Chương thứ bảy
Sau khi tiễn Giang Thắng Lâm đi, Chúc Yến Ẩn tỉ mỉ trau chuốt lại màn đối thoại hồi nãy giữa hai người, càng thêm cảm thấy mình có quan hệ với giang hồ. Nói không chừng thực sự là bồ bịch cũ... không đúng, là bạn thân cũ của Lệ Tuỳ cũng nên.
Y rút chổi lông gà trên đầu giường xuống, đi mấy đường quyền mong tìm về được phảng phất bóng dáng đại hiệp năm xưa. Kết quả thật trùng hợp, Triệu Minh Truyền cứ phải chọn đúng lúc đó đẩy cửa bước vào, thấy thế giật mình hỏi:
"Hiền đệ đang làm gì vậy?"
Chúc Yến Ẩn bình tĩnh nhìn thẳng hắn: "Bụi dày, ta bị sặc đến ho khù khụ, phất qua tí."
"Đây đã là quán trọ sạch sẽ nhất trong thành rồi", Triệu Minh Truyền rót cho y một ly nước ấm, "Nơi ở tốt hơn cả Phúc Mãn Môn, sợ là chỉ có Vạn Nhận Cung thôi."
Chúc Yến Ẩn nhân cơ hội thăm dò:
"Xem phản ứng hồi nãy của Giang Thần y, Minh Truyền huynh có phải cũng cảm thấy quan hệ giữa ta và Vạn Nhận Cung không đơn giản không?"
"... Không nói chính xác được." Trải qua hai ngày bị những lời đồn đãi tẩy não, thật ra Triệu Minh Truyền cũng có chút hoài nghi nhân sinh. Hơn nữa, hắn lại vừa mới nhận được một phong thư, con dấu sáp của Võ Lâm Minh chói mắt đính ở trên đó, do Minh Chủ Vạn Chử Vân tự tay viết gửi, nói là muốn nhờ Chúc Yến Ẩn ra mặt, mời Lệ Cung chủ Vạn Nhận Cung ba ngày sau đến sảnh nghị sự, cùng chúng quần hùng bàn bạc việc thảo phạt Ma Giáo.
Chúc Yến Ẩn cảm thấy tai mình bắt đầu ù đi:
"Ta đi mời Lệ Cung chủ? Nhưng đến Vạn Nhận Cung ở đâu ta còn không biết. Có phải trên Ngũ Tuyền Sơn ở ngoại thành không?"
Triệu Minh Truyền sửa lại: "Vạn Nhận Cung không toạ lạc trên đỉnh núi mà là một địa cung truyền thừa từ mấy trăm năm trước."
Chúc Yến Ẩn bối rối: "Địa cung sao lại gọi là Vạn Nhận, hai chữ Vạn Nhận, không phải bình thường hay dùng để miêu tả núi cao dựng vách thành sao?"
Triệu Minh Truyền: "... Không biết, phải chăng là do đào xuống dưới rất sâu?"
Chúc Yến Ẩn: Thế mà nghe được, người trong giang hồ các ngươi quả nhiên đều không đọc sách, quá mất kiểm soát!
Nhưng Vạn Nhận Cung dưới lòng đất kia rốt cuộc có hay không hợp cách để được gọi là Vạn Nhận Cung, đương nhiên không phải trọng điểm quan tâm của hai người. Trọng điểm là, đến thư hàm viết tay của Võ Lâm Minh Chủ cũng đã gửi đến rồi, vậy bước tiếp theo phải ứng phó như thế nào.
Chúc Yến Ẩn mới vào giang hồ, nghệ chẳng tinh nhưng gan rất to, bèn chủ động đề xuất:
"Ta có cần đi gặp mặt vị Lệ Cung chủ kia không?"
Triệu Minh Truyền vội vàng khuyên can:
"Chi bằng viết một phong thư gửi vào dò đường trước."
Chúc Yến Ẩn nghĩ nghĩ, cũng phải.
Vì thế y lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp làm bằng hồng mộc, vừa mở nắp đã thấy mùi thơm nức mũi. Triệu Minh Truyền hiếm lạ ngắm nghía:
"Đây là Đào Hoa Tiên có phải không?"
"Là Xuân Phong Tiên, còn khó có được hơn cả Đào Hoa Tiên."
(Tiên: Tờ giấy có vân, để viết thư, hoặc đề thơ; ngôn ngữ cổ)
Chúc Yến Ẩn đưa cho hắn một tấm, "Trong suốt gần như thấy được những nét hoa văn phức tạp ẩn hiện, tựa cảnh xuân Giang Nam tháng ba, dùng chúng viết thư cho bạn cũ thì thật tương xứng với câu thơ của người xưa, tạm gửi một nhành xuân."
