Gian Khách

Quyển 4 - Chương 51: Cứ điểm

Sinh mệnh cường hãn mạnh mẽ nhất trong toàn bộ cõi vũ trụ này chính là

một loại sinh vật giáp sát có tên là con gián. Sinh mệnh lực của Hứa

Nhạc từ trước cho đến nay vẫn luôn luôn cường hãn giống hệt như cái con

gián đó. Bên trong vũ trụ này, loại sinh vật mà sự cường hãn của sinh

mệnh cũng gần tiếp cận với nhân loại nhất, lại chính là con chuột. Vào

lúc này, Hứa Nhạc đang ngây ngô mở miệng cười bò sát bên trong những con đường âm u trong lòng đất, giống hệt như đang di chuyển trong những căn phòng trong gian nhà quen thuộc của hắn vậy, hiện tại nhìn qua thật sự

rất giống như là một con chuột khổng lồ, mà trên đầu đang bị dính một

lớp bùn đất hôi thối vậy. Cho nên cho dù hiện tại hắn đang một thân một

mình bị vây bên trong lãnh thổ Đế Quốc, gặp phải sự truy sát điên cuồng

của vô số bộ đội Đế Quốc tinh nhuệ đi chăng nữa, hắn vẫn như cũ có thể

hoàn hảo sống tốt, hơn nữa lại còn có thể cố gắng bôn tẩu trốn chạy nữa.

Chỉ là cho dù có bôn tẩu trốn chạy thì căn bản cũng cần phải có một mục

tiêu để đi. Mục tiêu lớn nhất hiện tại của hắn không cần nghi ngờ chính

là quay trở lại Liên Bang, quay về đến gia hương của chính mình. Ban đầu hắn đã đem toàn bộ hy vọng của chính mình cũng đều ký thác vào chỗ bên

trong phủ Đại Sư Phạm còn có thể có phi thuyền vũ trụ xuất sắc, hoặc là

những tồn tại nào có có thể siêu việt hơn hẳn trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của phi thuyền vũ trụ Đế Quốc, có thể giúp hắn dễ dàng quay

trở về Liên Bang, hoặc ít nhất là quay trở về tới Quân đội Liên Bang ở

bên cảnh Đế Quốc kia. Chỉ tiếc những cái này hiện tại cũng chỉ là những

hy vọng phù du đã tan biến vào hư vô mà thôi. Hơn nữa suýt chút nữa thì

hắn đã bị cái gã trung niên nhân văn nghệ điên cuồng kia đem thân thể

oanh thành từng mảnh nhỏ, xém chút xíu nữa bởi vì vậy mà chết luôn trong tay của cô Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi cường hãn biến thái kia nữa.

Hiện tại tất cả những hy vọng cũng đã biến thành một đống phù du tan biến

vào hư vô rồi, không còn bất cứ hy vọng nào còn tồn tại nữa, như vậy làm cách nào mới có thể quay về nhà được đây? Hiện tại cần phải đi đến nơi

nào?

Hắn dừng lại bên cạnh một đầu mối dẫn vào hệ thống xử lý

chất thải sinh hoạt ướt sũng trong hệ thống đường cống ngầm, lưng tựa

vào một vách tường tràn ngập rêu xanh cùng với các rác rến đen ngòm.

Sau khi thoáng ngồi xuống, sự thả lỏng thân thể tạm thời khiến cho phần cơ

thể đã trải qua trốn chạy cật lực cùng với những xương cốt lúc trước đã

bị Hoài Thảo Thi dùng quyền mạnh mẽ đánh gãy, lúc này liền bắt đầu dùng

cảm giác đau đớn thống khổ lớn nhất để mà kháng nghị. Với lực nhẫn nại

chịu đựng vô cùng khủng bố của bản thân Hứa Nhạc, lúc này cũng nhịn

không được phải há hốc miệng dồn dập hô hấp lớn một trận, mới có thể đè

ép xuống được sự xúc động muốn mở miệng rên rỉ, để tầm mắt vốn dĩ đã hơi mơ hồ của hắn một lần nữa có thể ngắm nhìn trở lại.

