Tia hồ quang thô to khủng bố rất mạnh mẽ đánh thẳng lên trên ngực của Hứa
Nhạc. Lực oanh kích cực mạnh trong khoảnh khắc đánh thẳng vào khiến cho
đầu gối hắn nhất thời mềm nhũn ra, hướng về phía mặt đất mà ngã xuống.
Đồng thời một cỗ cảm giác tê liệt mạnh mẽ căn bản không thể nào chống đỡ nổi cũng hung hăn chiếm cứ mỗi một sợi cơ bắp bên trong thân thể của
hắn, khiến cho thân thể của hắn kịch liệt run rẩy lên một trận. Cánh tay phải đang cầm súng của hắn căn bản vô lực không thể nào nâng lên được,
ngón tay trỏ đang đặt lên trên cò súng cũng đột nhiên run rẩy nhè nhẹ.
Bằng!
Một tiếng súng vô cùng thanh thúy nhất thời vang vọng lên giữa bầu trời
đêm, nhất thời cắt ngang qua bầu trời đêm im lặng bên trên phủ Đại Sư
Phạm, đồng thời cánh tay đang cầm súng kia của hắn cũng vô lực suy sụp
thẳng xuống mặt đất.
Nếu đổi lại bản thân hắn là trước kia, bị
một luồng điện lưu cường đại như thế đánh thẳng vào trong thân thể,
khẳng định cũng sẽ không có bất cứ năng lực gì để mà hành động được nữa. Nhưng mà sau khi hắn lấy việc vỡ tan kinh mạch làm đại giới, lấy sự tử
vong của mình làm tiền đặt cược, mạnh mẽ khôi phục được cỗ chân khí bên
trong cơ thể của mình, cảnh giới của Hứa Nhạc đã đạt đến một sự đột phát đặc thù nào đó, mơ hồ đạt đến một cảnh giới mạnh mẽ vô cùng, đúng là
không có hoàn toàn ngã xuống mặt đất!
Đầu gối của hắn nặng nề vô
cùng nện thẳng lên trên mặt đất cứng rắn như đá bên dưới, phát ra một
tia thanh âm vỡ vụn mạnh mẽ khiến cho người ta kinh ngạc đến sững người, cũng không biết là mặt đất vỡ hay là đầu gối của hắn vỡ. Hai tròng mắt
sáng ngời của Hứa Nhạc chợt bất ngờ bạo xuất ra một tìn tự phẫn nộ cùng
không thể nào tin tưởng nổi. Luồng chân khí nóng rực ở phía sau thắt
lưng của hắn giống hệt như nước lũ, cuồng bạo phun trào mạnh mẽ ra một
trận, có gắng gian nan chống cực lại sự xâm nhập của luồng điện lưu mạnh mẽ kia. Hắn gần như không có khả năng, nâng lên cánh tay phải của mình
lên, đầu ngón tay phải nhắm thẳng ngay về phía cái khuôn mặt xinh đẹp vô hạn mang theo một sự hưng phấn cùng cực của vị Đại Sư Phạm ở ngay trước mặt kia.
Đầu ngón tay hắn cùng với cái khuôn mặt xinh đẹp kia
cũng chỉ còn cách nhau một khoảng cách hơn nửa thước mà thôi, ở trung
gian hai cái đó chính là không khí.
Nhưng mà đồng tử trong mắt
của Đại Sư Phạm đột nhiên co rụt lại cực nhanh. Cặp môi xinh đẹp của ông ta chợt phát ra một thanh âm kêu thét kinh hoàng. Hai chân ông ta đạp
mạnh xuống mặt đất một cái, thân thể cả người ông ta vô cùng chật vật
trở mình sang một bên một cái.
Phốc một tiếng vang lên, một cỗ
lực lượng vô hình nhất thời từ trong mười đầu ngón tay của Hứa Nhạc phụt ra mạnh mẽ, rít xé không khí, trong khoảnh khắc đã bắn thẳng tới ngay
trước người của Đại Sư Phạm, sắc bén mà cắt thẳng qua trên một góc của
cái áo khoác bạc màu đang tung bay phiêu nhiên trên không trung theo một cú nhảy của hắn.
