Chương thứ ba
Hoàng hôn nhuộm đỏ ráng chiều, sắc tía loang lổ khắp chân trời.
Bởi vậy mới nói, văn nhân mặc khách từ cổ chí kim đều mang lòng hướng về nơi quan ngoại là có đạo lý cả. Nào trời nào đất nào phi sa lạc nhật, ai nhìn thấy mà không tấm tắc phải ngâm đôi câu thơ?
Chúc Yến Ẩn cũng bị thành trì sừng sững hùng vĩ xa rời khói lửa nhân gian mê hoặc. Y đứng ở ven đường, tính toán đắp nặn tình cảm hào hùng vạn trượng bỗng chốc trào lên trong lồng ngực mình này thành một bài tuyệt cú thiên cổ.
Mà cách đó ba dãy phố, đám người giang hồ đang định ra ngoài ăn cơm lại đột nhiên như nhìn thấy quỷ, vèo một cái chạy mất dạng. Thỉnh thoảng có hai ba người to gan cũng chỉ dám đứng từ xa xa cười bồi:
"Lệ Lệ Lệ Lệ... Lệ Cung chủ."
Lệ Tuỳ một mình đi trên đường lớn, kiếm và mặt mũi đều lạnh như sương giá. Áo choàng của hắn đón cuồng phong và cát bụi, tung bay như dang đôi cánh huyền vũ, thoạt nhìn chẳng khác gì Tu La địa phủ đến lấy mạng người.
Vì thế sau đó không còn ai có lá gan đủ lớn nữa, xét cho cùng, chưa rảnh đến hoá rồ thì chẳng ai muốn bị Cung chủ Vạn Nhận Cung nhìn nhiều thêm hai mắt.
Lệ Tuỳ từ trước đến nay vẫn luôn coi thường đám bao cỏ này, thấy bọn họ thi nhau trốn tránh tâm trạng càng thêm bực bội bèn đổi ý, chỉ sương sương "ngang qua" chỗ ở của Võ Lâm Minh Chủ mà không đi vào nữa.
Hắn vốn định vòng qua Tây thành rồi quay về Vạn Nhận Cung, không ngờ lúc đi ngang Phố Tương Tư, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thuý:
"Huynh đài xin dừng bước!"
Lệ Cung chủ không cảm thấy đây là đang gọi mình.
Kết quả, đối phương còn miêu tả cẩn thận tỉ mỉ nói:
"Huynh đài dáng người cao ráo mặc đồ đen đeo trường kiếm ở phía trước, xin dừng bước!"
"..."
Chúc Yến Ẩn một đường chạy chậm đuổi theo, sa y trắng muốt như tuyết lại tựa một đoá thịnh thế bạch liên đúng dịp nở rộ, quá ra vẻ quá không thanh thuần.
Chúc Tiểu Tuệ đi phía sau y, sắp bật khóc, sao lại ở đâu ra thêm một tên xách kiếm nữa vậy. Vừa nãy thấy công tử ấp ủ nửa ngày, chuẩn bị ngâm nga một áng thơ hay có thể sánh ngang với "Sử chí tái thượng", đang phấn khởi thấp thỏm chờ đợi thì mở miệng ra lại là "huynh đài xin dừng bước".
(Sử chí tái thượng: tác giả Vương Duy thời Đường)
Lệ Tuỳ nhìn nhìn kẻ mặt mũi bị khăn sa quấn kín mít đang chạy đến... Không phải ngu người, vượt xa ngu người.
Ánh mắt Chúc Yến Ẩn dính lên thân kiếm của hắn, vừa chân thành vừa khó nén yêu thích hỏi:
"Xin hỏi huynh đài, kiếm này của ngươi mua ở đâu vậy?"
"Dưới mộ."
"..."
Bàn tay đang vươn ra của Chúc Yến Ẩn cứng đờ giữa không trung, giật mình nghĩ, hoá ra là binh khí thượng cổ truyền lại sao?
Chúc Tiểu Tuệ vừa nghe thấy mồ mả đã ghét bỏ cùng cực, cảm thấy thật xui xẻo. Lại nhìn tên mặc đồ đen kia, vẻ mặt hung ác như thể một lời không lọt tai liền phải giết người, vì thế lôi công tử nhà mình đi ngay khỏi đó. Chúc Yến Ẩn bị kéo đến lảo đảo vẫn còn quay đầu lại thâm tình nhìn thanh kiếm, ánh mắt có thể nói là trăm lưu ngàn luyến.
