Gian Khách

Quyển 4 - Chương 383: Tôi đang trên đường truy đuổi ông (Thượng)

- Kính chào!

Ở bên ngoài cửa của văn phòng họp hình bầu dục, các

quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 ba một tiếng chỉnh

tề nghiêm túc tiến hành kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang. Đỗ

Thiếu Khanh gỡ xuống cặp kính râm trên mặt mình, trầm mặc đi theo sau

lưng Mạt Bố Nhĩ tiên sinh.

Đám đội viên của Tiểu đội 7 như là đám người Hùng Lâm Tuyền cũng không có cúi chào. Toàn thân trên người bọn

họ dính đầy tro bụi, máu đọng cùng với mồ hôi, ôm chặt khẩu súng trường

bắn tỉa cải tiến TP đứng thủ ở một bên. Khinh suất lơ l chưa bao giờ là

khí chất của đám đội viên Tiểu đội 7 này. Trước khi xác nhận rõ ràng mục tiêu của bọn họ tiến vào trại tạm giam của Bộ Tư Pháp, bọn họ vẫn mãi

luôn bảo trì sự cảnh giác tối đa.

Tất cả các nhân viên phục vụ

bao gồm cả bảo mẫu, đầu bếp, nhân viên vệ sinh… cũng đều chia ra làm hai hàng chỉnh tề, đứng thẳng người dọc hai bên hành lang. Mạt Bố Nhĩ tiên

sinh vươn bàn tay dày rộng của chính mình ra, cùng với đám người bọn họ, ai nấy cũng đều mang theo thần tình sầu muộn trên mặt, nhất nhất bắt

tay, ôn hòa nhẹ nhành biểu đạt sự cảm tạ sâu sắc nhất của chính mình,

sau đó cùng với đám người đã ở chung trong Dinh thự Tổng Thống suốt bảy

năm trời này tiến hành cáo biệt.

Khi đến trước cổng lớn của Dinh thự Tổng Thống, ông ta hướng về phía Đỗ Thiếu Khanh ở phía sau, hạ thấp giọng nói:

- Nếu như đối phương thật sự tuân thủ lời hứa hẹn, thì Doanh đoàn Cảnh vệ I cùng với mấy Lữ đoàn Cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô bên kia, cậu còn phải

thật sự để ý cẩn thận một chút. Tôi nghĩ cảm thấy Lý Chủ tịch bên kia

tựa hồ đã có chút vấn đề rồi!

Đỗ Thiếu Khanh khẽ gật nhẹ đầu một cái.

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh nắm lấy bàn tay của thê tử, nhẹ nhàng hôn lên mặt của

cựu Đệ nhất Phu nhân một cái, sau đó quay đầu lại, ngắm nhìn lần cuối

cùng tòa kiến trúc đã từng chứng kiến những thời khắc quang vinh nhất,

cũng như là ảm đạm nhất của cuộc đời ông ta, nhìn thấy phiến đại sảnh

lúc này đã trống rỗng không một bóng người, ánh mắt không khỏi có chút

ảm đạm.

Cốp! Cốp! Cốp! Cốp!

Trên cầu thang dẫn lên lầu hai đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh dồn dập. Tiểu thư Mạt Đại Nhi

vội vàng phóng vọt xuống đất. Bởi vì cô bé phóng chạy quá nhanh, khiến

cho mái tóc quăn dài gần đến thắt lưng có chút tán loạn. Cô bé chạy

thẳng xuống, nhào thẳng vào trong lồng ngực ấm áp mà kiên cố của phụ

thân chính mình, vẫn như cũ không nói bất cứ một lời nào cả, mà chỉ là

gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của phụ thân, khuôn mặt dán sát vào trong

mặt của ông ấy.

Đây đúng chính là cô nàng thiếu nữ suốt ba năm

trời qua đã kiên quyết không chịu nói bất cứ lời nào với ông ta, cũng

không chịu ăn cơm chung trên bàn ăn với ông ta, mà cứ như vậy yên lặng

an tĩnh ôm chặt lấy không buông. Sau đó Mạt Bố Nhĩ cũng một phen kéo thê tử của chính mình tiến đến, ở trên trán của hai người thân thiết nhất

của chính mình phân biệt hôn nhẹ hai cái, sau đó mới mỉm cười xoay người đi ra khỏi cửa.