Tòa tiểu

viện kia của đại thẩm Tô San hiện tại khẳng định không thể quay trở về

được nữa rồi. Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc một khi đã điều tra ra được

nơi đó, như vậy chính mình quay trở về chẳng phải là tự chui vào lưới

chịu chết hay sao? Càng làm cho Hứa Nhạc cảm thấy lo lắng hơn chính là,

Hoài Thảo Thi lúc này đến tột cùng là có tuân thủ vào cái hiệp nghị

miệng, căn bản là không có bất cứ sự ước thúc gì, giữa hai người bên

trong gian nhà giam lúc trước hay không, có buông tha cho hai mẹ con vô

cùng thiện lương kia không?

Ánh mắt Hứa Nhạc thoáng rơi xuống cái tờ giấu nhỏ mà hắn mang theo bên trong túi của chính mình kia. Nương

theo luồng ánh sáng có chút u ám trong đường cống ngầm, hắn lại đem

những dòng chữ Đế Quốc cùng với một cái sơ đồ phác thảo đơn giản trên tờ giấy kia mà nghiêm túc chăm chú nhìn kỹ lại. Tâm tư Hứa Nhạc nhất thời

lâm vào trầm tư. Hắn biết rõ ràng cái tờ giấy nhìn qua chỉ là viết qua

loan, do đó có vẻ như phi thường không nghiêm túc này, trên thực tế lại

chính là đại biểu cho một cái chìa khóa, một cái chìa khóa để mở ra cánh cửa thông tới một cái thế lực thần bí nào đó bên trong lãnh thổ Đế

Quốc!

Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, mãi cho đến lúc này, Hứa

Nhạc vẫn như cũ không thể nào hiểu nổi được, cái thế lực thần bí bên

trong Đế Quốc kia đến tột cùng là cái gì đây? Là tầng lớp quý tộc hay là quân khởi nghĩa của tầng lớp bình dân bá tánh Đế Quốc? Bọn họ trợ giúp

chính mình trốn thoát lại có mục đích gì cơ chứ? Dựa theo sự suy đoán

tầm xa của Chính phủ Liên Bang đối với trào lưu tư tưởng dân tộc bên

trong Đế Quốc mà nói, tựa hồ như ở bên trong Đế Quốc này, chỉ sợ không

có bất cứ một giai tầng xã hội nào đối với người Liên Bang mà có bất cứ

một tia hảo cảm cả.

Càng khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ hơn nữa

chính là, lần này trong sự kiện phát sinh tại phủ Đại Sư Phạm, cái thế

lực thần bí này đã phô bày ra một lực lượng quá mức cường đại, cường đại đến mức thậm chí cả hắn cũng có chút không dám tin tưởng rằng đó là sự

thật a!

Trong vòng vây vô cùng chặt chẽ của vô số bộ đội tinh

nhuệ nhất của Đế Quốc, cái thế lực thần bí kia không ngờ lại có thể lặng lẽ không một tiếng động tiến vào trong phủ Đại Sư Phạm, cũng không có

kinh động bất luận kẻ nào, đã có thể mạnh mẽ chế phục cái gã Đại Sư Phạm nhìn qua giống như là một kẻ điêng cuồng, nhưng thực lực tuyệt đối

không đơn giản kia. Sau đó cái thế lực thần bí này cư nhiên lại có thể

lưu lại một đầu Robot Lang Nha quý giá của Quân đội Đế Quốc, hơn nữa còn có thể khiến cho vòng vây Đế Quốc vô cùng nghiêm mật kia xuất hiện một

cái khe hở!

Dựa theo những tri thức lịch sử từ trước đến giờ của

cả Đế Quốc lẫn Liên Bang của Hứa Nhạc mà phân tích, bên trong xã hội Đế

Quốc này, chế độ chính trị tập quyền của Hoàng triều Bạch Cận này, bất

luận nói thế nào cũng không có khả năng xuất hiện một lực lượng chống

đối cường đại khủng bố đến như thế được. Phải biết rằng ngay cả trong

tràng quý tộc phản loạn năm trước, thậm chí còn có cả một vị Thân vương

Điện hạ tham gia ở trong đó, thế nhưng kết quả cuối cùng dưới dòng thiết lưu máy móc huyết tinh khủng bố của Đế Quốc trấn áp, cũng chỉ có thể

nhận được một cái kết cuộc đáng thương, bị gió thổi mưa đánh, biến thành một đám bụi mù biến mất không còn.

