Vào khoảng thời gian sáng sớm một chút của ngày hôm nay, bên trong khu
vực bên sườn vô cùng khẩn trương của phủ Đại Sư Phạm, bên trong chi bộ
đội Đế Quốc đã đem toàn bộ khu vực đường xá trong khu dân nghèo ở nơi
này toàn bộ san phẳng thành bình địa, chiếm đóng vô cùng chặt chẽ kia,
đã xảy ra một tràng tranh cãi vô cùng kịch liệt, vô cùng phẫn nộ. Song
phương tiến hành tranh cãi chính là Cục trưởng Cục Cơ Giới, quân nhân sĩ quan Đạt Tây vẻ mặt cực độ phẫn nộ, cùng với một gã quân nhân sĩ quan
Đế Quốc đem khuôn mặt giấu bên trong bóng râm của chiếc mũ quan dụng
trên đầu.
- Tề Đại Binh, cậu điên rồi hay sao?
- Không,
Cục trưởng, thân là một vị quân nhân sĩ quan của Doanh đoàn Đặc chủng
Hoàng gia Đế Quốc, mặc dù đối diện với cục diện khẩn trương vô cùng như
thế này, nhưng mà tôi cũng sẽ không bao giờ điên cuồng cả!
- Công chúa Điện hạ hiện tại còn bị giam giữ bên trong tòa đại viện kia, không có truyền ra bất cứ tin tức nào cả, sinh tử cũng không biết rõ, thế
nhưng không ngờ cậu lại đem toàn bộ các chi bộ đội triệt thoái hết cả về phía sau như thế… Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì…
Cục trưởng Đạt Tây dùng tay chỉ thẳng vào trong cái mũi của vị quân nhân sĩ quan kia, cực độ âm trầm hét lớn:
- Cậu chỉ là một gã Thiếu tá nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể đảm đương nổi trách nhiệm này cơ chứ?
Cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này tên gọi là Tề Đại Binh, chính là một
gã quân nhân sĩ quan vô cùng vĩ đại, trong khoảng thời gian hai năm gần
đây, ở bên trong Doanh đoàn Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc đột nhiên quật
khởi mạnh mẽ, hơn nữa ở bên trong hồi quý tộc phản loạn kia đã biểu hiện ra một tố chất quân sự vô cùng cường hãn cùng với thực lực mạnh mẽ được rèn luyện cực tốt hằng ngày, do đó nhận được sự thưởng thức vô cùng từ
bên phía Hoàng cung cùng với vị Quân vụ Đại thần mới của Quân Bộ. Ngay
trong thời gian nửa năm trước đây, hắn ta được lâm thời điều đến Cục Cơ
Giới Hoàng gia Đế Quốc, tham gia vào trong tràng hành động vây bắt Hứa
Nhạc lúc trước. Cũng chính là gã quân nhân sĩ quan này suýt chút nữa ở
trong hệ thống đường cống ngầm đã thành công ngăn chặn Hứa Nhạc lại. Tuy rằng cuối cùng hắn cũng đã bị thất bại, nhưng mà cũng đã mang đến cho
Hứa Nhạc sự phiền toái vô cùng lớn.
- Ta biết được cấp trên của
Doanh đoàn Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc thật sự vô cùng thưởng thức cậu,
nhưng mà hành động giải cứu Công chúa Điện hạ ngày hôm nay là do ta độc
lập chủ trì!
Cục trưởng Đạt Tây lạnh giọng nói:
- Huống
chi là đối với những chiến tích hành động từ trước đến giờ của cậu, ta
vẫn giữ vững lập trường của mình, có một sự bình phán tuyệt đối phi
thường không tốt!
Tề Đại Binh nghe thấy câu nói đó nhất thời lâm
vào trầm mặc, ba một tiếng liền tiến hành một cái động tác kính chào
theo nghi thức của Quân đội Đế Quốc, sau đó xoay người chậm rãi đi tới
bên dưới bức tường của một tòa tiểu viện dưới ánh nắng bình minh chiếu
rọi, tạo thành một mảnh tối nhàn nhạt bên dưới. Hắn ngẩng đầu nhìn lên,
hờ hững nhìn về phía mạt nắng sớm ở phía đường chân trời đằng xa, tựa hồ như là đang tự hỏi một cái vấn đề quan trọng nào đó vậy, lại tựa hồ như là đang chờ đợi một sự kiện quan trọng nào đó sắp sửa phát sinh.
