Cái gã nam tử trung niên nách kẹp ô đen vừa mới mở cửa đi vào kia cũng
không cần tiến hành tự giới thiệu chính mình, bản thân Hứa Nhạc cũng đã
biết được thân phận của ông ta rồi. Vị này chính là con trai của vị Thủ
tịch Pháp quan Liên Bang, chính là vị Hà đại luật sư nổi danh nhất khắp
Thủ Đô Tinh Quyển này. Ông ta vừa mới bước vào liền liên tục nói ra mấy
câu mang theo một sự sầu lo nhàn nhạt, liền khiến cho không khí bên
trong gian phòng nhất thời trở nên khẩn trương cùng với trầm mặc một
trận.
Những giọt nước mưa trong vắt không ngừng từ trong cái ô
đen kia tí tách rơi xuống, đem mớ thảm lông vô cùng quý giá trên mặt đất nhuộm thành một mảnh màu sẫm. Hứa Nhạc buông cặp đũa trong tay mình
xuống, vẻ mặt hơi chút kinh ngạc nhìn về phía mớ thảm lông đang dần dần
biến thành ẩm ướt bên dưới cái ô đen kia. Mặc dù hắn quả thật cũng không am hiểu cho lắm những chuyện tình liên quan đến pháp luật như thế này,
nhưng mà hắn cũng biết rất rõ ràng, nếu như cái đám lão gia hỏa thuộc
thân thích Chung Gia ở Tây Lâm kia thật sự dùng ra những cái thủ đoạn bỉ ổi về tranh đoạn quyền giám hộ như thế này, vậy thì sự phiền toái mà
Tiểu Dưa Hấu gặp phải khẳng định là phi thường lớn rồi.
Vào đúng cái thời điểm này, cái vị tham dự cuối cùng vào buổi tụ hội tối ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã đẩy cửa tiến vào.
Thân thể của cái gã nam nhân trẻ tuổi kia vẫn như cũ là đơn bạc gầy yếu, sắc mặt hắn vẫn như cũ là cái loại tái nhợt không chút khỏe mạnh như nhiều
năm trước kia. Những giọt mưa đêm lúc này đã dính đầy lên trên mái tóc
ẩm ướt của hắn, bết lại thành một mảnh, biến thành một đám tóc đen rối
rắm với vài sợi tóc rối loạn có chút chật vật. Những giọt thủy châu bên
trên cái kiện áo khoác làm bằng loại da cá sấu màu xanh sang quý đang
nhanh như chớp chảy dài xuống phía dưới, rớt lên trên tấm thảm lông mềm
nhẹ không phát lên bất cứ tiếng động nào cả.
Lợi Hiếu Thông liền
trong nháy mắt đó liền phản ứng lại, mang theo một vẻ câu nệ cực kỳ hiếm có của hắn, vô cùng nghiêm trang khom mình xuống một chút, hai tay chắp lại trước bụng mình, dựa theo một cái lễ nghi tôn kính nào đó của rất
nhiều năm trước đây, cung kính nói:
- Tôi là Lợi Hiếu Thông, phi thường cảm tạ ngài đã đích thân hạ cố đến tệ thất của tôi!
Phản ứng của vị Hà đại luật sư cũng đồng dạng phi thường nhanh chóng, trong
lúc nhất thời liền đứng thẳng người dậy, từ phía sau kéo ra một cái ghế
làm bằng loại gỗ tơ vàng sang quý, nghe nói có thể đổi lấy được ba đầu ô tô thể thao thế hệ mới nhất trong Liên Bang, bộ dạng tôn kính vô cùng
thuận mắt, nói nhanh:
- Thái Tử gia, xin mời ngồi ở đây!
Hứa Nhạc thì lại vẫn như trước ngồi yên ở nơi đó, khẽ nhíu mày một chút,
trong lòng lo lắng đến những phiền não mà mình đang gặp phải. Đối với
hắn mà nói, Thai Chi Nguyên chính là gã bằng hữu vô cùng tốt, vô cùng
tốt của hắn, vẻn vẹn cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng mà khi nhìn thấy cái gã Lợi Hiếu Thông từ trước đến nay vẫn luôn là một mảnh lãnh vụ,
ánh mắt trên trời, còn có cái vị Hà đại luật sư chỉ vừa mới quen biết sơ giao, thế nhưng tính tình quang minh tiêu sái đập mặt mà tới kia, đối
với Thai Chi Nguyên lại biểu hiện ra những phản ứng tôn kính nghiêm túc
đến như thế, khiến cho hắn bất chợt nghĩ đến thân phận thật sự của Thai
Chi Nguyên.
