Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 50: Thứ năm mươi

Chương thứ năm mươi

Sáng sớm hôm sau, Chúc Yến Ẩn đích thân tiễn Chúc Hân Hân ra khỏi thành. Đoàn xe ngựa màu trắng rầm rầm rộ rộ, lượn vòng quanh sơn đạo, từ xa nhìn lại như một vòng mây cực kì mềm mại uyển chuyển, tiên khí bay bay.

Sau khi dân chúng trong thôn nhìn thấy liền cảm khái một câu, gia đình phú quý như vậy, chẳng biết trên đường đi sẽ tán gẫu những đề tài gì. Khẳng định là không liên quan đến củi gạo mắm muối chạy vạy sinh nhai, tám phần ngoài thơ ra thì là rượu rồi, còn phải thuộc dạng rượu ngon một đôi ngàn vàng.

Chúc Yến Ẩn hỏi: "Nhớ hết chưa?"

Chúc Hân Hân trả lời, tới tới lui lui chẳng qua là vài câu chuyện thổi phồng tạo nét, có gì mà chưa nhớ. Ta không chỉ nhớ thôi đâu, còn có thể dựa trên nền tảng vốn có một lần nữa tiến hành gia công hoàn thiện, ví dụ như nói Lệ Cung chủ xây sửa trường học, ta cảm thấy nói chung là không được thỏa đáng. Nhà chúng ta qua lại với học đường thư viện của nhiều khu vực, ngươi bịa đặt như vậy chẳng phải chọc một cái là toang sao, chi bằng đổi thành thiện đường phát cháo.

Chúc Yến Ẩn suy xét, cũng phải, vậy dọc đường khi lại đi qua những nơi nghèo khổ, ta sẽ thuyết phục Vạn Nhận Cung đi phát lương thực.

Không thì tự ta đi phát cũng được, suốt một đường giắt lưng tiết kiệm không ít bạc, tiền riêng rất đằm.

Sau khi tiễn qua ba ngoặt núi, Chúc Yến Ẩn ghìm cương ngựa, nhìn mãi theo đội ngũ của đường huynh đi xa. Lần này rất chi là thuận lợi, không có lòi ra thêm một Trương Tham mặt xanh nanh vàng, hoặc một Phan Cẩm Hoa mặt xanh nanh vàng, hoặc một người bất kì mặt xanh nanh vàng nào khác.

Chúc Tiểu Tuệ hỏi: "Công tử đang nghĩ gì?"

Chúc Yến Ẩn thở dài: "Hơi luyến tiếc đường huynh."

"Chúng ta cũng rất nhanh là có thể về nhà rồi." Chúc Tiểu Tuệ an ủi, "Lần trước Giang Thần y đã nói, tình trạng phục hồi của công tử vô cùng tốt, nhiều nhất là thêm hai tháng nữa, khả năng sẽ hoàn toàn nhớ lại những chuyện trước kia."

Chúc Yến Ẩn ừm một câu, so với cái tật não không nặng không nhẹ này của mình, thật ra y muốn nghe được tin tức tốt về thương cũ của Lệ Tuỳ hơn.

Chúc Tiểu Tuệ nhắc: "Đội ngũ của đường thiếu gia đã không trông thấy nữa rồi, công tử, chúng ta cũng quay về thôi."

Chúc Yến Ẩn thu lại tâm trí đã bay ra ngoài chín tầng trời: "Đi, chúng ta đến tìm Lưu Hỉ Dương."

Chúc Tiểu Tuệ sững sờ, còn phải đi nữa?

Mấy ngày này Thiên Chu Đường xảy ra chuyện, toàn bộ Võ Lâm Minh lòng người hoảng loạn, mặc dù Giang Thắng Lâm đã bảo đảm độc này không thể phát tán thông qua cắn xé, đại đa số mọi người vẫn lo lắng bất an như trước - dù sao Thần Y có khả năng sểnh tay nhưng ca bệnh Trương Tham và Phan Cẩm Hoa lại tồn tại rõ ràng, thực sự không dám qua loa.


Người Lưu Gia Trang cũng đang thảo luận về độc của Phan Cẩm Hoa. Lưu Hỉ Dương đứng ở một bên nghe, không thấy rõ đáy mắt mang cảm xúc gì.

"Chúc Nhị công tử người tới chơi ạ!"

"..."

"Lưu huynh!" Chúc Yến Ẩn bước vào cổng viện, vẻ mặt vẫn hân hoan vui sướng như mọi khi, không khác gì đến Lưu phủ ăn Tết.

Lưu Hỉ Dương thở dài im tiếng, ý bảo các đệ tử khác lui hết xuống.