Mấy phút đồng hồ sau đó, cái mà hắn đang chờ đợi rốt cuộc cũng đã tới. Từ
trong tay một gã thuộc hạ tiếp nhận một văn kiện điện tử nhìn vô cùng
nhẹ nhàng nhỏ bé, thế nhưng trên thực tế lại có ý nghĩa vô cùng nặng nề
kia, Tề Đại Binh hít nhẹ một hơi thật sâu, trên khuôn mặt hơi chút tái
nhợt chợt hiện lên một tia vô cùng tàn nhẫn, sau đó lại xoay người lại,
hướng về phía Bộ Chỉ Huy lâm thời của quân đội Đế Quốc giải cứu có chút
xôn xao nhộn nhạo đằng kia mà chậm rãi đi đến.
Hắn thật sự có
chút không hiểu nổi, tổ chức của mình vì cái gì mà lại muốn làm ra những hành động đại phiêu lưu lớn đến như thế? Tổ chức không tiếc lộ ra thân
phận của chính mình, cũng muốn đem cái vòng vây bên ngoài phủ Đại Sư
Phạm kia mạnh mẽ xé ra một cái lỗ hổng lớn đến như thế? Bên trong cái
tòa đại viện màu trắng kia đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi? Muốn chừa lại một con đường trốn chết này là để cho kẻ nào bên trong đó có
thể chạy trốn đây chứ?
Vì cái sự nghiệp vĩ đại kia mà chính mình
đã phấn đấu suốt nửa cuộc đời này, chẳng lẽ lại bởi vì cái tràng sự việc không hiểu kỳ diệu này cho nên hoàn toàn chôn vùi đi xuống hay sao chứ?
Cái cảm giác không cam lòng mãnh liệt cùng với cảm giác bi thương giống như là tuẫn vong bạn thân nhất của chính mình kia, ngay khi Tề Đại Binh lại một lần nữa đi tới trước mặt của Cục trưởng Đạt Tây, đã hoàn toàn bị
hắn áp lực đè nén xuống vô cùng tốt. Hắn lạnh lùng trầm mặc nhìn chằm
chằm về phía khuôn mặt bởi vì lo âu cùng với phẫn nộ đến mức biến hình
vặn vẹo kia của Cục trưởng Đạt Tây, từng chữ từng chữ một nói:
-
Trước khi ngài lặp lại lời chỉ trích đối với tôi, tốt nhất xin mời ngài
nhìn một chút phân công văn điện tử này đã, sau đó xin mời ngài lập tức
chấp hành cho!
Cục trưởng Đạt Tây thoáng cau cặp mày lại một
chút, tiếp nhận lấy phần công văn điện tử mà Tề Đại Binh đưa qua kia.
Đến khi ông ta nhìn thấy rõ ràng nội dung mệnh lệnh bên trong cái công
văn điện tử kia, biểu tình nhất thời kịch biến, hoàn toàn không dám tin
tưởng vào ánh mắt của chính mình nữa. Nhưng mà cái phân công văn điện tử này cuối cùng cũng đã được trải qua công tác thẩm tra đối chiếu điện tử rõ ràng rồi, căn bản không có khả năng sai lầm… Cái dấu ấn triện ký
hiệu đóa hoa dâm bụt màu đen bằng điện tử cùng với dấu ấn theo bản gốc,
tuyệt đối là chính xác, bắt mắt rõ ràng như vậy, tuyệt đối không thể
khiến cho hắn cảm thấy nghi ngờ được.
Bởi vì cái này chính là mệnh lệnh chiếu chỉ cao nhất đến từ chỗ Hoàng đế Bệ hạ!
Hứa Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi lúc này đang ở bên trong phủ Đại Sư Phạm,
quả thật không biết được đang có một kiện công văn điện tử giả mạo công
văn của Hoàng Thất Đế Quốc cực kỳ cao minh, lúc này đã được chuyển tới
tay của bộ đội Đế Quốc đang ở bên ngoài phủ Đại Sư Phạm kia. Thế nhưng
lại càng không biết rằng, cái chi bộ đội thiết giáp đang tiến hành bao
vây nghiêm mật xung quanh phủ Đại Sư Phạm rất nhiều ngày nay, bất cứ
thời khắc nào cũng có thể hóa thành những dòng thiết lưu tiến công thẳng vào bên trong phủ kia, đang dựa vào trong cái phân mệnh lệnh giả tạo
này mà chậm rãi triệt thoái về phía sau. Hơn nữa bên trong khu vực nhà
cửa của khu dân nghèo đã bị phá tan thành vô số những mảnh vụn nhỏ xung
quanh kia, đã mơ hồ xuất hiện một con đường thông đạo tuy không quá mức
rõ ràng nhưng mà lại thập phần quan trọng.
Cả hai người bọn họ
chỉ là đang nhìn về phía cánh cửa đang không một tiếng động mở rộng ra
kia mà ngẩn người không nói được tiếng nào.
