Gian Khách

Quyển 4 - Chương 363: Nơi ẩn thân không ai ngờ đến

Trong toàn bộ Liên Bang từ trước đến nay cũng chỉ có hai khẩu ACW mà

thôi, mà một khẩu trong đó chính là đã từng được Thi công tử sử dụng để

bắn phá Tòa nhà Nghị Viện, mà một khẩu còn lại, nghe đồn là mãi vẫn nằm

trong tay của Lâm Bán Sơn.

Những lời đồn từ trước đến nay vẫn

luôn có nguồn phát ra, cho nên cái này hẳn cũng là một cái sự thật. Khẩu ACW thứ hai kia trong mấy năm gần đây vẫn luôn thủy chung nằm yên lặng

chờ đợi ở trong một căn hầm nào đó, mãi cho đến khi bị Trương Tiểu Hoa

lấy đi.

Hắn biết được rõ ràng cái khẩu súng lớn kia có được một

loại ma lực khủng bố đến mức như thế nào, bên trong cái tràng chiến

tranh này khẳng định có thể sắm vai một kỳ binh cực kỳ hữu hiệu, nhưng

mà khi Lâm Bán Sơn yêu cầu hắn giao khẩu súng này cho Hứa Nhạc, một gã

người Đế Quốc kia, hắn thế nhưng lại không có bất cứ sự do dự nào cả.

Bởi vì từ trước đến giờ Trương Tiểu Hoa vẫn chưa bao giờ từng hoài nghi qua sự phán đoán của Lâm Bán Sơn cả.

Ánh sáng của ngọn đèn lúc tối tăm lúc sáng rõ từ bên trong các căn nhà, các cửa hàng dọc hai bên đường lớn thỉnh thoảng quẳng ném ra ngoài đường.

Gã nam nhân có hình xăm đóa hoa lớn trên gáy cứ như vậy mà trầm mặc hành tẩu bên trong đêm tối cùng với những bông tuyết rơi rơi khắp nơi. Nương theo cước bộ ổn định mà nhanh chóng của hắn, độ cao của những tòa kiến

trúc dọc hai bên đường cũng dần dần giảm xuống, phong cảnh trở nên hỗn

độn hơn, mà hoàn cảnh cũng dần dần bắt đầu trở nên ồn ào hơn.

Một chiếc xe taxi chạy ca đêm lúc này đang đậu bên ngoài một cửa hàng sữa

chữa. Gã tài xế taxi bên trong xe đang gục đầu híp mắt trên ghế tài xế,

tựa hồ như là đang ngủ. Không ai để ý đến, khi mà ánh mắt không một tia

cảm xúc của Trương Tiểu Hoa xẹt qua chiếc taxi, gã tài xế taxi có chút

khẽ nâng tay lên, phẩy phẩy mấy cái, ý bảo an toàn.

Trong một

quán thịt nướng phía trước, ông chủ quán đang quơ quơ một bó rau xanh

lớn trong tay mình. Bà chủ quán tướng tá mập mạo thì khẽ nhẹ nhàng huy

động hai bàn tay mập mạp tràn đầy mỡ của chính mình phía sau mông, giống như là đang xua đuổi đi mấy con muỗi căn bản không hề tồn tại vậy.

Trên con phố nhỏ mà Trương Tiểu Hoa nhanh chóng đi qua, thỉnh thoảng lại

xuất hiện những dân chúng thành thị bình thường không chút bắt mắt giống như vậy. Bọn họ đều dùng dấu hiệu tay, hoặc là ánh mắt, hoặc là điệu

bộ, để nói ra những ngôn ngữ đặc biệt chỉ có trong giới hắc đạo.

Cứ như vậy, gã nam tử thân thể khôi ngô cường tráng đang bị Chính phủ Liên Bang truy nã gắt gao, cứ một đường mà an toàn đi vào Khu phúc lợi duy

nhất bên trong Đặc khu Thủ Đô: Hoàng Phong Trang.

Cái gọi là Khu phúc lợi, chẳng qua chính là một cách xưng hô khác của Khu dân nghèo mà thôi.

Những dân chúng ở trong này trên cơ bản cũng đều không có công việc thu nhập

chính thức. Thu nhập của bọn họ bình thường vô cùng thiếu thốn, phần lớn là phải nương dựa vào phúc lợi của xã hội, đúng thời hạn thì đi lãnh

loại thịt hợp thành năng lượng cao ngán ngẫm, cùng với lãnh một phần

tiền trợ cấp xã hội cực kỳ ít ỏi. Bọn họ ở trong những căn nhà cho thuê

giá cực rẻ do bên phía Chính phủ cung cấp, đưa những đứa nhỏ đi vào các

ngôi trường học là nhóm người có tiền của cực kỳ khinh thường, cuộc sống cứ như vậy phi thường khốn khổ.