Hắn mang theo cảm giác tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về
phía Thai Chi Nguyên đang cởi áo khoác trên mình xuống đằng kia, im lặng thầm nghĩ. Mặc dù Thai Gia có là Hoàng tộc thời đại Hoàng triều năm xưa truyền thừa xuống, nhưng mà thời gian đã trôi qua không biết bao nhiên
năm trời rồi. Những tài nguyên tinh quặng mỏ trong Liên Bang cũng đã sắp sửa bắt đầu cạn kiệt rồi, lực ảnh hưởng của Thai Gia đối với Liên Bang
hẳn là xa xa không bằng được năm xưa nữa, vì cái gì mà những Gia tộc còn lại bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang lại đối với vị phu nhân kia ở
phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, thậm chí là ngay cả cái gã bằng hữu Thái
Tử gia gầy yếu này của mình nữa, lại vẫn như cũ có một loại thái độ tôn
kính như thế. Cái loại cảm giác tôn kính mang theo một sự bất bình đẳng
nồng đậm này, thậm chí… càng có cảm giác giống như là sợ hãi nữa.
Trong rất nhiều năm quen biết với nhau này, đại khái cũng chỉ có hắn, còn có
cái loại nhân vật như là Thi công tử vậy, mới có thể chính thức dám
không một phen đem Thai Chi Nguyên đặt vào trong mắt mình như thế.
Bên trong bóng đêm thâm trầm, sau khi kết thúc bữa tối, Hứa Nhạc cùng với
Thai Chi Nguyên bưng ly rượu đỏ trong tay, đứng dựa vào bên cạnh hàng
lang trong suốt trên tầng thượng của tòa khách sạn sang quý, nhìn xuống
đám chúng sinh đông đảo đang vội vàng hành tẩu bên dưới con đường xa xôi phía dưới chân mình, trầm mặc trong khoảng thời gian rất dài không nói
gì cả.
- Bộ dáng bước vào vừa rồi của cậu nhìn qua thật sự có chút chật vật a.
Hứa Nhạc trầm mặc nói:
- Ở trong ấn tượng trước kia của tôi, ngoại trừ thời điểm cậu phát bệnh
ngã xuống hôn mê, dung nhan của cậu từ trước đến nay cũng đều không có
lấy một tia không ổn thỏa nào cả. Từ lớn như một căn biệt thự, cho đến
nhỏ như là một cái nút áo bình thường, cũng đều là sạch sẽ ngay thẳng
ngăn nắp đến không thể chê vào đâu được, làm sao có thể biến thành một
cái bộ dáng ẩm ướt như con mèo té sông như thế chứ?
- Hẳn là Úc tử cũng đã nói cho cậu biết, tôi cũng đã trở mặt với người trong nhà mình rồi…
Thai Chi Nguyên khẽ mỉm cười, nói:
- Chỉ là chuyện tình trong khoảng thời gian gần đây… Một khoảng thời gian này, tôi đã học xong được rất nhiều chuyện tình mà trước đây tôi chưa
từng phải làm bao giờ. Ví dụ như tự mình đi đến ngân hàng mở tài khoản
tiết kiệm cá nhân, ví dụ như là cùng người khác chen chúc nhau trên tàu
điện ngầm, lại ví dụ như là vào những thời điểm gặp phải mưa to, phải
biết làm thế nào để dùng một cái ô nhỏ tận hết khả năng che khuất thân
thể của mình một cách tốt nhất, mà không cần phải để ý đến chuyện quần
áo bị ướt…
- Thế cảm giác thì như thế nào?
Hứa Nhạc khẽ quay đầu nhìn lại, liếc mắt đầy tò mò nhìn Thai Chi Nguyên, hỏi:
- Nhớ rõ ràng là trước kia cậu đã từng nói qua, đối với cuộc sống của một người dân dã bình thường, cậu có thể thể nghiệm một chút, nhưng mà
không có thời gian dư thừa để mà đi học tập hoặc là cảm khái đối với nó
cơ mà?
- Cảm giác quả thật cũng không tốt chút nào!
