Ngay trước khi tiến vào phủ Đại Sư Phạm, Hứa Nhạc đã tốn đến hơn mấy
chục ngày thời gian để mà tiến hành quan sát cùng với nghe lén, vì cái
thân phận hắn cải trang này đã chuẩn bị vô cùng chi tiết một loạt các
vấn đề, có thể nói hắn đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, cực kỳ nguyên vẹn.
Mỗi một chi tiết đều quyết định hết thảy, các chi tiết cũng đã quyết
định khiến cho hắn tiến vào nhẹ nhàng lưu loát dễ dàng đến như thế.
Tuy rằng đã làm ra rất nhiều công tác chuẩn bị sẵn sàng đến như thế, nhưng
mà Hứa Nhạc vẫn như cũ không có lấy đến nửa điểm tin tưởng. Bởi vì cái
tòa đại viện màu trắng này đối với Liên Bang mặc dù là vô danh, thế
nhưng đối với Đế Quốc lại là một địa phương vô cùng trọng yếu. Hương vị
lịch sử của nơi này quá mức nồng đậm, từ cái vòng tay mà hắn đã bắt đầu
tiếp xúc ngay từ thời thiếu nhiên, câu chuyện xưa trên Hoàng cung giữa
buổi trời chiều… điều khiến cho hắn đối với nơi này đặc biệt cảnh giác
hơn rất nhiều.
Bởi vì có sự chuẩn bị vô cùng đầy đủ về mặt tâm lý như thế này, cho dù là ở phía sau tấm vải đen kia cất giấu hệ thống
pháo kích điện tử tự động, hoặc là đột nhiên từ trong không trung đột
nhiên xuất hiện ra mấy chục đầu Robot siêu nhỏ với trình độ khoa học kỹ
thuật cao cấp viễn siêu hiện đại đi chăng nữa, có lẽ Hứa Nhạc cũng sẽ
không cảm thấy kinh ngạc cho lắm… Nhưng mà một màn xảy ra ngay trước mắt này lại thật sự một phen khiến cho hắn chấn động không thể nói nên lời, thân thể nhất thời cứng ngắc không thể cử động nổi.
Bất luận là
trong Liên Bang hoặc là trong Đế Quốc, lịch sử của cả hai phương này
cũng đều là do súng ống cùng với đạn pháo mà viết ra. Lúc này trong tay
Hứa Nhạc đang nắm chặt một khẩu súng kim loại vô tình lạnh như băng,
họng súng chỉ thẳng về phía cái gã nam nhân đang vô cùng nhẹ nhàng bình
thản hỏi một câu về những tiểu thuyết của Đại sư Tịch Lặc!
Một
câu hỏi với nội dung hoàn toàn nói về kịch nghệ, về tiểu thuyết, về văn
tự như thế này, cùng với bầu không khí khẩn trương hiện tại thật sự có
chút quái dị. Giống hệt như là đang ở trên chiến trường mưa đạn tên bay, đột nhiên xuất hiện một gã thi nhân tức cảnh sinh tình vậy, đây không
phải là giả vờ mà thật sự chính là ngu ngốc a!
- Tôi đã từng xem
qua không ít những bộ tiểu thuyết của Tịch Lặc, nhưng tôi cũng không có
cái nhìn gì trên phương diện văn chương cả.
Cước bộ của Hứa Nhạc
vẫn như cũ mềm nhẹ không một tiếng động, vẻ mặt không chút biểu tình
tiến về trước khoảng hai bước, họng súng chỉ thẳng về phía phần gáy của
gã nam nhân kia. Tâm tình đặc biệt quái dị khiến cho hắn theo bản năng
hạ thấp thanh âm một chút mà trả lời.
Cái gã nam nhân trung niên
kia trên người mặc một kiện áo khoác bạc màu, hình thức nhìn qua cực kỳ
bình thường. Vạt áo khoác kia hơi có chút dài, che khuất hẳn phần đùi
cùng vớ đầu gối của hắn. Hệ thống sưởi ấm trong phòng hoạt động rất tốt, căn bản cũng không cần sợ lạnh.