Vị Đại Sư Phạm trên miệng liên tục kêu la chói
lói rốt cuộc cũng lảo đảo rơi xuống mặt đất. Tay phải ông ta ở trên
không trung cực kỳ quái dị vẽ một đường con tròn trịa bên trong không
trung, năm ngón tay co lại thành trảo, đem che ngay trước người của
chính mình.
Phốc một tiếng trầm đục vang lên, nắm tay trống rỗng
che ở trước mặt của ông ta chợt rung lên một cái, tựa hồ như là đang
chụp lấy một đoàn lực lượng thực chất nhưng vô hình nào đó vậy. Ngay khi ông ta chụp lấy thì bàn tay chợt bóp chặt lại một cái, chấn động phát
ra cũng chấn lên một đám bụi mù chẳng biết từ nơi nào xuất hiện.
Mấy luồng tia hồ quang mạnh mẽ từ trong vách tường phóng thẳng ra vẫn như
cũ không ngừng xâm nhập vào trong thân thể vô lực của Hứa Nhạc. Hắn cực
kỳ không cam lòng, bi phẫn nhìn chằm chằm về phía đối phương. Thân thể
hắn kịch liệt run rẩy lên vài cái, cuối cùng nặng nề mà rơi thẳng xuống
mặt đất, sau đó cũng không cách nào bò lên được nữa.
Đại Sư Phạm
chậm rãi mở ra bàn tay phải đang nắm chặt của chính mình, sắc mặt tái
nhợt nhìn chằm chằm xuống cái bàn tay đã bị chấn cho đỏ bừng lên của
mình. Ông ta hoàn toàn không thể nào ngờ đến nổi, cái gã Hứa Nhạc này bị đến mấy cỗ điện lưu quân dụng đánh trúng, thế nhưng vẫn như cũ còn có
được năng lực phản kích mạnh mẽ đến như vậy. Trong lòng mang theo nỗi
khiếp sợ cũng vẫn còn im lặng cảm khái đến chuyện phụ thân mình năm xưa ở tại Liên Bang tìm kiếm ra được một tia huyết mạch kia, quả nhiên là có
được di truyền năng lực vô cùng cường hãn.
Ông ta cúi đầu nhìn
xuống, liếc mắt nhìn về phía vết rách dài ở trên kiện áo khoác rộng
thùng thình của chính mình kia, nhịn không được khẽ vỗ vỗ ngực tự trấn
an mình mấy cái. Ngay sau đó ông ta dùng hai tay nhấc lên cái vạt áo
khoác của cái áo bạc màu vô cùng rộng lớn bên dưới, dùng cái đùi lõa lồ
sáng bóng vô cùng chói mắt của chính mình bắn người lên, phá tan không
biết bao nhiêu tầng vải đen dày đặc ở phía trước mặt, vọt ra đến giữa
sân của tòa đại viện màu trắng, hô lớn:
- Đi ra đây liền cho ta!
Chuyện tình đầu tiên hôm nay cũng đã làm ổn thỏa rồi. Kế tiếp chính là
chuyện của ngày mai. Nhớ kỹ một phen đem vách tường của gian nhà giam
tăng cường thêm gấp đôi cho ta!
Cái vị quản gia có mái tóc bạc
trắng trên đầu kia mặt cau mày khổ từ một góc khuất trong bóng đêm chậm
rãi đi ra, khẽ khom người hành lễ một cái, nói:
- Lão gia, tuy
rằng ở trong cung đã quen với việc hành xử… hơi chút không theo quy tắc
của ngài rồi… Nhưng mà chuyện này dù sao cũng không khỏi làm ra ảnh
hưởng quá lớn rồi thì phải? Hơn nữa, chúng tôi tuân theo lệnh ngài làm
ra mấy cái chuyện như thế này, có khi nào sẽ bị lôi ra treo lên trên bục treo cổ hay không?
- Có ta ở đây, còn có ai dám động đến các người nữa chứ?
Đại Sư Phạm hai tay vẫn như cũ cầm lên vạt áo của cái áo khoác bạc màu dài rộng thùng thình, có chút kiêu ngạo nói:
- Nhớ kỹ, các người hiện tại đang được góp phần vào trong một đại sự kiện lịch sử a!
- Vâng ạ!