Thời điểm khi mà hắn đi ngang qua bên người Thai Chi Nguyên, vị Nghị viên trẻ tuổi nhất Liên Bang, cũng rất có thể sẽ là vị chủ nhân tiếp theo của Dinh thự Tổng Thống, hắn ta khẽ bình tĩnh,

nói:

- Cuộc sống sau này của phu nhân và Mạt Đại Nhi tiểu thư sẽ vô cùng tốt đẹp!

- Đây là lời hứa hẹn à?

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh hỏi ngược lại một câu.

Cặp mày thanh tú của Thai Chi Nguyên khẽ nhướng lên, ngữ khí ôn hòa, nói:

- Phải! Nhưng mà ngài cũng không cần phải cảm tạ chúng tôi!

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh lớn tiếng bật cười lớn một tiếng, thanh âm hùng hậu có vẻ đặc biệt thoải mái nhẹ nhàng:

- Bảy năm trước thời điểm khi mà cậu trợ giúp tôi lần đầu tiên trúng

tuyển làm Tổng thống Liên Bang, tôi cũng không có tạ ơn qua cậu!

- Trong lần đó tôi thật sự học tập được rất nhiều kiến thức.

Thai Chi Nguyên khẽ mỉm cười nhàn nhạt, nói.

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh dang rộng hai cánh tay, nở nụ cười cảm khái, nói:

- Sau đó liền dùng cho ngày hôm nay à?

- Đúng là như thế!

Một ngày nào đó vào cuối xuân của năm 76 Hiến lịch 37 Liên Bang, trong

những luồng gió lạnh cùng với gió tuyết gào thét mạnh mẽ, Mạt Bố Nhĩ

tiên sinh chậm rãi bước xuống khỏi bậc thang, hướng về phía chiếc xe màu đen chống đạn do bên phía Bộ Tư Pháp phái đến, bên cạnh chiếc xe chính

là các đại biểu của Ủy ban Tư pháp Nghị Viện Liên Bang cùng với đại biểu của Bộ Tư Pháp Liên Bang.

Lúc sắp sửa bước lên trên xe, ông ta

phảng phất như là cảm giác được có một cặp mắt nào đó đang dừng lại trên người chính mình. Ông ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn

thấy dưới một cái mái hiên ở dọc con phố đối diện tòa nhà Dinh thự Tổng

Thống, Hứa Nhạc mặc trên người một kiện áo khoác rác rưởi vô cùng đang

đứng ở nơi đó, đầu đội một cái mũ lớn, che chắn lại những bông tuyết nhỏ không ngừng rơi loạn xuống trước mặt. Cũng không thể nhìn ra được xem

lúc này hắn đang có đeo kính mắt hay không, cũng không nhìn thấy được

cặp mắt ti hí luôn thích nheo lại của hắn lúc này đang có tình tự như

thế nào.

Trong mắt Mạt Bố Nhĩ tiên sinh khẽ hiện ra một tia thần

tình vô cùng phức tạp. Ông ta mang theo tình tự trầm mặc nhìn về phía gã thanh niên đang đứng bên kia phố, cuối cùng cũng chỉ là cười cười một

chút, ngồi vào trong chiếc xe chống đạn màu đen, sau đó quay sang nhìn

lại bên kia phố. Nơi này hiện tại đã không còn một người nào nữa, chỉ có những luồng gió tuyết thổi quét cuồng loạn mà thôi.

o0o

- Vừa rồi mọi người vừa xem qua chính là hình ảnh trực tiếp xung quanh

khu vực đại lâu của Đài truyền hình Liên Bang, cùng với khu vực xung

quanh Tòa nhà Nghị Viện. Các dân chúng ở nơi này đang nhiệt liệt chúc

mừng việc hội nghị của Nghị Viện đã thông qua đề án buộc tội đối với

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, cùng với việc Bộ chỉ huy của Cuộc hành

quân Trầm mặc đã tuyên bố đạt được sự thắng lợi trong giai đoạn đầu

tiên. Hơn mười vạn dân chúng đã đổ xô xuống các con đường lớn, tỏ vẻ ủng hộ kiên định quyết định của bên phía Nghị Viện. Những người ủng hộ của

Cựu Tổng thống Liên Bang Mạt Bố Nhĩ tiên sinh hiện tại đã tụ tập lại

xung quanh Thư viện Quốc gia Liên Bang, cùng với đội ngũ du hành của

Hiệp hội Cựu chiến binh Liên Bang bạo phát nên những tràng xung đột trầm trọng.

