ngài có biết tình thế bây giờ của họ thế nào không?

Chu Thanh Liên nhíu nhíu mày, nói:

- Ta cũng không quá để ý... Làm sao, Nam Thanh Nang môn xảy ra chuyện rồi?

Liễu An Đông bỗng nhiên chen lời nói:

- Chuyện này tại sao không hỏi tại hạ? Mấy tháng trước tại hạ phái người đến Miêu Cương Điền Lĩnh, mới về vài ngài trước, đem sự tình Nam Thanh Nang môn báo cho tại hạ biết!

- Đến Miêu Cương?

Tô Chuyết kinh ngạc nói.

Liễu An Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, trên giang hồ mỗi lần có đại sự biến động, ta đều phải phái người đi điều tra rõ ràng, trở về cung cấp ta ghi chép. Mà đại sự lần này chính là Nam Thanh Nang môn đổi tên thành Ngũ Độc giáo!

Tô Chuyết biến sắc, kinh ngạc bật thốt lên:

- Quả nhiên!

Chu Thanh Liên cũng cau mày nói:

- Nam Thanh Nang môn mặc dù nằm ở Miêu địa, có rất nhiều độc trùng độc thảo, nhưng luôn luôn lấy nghiên cứu dược thảo trị bệnh cứu người làm gốc. Vì sao đột nhiên đổi tên thành Ngũ Độc giáo? Cái tên Ngũ Độc giáo này... Nghe không được tốt lành cho lắm?

Tô Chuyết bất đắc dĩ cười khổ:

- Cái tên Ngũ Độc giáo này còn là chủ ý của vãn bối!

Hai người khác đều có chút không tìm được manh mối. Tô Chuyết cũng không kịp giải thích thêm, hỏi:

- Liễu trang chủ, giáo chủ của Ngũ Độc giáo có phải tên là Ngọc Nương hay không?

Liễu An Đông gật đầu nói:

- Giáo chủ đích xác là họ Ngọc! Nhưng mà tại hạ nghe nói, nàng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, chẳng biết thế nào lên làm giáo chủ được.

Tô Chuyết thở dài, nói:

- Trừ người đó ra, chỉ sợ sẽ không có người nào làm như vậy!

Chu Thanh Liên cũng dần dần minh bạch Tô Chuyết có ý gì, ông nói:

- Ngươi muốn để ta đi tìm Ngọc giáo chủ đúng không?

Tô Chuyết gật đầu nói:

- Không sai! Ngũ Độc giáo thành lập nhiều nhất không quá mấy tháng. Ngọc Nương còn trẻ như vậy thì khó mà phục chúng, càng không khả năng rời xa ở thời điểm nà. Bởi vậy loại độc dược kia cho dù không phải là nàng hạ, nhưng cũng là nàng cho. Chỉ cần Chu tiền bối mang nàng tới làm chứng, vãn bối sẽ có biện pháp điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Tăng Mạnh Thường!

- Cái gì? Tăng Mạnh Thường chết rồi? Có đúng là môn chủ Nho môn không?

Liễu An Đông cả kinh nói.

Tô Chuyết không rảnh nhiều lời, Chu Thanh Liên cau mày nói:

- Nhưng mà người này dựa vào cái gì nghe ta mà đi theo làm chứng?

Tô Chuyết nói:

- Tiền bối chỉ cần nói với nàng, Tô Chuyết cầu nàng là được rồi!

Tô Chuyết nghe thấy ba chữ "Ngũ Độc giáo", liền biết Ngọc Nương nhất định không quên lời y nói, không thì cũng sẽ không dùng danh tự mà mình thuận mình nói để đặt tên cho môn phái.

Tô Chuyết nói xong câu đó, hướng hai người chắp tay một cái xem như cáo từ, tiếp theo liền nhanh chân bước ra.

Chu Thanh Liên bỗng nhiên nói:

- Chờ một chút!

Nói xong từ trong ngực lấy ra một tấm thiết bài, đúng là lệnh bài Khẩn Na La bộ của ông ta. Chu Thanh Liên đặt lệnh bài vào tay Tô Chuyết, cũng không cho y chối từ, nói ra:

- Tô Chuyết, ta biết kẻ mà ngươi muốn đối phó nhất định không đơn giản. Lệnh bài này trong tay ta cũng chẳng có tác dụng gì, mà ở trong tay ngươi có lẽ có thể trở thành vũ khí đối phó bọn chúng!

Tô Chuyết nặng nề gật đầu, cũng không quay đầu lại rời đi. Liễu An Đông còn chưa cam lòng, hô:

- Kìa, Tô tiên sinh, khoan hãy đi. Tại hạ còn chưa ghi chép cuộc đời tiên sinh mà! Còn có... Tăng Mạnh Thường thật sự chết rồi ư?

Chu Thanh Liên đành phải giữ chặt hắn, cười nói:

- Có việc để nói sau!

Liễu An Đông buồn bực nói:

- Tô tiên sinh gấp rút như thế, rốt cuộc muốn đi làm cái gì?

Chu Thanh Liên thở dài, ngóng nhìn phương hướng Tô Chuyết đi xa. Mặc dù ông không nhìn thấy bóng dáng Tô Chuyết nhưng có thể cảm giác được. Ông bỗng dưng thở dài:

- Hắn muốn đi làm đại sự...

(chưa xong còn tiếp.)