Giống hệt như những gì mô tả bên trong các bộ sách lịch sử xã hội trong trường học, những khu vực có

cuộc sống khốn khổ vẫn luôn dễ dàng nảy sinh ra tội ác. Bên dưới các khu cống thoát nước thường xuyên tìm thấy những mảnh chiếu, chăn gối do

những ả gái điếm nghèo lựa chọn làm chỗ hành nghề. Trong các khu vực

đường ray xe điện ngầm tràn ngập mùi vị khói thuốc cùng với mùi nước

tiểu đọng lâu ngày vẫn luôn tràn ngập những sòng bạc phi pháp tự phát.

Bên trong những con hẻm nhỏ là bóng dáng của các tay buôn ma túy… Những

hình ảnh này đều là những hình ảnh thông thường nhìn thấy nhất ở cái khu vực này.

Trương Tiểu Hoa đi đến một tòa kiến trúc khá lớn, đưa

tay xốc lên một cái rèm che cửa lớn làm bằng thảm cỏ rẻ tiền, vẻ mặt

không một chút biểu tình đi vào một gian đại tạp viện lớn. Hắn men theo

cái hành lang dài lâu ngày không quét dọn, tránh đi mấy đống rác rưởi

tạp vật ngăn đầy dọc theo cái hành lang dài, một đường băng ngang qua

rất nhiều căn phòng với những cánh cửa gỗ sứt mẻ nửa đóng nửa mở.

Xuyên thấu qua các khe hở trên các cánh cửa, có thể nhìn thấy những người bên trong các căn phòng này, có người thì đang xem TV, có người bộ dáng

khẩn trương bận rộn, có người thì trên mặt chỉ có thần tình chết lặng.

Có những đứa bé trai đang cùng với đám phần tử hắc bang chơi trò chơi

múa may với những thanh dao găm sắc bén, hơn nữa bộ dáng lại là cực kỳ

hưng phấn, có phòng thì bên trong là một gã trung niên nhân đang trùm

một cái mền rách rưới lên trên nửa thân người của mình, miệng mồm không

ngừng thở hào hển, nằm đè lên người một ả gái điếm, thân thể không ngừng nhấp nhô cử động…

Vẻ mặt của Trương Tiểu Hoa nhìn qua vẫn như cũ không một chút biểu tình, ánh mắt thì luôn luôn nhìn thẳng về phía

trước, thế nhưng trên thực tế thì suốt con đường mà hắn đi qua, hắn đã

một phen đem các hình ảnh bên trong tất cả các căn phòng kia nhìn qua

một lượt.

Trong những căn phòng này, ngoại trừ đám thuộc cấp cực

kỳ trung thành cùng với có khả năng của hắn ra, còn có rất nhiều người

mà quần áo, khí chất trên người cùng với hoàn cảnh bên trong Hoàng Phong Trang này cực kỳ không tương xứng với nhau, những người đó đều là con

tin của bọn họ!

Có ăn, có mặc, còn có thể thỏa mãn nhu cầu sinh

lý cơ bản nhất nữa, trạng thái tinh thần của những con tin kia nhìn qua

bộ dáng cũng rất không tệ, ít nhất khoảng cách cho đến lúc tiến vào

trạng thái điên cuồng vẫn còn rất xa nữa. Sau khi Trương Tiểu Hoa xác

nhận được điểm này, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra thần tình hài lòng.

Đi đến bên cạnh cửa sau của đại tạp viện, hắn hướng về phía gã trung niên

nhân với biểu tình vô cùng kính cẩn, khẽ gật gật đầu một cái, sau đó

nhanh chóng lách người đi thẳng ra ngoài.

Tại cổng sau của đại

tạp viện, giữa bầu trời đổ đầy tuyết trắng, có một chiếc ô tô bộ dáng

cực kỳ bình thường đang đậu ở nơi đó. Trương Tiểu Hoa nhanh chóng mở cửa xe ra, ngồi vào ghế tài xế. Hắn đưa tay tiếp nhận điếu thuốc lá mùi thô người bên cạnh mới đưa qua, nhẹ nhàng hút lấy hai ngụm. Bởi vì nguyên

nhân dáng người của hắn quá mức khôi ngô cường tráng, một hơi dài của

buồng phổi hắn nhất thời khiến cho điếu thuốc lá mùi thô sáng rực lên

một mảnh, sương khói nhất thời trong khoảnh khắc tràn đầy khắp cả trong

xe.