- Căn cứ theo những tin tức mới nhất, thì Cựu Tổng thống

Liên Bang Mạt Bố Nhĩ đã tuyên bố tiếp nhận quyết nghị buộc tội của bên

phía Nghị Viện vô điều kiện. Đồng thời ông ấy còn tỏ vẻ sẽ nguyện ý tiếp nhận một buổi thẩm vấn buộc tội có liên quan. Thông qua những hình ảnh

vừa mới truyền về từ bên phía Dinh thự Tổng Thống, có thể nhìn thấy cảnh Cựu Tổng thống đã ngồi vào ô tô chuyên dụng của Bộ Tư Pháp mà rời đi.

- Cố vấn An toàn Quốc gia Liên Bang, Bộ trưởng Bộ Tài Chính Liên Bang,

Cục trưởng Cục Quản lý Y dược Thực phẩm Liên Bang cũng đều đã tuyên bố

từ chức, tiếp nhận trình tự thẩm phán có liên quan…

- Ủy ban

Tuyển cử Liên Bang đã phát ra thông báo chính thức, căn cứ vào những quy định dự luật có liên quan của Đệ Nhất Hiến Chương, bởi vì chức vụ Phó

Tổng thống Liên Bang sau khi Bái Luân tiên sinh chết đi, thủy chung cũng chưa có tiến hành bầu cử bổ sung chức vụ, cho nên chức vụ Tổng thống

Liên Bang hiện tại sẽ do đương kim Phó Chủ tịch Quốc hội Liên Bang, Tích An tiên sinh tạm thời tiếp nhận, mà quy trình Tổng tuyển cử Tổng thống

Liên Bang mới sẽ trong khoảng thời gian ngắn nhất được khởi động.

Trên màn hình TV, một vị nam phát thanh viên nào đó của Kênh tin tức Đài

truyền hình Liên Bang đang dùng tốc độ phát thanh cực nhanh mà báo cáo

một loạt những tin tức quan trọng nhất hiện tại trong Liên Bang. Tuy

rằng với những sự rèn luyện chức nghiệp hằng ngày yêu cầu ông ta cần

phải đọc thông báo bằng tốc độ nhanh vừa phải mà rõ ràng, thế nhưng giờ

phút này tất cả những người xem cũng đều có thể nhìn ra được nội tâm cảm xúc chân thật của ông ta vào giờ phút này đã là phi thường kích động.

Bên phía Nghị Viện thông qua đề án buộc tội Tổng thống thành công, bên phía Bộ Tư Pháp tuyên bố bắt đầu tiến hành thẩm tra xử lý cùng với các quy

trình lên án có liên quan. Vô số những tin tức mang tính nổ mạnh liên

tiếp không ngừng chiếm cứ tất cả các nội dung của các đài truyền hình

khác nhau trong Liên Bang. Chỉ cần anh là một người Liên Bang, như vậy

thì vào lúc này, bất luận là anh có là người ở địa phương nào đi chăng

nữa, cũng đều có khả năng nhìn thấy những hình ảnh này đang được tuyên

truyền khắp nơi. Nếu như không phải là thời khắc lịch sử khi bên phía

Nghị Viện thông qua đề án buộc tội Tổng thống, thì cũng chính là thời

khắc khi Mạt Bố Nhĩ rời khỏi Dinh thự Tổng Thống kia mà thôi.

Bên trong một cái thang máy rộng lớn nào đó của tòa nhà trực thuộc quyền

quản lý của Quân đội Liên Bang, đương kiêm Chủ tịch Hội nghị Liên tịch

Tham Mưu Trưởng Liên Bang, kiêm nhiệm Tư lệnh Quân khu I của Quân đội

Liên Bang, Thượng tướng Lý Tại Đạo, nhìn về phía những hình ảnh mà trên

màn hình TV lớn gắn trên thành thang máy truyền phát, biểu tình dị

thường bình tĩnh, cũng không nhìn ra được có cái gì bất thường cả. Nhưng mà nếu như cẩn thận quan sát một chút, đại khái có thể phát hiện ra ở

sâu trong ánh mắt của vị đầu lĩnh Quân đội này có ẩn chứa một sự phẫn

nộ, khinh thường cùng với một cảm xúc thất vọng phi thường nồng đậm

trong đó.

