Giang hồ Sài Gòn

Chương I (B)

Docsach24.com

ng chủ của những ông trùm

Nắm chắc tình hình của Tín Mã Nàm, A Chó kể với Đại Cathay rằng từ sau khi đọat vợ của tay đàn em Xú Bá Xứng, Tín Mã Nàm đang mất dần uy tín. Đã thế, sau khi đánh Xú Bá Xứng phải nằm bệnh viện; Tín Mã Nàm ngày càng lộng hành. Trong dịp mừng kỷ niệm khu Đại Thế Giới mới đây, hơn 10 con lân được mời đến giúp vui. Tất cả bầy lân phải phủ phục dưới chân ghế Tín Mã Nàm, chờ hắn vẫy tay ra hiệu mới được đứng lên để bắt đầu biểu diễn. Có một tay cầm đầu lân đi sai bộ, liền bị Tín Mã Nàm bước tới đá ngay tại chỗ. Bởi thế, theo A Chó, có thể nhờ "ông chủ" giúp khử Tín Mã Nàm.

Đại Cathay ngạc nhiên hói:

- Ông chủ nào?

- Chính ngộ cũng không rành. Chỉ biết mọi người thường gọi ông ấy là Xí Ngàn. Trên danh nghĩa, ông là chủ tiệm thuốc Bắc lớn nhất khu Chợ Lớn, kế bên Đại Thế Giới. Nhưng tất cả giới tài phiệt, chính khách, dân biểu, giang hồ người Hoa ở Chợ Lớn đều gọi Xí Ngàn là "ông chủ" kể cả Quảy Thầu Hao, Hải Phòng Kin, Sú Hùng và luôn cá Tín Mã Nàm, tuy ông không trực tiếp xếp sòng ở bất cứ khu vực nào.

- Xí Ngàn quan hệ với Đại Thế Giới ra sao?

- Ngộ hỏng biết. Toàn bộ dân làm ăn ở Đại Thế Giới cũng gọi ông là "ông chủ" luôn. Chỉ biết ông chủ đi Hong Kong, Ma Cao, Đại Loan như đi chợ, ra vô Tổng nha Cảnh sát, Phủ Đặc ủy Trung ương Tình báo như ra vô nhà riêng. Mỗi tháng ông ở Sài Gòn chi khoáng một tuán. Có ngưới nói ông là... CIA!

Đại Cathay háo hức:

- Vậy làm cách nào gặp được "ông chủ"?

- Ngộ quen biết mấy đàn em thân tín của ông là bọn Tào Chanh, A Hỏi, A Cham... Để ngộ nhờ bọn chúng báo với ông chủ.

Hơn một tuần sau, Đại Cathay được A Chó báo tin "ông chủ" vừa từ Hong Kong về, đã nhận lời tiếp Đại vào sáng hôm sau. Biết trước buổi "ra mắt" này vô cùng quan trọng, Đại Cathay chuẩn bi rất kỹ ngay cá từ hình thức: mặc áo sơ-mi trắng, quần jeans xanh, đi xăng-đan "Dada" (tiem giầy ở Tân Định, đang là mốt (mode) vào thời gian ấy), lại đeo thêm cặp kiếng trắng gọng đen cho ra vẻ "trí thức" - kiếng không độ vi Đại Cathay không hề bị cận thị hay viễn thị.

Đi tháp tùng Đại, ngoài A Chó còn có thêm ba thủ hạ thân tín: Hải Súng, Lâm Chín ngón và Lành. Lành đang là nhân viên cảnh sát tại Tổng nha Cảnh sát nhưng lại khoái du đảng nên đi theo làm đệ tử cho Đại Cathay. Khi ấy Đại mới tậu chiếc xe bốn bánh Mustang hai màu xanh-trắng loại décapotable (có thể hạ mui xuống) trông rất oai, kêu Lành làm tái xế.

Doc đườngg, A Chó còn căn dặn Đại Cathay thêm lần nữa:

- Cái Iầy gặp "ông chủ" nhớ nói cho khéo. Ông mà gật đầu thi coi như thắng trận này trên 70 phần trăm.

- Còn nếu "ông chủ" lắc đầu?

- Thi... hỏng pét!

Hải Súng vốn hay giởn mặt, chen vô:

- Thi "chơi" luôn "ông chủ".

Đại Cathay quát:

- Không phải chuyện giởn, đừng đùa mất mạng nghen con. Tới nơi mày phải ngồi im cho tao.

