Trong quá trình du ngoạn khắp nơi suốt mấy ngày hôm nay, những quân nhân sĩ quan đi theo bảo hộ cho hai người bọn họ, xuất hiện bên ngoài ánh
sáng toàn bộ cũng đều là mặc thường phục cải trang cả. Đây là lần đầu
tiên hắn nhìn thấy có quân nhân sĩ quan Đế Quốc mặc quân trang xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy, lập tức nghĩ ra chắc hẳn gã quân nhân sĩ quan này hẳn là thành viên của ban ngành bảo an nào đó vốn dĩ ấn nấp ở một
nơi bí mật âm thầm theo dõi bọn họ.
- Đại nhân, đêm qua nhận được tin tức tình báo truyền đến, quả thật tựa hồ như có vấn đề.
Tên quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia đi tới đứng bên cạnh Hoài Thảo Thi, kính cẩn mà ngắn gọn lớn tiếng báo cáo:
- Chúng tôi đã tiến hành gia tăng tần số theo dõi tín hiệu, vừa rồi hệ
thống theo dõi tín hiệu điện tử bên trong và xung quanh tòa nhà này đã
phát hiện ra một đoạn tín hiệu sóng ngắn khởi động cường độ thấp. Tựa hồ như là tín hiệu khởi động của thiết bị điện tử dân dụng nào đó. Nhưng
mà quỹ tích tín hiệu thật sự có chút quái dị, hệ thống phân tích tín
hiệu không thể xác định được nó là loại tín hiệu điện tử gì cả.
Nghe vậy, cặp mày thanh tú của Hoài Thảo Thi khẽ nhíu lại một chút, đón lấy
quyển sổ tay điện tử vẽ lại mô tình quỹ tích tín hiệu từ gã quân nhân sĩ quan thuộc hạ, nhìn thấy những quỹ tích tín hiệu điện tử đang không
ngừng rung động trên màn hình, nghi hoặc hỏi:
- Là vũ khí à?
- Đã loại trừ khả năng là sóng nhiệt khởi động của Robot quân dụng hoặc
là dân dụng. Cùng với tần suất cơ bản tiêu chuẩn của hệ thống vũ khí
công kích tầm xa cũng không giống nhau. Vẫn đang tiếp tục tiến hành phân tích nghiên cứu nguồn gốc. Hẳn là cũng không có nguy hiểm. Nhưng mà dù
sao vị trí của gian nhà ăn này quá mức thông thoáng, cho nên thỉnh cầu
ngài nên lập tức rời khỏi nơi này.
Gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc
nói thẳng ra yêu cầu của mình, vốn cũng không thèm để ý đến chuyện Hứa
Nhạc có thể biết được chuyện cơ mật gì đó. Tuy rằng hắn cùng với rất
nhiều các đồng nghiệp khác của mình, mãi vẫn không hiểu nổi vì cái gì mà vị đại nhân tôn quý cùng cực này lại muốn dẫn theo gã tù binh Liên Bang đê tiện này đi theo mình du lịch khắp nơi như vậy, nhưng mà ở trong suy nghĩ của bọn họ, người này hẳn là một người chết rồi, cho dù có nghe
được những tin tức tình báo cơ mật nào đó đi chăng nữa, cũng chẳng có
vấn đề gì.
Hoài Thảo Thi giương mắt nhìn chằm chằm vào quỹ tích
tín hiệu điện tử kỳ lạ trên màn hình quyển sổ tay điện tử, cặp lông mày
đen thẳng tắp thanh tú lúc này lại càng nheo chặt lại hơn một chút, mang theo một chút nghi vấn cùng với phần lớn trào phúng nhàn nhạt, ở bên
trong Tinh vực của Đế Quốc như thế này, chẳng lẽ lại còn có kẻ nào dám
bất lợi đối với chính mình hay sao?