Lão quản gia tóc bạc cực kỳ bất đắc dĩ chắp tay lại cúi đầu một cái, tỏ ý
đã đồng ý. Chợt ông ta nghĩ đến lời phân phó trước đây của chủ nhân, hơi chút khó xử nói:
- Gian nhà tù hợp kim hiện tại đã rất dày rồi,
có cần thiết phải lâm thời gắn thêm hợp kim vào cho độ dày tăng lên gấp
đôi nữa hay không? Nếu gắn dày thêm nữa, như vậy nhìn qua cũng không
giống như là một cái phòng bình thường nữa, mà là… mà là một cái hộp sắt a!
Đại Sư Phạm khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn lại về phía
Hứa Nhạc đang bị đám hạ nhân kia kéo ra khỏi gian phòng lúc này. Hắn
nhìn thấy vẻ phẫn nộ cùng với không cam lòng mãnh liệt tràn ngập bên
trên vẻ mặt của gã thanh niên đang hôn mê kia, cười khổ một tiếng, nói:
- Đám người trẻ tuổi hiện tại, so với đám tiền bối như chúng ta năm xưa
thì lợi hại hơn nhiều lắm. Nếu không gắn dày thêm gấp đôi, ta cũng không cách nào yên tâm nổi được.
- Vì cái gì chứ?
Hai bàn tay
Hứa Nhạc lúc này đã sưng đỏ lên, vô cùng phẫn nộ liếc mắt nhìn về phía
vách tường hợp kim có màu sáng nhàn nhạt trước mặt mình, xác nhận rõ
ràng là bằng vào lực lượng của chính bản thân mình căn bản không có biện pháp gì một phen đem căn phòng này phá hủy cả.
Có trời mới biết
cái tên gia hỏa âm hiểm vô sỉ đáng giận kia đã dùng bao nhiêu lớp hợp
kim để tạo thành bức tường giam cứng rắn này.
- Vì văn học, hòa bình cùng với tình yêu.
Thanh âm của Đại Sư Phạm chậm rãi vang lên, có vẻ đặt biệt oanh oanh liệt liệt:
- Cậu cứ việc an tâm mà ở trong này đi, mãi cho đến khi hồi chiến trang
kia chấm dứt, đó tuyệt đối là cuộc sống tốt nhất hiện tại của cậu đó.
- Vì cái gì?
Hứa Nhạc bi phẫn hét to lên một tiếng.
Sau khi xác nhận rõ ràng đối phương tựa hồ cũng không có muốn giết chết
chính mình, cũng không hề có ý tưởng là sẽ đem chính mình giao lại cho
Hoàng Thất Đế Quốc, Hứa Nhạc trong lòng cực kỳ khó hiểu. Rõ ràng lúc
trước chính hắn đã chủ động nhận thân thích với mình, kể rõ ràng chuyện
quan hệ giữa hai bên, hơn nữa lại còn bàn về chuyện phương pháp rời khỏi Đế Quốc, như thế này lại chỉ sau một khắc đối phương liền đột nhiên trở mặt lại như vậy, một phen đem chính mình nhốt lại như thế này.
- Yên tâm đi, ta cũng không phải là một kẻ âm mưu chính trị gì đó đây. Ta có thể đoán trước được là cậu sẽ đến, cũng có biện pháp có thể đem cậu
nhốt lại, chính là bởi vì ta đã từng xem qua rất nhiều sách văn học rồi.
- Ta cũng biết được bên trong Liên Bang cũng có câu ngạn ngữ ý tứ giống
như thế này: Bên dưới ánh sáng mặt trời cũng không có chuyện gì mới mẻ
cả. Ta đã từng đọc không biết bao nhiêu sách văn học, đã lĩnh hội vô số
những cuộc sống khác nhau của vô số con người khác nhau, đã từng trải
qua vô số những chuyện xưa vô cùng phức tạp, cho nên ta có thể đoán ra
được hiện tại cậu đang nghĩ muốn làm cái gì. Ta lại càng biết rõ ràng
hơn, hiện tại cậu cần phải làm cái gì.
Vị Đại Sư Phạm đang đứng bên ngoài căn phòng này chợt im lặng lại, một lát sau đó mới cất tiếng cười sảng khoái nói:
- Mỗi một người ai nấy cũng đều có sứ mệnh lịch sử của chính mình. Đồng
học Hứa Nhạc, cậu có bao giờ nghĩ tới sứ mệnh lịch sử của chính mình là
cái gì hay không?
