Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 12: Thứ mười hai

Chương thứ mười hai

Diệp công không thích rồng, chỉ là thích những thứ trông giống rồng mà thôi.

Tương tự như thế, giang hồ mà Chúc nhị công tử hướng tới cũng không phải giang hồ tàn khốc trong hiện thực, mà là giang hồ tươi đẹp do các nhà văn sáng tạo ra. Ma đầu trên trang sách so với ma đầu trong đời sống hàng ngày... hình như cũng không phải là ma đầu, mà thôi mặc kệ là cái gì đầu đi, nghĩ đến đầy trời mưa máu và thủ cấp bay tứ tung kia, Chúc Yến Ẩn cảm nhận được dạ dày lại giở chứng co bóp dữ dội, lúc này không cần gia đinh ấn đầu, cũng kiên quyết không muốn nhìn xuống chân núi thêm một cái nào nữa.

Chẳng qua y không muốn xem, có người lại càng muốn cho y xem.

Thác nước trút xuống hạp cốc như sấm động, gió cuốn hơi sương ẩm ướt khiến bốn phía càng thêm giá rét.

Chúc Yến Ẩn ngồi sụp trong bụi cỏ, toàn thân cứng đờ nghĩ, ta lạnh.

Mà chuyện lạnh hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Đột nhiên một giọt máu nhỏ xuống đánh độp, vẽ nên một đoá hoa trên tảng đá trắng trước mặt.

Rồi đóa thứ hai, đóa thứ ba tí ta tí tách.

Thanh Tương Quân Kiếm mà Chúc nhị công tử từng ôm lòng say đắm, thậm chí tâm tâm niệm niệm muốn đặt trong phòng riêng để ăn ngắm ngủ ngắm, lúc này tựa như một con quái vật no máu, dữ tợn tàn khốc, không ngừng trượt xuống những đốm hoa đỏ tươi.

Ánh mắt Chúc Yến Ẩn chậm rãi đi lên theo thân kiếm.

Lệ Tùy đang cạn lời nhìn y.

Bình tĩnh mà phân tích, thật ra biểu cảm của Lệ Cung chủ hiện tại không phải là hung ác, giống như tràn đầy nghi hoặc hơn. Nghi hoặc tại sao tận núi hoang ngoại thành rồi mà mình vẫn gặp phải lùm-tuyết-trắng ngu ngốc này, cứ có cảm giác như chạy trời không khỏi nắng.

Tuy đám gia đinh bảo hộ chặt chẽ quanh người Chúc Yến Ẩn nhưng đều hiểu rất rõ sợ là mình chẳng tiếp nổi đến ba chiêu của đối phương, trong lòng không kìm được lạnh lẽo. Quản gia Chúc Chương lấy hết can đảm đi lên chắp tay thi lễ:

"Công tử nhà ta tới đây để du ngoạn ngắm cảnh, không lường trước được lại gặp phải trận ân oán giang hồ này, mong rằng lệ Cung chủ giơ cao đánh khẽ, chúng ta cam đoan sẽ giữ kín như bưng những gì xảy ra trong đêm nay."

Còn Chúc Yến Ẩn thì đang bắt đầu ói tiếp vì vừa nãy gió thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc trên thân kiếm lan ra trong không khí, thực sự vừa sợ hãi vừa ghê tởm, con nhà giàu Giang Nam được nuông chiều từ bé không chịu nổi loại kích thích này.

Lệ Tùy:...


Chúc Chương thăm dò: "Vậy chúng ta xin phép xuống núi trước?"

Lệ Tùy thoáng nhìn nơi cao hơn, lạnh lùng hỏi: "Đó cũng là người của các ngươi?"

Chúc Chương cả kinh, trên núi còn có người khác?

Lệ Tùy lười hỏi nhiều, phi thân lên đỉnh núi.

Chúc Chương nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng hô hào gia đinh ba chân bốn cẳng khiêng Chúc Yến Ẩn xuống núi nhét vào xe ngựa, một đường không phanh chạy như điên trở về thành.

Đi đến giữa đường, đằng sau lại truyền đến một tiếng vang lớn, như thể cả quả núi nổ từ tâm ra, đáng sợ hơn âm thanh gầm thét của Hồ Khiếu Hiệp nhiều. Lúc này nếu Chúc nhị công tử đồng ý chui ra khỏi xe ngựa quay đầu lại xem sẽ có thể nhìn thấy cát bụi mịt mù, đất đá tứ tung trên đỉnh cao nhất của dãy núi dài – cảnh tượng tráng lệ mà không một văn nhân thư sinh nào có thể miêu tả được. Nhưng đáng tiếc, sau khi trải qua sự kiện đầu người bay đầy trời và được quan sát Tương Quân Kiếm đẫm máu ở khoảng cách gần – Chúc Yến Ẩn chỉ hận không thể ra sức uống mười tám chum Canh Mạnh Bà để tự tẩy não, đừng nói tiếng nổ, cho dù có là Cửu Thiên Tiên Nữ tấu đàn trời, cũng mặc.