Với vốn kiến thức ngôn ngữ Đế Quốc ít ỏi của Hứa Nhạc cũng không đủ nghe được những lời mà gã quân
nhân sĩ quan Đế Quốc kia đang báo cáo, cặp mày dày rậm thẳng tắp của hắn cũng có chút bất đắc dĩ khẽ cau lại một chút, thế nhưng đã rất nhanh
giống hệt như hai thanh phi đao dựng ngược cực mạnh lên. Bởi vì trong
khóe mắt của hắn, đã nhìn thấy được một đạo quỹ tích tín hiệu cực kỳ
quen mắt.
Đồng tử trong mắt của hắn đột nhiên co rụt lại cực
nhanh, toát ra quang mang sáng ngời. Hắn có thể cảm nhận được từ cổ của
mình chợt truyền đến từng trận hàn ý mãnh liệt, thúc giục cho từng sợi
lông tơ ở nơi đó không ngừng dựng thẳng đứng lên!
Cái này xác
thực cũng không phải là quỹ tích tín hiệu sóng ngắn phát ra khi một con
Robot quân dụng hay dân dụng khởi động, cũng không phải là quỹ tích tín
hiệu sóng nhiệt phát ra khi máy bay đạn đạo không đối địa tiến hành oanh kích. Toàn bộ ban ngành giám sát tín hiệu của Đế Quốc hẳn là cũng chưa
từng chứng kiến qua quỹ tích tín hiệu điện tử này bao giờ, mà ngay cả
bên trong Liên Bang đi nữa, những người đã từng nhìn thấy qua những quỹ
tích tín hiệu này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà hắn lại nằm trong số những người ít ỏi đã từng xem qua loại quỹ tích
tín hiệu sóng nhiệt này. Năm xưa khi ở trên những sông băng trên tinh
cầu 5460, hắn đã từng cùng Thi Thanh Hải, Cố Tích Phong bỏ ra một khoảng thời gian khá dài tiến hành thảo luận về nó rất nhiều lần.
Bọn
họ thảo luận xem nên chọn dùng loại thủ đoạn bao phủ tín hiệu điện tử
nào, để cho cái thanh vũ khí độc tôn khủng bố cùng cực này có thể hạn
chế đến mức tối đa những khả năng khiến cho người khác có thể phát hiện
ra sự tồn tại của nó trên chiến trường.
Có điều bởi vì do tiến
hành nghiên cứu trong một khoảng thời gian khá dài, cho nên hắn cùng với Cố Tích Phong đã có thể dựa vào quỹ tích tín hiệu điện tử sóng nhiệt
bắt được mà mơ hồ phán đoán ra được phương hướng tồn tại của nó. Nhưng
mà hắn vẫn chưa có cơ hội nào áp dụng những kiến thức này trong thực
tiễn, mãi cho đến ngày hôm nay…
Bởi vì đây là quỹ tích tín hiệu sóng nhiệt của khẩu ACW!
Nói chính xác hơn, những quỹ tích tín hiệu điện tử sóng nhiệt này, chính là do trang bị khởi động đánh lửa xung mạch điện của ACW cùng với sóng
nhiệt phát ra của các hệ thống phụ trợ chống chấn động trang bị trên
khẩu ACW tổng hợp lại, phát ra một vài đoạn tín hiệu điện tử sóng ngắn
thấp.
Một khẩu súng khi khởi động lại có thể kinh động đến thiết
bị theo dõi tín hiệu điện tử, chuyện này nghe qua thật sự là vô cùng vớ
vẩn, thế nhưng nếu như khẩu súng này chính là thứ vũ khí là tập hợp trí
tuệ cao nhất của vô số chuyên gia vũ khí của Liên Bang, chi phí chế tạo
sang quý đến cùng cực, khiến cho vị Bộ trưởng tiền nhiệm của Bộ Quốc
Phòng khi nhìn thấy báo cáo đã phải đau thương đến mức lập tức chửi cha
mắng mẹ đến suốt ba ngày ba đêm, lại có vẻ như là một chuyện hoàn toàn
theo lẽ thường mà thôi.