Gã nam nhân trung niên kia tựa
hồ cũng chẳng hề cảm giác được cảm giác lạnh như băng của khẩu súng lục
kim loại đang đặt ngay sau gáy mình. Hắn đưa tay lên gãi gãi tóc một
chút, đặt cây bút trong tay xuống mặt bàn, quay đầu lại, nhíu màu chậm
rãi nói:
- Cái loại hán tử lỗ mãng cả ngày chỉ biết đánh nhau bắn giết các người, đương nhiên là không bao giờ học qua những thứ như là
văn học nghệ thuật, các loại hình văn học văn nghệ rồi. Cái câu hỏi này
của ta thật sự là có chút dư thừa mà. Chẳng qua cậu một khi đã xem qua
khá nhiều, vậy thì nhanh nhanh kể lại cho ta nghe thử vài bộ hay hay một chút đi. Tư liệu tình báo bên phía Đế Quốc thu thập thật sự là rất có
vấn đề. Cái đãm quân nhân sĩ quan Quân Bộ Đế Quốc phái đi kẻ nào cũng
đều là đám ngu xuẩn cả, trong đầu luôn chỉ nghĩ tiểu thuyết không phải
là chuyện tình đứng đắn, cho nên cũng chỉ lo vẽ lại bản đồ, tin tức
chính trị mà thôi. Những bộ tiểu thuyết bản gốc của Tịch Lặc căn bản
không hề sưu tầm lấy một bộ nào hay cả.
Hứa Nhạc nhìn thấy khuôn
mặt của gã nam nhân trung niên Đế Quốc đang ở ngay dưới họng súng của
chính mình kia, ngón tay đặt trên cò súng không khỏi khẽ run lên một
cái. Không biết bởi vì cái gì trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ
xúc động mãnh liệt, hận không thể một phen đem cái khuôn mặt này đánh
cho nát nhừ ra.
Cũng không phải bởi vì cái khuôn mặt này trời
sinh ra quá mức ghê tởm, hoặc là rất đáng khinh, hay là cái khuôn mặt
này vô sỉ, ngả ngớn khiêu gợi giống như một dâm ma chết tiệt nào đó. Mà
nguyên nhân chính là bởi vì cái khuôn mặt này thật sự rất… xinh đẹp!
Cuộc đời này của Hứa Nhạc đã từng gặp qua không ít những mỹ nam tử. Bạch
Ngọc Lan ôn nhu thanh tú khuê trữ, Lợi Hiếu Thông, Lợi Thất thiếu gia âm trầm ngạo lãnh như đóa mai trong tuyết tạm thời không cần nhắc tới, cái gã Thi Thanh Hải chính là gã hảo bằng hữu tốt nhất của hắn, có được một khuôn mặt xinh đẹp đến chết người cùng với một cặp mắt anh đào có thể
khiến cho người người trầm mê. Chính vì vậy cho nên bản thân hắn đối với những khuôn mặt xinh đẹp của các nam nhân khác cũng có đầy đủ khả năng
thừa nhận. Nhưng mà lúc này hắn vẫn như cũ sắp áp lực không được một cỗ
cảm giác ghen ghét mãnh liệt từ sâu bên trong nội tâm cùng với ý niệm
muốn ra tay giống như bão nổi lên trong lòng mình.
Cái gã nam
nhân Đế Quốc này trên đầu có mái tóc hoa râm, tuổi tác hẳn là cũng không còn nhỏ nữa, nhưng mà cái khuôn mặt kia của hắn quả thật là vô cùng
hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta phải đố kỵ. Khuôn mặt của gã này so với Thi công tử càng tiếp cận đến cái phạm trù yêu quái hơn một
chút, đủ khiến cho tất cả các nam nhân trên thế gian này phải sinh ra
một cảm giác ác cảm, đồng thời cũng phải cảm khái sự bất công của Đấng
Sáng Thế.
- Này, này, ngón tay không cần run lên đến như thế.
Gã nam nhân trung niên Đế Quốc đưa tay lên, ý đồ muốn chụp lấy khẩu súng
đang đặt ở ngay trên mi tâm của chính mình, đột nhiên phát hiện mấy ngón tay đang cầm súng của Hứa Nhạc hơi có chút run nhẹ, bất đắc dĩ đành
phải từ bỏ ý tưởng này, buông thỏng tay xuống, có chút vô tội, nói:
- Ta cũng biết, rất nhiều động vật giống đực khác mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này của ta, cũng đều dâng lên ý tưởng muốn đem nó hoàn toàn hủy
diệt đi. Nhưng mà chuyện này cùng ta cũng không có chút quan hệ nào, là
do cha mẹ của ta thôi. Mà càng chuẩn xác hơn chính là do loại dấu hiệu
sinh học nào đó do các vị tổ tiên của ta truyền xuống mà thôi.
