Gian Khách

Quyển 4 - Chương 89: Truyền thừa của Quân Thần

Dùng tốc độ nhanh nhất của mình từ trong cái ao nước khoáng kia đi lên,

tùy tiện lau chùi một chút thân thể ướt át của chính mình, mặc lên người bộ quân trang mới tinh cùng với đôi giày quân dụng sớm đã được người

khác chuẩn bị sẵn ở ngoài cửa phòng. Cuối cùng Hứa Nhạc cẩn cẩn thận

thận kiểm tra lại một chút dung nhan của chính mình, trong đầu thì lại

có chút nhớ nhung đối với bộ quần áo thường phục mà chính mình đã mặc

khi đến Phí Thành, cũng có chút không rõ vì cái gì mà vị Quân Thần lão

nhân gia lại chuẩn bị quần áo quân phục cho chính mình như thế.

Lý Thất Phu lúc này đang uốn cong thân mình, hướng về phía bên ngoài gian

trang viện mà đi đến. Hai vai ông ta hơi chút suy sụp xuống dưới, giống

như một tòa núi đá sắp sửa sụp đổ đi vậy. Hứa Nhạc hướng về phía đạo

thân ảnh kia mà nhanh chóng chạy theo. Cặp giày quân dụng mới tinh đạp

lên trên sàn nhà bằng gỗ sáng bóng, phát ra thanh âm ba ba rung động

trong trẻo.

- Tôi vốn đâu có muốn làm Tướng quân đâu!

Hắn

dùng khóe mắt liếc liếc nhìn về phía cái quân hàm Thiếu Tướng gắn trên

bờ vai bộ quân phục của chính mình, hướng về phía thân ảnh của vị lão

nhân kia, lớn tiếng nói:

- Tôi đến Phí Thành, những gì muốn nói cũng không phải là mấy cái này đâu!

- Với những quân công sáng chói vĩ đại mà cậu đã vì Liên Bang mà lập nên

kia, khẳng định là có tư cách để làm một gã Thiếu Tướng… Chẳng qua thời

điểm khi mà Bộ Quốc Phòng trưng cầu ý kiến của ta, ta đã đè ép xuống…

Lão nhân gia khẽ chắp hai tay lại phía sau, chậm rãi đi lại bên trong một

cái hành lang bằng gỗ có chút thanh u yên tĩnh, cũng không hề quay đầu

nhìn lại, mà chỉ là thấp giọng nói:

- Dù sao tuổi của cậu vẫn còn nhỏ quá… Vì để bồi thường cho chuyện này, cho nên ta cấp cho cậu một bộ quần áo mặc cho đã ghiền…

Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc suýt chút nữa là ngã sấp xuống mặt đất, đối

với tính tình của vị Quân Thần lão nhân gia lại càng có thêm sự nhận tri rõ ràng hơn.

Đi đến cuối cùng của dãy hành lang, Lý Thất Phu

chậm rãi dừng lại cước bộ của mình, chậm rãi đứng thẳng thân hình lên.

Động tác mặc dù vô cùng chậm chạp, thế nhưng lại súc tích một cỗ lực

lượng mà không có một kẻ nào dám có thể hoài nghi, giống hệt như là một

tòa núi cao vững chãi đã bị mưa gió nắng mưa của thời gian ăn mòn đến

mức sắp sửa sụp đổ, cuối cùng lại mạnh mẽ đứng thẳng lên lại, hờ hững

nhìn thẳng lên trên trời cao vô tình trên đầu mình.

- Ta đã gọi một cú điện thoại cho Thủ tịch Pháp quan Hà Anh rồi…

Hứa Nhạc thoáng dừng lại cước bộ một chút, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng vững chãi của lão nhân gia đằng trước. Đến bây giờ hắn

mới biết được từ đầu đến cuối, lão nhân gia mặc dù cũng không nói qua

bất cứ một câu nào, thế nhưng sâu trong lòng lại biết rõ ràng ý đồ đến

đây lần này của chính mình, hơn nữa trước tiên cũng đã làm ra sự an bày

chu đáo rồi.