Tuy không phải mỗi tờ giấy ngàn vàng khó mua nhưng giá cả cũng đủ để cho người ta phải tặc lưỡi. Nét chữ của Chúc Yến Ẩn thanh thoát tao nhã, phối với xuân sắc tháng ba miên man trên mặt giấy này thật là cảnh đẹp ý vui. Xét thấy trước mắt còn chưa định hình rõ được cục diện cho nên y cũng không bày tỏ nỗi lòng quá mức mãnh liệt ở trong thư, cũng không hoài niệm chuyện xưa không có thật, chỉ tường thuật lại tỉ mỉ thỉnh cầu của Vạn Minh chủ, hỏi xem Lệ Tuỳ có thể đồng ý đến Võ Lâm Minh một lần không.
"Thế này là được rồi à?" Chúc Yến Ẩn đưa phong thư qua.
Trong lòng Triệu Minh Truyền cũng không có cơ sở: "Tạm thời cứ thế thử xem đã." Lệ Cung chủ có hung tàn đến mức nào đi chăng nữa, hẳn là cũng không trở mặt vì một phong thư đâu, cùng lắm thì làm như không thấy, chẳng mất mát gì cả.
Vì thế phong tiên thư hương hoa bốn phía liền ôm ấp mùa xuân Giang Nam, ôm ấp nỗi lòng thấp thỏm của Chúc nhị công tử, một đường gửi vào Vạn Nhận Cung.
Lệ Tuỳ ngồi tựa trên ngai đá: "Viết gì?"
Giang Thắng Lâm: "Mời ngươi đến Võ Lâm Minh nghị sự."
Lệ Tuỳ nhìn tờ tiên thư phấn thơm bay lả tả, nhíu mày ghét bỏ:
"Võ Lâm Minh đã bóng thành thế này rồi?"
Giang Thắng Lâm cười:
"Do Chúc nhị công tử gửi tới. Vọng tộc Giang Nam, ăn mặc tiêu dùng đương nhiên là xa hoa. Lúc ta xem bệnh cho y, thù lao đối phương đề xuất ra đủ để mua cả một khu tuyết nguyên Đông Bắc ấy chứ. Phong thư này y viết thay cho Vạn Minh chủ, nói ba ngày sau các môn phái tề tựu về sảnh nghị sự, hay là... ngươi cũng đi xem xem?"
Lệ Tuỳ khinh thường xì một tiếng, không nói sẽ đi, cũng không nói sẽ không đi.
...
Chúc Yến Ẩn nôn nóng mong mỏi hai ngày, cũng chưa mong ra được nửa chữ hồi âm của Vạn Nhận Cung. Ngọn lửa giang hồ hừng hực cháy trong lòng tức khắc bị dội tắt một nửa, ủ rũ hỏi:
"Ta phải bàn giao lại với Vạn Minh chủ ra sao đây?"
Triệu Minh Truyền an ủi y, Minh chủ viết thư cho ngươi, chẳng qua là cẩn tắc vô áy náy, cũng không có ý tứ ép buộc phải mời bằng được Lệ Cung chủ tới, ta trả lời lại ông ấy là ổn thôi, không quan trọng.
Chúc Yến Ẩn lại hỏi: "Vậy ta còn có thể tham gia nghị sự của Võ Lâm Minh không?"
"Đương nhiên rồi." Triệu Minh Truyền gật đầu, "Ngày mai hai ta cùng đi, chắc hẳn là Giang thần y cũng ở đó, vừa hay chúng ta lại bàn bạc với y một chút chuyện lên phía Bắc chữa bệnh."
Chúc Tiểu Tuệ vừa nghe đến Đại Hội Võ Lâm đã đau đầu, Chúc Yến Ẩn lại bừng bừng hứng thú, y ngồi bên giường giường suy xét, đến một buổi họp mặt long trọng như vậy, có phải ta nên làm một thân áo chẽn gọn gàng hay không, rồi phối thêm một thanh cổ kiếm thượng hạng, toát ra chút hiệp khí hạo nhiên mới có thể càng tiện dung nhập với toàn bộ võ lâm.
Chúc Tiểu Tuệ: Rất không cần thiết!
Cuối cùng vẫn là mặc vân cẩm. Thắt lưng và cổ tay áo cùng thêu đào hoa nhạt màu, huân hương bỏ trong hà bao cũng là đào hoa, đạm nhiên lại thanh nhã.
