Gian Khách

Quyển 4 - Chương 95: Lưu manh cùng tảng đá gặp nhau (Thượng)

Đối với những dân chúng Liên Bang bình thường mà nói, ví dụ như là đối

với cái thằng nhóc con Hứa Nhạc rất nhiều năm trước, lúc còn ở bên cạnh

những căn hầm mỏ tại Đại khu Đông Lâm bên kia mà nói, cái gọi là Thất

Đại Gia Tộc Liên Bang chính là những thứ gì đó tồn tại cao xa, thần bí

chỉ có thể xuất hiện bên trong truyền thuyết mà thôi. Bọn họ quả thật

cũng không biết rằng những cái gia tộc này chính là những tồn tại đứng ở đỉnh phong của cái xã hội Liên Bang khổng lồ này, hơn nữa một lần đứng

này chính là đứng luôn ở đó cả ngàn vạn năm nay rồi.

Về mặt tương đối mà nói, những gã phóng viên truyền thông tin tức thuộc tầng lớp xã

hội thượng tầng của Liên Bang mới có thể tiếp xúc đến được những bí ẩn

thuộc loại cao cấp nhất xã hội Liên Bang này, có lẽ mới có thể tinh

tường liệt kê ra được danh sách chính xác của Thất Đại Gia Tộc Liên

Bang… Nhưng mà căn cứ vào cái loại cảm giác kính sợ gần như đã xâm nhập

vào trong bản năng mỗi người, cùng với một cái loại ăn ý nào đó đã

truyền thừa cả ngàn vạn năm trời nay kia, không có bất cứ một nhà truyền thông tin tức nào có gan xâm nhập vào, hơn nữa còn đưa tin tức về những lịch sử hiển hách cùng với những hiện tại khiến kẻ khác hoa mắt chóng

mặt của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này.

Duy độc nhất có mỗi mình

Chung Gia Tây Lâm là một trường hợp đặc biệt nhất của Thất Đại Gia Tộc

Liên Bang. Rất nhiều năm trước đây khi vẫn còn được quyền khai thác

quặng mỏ tại khu vực Đại khu Đông Lâm, sau đó lại bị trục xuất đến khu

vực Tinh vực cực Tây của Liên Bang, cái gia tộc nắm trong tay một mảnh

quân quyền khủng bố, gần như là cắt cứ làm quân phiệt này, mãi vẫn luôn

luôn quang minh chính đại xuất hiện trước mắt hàng ngàn tỷ dân chúng

Liên Bang, xuất hiện dưới ánh đèn sáng rọi của giới truyền thông tin

tức, giống hệt như lúc này, đang xuất hiện tại hiện trường truyền hình

trực tiếp bên ngoài một khu vực tòa án nằm giữa khu cổ thụ xanh mướt ở

Đặc khu Thủ Đô này vậy.

Những tin tức truyền thông về Chung Gia

Tây Lâm, nhất là những tin tức truyền thông mang tính nổ mạnh như là

quyền giám hộ của Tiểu Công chúa Tây Lâm như thế này, bất cứ một gã

phóng viên tin tức nào đã từng nhận được sự huấn luyện chuyên nghiệp nào đó cũng đều sẽ không ngu xuẩn mà chấp nhận bỏ qua được. Nhất là khi bọn họ phát hiện ra, kẻ đang nắm lấy bàn tay của cô Tiểu Công chúa Chung

Gia, đang dọc theo con đường mòn u tĩnh đầy lá rơi cùng với tuyết đọng,

theo phương hướng từ phía tòa án trong kia đi ra ngoài, là con đường của người chiến thắng kia… không ngờ lại chính là vị Thượng Tá Hứa Nhạc,

bọn họ mới chính thức ý thức được, một hồi tin tức truyền thông này hóa

ra lại ẩn chứa một uy lực nổ mạnh còn mạnh mẽ còn khủng bố hơn những gì

mà chính mình tưởng tượng rất nhiều nữa.

Nắm lấy bàn tay có chút

lạnh lẽo của tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa, cái bàn tay nhỏ bé bởi vì quá

mức khẩn trương mà có vẻ hơi chút cứng ngắc của cô bé, Hứa Nhạc vẫn như

cũ vô cùng bình tĩnh trả lời những câu hỏi mà đám phóng viên đặt ra.

Những chi tiết cụ thể về quá trình đã phát sinh bên trong phiên tòa lúc

trước cũng căn bản không cần hắn tiến hành thuật lại theo kiểu kể chuyện xưa nhằm để thỏa mãn sự húng thú của vô số những khán giả Liên Bang.

Nhưng mà hắn lại ý đồ muốn thông qua tiếng nói của chính mình, để mà xoa dịu đi tâm tình kích động của những người đứng phía sau màn của phiên

tòa vừa rồi, tận hết khả năng không để cho người khác hiểu nhầm rằng đây là ý nguyện của vị lão nhân gia ở Phí Thành bên kia.