Cái phiến cánh cửa
tựa hồ như muốn nhốt hai người bọn họ cả đời này, dùng sự hắc ám tối tăm vô tận của nó để mà khiến cho hai người bọn họ phải nổi điên lên, do đó khiến cho những tư tưởng hoang đường của cái cái gã người điên lúc nào
cũng hành động theo khẩu hiệu vì văn học, hòa bình cùng với tình yêu kia có thể biến thành sự thật, không ngờ lại liền như vậy không một chút dự triệu nào, nhẹ nhàng tự nhiên, không hiểu kỳ diệu mà… mở ra!
Bên ngoài cánh cửa nặng nề trầm trọng kia, chợt lộ ra một ánh nắng sớm mờ
mờ nhạt nhạt, thế nhưng lại lộ ra một vẻ khủng bố quỷ mị giống hệt như
một mảnh yêu vực vậy.
Cái loại sự tương phản mạnh mẽ giữa sự mong muốn sâu thẳm bên trong tâm lý cùng với sự thật đột nhiên xảy ra ngay
trước mặt kia, khiến làm cho rất nhiều người cảm thấy phân vân không
biết phải làm sao, ngơ ngẩn không thể cất bước được, sau đó lại chần chờ một khoảng thời gian rất lâu dài, mới dám cẩn cẩn thận thận ló đầu nhìn ra… Giống hệt như là một đầu động vật ăn cỏ nào đó ở bên trong cái động nhỏ ấm áp của mình, cứ như vậy dùng một điệu bộ hèn mọn cùng với lo
lắng ló đầu ra cân nhắc mà quan sát.
Nhưng mà Hứa Nhạc cùng với
Hoài Thảo Thi cũng đều là những động vật ăn thịt cả, hơn nữa hệ thống
thần kinh bên trong cơ thể của bọn họ cũng đều là thô chắc nhất trong
toàn bộ cái phiến vũ trụ này. Bọn họ có lẽ cũng không phải là hai người
tuyệt đối không bao giờ biết sợ hãi đối với bất cứ thứ gì bên trong cái
thế giới này, nhưng mà tuyệt đối chính là hai con người có năng lực hành động cường hãn nhất thế giới.
Sự kinh ngạc ngây ngốc ngoài ý
muốn kia cũng chỉ kéo dài không đầy một giây đồng hồ, ngay sau đó bên
trong gian nhà giam có chút tăm tối kia liền vang lên hai đạo tiếng gió
rít vô cùng kịch liệt. Hai con người trẻ tuổi liền không một chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất của chính mình là hướng về phía bên ngoài kia
vọt thẳng ra.
Một khi cánh cửa này đã mở ra, điều đó đã thiết
minh bên trong phủ Đại Sư Phạm kia tuyệt đối đã xảy ra vấn đề lớn nào đó rồi, thế cục hiện tại cùng với trước kia có thể nói là hoàn toàn bất
đồng. Hai cái con người trẻ tuổi ở bên trong nhà giam vốn dĩ không bao
giờ ngừng nghỉ chiến đấu kia, giờ phút này những thứ khiến cho bọn họ
cảnh giác nhất cũng đã xảy ra biến hóa vô cùng. Cái mà Hoài Thảo Thi
muốn làm nhất chính là phải một phen đem Hứa Nhạc chế phục trở lại, hoặc là hoàn toàn giết chết đi. Còn cái mà Hứa Nhạc muốn làm, không hề nghi
ngờ gì chính là muốn… lại một lần nữa thoát đi.
Chỉ có điều là,
Hoài Thảo Thi thì có được sự trợ giúp của vô số các chi bộ đội Đế Quốc ở bên ngoài kia, còn bản thân Hứa Nhạc ở đây thì lại chỉ có duy nhất một
người mà thôi.
Từ trong căn nhà giam nhảy thẳng ra bên ngoài sân
lớn, Hứa Nhạc đang bị thương nặng tại cánh tay cùng với phần bụng, chung quy so với Hoài Thảo Thi đang bị gãy xương ở phần đùi phải thì phải
nhanh hơn mấy phần. Nhưng mà cũng bất quá chỉ là chênh lệch trong khoảng chỉ một phần giây mà thôi. Nhưng mà ngay khi phóng được vào bên trong
cái sân lớn ngoài kia, hai con người trẻ tuổi vốn dĩ giống như hai đầu
thỏ hoang điên cuồng phóng chạy kia lại nhất thời bị sửng sốt một trận.
Bởi vì những hình ảnh xuất hiện trước mắt hai người bọn họ, thật sự so
với chuyện cái phiến đại môn kia không một tiếng động mở ra càng khiến
cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ hơn rất nhiều.