Những điều nghi vấn cùng với khó hiểu trong chuyện này thật sự còn có rất nhiều nữa.

Nếu như cái thế lực thần bí kia chính là đứng ở một mặt đối lập với Hoàng

Thất, thì vì cái gì lúc ấy bọn họ cũng không có ra tay giết chết Hoài

Thảo Thi luôn. Thậm chí bọn họ cũng không có để lại bất cứ dấu vết gì để trợ giúp chính mình giết chết Hoài Thảo Thi nữa? Vì cái gì mà bọn họ

cũng không có ra tay giết luôn Đại Sư Phạm, mà chỉ là dùng cái loai

phương thức trừng phạt gần như một kiểu chơi đùa của một đám trẻ con

vậy, đem vị Đại Sư Phạm kia lột cho trần truồng lõa lồ, sau đó treo

ngược lên trên cây như thế?

Vị Đại Sư Phạm kia bắt nhốt hắn cùng

với Hoài Thảo Thi ở cùng một chỗ với nhau, hơn nữa lại còn có ý đồ muốn

cho bọn họ trần truồng lõa thể đồng giường cộng chiếu, cuối cùng cái

nhân vật thần bí kia lại đem Đại Sư Phạm biến thành một gã nam nhân đáng thương trần truồng lõa lồ treo ngược trên cây… Cái loại phương thức xử

lý này nhìn qua… càng giống như là một biện pháp đùa cợt cùng với trả

thù đối với cái loại ý đồ điên cuồng của vị Đại Sư Phạm kia vậy!

Đúng vậy, đây chính là sự trả thù! Chính là đang đứng trên lập trường của

chính mình cùng với của Hoài Thảo Thi mà tiến hành trả thù!

Bên

trong hệ thống cống ngầm hơi có chút âm u tối tăm, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, bên trong cặp mắt chợt phát ra một đạo ánh sáng nhàn nhạt, sau đó

rất nhanh chóng đã thu liễm lại không thấy đâu nữa. Hắn khẽ nhắm chặt

cặp mắt lại, trong đầu một lần nữa diễn lại tất cả những chi tiết nhỏ

nhặt nhất trong quá trình chính mình bắt đầu chạy trốn chết năm trước,

mãi cho đến lúc này. Nhất là những chi tiết mà mình trải qua từ sau khi

trong cái hồ trong rừng phong kia đào thoát ra. Tựa hồ như mãi vẫn có

một cặp mắt mơ hồ nào đó luôn luôn giương mắt chăm chú nhìn vào chính

mình, nhìn chăm chú vào phía sau lưng của chính mình vậy…

Một cái dự đoán tuyệt đối không thể nào tin nổi nào đó, một cái sự thật mà hắn

từng vô cùng chờ đợi nào đó, đã dần dần ở trong đầu hắn lặng lẽ chậm rãi mà kiên định hình thành. Bởi vì sự khiếp sợ do cái dự đoán này mang

đến, khiến cho ánh mắt đang nhắm chặt của hắn càng ngày cành nheo lại

chặt hơn, mãi cho đến khi cặp lông mày rậm rạp của hắn lặng lẽ dồn lại

một chỗ, khiến cho đầu vai của hắn khẽ run rẩy lên một trận.

Ba ngày sau đó!

Cái tràng chiến đấu vô cùng khủng bố, đã từng gây khiếp sợ toàn bộ Đô thành Thiên Kinh Tinh kia, nhất là khiến cho hàng trăm vạn dân chúng tại khu

dân nghèo của Đô thành cảm thấy kinh tâm đảm phách kia, đã sớm lặng lẽ

không một tiếng động, cứ như vậy mà chấm dứt.