Hàn Sở đang ngồi ở hàng ghế phía sau khẽ cau mày lại một

chút. Hắn móc từ trong túi áo ra một cái khăn tay bằng tơ tằm sang quý,

che kín lại mũi miệng chính mình, bắt đầu càng không ngừng ho khan sặc

sụa. Trên khuôn mặt tái nhợt như quỷ của hắn nhất thời xuất hiện vài

tầng đỏ ửng cực kỳ tiên diễm.

- Tôi thật sự hiểu được, một nguồn

tin tức truyền thông có quyền uy ở trong tràng chiến tranh này có thể

tạo thành những tác dụng hữu hiệu to lớn đến mức nào, khụ khụ…

Hàn Sở buông cái khăn tay tơ tằm trên miệng mình xuống, lắc lắc đầu, khẽ nhíu mày, nói:

- Nhưng mà chuyện tình mà tôi không hiểu nổi đó chính là, bắt cóc đám

thân nhân, người nhà của đám nhân viên Đài truyền hình, đến tột cùng là

có thể tạo thành được bao nhiêu tác dụng cơ chứ? Nếu như bọn họ báo cho

cảnh sát thì phải làm sao bây giờ?

- Chuyện tình xảy ra bên Nam Khoa Châu bên kia, đã chứng minh cái loại phương pháp bạo lực dạng này là có hiệu quả rồi!

Trương Tiểu Hoa nhẹ nhàng vuốt ve cái đỉnh đầu bóng loáng của chính mình, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:

- Nếu như kinh động đến Tổng cục Cảnh sát, khẳng định là sẽ có phiền toái nhất định. Chẳng qua chúng ta cũng nên đánh cược một phen, đánh cược

xem mấy vụ Chủ quản tiên sinh của Đài truyền hình bên kia cũng sẽ không

có được dũng khí giống như Bob cùng với Ngũ Đức vậy!

Ánh mắt của

Hàn Sở dừng lại ở bên phía tay phải trống rỗng không có gì của Trương

Tiểu Hoa, đồng tử trong mắt hơi có chút co rụt lại, âm hàn đáng sợ giống hệt như một đầu độc xà âm hàn đáng sợ. Thanh âm của hắn biến thành sắc

bén mà lạnh như băng, nói:

- Thật sự cứ như vậy mà cấp cho gã người Đế Quốc kia hay sao?

- Ừm!

Vẻ mặt Trương Tiểu Hoa không một chút biểu tình, hồi đáp.

- Chuyện tình này thật sự là rất thú vị a! Cái vị Thái Tử gia kia của Đế

Quốc tựa hồ như phi thường tín nhiệm chúng ta. Kỳ thật tôi vẫn luôn một

mực mong chờ hắn dùng tính mạng của Lý Phi Nhung cùng Lâm Tích Phong để

mà uy hiếp chúng ta, kết quả là hắn cũng không có cấp cho tôi cái cơ hội để mà hồi báo này!

Ánh mắt Hàn Sở khẽ cụp xuống một chút, bên trong câu nói đơn giản lại ẩn chứa một cỗ ý tứ cường hãn phi thường mạnh mẽ.

Trương Tiểu Hoa cũng chỉ trầm mặc, không nói lời nào.

o0o

Chiếc xe ô tô cứ như vậy thong thả băng xuyên qua phiến quảng trường hỗn độn

nghèo nàn này. Trên phần cửa kính xe mở ra nửa chừng thỉnh thoảng lại

phun ra những luồng khói thuốc lá mùi thô cao cấp nồng đậm. Những luồng

khói thuốc kia rót vào bên trong đám bông tuyết đang rơi rơi khắp nơi,

tung bay tán loạn trong không trung.

Hơn mười phút đồng hồ sau

đó, chiếc xe ô tô bề ngoài vô cùng bình thường này đã lái vào bên ngoài

khu vực một đám kiến trúc bề ngoài vô cùng bình thường ở phía Tây của

Đặc khu Thủ Đô. Ánh sáng của ngọn đèn pha ô tô chói mắt chiếu sáng lên

đám bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống bên ngoài đám kiến trúc cao tầng

kia. Trong đêm tối cũng không có ai phát hiện ra bốn phía xung quanh đám kiến trúc này mơ hồ ẩn hiện những điểm bố trí hỏa lực hạng nặng ở bốn

phía xung quanh.

Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra. Trương Tiểu Hoa

cùng với Hàn Sở ngồi trên chiếc ô tô bình thường kia, cũng không phải

tiếp nhận bất cứ kiểm tra thân phận nào cả, cứ như vậy mà tiến nhập vào

bên trong đám kiến trúc cao tầng tĩnh lặng mà đề phòng cực kỳ sâm nghiêm này.

Những căn kiến trúc theo kiểu nhà kho thấp mà cực dài,

chiếm đa phần diện tích mặt đất. Dọc theo các con đường là những đường

dây dẫn điện cao áp, mơ hồ trong các căn kiến trúc phát ra thanh âm điện cơ vù vù trầm thấp. Những cuộn khói trắng xa xa bốc lên từ các thiết bị xử lý nước thải hóa chất, chứng minh cái đám kiến trúc to lớn này là

một cái nhà xưởng nào đó.

Chiếc ô tô chạy thẳng một mạch vào

trong, cuối cùng dừng lại bên ngoài một gian nhà xưởng nào đó. Trương

Tiểu Hoa cùng với Hàn Sở nhanh chóng xuống xe tiến vào, theo một cái

hành lang dài trong suốt hướng sâu bên trong nhà xưởng mà bước đi.

Bên kia hành lang dài với hai lớp vách làm bằng thủy tinh trong suốt chính

là một dây chuyền sản xuất toàn bộ đều là tự động hóa. Vô số những máy

móc thiết bị tiên tiến tinh vi đến cực điểm, đang ở bên trong môi trường khử bụi gần như là chân không đang không ngừng hoạt động. Những cánh

tay máy móc với các đầu kim nhọn nhỏ bé đến mức gần như bằng mắt thường

không thể nào nhìn thấy rõ ràng, nhanh như tia chớp đâm ra rồi lại thu

hồi trở về, phảng phất như là đang tiến hành công tác chạm trổ tinh vi

đối với một phiến vi mạch nhỏ không đầy hai ly bên trên cái dây chuyền

sản xuất.

Nếu như lúc này kẻ đang hành tẩu trên cái hành lang dài trong suốt chính là Hứa Nhạc mà nói, thì hắn tuyệt đối sẽ cực kỳ khiếp

sợ đối với những gì mà hắn nhìn thấy trước mắt. Thậm chí hắn còn rất có

thể sẽ dán hai mắt sát vào bức vách thủy tinh mà kinh ngạc ngẩn người

quan sát cái dây chuyền sản xuất tiên tiến bên dưới. Bởi vì những thiết

bị cao cấp vi mô tinh tế như thế kia, cho dù là ở trong Sở Nghiên Cứu

của Công ty Cơ khí Quả Xác cũng đều không thể tìm thấy được.

Thế

nhưng biểu tình trên mặt Trương Tiểu Hoa cùng với Hàn Sở cũng không có

bất cứ tình tự gì khác thường cả, vẻ mặt vẫn như cũ không một chút biểu

tình, hoặc là hai má trắng bệch mà trầm mặc đi tới.

Thời điểm ban đầu khi lần đầu tiên tiến vào trong căn nhà xưởng này, bọn họ cũng đã

từng phi thường rung động. Thế nhưng về sau lại phát hiện ra đại não

chính mình bởi vì thiếu khuyết đi lối suy nghĩ ăn khớp của một Công

trình sư cao cấp, cho nên căn bản không thể nào hiểu nổi những thiết bị

này tiên tiến đến mức nào, cho nên cũng chỉ đành phải không thèm nhìn

tới nữa.

Trong một căn văn phòng nằm cuối cái hành lang trong

suốt, chỉ có duy nhất một vị nam nhân trung niên mặc trên người một bộ

đồng phục công nhân màu xanh lục nhạt. Lúc này vị nam nhân trung niên

kia đang cúi đầu cẩn thận đọc những số liệu trên bàn điều khiển ghi chép điện tử. Tuy rằng bộ đồng phục công nhân kia có chút rộng thùng thình,

thế nhưng lại vẫn như cũ không thể che khuất được bả vai vững chắc như

núi của hắn.

Lâm Bán Sơn, bộ dáng giống hệt như một vị Công Trình Sư cao cấp, nghe thấy có người bước vào phòng, nhất thời ngẩng đầu lên. Hắn nhìn về phía hai gã đồng bạn cũng đồng thời cũng là thuộc cấp đắc

lực nhất của chính mình, khẽ mỉm cười nhàn nhạt, nói:

- Xem ra sự tình thật sự rất thuận lợi!