Bị Đại ca mắng, Hải Súng le lưỡi ngồi im thin thít như mèo bi cắt tai.

Xe hơi ngừng ngay trước Đại Thế Giới. Tào Chanh đã đứng dợi sẵn. Trạc ngoài tam tuần, tướng sang trọng, da dẻ trắng trẻo, đẹp trai như tài tử xi-nê Hong Kong, Tào Chanh có bí danh "Quỉ Cốc tiên sinh" được coi là thư ký riêng của Xí Ngàn. Ông ta dẫn Đại Cathay và đám thủ hạ qua thẳng tiệm thuốc Bắc kế bên, lịch sự mời mọi người ngồi chờ vài phút, "ông chủ" sẽ ra tiếp.

Cả bọn hồi hộp ngồi xuống bộ ghế xa-lông theo kiểu cổ, làm bằng gỗ quí chạm trổ rồng phượng và khảm xá cừ, nhưng giữ ý, để trống chiếc ghế lớn nhất kê ở đầu bàn. Người hầu lập tức bưng ra khay trà với binh trà Thiết Quan Âm còn nóng hổi. Chỉ cần nhìn qua bộ tách uống trà cũng có thể đoán ngay "ông chủ" thuộc giai cấp nào trong xã hội. Cả bọn vừa nhâm nhi tách trà nóng vừa đưa mắt nhìn quanh phòng khách.

Phòng khách tại tiệm thuốc Bắc treo đầy hình ảnh những người bị bệnh tại khắp các bộ phận của cơ thể gồm đủ lục phủ ngũ tạng cùng với nhiều đường dẫn kinh mạch theo kiểu đông y, lại có cá các loại thuốc dùng chửa từng thứ bệnh. Nhưng tất cả đều ghi chú toàn bằng tiếng Hoa nên bọn Đại Cathay mù tịt.

Vài phút sau "ông chủ" xuất hiện trong bộ đồ xá xẩu, bắt tay từng người theo giới thiệu bằng tiếng Hoa của A Chó. "Ông chủ" Xí Ngàn khoảng 50 tuổi, dáng to cao, khỏe mạnh, tóc hớt ngắn, mặt hơi rỗ hoa, tướng tá oai vệ dễ khiến người đối diện nể vì, nhưng cũng dễ gây cảm tình. "Ông chủ" ngồi xuống chiếc ghế lớn nhất, nhìn Đại Cathay cười cười, vui vẻ nói bằng tiếng Việt, giọng hơi lơ lớ:

- Vậy nị là Đại Cathay hả? Nghe nói nị dữ lắm, mà sao ngó tướng hiền khô vậy?

Đại nghe giọng điệu mừng thầm trong dạ, lựa lời:

- Thưa ông chủ, đó là người ta đốn thế thôi... Tụi tôi đến đây nhờ ông chủ giúp chút việc...

Vừa nói Đại vừa dợm đứng dậy thì Xí Ngàn xua tay:

- Có gì nị cứ ngồi nói chuyện tự nhiên, uống trà cho vui - Ông ta cười cười, chỉ mấy tắm hình trên tường - Nị có pị pất cứ pịnh gì, ngộ cũng có thuốc chửa được mà. Có phải đánh Iộn bi trặc bả vai không?

Đại Cathay cũng bật cười, biết "ông chủ" giỡn chơi:

- Tụi tôi ở Sài Gòn qua, nhờ" A Chó với Tào Chanh thưa lại với ông chủ...

- A! Vậy ni không trặc pả vai, hay nị chơi bời bị phong tình, ngộ chữa thuốc Pắc cũng hết.

Đại Cathay lúng túng:

- Dạ không... tôi không... chơi bời...

A Chó, Tào Chanh cũng bật cườl trước sự lúng túng của tay trùm du đảng. Xí Ngàn hỏi tiếp:

- Nị không pị pịnh, không cần thuốc Pắc, vậy ngộ đâu giúp được gì. Hay có gì khó nị cứ nói.

"Được lời như cởi tấm lòng" Đại Cathay thở ra một hơi:

- Thưa "ông chủ", hồi này đời sống của anh em ở bên Sài Gòn khó khăn quá, nên tôi thay mặt anh em tính nhờ ông chủ cho tui tới ké một chân trong Đại Thế Giới.