Hắn ta tiếp tục cảm khái nói:
- Bi kịch lớn nhất trong cuộc sống này chính là một phen đem những sự vật xinh đẹp nhất mà đi phá hủy, hơn nữa lại còn đem cái quá trình phá hủy
đó triển lãm ra cho mọi người nhìn nữa. Ta thừa nhận là khuôn mặt này
của chính mình chính là nguồn suối của vô số bi kịch trên thế gian này.
Mấy đầu ngón tay đang nắm chặt khẩu súng lục của Hứa Nhạc nhất thời khẽ
trắng bệch ra một chút. Hắn phát hiện ra cái gã nam nhân Đế Quốc thần bí ở trước mặt mình này ngoại trừ xinh đẹp đến mức nghịch thiên, ngay cả
bản tính lải nhải cùng với trình độ tự kỷ bản thân cũng đạt đến mức độ
khiến người khác giận sôi.
- Ông đến tột cùng là ai đây?
Hắn biết rằng cái câu hỏi này tại thời điểm hiện tại đưa ra thì giống hệt
như là tình huống nào đó trên điện ảnh, hơn nữa lại không có vẻ có bất
cứ lực lượng đáng kể nào cả, nhưng mà cái này xác thật chính là nghi vấn lớn nhất của hắn trong thời điểm khẩn trương như thế này.
- Nơi này chính là phủ Đại Sư Phạm!
Gã nam nhân trung niên Đế Quốc mỉm cười nhìn lại hắn, bên trong cặp mắt mê người phát ra quang mang sáng ngời. Mặc dù là trên khóe mắt kia cũng đã mang theo một vài nếp nhăn, toát ra một loại hương vị khó có thể nói
nên lời.
- Cho nên?
Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút.
- Cho nên… Ta tự nhiên chính là Đại Sư Phạm!
Dựa theo lời giới thiệu bối cảnh trong chuyện xưa của Hoài Thảo Thi, thì
Đại Sư Phạm này vốn hẳn là một loại danh hào, là một loại tôn xưng vĩ
đại nào đó của một cái Gia tộc được truyền thừa không biết bao nhiêu thế hệ. Cái gia tộc này không biết khởi nguyên từ lúc nào, trước đây đã
từng trợ giúp Hoài Gia thành lập nên Vương triều Bạch Cận của Đế Quốc.
Trong thời gian hơn 700 năm trở lại đây, cái gia tộc này luôn mãi giấu
phía sau tấm màn chính trị Đế Quốc, ủng hộ Hoàng Thất Đế Quốc, thống trị toàn thể cái Tinh vực rộng lớn này. Mà mỗi một đời Đại Sư Phạm tự nhiên cũng trở thành lão sư của Hoàng đế Đế Quốc. Vì thế cái tôn xưng Đại Sư
Phạm này dần dần đã trở thành một cái chức danh tôn quý.
Cái loạn tồn tại này tất nhiên là vô cùng xuất sắc, nhất là từ sau khi biết được chuyện vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm đã từng đích thân dạy dỗ cho Lý Thất
Phu cùng với Phong Dư, hai huynh đệ vô cùng xuất sắc này, Hứa Nhạc đối
với điểm này cũng không hề có bất cứ hoài nghi nào cả. Hắn mãi cho tới
hôm nay vẫn luôn nghĩ ràng vị Đại Sư Phạm thần bí kia hẳn phải là một
người có ba đầu sáu tay, khí thế phi phàm, uy nghiêm vô cùng mới đúng.
Thế nhưng thật sự không ngờ rằng, đến khi chân chính gặp mặt hắn, Hứa
Nhạc vẫn như cũ bị hung hăng chấn kinh cho một trận như thế.
- Được rồi, tôi thừa nhận, bản thân tôi cũng không phải là khách nhân của nơi này.
Hứa Nhạc khẽ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm tình mình lại. Đầu ngón tay đang đặt trên cò súng kia thoáng thả lỏng lại một chút, thế nhưng
cũng không có dự định sẽ hạ súng xuống, phần họng súng vẫn thân mật đặt
ngay trên mi tâm của cái khuôn mặt xinh đẹp đến tuyệt mỹ kia, thanh âm
có chút cứng ngắc, nói:
- Tôi cũng giống như không thể không thừa nhận chuyện này. Ông tựa hồ như đã biết rõ là tôi sẽ đến đây, nên cứ
một mực chờ tôi. Nhưng mà vấn đề chính là, ông có biết tôi là ai hay
không?
