Gian Khách

Quyển 4 - Chương 365: Bãi cỏ tuyết cùng bàn ăn

Bốn phía trên bãi cỏ rộng lớn phía sau Dinh thự Tổng Thống, mười mấy gã

Đặc công của Cục Đặc Cần giơ cao cái ô màu đen trên đầu mình, cảnh giác

nhìn chăm chú bốn phía xung quanh. Toàn bộ tòa Dinh thự Tổng Thống hiện

tại cũng đều đang bị bao vây trong tình trạng khống chế cực kỳ nghiêm

mật.

Dưới táng cây một gốc tuyết tùng trắng xóa nào đó, Chủ nhiệm Bố Lâm mang theo thần tình lo âu nhìn về phía hai người đang đứng trên

bãi cỏ tuyết. Ông ta không nhận được lệnh được phép tiến đến, cho nên

cũng chỉ đành phải khẩn trương giao phó đám thuộc hạ của mình phải càng

cẩn thận hơn một chút.

Lúc này Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang ở trên

mặt cỏ đầy tuyết trắng mà thong thả hành tẩu. Trên người ông ta mặc một

kiện áo khoác sẫm màu, trong tay cũng cầm theo một cái ô che màu đen

lớn. Những bông tuyết đang rơi xuống lặng lẽ không một tiếng động dừng

lại trên cái tán ô, một vài bông tuyết sót ra thì dính vào vạt áo của

ông ta.

Ở bên cạnh ông ta, Đỗ Thiếu Khanh cũng trầm mặc bước

theo, thân hình hơi rơi lại phía sau một chút so với Tổng thống Mạt Bố

Nhĩ, bản thân ông ta cũng không có cầm theo ô. Ngày hôm nay vị Tướng

quân lãnh khốc này cũng không có đeo kính râm, trên tay thì vẫn mang

theo hai cái bao tay bằng da dê màu đen, bộ quân trang sẫm màu vẫn như

cũ cực kỳ thẳng tắp, tìm khắp nơi cũng không thể nào nhìn thấy một cái

nếp nhăn. Những bông tuyết dừng trên bộ quân phục, hoặc là rơi xuống

đất, hoặc là hòa tan ra, thấm vào bộ quân phục, tạo thành những màu sắc

loang lỗ không đồng nhất.

Ông ta khẽ liếc nhìn một bên mặt ngăm

đen của Tổng thống tiên sinh, hạ thấp giọng đề nghị quay trở về bên

trong Dinh thự Tổng Thống.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ lắc lắc đầu, ngắm nhìn mọi người ở bên kia bãi cỏ, nhàn nhạt nói:

- Bởi vì sự xuất hiện của đám quân nhân phản loạn kia, cho nên bọn họ có chút quá mức khẩn trương rồi.

Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ duy trì trầm mặc, cũng không có trả lời.

- Một phen đem đám quân nhân kia định nghĩa là những phần tử phản loạn,

theo như ý tooi mà nói, thật sự là có chút hoang đường, thậm chí còn có

thể nói là vô sỉ!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ dừng lại cước bộ, ánh mắt từ bên dưới cái ô màu đen phóng ra nhìn xa xa bên ngoài, cũng không biết là đang muốn nhìn về phía nào. Ông ta khẽ nở nụ cười khổ, nói:

- Bên phía Dinh thự Tổng Thống đã nhận được báo cáo từ phía Bộ Quốc

Phòng, tin tưởng rằng cậu cũng có thể nhìn thấy báo cáo lên án chính

thức do Thượng tá Lý Phong chuyển lên. Nhưng mà mãi cho đến buổi tối

ngày hôm qua khi mà nhìn thấy gã quân nhân ngồi trên chiếc xe lăn kia,

tôi mới dám tin tưởng rằng hết thảy những gì phát sinh trên Tinh cầu Mặc Hoa bên kia là sự thật!