Câu vừa dài, vừa nhiều chữ nên "ông chủ" nghe không ra, kêu A Chó dịch lại ra tiếng Hoa. Nghe xong, Xí Ngàn trầm ngâm giây lát - mà Đại Cathay và đông bọn tưởng đâu cả tiếng đồng hồ - rồi thong thả:

- Tưởng gì, chớ việc ấy không khó lắm đâu. Có điều phải chờ ít hôm.

Bọn Đại Cathay nhìn nhau, vẻ mừng rỡ hiện trên nét mặt, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến thế. "Ông chủ" đứng dậy, bảo mọi người:

- Tôi đây mà không qua Đại Thế Giới đánh pạc thì không phải chút nào. Pọn ta cùng qua đó chơi chút đỉnh.

Tào Chanh dẫn đường mọi người, không đi theo cổng chính khi nãy, mà đi bằng cửa hông từ tiệm thuốc Bắc sang thẳng Đại Thế Giới. Nhiều tiếng xì xầm trong phòng hốt me vang lên: "Ông chủ tới kìa!" và ai đó lập tức kéo ghế cho Xí Ngàn. Lại lập tức có người mang tới một đống phỉnh trước mặt "ông chủ". Xí Ngàn xua tay:

- Pữa nay dẹp phỉnh, chơi tiền mặt.

Lại lập tức có một đống tiền cao nghệu, toàn xấp giấy 100 đồng (đồng bạc có mệnh giá lớn nhất khi ấy) xuất hiện cạnh "ông chủ" - mà Đại Cathay ước tính có đến khoảng một triệu rưởi (khi ấy vàng chỉ khoảng 12.000 đồng/lượng, tức đồng tiền có giá trị trên 120 lượng vàng). Bon Đại Cathay không tham gia trò chơi, chỉ đứng xem, suốt dọc chiếc bàn dài hơn 20 mét người chơi đông đúc nhưng rất trật tự, tay "phát hỏa" dùng chiếc đủa gạt đống hột me sang một bên, vừa gạt vừa hô lớn "Yêu", "Lượng" hoặc "Tam" "Túc"...

Hình như "ông chủ" chẳng mấy để ý đến chuyện ăn thua, nét mặt luôn dửng dưng, đặt tiền theo kiểu gặp đâu đặt đấy, miễn sao cho có. Vậy mà đống tiền bên cạnh "ông chủ" cứ thế cao lên trông thấy, có lẽ đã gần gấp hai lần lúc ban đầu. Được khoảng 15 phút, Xí Ngàn đứng dậy, ra lệnh:

- Thôi, nghỉ. Nè, thưởng cho "phát hỏa" 20.000 đồng, nhà cái 20.000 đồng, gạc song (garçon = bồi bàn, tiếp viên) 15.000 đồng... nghe!

Tào Chanh"dạ" một tiếng trong khi Xí Ngàn vẫn chẳng ngó ngàng gì đến đống tiền, dẫn đầu cả bọn trở lại tiệm thuốc Bắc. Nhấp nháy đã thấy có người ôm cọc tiền qua đặt lên bàn của "ông chủ". Xí Ngàn không để ý đến xấp bạc, quay sang hỏi Tào Chanh:

- Pữa nay thứ mấy?

Tào Chanh nhanh nhẩu:

- Da, thú Bảy.

Xí Ngàn nói với Đại Cathay và đồng bọn:

- Tối thứ Pảy ở Chợ Lớn vui lắm. Chín giờ tối nay, nị dẫn mấy anh em xuống đay chơi cho piết. Nhưng đừng đi đông quá. Nhớ nghen!

Ông ta còn quay sang Tào Chanh xổ ra một tràng tiếng Hoa. Tuy không hiểu gì nhưng bọn Đại Cathay mừng thầm bữa nay gặp hên vì ngay trong lần gặp mặt đầu tiên mà "ông chủ" đánh bài thắng lớn, thường theo người Hoa quan niệm như vậy sẽ mở đầu cho chuyện làm ăn giữa đôi bên được thuận lợi. Lời mời "tối nay xuống chơi" là một biếu hiện cho thuận lợi ban đầu ấy.

Nhất dạ đế vương

Đại Cathay kể lại nội dung buổi gặp “ông chủ” cho đám thuộc hạ thân cận, ai nấy đều mừng rỡ ra mặt. Nhất là khi Đại nhắc đến lời mời “Chín giờ tối nay nị dẫn mấy anh em xuống đây chơi cho piết” thì cả bọn nhao nhao tranh nhau đòi đi theo “cho piết”!