Bên trong cái sân của tòa đại viện dưới ánh nắng sớm chiếu rọi, lúc này lại trở nên vô cùng
yên lặng cùng với tĩnh mặc. Bên trong bãi cỏ dưới tàng cây bên cạnh vẫn
còn có tiếng côn trùng kêu to rả rích. Trên cái sân bằng đá bạch ngọc
trắng ở giữa sân còn có đặt một cái ghế nằm sang trọng. Bên trên cái ghế nằm kia còn có một cái bàn, trên cái bàn còn có một cái tách trà, bên
trong tách trà nóng kia vẫn còn bốc lên từng làn khói nóng bỏng nghi
ngút. Nhưng mà cái vị Đại Sư Phạm mấy ngày hôm nay đã giam giữ bọn họ
trong căn phòng giam hợp kim đặc chế kia… lại cũng không còn ở trên ghế
nữa.
Đại Sư Phạm lúc này đang ở trên trời…
Đang ở trên cây!
Phía trên gốc cây đại thụ to lớn ở cuối sân có một sợi dây thừng vô cùng
tráng kiện thả lỏng xuống bên dưới, đem cái vị nam nhân trong niên Đế
Quốc xinh đẹp đến mức gần như yêu quái kia treo ngược ngay bên dưới gốc
câu, ở bên trong những làm gió lạnh thổi quét nhẹ nhàng lắc lư…
Vị Đại Sư Phạm vô cùng tôn quý, ở bên trong lãnh thổ Đế Quốc kia nhận được sự tôn sùng vô cùng kia, giờ phút này lại giống hệt như là một con gà
non bị nhúng nước, treo ngược từ dưới chân thả xuống dưới, hai mắt phẫn
nộ cùng với xấu hổ trợn trừng trừng lên. Miệng thì lại bị nhét một cái
quần lót làm bằng loại vải vô cùng sang quý, liều mạng kêu gọi ô ô, thế
nhưng lại không phát ra nổi chút thanh âm nào cả. Chiếc áo khoác có chút bạc màu rộng thùng thình trên người ông ta dưới tác dụng của trọng lực, hạ thẳng xuống phía dưới, thỉnh thoảng lại quét phất phơ lên trên cặp
má đang đỏ bừng lên của ông ta, lộ ra một cặp đùi lõa lồ trắng bóng vô
cùng cân xứng cùng với… cặp mông cùng với cái biểu tượng nam nhân càng
thêm sáng bóng cùng với cân xứng vô cùng lõa lồ của chính mình!
Bản thân Hứa Nhạc đang vội vã chạy trối chết ra ngoài, thân hình nhất thời
bị kềm hãm mãnh liệt lại, thật sâu hút một ngụm lãnh khí thật dài.
Bản thân Hoài Thảo Thi đang vội vã chạy đi giết người, đồng tử nhất thời co rút lại một cách kịch liệt, trong khoảnh khắc liền dừng lại cước bộ.
Đối với Hứa Nhạc mà nói, chuyện này cũng không có gì quá mức đặc biệt, hắn
cũng chỉ là có chút khiếp sợ đối với chuyện một vị đại nhân vật không
ngờ lại biến thành một bộ dáng quần áo không chỉnh tề, vô cùng nham nhở
như thế kia. Nhưng mà đối với Hoài Thảo Thi mà nói, cái hình ảnh nhìn
qua cực kỳ hoang đường như thế này, lại khiến cho nàng ta cảm thấy khiếp sợ đến mức vạn phần. Nàng ta biết rất rõ ràng, cái người cậu nhìn qua
vô cùng điên cuồng như thế này của mình, thế nhưng trên thực tế lại
chính là một nhân vật có thực lực võ lực đáng sợ đến thế nào. Không ngờ
ngay cả bản thân hắn ta lại bị người khác sửa trị thành một cái bộ dáng
thê thảm đến như thế này. Trong cái vũ trụ này, lại có ai có đủ năng lực làm được điều này cơ chứ?
Trong đầu Hoài Thảo Thi nhất thời nhớ
tới một cái tên nào đó. Một cái tên chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết
của Đế Quốc, ẩn sâu thật sâu bên trong đầu của nàng ta. Hoài Thảo Thi
trong khoảnh khắc bỗng nhiên dừng phắt lại, nháy mắt liền đem chiến ý
cùng với sự cảnh giác của mình đề thăng lên đến đỉnh điểm. Nàng ta hồn
nhiên không thèm để ý đến sự đau đớn truyền đến từ chỗ đùi phải của
mình, ánh mắt giống hệt như một đầu sư tử cuồng bạo, bén nhọn nhìn quét
khắp nơi bốn phía xung quanh.