Đám mật thám của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc có lẽ hiện tại vẫn còn vô cùng tận trung với cương vị công tác của chính mình, tiến hành thẩm tra mỗi một cái manh

mối nhỏ nhất. Trên các con đường thông đạo trọng yếu bên ngoài khu dân

nghèo này vẫn còn có vô số những quân nhân sĩ quan trang bị vũ trang đầy mình, tiến hành công tác kiểm tra vô cùng nghiêm khắc. Nhưng mà đối với đám dân chúng dưới đáy tầng chót xã hội Đế Quốc sinh hoạt bên trong

những quảng trường tràn ngập những phiến rác rưởi như bọn họ mà nói, tâm tình của bọn họ đã bị sự cực khổ quá nhiều năm tra tấn khiến cho chết

lặng đi, sớm cũng không có khả năng dậy nổi bao nhiêu gợn sóng nữa rồi.

Cái tràng sự kiện chiến đấu khủng bố phát sinh mấy ngày hôm trước kia, đối

với những người bình dân bọn họ mà nói, nhiều lắm cũng chỉ là đề tài câu chuyện phiếm sau những buổi trà dư tửu hậu mà thôi. Cuộc sống bọn họ

nói thế nào thì vẫn phải tiếp tục. Đám bần dân bá tánh sinh sống ở khu

vực xung quanh phủ Đại Sư Phạm, lúc trước bị Quân đội Đế Quốc phá tan

gia viên kia, sau khi nhận được một mớ tiền trợ cấp ít ỏi đến mức không

cần phải nghĩ đến, đưa tay lau khô nước mắt, bắt đầu vẻ mặt không chút

biểu tình, ở trên đống phế tích còn lại kia mà thu thập lại những đồ vật cá nhân vụn vặt còn sót lại, cùng với một vài vật phẩm có giá trị nào

đó, cũng không nhiều lắm, bị chôn vùi bên trong bùn đất…

Một gã

thanh niên sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu vô cùng, hai hàng lông mi

thưa thớt lợt lạt, từ một gian sòng bạc giang hồ hỗn tạp u tối bên trong một con hẻm vắng nào đó chậm rãi đi ra. Cước bộ hắn lảo đảo xiêu vẹo,

cặp mắt u ám vô thần, cũng không có hấp dẫn sự chú ý của bất cứ kẻ nào

cả. Đối với những đám bần dân bá tánh sinh hoạt bên trong khu dân nghèo, luôn luôn bận rộn với việc sinh kế của chính mình mà nói, cái loại con

ma cờ bạc ngày đêm lăn lộn trong mấy cái sòng bạc, bất cứ thời khắc nào

cũng có thể ngã lăn xuống bên cạnh đường này mà nói, không đáng giá để

cho bọn họ lãng phí lấy một giây đồng hồ thời gian để ngắm nhìn hoặc là

đồng tình thương cảm.

Cái gã thanh niên nhếch nhác này mở miệng

là sử dụng khẩu âm của một khu vực nào đó ở phía Nam Quận của Thiên Kinh Tinh. Hắn đi dọc qua một dãy các cửa hàng bán thức ăn bình dân dọc theo con đường nhộn nhịp của khu phố nghèo, không ngừng cầu xin các lão bản

bố thí cho chút ít thức ăn cầm hơi. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn như cũ

không thể nào xin được lấy một chút gì để mà lót dạ.

Biểu tình

của hắn không khỏi có chút phẫn nộ nhàn nhạt, miệng khẽ lẩm bẩm thì thào những gì mà chỉ có một mình hắn nghe được, đem hai tay nhét vào trong

túi quần của mình, lảo đảo xiêu vẹo, hướng về phía một cái con ngỏ tắt

bên cạnh căn phố chậm rãi đi tới.

Cái gã thanh niên trẻ tuổi nhìn qua giống như một con ma cờ bạc lâu ngày không ăn cơm kia, chính là Hứa Nhạc.

Tuy rằng hắn không thể nào từ chỗ mấy cái cửa hàng thức ăn bình dân cùng

với những gánh hàng rong kia lấy được những thức ăn nóng sốt để mà nhét

vào cái bụng gần như rỗng tuếch của chính mình, nhưng ít ra hắn cũng có

thể xác nhận chính mình không có tìm nhầm địa phương. Cái địa chỉ lưu

lại bên trong tờ giấy nhỏ kia, đúng là chỉ đến một cái tòa tiểu viện hơi chút tàn tạ không chút bắt mắt nào bên trong cái ngỏ tắt nhỏ này.