Đại Cathay phải lớn tiếng:

- “Ông chủ” đã dặn đừng đi đông. Tụi bay ngồi yên để tao tính đứa nào được đi.

A Chó bảo:

- Tôi phải li trước. Khi sáng “ông chủ” nói tiếng Hoa với Tào Chanh, bảo Tào Chanh nhắn A Hiếu chuẩn bị tối đón khách đặc biệt, và kêu tôi xuống sớm chút chút để chuẩn bị.

- A Hiếu nào?

- A Hiếu là tên thật của Quảy Thầu Hao tức Quỉ Mặt Đen đó!

Cả bọn ngẩn mặt nhìn nhau. Quảy Thầu Hao, ông trùm khách sạn - nhà hàng Lido trên đường Đồng Khánh, nơi lâu nay nổi tiếng với nhất dạ đế vương. Bọn chúng lại nhao nhao:

- Thì đừng đi đông chớ đâu nói mấy người. Mình đi chừng hơn hai chục đứa thôi...

Đại Cathay lại quát:

- Im ngay. Như vầy: Mấy đứa theo tao khi sáng đương nhiên được đi tiếp. Thêm hai thằng Cu Quì và Năm Công Xóm đạo là chất đầy chiếc Mustang rồi. Hết!

Cu Quì là người nhái nên được quyền mang súng hợp pháp, còn Năm Cồng Xóm đạo (vì y là trùm số du đãng trong khu đồng bào theo đạo Thiên Chúa), cũng là “tay hòm chìa khóa” của Đại Cathay, cần có mặt bên Đại trong các vụ hợp tác kinh tế. Cả hai được chọn là đúng phóc nên không ai dám có ý kiến gì khác.

Vậy là cả bọn chồng chất lên chiếc xe hơi Mustang décapotable. Hạ mui xuống, sáu tên ngồi cả lên thành ghế là vừa chật.

“Ông chủ” Xí Ngàn đợi khách sẵn, nhấc điện thoại kêu A Hiếu xuống. Tuy nghe danh chớ chưa thấy mặt, nên khi thấy Quảy Thầu Hao Đại Cathay không khỏi ngạc nhiên: Khác hẳn với biệt danh “Quỉ Mặt Đen” Quảy Thầu Hao trạc 40 tuổi, cao ráo, đầu hói, da dẻ trắng trẻo, mặt chỉ bị một vết nám nhỏ xíu, vóc người liền lạc, khỏe mạnh, tướng tá sang trọng, đẹp trai trong bộ đồ xá xẩu.

Xí Ngàn giới thiệu đôi bên, A Hiếu bắt tay từng người, lịch sự nói với Đại:

- Nghe tiếng nị đã lâu, nay mới gặp, thiệt đúng là “văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình”!

“Ông chủ” dặn dò A Hiếu:

- Đây là mấy người pạn làm ăn, tuy mới pan đầu nhưng chắc trong tương lai còn gặp gỡ nhau nhiều. Pữa nay ngộ mắc pận, nị thay mặt ngộ tiếp khách.

A Hiếu cung kính vòng tay, khom người:

- Nhưng cũng xin mời “ông chủ” ghé ngang Lido chút xíu.

Đến Lido, phân ngôi chủ khách xong, “ông chủ” lên tiếng giới thiệu:

- Ở đây có hai thứ rượu đặc piệt là “đệ nhất thiên hạ” và “cửu chiến pất pại”. Các anh em muốn dùng thứ nào trước?

Thấy bọn Đại Cathay ngơ ngác nhìn nhau, A Hiếu đỡ lời:

- Mình nếm “đệ nhất thiên hạ” trước, rồi từ từ tính sau. Tối nay, mời các vị khách quí qua một đêm “nhất dạ đế vương”.

Đúng là “đệ nhất thiên hạ”, rượu ngâm bằng những vị thuốc gì không rõ mà uống vô thấy vừa thơm, vừa ngọt, gây cảm giác lâng lâng khó tả, dường như uống mãi không say. Vẫn là Hải Súng lắm mồm lắm miệng:

- Sao ngồi lâu quá mà chẳng thấy ai ra tiếp vậy nè?

A Hiếu cười:

- Để mỗi người uống cạn vài ly đã.