- Toàn bộ Đô thành Thiên Kinh Tinh hiện tại cũng đều đang truy lùng cậu…
Đại Sư Phạm mỉm cười nhàn nhạt, trả lời:
- Nhưng mà ngoại trừ Hoàng đế Bệ hạ cùng với Tiểu Thi ra, đại khái cũng
không có ai biết đến thân phận chân thật của cậu cả. Nhưng mà là người
khác không biết thôi, ta lại như thế nào có thể không biết được đây?
- Xin hãy tận lực tóm tắt câu chuyện ngắn gọn lại một chút!
Tâm tình Hứa Nhạc dần dần trở nên yên tĩnh lại một chút, khẽ nhếch nhẹ cặp
môi có chút khô khan của chính mình, đem cái họng súng lục đẩy nhẹ về
phía trước một chút.
Vị Đại Sư Phạm kia bởi vì cái động tác này
khiến cho có chút không thoải mái, hơi cau nhẹ cặp mày lại. Sau đó ông
ta vươn người đứng lên, tựa hồ như căn bản không thèm để ý đến chuyện
Hứa Nhạc có thể sẽ khu động cò súng vậy, phất phất tay, nói:
-
Cậu hẳn chính là con trai của Nạp Tư Lý, như vậy nên là anh trai cùng
cha khác mẹ với Giản Thủy Nhi phải không? Nếu nói như vậy, căn cứ theo
tầng quan hệ này mà tính, cậu cũng phải gọi tôi một tiếng cậu mới đúng.
Chẳng lẽ bên phía Liên Bang bên kia thật sự rất lưu hành chuyện cháu
ruột dí súng lục vào đầu cậu mình đòi đánh đòi giết hay sao?
-
Thôi được rồi, nếu không thì hãy tính theo cái tầng quan hệ của người
chị ruột có số khổ kia của ta đi, lại tính theo tầng quan hệ của người
cha ruột có số càng khổ hơn, đã từng chết trong chính tay của lão Lý
Thất Phu kia cũng được. Ta chính là sư huynh đệ của Nạp Tư Lý, ta chính
là đệ tử của Chưởng môn… À này, bên phía Liên Bang bên kia của các người có cái loại danh xưng đáng yêu này hay không vậy?
- À há, ta đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề vô cùng thú vị. Cậu cùng với đứa cháu gái Giản Thủy Nhi kia của ta chính là anh em cùng cha khác mẹ, thế nhưng
căn cứ theo tin tức tình báo bên phía Liên Bang các người mà nói, tựa hồ như các người chính là đang yêu đương nhau, hoặc là đang chơi trò quan
hệ ám muội có phải không? Có tính là quan hệ loạn luân hay không nhỉ?
Vị Đại Sư Phạm kỳ quái kia vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cặp mắt
của Hứa Nhạc, bộ dáng cũng chẳng hề có chút phẫn nộ nào, ngược lại mang
theo vẻ hứng thú cực lớn, cảm khái vạn phần nói:
- Cuộc sống này
chính là một vở kịch a. Một cái kịch bản của Tịch Lặc, có tên là Dông
Tố, chính là diễn tả vô cùng chính xác mối quan hệ giữa hai người các
cậu đó. Thật sự là vô cùng kích thích a!
Nghe cái gã nam nhân
trung niên Đế Quốc ở trước mặt mình không ngừng huyên thuyên đủ thứ
chuyện không ăn nhập gì với nhau, Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ thấy những cái thanh âm vang lên trong phòng tựa hồ như là đều bị những mảnh vải đen
dày đặc không chỗ nào không có trong phòng toàn bộ hấp thu hết vậy.
Trong lỗ tai hắn hiện tại cũng hoàn toàn không nghe được bất cứ thứ gì
nữa. Nhưng mà từng lời từng chữ kia lại vô cùng rõ ràng chính xác truyền thẳng vào trong đầu óc hắn. Bên trong những lời nói huyên thuyên kia
của đối phương tựa hồ ẩn chứa rất nhiều những chuyện tình bí mật cùng
với manh mối gì đó. Rất nhiều sự tình vô cùng phức tạp khiến cho cái đại não quen suy nghĩ vô cùng ăn khớp của hắn cũng đều có chút choáng váng.
- Từ từ, từ từ! Chuyện này hình như có chút rất phức tạp thì phải. Ông để cho tôi sắp xếp lại một chút…
Hứa Nhạc có chút đau đầu, vươn tay trái ra phía trước một chút, ý bảo đối phương tạm dừng lại.