Từ khi Lệ Tuỳ bước vào giang hồ đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên thấy có một người không sợ mình như vậy. Vì thế hắn liền lập tức cảm thấy đối phương to gan lớn mật thật là thú vị, khác xa so với những tiện nhân yêu diễm khác ư? Còn tướt, làm gì có chuyện đó, sở dĩ Lệ Đại Cung chủ không rút kiếm tại trận hoàn toàn là bởi cũng không biết đối phương mặc trên người thể loại thời trang gì, lúc chạy đến như một lùm-tuyết-trắng, mặt mũi bị gói ghém cả trong khăn sa, trông khó tả thực sự.
Chúc Tiểu Tuệ kéo Chúc Yến Ẩn, phăm phăm qua ba con phố mới buông tay.
Lúc này gió lặng hiếm thấy, Chúc Yến Ẩn kéo khăn trên mặt xuống, khoan khoái hít thở không khí:
"Chạy nhanh như thế làm gì?"
"Sau này công tử vẫn là đừng tuỳ tiện bắt chuyện với người giang hồ như thế thì hơn." Chúc Tiểu Tuệ giúp y chỉnh trang lại tóc tai, "Tránh dây phải chuyện phiền phức."
"Không phải chỉ hỏi thăm kiếm của hắn một chút thôi sao, còn có thể gặp phải phiền phức gì." Chúc Yến Ẩn thấy phía trước có một tửu lâu, "Đi, ta đưa ngươi đi ăn một bữa ngon."
Lúc này Lệ Tuỳ đã ra khỏi thành, không khí trong tửu lâu cũng khôi phục lại huyên náo như trước. Mọi người chụm đầu vào nhau, có vẻ đang xì xào chuyện gì đó, rồi vừa nhìn thấy Chúc Yến Ẩn, tập thể lập tức im lặng.
Tiểu nhị cười nịnh nọt, dẫn chủ tớ hai người đến ngồi ở vị trí tốt nhất:
"Thiếu thiếu thiếu hiệp, xin hỏi muốn dùng gì?"
Chúc Yến Ẩn nghe xưng hô mà lòng như nở hoa, cân nhắc việc ta đây cũng là "thiếu hiệp" rồi, có phải nên gọi dăm vò Thiêu Đao Tử ra uống cho sảng khoái không. May sao Chúc Tiểu Tuệ bên cạnh vẫn còn lý trí, biết công tử nhà mình ăn uống kén chọn bèn cẩn thận phân phó:
"Cho một đĩa cá chua cay, đừng chua quá, một nồi gà hầm ngũ vị, chọn gà tơ một chút, một đĩa sủi cảo thịt dê thủy tinh, nhân không bỏ hành, một đĩa rau theo mùa phải thật non mềm, canh phải là canh tam tiên, cơm cần nấu bằng gạo cấm, điểm tâm lấy bánh trứng đậu xanh, đừng ngọt quá cũng đừng khô quá."
"Vâng vâng." Tiểu nhị cố nhớ đến trán toát mồ hôi, mấy bàn khách xung quanh đều ngẫm nghĩ, không hổ là người có quan hệ tốt với Cung chủ Vạn Nhận Cung, đến ăn cơm cũng có thể bới ra lắm vị như vậy.
Còn lời đồn "quan hệ tốt" căn cứ vào đâu, thì đương nhiên là bởi chỉ khoảng một nén nhang trước đó, vị công tử bạch y không biết tên này - dám đứng giữa phố phường ban ngày ban mặt thân thiết trò chuyện với Cung chủ Vạn Nhận Cung, thậm chí định đưa tay rút Tương Quân Kiếm - mà vẫn chưa chết, vậy còn không phải quan hệ tốt thì là gì?
Cho nên ánh mắt mọi người càng thêm phần cẩn thận, một bên ăn uống, một bên nhìn trộm.
Chúc Yến Ẩn nghiêng người, thấp giọng hỏi thư đồng:
"Ngươi có cảm thấy mọi người đều đang nhìn ta không?"
"Cảm thấy." Chúc Tiểu Tuệ đáp, "Có điều họ muốn ngắm công tử cũng là chuyện hợp tình hợp lí thôi mà."
"Vì sao?"
"Vì bọn họ chưa trải sự đời."