Những lời nói nghe ra vô cùng bình thường, thế
nhưng mà vang lên trong tai của Hứa Nhạc, thì lại cảm giác được bên
trong cái thanh âm này mang theo một loại hương vị điên cuồng phấn khởi
quái dị nào đó. Hắn có chút bất lực nhìn những vách tường hợp kim bốn
phía xung quanh, bó tay bất lực.
Mệnh lệnh quản chế tuyến đường
giao thông hàng không bên trên bầu khí quyển của Thiên Kinh Tinh Đế Quốc vẫn như cũ tiếp tục duy trì. Bất cứ một gia tộc nào trong Đế Quốc dám
can đảm vi phạm lệnh cấm để cho những phi thuyền vận tải vũ trụ tiến vào tầng khí quyển, cũng đều sẽ nghênh đón những đả kích khủng bố nhất từ
bên phía Hoàng Thất Đế Quốc.
Không gian vũ trụ bên ngoài không
gian khỏa tinh cầu này lúc nào cũng tràn ngập bóng dáng của các chiếc
Chiến hạm Đế Quốc. Vô số các Chiến hạm ở khắp các Tinh vực các nơi trong Đế Quốc rút về, phân phối ở bên trong các căn cứ vũ trụ trải rộng khắp
các Tinh hệ xung quanh Thiên Kinh Tinh.
Hoài Thảo Thi lúc này
đang đi lại trên con đường đầy cỏ trong Ngự hoa viên của Hoàng cung Đế
Quốc. Nàng ta khẽ ngẩng đầu, nheo mắt liếc nhìn lên trên bầu trời trong
vắt đến cực điểm trên đầu. Hiện tại đang là buổi sáng sớm, những dòng
khí nóng cuối xuân đầu hạ vẫn chưa kéo đến, không khí hiện tại vô cùng
thanh lương, nhưng mà trong lòng của nàng ta lúc này cũng không thể
trong trẻo như vậy được.
Hạm đội Quân đội Liên Bang hiện tại đã
tiến nhập vào Tinh vực của Đế Quốc, tuy rằng khoảng cách đến Thiên Kinh
Tinh vẫn còn vô cùng xa xôi. Tuy rằng đám người Liên Bang bên kia cho
tới bây giờ cũng chưa thể nào đánh tới được Thiên Kinh Tinh. Tuy rằng
Hoàng đế Bệ hạ hiện tại đã định ra phương án chiến lược dùng không gian
đổi lấy thời gian rồi, nhưng mà bản thân nàng ta là người thừa kế duy
nhất của Đế Quốc, là vị thần linh trong lòng toàn bộ Quân đội Đế Quốc, ý thức trách nhiệm nặng nề cùng với sự lo âu gấp gáp lúc này toàn bộ đã
đè nặng lên trên vai của nàng.
Chiến hạm vũ trụ chuyên chúc của
nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho công cuộc viễn chinh. Buổi tối ngày hôm
nay, nàng sẽ bước lên hành trình vũ trụ tiến ra chiến trường chuẩn bị
nghênh địch.
Nhưng mà, mặc dù thời gian trôi qua đã được mấy
tháng trời rồi, nhưng mà cái gã kia vẫn còn chưa có bị tóm lại. Chuyện
này giống hệt như là một cây dằm to lớn không ngừng đâm sâu bên trong
lòng của nàng ta, khiến cho cái tràng xuất chinh còn chưa biết đến kết
cuộc này bị bao phủ một tầng sắc thái quỷ dị không thể nào hiểu nổi,
cũng không có cách nào giải phóng nổi.
- Công chúa Điện hạ, dựa
theo chỉ thị anh minh của ngài, hơn một ngàn vị đồng nghiệp của bốn ban
ngành có liên quan không quản ngại vất vả, tiến hành tra xét tất cả các
thiết bị máy móc cùng với các thiết bị điện tử gia dụng trong mấy tháng
gần đây thường xuyên xuất hiện trên chợ trời. Rốt cuộc… chúng ta đã phát hiện ra được mấy chục loại thiết bị mục tiêu. Trên những cái thiết bị
này cũng có một vài loại cải tiến đặc thù không tương xứng với những quy tắc điện tử thông thường của Đế Quốc chúng ta. Trong đó có một loại khá đặc thù chính là loại thiết bị truyền hình bắt sóng điện tử lậu hiện
tại đang vô cùng nổi danh trong giới chợ trời.