Ông ta quay đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh, nói:

- Hiện tại thoạt nhìn, cậu khuyên can tôi không nên hạ lệnh cho Hồ Liên

tiếp quản chức vụ Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến Liên Bang là phi

thường chính xác. Hắn cùng với Chủ nhiệm Bối Lý làm ra những chuyện tình này, sẽ khiến cho Chính phủ Liên Bang phải trả những cái giá thật thật

lớn!

Cái tràng hoạt động thanh tẩy nhằm vào Sư đoàn Thiết giáp 17 mới tại tiền tuyến bên kia, cái tràng âm mưu sát hại nhằm vào đám quân

nhân binh lính của Tiểu đội 7 cũ kia, trước đó bản thân Tổng thống Mạt

Bố Nhĩ cũng không hề hay biết.

Thậm chí ngay sau khi nhậm được

tin tức báo cáo truyền về, ông ta vẫn là không muốn tin tưởng rằng, cái

đám quan viên cao cấp luôn luôn trung thành với Chính phủ này, thế nhưng lại làm ra những cử động như thế này, vừa lãnh huyết vừa vô sỉ không

cần phải nói, thế nhưng không ngờ lại là ngu xuẩn đến như thế nữa.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhất thời nghĩ đến hồi tập kích nhằm vào trung tâm an

dưỡng phát sinh tại Vĩnh Xuân Thị bên kia, nhớ tới những lời lên án đầy

bi phẫn của gã đội viên Tiểu đội 7 xuất hiện tại buổi tập họp biểu tình

phản đối ngày hôm qua, nhớ tới cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí đã quay

trở lại Liên Bang, hiện tại đang ẩn nấp bên trong Liên Bang, trên mặt

nhất thời nở ra một nụ cười mỉm cảm khái cùng với tự giễu nồng đậm, sau

đó lại phát ra một tiếng thở dài âm trầm nhàn nhạt.

Còn có đám cha mẹ thế lực không nhỏ của nhóm đội viên Tiểu đội 7 bên kia nữa…

Biểu tình trên mặt Tổng thống tiên sinh nhất thời càng trở nên lạnh lẽo hơn

rất nhiều. Trong lòng ông ta mơ hồ có một loại dự cảm, có một vài nhân

tố khó giải quyết, thậm chí là cực kỳ nguy hiểm sắp sửa xuất hiện trong

Liên Bang, hơn nữa còn là những tệ đoan mà chính mình căn bản không thể

khống chế được!

Đỗ Thiếu Khanh vốn dĩ từ đầu đến giờ vẫn trầm

mặc, lúc này rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện. Ông ta nhìn về phía Mạt

Bố Nhĩ, nói:

- Tổng thống tiên sinh, một đầu sư tử dẫn dắt theo

một đám cừu non ôn thuận vô năng đi chiến đấu, tuy rằng phi thường vất

vả, nhưng mà không nhất thiết là sẽ thất bại. Nhưng mà nếu như một đầu

sư tử dẫn dắt theo một đám sói đói tham lam đi chiến đấu, có lẽ trước

khi có thể đánh bại được địch nhân, thì bản thân chính mình cũng đã hỏng mất rồi.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có chút khẽ nhíu mày, sau đó lâm vào trầm mặc, không nói tiếng nào.

- Tôi vẫn kiên trì đối với quan niệm đã từng nói với ngài trước đây. Bên

trong Chính phủ cùng với Quân đội hiện tại đang có rất nhiều người không thể nào tín nhiệm được, không đáng để nương dựa vào. Những người như

vậy đối với sự nghiệp vĩ đại của chúng ta rất có thể sẽ sản sinh ra

thương tổn rất lớn, mà căn bản không có khả năng có bất cứ sự trợ giúp

nào cả!

Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng, ngữ khí phi thường kiên định, nói:

- Những đối tượng mà tôi muốn nói đến, bao gồm của Chủ tịch Lý Tại Đạo ở

trong đó! Trung tướng Hồ Liên chính là đệ tử trung thành của ông ta, cái đám ban ngành điều tra liên hợp xú danh vang dội khắp Liên Bang kia

cũng chính là do ông ta lãnh đạo, ngài hẳn nên cùng ông ta bảo trì một

khoảng cách nhất định.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ liếc nhìn Đỗ Thiếu Khanh, thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

- Thiếu Khanh, nếu như cậu nguyện ý xuất ra sự kiên nhẫn trên chiến

trường của chính mình, mà đi xem lại một chút lịch sử của xã hội nhân

loại, đại khái liền có thể hiểu được một điều, Lý Chủ tịch tự nguyện hất bát nước bẩn lên người chính mình, trên thực tế cũng chính là một loại

hy sinh.

Đỗ Thiếu Khanh còn đang muốn mở miệng khuyên bảo cái gì

đó, đã bị Mạt Bố Nhĩ phất phất tay cản lại. Sau đó Mạt Bố Nhĩ mới trầm

giọng nói:

- Cái đám gia tộc kia, nhất là phía sau hậu sơn núi

Mạc Sầu đã trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu rồi, hiện tại bọn họ

đã nghênh đón cơ hội tốt nhất của chính mình, tôi tin tưởng rằng đám bọn họ khẳng định sẽ không iếp tục trầm mặc như hiện tại nữa. Hiện tại

nhiệm vụ của cậu chính là để cho bộ đội làm tốt hết thảy tất cả sự chuẩn bị cần thiết.

- Đương nhiên, nếu như thời cuộc cũng không có

tiến vào cục diện gian nan phức tạp nhất, chúng ta cũng sẽ tận lực không để cho Quân đội tham dự vào trong chuyện tình này.

Nói xong

những lời nói này, trên bãi cỏ tuyết nhất thời lại lâm vào một mảnh trầm mặc, im lặng. Qua một lúc thật lâu sau đó, Đỗ Thiếu Khanh đứng nghiêm,

làm ra một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội, sau đó xoay người đạp chân lên tuyết trắng mà rời đi.

o0o

Sau khi đi vào

Dinh thự Tổng Thống, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đem cái ô màu đen đã bắt đầu

đóng một tầng băng mỏng bên trên giao lại cho thuộc cấp, sau đó cởi

chiếc áo khoác vắt trên khuỷu tay, đất ra cánh cửa gỗ sang trọng nặng nề của phòng ăn.

Sau khi bước chân vào trong cánh cửa gỗ của phòng

ăn, biểu tình sầu lo trên gương mặt của ông ta hoàn toàn biến mất vô

tung. Nhìn về phía vị thê tử đang bận rộng trong bếp, lớn tiếng cười

nói:

- Em thân yêu, bữa trưa ngày hôm nay có món gì đây?

Vị Đệ nhất Phu nhân Liên Bang xoay người nhìn lại, tiến đến tiếp nhận cái áo khoác trên tay của ông ta, ôn hòa mỉm cười hồi đáp:

- Là thịt bằm chưng đậu nành. Trên bàn có canh nóng đó, ông uống trước

một chút cho thân thể ấm áp lại đi. Nhìn trời đổ tuyết với bộ dáng như

thế này, hẳn là nhiệt độ còn giảm xuống nữa, chỉ sợ ba tháng kế tiếp nữa trời cũng chưa chuyển ấm đâu.

Phu nhân bắt đầu sửa sang lại bàn

ăn, chuẩn bị bữa cơm trưa. Bà ta một phen đem cái giỏ bánh mì đặt lên

trên bàn, ngay mặt chồng mình đang uống canh nóng, sau đó thuận tiện mở

ra TV, tùy tiện nói:

- Dạo gần đây Lý Chủ tịch hiếm khi nào đến Dinh thự ăn cơm a?