Cánh cửa thang máy mở ra, Tướng quân Lý Tại Đạo liếc

mắt lần cuối cùng nhìn về phía cảnh Mạt Bố Nhĩ đi ra khỏi Dinh thự Tổng

Thống đang được chuyển cảnh trên màn hình TV, nét thất vọng cũng không

còn che giấu nữa, thể hiện một cách rõ ràng trên khuôn mặt. Ông ta khẽ

lắc lắc đầu, bước vào trong chiếc xe quân dụng đã chờ đợi sẵn bên ngoài

sân.

Bằng!

Một tiếng súng thanh thúy đột nhiên vang lên!

Chiếc xe quân dụng màu xanh thẫm vừa mới láy ra khỏi bãi đậu xe ngầm bên dưới mặt đất, liền gặp phải một cú đột kích xuất kỳ bất ý bằng súng!

Đám quân nhân Liên Bang trong ngoài tòa đại lâu Quân đội kia nhất thời trầm giọng la lên không ngừng. Tất cả bọn họ nhất thời ôm lên súng trường,

hướng bốn phía xung quanh tản ra, ý đồ tìm kiếm hoặc là hạ gục tay súng

ám sát to gan bằng trời kia.

Ở bên trong chiếc xe quân dụng màu

xanh thẫm, lúc này đã sớm dừng lại, Lý Tại Đạo liếc mắt nhìn về phía dấu vết hoa đạn rạn nứt khủng bố trên mặt lớp kính cửa sổ xe chống đạn, bộ

dáng có chút ghét cay ghét đắng khẽ cau mày lại, lạnh nhạt nói:

- Tiếp tục đi đi!

Mặc kệ những viên đạn nhắm bắn tầm xa thưa thớt không ngừng bắn về phía

này, đoàn xe quân dụng rất nhanh lái ra khỏi tòa đại viện Quân đội Liên

Bang, rất nhanh gào thét tiến thẳng vào đường cái của Đặc khu Thủ Đô,

hướng về phía một không cảng quân sự bí mật nào đó tại phía Tây Giao mà

chạy thẳng tới.

- Tên nhu nhược, ngụy quân tử, kẻ nhát gan, kẻ

thất bại, cái tên chủ nghĩa khuyển nho yếu đuối, kẻ theo trường phái đầu hàng, một người theo chủ nghĩa lý tưởng khờ dại, gã học sinh nghèo ngây thơ, kẻ có tinh thần tự an ủi, kẻ đớn hèn, tên đầu đuôi bất nhất…

Bên trong chiếc xe quân dụng chống đạn màu xanh thẫm, Lý Tại Đạo trong lòng nghĩ đến cái người đồng bọn ở thời khắc mấu chốt cuối cùng đã rời khỏi

chính mình, cặp lông màu hoa râm nhất thời nhướng lên một chút, thất

vọng mà chua ngoa điên cuồng không ngừng thì thào nói ra liên tiếp vô số những từ ngữ mắng chửi.

- Tướng quân, kỳ thật tôi mãi vẫn luôn

cho rằng chỉ có bản thân ngài mới có khả năng lãnh đạo một sự nghiệp vĩ

đại như vậy mà thôi!

Ngay bên cạnh ghế tài xế, một gã Thiếu tướng biểu tình lạnh lùng băng lãnh chợt quay đầu lại, nói:

- Tổng thống đã lựa chọn đầu hàng rồi, có lẽ đúng như những gì ngài từng

nói, dưới loại thời khắc như thế này, ngài cũng không ể tiếp tục trốn

tránh những trách nhiệm của chính mình nữa.

- Một cái tập thể

đông người một khi hành tẩu trên con đường thẳng tắp lâu dài mà vô cùng

gian khổ như thế này, cũng sẽ có người bị tụt lại ở phía sau, có người

sẽ phản lại con đường đó, có người sẽ gục ngã giữa chừng. Bất cứ một sự

đấu tranh muốn chống lại cho dù là về mặt suy nghĩ đi chăng nữa, đối với sự nghiệp của chúng ta cũng đều sẽ tạo thành những sự tổn hại thật lớn. Cho nên, đối mặt với những thời điểm như thế, chúng ta cần phải kiên

định bất di bất dịch mà đi ở trước mặt của tất cả mọi người, như vậy mới có thể cam đoan toàn bộ đội ngũ cuối cùng có thể đi đến được mục tiêu

thắng lợi.