Lão nhân gia vẫn không hề quay đầu nhìn lại, thế

nhưng hai tay vẫn như cũ chắp lại sau lưng mình. Hai bàn tay già nua gầy guộc với đầy những đốm đồi mồi tùy tiện thong dong vô cùng, nhưng mà

lại gây cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ, chính là chỉ cần ông ta

nguyện ý nắm lại, thì liền có thể nắm vỡ tan nát một khỏa tinh cầu khổng lồ bên trong vũ trụ!

- Sự thắng bại của cái vụ kiện ở phiên tòa

Tây Lâm bên kia, cần phải lấy pháp luật Liên Bang làm thước đo căn cứ.

Bất luận là ai đi chăng nữa, cũng đều phải tôn trọng cái chuyện tình

này. Bao gồm cả cậu, bao gồm cả ta ở trong đó nữa. Đương nhiên, tôi cũng phải thừa nhận, có đôi khi những người có được một loại lực lượng mạnh

mẽ nào đó giống như cậu, giống như ta vậy, liền sẽ nhịn không được mà

đột phá khỏi phạm vi của pháp luật, đi làm một vài chuyện khoái ý ân cừu nào đó. Nhưng mà… đây cũng là chuyện không đúng đắn. Cậu mãi vẫn luôn

kiên trì mời vị lão Pháp quan kia ra mặt, ta vô cùng tán thưởng sự cố

gắng này của cậu.

- Còn về phần những chuyện tình mà cậu còn chưa có kịp nói ra kia…

Lão nhân gia khẽ quay đầu nhìn lại, có chút im lặng nhìn Hứa Nhạc, chậm rãi mà kiên định nói:

- Quân nhân tuyệt đối không được tham gia vào chính sự, đây tuyệt đối là

một cái thiết luật, bất cứ một người nào có ý đồ muốn phá hư cái thiết

luật này, đều sẽ bị quét thẳng vào trong đống rác của dòng lịch sử…

Một loại cảm giác cảm động hoặc là chấn động ở bên trong lòng của Hứa Nhạc

nhất thời thản nhiên mà sinh ra. Hắn đã nhớ tới rất rõ ràng nhiều năm

trước đây, vị Trâu Bộ Trưởng ở trong gian văn phòng kia tại khách sạn,

đã từng nói một câu nói đại ý như thế: Quân đội, không cho phép có được

những tư tưởng riêng của chính mình, bởi vì như vậy sẽ rất nguy hiểm!

Thân là người nắm giữ loại lực lượng quân sự khủng bố như thế trong tay, thế nhưng lại đi cảnh giác đối với cái loại lực lượng khủng bố này, hơn nữa lại tự chủ tìm kiếm phương pháp để mà khống chế cái loại lực lượng này, lại còn tỏ thái độ kiên định đến như thế nữa. Một vị quân nhân sĩ quan

như thế, mới đích thực là một quân nhân sĩ quan, là một trụ cột vững

chắc của Quân đội Liên Bang.

- Phi thường cảm tạ sự ủng hộ, giúp đỡ của ngài!

Hứa Nhạc tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang, sau đó mang theo một tia xấu hổ, nói:

- Chẳng qua, bản thân tôi không có tư cách để so sánh ngang hàng với ngài được!

- Không cần quá mức đề cao những lão già như chúng ta.

Những nếp nhăn già nua trên gương mặt Lý Thất Phu nhất thời chợt hiện lên vài tia tiếu ý nhàn nhạt, đem cái cảm giác già nua nồng đậm khiến người

khác cảm thấy thương cảm kia mạnh mẽ hòa tan bớt đi một chút:

-

Cả đời này của ta mặc dù chưa từng gặp qua bất cứ người nào có thể mạnh

hơn so với ta, nhưng mà ta chung quy cũng đã già rồi… Hơn nữa bất cứ kẻ

nào cũng đều phải già đi, còn những người trẻ tuổi thì cũng từng người

từng người một lớn dần lên.