Cái khẩu súng bắn tỉa có uy lực khủng bố
đến mức có thể xưng là vua các loại súng này, khi lần đầu tiên xuất hiện trên khu rừng mùa thu tại sườn núi bên ngoài tòa đại lâu của quỹ Cơ Kim Hội tại tinh cầu S2, đã đem những thuộc hạ cực kỳ có tố chất huấn luyện chuyên nghiệp của Mạch Đức Lâm cùng với những đặc công của Cục Đặc Cần
Liên Bang bắn phá thành một đám hỗn loạn tan nát. Lần thứ hai khi nó
xuất hiện trong thế giới băng tuyết tại tiền tuyến Đại khu Tây Lâm, thì
nó lại giống như một cái u hồn khủng bố, không ngừng lượn lờ, liên tục
cướp đi sinh mệnh của hơn mười gã quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân
viễn chinh Đế Quốc mà tuyệt đối không kẻ nào tìm ra được tông tích.
Bên trong toàn bộ Liên Bang cũng chỉ có thể một phen chế tạo ra ba khẩu ACW mà thôi, mà một thanh trong số đó lại luôn một mực ở trong tay của Thi
Thanh Hải, gã hoa hoa công tử bạn tốt nhất của hắn, cho nên Hứa Nhạc so
với bất cứ người nào khác còn hiểu rõ ràng hơn sự khủng bố của khẩu súng bắn tỉa này. Bởi vì nguyên nhân giá trị chế tạo cùng với vật liệu vô
cùng khan hiếm, cho nên ở trên chiến trường, ACW là loại súng bắn tỉa có sự lựa chọn hiệu quả thấp nhất, nhưng mà nếu như dùng để tiến hành ám
sát, như vậy nó tuyệt đối chính là sự lựa chọn khiến cho kẻ khác phải
cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.
Bên trong gian nhà ăn ở tầng
cao nhất của nhà hàng chợt có một luồng không khí mát mẻ tươi mát thổi
quét qua, phía sau gáy của Hứa Nhạc nhất thời không lạnh mà trở nên rét
run, những sợi tóc gáy nhất thời dựng hết cả lên, tựa hồ như sắp bị đông cứng lại vậy.
Tay súng bắn tỉa kia hiện tại đang mai phục ở chỗ
nào? Lớp vách tường thủy tinh trong suốt hình vòm úp xuống bốn phía khu
nhà ăn này toàn bộ đều là một khoảng không vắng vẻ. Chỉ có ở xa xa đằng
kia mới có một đạo triền núi cao trải dài giống hệt như một dãy đường
thẳng đen đúa xa xa mà thôi. Hẳn là chính ở nơi đó!
Mục tiêu của
tay súng bắn tỉa kia là ai? Chính mình sao? Nếu như đám người Đế Quốc
quả thật muốn giết mình, hiện tại chẳng phải là vô cùng dễ dàng hay sao, có cần phải làm cho phiền toái đến như thế hay không? Hơn nữa hết sức
rõ ràng, cái gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi thân phận cực kỳ tôn
quý đang ngồi ở đối diện kia, đối với chuyện tình lần này thể hiện ra vô cùng nghi hoặc. Có lẽ hắn sẽ không biết rằng ngay kế tiếp sau đây, sẽ
có ba viên đạn hợp kim đuôi cánh tốc độ cực kỳ cao sẽ bắn thẳng đến nơi
này. Chẳng lẽ mục tiêu của tay súng bắn tỉa kia chính là đối phương sao?
Ở những thời khắc nguy hiểm đến tính mạng nào đó, tốc độ suy nghĩ thông
thường của nhân loại thậm chí sẽ trở nên nhanh chóng linh hoạt hơn cả so với vận tốc ánh sáng nữa. Chỉ trong khoảnh khắc như một cái nháy mắt,
trong đầu Hứa Nhạc đã tiến hành phân tích ngẫm nghĩ đến vô số các vấn đề khác nhau. Nhưng mà hắn lại vẫn như cũ không kịp phán đoán ra rõ ràng
hết tất cả mọi thế cục trước mắt, cũng biết hiện tại cũng không còn thời gian tiếp tục tự hỏi nữa rồi. Mặc kệ mục tiêu của tay súng bắn tỉa kia
là ai, chuyện tình mà hắn phải làm lúc này, cũng chính là chuyện tình
duy nhất hắn có thể làm lúc này, chính là: Dùng tốc độ nhanh nhất ngã
rạp xuống mặt đất, sau đó tìm kiếm những vật thể nào đó đủ cứng rắn để
che chở cho thân thể xác thịt của chính mình!