Vẻ mặt Tướng quân Lý Tại Đạo không một chút biểu tình

nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía những hàng cây hai bên đường đang bị chìm đắm trong những luồng gió tuyết lạnh lẽo, nhàn nhạt nói:

- Một khi cái người dẫn đường hiện tại đang đi trước mặt hết thảy mọi

người đã lựa chọn buông tha con đường đó, như vậy thì đành phải để cho

người đang đi ở vị trí thứ hai đứng ra đi về phía trước nhất. Cậu nói

đích thực có đạo lý. Bản thân là một bộ phận cụ thể tạo thành một sự

nghiệp vĩ đại nhất trong lịch sử, có lẽ đây cũng chính là cơ hội để cho

chính bản thân mình đứng ra thực hiện cái sự nghiệp kia.

- Ba cái kế hoạch trong dự án hiện tại toàn bộ đã khởi động rồi!

Gã Thiếu tướng nhìn vào những báo cáo thể hiện trên màn hình máy tính xách tay trước mặt mình, bẩm báo:

- Sân bay Tây Giao đang nằm trong danh sách theo dõi cấp độ 4, còn bên

phía Cảng Đô thì nằm trong danh sách theo dõi cấp độ 6, cho nên chúng ta quyết định lựa chọn đi đến Cảng Đô rời đi.

Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Lý Tại Đạo, do dự một chút mới lên tiếng đề nghị, nói:

- Tướng quân, tôi hiểu được chúng ta cần phải rời xa khỏi Quang huy Đệ

Nhất Hiến Chương thì mới có thể hoàn thành được kế hoạch của chúng ta,

nhưng mà trước mắt bên trong Cục Hiến Chương hẳn đã là một mảnh hỗn

loạn, vì cái gì mà chúng ta không lựa chọn trực tiếp từ không cảng Tây

Giao mà đáp Phi thuyền rời đi luôn?

- Tất cả những người không

muốn cho tôi rời đi, cũng đều có thể đoán ra được sân bay tại Tây Giao

chính là mục đích của tôi. Huống chi bên phía Cục Hiến Chương hiện tại

đang hỗn loạn, nhưng mà không có nghĩa là cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương bên kia cũng hỗn loạn. Hơn nữa tôi tin tưởng rõ ràng rằng, hiện

tại giữa Thai Chi Nguyên hoặc là Lâm Bán Sơn, ít nhất cũng đang có một

người hiện có mặt bên trong Cục Hiến Chương.

Lý Tại Đạo bình tĩnh nói:

- Cứ dựa theo kế hoạch của tôi mà tiến hành đi!

Đoàn xe do những chiếc xe quân dụng màu xanh thẫm tạo thành, vừa mới đi

ngang qua khu Đại viện Tây Sơn, liền ở ngay đầu con phố đầu tiên đã

nhanh chóng quay đầu chuyển hướng, dọc theo con đường lớn Hách Nhĩ Tư,

hướng về phía không cảng của Đặc khu Thủ Đô mà phóng chạy tới.

o0o

- Lý Tại Đạo đã rời đi!

- Thử tiến hành công kích để ngăn cản! Không có hiệu quả!

- Mục đích của đối phương có thể là sân bay tại Tây Giao!

- Sai rồi! Đoàn xe đã chuyển hướng, mục đích của đối phương có thể là điều chỉnh lại thành một không cảng nào khác!

- Tiểu Giảo ở Tây Giao đang tiến hành bố trí ngăn cản, lập tức từ bỏ mục tiêu tại đó!

- Tôi đã đến không cảng dân dụng tại Tây Giao!

- Lý Tại Đạo đã lên chuyên cơ của mình, đang đi lên đường băng, khoảng cách tới lúc cất cánh khoảng chừng 3.47 km!

- Trên tầng trời thấp, có tổng cộng 17 chiếc Chiến đấu cơ Diều hâu xám!

- Phán đoán: chuyên cơ cất cánh đến không cảng Tây Giao, đây là đội hình hộ tống!

- Mục đích của đối phương không xác định được! Chú ý, không xác định được mục đích của đối phương!

- Máy bay địch đã bắt đầu cất cánh!

- Đang thử tiến hành công kích ngăn chặn lần thứ hai!

- Chấm dứt báo cáo!