- Em cũng biết là khoảng thời gian gần đây cậu ấy bề bộn nhiều việc mà.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cúi đầu xuống bắt đầu chăm chú uống canh. Trên khuôn

mặt ngăm đen nhất thời lộ ra vẻ mặt thỏa mãnh, khoa trương ca ngợi vợ

mình:

- Mùi vị của canh vẫn như cũ rất ngon a! Chỉ mới uống hai ngụm mà cả người đã bắt đầu nóng lên rồi!

- Bớt dùng việc khen ngợi thức ăn ngon để mà nịnh bợ em đi. Năm đó từ khi chúng ta bắt đầu yêu nhau thì anh cũng đã bắt đầu dùng đến chiêu này

rồi, lâu ngày không sợ bị nhàm chán sao?

Phu nhân mỉm cười tủm tỉm, nói.

- Cái chiêu này của anh sử dụng quả thật không bằng được Thượng tá Hứa

Nhạc, thời điểm mỗi lần cậu ta đến đây ăn cơm, bất cứ lời nói ca ngợi gì cũng đều không cần phải nói đến, bất cứ biểu tình ca ngợi gì cũng không cần phải diễn, chỉ là cúi đầu không ngừng ăn uống, mỗi lần ăn là liên

tục ăn đến bốn, năm chén cơm…

Bà ta đột nhiên nhớ tới là chính

mình đang đàm luận về một vị cố nhân đã hơn ba năm trời cũng không có

đến Dinh thự ăn cơm, chính là đàm luận về một gã Hoàng tử Đế Quốc, cũng

chính là đang đàm luận người địch nhân lớn nhất của cuộc đời trượng phu

chính mình, nhất thời có chút cảm khái mà dừng lại.

Tổng thống

Mạt Bố Nhĩ nắm chặt cái muỗng trong tay mình, yên lặng nhìn chằm chằm

thê tử mãi một lúc thật lâu, sau đó đột nhiên những nếp nhăn trên khóe

mắt chợt trở nên hằn sâu hơn một chút, ha ha cười lớn, nói:

- Cái tên gia hỏa kia chính là trời sinh đã ăn cơm nhiều hơn người bình thường, về chuyện này là em đã bị hắn lừa rồi a!

Tiếng cười cũng dần dần biến mất trong cái nhà ăn nhỏ của Dinh thự Tổng

Thống. Cũng không có ai nhắc đến tên của Hứa Nhạc nữa. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi xé một ổ bánh mình, múc một muỗng thịt bằm chưng đậu nành, nhúng vào trong chén nước chấm pha đậm, thong thả ăn trưa. Đồng thời vẻ mặt cũng bình tĩnh nhìn lên màn hình TV.

Bản thân ông ta là Tổng thống Liên Bang, thế nhưng trong cuộc sống cá nhân, ông ta rất ít khi

nào xem Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, hiện tại cũng là như

vậy. Bởi vì cho dù là ông ta cũng cực kỳ không thích việc bên phía Chính phủ Liên Bang khống chế nghiêm mật tin tức truyền thông, dùng danh

nghĩa bên ngoài chính là quyền uy tin tức truyền thông.

Lúc này

trên màn hình TV là một Đài truyền hình tư nhân tên gọi là Tứ Nguyệt

Hoa, đang truyền phát tin tức tình hình chính trị quan trọng đương thời. Vị phóng viên hiện trường đang mang theo biểu tình hưng phấn khó có thể che giấu, tay nắm chặt micro, lớn tiếng nói:

- Bên phía Tòa án

Tối cao đã dùng kết quả đầu phiếu bốn đối một mà tuyên bố ngay lập tức

bãi bỏ Dự luật Ái quốc trong thời chiến. Hiện tại khoảng cách thời điểm

đó đã đi qua được hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng mà đội ngũ dân chúng

tham gia Cuộc hành quân Trầm mặc vẫn như cũ không có rời khỏi đường lớn

Lạp Bỉ. Lúc này mấy vạn dân chúng đang triển khai một hồi cuồng hoan ăn

mừng. Mà chúng tôi phát hiện ra càng ngày càng có thêm nhiều dân chúng

của Đặc khu Thủ Đô đang giam nhập vào bên trong đám người cuồng hoan

chúc mừng bên này…

Sau đó gã phóng viên hiện trường còn nói thêm

những lời gì đó, nhưng mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không có nghe thấy

rõ ràng nữa. Những thanh âm từ trong màn hình TV truyền ra, sau khi tiến vào lỗ tai của ông ta, toàn bộ cũng đều biến thành những tạp âm mơ hồ,

khiến cho sắc mặt của ông ta càng ngày càng trở nên khó nhìn hơn.

Trong lúc nhất thời ngay khi bên phía Tòa án Tối cao tuyên bố ngay lập tức

bãi bỏ Dự luật Ái quốc trong thời chiến, ông ta đã liền nhận được tin

tức này rồi, cho nên mới có được một màn cùng với Đỗ Thiếu Khanh chậm

rãi thong thả du hành trên bãi cỏ tuyết lúc trước.

Thời điểm khi

mà các thế lực lớn bên trong Liên Bang cũng đều cho rằng Chính phủ Liên

Bang mà ông ta đang lãnh đạo sẽ bởi vì phán quyết thẩm tra vi phạm tinh

thần Đệ Nhất Hiến Chương này mà gặp phải sự suy sụp to lớn, khi mà bản

thân Tổng thống tiên sinh sẽ bạo nộ như sấm, thế nhưng mà ông ta vẫn như cũ duy trì sự bình tĩnh vô cùng, thậm chí lại còn có thể bình thản, yên lặng cùng với thê tử ở trong căn nhà ăn nhỏ mà ăn một bữa cơm trưa đơn

giản như thế này.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cho rằng chính mình sẽ có thể mãi vẫn luôn bảo trì sự bình tĩnh này đi xuống, nhưng mà không ngờ

đến, ở bên cạnh bàn ăn bên trong căn phòng tràn ngập không khí gia đình

ấm áp thân tình như thế này, nhìn thấy những tin tức đồng dạng như vậy,

cùng với việc ở trong văn phòng làm việc, trước mặt các quan viên thuộc

cấp nghe được những tin tức đó, là một sự cảm thụ hoàn toàn khác biệt

nhau.

Nghe gã phóng viên hiện trường hưng phấn đưa tin, nhìn thấy những dân chúng bình thường suốt mười mấy năm nay mãi luôn hoặc là

nhiệt tình hoặc là trầm mặc ủng hộ chính mình, hiện tại lại có càng ngày càng nhiều người gia nhập vào trận doanh chống đối lại chính mình, ông

ta đột nhiên nghĩ thấy chén canh nóng nêm nếm cẩn thận của thê tử mình

hiện tại đã trở nên không có bất cứ mùi vị gì nữa!

Đột nhiên một

bàn tay ấm áp chợt nhẹ nhàng đặt lên trên bả vai của ông ta, thong thả

vuốt ve nhè nhẹ, tỏ vẻ sự an ủi cùng với thấu hiểu của chính mình. Bàn

tay Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng đưa lên, vỗ vỗ nhẹ bàn tay kia.

Tổng thống phu nhân đang đứng sau lưng ông ta, nhẹ giọng nói:

- Bố Nhĩ, đừng quên rằng năm đó em cũng là một vị luật sư, tuy rằng mãi

cũng chỉ là trợ lý riêng của anh thôi, nhưng mà ngay bắt đầu từ ngày đầu tiên khi cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến kia bắt đầu công bố ra

ngoài, em đã biết nó là một Dự luật có vấn đề.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một lát, sau đó mới hồi đáp:

- Em thân yêu, anh rất rõ ràng cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến kia

không chỉ là có vấn đề, mà thực tế hoàn toàn là một bộ dự luật tàn ác!