Trong hồi giao chiến vừa nãy Phan Sĩ Hầu bị thương nhẹ, đệ tử đỡ ông đến ngồi lên một tảng đá, xé mảnh áo trong sạch sẽ băng tạm. Sau khi nghe thấy âm thanh từ trên đỉnh núi truyền xuống cũng phải chấn động: "Nội lực của Lệ Cung chủ thật mạnh."

"Ta biết, ta biết mà." Phan Sĩ Hầu nhìn bụi bay đầy trời, đáy mắt vẩn đục lóe lên tia sáng: "Hàng chục hàng trăm môn phái Võ Lâm kia cộng lại cũng không bằng một nửa của hắn."

Ngữ điệu ông kích động, nhớ về những chuyện xảy ra từ mười mấy năm trước đến quên đi cả đau đớn.

...

Chúc Yến Ẩn vừa về tới tiền trang thì bắt đầu sốt cao, toàn thân như đặt trên lò than, quản gia cuống đến không có thì giờ lo lễ nghĩa nữa, nửa đêm vẫn qua quán trọ mời Thần Y.

Giang Thắng Lâm vội vàng khoác áo ngoài, sai dược đồng thu dọn rương đồ khám bệnh tại gia, rồi hỏi:

"Tại sao tự dưng lại sốt cao không hạ?"

Trước đó ở trên núi Chúc Chương đã bảo đảm với Lệ Tùy là sẽ giữ bí mật những gì mắt thấy tai nghe, nhưng không dám làm chậm trễ việc khám bệnh, đành phải cắt gọt quá đà chân tướng đi rồi nói: "Công tử nhà ta đến Hổ Khiếu Hiệp dạo đêm, ở đó vốn đã gió lạnh trời rét, xong lại gặp phải quỷ giết người, hoảng sợ tột độ nên lúc sau lập tức ngã bệnh."

Giang Thắng Lâm kinh ngạc đến ngơ ngác, ngươi lặp lại lần nữa, gặp phải cái gì giết người?

Chúc Chương vẻ mặt thành khẩn: "Công tử nhà ta nhát gan, cũng không biết nhìn bóng nhìn gió cái gì thành quỷ, mong Thần Y cứu mạng!"

Nhát gan rồi còn đến Hổ Khiếu Hiệp dạo đêm để??

Giang Thắng Lâm đau đầu: "Đi thôi, nhìn xem thế nào đã."

Bên kia, Lệ Tùy đã đưa Phan Sĩ Hầu về đến Thiên Chu Đường. Con trai của Phan Sĩ Hầu tên là Phan Cẩm Hoa, sau khi biết tin vội vàng dẫn người tới: "Cha, đại ca, xảy ra chuyện gì rồi?"

Lệ Tùy không hề để tâm tiếng "đại ca" đó, thậm chí đến ánh mắt cũng không chuyển một chút nào, chỉ hỏi: "Phượng Minh Sơn, tòa thư viện nào?"

Phan Sĩ Hầu đáp: "Thư Viện Thùy Liễu."

Phan Cẩm Hoa ăn ngập mồm bơ ở bên cạnh, thể diện có chút khó đỡ nhưng không dám nhiều lời, đợi Lệ Tùy đi rồi mới nhỏ giọng oán trách: "Cha, người hơi nuông chiều hắn quá rồi, xét cho cùng ai mới là trưởng bối."

"Ngươi thì biết cái gì?" Phan Sĩ Hầu mắng một câu, rồi lại hận rèn sắt không thành thép nói, "Cả đời ngươi một nắng hai sương sợ là còn chẳng sánh bằng một phần mười tu vi võ học của người ta, còn có mặt mũi ở đây nói ra nói vào à? Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, một chiêu san bằng được Thượng Nho Sơn Trang, nổi danh trong chốn Võ Lâm, chẳng lẽ ta còn nhường uổng cơ hội này cho người khác nữa hay sao?"

Phan Cẩm Hoa bị cha mắng đến sắc mặt xanh đỏ lẫn lộn, tâm trạng càng thêm khó chịu.

...

Chúc Yến Ẩn sốt một ngày một đêm, gặp sương sương khoảng 800 cái ác mộng rồi mới tỉnh lại.