- Hoài Thảo Thi, Tiểu Phong, còn có

cậu nữa, bất luận là người nào, từ bất cứ góc độ nào, cũng đều có đủ tư

cách cùng với những người chúng ta năm đó so sáng ngang bằng…

Quân Thần lão nhân gia nâng lên cánh tay, nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên bả vai của Hứa Nhạc, có chút tán thưởng, nói:

- Người trẻ tuổi nên có lực lượng, chỉ cần cho rằng đó là chuyện tình chính xác, vậy thì cứ đi làm đi!

Ở tại Phí Thành suốt nửa ngài, ở bên trong bờ ao suối nước nóng nói cả

một câu chuyện xưa xa xôi, Hứa Nhạc giúp vị lão nhân gia chà xát lưng

già nua thật lâu, nhưng mà một cái động tác nâng tay vỗ về bả vai như

thế này, cũng chính là lần đầu tiên Quân Thần lão nhân gia dùng động tác tỏ vẻ sự thân thiết, thân mật nào đó. Hai người cách xa nhau khoảng nửa thước khoảng cách, Hứa Nhạc lại vốn không hề nhận thấy được cái động

tác nâng khủy tay này của Quân Thần lão nhân gia, lại càng không kịp làm ra động tác tránh né hay bất cứ phản ứng nào cả, đã phát hiện ra bàn

tay già nua của lão nhân gia đã rơi xuống bả vai của mình, sau đó nhẹ

nhàng mà vỗ về mấy cái rồi!

Trong lòng chợt liên tưởng đến hình

ảnh trong gian phòng uống trà lúc trước, mớ nước trà vàng nhạt không

ngừng im lặng xoay chuyển điên cuồng bên trong tách trà chỉ dưới một cái ngón tay, mặc dù cũng không biết sau đó cái tách trà kia đã vỡ ra thành trăm mảnh, còn mớ nước trà thì vẫn không ngừng xoay chuyển, nhưng mà

Hứa Nhạc vẫn như cũ nhịn không được vô cùng kính sợ cùng với khâm phục

vô tận đối với thực lực khủng bố của lão nhân gia. Hắn nhịn không được,

sâu trong lòng thầm nghĩ, đối diện với thực lực khủng bố như lão nhân

gia ông vậy, làm gì có người trẻ tuổi nào dám cho rằng chính mình cũng

có lực lượng? Hoài Thảo Thi có thể hay không?

Một đám binh lính

hậu cần có liên quan đã chờ đợi một khoảng thời gian khá dài bên ngoài

gian hành lang kia đột nhiên dồn dập chạy tới, cẩn cẩn thận thận giúp Lý Thất Phu cùng với Hứa Nhạc sửa sang lại dung nhan, chảy lại tóc trên

đầu, chỉnh lý đến từng sợi tóc rối nhỏ lạc xuống trên trán. Thậm chí còn có hai gã binh lính hậu cần còn ngồi xổm xuống đất, đem đôi giày quân

dụng của hai người bọn họ chà xát đến mức bóng loáng, có thể dùng để soi gương được.

Hứa Nhạc quả thật cũng không quen thuộc đối với loại cảm giác bị rất nhiều người hầu hạ như thế này. Hắn có chút không rõ

ràng mấy cái gã binh lính hậu cần không biết từ đâu chui ra này vì cái

gì lại muốn chỉnh trang dung nhan cho mình như thế. Hắn liếc mắt nhìn

thấy mái đầu đầy tóc bạc ở cách đó không xa, dưới những cơn gió thu thổi quét, chậm rãi bay múa trên đầu vị Quân Thần lão nhân gia kia, trong

lòng càng cảm thấy cái loại hình ảnh này nhìn qua có chút hoang đường

cùng với buồn cười.