Chúc Tiểu Tuệ biện luận đến hùng hồn đanh thép, tạo cảm giác sâu sắc kiểu sự thật chính là như thế. Đám người giang hồ này suốt ngày chỉ biết vung đao múa kiếm đánh đánh giết giết, từng được nhìn thấy ở đâu ra một công tử thế gia cao quý bất phàm chân chính? Càng miễn bàn hơn chúng ta là Chúc gia Giang Nam, tổ trạch cổ kính trải qua trăm năm thư hương huân ấm, đến cá chép vàng trong ao còn biết bơi ra "Ly tao" (Khuất Nguyên). May nhờ nhị công tử nhà ta vận khí kém, ngã hỏng đầu, không thể không đến cái nơi đại hội Võ Lâm mù mịt chướng khí này, nếu không lấy đâu ra cho mấy người đó chống mắt nhìn?
Chúc Yến Ẩn: Thật hay giả.
Thế gian này không ít người hay nịnh hót, địa vị trên giang hồ của Lệ Tuỳ chói lọi đặt ở đó, đương nhiên có rất nhiều môn phái đang ao ước được kết giao mà thực sự không dám. Vậy nên sau sự việc trên liền có người xoay chuyển tâm tư, muốn xuống tay từ chỗ vị công tử bạch y thoạt nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện này, vòng vo xa gần móc nối quan hệ.
Chúc Yến Ẩn đang cẩn thận nhằn xương cá.
"Nói đến Võ Lâm ngày nay, người hào hiệp chính nghĩa nhất còn ai khác ngoài Cung chủ Vạn Nhận Cung Lệ Tuỳ!"
Trong sảnh đột nhiên có người cao giọng nói, âm thanh lanh lảnh làm Chúc nhị công tử đang không đề phòng bị hoảng sợ, quay đầu nhìn theo bản năng.
Khách khứa các bàn khác vừa thấy cơ hội trèo lên ở ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua? Vì thế cũng không cam lòng chậm chân, thi nhau hô hào ca tụng. Không biết văn vở cũng phải xào lộn đủ bộ, ngang nhiên tô vẽ cho Ma Vương người gặp người sợ thành một hiệp sĩ Chính phái hiền hậu ôn hoà, lòng mang thiên hạ.
Sau đó nếu không phải Chúc Tiểu Tuệ cảm thấy quá ồn ào, kiên quyết kéo công tử nhà mình đi có lẽ câu chuyện sẽ thoát cương đến "Lệ Cung chủ vì cứu vớt thiên hạ thương sinh mà chẳng màng ngày đông khắc nghiệt, tay không xây đắp Trường Thành", hợp lý hay không hợp lý không quan trọng, quý ở chỗ đại ái cảm động lòng người.
Chúc Yến Ẩn đi trên đường, bối rối hỏi:
"Sao mà vị Lệ cung chủ kia, có vẻ không giống như những gì Minh Truyền huynh kể nhỉ?"
"Ai mà biết được." Chúc Tiểu Tuệ nhỏ giọng lẩm bẩm, dù sao đi chăng nữa thì mấy người giang hồ này đầu óc đều hơi có vấn đề.
...
Vạn Nhận Cung.
Lệ Tuỳ vừa về đến đại điện đã có thuộc hạ tới bẩm báo:
"Người lúc nãy chặn Cung chủ lại trên Phố Tương Tư đã điều tra ra là công tử Chúc phủ Giang Nam. Thư hương thế gia, không có quan hệ với Ma Giáo, thậm chí còn không có quan hệ với giang hồ. Hiện tại đi theo thiếu chủ Danh Kiếm Môn, đến Kim Thành mời Giang tiên sinh xem bệnh. Có tin cho hay thời gian trước không cẩn thận ngã hỏng đầu."
Lệ Tuỳ nghe xong nhíu mày, hắn vốn tưởng đối phương định giả heo ăn thịt hổ, không ngờ, là heo thật.
Tuỳ tay bẻ gãy một cành u liên, rồi tuỳ tay ném sang bên cạnh, không kiên nhẫn nói:
"Đi xuống đi."
Một hồi sau, Giang Thắng Lâm mới nghe đồn chuyện này. Y hiểu rõ tính tình của Lệ Tuỳ cho nên theo đó cũng sinh ra một chút hứng thú với chàng thư sinh vươn tay muốn rút Tương Quân Kiếm kia. Bèn sai dược đồng đi báo cho Triệu Minh Truyền, ngày mai khám bệnh.
Tiết Tây Bắc tối muộn, Chúc Yến Ẩn quay về nhà trọ được một lúc rồi mà chân trời vẫn còn le lói sáng.
"Hiền đệ!" Triệu Minh Truyền rầm một tiếng đẩy cửa ra, lời nói không giấu được vui mừng, "Giang thần y đã tới Kim Thành rồi, hẹn ngươi ta ngày mai gặp mặt."