Xôn xao một tiếng
vang lên. Những cái dao nĩa chế tác bằng bạc tĩnh xảo, những bộ đồ ăn
làm bằng sứ cao cấp một màu trắng tinh, theo những động tác phóng người
ngã xuống của hắn mà tung bay tán loạn lên.
Hứa Nhạc cũng không
phải một vị Thánh, lại càng không quan tâm đến cái gã quân nhân binh sĩ
Đế Quốc đang ngồi ăn đối diện kia sẽ sống hay là chết, cho nên hắn tự
nhiên cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức lớn giọng quát to kêu đối phương
tránh đi. Hắn chỉ là mạnh mẽ ngã xuống, kiên quyết đến có chút tàn ngẫn
mà ngã xuống, dùng một loại tư thế cả thân người rơi tự do mạnh mẽ mà
hung hăng ngã xuống!
Ngay khi thân thể của Hứa Nhạc đã sắp sửa
tiếp cận xuống mặt đất, những cái dao nĩa đồ ăn bằng bạc, những bộ đồ ăn bằng sứ cao cấp trắng tinh cũng chỉ vừa mới tung bay lên khỏi mặt bàn
làm bằng loại đá hoa cương cứng rắn hoa lệ, vẫn còn ngây thơ không biết
gì mà ở trong không trung xoay chuyển thân hình của mình.
Cái gã
quân nhân sĩ quan Đế Quốc tiến đến báo cáo tình huống kia, lúc này cặp
môi đã mở lớn ra, vẻ mặt cảnh giác vẫn còn chưa hiện lên trên khuôn mặt
của hắn, những câu chữ muốn thốt lên lúc này vẫn còn nằm nguyên bên
trong phế phổi, vẫn chưa biến thành những dòng khí, càng vẫn còn chưa
kịp kích thích đến những dây thanh quản của chính hắn.
Bên trong
gian nhà ăn lúc này đột nhiên không khí giống như là tạm thời bị đóng
băng thời gian trong chốc lát vậy. Đồng tử trong mắt của Hoài Thảo Thi
cũng đột nhiên trở nên sáng ngời lên. Hắn từ những động tác bất ngờ của
Hứa Nhạc chợt hiểu được một chút gì đó, ngay sau đó liền cảm giác được
một loại cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có đang dùng loại tốc độ cực kỳ cao phóng sát lại chính mình.
Không kịp nhảy người lên,
cũng không kịp ngã rạp xuống giống như Hứa Nhạc, đối diện với viên đạn
xoay chuyển với tốc độ cực kỳ cao đang đánh úp lại, đối diện với luồng
không khí sáng ngờ như muốn xé tan toàn bộ ánh sáng của không gian Tang
Thực Châu này, cho dù là cường hãn như Hoài Thảo Thi đi chăng nữa, cũng
không kịp làm ra quá nhiều những động tác hữu hiệu.
Hắn chỉ kịp
thời nâng lên cánh tay phải của chính mình, giống như là muốn chụp lấy
khối thịt bò tươi ngon mọng nước đang văng lên cao ở phía trước mặt của
chính mình vậy, đơn giản mà hữu hiệu chụp ngay được cái mặt bàn làm bằng đá hoa cương cứng chắc ngay ở trước mặt của mình.
Ai cũng không
thể nào tính toán ra được, ở trong thời gian không đầy một cái nháy mắt
này, một cái động tác chụp nhìn qua cực kỳ đơn giản của Hoài Thảo Thi,
là cần phải có một tốc độ phản ứng thần kinh đáng sợ đến như thế nào.