Mỗi một ác mộng đều có sự góp mặt của Lệ Cung chủ, hoặc là đang giết người, hoặc là đang uống máu, hoặc là đang giết người uống máu, cũng có khi chẳng làm gì cả, chỉ đứng đó không nói một lời, mộng cũng đã đủ ác lên ác xuống, thế như vũ bão.

Giữa "tiếp tục phát sốt hôn mê" và "tuy rằng cơ thể không khỏe vẫn đang rất muốn ngủ nhưng hễ ngủ là sẽ mơ thấy sát nhân điên thật sự sợ xanh người cho nên ta đành khẽ cắn môi tỉnh lại vậy", Chúc nhị công tử yếu ớt lựa chọn vế sau, đội một cái khăn hạ nhiệt ở trên đầu, hệt như đang ở cữ, sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc này Giang Thắng Lâm không trong tiền trang mà đang ở ngoại thành. Dạo này y thực sự là thiếu điều tìm cách chẻ đôi người ra, vừa phải chăm sóc Chúc Yến Ẩn vừa phải chăm sóc Lệ Tùy, mà nhật trình lên đường của hai người này lại cứ không quá giống nhau. Chúc nhị công tử suy yếu nằm trên giường, trước khi khỏe lại thực sự không nên tiếp tục điên đảo ngày đêm đi về Đông Bắc, vì thế Giang Thắng Lâm đề nghị: "Hay là ngươi cũng ở lại Thiên Chu Đường thêm mấy ngày đi?"

Lệ Tùy đáp: "Ta còn phải làm việc khác."

Giang Thắng Lâm hỏi: "Việc gì?"

"Liên quan đến Thượng Nho Sơn Trang." Lệ Tùy lau mũi kiếm, kể lại đại khái chuyện trên Hồ Khiếu Hiệp đêm qua.

Giang Thắng Lâm nghe xong bừng tỉnh: "Thảo nào."

Lệ Tùy nhíu mày: "Thảo nào cái gì, ngươi cũng đã sớm biết Thượng Nho Sơn Trang có vấn đề?"

"Rảnh điên ấy mà quan tâm Thượng Nho Sơn Trang." Giang Thắng Lâm giải thích, "Là Chúc Yến Ẩn, đêm hôm qua quản gia Chúc phủ hoảng loạn đến tìm ta, nói công tử nhà ông ấy dạo khuya trên Hổ Khiếu Hiệp, không may gặp phải quỷ, bị dọa đến sốt cao hôn mê nói sảng, ta còn đang bối rối không biết quỷ gì quỷ nào, phí sức nửa ngày hóa ra là ngươi."

Lệ Tùy:...

Giang Thắng Lâm còn đang cảm khái, ngươi đúng là dọa y không nhẹ đâu.

Hai ngày sau, các môn phái rời khỏi Bạch Đầu Thành, tiếp tục hướng về Tuyết Thành.

Tuy Vạn Chử Vân cực kì không muốn Lệ Tùy tách ra khỏi đội ngũ nhưng trong lòng cũng hiểu rõ rằng mình không quản nổi, đành phải đặt ngôi sao hy vọng vào Chúc Yến Ẩn, xách theo hai túi đồ ăn tự mình vào cửa thăm bệnh rồi ngàn dặn vạn dò mãi, đợi sau khi Chúc công tử khỏe lại, nhất định phải mang theo Lệ Cung chủ nhanh chóng ra Bắc nhé!

Chúc Yến Ẩn nghe thấy ba chữ "Lệ Cung chủ" lập tức muốn hôn mê tại chỗ.

Ta không phải, ta không có, chớ nói liều.

Quản gia Chúc Chương cũng rất lo lắng, mắt thấy công tử nhà mình uống hết ba ngày thuốc sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy không thấy tốt lên, bèn cân nhắc có lẽ do trong tiền trang này người đến người đi quá ồn, phải đổi sang một nơi yên tĩnh khác.

Chưởng quỹ đề nghị: "Nói đến yên tĩnh, phong cảnh đẹp lòng người tiện cho việc an dưỡng thì còn đâu bằng Phượng Minh Sơn. Cách Bạch Đầu Thành năm dặm đường thôi, dưới chân núi còn có không ít kì xã và thư viện, bên trong toàn là văn nhân nhã khách, tuyệt không có ai vung đao múa kiếm."

(Kì xã: câu lạc bộ đánh cờ:3)

Chúc Chương lập tức quyết định: "Vậy chuyển sang Phượng Minh Sơn, việc này không thể trì hoãn, chúng ta khởi hành luôn bây giờ!"