Nói xong không để cho Chúc Yến Ẩn kịp chen miệng, lại tiến lên cầm chặt tay y, tiếp tục mặt mày hớn hở:
"Người muốn mời Thần Y đến khám bệnh đã xếp hàng dài hơn trăm số nhưng y lại chọn riêng hiền đệ ngươi, thành thử vi huynh cũng được thơm lây."
Chúc Yến Ẩn vội vàng thoái thác:
"Nhưng ta cũng chẳng có giao tình gì với Thần Y, sợ là vẫn phải dựa hết vào mặt mũi của Minh Truyền huynh thôi."
"Ta nào có mặt mũi lớn như vậy." Triệu Minh Truyền xua tay lia lịa, "Đến Minh Chủ cũng bị xếp vào ngày kia đấy."
Lại còn thế nữa? Chúc Yến Ẩn nghe mà nghi hoặc, mãi đến khi tiễn Triệu Minh Truyền về rồi vẫn chưa ngẫm ra tại sao mình lại có thể xếp hạng một. Chúc Tiểu Tuệ cho rằng cũng phải thôi. Lúc trên tửu lâu đã nói rồi đấy, mãng phu giang hồ nào đã từng được gặp ai như công tử nhà ta ngọc nhân tiên khí, tuỳ ý nghiêng người rũ mắt thôi cũng đẹp như một bức hoạ, muốn ngắm còn phải xếp hàng dài cổ.
Chúc Yến Ẩn bóp chặt cái mặt tròn xoe của nó:
"Trước khi ta mất trí nhớ ngươi cũng nhắm mắt khen láo như thế suốt luôn đó hả?"
"Ta khen láo bao giờ." Chúc Tiểu Tuệ rất có khí phách, mập mờ oang oang, "Toàn lời nói thật."
Mà lúc này, bên ngoài đã dồn dập đồn nhau, nói Giang thần y vừa đến Kim Thành, Võ Lâm Minh Chủ nè, chưởng môn các phái nè, đều không gặp, lại điểm danh hẹn riêng Chúc Yến Ẩn.
"Vì sao?"
"Tám phần mười vẫn là vì Lệ Cung chủ."
Chuyện bọn họ gặp nhau hồi chiều lần thứ hai bị khui ra, một đồn mười, mười đồn trăm, càng đồn càng sai trái, các phiên bản không thống nhất đã từ "Chúc nhị công tử và Lệ Cung chủ trò chuyện vui vẻ với nhau trên đường lớn" biến thành "Lệ Cung chủ tại chỗ rút Tương Quân Kiếm, múa 18 thức vì Chúc nhị công tử".
Còn vì sao phải múa cho y xem, đương nhiên là vì giao tình giữa hai người không hề hời hợt.
Giao tình không hề hời hợt từ đâu mà ra ư? Chuyện xưa phải kể từ mười tám năm trước vào một đêm rét lạnh mưa sa.
Trong tiếng gió vi vu ngoài cửa sổ, Chúc Yến Ẩn ngủ ngon lành không mộng mị, cho nên tạm thời không biết dưới một ngọn đèn toả ánh sáng leo lét, từ miệng của những khách giang hồ túm tụm quanh bàn kể chuyện đêm khuya, bản thân đã không còn là con ruột của cha mình nữa, biến thành nhặt được ở bờ sông, hào môn Giang Nam các thứ, đấu đá nội bộ các thứ, "Chúc phủ mấy người ngoài hai con sư tử đá còn sạch sẽ kia ra, chỉ sợ đến con chó con mèo cũng bao bẩn thỉu" các thứ.
Chúc lão gia nạn nhân bị chỉ trích: Tức chết.
Mà chuyện xưa về Lệ Cung chủ còn càng ly kì hơn một chút. Bởi ngoài quá khứ khổ đau thù hận thường thấy ra thì nghe bảo hắn còn có thể biến thành thiếu nữ vào đêm trăng tròn. Cụ thể quá trình là như này.
Lệ Cung chủ rút Tương Quân Kiếm múa 18 thức vì Chúc nhị công tử;
Lệ Cung chủ múa 18 thức;
Lệ Cung chủ mười tám;
Lệ Cung chủ múa;
Lệ Cung chủ mười tám tuổi nhảy múa;
Nhảy điệu Kinh Hồng Hồ Tuyền Lục Yêu Nghê Thường Vũ Y.
Đến chỗ Nghê Thường Vũ Y, không phải thiếu nữ thì không nói thông được, cho nên ngẫu nhiên cần biên soạn lại một chút.
Rồi rất lợi hại, không phục không được.