Sau khi men theo hệ thống đường cống ngầm thành công thoát khỏi khu vực bị

phong tỏa của con kinh nước đen kia, hắn cũng không có nghĩ biện pháp mà rời khỏi khu vực Đô thành tràn đầy những quân nhân sĩ quan Đế quốc này, mà là lựa chọn tiếp tục ở lại, một lần nữa lẫn trốn vào khu vực dân

nghèo này. Sự lựa chọn này mặc dù nhìn qua hơi chút mạo hiểm, thế nhưng

trên thực tế lại là đã trải qua một hồi suy nghĩ sâu xa rồi mới quyết

định. Hắn đối với những địa phương khác bên trong Đế Quốc này cũng không có chút quen thuộc nào cả. Cái phiến quảng trường rộng lớn, ẩn chứa đến hơn trăm vạn bần dân, tràn ngập các loại các dạng tội phạm, kỹ nữ, trộm vặt này, mới là địa phương chân chính có thể che giấu tung tích của

hắn. Từ theo một góc độ nào đó mà nói, hắn so với đám quân nhân sĩ quan

Đế Quốc đang tiến hành đuổi bắt hắn mà nói, càng giống như một thành

viên bên trong khu dân nghèo này hơn nhiều.

Ngày đó quá trình Hứa Nhạc tiến hành tự hỏi bên trong hệ thống cống ngầm kia cũng không kéo

dài thời gian quá dài. Bản thân hắn từ trước đến nay cũng đều là người

am hiểu nhất chuyện một phen đem các vấn đề phức tạp biến thành đơn

giản. Một khi trước mặt không có con đường nào có thể đi được, hơn nữa

cái con đường mà cái thế lực thần bí kia lưu lại này lại tốt như vậy,

chính mình chỉ việc đơn giản bước lên là được. Những âm mưu quỷ kế dù

cho có hung hiểm vô sỉ đến đâu đi chăng nữa, chung quy cũng không thể

nào khủng bố bằng sự phẫn nộ của Hoàng Thất Đế Quốc cả.

Huống chi cái sự dự đoán ẩn sâu thật sâu bên trong lòng của hắn kia, cũng cần

phải tiếp xúc với cái thế lực thần bí đó mới có thể xác minh rõ ràng

được!

Nhẹ nhàng gõ mấy cái lên cái cánh cửa tiểu viện giống như

đã ngủ say không biết bao lâu kia, một lúc sau, liền có một vị đại thẫm

trung niên vẻ mặt không một chút biểu tình ra mở cửa, sau đó dẫn hắn

theo sau mà đi vào. Nhìn thấy vị đại thẫm tựa hồ như cực kỳ không hề

hoan nghênh chính mình này, trong lòng Hứa Nhạc thật tự nhiên chợt nhớ

tới đại thẫm Tô San.

Không có trải qua bất cứ xác nhận thân phận

nào cả, không có bất cứ sự kiểm tra nào cả, cũng không có nói bất cứ câu ám hiệu nào cả, Hứa Nhạc cứ như vậy liền bị người ta dẫn vào sâu thật

sâu bên trong tòa tiểu viện tàn tạ kia. Trong lòng hắn thậm chí còn có

chút hoài nghi nhàn nhạt. Đối phương đến tột cùng có biết rõ ràng chính

mình hay không? Úc, cái này cũng không phải là vấn đề thuộc về triết

học, mà là vấn đề thuộc về logic a!

Sâu thật sâu bên trong cái

tiểu viện có chút tàn tạ kia chính là một khoảnh sân vô cùng trống trải. Bốn phía xung quanh khoảnh sân này được xây dựng lung tung các căn nhà

gỗ nhỏ, phi thường tốt trong chuyện đem những ánh mắt nhìn trộm bên

ngoài cái khoảnh sân này hoàn toàn che chắn lại. Mà ở ngay giữa trung

ương của khoảnh sân lớn này có đặt lung tung một loạt các loại công cụ

sửa chữa máy móc cùng với các linh kiện ô tô hư hỏng. Nói như vậy cũng

sẽ có thể thành công giấu diếm được khả năng giám sát từ xa của các vệ

tinh địa tĩnh của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc.