Vẻ mặt của Hoài
Thảo Thi không một chút biểu tình, hướng về phía bên ngoài Hoàng cung mà đi đến, vừa đi vừa nghe gã thuộc hạ của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc
tiến hành báo cáo công tác điều tra. Hắn biết đại khái cái gã thuộc hạ
này tuyệt đối không bao giờ từ bỏ được thói quen lấy lòng những quý nhân khi tiến hành báo cáo, cho nên cũng chẳng thèm để ý lắm đến những phần
dư thừa đáng ghét trong phần báo cáo của hắn, mà chỉ nghiêm túc lắng
nghe những phần nào thật sự trọng điểm mà thôi.
- Tiếp tục điều tra tiếp đi!
Nói xong những lời này cho gã thuộc hạ, nàng ta leo lên chiếc xe quân dụng
đã chuẩn bị sẵn sàng, trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, sau đó đột
nhiên mở miệng hỏi”
- Thời gian hẹn sẵn với bên trong phủ là vào lúc nào?
- Chín giờ sáng, thưa Công chúa Điện hạ!
- Thời gian cũng sắp sửa đến rồi…
Cực kỳ hiếm có, cặp lông mày thanh tú của Hoài Thảo Thi khẽ nhíu lại một
chút, vẻ mặt toát ra một chút khó xử nhàn nhạt, thậm chí có thể nói là
cực kỳ kiêng kỵ.
Hứa Nhạc hiện tại đang một thân một mình đang
trốn chết tại bên trong Đế Quốc, không ngờ lại có thể một lần trốn chính là mấy tháng trời không một chút tông tích như thế này. Hệ thống theo
dõi con chíp vi mạch nhân thể trải rộng khắp tất cả các phố phường bên
trong Đô thành này lại hoàn toàn không thể nào tìm ra được một tia tung
tích nào của hắn. Hoài Thảo Thi thật hết sức tự nhiên trực tiếp suy luận ra, Hứa Nhạc có thể làm được điều này, không hề nghi ngờ chính là cùng
với cái vị Nạp Tư Lý kinh tài tuyệt diễm mười mấy năm trước đây có quan
hệ vô cùng sâu sắc với nhau.
Mà phải biết rằng năm xưa Nạp Tư Lý
là như thế nào lại có thể làm được hết thảy những chuyện đó, bên trong
toàn bộ cõi vũ trụ này đại khái cũng chỉ có một chỗ mới có thể đưa ra
được đáp án, thì đó chính là… phủ Đại Sư Phạm.
Nhưng mà Hoài Thảo Thi cũng không muốn đi đến phủ Đại Sư Phạm chút nào. Tuy rằng bên trong đó, cái lão gia hỏa xinh đẹp gần như là yêu quái kia chính là người cậu thân cận nhất của nàng ta, nhưng mà nàng ta vẫn như cũ không hề muốn
đến đó chút nào.
Bên trong toàn cõi vũ trụ này, kẻ duy nhất mà
Hoài Thảo Thi tôn kính nhất chính là Phụ hoàng của nàng ta. Kẻ duy nhất
mà nàng ta khẳng khái thừa nhận xứng đáng là đối thủ của mình chính là
Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu, thế nhưng kẻ duy nhất mà nàng ta cảm
thấy kiêng kỵ thậm chí có chút sợ hãi, không hề nghi ngờ gì chính là
người cậu Đại Sư Phạm kia của nàng.
Bởi vì nàng ta biết rõ ràng
là người cậu vĩ đại này bản thân có bệnh, hơn nữa là bệnh rất nặng nữa
là khác. Cái gã cậu kia bởi vì đọc quá nhiều sách, quá nhiều quá nhiều,
vì thế rất thường xuyên có những hành động hoàn toàn không theo lý lẽ
bình thường, một kẻ bệnh nặng có những hành động điên cuồng khiến người
khác không thể nào đoán được hắn muốn cái gì.
