Giang Hồ Kỳ Cục

Chương 16

Hắn hô lớn “ Càn rỡ, hồ nháo ! Các ngươi tại sao có thể để cho vị sư thái tương lai mặc loại y phục này. Không biết người ta tương lai muốn phổ độ chúng sanh, như vậy sao có thể chịu đựng loại vải thô này. Lập tức đi tìm bộ y phục khác tương xứng với khí chất của sư thái tương lai, còn bữa tối nữa nhà bếp hoàn thành chưa? Các ngươi muốn để sư thái tương lai chết đói hay sao. Mặt khác căn phòng này người làm sao mà ở, nhanh chóng tu sửa lại hình thức cho giống phòng ngoài. Còn ngươi, ngươi cầm chổi làm gì? Trừng mắt nhìn ta làm gì? Còn nhuếch miệng! muốn bị cắt giảm tiền công phải không? "

“Chậc chậc, ngươi rất thích hợp sử dụng mỹ nhân kế!” Người bên kia đang vui mừng, Ngộ Sắc đại sư híp mắt mà cười đến sáng lạn, thừa dịp không ai chú ý, lần nữa kề nàng. Lồng ngực nóng hổi dán chặt lấy lưng hơi lạnh của nàng, mãnh liệt tương phản nhưng lại làm cho hắn sinh ra cảm giác lưu luyến không rời trong chốc lát. Nhưng rất nhanh khôi phục trấn định, nói nhẹ như gió thoảng “Xem ra, đêm nay ngươi muốn đi cũng không được, vị thí chủ kia sẽ không khinh địch như vậy mà thả người đi, ta sẽ chịu ủy khuất lưu lại cùng ngươi.”

“…” Hòa thượng chết tiệt, nhất định là hắn cố ý, chậu nước kia chắc chắn là một phần trong kế hoạch của hắn.

.


Đúng như Ngộ Sắc đoán, Nhâm Vạn Ngân cơ hồ là cung phụng thịnh tình đầy ngập, bức bách họ ở trong phủ một đêm. Thịnh tình không thể từ chối, nhưng điều này chưa hề có trong từ điển của Hình Hoan, nhưng làm gì có người có thể đem thịnh tình hóa thành lải nhải càm ràm, nàng chịu thua. = =!

Chẳng qua là chuyển biến tiếp theo hoàn toàn ngoài dự tính của Ngộ Sắc. Nhâm Vạn Ngân giữ bọn họ đến mệt mỏi, còn mạnh mẽ ép buộc họ ngủ chung một phòng.

Cho nên, tình hình trước mắt một gian phòng, một cây nến, cô nam quả nữ. Không có lửa bốc cháy ngươi nóng ta nóng, chỉ có …

Ngộ Sắc mặc áo choàng màu tím phấn bảnh bao như cũ, ngồi xếp bằng trên ghế dài, hai tròng mắt khép hờ, mặt không chút biến hóa, đầu ngón tay thuần thục lần lượt từng chuỗi phật châu, tiếng mõ thanh sắt rất có quy luật vọng ra từ trong phòng, kinh phật nhuần nhuyễn đọc ra, cứ như vậy nhìn lại hắn nghiễm nhiên trở thành đại sư tứ đại giai không đang ngồi niệm kinh, quanh mình tỏa ra hơi thở nồng như hiện ra câu “người rảnh rỗi chớ quấy rầy.”

Hình Hoan cũng rất phối hợp với hắn giữ vững an tĩnh, nàng im lặng không lên tiếng ngồi một bên thêu túi hương, song khi xỏ kim đến lần thứ tám, nàng bỏ cuộc “Khụ!”

Nàng cố gắng dùng sức ho nặng nề một tiếng thu hút sự chú ý của Ngộ Sắc, nhưng hắn thủy chung vẫn không nhúc nhích. “Ngươi sẽ không phải là hòa thượng thật sự đấy chứ?” Nàng kiềm nén không được bèn hỏi, ở đây không có người ngoài, hắn diễn trò không đến mức phải diễn tới 12 canh giờ đấy chứ?

Đáp lại Hình Hoan vẫn là tiếng mõ thanh trầm trầm như cũ.

Nàng chờ giây lát, thức thời im lặng, nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần. Thành thân đã hai năm, đây là lần đầu tiên Hình Hoan cả đêm không về, không chỉ là bởi vì lời của Ngộ Sắc cùng Nhâm Vạn Ngân càm ràm, mà còn mang theo một chút cảm giác tức giận.

Tức giận… đối với nàng mà nói, đó là một từ rất xa lạ.

- Lão phu nhân, ái nữ nhà ta không có ưu điểm gì nhưng chính là không tức giậc, dễ nói chuyện, biết nhẫn nhịn mà sống.

Đây là lời mẫu thân giới thiệu về nàng khi gặp chương mẫu (mẹ chồng) tới cửa cầu hôn. Cho nên, trong hai năm qua nàng như mọi người mong muốn, diễn tốt vai khúc gỗ, có thể coi là không chút tức giận, trước mặt mọi người bị tướng công nhà mình nói mình là dư thừa cũng không sinh khí, không khó chịu.

Nàng bắt đầu cảm thấy muốn trốn, không muốn tiếp tục gánh khái niệm ôn nhu bao phủ thân thế này suốt cuộc đời. “Ta đáp ứng sư phụ làm hòa thượng một ngày.”

Đang lúc Hình Hoan thất thần suy nghĩ, tiếng mõ thanh đột nhiên dừng lại, Ngộ Sắc giống như hoàn thành một vai diễn tốt trong vở kịch, duỗi lưng một cái, trả lời vấn đề nàng hỏi ban nãy.

Hình Hoan hoàn hồn trở lại, không nhịn được kéo tầm mắt về, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn hồi lâu. “Nói như vậy? Người không phải là hòa thượng giả?”

“Ây, ta không phải đã cho ngươi xem giấy chứng nhận sao?”

“À có có, không cần lấy ra.” Gặp cái điệu bộ lại muốn đem đống giấy chứng nhận kia trưng bày một hồi, Hình Hoan vội vàng lên tiếng ngăn cản. “Ta chỉ tò mò tại sao lại có chùa đặc biệt thu loại người như ngươi làm hòa thượng.”