Sau khi

chấm dứt một vài câu trả lời tóm tắt đơn giản về phiên tòa, đoàn người

cũng lần lượt xoay người rời đi. Hứa Nhạc nắm chặt bàn tay của cô bé con Chung Yên Hoa đi đến bên cạnh đoàn xe đã chờ sẵn. Ngay lúc hắn đang

chuẩn bị leo lên xe rời đi, đột nhiên một cái thân ảnh vô cùng quen

thuộc chợt lọt vào khóe mắt của hắn. Sau khi khẽ rùng mình một cái, Hứa

Nhạc đem Chung Yên Hoa giao lại cho Điền Đại Bổng đang đi ở ngay phía

sau, hạ giọng nói với hắn mấy câu gì đó.

Đoàn xe với những chiếc

xe màu đen sang trọng chậm rãi rời đi, nguyên một Tiểu đội Đặc chủng

tinh nhuệ vô cùng trung thành với nhà cổ Chung Gia, tận tụy mà cẩn thận

bảo vệ xung quanh vị Công chúa của bọn họ, rời khỏi hiện trường ồn ào mà hỗn loạn vô cùng này.

Có những gã quân nhân sĩ quan Tây Lâm tinh nhuệ cường hãn đã từng trải qua kinh nghiệm chiến trường huyết hỏa này

bảo hộ, hơn nữa lại là ở địa phương Đặc khu Thủ Đô như thế này, cộng

thêm có cái vị Điền đại thúc thực lực thật sự vô cùng khủng bố kia ở bên cạnh, Hứa Nhạc cũng không quá mức lo lắng vấn đề an toàn của Tiểu Dưa

Hấu.

Hơn nữa hắn cũng không có phát hiện ra, bên trong chiếc xe ô tô chống đạn có rèm che thứ hai trong đoàn xe, vị Thượng Tá Lai Khắc,

quân nhân sĩ quan quản lý trực tiếp của chi bộ đội Tây Lâm này, hiện tại đang chậm rãi tháo xuống cặp kính râm trên mặt mình, ánh mắt xuyên thấu qua lớp kính xe sẫm màu một chiều của cửa sổ xe, ngắm nhìn về phía thân ảnh của hắn đang đứng bên trong tuyết trắng, biểu tình im lặng trầm mặc tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.

Nhìn theo đoàn xe đang chậm

rãi lăn bánh rời đi, Hứa Nhạc quay đầu lại, chuẩn bị tìm kiếm cái thân

ảnh quen thuộc mà mình vừa mới chợt nhìn thấy kia, thế nhưng lại ngạc

nhiên phát hiện ra vị Chủ nhiệm Bố Lâm đang chậm rãi đi tới ngay trước

mặt chính mình.

- Tôi cũng không cho rằng những hành vi ngày hôm nay của cậu là việc làm có lý trí!

Bàn tay phải của Chủ nhiệm Bố Lâm thản nhiên đút vào trong túi áo khoác

rộng thùng thình đang mặc trên người, nắm chặt lấy chiếc điện thoại di

động mã hóa cao cấp chuyên dụng của mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt

của Hứa Nhạc, vẻ mặt hơi chút ngưng trọng, nói:

- Hoặc là nói,

trước khi hành động những việc quan trọng đến như thế, cậu nên xử lý một cách thận trọng hơn một chút, ví dụ như là phải báo trước với tôi một

tiếng. Như vậy tôi sẽ dễ dàng sắp xếp công việc hơn một chút.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một chút, cân nhắc cẩn thận những từ ngữ cần phải

nói ra. Cái gã nam nhân nhìn như cực kỳ bình thường ở trước mặt mình

này, bề ngoài thì cấp bậc quan chức tuy rằng cũng không quá cao, nhưng

mà bên trong toàn bộ Liên Bang này ai nấy cũng đều biết rất rõ ràng, ở

một vài trường hợp nào đó, ở một vài thời điểm nào đó, hắn rất có thể

chính là đại biểu cho thái độ của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh. Tuyệt đối không có bất cứ một người nào dám khinh thường lời nói của hắn cả.

Hôm nay Chủ nhiệm Bố Lâm đã đích thân đi đến tham dự phiên tòa, chính là

đại biểu cho việc Tổng Thống tiên sinh vô cùng chú ý đến mỗi một diễn

biến của cái đại sự này. Đối với cái vị nam nhân nắm giữ quyền lực tối

cao bên trong Dinh thự Tổng Thống kia mà nói, bên trong Liên Bang cần có một sự đoàn kết chặt chẽ của những thế lực mạnh mẽ phía sau màn chính

trị. Để cho sự kiện ở Đại khu Tây Lâm này tìm ra được phương pháp giải

quyết tốt nhất, triệt để nhất, để cho Chính phủ có thể tăng cường lực

khống chế đối với Đại khu Tây Lâm, đó chính là cái cục diện mà vị nam

nhân quyền lực kia mong muốn nhìn thấy nhất.