Chúc Tiểu Tuệ giúp y chỉnh trang lại vạt áo, tâm tình tương đối ai oán. Công tử nhà ta dáng vẻ phong lưu, không vương bụi trần ngần này lại phải đến Đại Hội Võ Lâm mù mịt chướng khí cho người ta ngắm chùa, cũng chẳng biết đám người dã man đó có tự nhiên rút đao ra chém nhau tại trận không nữa, haizzz.
Chúc Yến Ẩn đứng trước gương, quay qua quay lại, vạt áo tung bay như cuồng tuyết, liền hỏi:
"Mặc như thế này có phải hơi kì quặc không?"
Chúc Tiểu Tuệ kiên định trả lời, đó giờ công tử đều mặc như vậy, quái dị ở đâu? Chẳng có bộ nào bình thường hơn bộ này cả. Nếu cứ khăng khăng nói quái dị thì áo chẽn quân trang mới gọi là quái dị. Ăn mặc quê mùa như mãng phu vậy, lão gia mà biết thể nào cũng giận tím người.
Chúc Yến Ẩn khéo léo dẫn dắt: "Ngươi không nói thì cha ta sẽ không biết."
Chúc Tiểu Tuệ không dao động: "Không được, trước khi lên đường lão gia đã giao phó rồi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhất định phải nói."
Chúc Yến Ẩn: Rồi rồi, ta không mặc.
...
Sảnh nghị sự của Võ Lâm Minh ở Tây thành.
Từ sớm đã có rất nhiều người tụ tập trong sân, đều đang xì xào thảo luận chuyện "Vạn Minh chủ tự tay viết thư mời". Đây không phải thêm phần xác nhận thân phận khó lường của Chúc nhị công tử sao? Mắt xích nối nhau, cứ bị hợp lý quá!
Vì thế khi Chúc Yến Ẩn và Triệu Minh Truyền vào đến sân lập tức khuấy lên một một màn hỗn loạn mới. Ai cũng chen về phía trước muốn bắt chuyện vài câu móc nối quan hệ, người không chen được vào thì ở sau giơ hai tay lên vẫy vẫy múa may, mặt cười hớn hở xán lạn, có người cậy mạnh, thậm chí còn định dẫm lên đỉnh đầu của các bạn đồng hành để bay qua, trật tự một lần nữa mất kiểm soát.
"Công tử!" Chúc Tiểu Tuệ bị đám đông chắn ở ngoài viện, sốt ruột nhón chân lên gọi y: "Ngươi đi chậm chút!"
Chúc Yến Ẩn cũng muốn chậm lắm, nhưng xung quanh thực sự có quá nhiều người, gần như hai chân không chạm đất mà nhào về đằng trước. Đến Triệu Minh Truyền cũng không che chở được cho y, vội vươn tay ra chỉ kịp túm được một dải áo trắng tuyết.
"Hiền đệ!"
"Minh Truyền huynh!"
Khàn hết cả cổ, cảnh tượng không khác gì sân khấu kịch khổ tình, nếu như để bị dân chúng không hiểu rõ sự việc nhìn thấy, có khi lại cảm động rơi nước mắt tại chỗ cũng nên.
Lệ Tuỳ đơn độc đứng trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn rạp xiếc trung ương trong sân viện. Không phải là hắn không muốn liên thủ với Võ Lâm Minh, nhưng tuyệt không muốn liên thủ với Võ Lâm Minh thoạt nhìn không có đầu óc như vậy. Mật thám của Ma Giáo gần như đã vươn chân rết khắp thành mà đám người này vẫn còn bận chen nhau kêu gào "Chúc công tử". Thay vì nói là môn phái giang hồ, chi bằng nói là mấy bà già thường lên khai giọng mở màn sân khấu kịch. Mà bản thân mình cũng ăn no rửng mỡ đến mức nào lại bị Giang Thắng Lâm thuyết phục tới tham gia cái Đại Hội Võ Lâm rặt một đám phế vật này vậy?
Nghĩ đến đó, Lệ cung chủ liền phất tay áo định bỏ đi.
Kết quả là biên độ phất tay áo có hơi lớn, bị người ở dưới nhìn thấy.
"Lệ Cung chủ!"
"..."
Trong viện tức khắc lặng im như tờ, tất cả mọi người cùng ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Lệ Tuỳ trên nóc nhà.
Gió Tây Bắc hợp thời cuộn lên, kéo theo tiếng rít gào khiến người ta phải hoảng hốt, tạt cho một thân áo rộng tay dài bay phần phật trên không.
Cát vàng làm ánh dương nhạt đi ba phần.
Thiên địa càng thêm tĩnh lặng mênh mang.