Chúc Yến Ẩn nói chung còn chưa thích ứng được, thế nào hôm nay ngươi lại không vờ vịt bất tỉnh nữa, vậy chẳng phải là uổng công ta suốt một đường chuẩn bị văn vở giả dối quan tâm sao.

Lưu Hỉ Dương ngồi trong sảnh, như đã hạ quyết tâm, nói: "Chúc huynh tìm ta mấy ngày liền, là do có điều hoài nghi ta?"

Chúc Yến Ẩn: "Không hề không hề."

Lưu Hỉ Dương cắn răng: "Quả thực ta có liên quan tới Thượng Nho Sơn Trang."

Chúc Yến Ẩn: "Khụ khụ!"

Khoan khoan, sao ngươi nói nhanh như chớp vậy, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Y bưng chén trà, kinh ngạc nhìn Lưu Hỉ Dương.

Lúc trước Đàm Sơ Thu nói từng có bóng đen nửa đêm đến tìm Lưu Hỉ Dương, mà vừa khéo chỉ có một mình Lưu Hỉ Dương trốn thoát khỏi tay độc phụ. Chúc Yến Ẩn thực sự sinh nghi, nhưng chưa từng nghĩ đến đối phương thế mà lại chủ động thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy - Kế hoạch nguyên bản của Chúc Nhị công tử thật ra là định gặp gỡ gã nhiều mấy lần trước sự soi mói của mọi người, khiến cho kẻ sau màn đứng ngồi không yên mà phải hành động.

Hiện tại nếu cửa đột phá đã mở ra từ một phương hướng khác thì quan tâm nó là thật hay giả làm gì, nghe một chút cũng chẳng sao.

Lưu Hỉ Dương nói: "Tất cả đều do ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến, ả đàn bà kia tên là Hữu Từ Cô, mấy tháng trước chủ động tìm gặp ta, nói có thể giúp ta đoạt được chức vị Chưởng môn Lưu Gia Trang."

Cuối cùng câu chuyện nghe ra cũng có chút phong cách thoại bản giang hồ rồi đấy, nhưng Chúc Yến Ẩn vẫn không hiểu. Chưởng môn đương nhiệm không phải là thúc phụ ruột của ngươi ư, ta trông ông ấy vừa cường tráng vừa dũng mãnh, như kiểu còn có thể sống tiếp 200 năm nữa, sao hiện tại ngươi đã bắt đầu mơ tưởng đến vị trí chưởng môn rồi?

Lưu Hỉ Dương vội vàng thanh minh: "Ta cũng không muốn làm tổn thương tính mạng của thúc phụ, thậm chí đến toà nhà để dưỡng già cũng chọn sẵn cho ông ấy rồi."

Chúc Yến Ẩn rất hiểu xu thế hỏi: "Thuỷ lao đáy hồ hay là mật thất tháp cao?"

Lưu Hỉ Dương nghẹn họng: "Một toà nhà lớn tựa núi nhìn sông ở Bàn Thành."

Chúc Yến Ẩn: "Vậy ngươi còn khá là hiếu thảo đấy."

Lưu Hỉ Dương vẻ mặt nhục nhã.

Chúc Yến Ẩn rất vô tội, ta không hề trào phúng ngươi, ta đang chân thành thật lòng khích lệ. Dù sao trong thoại bản đều là nhốt vào thuỷ lao đổ nát, ngươi lại có thể nhớ đến sắp xếp cho một toà nhà lớn.

Lưu Gia Trang trong giang hồ thanh danh hiển hách, thế lực đan xen phức tạp, nội đấu nhiều, hậu bối trẻ tuổi còn nhiều hơn, các vị đều tự cho mình là bất phàm, cảm thấy bản thân xứng đáng được nắm giữ một vị trí nhỏ trong gia tộc, Lưu Hỉ Dương đương nhiên cũng vậy. Nhưng địa vị của gã tương đối xấu hổ, thuộc dạng không cao không thấp, võ học, nhân phẩm, xử thế đều không tính là đứng đầu, tiên liệu như vậy, chuyện chiếm ghế đà chủ phân đà đã coi như bỏ rồi, muốn bước lên chức vị Chưởng môn, quả thực khó như lên trời.

Lưu Hỉ Dương nói: "Đúng lúc đó Hữu Từ Cô tìm đến ta, ban đầu ả vẫn chưa để lộ thân phận Ma Giáo, chỉ nói mình là người của Thượng Nho Sơn Trang, mà trước giờ ta lại thích kết giao bạn tốt."

Kết qua kết lại cuối cùng bị kéo xuống vũng lầy Ma Giáo. Lưu Hỉ Dương đương nhiên biết danh môn Chính phái dính líu đến Phần Hoả Điện sẽ có kết cục như thế nào, nhưng lúc ấy gã đã liên thủ với Hữu Từ Cô làm không ít chuyện rồi...