Không ngờ lần này

Hứa Nhạc lại đột nhiên nhúng tay vào sự kiện này, thậm chí lại còn rất

có thể là đại biểu cho ý chí của vị lão nhân gia ở tại Phí Thành kia

nữa, điều này chính là đã làm cho chuyện tình lần này càng trở nên phức

tạp hơn, càng thêm nghiêm trọng hơn. Nếu chuyện tình này bị kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, đối với Liên Bang mà nói lại càng không có

chút ích lợi nào cả.

- Nếu như có cơ hội, tôi sẽ tự mình giải quyết trực tiếp với Tổng Thống tiên sinh.

Hứa Nhạc đạm mạc trả lời.

Cặp mày của Chủ nhiệm Bố Lâm khẽ nhướng lên một chút, nhíu mày suy nghĩ một lúc khá lâu, sau đó mới nói:

- Tổng Thống tiên sinh dạo gần đây bộn bề nhiều việc. Chẳng qua tôi sẽ

đem ý tứ của cậu rõ ràng chính xác truyền lại cho ngài ấy. Mặt khác, nếu có cơ hội… xin hay thay ta vấn an lão nhân gia một chút.

- Được thôi!

Chủ nhiệm Bố Lâm đi rồi, đại biểu của mấy đại Gia tộc kia cũng đã lặng lẽ

rời đi. Đám lão thái gia Chung Gia biểu tình vô cùng âm trầm tay chống

quải trượng cùng với Chung Tử Kỳ biểu tình càng thêm âm trầm hơn nhiều,

cũng lần lượt chia nhau bước lên trên những công cụ giao thông của chính mình, rời khỏi cái khu vực trang nghiêm bị một rừng cây cổ thụ xanh

mướt bao quanh này. Các gã phóng viên tin tức ở phía xa xa nhạy bén phát hiện được một chuyện, khi mà đám người của Chung Gia bên kia rời đi,

đoàn xe của bọn họ cố tình đánh một cái vòng thật lớn, cố gắng xa xa

tránh khỏi địa phương nơi Thượng Tá Hứa Nhạc đang đứng thẳng ở đó. Tựa

hồ như là bọn họ thậm chí cũng không dám chạy lướt qua trước mặt của

Thượng Tá Hứa Nhạc vậy…

Điện thoại di động cá nhân đột nhiên vang lên, bên kia đầu dây chính là bà mẹ không chồng mà có con Trâu Úc. Hứa

Nhạc mỉm cười bắt nghe, đồng thời cước bộ tiến nhanh lên một chút, hướng về phía khu vực râm mát u ám phía sau khu rừng cây bên kia mà đi đến.

- Tôi có xem kênh tin tức, chúc mừng anh đã trở thành cha nuôi của vị Tiểu Công chúa Chung Gia…

Từ bên trong âm điệu của câu nói mang theo một hương vị chế giễu trào

phúng mãnh liệt này, rất rõ ràng có thể cảm nhận ra được tâm tình của

Trâu Úc giờ phút này đang cực kỳ không tốt. Còn chưa có đợi Hứa Nhạc mở

miệng trả lời, cô nàng đã tiếp tục mở miệng, ngữ khí cực kỳ bén nhọn:

- Về chuyện tình Tây Lâm bên kia, anh cứ mãi vẫn luôn cất bước tiến lên

bên trên con đường mà anh cho rằng đã thắng lợi… Thế nhưng mà điều đó

cũng chính là tương đương anh đang cầm con dao đâm thẳng vào trong lòng

những đại nhân vật mà anh tuyệt đối không thể nào đối kháng nổi đó.

- Tôi biết điều này!

Hứa Nhạc đối với Trâu Úc ở bên kia đầu dây điện thoại vẫn là cực kỳ nghiêm túc, trả lời:

- Nhưng mà tôi nghĩ mình vẫn còn có thể ứng phó được chuyện này. Một cái

cục diện cho dù có khủng bố đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả

năn tệ hơn so với mấy năm trước đây được.

- Không, anh sai rồi!

Trâu Úc ở bên kia đầu dây điện thoại sẵng giọng nói:

- Anh cũng chỉ có một mình một người mà thôi, anh không có binh quyền,

anh không có bộ đội, cũng chỉ có một cái cấp bậc Phó Sư Đoàn trưởng cùng với một cái thanh danh anh hùng Liên Bang mà thôi! Những người kia cũng đã bắt đầu ra tay rồi. Tôi đây phải nhắc nhở anh một chuyện, cái cục

diện mà anh sắp sửa gặp phải… chính là một cái cục diện phá hoại khủng

khiếp mà từ trước đến giờ chưa từng có đâu đó!