Buổi chiều đúng lúc Giang Thắng Lâm qua Thiên Chu Đường kiểm tra vết thương cho Phan Sĩ Hầu không có nhà.

Đợi đến khi y quay lại tiền trang, trong phòng đã chỉ còn tôi tớ đang vẩy nước quét nhà, báo lại rằng nhị công tử không thích nơi ồn ào nên chuyển qua Phượng Minh Sơn dưỡng bệnh, chưởng quỹ đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đang chờ ở ngoài viện đón Giang Thần Y cùng lên núi.

Giang Thắng Lâm sửng sốt: "Ở đâu cơ?"

Tôi tớ lặp lại một lần nữa, Phượng Minh Sơn.

Giang Thắng Lâm:...

Đầu tiên là Hổ Khiếu Hiệp, giờ đến Phượng Minh Sơn, hai người các ngươi vì sao cứ luôn có xu hướng dính vào nhau vậy?

...

Chúc Yến Ẩn đứng trong sân, nhắm mắt lắng nghe tiếng chim hót véo von bên tai, âm thanh đọc sách văng vẳng nơi xa.


Thật thư thái!

Sung sướng dễ chịu!

Bóng ma tâm lý do sự kiện giết người máu me mang đến cuối cùng đã tiêu tan ít nhiều, mấy ngày nay y toàn mệt mỏi nằm ườn trên giường, vì thế quyết định phải loanh quanh gần đây một chút. Quản sự nhiệt tình giới thiệu, phụ cận có bốn tòa thư viện lớn, mỗi tòa đều lưu trữ mấy ngàn cuốn sách, còn có kì xã và phòng trà, đều là những địa điểm cực kì phong nhã.

Chúc Tiểu Tuệ lấy đến một tấm bản đồ, trên có vẽ lại phân bố kiến trúc trong khu vực. Lần đầu tiên Chúc Yến Ẩn nhìn thấy thứ này, khá mới lạ, đối chiếu lộ tuyến đi đi dừng dừng, cuối cùng bị một tòa nhà lớn cao dài chặn đường.

Bảng hiệu viết Thảo bốn chữ to, Thư Viện Thùy Liễu.

Cứng cáp phóng khoáng, chữ viết đẹp cực kì.

Chúc Tiểu Tuệ hỏi: "Công tử có muốn vào xem không?"

"Được đấy." Chúc Yến Ẩn gõ vòng đồng, thủ vệ vừa nghe là thiếu gia Chúc phủ Giang Nam vội vàng cung kính mời hai người vào cửa. Trong này cây cối xanh tốt hơn ngoại viện rất nhiều, mang ý tứ tu tâm dưỡng tính, dày mát che khuất mặt trời, hoa dại trắng hồng nở rộ, không gian phảng phất hương thơm.

"Đúng là một nơi tuyệt vời." Chúc Tiểu Tuệ khen, "Tuy so ra còn kém thư viện nhà chúng ta nhưng cũng thanh u độc đáo."

"Ừ." Chúc Yến Ẩn sốt liền ba ngày, cơ thể còn hơi yếu, vừa chui vào bóng râm đã khàn giọng ho hai tiếng.

Chúc Tiểu Tuệ dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán y: "Không sốt, nhưng hơi lạnh, thôi để ta đỡ công tử về."

"Ta muốn đi thêm một chút." Cổ họng Chúc Yến Ẩn đau rát, "Trong nhà chán lắm, nằm mệt."

"Vậy ta đem áo choàng qua đây." Chúc Tiểu Tuệ dặn dò, "Công tử chờ ngay gần thôi, đừng dạo xa quá."

Chúc Yến Ẩn gật đầu: "Bên kia có mấy dãy nhà, ta đi xem phải kì xã không."

Chúc Tiểu Tuệ chạy chậm một đường về nhà, Chúc Yến Ẩn thơ thơ thẩn thẩn dọc theo hành lang gấp khúc, nhìn thấy câu đối thì dừng bước đọc một lần, nếu gặp được những vế đối tinh tế xảo diệu thì còn phải gật gù đắc ý dư vị mấy hồi.

"Cùng cổ nhân không hẹn mà gặp, chậc chậc, cùng cổ nhân... Ummm!"

Trong năm ngày bị bịt miệng lôi đi hai lần, đây là thể loại xui xẻo tám đời tai ương đổ máu gì vậy?

Chúc Yến Ẩn trợn tròn mắt, cả người bị đè vào một góc nhỏ hẹp, quả thực sắp hồn phi phách tán.

Một tay Lệ Tùy che miệng y, sắc mặt âm u, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: "Ngươi câm miệng cho ta!"