- Sau khi xác nhận rõ ràng Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức đã

được giao cho Bộ chỉ huy của Cuộc hành quân Trầm mặc, tôi đã dựa theo sự phân phó của anh, đích thân một phen đem khẩu súng kia giao lại cho

hắn.

Trương Tiểu Hoa nhẹ nhàng hồi đáp.

Hàn Sở đứng bên

cạnh Trương Tiểu Hoa, trầm mặc một lúc thật lâu, phát hiện Lâm Bán Sơn

sau khi nghe xong Trương Tiểu Hoa báo cáo tình hình, vừa chuẩn bị cúi

đầu xuống tiếp tọc đọc những ghi chép công việc điện tử bên dưới, rốt

cuộc cũng không thể tiếp tục đè nén sự lo âu trong lòng mình, hắn đưa

tay lên cởi bỏ hai cái nút áo trên cùng của bộ lễ phục màu đen trên

người mình, nhíu mày hỏi:

- Nếu như sau này bị người khác phát

hiện ra, chúng ta cùng với một gã người Đế Quốc bắt tay đối phó với

Chính phủ, hơn nữa cái gã người Đế Quốc kia lại còn là một vị Thái Tử

gia, như vậy khẳng định là sẽ mang tiếng xấu vạn năm a!

- Mang tiếng xấu vạn năm?

Lâm Bán Sơn khẽ ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Tôi không quan tâm đến mấy chuyện này!

Phảng phất như là trộm nghe được câu nói tràn đầy tà ác vô vị nhưng lại làm

cho người khác có cảm giác vô cùng tiêu sái này, những luồng gió lạnh

bên ngoài căn nhà xưởng nhất thời chợt trở nên càng thêm mãnh liệt hơn.

Một tầng tuyết hoa trắng mỏng vừa mới bám lên đỉnh của căn nhà xưởng bị

luồng gió rét lạnh gào thét dễ dàng nhấc lên, cuốn thẳng lên trên bầu

trời xa xa.

Mảng bông tuyết kia bị luồng gió gào thét thổi quét

cho quay cuồng không ngừng, bay loạn lên càng ngày càng cao, sau đó nhẹ

nhàng mềm mại lại một lần nữa chậm rãi rơi xuống, rơi ra bao phủ khắp

các nơi khu vực nhà xưởng rộng lớn chiếm đến hơn mười bốn km vuông ở nơi này, lại cũng rơi xuống một tấm bia màu đen ở bên cạnh phiến rừng tùng

nhỏ nằm bên ngoài cửa nam của khu nhà xưởng.

Cái tấm bia đá màu

đen tuyền bóng loáng, trên đầu đội một lớp tuyết trắng tinh, phảng phất

như là đang đội trên đỉnh đầu một cái mũ màu trắng buồn cười vậy, trên

tấm bia đá còn có khắc một hàng chữ rõ ràng:

Căn cứ sản xuất chíp vi mạch nhân thể cơ bản tiêu chuẩn Số 24 của Cục Hiến Chương!

Kể từ sau khi sự kiện đổ máu tại Thủ phủ Nam Khoa Châu diễn ra, bên phía

Lâm Viên cũng đã bị đóng cửa, Chính phủ Liên Bang bắt đầu tiến hành lùng bắt Lâm Bán Sơn cùng với đám thuộc cấp trung thành đi theo hắn ta, ý đồ muốn đem cái đạo thế lực hắc ám chống đối này trực tiếp dập tắt đi.

Nhưng mà ai có thể ngờ đến nổi, cái vị Quân vương của Bách Mộ Đại kia

hiện tại chính là đang ẩn thân bên trong một xưởng sản xuất chíp vi mạch nhân thể nào đó của Cục Hiến Chương Liên Bang!

Không hề nghi ngờ, đối với Lâm Bán Sơn mà nói, nơi này chính là địa phương an toàn nhất trong thời điểm hiện tại.

o0o

Tuyết trắng vẫn như cũ không ngừng rơi rơi bên ngoài cửa sổ, Trương Tiểu Manh ngắm nhìn bức tượng Tiểu tổ năm người đã bị bám đầy tuyết trắng đứng

ngây người giữa Quảng trường Hiến Chương rộng lớn, bên trong ánh mắt mơ

hồ ẩn hiện một tia ưu sầu nhàn nhạt.