- Còn về những chuyện tình sau này trong Quân đội, cậu cũng không cần phải quá mức lo lắng…

Những luồng gió mạnh mẽ thổi quét đem những lời nói của Quân Thần lão nhân gia biến thành có chút mơ hồ không rõ ràng cho lắm:

- Cái tên gia hỏa con trai kia của ta, mặc dù hắn cũng không thích đánh

nhau, nhưng mà hắn so với những gì mà mọi người Liên Bang đánh giá về

hắn thì mạnh mẽ hơn rất nhiều…

Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình một chút. Chỉ cần Quân Thần lão nhân gia

đồng ý để cho Tướng quân Lý Tại Đạo nhậm chức Chủ tịch Hội nghị Liên

tịch Tham Mưu Trưởng, cái đám phe phái chủ chiến cường ngạnh bên trong

Quân đội kia nói thế nào hẳn cũng không thể tạo thành sóng gió gì quá

mức mạnh mẽ được. Huống chi một câu bình luận lạnh nhạt cuối cùng này

của lão nhân gia, đã cho thấy rằng ông ta đối với đứa con trai thân sinh của chính mình có một sự tin tưởng vô cùng mãnh liệt.

Đám binh

lính hậu cần kia sau khi cẩn thận tiến hành chỉnh trang quần áo, đầu

tóc, giày dép của hai người, liền bưng ra hai tấm gương lớn toàn thân để hai người tự mình chỉnh trang lại một lần nữa. Cả hai gã nam nhân một

già một trẻ này đại khái cả cuộc đời này cũng không có mấy lần thời khắc nghiêm túc chỉnh lý dung nhan như thế này, tự nhiên cũng sẽ không đối

với sự sáng bóng từ trên thái dương xuống thẳng dưới đôi giày này mà đưa ra bất cứ ý kiến nào cả.

Đám binh lính hậu cần tiến hành động tác cúi chào tập thể, ngay sau đó nhanh chóng… bỏ chạy!

Liền một khắc sau đó, Hứa Nhạc liền biết được vì cái gì mà đám lính hậu cần

này lại cần phải giúp mình chỉnh lý dung nhan cẩn thận như thế!

Một trận gió thổi quét qua!

Hơn mười gã phóng viên tin tức ôm trên người đủ các loại thiết bị camera

chuyên nghiệp, từ một cái cửa hông phía sau trang viên rất nhanh tiến

lên, hướng về phía Lý Thất Phu cùng với Hứa Nhạc đang đứng trên bậc thềm của tòa trang viên mà quay chụp một trận. Những ánh đèn chụp ảnh sáng

choang không ngừng lóe sáng, khiến cho ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời

nheo chặt lại thành một cái khe, tinh thần chấn động, đến nỗi suýt chút

nữa quên luôn việc cầm lấy bàn tay phải mà Quân Thần lão nhân gia tự

mình đưa qua trước mặt hắn nữa.

Khẽ nắm lấy bàn tay có chút lạnh

lẽo nhưng lại vô cùng dày rộng hữu lực của vị Quân Thần lão nhân gia,

Hứa Nhạc giống hệt như một con rối gỗ cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía

ống kính của những cái camera kia. Theo những ký hiệu đánh dấu bên trên

những cái camera này, hắn phát hiện ra những gã phóng viên tin tức có tư cách tiến nhập vào trong trang viên của Phí Thành, quay chụp những hình ảnh này, là những người thuộc tòa Nhật báo Đặc khu Thủ Đô cùng với Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, cùng với các Kênh tin tức của rất

nhiều nhà đài truyền thông lớn nhất trong Liên Bang.

Hắn có thể

nhận ra cái vị phóng viên kính cận nổi tiếng nhất trên Kênh tin tức Đài

truyền hình Liên Bang kia, có thể nhận ra vị phóng viên Ngũ Đức của tòa

Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, thậm chí ở bên trong mấy gã phóng viên tin tức

đằng kia còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Bạch Trạch Minh nữa. Cái tên

gia hỏa này bởi vì quay chụp bộ phim phóng sự Tiểu đội 7 mà tiến thân

vào trong hàng ngũ những đạo diễn phim truyền hình nhất lưu của Liên

Bang, hôm nay không ngờ cũng đích thân chạy đến đây!