Bên trong hệ thống thông tin liên lạc truyền đến từng tiếng từng tiếng súng kích liệt vô cùng.

o0o

Ngay trước khi chiếc giày quân dụng nứt toát dẫm nát lên trên đầu tường đầy

tuyết đọng trắng xóa, hung hăng nhảy thẳng xuống mặt cỏ dòn xốp bên

dưới, thân thể của Hứa Nhạc rất nhanh giống như một cái bóng u linh

phóng xẹt qua đủ các dạng thức chướng ngại vật, ở trên những đường ngang ngỏ tắt bên trong đường xá Đặc khu Thủ Đô mà lướt qua, trong tai hắn đã truyền đến vô số những thanh âm báo cáo, biểu tình trên mặt hắn dị

thường ác liệt.

Thân là một trong những người ủng hộ cường đại

nhất của Chính phủ Mạt Bố Nhĩ, thân là người lĩnh tụ cao nhất của Quân

đội Liên Bang, Lý Tại Đạo tự nhiên chính là mục tiêu quan trọng nhất của bọn hắn, hơn nữa lại bởi vì cái bóng râm kỳ quái mà mãi cho đến bây giờ hắn ta cũng không thể xác định rõ ràng được, cho nên Hứa Nhạc cho tới

bây giờ cũng chưa từng bao giờ thả lỏng qua sự cảnh giác đối với người

này. Cho nên thời điểm khi mà đám người Tiểu đội 7 cùng với đám người

của Sư đoàn Thiết giáp 7 ở thời khắc gian nguy canh giữ bên ngoài Dinh

thự Tổng Thống, hắn ta một phen đem người đồng bạn tín nhiệm nhất cũng

là có năng lực cực mạnh nhất của chính mình đặt ở bên cạnh mục tiêu.

Yêu cầu của Hứa Nhạc đối với Hứa Nhạc cũng chỉ có duy nhất một câu: Mặc kệ

đám người Tiểu đội 7 bên này có bị thê thảm đến mức nào đi chăng nữa,

thì Bạch Ngọc Lan tuyệt đối không được phép rời bỏ khỏi cương vị của

mình, phải nhìn chằm chằm xem Lý Tại Đạo đến tột cùng là sẽ có động tĩnh như thế nào.

Ngay khi lần đầu tiên nhận được lời báo cáo đến từ

Bạch Ngọc Lan, hắn liền bằng vào tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi Dinh thự

Tổng Thống, sau đó ở trên khu vực bên tay phải của Quảng trường Hiến

Chương, ngồi lên một chiếc ô tô không hề có bất cứ bảng hiệu nào cả, dựa theo những tọa độ từ trong tai mình truyền đến, không ngừng hướng về

phía gã lái xe mặc trên người bộ quân trang Thiếu tá kia mà chỉ thị

phương hướng di chuyển.

Chiếc xe quân dụng màu xanh thẫm không có bất cứ bảng hiệu nào không ngừng gào thét phóng chạy trên các con đường lớn của Đặc khu Thủ Đô. Trong tai của Hứa Nhạc không ngừng truyền đến

những thanh âm báo cáo ngắn ngủi mà càng ngày càng dày đặc hơn. Mãi cho

đến cuối cùng, khi nghe được tiếng súng bắn vang lên, tâm tình của hắn

cũng trở nên càng ngày càng nặng nề hơn. Hắn biết rằng muốn ngăn cản Lý

Tại Đạo rời đi cũng đã biến thành một nhiệm vụ phi thường khó khăn rồi.

Nghĩ đến điều này, hắn liền lấy trong túi áo ra điện thoại di động, bấm

thông một dãy số điện thoại nào đó, dùng thanh âm có chút khàn khàn

hướng về phía bên kia đầu dây điện thoại phẫn nộ gầm rú nói:

-

Lâm Bán Sơn, ông nói ông có thể thu phục được bên phía Cục Hiến Chương,

tiểu gia tôi mới không có để ý đến bên đó! Như vậy hiện tại ông rốt cuộc đã thu phục được bên đó hay chưa? Lập tức tìm ngay cho tôi tọa độ hiện

tại của Lý Tại Đạo! Hoặc là trực tiếp một phen oanh kích hắn luôn đi!

Nếu như để cho hắn chạy thoát, ông có biết rằng cái tên điên cuồng kia

rốt cuộc sẽ làm ra những chuyện gì hay không?