"Đợi đã!" Chúc Yến Ẩn cắt ngang, "Cái làm-không-ít-chuyện này của ngươi, cụ thể là chỉ cái gì? Nói tỉ mỉ một chút."

Trông Lưu Hỉ Dương đáp có vẻ rất đấu tranh tâm lý: "Toàn là mấy chuyện động tay động chân nhắm vào sư huynh đệ bản môn, thật ra cũng không tính là đại sự gì, nhưng một khi biến thành liên thủ với Ma Giáo... những thứ ấy đủ để dồn ta vào chỗ chết."

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ngươi còn thật là không-hại-người-ngoài.

Lưu Hỉ Dương nói: "Khi ấy ta đã không còn đường lui, đành phải chấp nhận tiếp tục bắt tay với Hữu Từ Cô."

Chúc Yến Ẩn hỏi: "Cho nên ngươi đã sớm dính dáng đến người của Thượng Nho Sơn Trang, Đỗ Tiền bỏ trốn kia là cùng một giuộc với ngươi?"

Lưu Hỉ Dương im lặng thừa nhận.

Chúc Yến Ẩn tiếp tục hỏi: "Vậy án mạng ba người Thôi Nguy, Triệu Hồng Cốc, Cát Trường Dã ngươi cũng có một chân?"

Nhắc đến chuyện này, hối hận và phẫn nộ trên mặt Lưu Hỉ Dương càng sâu, nửa ngày mới nói: "Lúc đó Đỗ Tiền và Hữu Từ Cô chỉ kêu ta lôi kéo nhiều thêm vài người. Ban đầu ta không chịu, về sau lại bị bọn chúng uy hiếp, ta thực sự sợ hãi, hơn nữa bọn chúng còn hứa hẹn với ta, tuyệt đối không tổn thương đến tính mạng của ai, ta bèn phối hợp với Đỗ Tiền kẻ xướng người hoạ, dùng cuộc sống sung sướng ở Lâm Châu làm mồi nhử lừa ba người Thôi huynh rời khỏi đội ngũ."

"Thế Đàm Sơ Thu thì sao, các ngươi muốn kéo cả hắn nhập bọn?"

"Không không, ai ai trong giang hồ cũng biết quan hệ giữa Đàm huynh và Chúc huynh không tầm thường, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc chọc vào hắn."

Đàm Sơ Thu là tự xán vào, ba người còn lại thấy nhảy ra một túi bạc coi tiền như rác, nào có đạo lý buông tha, vì thế không màng Lưu Hỉ Dương khuyên can, cứng rắn dắt cả Đàm Sơ Thu theo.

Chúc Yến Ẩn hỏi: "Trận pháp cũng do ngươi bày nhỉ?"

"Là... là Hữu Từ Cô." Lưu Hỉ Dương cúi đầu, y như gà trống chọi thua ảo não nói, "Thứ nhất ả sợ Đàm huynh bên ấy sẽ gây ra rắc rối, thứ hai là cảm thấy tuy Thương Lãng Bang có tiền nhưng không địa vị, không đáng hao tâm tổn trí, bèn âm thầm bày trận pháp sai ta lừa người vào, còn dạy ta nói với ba người Thôi huynh, nói là Đàm huynh đã quay về lấy thêm bạc."

Chúc Yến Ẩn: Ngươi thật thiếu đạo đức.

Tiếp về sau chính là Vạn Tỉnh Thành. Ba người Thôi Nguy tuy khốn nạn nhưng nhìn chung không mê muội, vừa phát giác ra có khả năng Hữu Từ Cô là người của Phần Hoả Điện lập tức vui sướng quá đỗi, chuẩn bị bắt người giải về tranh công xin thưởng. Lưu Hỉ Dương báo việc đó cho Hữu Từ Cô, vốn là nghĩ để ả từ bỏ ý định lôi kéo, không ngờ đối phương lại giết người chẳng khác gì nghiền con kiến, ba mạng trong khoảnh khắc.

Lưu Hỉ Dương thở dài: "Ta thành thật xin lỗi bọn họ."

Chúc Yến Ẩn buông chén trà: "Ngươi khổ tâm che giấu lâu như vậy rồi, vì sao hiện tại lại tình nguyện nói thẳng ra với ta?"

Lưu Hỉ Dương cười khổ: "Chúc huynh đến tìm ta liên tiếp mấy ngày liền, ta lại không ngu, sao có thể không nhận thấy. Hơn nữa lương tâm bị chuyện này giày vò bao ngày, sớm đã... chi bằng một lần nôn ra sạch sẽ."

Chúc Yến Ẩn nhìn gã: "Nhưng bản thân ngươi biết hễ việc này truyền ra ngoài, ngươi chỉ có một con đường chết."