- Đúng rồi! Mấy cái quan hệ thân thích bên trong những Gia tộc vĩ đại từ
trước đến giờ vẫn luôn là phức tạp như thế đó. Nếu như cậu có hứng thú,
vậy thì chúng ta có thể nghiên cứu kỹ càng một chút về lịch sử của
chuyện này…
Đại Sư Phạm vô cùng hưng phấn, tiếp tục huyên thuyên nói.
Hứa Nhạc quả thật vô cùng bất đắc dĩ, cái nòng súng lục trong tay của hắn
chợt hạ xuống dưới một chút, chặn thẳng cái miệng của đối phương lại
không cho nói tiếp nữa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói:
- Chúng ta bắt đầu lại một chút đi. Ông nói rằng, Giản Thủy Nhi phải gọi ông một
tiếng cậu. Ý tứ là nói rằng, mẹ của cô ta chính là chị gái hoặc là em
gái của ông, có phải không?
Vị Đại Sư Phạm này theo đạo lý mà nói hẳn là phải vô cùng tôn quý hoặc là vô cùng nghiêm nghị trang trọng,
thế nhưng giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp khác hẳn người bình
thường của hắn ta lại là vô cùng hưng phấn, hồn nhiên không thèm để ý
đến cái nòng súng lục lạnh như băng đang đặt ngay trên cặp môi của mình, nói chuyện có chút hàm hồ không rõ ràng:
- Ta đã nói rồi, là chị ruột của ta!
- Chẳng lẽ chị ruột của ông chính là con gái của vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm? Vậy thì ông có quan hệ gì?
Hứa Nhạc chợt nghĩ đến câu chuyện xưa mà Hoài Thảo Thi đã từng kể cho hắn
nghe, trong lòng có chút ngơ ngẩn hỏi, nòng súng cũng theo bản năng dời
ra một chút.
- Nàng ta là con gái, thì ta là con trai. Cái mối
quan hệ thân thích này thật ra là vô cùng đơn giản. Đại Sư Phạm tiền
nhiệm chính là cha của ta, chị gái của ta chính là con gái của cha ta,
chẳng lẽ không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
- Như vậy cũng chính là muốn nói, Giản Thủy Nhi cùng với Hoài Thảo Thi là chị em cùng mẹ khác cha hay sao?
Hứa Nhạc trợn tròn cặp mắt vốn ti hí kia của hắn lên, nói ra một cái kết luận mà hắn căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.
Đại Sư Phạm nhìn hắn, khẽ gật gật đầu một cái, đưa hai tay lên ngang vai, nói:
- Nạp Tư Lý cắm lên trên đỉnh đầu Hoàng đế Bệ hạ một cặp sừng to tổ
chảng, bằng không ông ta vì cái gì mỗi lần nhìn thấy Giản Thủy Nhi lại
nổi điên lên như thế? Chẳng qua cậu cũng không cần phải lo lắng chuyện
quan hệ thân mật với Tiểu Thi thì sẽ xuất hiện vấn đề quan hệ loạn luân. Nàng ta cùng với Giản Thủy Nhi là quan hệ cùng mẹ khác cha, còn cậu và
Giản Thủy Nhi là quan hệ cùng cha khác mẹ. Như vậy cậu và Tiểu Thi không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ, yên tâm đi!
Hứa Nhạc có chút đau đầu đối với vấn đề trọng điểm trong lời nói của đối phương, ngập ngừng hỏi:
- Như vậy ông… chính là Đại Sư Phạm đương nhiệm của Đế Quốc, chính là cậu ruột của Giản Thủy Nhi, cũng chính là cậu ruột của Hoài Thảo Thi sao?
- Có được hai đứa cháu gái, mỗi người cũng đều là kẻ ưu tú nhất trong
lĩnh vực của chính mình, bản thân ta là cậu cũng vì đó mà có cảm giác tự hào sâu sắc a!
Đại Sư Phạm có một chút thỏa mãn cùng với cảm
khái nói, vừa nói vừa huy động cánh tay một cái, khiến cho cái áo khoác
bạc màu trên người ông ta theo gió khẽ tung bay lên một chút, lộ ra cặp
giò lõa lồ cùng với cả phần bên hông người. Hứa Nhạc có chút sững sờ
phát hiện cái gã nam nhân trung niên này bên dưới không có mặc quần,
thậm chí kể cả quần lót cũng không có.