Bên ngoài dãy

nhà gỗ bên phải phía trước là một loạt những nhà xưởng đơn sơ. Bên trong những nhà xưởng kia thỉnh thoảng còn truyền đến những thanh âm điện cơ

luân chuyển. Chỉ có điều hiện tại bởi vì thời gian còn sớm, cho nên

những thanh âm này của không quá mức dày đặc.

Quan sát đến lúc

này thì Hứa Nhạc đã có thể xác nhận rõ ràng, đây là một chỗ cứ điểm dùng một nhà xưởng sửa chữa ô tô làm bình phong che chắn. Chỉ có điều là hắn không rõ ràng lắm, chủ nhân của cái cứ điểm này đến tột cùng là ai.

Quang cảnh bên trong căn phòng khách ở lầu một của khu nhà xưởng này bởi vì

sự xuất hiện của Hứa Nhạc mà nhất thời biến đổi. Hơn mười gã tráng hán

toàn thân trên xích lõa biểu tình cực độ không tốt, giương mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc đang từ bên ngoài đi vào. Mấy gã đại hán này thân

hình vô cùng khôi ngô, cơ thể tráng kiện, cơ bắp cuồng cuộn. Trong tay

bọn họ không ngừng nhịp nhịp những thanh súng ống hỏa lực hạng nặng, rõ

ràng là đã vi phạm lệnh cấm của Quân đội Đế Quốc. Càng khiến kẻ khác

thêm sợ hãi hơn nữa chính là, trên người của đám người này tản mát ra

một cỗ hơi thở cực độ nguy hiểm. Cái cỗ hơi thở cuồng nhiệt, căn bản

không xem mạng người là một thứ đáng để ý tới!

Hứa Nhạc để ý đến

chính là các loại cảm xúc mà từ trong ánh mắt của những người này toát

ra khi nhìn hắn. Đủ các loại cảm xúc khác nhau: Chán ghét, khinh miệt,

trào phúng, tàn nhẫn… Những loại cảm xúc này hắn thật sự vô cùng quen

thuộc. Lúc ở trên chiến trường Tây Lâm tại lãnh thổ Liên Bang kia, hắn

rất thường xuyên có thể nhìn thấy đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc hướng về phía Liên Bang bắn qua những luồng ánh mắt y hệt như thế.

- Xem ra, các người đã biết rất rõ ràng thân phận của tôi.

Hắn đứng ở trung ương khoảnh sân kia, nói lớn:

- Hơn nữa các người tựa hồ như cũng không thật lòng chào đón tôi. Chẳng

qua nói thật, mặc kệ các người có lai lịch gì, một khi đã muốn cùng tôi

tiến hành hợp tác, ta cũng sẽ không quá mức xem trọng các người đâu!

Ngay vào lúc này, một gã nam nhân từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi trên cái ghế dựa lớn trong gian phòng khách ở đại sảnh, đưa lưng về phía hắn, chợt

phát ra một tiếng cười khẽ, cất tiếng nói:

- Không cần phải lo

lắng đối với tính kỷ luật của chúng ta. Tuy rằng tất cả mọi người ở nơi

này, bao gồm cả ta ở trong đó nữa, cũng đều vô cùng chán ghét những

người Liên Bang. Nhưng mà… bọn họ cũng đều là huynh đệ của ta cả, chưa

có được sự đồng ý của ta, ở rtong này cũng sẽ không có bất luận kẻ nào

bán đứng cậu đâu!

Gã nam nhân kia chợt đứng thẳng người lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:

- Mặt khác, một khi ở trong này, cậu cũng không cần phải lo lắng đến sự

an toàn của chính mình. Thân là thủ lĩnh Hắc bang lớn nhất ở khu dân

nghèo này, trên thực tế, toàn bộ cái khu dân nghèo này cũng đều là do ta quản lý… cũng không phải là Hoàng đế Bệ hạ ở trong cái tòa Hoàng cung

kia!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc sau, sau đó mới nhún nhún vai trả lời:

- Thủ lĩnh Hắc bang sao? Quả thật có chút ngoài sự dự kiến của tôi. Xem

ra những người nên cùng với tôi nói chuyện hẳn phải là những người khác

mới đúng. Là những người cấp trên của ông!