Thai Chi Nguyên nhìn xuống mớ rượu đỏ đang nhộn nhạo bên trong ly rượu trên tay mình, khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Cũng may là hiện tại cậu đã quay về rồi. Chuyện tình bên phía Tây Lâm
tự nhiên là phải đem trả lại cho cậu thôi. Ngay ngày mai ta sẽ quay trở
về phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu mà khóc rống, nước mắt nước mũi tuôn
rơi, sắm lại vai trò một gã hiếu tử… Đúng rồi, vào mùa thu sang năm tôi
sẽ kết hôn.
- Trước tiên là nói về chuyện cảm ơn đã. Đây là muốn nói đến chuyện tình ở bên phía Tây Lâm bên kia…
Hứa Nhạc nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Nếu như không có cậu ra mặt giúp đỡ, bên phía nhà cổ Tây Lâm bên kia
trong thời gian một năm nay hẳn là gặp phải cục diện càng gian nan hơn
rất nhiều. Nói thật, tôi thật sự không có nghĩ đến, cậu thân là một tên
gia hỏa tự tin cùng với kiêu ngạo như thế, không ngờ lại cũng có một
ngày có được cái gọi là trái tim đồng tình giá rẻ như thế này…
-
Khi đó tôi vốn nghĩ rằng cậu đã chết rồi, cho nên tất cả mọi người đều
cũng có chút kích thích nào đó, cho nên tôi mới ngẫu nhiên phát điên một trận mà thôi.
Thai Chi Nguyên lạnh nhạt hồi đáp.
- Tiếp theo sau đó chính là chúc mừng!
Hứa Nhạc giơ lên ly rượu trên tay mình, mỉm cười chế giễu, nói:
- Chỉ hy vọng là sau khi cậu kết hôn xong, không cần một phen đem luôn
cái trọng trách chiếu cố Bạch Kỳ cô nương kia cũng giao lại cho tôi.
- Ngay từ lúc bắt đầu quen biết cậu cho đến bây giờ, cậu tựa hồ như luôn một mực bận rộn nhiều chuyện…
Thai Chi Nguyên khẽ nheo cặp mắt lại một chút, nhìn hắn, nói:
- Hôm nay cậu một khi đã còn sống quay trở lại Liên Bang, nói như vậy hẳn là càng có nhiều việc đang đợi cậu đi làm hơn nữa. Vội vàng tham gia
vào buổi chiêu đãi họp báo với phóng viên tin tức, vội vàng chạy đến Phí Thành gặp mặt lão nhân gia, về sau lại còn phải tiếp tục vội vàng chiếu cố cái cô bé con bên Phí Thành bên kia. Những chuyện tình của tôi cũng
không cần cậu đến quản nữa đâu. Cậu chỉ cần quản được mấy cái chuyện
lung tung phiền phức của chính mình là tốt rồi.
- Vừa rồi Hà đại
luật sư đã từng nói qua về cái vấn đề lớn mà chúng ta hiện tại đang gặp
phải kia… Cái chuyện lung tung phiền phức này quả thật không dễ quản nổi a. Đáng sợ nhất là hiện tại ngay cái tư cách để chúng ta quản đến
chuyện này, căn cứ vào cái nhìn của pháp luật Liên Bang, cũng thật sự là có vấn đề a.
Thai Chi Nguyên đột nhiên nở nụ cười trào phúng, nói:
- Chung lão đầu hổ năm xưa một phen đem cái gã Chung Nhị Lang không ra gì kia quẳng lên trên mặt bàn, đích thực là một cái thủ đoạn cũ xưa, nhưng lại là một cái thủ đoạn cũ xưa vô cùng có trí tuệ. Đáng tiếc chỉ sợ là
ngay cả bản thân ông ta cũng không có nghĩ đến chính mình sẽ chết sớm
đến như thế, chết đột ngột đến như thế. Bằng không thì cục diện của
Chung Gia Tây Lâm hiện tại cũng sẽ không hỏng bét giống như hiện tại
vậy.
- Quả thật là hỏng bét mà!
Hứa Nhạc chợt nghĩ đến cái phiên tòa tại Tòa án Tối cao Liên Bang sắp sửa bắt đầu vào cuối tuần
kia, chợt nghĩ đến những lão gia hỏa vô sỉ của Chung Gia đang không
ngừng từ bên phía Tây Lâm chạy đến đây kia, mặt mày nhất thời nhăn lại
cực nhanh.