Lệ Tuỳ trời sinh mặt mày sắc bén, mũi cao môi mỏng, chỉ cần không cười, cả người thoạt nhìn hệt như một thanh đao nhiễm huyết đẫm sương, lại kết hợp với bối cảnh quỷ khóc sói gào hiện tại, khí chất sát nhân cuồng ma quả thật như ập thẳng vào mặt.
Đám người trong sân run run rẩy rẩy, khoé miệng cứng nhắc kéo lên, cố gắng hết sức để trên mặt mình viết đầy hai chữ vui vẻ.
Còn trên mặt Lệ Tuỳ thì viết đầy mấy chữ "các ngươi lập tức sẽ chết".
"Lệ Cung chủ." Vạn Chử Vân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tự mình dẫn người ra hoan nghênh, chủ động tiếp đón, "Mời vào."
Giang Thắng Lâm cũng hoà chung đội ngũ của Võ Lâm Minh. Y tới sớm hơn một chút, đã uống được nửa buổi trà.
Sáng nay Lệ Tuỳ vừa mới bị y trút cho một ấm thuốc bổ đặc sệt, lúc này nhớ đến mùi vị kì quặc đó, dạ dày lại bắt đầu cuộn lên. Mà nghe nói các loại dược liệu tương tự như vậy còn không ít trong nhà kho, đều do Chúc nhị công tử mang đến, số lượng đủ để nấu thành canh cho hơn mười tráng hán uống thoả thuê trong ba đến năm tháng. Hết cách, ai bắt nhà giàu Giang Nam có nhiều tiền như vậy làm gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn đảo qua vệt trắng đột ngột giữa đám đông, lạnh lùng hừ một tiếng.
Chúc Yến Ẩn:...
Không khí trong viện rất quỷ dị, chủ yếu là bởi vì Lệ Đại Cung chủ thoạt nhìn còn giống ma đầu hơn cả ma đầu thật. Cảm giác như chư vị ở đây không cần đi lên tận Tuyết Thành Đông Bắc làm gì, tại trận liền có thể rút kiếm ra thảo phạt ngay cho nóng.
Thần Y không thể không triển khai vẻ mặt tươi cười nhân tạo, điềm đạm gọi lên: "Lệ Cung chủ."
Không phải trước đó đã hứa hẹn cùng đi Đông Bắc rồi sao? Làm gì mà còn đứng trên ở đấy? Mau xuống đây đi!
Nể mặt Giang Thắng Lâm, cuối cùng Lệ Tuỳ cũng bay vào trong viện.
Toàn giang hồ được thở phào một hơi.
Chúc Yến Ẩn không trong biên chế giang hồ cũng nhẹ nhàng thở ra một cách khó hiểu.
Nhưng y chưa kịp trở lại bên người Triệu Minh Truyền thì đột nhiên có một mảnh đen kịt nghênh diện bay tới... Không biết là thứ gì, vươn tay đỡ theo bản năng mới phát hiện ra là một tấm áo choàng.
Áo choàng của Lệ Cung chủ.
Vừa nãy trước khi bước vào sảnh, hắn tuỳ tay cởi xuống ném sang một cạnh, ý định ban đầu là muốn chùm kín cái "lùm tuyết trắng" chướng mắt kia, miễn cho lại nhớ về mùi vị chua chua đắng đắng của bát thuốc bổ hồi sáng. Nhưng nói đạo lý, làm sao Chúc Yến Ẩn và người trong giang hồ có thể đoán ra được nguyên nhân quanh co khúc chiết quỷ dị đó?
Nguyên lý hoạt động trong suy nghĩ của mọi người cơ bản là như thế này.
Chúc Yến Ẩn: A không có một chút đề phòng nào hắn ném áo choàng cho ta để làm gì trong chốn Võ Lâm áo choàng có hàm nghĩa đặc thù gì chăng ta nên đáp lại như thế nào mới được coi là đủ ưu nhã khéo léo chẳng lẽ thực sự trước kia mọi người từng quen biết?
Các môn phái khác: Lệ Cung chủ thế mà lại tặng áo choàng cho Chúc công tử nhất định là do sợ gió Tây Bắc thổi dơ vạt áo tuyết trắng nhẹ nhàng của y tình cảm đến mức có thể trước mặt nhiều người như vậy mà quan tâm không chút che giấu ta biết ngay là hai người này quan hệ không đơn giản!
Vì thế mọi người thi nhau đi lên giúp đỡ, nhiệt tình giũ tấm áo choàng đen như mực kia ra, giúp Chúc nhị công tử mặc vào tại chỗ.