Biểu tình

trên mặt của đám phóng viên tin tức ngày hôm nay thật sự vô cùng quái

dị, cũng không có bất cứ ai hướng về phía Hứa Nhạc chào hỏi cả. Thậm chí là cả Bạch Trạch Minh ở trong đó, hắn thậm chí ngay cả ánh mắt liếc

nhìn về phía Hứa Nhạc cũng không có dừng lại quá lâu nữa.

Không

có phỏng vấn, không có đặt câu hỏi, không có đưa ra lời yêu cầu gì cả.

Đám phóng viên tin tức này cũng chỉ là trầm mặc tiến hành quay chụp, tự

mình lựa chọn những góc độ tốt nhất, lựa chọn những hình ảnh cần phải

quay chụp nhất mà lặng lẽ tác nghiệp. Cái loại cảm giác trầm mặc tập thể này lại xảy ra trong một bối cảnh hiện trường căn bản nên là vô cùng

hỗn loạn này, lại khiến dần dần sinh sản ra một bầu không khí kỳ quái,

một cỗ khí tức trang nghiêm lặng lẽ, bên trong ẩn chứa một loại cuồng

nhiệt súc tích nhàn nhạt.

Đại khái là bởi vì đám phóng viên tin

tức này ai nấy cũng đều biết rất rõ ràng, những hình ảnh quay chụp ngày

hôm nay đối với toàn bộ Liên Bang này mà nói, thậm chí đối với dòng lịch sử mà nói, là có ý nghĩa quan trọng như thế nào.

Trong trang viên tại Phí Thành, trên bậc thềm đá trước cửa lớn, có Quân Thần Lý Thất Phu, có Thượng Tá Hứa Nhạc…

Bọn họ đang bắt tay nhau…

Đây chính là truyền thừa a!

- Tôi còn có một cái nghi vấn muốn hỏi. Vì cái gì… ngài lại nguyện ý một

phen đem câu chuyện xưa năm đó kể lại cho tôi nghe như thế?

- Bởi vì có lẽ trong một tương lai cũng không quá xa xôi sau này, còn có rất

nhiều câu chuyện xưa theo một cái khuôn mẫu cũ cùng loại đó sẽ sắp sửa

phát sinh, cho nên ta hy vọng cậu có thể từ trong câu chuyện xưa trước

kia này, mà học được một vài thứ gì đó…

Đây chính là một đoạn đối thoại cuối cùng giữa hai người, ngay trước khi Hứa Nhạc chính thức cáo

biệt Quân Thần lão nhân gia. Hắn cũng không biết những chuyện xưa theo

khuôn mẫu cũ trong tương lai không xa lắm có thể phát sinh ra đến tột

cùng là cái gì, trong lòng chấn động không hiểu, lại có chút ngơ ngẩn

thông qua một con đường mòn lót đá trắng đi xuyên qua những ruộng lúa

cùng với ao cá, hướng về phía bên ngoài trang viên mà đi đến. Cuối cùng

hắn mới khiếp sợ phát hiện ra, người đích thân đưa mình ra khỏi trang

viên không ngờ lại chính là Tướng quân Lý Tại Đạo!

- Tôi… hôm nay thật sự nghĩ thấy có chút được thương quá hóa sợ a!

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn sang vị Tướng quân Lý Tại Đạo ở ngay bên cạnh mình,

trong lòng có chút khẩn trương, giải thích một câu. Vào cái thời khắc mà chức vị Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng của Liên Bang sắp

sửa thay đổi như thế này, hắn vốn tưởng rằng Tướng quân Lý Tại Đạo khẳng định là phải ở lại Đặc khu Thủ Đô chuẩn bị công tác bàn giao công việc

mới đúng, không ngờ tới đối phương thế nhưng lại chạy về Phí Thành như

vậy. Chỉ khẽ suy đoán một chút, hắn liền biết được đối phương là vì ai

mà chạy về đây như vậy.