- Chẳng qua là cậu cũng không cần phải quá mức lo
lắng… Những chuyện tình cần nên an bày gì đó, tôi cũng đã sớm an bày tốt hết cả rồi.
Thai Chi Nguyên chậm rãi hớp lấy một ngụm rượu đỏ,
sau đó từ bên trong túi áo của mình lấy ra mấy viên thuốc con nhộng chậm rãi nuốt xuống.
- Đến bây giờ cậu vẫn còn phải tiếp tục uống
thuốc hay sao? Này, dùng rượu đỏ để uống thuốc thật sự không tốt cho
thân thể đâu đó.
Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, nói:
- Cậu đã phải quay về nhà mình tiếp tục làm vị Thái Tử gia rồi, chuyện tình bên
này cậu cũng không thể tham gia vào được nữa đâu.
- Cậu không tin rằng tôi có thể an bày được hay sao?
Thai Chi Nguyên nở nụ cười giống hệt như là đang chế nhạo, liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái.
Hứa Nhạc khẽ nghi hoặc, hỏi:
- Không có bất cứ vị đại luật sư nào dám tiếp nhận vụ kiện, lại còn có
cái vụ kiện tụng tranh đoạt quyền giám hộ khốn kiếp kia nữa, cậu cũng
đều có an bày hết hay sao?
- Tuy rằng những cái năm tháng thanh
xuân ngắn ngủi này của tôi cũng không có sáng rọi chói mắt giống như là
Hứa Nhạc cậu vậy, nhưng mà bất cứ những người nào đã từng tiếp xúc qua
với tôi, cũng đều chưa bao giờ dám phủ nhận sự vĩ đại của tôi cả.
Thai Chi Nguyên thoáng mỉm cười nhìn hắn một cái:
- Chỉ có mình cậu, tựa hồ như cho tới bây giờ cũng đều chưa có nghĩ qua
điểm này mà thôi, hơn nữa lại là có thói quen đem tôi biến thành một đối tượng yếu ớt cần phải được bảo hộ… Cậu có biết hay không, cái loại cảm
thụ như thế này đối với một gã nam nhân bình thường mà nói, tuyệt đối
chân chính là một sự nhục nhã đó!
Hứa Nhạc thoán rùng mình một
chút, cẩn cẩn thận thận hồi tưởng lại những chuyện tình xảy ra trong mấy năm gần đây, phát hiện ra những gì Thai Chi Nguyên vừa nói thật sự đúng là không có gì sai cả, nên có chút ý tứ không tốt cho lắm, khẽ cười
cười, vò đầu mình một cái, nói:
- Thân thể của cậu kém như thế, cho nên tôi mới có thói quen như vậy.
- Cậu cũng không cần phải quên, tôi ở bên trong bộ đội cũng là một gã
quân nhân sĩ quan vô cùng vĩ đại đó. Trong kỳ khảo hạch quân sự toàn bộ
Liên Bang, tổng điểm thành tích của tôi chính là cao nhất, tính toán lại thành tích so với Chu Ngọc còn cao hơn rất nhiều.
Ánh mắt của
Thai Chi Nguyên khẽ nhíu lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt của Hứa Nhạc, giống hệt như là muốn so đấu với đối phương xem
ai mới là thiếu niên quật cường mạnh mẽ hơn vậy, có chút trào phúng,
nói:
- Cái trận đánh vụ kiện lần này ít nhất còn phải đánh thêm
ba tháng nữa mới có thể chấm dứt. Nhưng mà hiện tại tôi đã có thể nói rõ ràng cho cậu biết kết quả, chỉ cần vị Pháp quan Hà Anh kia không có
giữa đường ngã xuống thọ chung, vậy thì cái cô bé con Chung Gia kia của
cậu… khẳng định là thắng chắc rồi!
- Cậu tự tin đến như thế hay sao?
Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời trừng lớn lên một chút, nhìn chằm chằm Thai Chi Nguyên.
- Đương nhiên rồi!