Bàn tay phải của Hoài Thảo Thi mạnh mẽ chụp lấy phần cạnh của cái mặt bàn
làm bằng đá hoa cương. Cái mặt bàn làm bằng đá hoa cương, loại đá được
xưng là cứng rắn nhất trong tất cả các loại đá tự nhiên này không ngờ
lại có chút khẽ biến hình. Bàn tay của hắn đang chụp lấy mặt bàn lại còn biến đổi lợi hại hơn nhiều. Bộ phận tiếp xúc với mặt đá hoa cương đã từ màu sắc tái nhợt chợt biến thành một mảnh hồng nhuận, cũng vô cùng kỳ
diệu, từ đầu những ngón tay hồng nhuận kia chợt có vô số đạo dòng khí
mạnh mẽ phun ra!
Bát đạo chân khí bên trong cơ thể của Hoài Thảo Thi không chút giữ lại, toàn lực phun trào ra!
Cái ống tay áo bằng tơ lụa trên cánh tay phải của hắn vỡ vụn ra thành từng phiến từng phiến nhỏ, tung bay tán loạn khắp nơi.
Cái ghế dựa bằng gỗ quý rắn chắc của hắn cũng không một tiến động vỡ vụn thành từng mảnh, chậm rãi rơi xuống đất.
Còn thân hình có chút gầy yếu của hắn thì dưới tác dụng của cỗ lực lượng
hùng hậu khổng lồ này, trong khoảnh khắc tăng tốc cực nhanh, hướng thẳng về phía sau mà bay lui!
Ngay trong nháy mắt khi thân thể của
Hoài Thảo Thi vừa cất lên khỏi mặt đất, bức vách tường cứng rắn hình vòm tròn của căn nhà ăn, đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa.
Đóa hoa kia đúng là bị mạnh mẽ khai mở ra, lộ ra một khối bê tông đổ vỡ vô cùng sầu thảm. Tâm của cái đóa hoa kia bị vật thể tốc độ cao oanh kích biến
thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh bốc thẳng lên giống hệt như vô
số mảnh hợp kim chợt dựng thẳng lên cao vậy. Màu sắc của đóa hoa kia
chính là ánh sáng, chính là tia ánh sáng mặt trời từ bên ngoài bức tường xuyên thấu thẳng vào bên trong.
Những luồng ánh sáng từ bên
ngoài gian kiến trúc này, liền theo cái động sâu hoắm giống hệt như một
đóa hoa này mà xuyên thẳng vào. Trong quá trình nó tiến lên, đã cùng với thân thể gầy yếu của Hoài Thảo Thi, giống hệt như một cái bóng mờ, dùng tốc độ cực kỳ cao phóng ngược về phía sau, nhẹ nhàng va chạm với nhau
một chút.
Ngay sau đó mới là một tiếng nổ to ông minh giống hệt như một tiếng sấm gầm giữa trời xanh vậy.
Tốc độ vọt tới của khỏa viên đạn đoạt mệnh này thật sự là quá nhanh, nhanh
hơn hẳn thanh âm, lại dường như sắp sửa vượt qua cả tốc độ của ánh sáng
nữa.
Trong một khoảnh khắc sau đó, trên bức tường lại có thêm hai cái lỗ hổng mới nữa, kích thước cùng với hình dạng giống hệt như cái
động đầu tiên, tựa hồ như là cùng một người điêu khắc ra vậy. Tiếng súng ông minh nặng nề, cắt thẳng qua luồng không khí tĩnh mịch, đánh tan bầu không khí đang bị đóng băng thời gian trong gian nhà ăn kia.
Bịch!
Một tiếng trầm đục chợt vang lên, thân thể gầy yếu của Hoài Thảo Thi lúc
này mới nặng nề mà ngã sấp xuống ngay trên vách tường phía sau lưng hắn.
- Điện hạ bị tập kích!
Cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc thông báo tin tức ngạc nhiên ngây ngốc
nhìn một màn này xảy ra, rốt cuộc bây giờ mới kịp thời tỉnh thần lại, cả người run rẩy, dùng thanh âm khàn khàn hét lớn lên. Đồng thời toàn thân hắn hướng về phía góc tường bên kia mà vọt tới, theo bản năng bình
thường, một phen dùng thân thể của chính mình che chắn phía trước thân
thể của Hoài Thảo Thi.
Từ phía triền núi xa xa, nơi truyền đến
những viên đạn đoạt mệnh khủng bố, vẫn như cũ không ngừng tiến hành bắn
phá. Những trang trí hào hoa xa xỉ bên trong gian nhà ăn kia lúc này
giống như biến thành vô số các dụng cụ làm bằng giấy bình thường vậy,
không ngừng bị xé rách, bị chấn động cho văng thẳng lên không trung,
gian nan rơi thẳng xuống mặt đất, sau đó lại một lần nữa bị chấn động
khiến cho bay ngược lên trở lại, những mảnh sứ cao cấp trắng tinh vỡ tan cùng với những món dụng cụ đồ ăn bằng bạc va chạm lẫn nhau phát ra
thanh âm trầm hưởng không ngừng.
Bụi mù bốc lên mãnh liệt, toàn
trường là một mảnh hỗn loạn. Hứa Nhạc lúc này đã núp cả người phía sau
cái mặt bàn làm bằng loại đá hoa cương hoa lệ cứng rắn, sắc mặt cũng đã
có chút tái nhợt. Giờ phút này hắn mới có thể xác nhận rõ ràng mục tiêu
của tay súng bắn tỉa kia cũng không phải là bản thân mình. Nhưng mà tâm
tình của hắn thế nhưng cũng không dám có chút thả lỏng nào cả. Bởi vì
hắn phát hiện ra khẩu ACW của tay súng bắn tỉa kia đang sử dụng, chính
là loại mặc đạn nòng xoáy cứng rắn, tốc độ siêu cao, chuyên dùng để phá
giáp. Hơn nữa sau khi bắn xong ba lượt bắn tỉa ban đầu, tay súng bắn tỉa kia liền bắt đầu tiến hành bắn bao trùm toàn bộ phạm vi khu vực nhà ăn
này, xem qua quả thật cũng chẳng thèm để ý đến chuyện có vô tình bắn
chết chính mình hay không…
Loại mặc đạn nòng xoáy này vốn là cực
kỳ cứng rắn, hơn nữa lại còn di chuyển với vận tốc siêu cao, bình thường thậm chí còn có thể đục thủng cả lớp chắn hợp kim siêu cứng rắn của
Robot quân dụng nữa. Cái mặt bàn ở trước mặt này, làm bằng loại đá hoa
cương hoa lệ được xưng là cứng rắn nhất trong số các loại đá thông
thường, thế nhưng lại như thế nào có thể chống đỡ được những viên mặc
đạn khủng bố đó chứ?
Một giây tiếp theo sau đó, trong lòng Hứa
Nhạc nhất thời trở nên an tâm hơn một chút, bởi vì đám người quân nhân
sĩ quan Đế Quốc bên trong gian nhà ăn kia đã kịp thời phản ứng lại cực
nhanh, những lớp tường chắn thủy tinh hình vòm tròn bên ngoài tòa nhà ăn trong thời gian cực ngắn đã điều chỉnh xong góc độ chiết xạ quang học
phản chiếu, tuy rằng khẳng định không thể ngăn cản được những viên đạn
của tay súng bắn tỉa kia, nhưng lại có thể khiến cho khả năng ngắm bắn
của đối phương tạm thời trở nên càng thêm khó khăn hơn một chút.
Ngay sau đó, có thêm càng nhiều những gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc dũng mãnh tiến thẳng vào trong gian nhà ăn đang trống trải. Những gã quân nhân sĩ quan này tựa hồ như không hề nhìn thấy những đường đạn khủng bố thê
lương đang không ngừng bắn thẳng tới này, mà mạnh mẽ ôm theo những cái
hộ thuẫn bằng hợp kim vô cùng cứng rắn, dũng mãnh hướng vè phía chỗ góc
tường kia. Có khoảng bốn, năm tên quân nhân sĩ quan Đế Quốc ngã rạp
xuống trên đường phóng tới, thế nhưng đám còn lại vẫn đã thành công tạp
thành một đống lớp chắn thịt đơn giản, che hẳn lại trước người của Hoài
Thảo Thi.