Đối với cái vị Tướng quân tràn ngập phong độ của một vị học giả, đứng ở chính giữa hai khỏa hằng tinh chói sáng

là Quân Thần Lý Thất Phu cùng với Lý Phong này, lặng lẽ ít giao tiếp đến mức khiến kẻ khác không thể sinh ra đến nửa điểm ác cảm này, Hứa Nhạc

lại nói ra năm chữ được thương quá hóa sợ kia, cũng không phải chỉ có

hàm ý muốn nói đến chuyện đối phương đặc biệt tiễn mình ra khỏi trang

viên, mà là còn bởi vì những hình ảnh mà lúc trước đám phóng viên tin

tức kia tiến hành quay chụp trước đại môn của trang viên kia.

Những vinh quang của Phí Thành Lý Gia, toàn bộ cũng đều là do ba đời ông cháu của Quân Thần Lý Thất Phu không tiếc hết thảy hy sinh, thay Liên Bang

đẫm máu chiến đấu, anh dũng hăng hái đánh nhau mới đạt được những công

huân vĩ đại kia. Hắn tự nghĩ bản thân mình làm gì có tài có đức gì, dựa

vào cái gì lại có thể cứ như vậy mà cướp đi sự truyền thừa đáng kiêu

ngạo mà đáng lý ra là thuộc về Lý Tại Đạo hoặc là Lý Phong kia cơ chứ?

- Mặc dù ta cũng không phải biết rất rõ ràng tiểu thúc là loại người như

thế nào, nhưng mà trong ký ức của ta đối với hắn, ta nghĩ hắn là một

người vô cùng thú vị. Mấy cái loại quang huy sáng rọi như thế này, có

đôi khi quả thật chính là một loại áp lực mạnh mẽ vô cùng bất đắc dĩ…

Tướng quân Lý Thất Phu ôn hòa cười nhẹ, chậm rãi nói:

- Bản thân ta thuở nhỏ thân thể vốn không được tốt cho lắm, cho nên căn

bản không thể thừa nhận nổi cái loại áp lực này… Cho nên ta đành phải

đem cái áp lực này truyền xuống cho Lý Phong…

- Lý Phong khi mới

mười hai tuổi đã rời nhà gia nhập quân ngũ, bắt đầu chiến đấu giết

người, tranh thủ từng giây từng phút đồng hồ tiến hành huấn luyện một

cách liều mạng. Tất cả những cái này là bởi vì cái gì? Chính là bởi vì

muốn bảo vệ cái vinh quang kia của Lý Gia… Mà cái này đối với cuộc đời

của hắn, kỳ thật chính là một loại thương tổn không thể nào chữa lành

được.

Hướng về phía Tây ngắm nhìn vầng thái dương sáng rực đang

chậm rãi biến mất phía sau đường chân trời, Tướng quân Lý Tại Đạo nhìn

Hứa Nhạc, ôn hòa nói:

- Cho nên bản thân ta mãi vẫn đối

với hắn có một loại tâm lý ái náy vô cùng nặng nề… Nếu như cậu thật sự

có thể đem cái loại áp lực này từ trong Lý Gia lấy xuống, bản thân ta từ sâu trong lòng mình, chân thành cảm tạ cậu…

Lời lẽ của Hứa Nhạc

đích thật có chút cứng ngắc, không biết phải nói gì. Hắn cũng hiểu được

Tướng quân Lý Tại Đạo cũng không phải là bởi vì không muốn mình bối rối

nên mới nói ra những lời nói này, trong lòng chợt nghĩ đến cái chuyện

kia mà Trâu Úc đã từng nhắc đến, nên mới trầm giọng nói:

- Tôi thật xin lỗi!

Tướng quân Lý Tại Đạo lẳng lặng nhìn hắn một lát, sau đó mới nói:

- Tất cả những gì mà cậu đã từng làm trước đây, ta cũng đều vô cùng

thưởng thức… Cho nên ta mãi cũng không cho rằng cậu có cái gì có lỗi đối với chúng ta cả. Ít nhất cho đến bây giờ là chưa có cái gì cả…