Ông ta quay đầu nhìn lại, ánh mắt trìu mến nhìn chằm chằm vị thê tử của chính mình, nghiêm túc nói:

- Nhưng mà Liên Bang vào giờ phút này cần có một bộ dự luật tà á, liền

giống như là một người bị bệnh nan y thật nặng đang nằm chờ chết, phi

thường cần một loại thuốc men kích thích tinh thần phi pháp vật, trợ

giúp bọn họ chống đỡ qua được khoảng thời gian nguy khốn này.

-

Những người có xuất thân học tập qua pháp luật rất dễ dàng phán đoán ra

được, cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến kia một khi tiến vào trình tự thẩm tra vi phạm tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương, khẳng định là sẽ bị vị

lão Pháp quan của Tòa án Tối cao kia mạnh mẽ gạt bỏ. Cho nên tôi cùng

với bên phía Chính phủ đã làm ra rất nhiều những hành động để bảo hộ cho nó!

Ông ta đứng thẳng người lên, trên khuôn mặt ngăm đen lại hiện lên một tia nụ cười tự giễu nồng đậm, tiếp tục nói:

- Chính là bên phía Chính phủ lại không thể nào ngờ đến, chúng ta nắm

trong tay những cơ cấp bạo lực cường đại nhất, vẫn luôn một mực tự ức

chế một cách gian na, thế nhưng địch nhân của chúng ta lại có thể không

một chút cố kỵ như thế, không thèm để ý đến pháp luật Liên Bang, bắt đầu vận dụng đến những thủ đoạn bạo lực.

Những lời này của ông ta chính là chỉ đến cuộc tập kích về phía trung tâm an dưỡng Vĩnh Xuân Thị.

- Là do bên phía đám đại gia tộc kia làm hay sao?

Tổng thống phu nhân có chút sầu lo, hỏi.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lắc lắc đầu, nói:

- Là do Hứa Nhạc làm! Mặc kệ có phải là do bọn họ đứng ở phía sau màn bay ra, thậm chí thôi động việc này hay không, nhưng đám đại gia tộc kia

vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thừa nhận. Hơn nữa bên phía Chính phủ

cũng không thể nào tìm được bất cứ chứng cớ gì cả.

Nghe được cái

tên Hứa Nhạc, trên mặt của Tổng thống phu nhân nhất thời hiện lên một

tia khiếp sợ nhàn nhạt, sau đó bà ta mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng,

cũng không có tiếp tục nói thêm bất cứ cái gì, chỉ là bưng theo một mâm

thức ăn, rời đi.

Đẩy ra cánh cửa một căn phòng ngủ trên lầu hai,

bà ta nhìn về phía cô con gái cưng đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ chơi đùa

trò chơi trên điện thoại di động, nở nụ cười hòa ái, nói:

- Đại Nhi, ăn cơm nào con!

Mạt Đại Nhi tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân đang lộ ra nụ cười hòa ái

ngọt ngào, buông cái điện thoại di động trong tay mình xuống, chậm rãi

đi tới trước bàn ăn nhỏ. Vị Đệ nhất Thiên kim của Liên Bang hiện tại đã

trổ mã thành một cô nàng tiểu thư xinh đẹp lòng người, thế nhưng lại tựa hồ vẫn như cũ không nguyện ý nói chuyện quá nhiều.

Tổng thống phu nhân trìu mến vuốt ve mái tóc quăn trên đầu con gái, thở dài nói:

- Đã sớm qua đi ba năm rồi, Hứa Nhạc hắn cũng đã xác thực chính là một

người Đế Quốc, con thân yêu, đến tột cùng thì lúc nào con mới bằng lòng

tha thứ cho phụ thân của con, cùng ông ấy ăn cơm chung một bàn ăn chứ?

Mạt Đại Nhi tiểu thư trầm mặc cùng với món thịt băm chưng đậu nành tiến

hành chiến đấu, quật cường không chịu trả lời câu hỏi này của bà ta.