Đột nhiên bên ngoài cửa

phòng chợt vang lên một trận thanh âm gõ cửa theo âm luật đặc thù. Thời

gian sáng sớm như thế này lại bị người khác quấy rầy việc nghỉ ngơi, bất luận là kẻ nào cũng đều sẽ nghĩ thấy không được thoải mái, nhưng mà

Trương Tiểu Manh cũng chỉ là bình tĩnh xoay người lại, đem mái tóc dài

xõa tán loạn sau lưng buộc lại thành một cái đuôi ngựa, sau đó đi ra mở

cửa.

Nơi này chính là bên trong Tòa nhà Nghị Viện luôn luôn được

đề phòng phi thường sâm nghiêm, bản thân Trương Tiểu Manh lại là quan

viên cao cấp nhất của Phiến quân Thanh Long Sơn đồn trú dài hạn tại Đặc

khu Thủ Đô, phụ trách cái phiến biển sâu Khoa IV kia của Phiến quân. Vào thời điểm này mà đến đây quấy rầy nàng ta, tự nhiên chính là thuộc cấp

trực tiếp truyền đạt tin tức của cô nàng, thông tin truyền đến tự nhiên

là phi thường quan trọng.

Đương nhiên, hiện tại nàng ta có thể

bình tĩnh giống như hiện tại vậy, càng là bởi vì ngày hôm nay cô nàng có chuyện khiến cho đặc biệt thức sớm.

- Bob cùng với Ngũ Đức đột

nhiên xuất hiện ở hiện trường buổi tập hợp biểu tình, dựa theo chỉ thị

của ngài, tổ chức đã bắt đầu tiến hành điều tra truy ngược lại, hiện tại đã bước đầu có được một ít kết quả khả quan.

Gã thuộc cấp nam

tính của cô nàng, với thân phận công khai bên ngoài chính là một vị phó

quan quản lý bộ phận cảnh vệ của Thanh Long Sơn, nhìn về phía Trương

Tiểu Manh, thần tình khẩn trương hồi báo:

- Căn cứ theo tin tức

tình báo từ người của chúng ta trong Bộ Quốc Phòng truyền về, thì ngày

hôm qua, lúc mười hai giờ trưa theo múi giờ của Đặc khu Thủ Đô, là lúc

sáu giờ chiều tại Vĩnh Xuân Thị, trung tâm an dưỡng trực thuộc Quân khu I đã xảy ra một hồi sự kiện tập kích, mà bên phía công kích hẳn là đám

cựu quân nhân xuất thân từ Tiểu đội 7!

Trương Tiểu Manh khẽ gật gật đầu mấy cái.

Gã thuộc cấp nhìn nhìn cô nàng một chút, muốn nói gì lại thôi, sau một lát chần chừ, mới tiếp tục nói:

- Căn cứ theo báo cáo của nhân chứng hiện trường, thì xác nhận cựu Thượng tá Liên Bang, Hứa Nhạc cũng đã xuất hiện tại hiện trường tập kích!

Câu chuyện xưa về mối tình đầu ngây ngô giữa cô nàng Thanh Long Sơn Chi

Diệp cùng với vị cựu anh hùng chiến đấu của Liên Bang, tuy rằng cũng

không phổ biến rộng rãi, có nhiều người biết bằng câu chuyện xưa về cuộc đính hôn mờ ám giữa nam đương sự cùng với cô gái thần tượng quốc dân

Liên Bang, nhưng cũng không phải là thuộc hàng bí mật tuyệt đối gì. Ít

nhất tất cả những con cá ẩn nấp bên trong phiến biển sâu này cũng đều

biết rõ ràng một vài khu vực, lĩnh vực nào đó của cô nàng nữ lãnh đạo

trẻ tuổi của chính mình mà không ai được phép đụng đến.

Nhưng mà

ra ngoài sự dự kiến của hắn chính là, biểu tình trên mặt của Trương Tiểu Manh cũng không có cái gì khác thường cả, mà chỉ là nhẹ nhàng ừm nhẹ

một tiếng.

Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Trương Tiểu Manh chậm rãi đi vào trong buồng vệ sinh, liếc mắt nhìn gã nam nhân với biểu tình trên mặt phi thường mất tự nhiên đang ngồi trên chiếc xe lăn, thoáng

trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới thấp giọng hỏi:

- Anh tên Đạt Văn Tây à? Là Hứa Nhạc cấp cho anh một cái chú ý điên cuồng như vậy,

lựa chọn phương thức xuất hiện kỳ quái như vậy sao? Hắn ta… còn có nói

những điều gì khác nữa hay không?