Lưu Hỉ Dương mặt xám trắng: "Ta cứ hao tâm tổn trí giấu giếm, cho dù tạm thời chưa bị Chúc huynh và Lệ Cung chủ tra ra, tương lai cũng tất phải chịu Phần Hoả Điện cưỡng bức làm thêm nhiều chuyện. Ta thực sự không muốn tiếp tục trở thành nanh vuốt của Ma Giáo, thế chẳng phải đều là chết sao? Hơn nữa còn chết dưới vạn người chửi rủa."

Chúc Yến Ẩn lại hỏi: "Lúc này ngươi kể với ta là muốn nhờ ta giúp ngươi che giấu?"

Lưu Hỉ Dương nói: "Ta nguyện lấy công chuộc tội, nhờ thân phận này, tiếp tục dụ ra thêm nhiều người trong Ma Giáo. Chỉ mong Chúc huynh tạm giúp ta che giấu, đợi tương lai sau một phen diệt trừ Phần Hoả Điện, nếu ta có thể có công lao bàng thân, khả năng trừng phạt phải chịu cũng sẽ nhẹ nhàng hơn chút, không đến mức bị phế bỏ võ công rồi loạn côn đánh ra khỏi sư môn."

Gã nói đến là tha thiết khẩn khoản, có vẻ cũng hợp tình hợp lý, Chúc Yến Ẩn đứng dậy: "Ta quay về ngẫm lại trước đã."

Lưu Hỉ Dương mãnh liệt chắp tay thi lễ: "Còn xin Chúc huynh và Lệ Cung chủ giơ cao đánh khẽ!"

Lệ Cung chủ đang đứng ở ngoài sân.


"Aw, ngươi tới hồi nào vậy?" Chúc Yến Ẩn chạy đến.

Lệ Tuỳ nói: "Lúc ngươi bắt đầu khen gã hiếu thảo."

Chúc Yến Ẩn: Thế chẳng phải là từ đầu?

Có điều như vậy cũng tốt, mình đỡ phải thuật lại một lần nữa.

Chúc Yến Ẩn cùng hắn trở về: "Ngươi thấy thế nào?"

Lệ Tuỳ đáp: "Người do ngươi điều tra ra, phải xử lý như thế nào đương nhiên là nghe theo ngươi."

Chúc Yến Ẩn thoáng đờ đẫn, không ổn lắm đâu, một chút kinh nghiệm giang hồ ta cũng không có, nhỡ may làm hỏng việc thì sao.

Lệ Tuỳ nhéo sau cổ y: "Không phải ngươi từng đọc rất nhiều thoại bản rồi sao? Trước nói nghe xem, bình thường gặp phải loại phản đồ bị Ma Giáo lôi kéo này trong sách sẽ xử lý như thế nào?"

Chúc Yến Ẩn trả lời đúng sự thật, bình thường gặp phải những pha máu tanh như vậy ta toàn trực tiếp lược qua quá khứ, không thì đọc xong sẽ sợ đến mất ngủ, cứ cảm thấy dưới gầm giường có ai đó máu me đầm đìa.

Lệ Tuỳ bừng bừng hứng thú, thoạt nhìn như đã quên béng đi chuyện Lưu Hỉ Dương, lại hỏi: "Vậy ngươi thích đọc cái gì?"

Chúc Yến Ẩn nói: "Nhân vật chính vừa ra tay là khuấy đảo giang hồ đến mưa tanh gió máu, chao đảo bấp bênh kiểu đấy. Võ công càng cao cường càng tốt, tốt nhất là tất cả mọi người đều sợ hắn."

"Ta?"

"Ừm, gần như chính là ngươi rồi."

Lệ Tuỳ rất hài lòng trước đáp án này, ngón cái nhẹ nhàng ấn ấn khớp xương nhỏ trên cổ y, ấn đến Chúc Yến Ẩn vừa nhột vừa sảng, cả người rụt lại né khỏi hắn hỏi: "Ngươi còn chưa nói phải xử lý Lưu Hỉ Dương như thế nào?"

Lệ Tuỳ buông tay ra: "Ta nói rồi, nghe ngươi."

Chúc Yến Ẩn vẫn rất do dự, ta đến con gà cũng chưa từng xử lý, ngươi khẳng định là muốn để ta xử lý phản đồ?

Lệ Tuỳ tiếp tục vô cùng hứng thú nhìn y: "Có ta ở đây, ngươi cứ quậy phá thôi, sợ gì?"

Nếu để Chúc Hân Hân ở phương xa biết được nhất định sẽ cảm khái một câu, ồ, đệ đệ, ngươi mau nhìn ma đầu vào nhầm Chính đạo này đi!