Đoạn y vỗ tay ba tiếng. Đã phục sẵn đâu đó, vừa nghe ám hiệu khoảng hơn 20 cô gái xinh tươi trẻ đẹp tuổi chỉ khoảng mười tám-đôi mươi, trang phục thướt tha y như những nàng tiên trong các bức tranh tố nữ đồng loạt ùa ra, cứ ba-bốn cô ùa lại phục vụ một khách. Một cô đứng sau ghế đấm hai vai, hai cô hai bên bóp và xoa nhẹ hai cánh tay, một cô lo rót rượu. Cả bọn như lạc vào chốn Thiên Thai, nhìn các cô gái không chớp mắt. A Hiếu cười cười nói với Đại:

- Bữa nay nị xuống đây ở đây luôn, lấy vợ người Hoa luôn!

Đại Cathay cười méo xẹo:

- Uổng quá, lỡ có vợ vừa sanh con gái rồi!

Đúng là Đại đã cưới cô Nhân, con chủ tiệm gỗ Đồng Nhân trên đường Hồng Thập Tự phía trước rạp Olympic. Tân, anh của cô Nhân, là bạn hay đi nhảy đầm chung với Đại đã giới thiệu em gái mình cho tay trùm du đãng này, và cô vừa hạ sinh một bé gái chưa ăn đầy tháng.

A Hiếu giới thiệu sơ qua:

- Các cô ở đây ai nấy đều có vẻ đẹp riêng biệt theo tiêu chuẩn “tứ đại mỹ nhân”: Chim sa, cá lặn hay nguyệt thẹn, hoa nhường. Hoặc đẹp phảng phất nét buồn của Vương Chiêu Quân tức Vương Tường đời Hán, hoặc đẹp lộng lẫy kiêu sa như Tây Thi thời Chiến Quốc, hoặc đẹp mê hoặc lòng người như Điêu Thuyên thời Tam Quốc, hoặc đẹp bốc lửa pha chút sexy như Dương Quí Phi cuối đời Đường. Các cô đều phải rèn luyện học tập cách phục vụ khách từ hồi còn nhỏ như các cô gái Geisha kỹ nữ Nhật Bản.

Cả bọn càng nghe càng ngáo ra. Đại Cathay cũng như đồng bọn chỉ rành chuyện đánh lộn đánh lạo, đâm chém, có ăn chơi thì cũng chỉ nhảy đầm, uống rượu tây Martell, Napoléon X.O là nhất xứ rồi... đâu thể nói là dân chơi sành điệu. Bọn hắn làm sao biết nổi bốn vẻ đẹp “truyền thống” trong lịch sử Trung Quốc mà Ôn Như Hầu Nguyên Gia Thiều từng miêu tả trong Cung oán ngâm khúc: chìm dưới nước cá lờ đờ lặn/ Lửng da trời nhạn ngẩn ngơ sa/ Hương trời đắm nguyệt say hoa/ Tây Thi mất vía Hằng Nga giật mình. Nhưng tuy không hiểu hết ý nghĩa, chẳng biết Chiêu Quân, Tây Thi, Điêu Thuyền, Dương Quí Phi là những ai, chỉ cần nhìn các cô thiếu nữ mỗi cô một vẻ đẹp là bọn hắn mê tít, hết biết trời đất gì rồi.

Bọn hắn càng ngạc nhiên và khâm phục khi một cô cầm nguyên nắm hạt dưa bỏ vô miệng, không hiểu bằng cách nào, lát sau cồ nhè ra một đống vỏ, còn lại toàn nhân màu trắng bùi và béo cô mới “mớm” cho khách.

Xong màn đầu, A Hiếu mời khách quí qua phòng kế bên hút thuốc phiện. “Ông chủ” đã lặng lẽ rút êm từ hồi nào chẳng ai hay biết (vả lúc này bọn chúng cũng chẳng cần để ý đến “ông chủ” nữa!). Hút thuốc phiện khi ấy là mốt của dân chơi và giới văn nghệ sĩ, nhưng không mấy ai trong số họ nghiện như dân ghiền ma túy ngày nay. Các cô tiếp tục theo sang phục vụ khách, cứ hai-ba người chung một bàn. Đại Cathay nằm chung với A Hiếu và A Chó vừa thưởng thức nàng tiên nâu vừa tính chuyện làm ăn lâu dài.