Hứa Nhạc cũng không trông cậy vào đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia sẽ cung cấp cho mình những đãi ngộ giống như gã quân nhân
binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia vậy. Trên thực tế, hắn còn cho rằng đây
chính là một cái cơ hội tốt của chính mình nữa. Dưới sự yểm trợ của đống bụi mù bốc lên mù mịt trong phòng, hắn nằm ép người sát xuống mặt đất,
dùng gót chân chống mạnh trên mặt đất bừa bãi tán loạn, lặng lẽ không
một tiếng động, bò về phía cửa của gian nhà ăn.
- Hmiajj kiajxpo kajpjwp hiahsjp!
Ngay tại thời điểm này, bên trong góc tường, nơi đang bị đám quân nhân sĩ
quan Đế Quốc cùng với một đám hộ thuẫn dày đặc vây quanh kia, đột nhiên
vang lên một câu nói bằng ngôn ngữ Đế Quốc vang dội. Cái thanh âm này
giờ phút này vẫn như cũ có vẻ cực kỳ bình tĩnh cùng với cường thế. Nhưng mà không ngờ lại cũng không có bị những tiếng gào thét của viên đạn bay xé gió che lấp mất.
Hứa Nhạc cũng có thể nghe được một chút ngôn ngữ Đế Quốc, ít nhất có thể chuẩn xác nghe hiểu được những lời nói này:
- Coi chừng cái gã tù nhân Liên Bang kia!
Hứa Nhạc nhất thời đình chỉ lại động tác thong thả lui lại về phía sau của
mình, cặp mày khẽ cau lại một chút, sâu trong đáy lòng hung hăng mắng
chửi một câu vô cùng thô tục. Không ngờ đến được ở tại thời khắc cực độ
khẩn trương như thế này, cái gã kia lại còn không có quên đi chính mình. Cái tay súng bắn tỉa kia không ngờ lại cũng không có giết chết cái gã
địch nhân rõ ràng là cường đại nhất của Liên Bang này, điều này càng
khiến cho hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Tiếng súng bắn tỉa đột nhiên tạm thời ngừng lại.
Bên trong một mảnh im lặng trầm mặc này, đột nhiên có một đợt chấn động
mạnh mẽ vang lên. Những phiến thủy tinh bốn phía xung quanh đã bị đạn
bắn tan nát không chịu nổi, bắt đầu rào rào rơi thẳng xuống mặt đất.
Hứa Nhạc lúc này đang tránh ở phía sau mặt bàn bằng đá hoa cương cứng rắn,
cả người tràn đầy bụi đất. Hoài Thảo Thi bị đám thuộc hạ khẩn trương
liều chết bao vây phía sau góc tường, cả người dính đầy máu tươi. Hai
người mặc dù cũng không có nhìn thấy lẫn nhau, thế nhưng lại đồng thời
làm cùng một động tác giống nhau: Bọn họ đồng thời khẽ nheo mắt lại,
ngẩng đầu cao lên, cùng thấp giọng mắng ra một câu mắng thô tục:
- Con mẹ nó!
Bên ngoài tòa kiến trúc, trên bầu trời cũng có một vài cụm mây trắng. Đột
nhiên có một chiếc chiến đấu cơ Đế Quốc một màu xanh đen thẫm, chợt như
phá tan đám mây mà bay thẳng ra, dùng tốc độ cực cao mà phóng tới. Càng
khủng bố hơn chính là, ngay phía dưới cặp cánh của chiếc chiến đấu cơ
này, hệ thống đạn đạo không đối địa của nó đã thoát ly ra, đang ở trên
thiên không phụt ra một đường lửa đạn xinh đẹp tuyệt mỹ.