Đang nói đến điểm

này, bên kia đầu dây điện thoại cũng đã bị ngắt đi. Hứa Nhạc có chút

kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái điện thoại di động đã bắt đầu vang lên

thanh âm tích tích trong tay của chính mình, cảm giác được một tia mạnh

mẽ cường hãn lạnh thấu xương đặc biệt chỉ có nữ nhân thích mặc áo đỏ kia mới có ẩn chứa trong câu nói cuối cùng trước khi ngắt điện thoại. Hắn

không khỏi tự giễu, nhún nhún vai mấy cái, nhìn về phía cái gã nam tử

anh tuấn đang đứng trong bóng râm phía sau tòa kiến trúc dưới những hàng cây cổ thụ kia, trào phúng nói:

- Hiện tại ta dần dần hiểu được, vì cái gì một kẻ đối với chuyện nam nữ luôn luôn không có trách nhiệm

như cậu, không ngờ lại mãi cũng không có biện pháp nào bắt đi đứa con

của mình trong tay nàng ta như thế!

Thi Thanh Hải khẽ hít mạnh

một hơi điếu thuốc lá hiệu Ba số 7 trong tay mình, sau đó dụi dụi lên

một thân cây cổ thụ ở bên cạnh cho tắt ngúm, cuối cùng quăng một cách

điệu nghệ đầu điếu thuốc lá vào cái thùng rác cách đó xa xa. Hắn quay

đầu lại, nhìn chăm chú thật lâu vào gương mặt cái tên gia hỏa đã rất lâu rồi mình không gặp lại, tưởng chừng như là sinh tử cách biệt, không ngờ lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình kia. Trên mặt hắn nhất thời

lộ ra một nụ cười có chút hờn giận nhưng vẫn như trước lộ ra một vẻ mặt

xinh đẹp đến mê người, thanh âm hơi chút cứng ngắc, nói:

- Tìm địa phương yên tĩnh nào đó, chúng ta làm trước vài ly rồi nói sau.

Bên trong một quán bar nhỏ hơi chút đơn sơ nằm đối diện khu vực cửa Nam của Học viện Quân sự I tại Đặc khu Thủ Đô, hai gã nam nhân trẻ tuổi đã dùng bốn bình rượu mạnh màu hổ phách sang quý để hoàn thành buổi tiệc chào

mừng gặp lại của chính mình. Một buổi gặp lại cũng không có quá nhiều

cảnh khóc lóc thổn thức, cũng không có những câu nói ẩn chứa tình cảm

gặp lại sau một hồi sinh tử chia ly, cũng không có những động tác ôm

chầm mừng rỡ gì cả… Mà ngược lại phần lớn thời gian chỉ là những cái

nhìn trầm mặc, đối diện kéo dài thật lâu, cùng nhau nâng chén rượu mạnh, một hơi mà uống sạch, cho đến khi trong ngực bụng sinh ra một loại cảm

giác cay nồng ấm áp vô cùng khoái hoạt mà thôi. Cũng chỉ có như vậy đã

đem toàn bộ những cảm xúc trong một năm dài nay biến thành bình tĩnh.

Khi cảm giác hơi chuếnh choáng đã bắt đầu dâng lên trong đầu, hai gã thanh

niên thế nhưng cũng không có tiếp tục ở bên trong cái quán bar nhỏ này

nữa. Bởi vì cái địa phương này cũng chỉ thích hợp cho việc uống rượu,

lại vẫn như cũ không phải là địa phương yên tĩnh im lặng mà bọn họ cần

có. Bọn họ một phen đem chiếc ô tô màu đen không có biển hiệu kia tùy

tiện quẳng vào trong bãi đậu xe công cộng, đáp một chuyến tàu điện ngầm

mau lẹ quay trở về gian nhà trọ tại Vọng Đô bên kia.

Những thiết

bị an ninh cẩn mật bên trong gian nhà trọ lại một lần nữa được khởi

động. Hai người cực kỳ thành thạo tiến hành công tác loại bỏ tín hiệu

điện tử theo dõi, sau khi xác nhận cẩn thận không có bất cứ thiết bị

nghe lén hoặc là các phương pháp giám sát nào cả, cuối cùng mới cùng

quay trở lại ngồi xuống bên dưới sô pha.

Tùy tiện uống vài ly

nước lọc để cho tinh thần tỉnh táo lại một chút, Hứa Nhạc cùng với Thi

Thanh Hải đồng thời lấy ra hai bản danh sách đặt xuống ngay bên cạnh

những ly nước lọc đang đặt trên mặt bàn.

- Tảng đá, đây là những gì mà ta điều tra được!

- Lưu manh, mấy thứ này là của ta!