Không nói đến cái
quan hệ bối phận thân cận giữa mình và người đó, mà chỉ nói đến cái
Huyết thệ tồn tại từ cái thời vô cùng xa xưa của Hoàng tộc Bạch Cận,
khiến cho cái phủ Đại Sư Phạm kia từ xưa đến nay mãi vẫn luôn là một cái địa phương có địa vị siêu nhiên, vĩnh viễn được tôn thờ. Chính vì thế
đối với cái người cậu Đại Sư Phạm điên cuồng kia của mình, nàng ta muốn
đánh cũng không đánh được, muốn mắng cũng không mắng được. Vì thế… cũng
chỉ có thể kiêng kỵ sợ hãi mà thôi, cũng chỉ có thể không tiếc hết thảy, cố gắng tránh né việc tiếp xúc với người đó, hoặc là cố gắng đè nén sự
xúc động của mình mỗi lần tiếp xúc với hắn.
Nhưng mà tối ngày hôm nay liền phải lên đường ra tiền tuyến rồi, còn không thể bắt được Hứa
Nhạc, nàng ta căn bản là không thể cam lòng được. Vì thế nàng ta chỉ có
thể cố gắng thu hết dũng khí, tiến vào bên trong cái tòa đại viện toàn
bộ đều là một mảnh màu trắng kia.
Bên trong phủ Đại Sư Phạm!
Hoài Thảo Thi lúc này đang ngồi bên cạnh bàn, đang cầm tách trà nóng từng
chút từng chút một vừa uống vừa chờ đợi. Ánh mắt nàng ta thì không ngừng cảnh giác nhìn quét khắp bốn phía, trong lòng thì vô cùng lo lắng, có
khi nào mình gặp phải cảnh người cậu điên cuồng kia của mình toàn thân
lõa lồ, chạy thẳng ra bên ngoài trời mưa mà kêu gào hô to sảng khoái hay không. Cũng may là hôm nay cũng không có trời mưa. Nhưng mà mười năm
trước đây, trong một ngày nắng đẹp, mặt trời chiếu rọi chói chang, tựa
hồ như ông ta cũng đã từng một lần chơi đùa cái trò trần truồng ra ngoài trời tắm nắng…
Cặp mày thanh tú của nàng ta nhất thời chợt nhíu
chặt lại, đột nhiên xoay phắt người lại. Mái tóc đen ngắn bồng bềnh trên đầu nàng tản ra, đồng tử trong mắt chợt co rút lại, một cổ cảm giác
lạnh như băng cùng với thô bạo nhất thời bộc phát mạnh mẽ ra trên người
của nàng.
Cánh cửa hợp kim dày mà nặng nề ở ngay phía sau người
nàng lúc này đã lặng lẽ không một tiếng động đóng chặt lại. Căn phòng
lúc này đã biến thành một gian nhà tù hợp kim, giam nàng ở bên trong!
- Cậu! Cậu lại phát điên cái gì nữa rồi vậy?
Hoài Thảo Thi cầm cái tách trà trong tay mình dằn một cái thật mạnh lên trên mình, hướng về phía hệ thống thiết bị giám sát không biết bố trí ở nơi
nào kia mà lớn tiếng hét lên:
- Buổi tối ngày hôm nay cháu cần
phải xuất chinh rồi. Bây giờ cháu cũng không có tâm tình gì, cũng không
muốn bị cậu buộc phải nghe mấy cái bộ tiểu thuyết Tịch Lặc gì gì đó của
cậu đâu!
Một khoảng thời gian dài trầm mặc không có chút âm thanh gì, sau đó chợt vang lên tiếng cười có chút đắc ý của vị Đại Sư Phạm ở
bên ngoài gian phòng kia:
- Đứa cháu gái ngoan của ta ơi, thật sự ta không ngờ tới, bắt nhốt cháu so với gài bẫy bắt nhốt gã Hứa Nhạc kia lại còn đơn giản hơn rất nhiều a!
- Cậu bắt được Hứa Nhạc rồi à?
Hoài Thảo Thi khẽ nhíu mày một chút, hỏi:
- Thế nhưng mà vì cái gì cậu lại bắt nhốt cháu?
- Đương nhiên là dùng danh nghĩa văn học hòa bình cùng với tình yêu mà bắt nhốt cháu rồi!
Thanh âm trả lời của vị Đại Sư Phạm vang lên, đặt biệt vô cùng nghiêm túc,
nghiêm túc đến mức khiến cho kẻ khác cũng phải bật cười!