A Hiếu nhỏ nhẹ:

- Được “ông chủ” đồng ý rồi. A Đại không những thành công về mọi mặt, kể cả kinh tế, mà đến chính quyền cũng phải nể. Ngộ đây nè, trước khi được “ông chủ” quan tâm, bị cảnh sát bắt hoài, muốn gặp mấy ông ở chính quyền, mấy ông hổng thèm ngó tới. Nay ngược lại, Trưởng ty Cảnh sát ngộ không muốn gặp, còn đám “rề-sẹc” gặp ngộ sợ thấy mẹ.

Đại Cathay thăm dò:

- Nghe nói “ông chủ” đi nước ngoài hoài?

A Hiếu rất kín miệng:

- Ờ. Ổng làm ăn lớn lắm, không ai biết hết được... Có gì A Đại cứ nói với Tào Chanh, hay với ngộ cũng được.

Hết màn thuốc phiện cả bọn kéo nhau qua phòng ăn. Thôi thì sơn hào hải vị, của ngon vật lạ không thiếu thứ gì. Bây giờ rượu “cửu chiến bất bại” mới được dọn ra. Hiệu quả của rượu ra sao chưa rõ, nhưng về thơm ngon thì đúng là thua xa “đệ nhất thiên hạ”. Mới nhấp qua một hớp, Hải Súng nhăn mặt la ầm lên:

- Cửu chiến gì nổi, chỉ hai, ba... là hết xíu quách cho coi!

Ai nấy đều phì cười. Tại bữa tiệc, đích thân chủ nhà A Hiếu tức Quảy Thầu Hao đóng vai phiên dịch giữa khách và các cô. Thực ra cô nào cũng bập bẹ nói được tiếng Việt và chút ít tiếng Pháp, tiếng Anh, vả lại khi đã nhậu sương sương, với mấy “em” hầu hết mọi chuyện chỉ cần trao đổi bằng... tay nên cuộc vui không hề gặp trở ngại. Các cô thay nhau gắp thức ăn, gọt táo, cắt cam, đấm bóp cho khách, cũng vẫn ba- bốn cô phục vụ một người.

Tiệc tàn, rượu thấm, các cô dìu mỗi khách về một phòng ngủ riêng. Ai nấy lâng lâng dường như quên hết ân oán giang hồ, quên hết phiền muộn trần thế, cứ ngỡ mình lên chốn non Bồng nước Nhược. Rồi các cô tự động ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, chỉ để lại một cô được khách ưng ý nhất...

Sáng hôm sau, khách ai nấy đều ngạc nhiên vì rõ ràng khi hôm mình ngủ với một cô, sáng dậy lại thấy một cô khác nằm bên cạnh! Đại Cathay mơ mơ màng màng còn tưởng mình lạc lõng nơi đâu, hỏi cô gái:

- Anh đang ở đâu vậy?

Cô gái cười chúm chím:

- Anh đang ở bên em.

Nghe cầu trả lời ỡm ờ, Đại Cathay coi đồng hồ, giật mình vì đã 9 giờ sáng. Hắn nhổm dậy:

- Bạn anh đâu?

Cô gái vẫn giọng tỉnh bơ:

- Bạn anh đã có bạn của em lo.

Đại Cathay chụp điện thoại. Tiếp tân cho biết hắn đang ở khách sạn Lido, xin mời mọi người lên sân thượng ăn sáng. Tắm rửa tỉnh táo, Đại Cathay mới trở về với thực tại, dần dần nhớ lại bữa tiệc “nhất dạ đế vương” mới hôm qua mà tưởng đâu còn trong giấc mộng. A Hiếu đã đợi sẵn trên sân thượng, vui vẻ:

- Trước khi ăn điểm tâm, mời mọi người dùng qua trà thịt bò cho khỏe. Khách quí của “ông chủ” mới được mời ăn đó!

Quả là món có một không hai. Thịt bò bầm nhuyễn hầm với các thứ thuốc Bắc, đặc biệt có mùi trà rất đậm. A Hiếu nói thêm:

- Ai còn no, xin cứ uống nước, bỏ xác lại.

Món khai vị này làm ai nấy cảm thấy sảng khoái, khỏe hẳn lại, bất giác đều buột miệng khen “hẩu sực”. Đã đến giờ chia tay, Đại Cathay lịch sự:

- Xin thay mặt anh em cảm ơn A Hiếu và nhờ A Hiếu gởi lời cảm ơn “ông chủ”, nhắn giùm “ông chủ” sẽ không thất vọng về anh em ở Sài Gòn đâu.