Hứa Nhạc không thể nào ngờ đến nổi cái vị đại nhân vật này không ngờ lại có cái sở thích ăn mặc
quái dị đến thế này. Những lời hắn định nói ra nhất thời đem nuốt ngược
trở lại vào trong bụng.
Hắn có chút im lặng nghĩ đến những chuyện tình phức tạp gì đó, tâm tình có những cảm giác khó có thể nói nên lời. Hắn đương nhiên biết rõ ràng chính mình cũng không phải là con trai của Phong Dư đại thúc. Thế nhưng mà tựa hồ như bên phía Đế Quốc vẫn luôn
kiên trì cho rằng như vậy, vì thế nên mấy cái quan hệ thân thích phức
tạp này, cứ như vậy mà một phen đổ ụp lên trên đầu của hắn.
- Tôi nghĩ ông chờ đợi tôi đến đây, cuối cùng cũng không có khả năng chỉ vì
muốn kể cho tôi nghe rõ ràng những chuyện xưa thế này…
Hắn khẽ
nheo cặp mắt lại, cố gắng tránh né không muốn nhìn đến cái cặp đùi lõa
lồ của gã trung niên biến thái ở trước mặt kia, nhún nhún vai nói:
- Trên thực tế, tôi căn bản không thể nào biết nổi ông vì cái gì có thể
đoán rằng tôi có thể trốn thoát, hơn nữa còn có thể tiến vào phủ Đại Sư
Phạm này.
- Nghe nói là Nạp Tư Lý đã chết rồi, cậu kế thừa toàn bộ di sản của hắn, đương nhiên là có thể trốn chết thành công rồi.
Đại Sư Phạm tủm tỉm cười, nhìn hắn nói:
- Mấy chục năm trước đây, nhớ rõ lúc đó ta vẫn còn nhỏ tuổi, ta đã từng
lấy thân phận của một cậu em vợ ra mệnh lệnh cho hắn phải nghĩ biện pháp dắt ta đi đến Liên Bang chơi một phen. Lúc đó hắn mới một phen làm ra
cái dụng cụ nhỏ phát ra lam quang kia.
- Tuy rằng cuối cùng hắn
thật không chút giữ chữ tín, không có dắt ta đến Liên Bang chơi. Nhưng
ta nghĩ một khi trên người cậu đã có cái thiết bị nhỏ phát lam quang
kia, những hệ thống theo dõi của Đế Quốc làm các nào có thể bắt giữ được tung tích của cậu được.
- Còn về chuyện vì cái gì mà ta đoán ra được cậu sẽ đến phủ Đại Sư Phạm, nguyên nhân lại càng đơn giản hơn nữa.
Đại Sư Phạm hoàn toàn cũng không thèm để ý đến khẩu súng trong tay Hứa
Nhạc, vô cùng tự nhiên xoay người cầm lấy tách trà đặt trên bàn sau lưng ông ta. Cái áo khoác hơi chút bạc màu trên người ông ta lại tung bay
lên một chút, hai cái đùi lõa lồ đập vào mắt thật kinh tâm.
-
Đồng học Hoài Phu Sa kia một khi nghe được hai cái tên Lý Thất Phu cùng
với Nạp Tư Lý kia liền sẽ trở nên hoàn toàn điên cuồng. Cậu nếu như nghĩ muốn sống sót, thậm chí là muốn quay trở về Liên Bang, đương nhiên là
cần phải tìm người hỗ trợ rồi. Thế nhưng mà cậu ở tại Đế Quốc này đơn
độc một mình, không ai trợ giúp. Như vậy cậu có thể tìm đến ai nữa đây?
Đại Sư Phạm khẽ bắt chéo hai chân lõa lồ của mình lại, khẽ mỉm cười nói:
- Chúng ta chung quy cũng là thân thích với nhau. Tuy rằng bình thường
cũng ít khi nào tiếp xúc qua lại, nhưng mà thỉnh thoảng cũng nên ghé
thăm nhau một chút chứ.
Cái mối quan hệ thân thích vượt qua cả
một dãi ngân hà như thế này, một đầu ở tận Liên Bang, một đầu ở bên Đế
Quốc… Hứa Nhạc âm thầm suy nghĩ, có muốn qua lại thăm hỏi nhau thật sự
là vô cùng phiền toái a. Mà cái đám lão gia hỏa làm ra cái loại quan hệ
thân thích này, lại càng thêm phiền toái hơn rất nhiều.