Thai Chi Nguyên khẽ ho khan nhẹ mấy tiếng, sau đó đem toàn bộ mớ rượu đỏ
trong cái ly thủy tinh trong suốt trong tay mình đổ hết vào trong họng,
thoáng trầm mặc một lát sau, mới nở nụ cười nhạt, nói:
- Chuyện
tình mà tôi am hiểu nhất trên đời này chính là phân tích người khác. Nếu như cậu đã từng phân tích qua tính cách của Pháp quan Hà Anh, cậu sẽ
liền biết được nguyên nhân vì sao.
- Là nguyên nhân gì?
- Lão Pháp quan từ trước đến nay vẫn luôn thích những cô bé con xinh đẹp!
Thai Chi Nguyên vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cặp mắt hơi chút nheo lại của Hứa Nhạc, từng chữ từng chữ một, nói.
Ở phía sườn Tây xa xôi của Đặc khu Thủ Đô, cuối một con đường quốc lộ
rộng lớn chính là một mảnh đất rừng dày đặc một màu xanh lục nồng đậm.
Cho dù là vào mùa đông, cái phiến kiến trúc với phương viên diện tích
ước chừng sáu km vuông này vẫn như cũ được bao phủ bởi một loại khí tức
sinh cơ dạt dào do vô số những gốc tùng bách vạn năm dày đặc trang
nghiêm xung quanh đám kiến trúc kia tạo thành. Một cái pho tượng cán cân tiểu ly khổng lồ đại biểu cho sự công bằng chính trực được đặt ở một
góc lớn của tòa kiến trúc, lúc này được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng
dày đặc. Một quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương đúc bằng đá ngọc thạch khổng lồ khi ẩn khi hiện bên trong khu rừng u tĩnh.
Tòa án Tối cao của Liên Bang ngoại trừ ba cái phiên tòa rộng lớn được xây dựng tại bên
cạnh Quảng trường Hiến Chương ra, lại bởi vì nguyên nhân lịch sử, cho
nên đã xây dựng ở bên trong khu rừng yên tĩnh này một cái tòa án lưu
động cấp hai. Ở bên trong khoảng rừng rậm u tĩnh này, ở bên trong cái
tòa nhà kiến trúc đã tồn tại không biết bao lâu trong tòa nhà lịch sử
này, đối với mỗi một công dân Liên Bang mà nói, nơi này chính là đại
biểu cho công bằng, chính nghĩa cùng với thứ quan trọng nhất trong lòng
mỗi người, chính là Pháp luật!
Bên trong phiên tòa không gian vô
cùng trống trải, ánh mặt trời theo những cánh cửa sổ thủy tinh khổng lồ
cao đến hơn mười thước bên trên tường kia xuyên thấu mà đi vào, đem hơn
mười cái hàng ghế dài màu đen tinh khiết được sắp xếp vô cùng ngay ngắn
chỉnh tề bên trong tòa án chiếu cho vô cùng sáng bóng. Nhưng mà cái vị
luật sư Tiêu Văn Tĩnh đang ngồi trên một chỗ trên dãy hàng ghế đứng đầu
bên trong này, sắc mặt thì lại dị thường âm trầm…
Giờ phút này,
trên hàng ghế dự thính bên trong gian tòa án rộng rãi này, chính là có
đến mười bảy vị nhân vật cấp bậc nguyên lão bên trong Chung Gia vừa mới
từ bên Đại khu Tây Lâm xa xôi bên kia mà chạy tới. Ngồi ở vị trí đầu
tiên của dãy ghế bên đó chính là vị Nhị thiếu gia của Chung Gia, Chung
Tử Kỳ… Ở ngay phía trước mặt của bọn họ, chính là một cái Đoàn luật sư
vô cùng khủng bố do đến hai mươi bốn vị đại luật sư vô cùng nổi tiếng
của toàn bộ Liên Bang hợp lại tạo thành.
Mà bên phía Tiêu Văn
Tĩnh bên này thì lại chỉ có ba người mà thôi. Hắn chính là một người,
một người thứ hai chính là một tên mập mạp nhìn qua rõ ràng giống như là một ổ bánh mì vô hại, người cuối cùng lại chính là một cô bé con vô
cùng đáng yêu khờ dại giống hệt như là từ băng ngọc điêu khắc mà thành
vậy. Nhân số của hai bên nhìn qua cách biệt khủng bố như vậy, rõ ràng đã thể nhiện ra sự áp bức mạnh mẽ mà giờ phút này vị luật sư này đang gặp
phải.
Cái Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Chu trong truyền thuyết là
có bối cảnh vô cùng sâu đậm kia, vì một cái nguyên nhân gì đó mà không
một ai biết được, đã chính thức tuyên bố rời khỏi cái vụ kiện tụng tranh chấp gia sản thế kỷ khiến cho toàn bộ Liên Bang cũng phải khiếp sợ này, mà cái vị Hà đại luật sư xuất sắc nhất toàn bộ Liên Bang kia, lại bởi
vì một cái nguyên nhân mà tất cả mọi người đều biết đến, bị bắt buộc
phải rời khỏi Đoàn luật sư của nhà cổ Chung Gia bên kia.
Đối diện với những áp lực khủng bố của đám đại gia tộc trong Liên Bang kia, dưới sự ám chỉ mơ mơ hồ hồ như có như không của bên phía Chính phủ Liên
Bang, không có bất cứ một Văn phòng Luật sư Sự vụ nào bên trong Liên
Bang dám lên tiếng tiếp nhận cái vụ kiện tụng tranh chấp này cả. Thế
nhưng mà khi vị luật sư Tiêu Văn Tĩnh này nhận được bản hợp đồng ủy thác tiếp tục kia, cũng đều không nhịn được có chút hoài nghi vào cặp mắt
của chính mình.
Cái vị thê tử Từ Tùng Tử xinh đẹp vừa mới kết hôn kia đã vô cùng sầu lo cùng với hắn ta tiến hành nói chuyện suốt một đêm dài, thế nhưng lại vẫn không có biện pháp nào để mà làm lay chuyển
quyết tâm của hắn.
Những bạn bè cùng với đồng học của lão sư Tiêu Văn Tĩnh kia có thể nói là trải rộng khắp nơi bên trong hệ thống Tư
pháp Liên Bang, cho dù hiện tại cũng không có bất cứ kẻ nào nguyện ý
quang minh chính đại tiến hành trợ giúp hắn, nhưng mà lại vẫn như cũ có
vô số những tư liệu, vô số những tin tức có liên quan được âm thầm tụ
tập vào trong tay hắn. Tuy rằng bây giờ đang đối mặt với một Đoàn luật
sư khủng bố nhất trong toàn bộ Liên Bang này, nhưng mà hắn vẫn như cũ có lòng tin có thể đem cái vụ kiện tụng này đánh tiếp được.
Càng
quan trọng hơn nữa chính là, hiện tại hắn đã là luật sư Tiêu Văn Tĩnh,
mà chỉ mới mấy năm trước đây thôi, hắn cũng còn là vị Chánh Thanh tra
Tiêu Văn Tĩnh nổi tiếng nhất toàn bộ Cục Hình Sự Liên Bang. Hắn ta đã
từng trợ giúp lão sư của mình chủ trì quá trình điều tra chuyên án Mạch
Đức Lâm. Cho dù đến một ngày nào đó đám chính giới của Liên Bang đã vô
sỉ tiến hành một vài cái thỏa hiệp ích lợi nào đó ở phía sau màn, thế
nhưng hắn vẫn như cũ ý đồ muốn tiếp tục âm thầm công tác điều tra của
chính mình. Cuối cùng chạng vạng một ngày nào đó, hắn đã bị mấy tên quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang dùng cái tội danh dâm loạn thiếu nữ vị
thành niên, sau đó tống giam vào ngục giam…
Cũng không biết vào
thời điểm đó, cái vị Chánh thanh tra Tiêu Văn Tĩnh này có nghĩ đến vào
một ngày mùa xuân hoa tươi nở rộ nào đó trước đây, cái gã nam nhân có
cặp mắt ti hí tên là Hứa Nhạc kia, đã từng nói qua một câu nói với hắn,
một câu nói có liên quan đến đạo đức cùng với pháp luật…
Nhưng mà Tiêu Văn Tĩnh cuối cùng cũng không có từ bỏ sự tôn trọng của chính mình đối với pháp luật Liên Bang. Sau khi được thả ra khỏi ngục giam, hắn đã rời khỏi Cục Hình Sự Liên Bang, trở thành một vị luật sư chân chính độc lập tự chủ. Ngày hôm nay, hắn đã bởi vì cô bé con mồ côi tại Tây Lâm
kia, đánh một hồi kiện tụng nhất định sẽ được đưa vào sử sách!