Buổi tối cùng ngày hôm đó, Bảo La từ chỗ Đại học Hoàng gia II lại chạy
về nhà, bên trên quần áo lại tràn đầy dấu vết bùn đất cùng với vết trầy
xước.
Trong lúc ăn cơm tối, tâm trạng của hắn có chút hưng phấn
nhàn nhạt. Sau khi gắp được vài đũa thức ăn, rốt cuộc tiểu tử này cũng
không nhịn nổi nữa ánh mắt nghi hoặc của mẫu thân cùng với Hứa Nhạc, hắn khẽ buông đôi đũa xuống, thoáng cúi đầu, nói:
- Con đã báo danh tham gia đặc huấn quân sự trong trường Đại học.
Đại thẫm Tô San có chút giật mình, khẽ hít sâu một hơi, đưa tay lên che miệng mình lại, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn ngập hơi thở tuổi trẻ của Bảo La, thoáng do dự một lát rồi mở miệng khuyên:
- Hiện tại đám người Liên Bang cũng chỉ vừa mới thông qua thông đạo không gian mà thôi. Thế cục cũng chưa đến nổi khẩn trương như vậy đâu. Em chỉ là một gã sinh viên của Khoa cơ giới, như thế nào lại đến phiên em đi
đánh giặc cơ chứ?
- Dù sao hiện tại cũng đã đến lúc phải chuẩn bị trước một chút.
Bảo La vô cùng nghiêm túc, nghiêm mặt trả lời:
- Ca ca, em biết anh đối với Hoàng Thất Đế Quốc có oán niệm không nhỏ, kỳ thật chúng em cũng giống như anh vậy. Vấn đề chính là hiện tại quốc gia của chúng ta đã đứng trước thời điểm sinh tử tồn vong rồi. Đồng bào của chúng ta hiện tại đang rơi vào cảnh huyết hỏa chiến loạn. Ca ca, hãy
quên đi những cừu hận cùng với các âm mưu chính trị kia đi.
Tiểu tử kia đưa tay vỗ vỗ bả vai của Hứa Nhạc, có chút cảm khái nói:
- Chúng ta cũng không phải chiến đấu vì Hoàng đế Bệ hạ, mà chính là chiến đấu vì chính bản thân mình.
Đại thẫm Tô San chậm rãi buông cái thìa canh đang cầm trong tay xuống, trên khuôn mặt mập mạp chợt hiện lên một tia kiêu ngạo cùng vẻ mặt có chút
vui mừng. Bà ta đưa bàn tay múp míp của mình đặt lên trên bả vai có chút gầy yếu của đáu con trai, ôn tồn nói:
- Hãy làm những chuyện mà con muốn làm đi!
- Vâng!
Bảo La dùng sức gật mạnh đầu một cái.
Hứa Nhạc im lặng không nói thêm gì. Hắn nhìn chằm chằm về phía gã thiếu
niên Đế Quốc mà trên mặt còn chưa thoát khỏi tính trẻ con này, nghĩ đến
chuyện hắn có thể gia nhập vào chiến trường tràn đầy huyết hỏa chiến
loạn, tâm tình nhất thời liền có chút khẩn trương.
Hắn lúc này
chính là nghĩ muốn dạy cho tên tiểu tử này một vài bổn sự có thể tự bảo
mệnh chính mình khi gia nhập chiến trường, nhưng mà sau khi nghĩ đi nghĩ lại, làm như vậy chẳng phải chính là không có trách nhiệm đối với chính đồng bào của mình hay sao?
Cái gã thanh niên trẻ tuổi dị quốc
tốt bụng này, đối với chính bản thân mình từng có cái ân cứu mạng, lại
có cảm tình vô cùng tốt đối với chính mình. Hiện tại hắn sắp gia nhập
chiến trường, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó ở trên chiến trường
cầm súng chỉ thẳng về phía mình, cùng mình đối súng lẫn nhau. Sau đó một bên sẽ phải đau khóc mà đưa tiễn bên kia… Dựa theo khái niệm bình
thường mà nói, Hứa Nhạc hẳn là phải phi thường buồn bực, cùng với đau
đầu giày vò giãy dụa mới đúng.
Nhưng mà bản thân Hứa Nhạc trước
đây khi còn ở trên chiến trường Tây Lâm đã từng gặp qua rất nhiều những
hình ảnh chiến hữu chết đi, hoặc là may mắn còn sinh tồn trở về. Nhất là hiện tại bản thân mình đã bị bắt giữ đến Đế Quốc. Bản thân mình đã từng gặp phải không biết bao nhiêu chuyện sinh tử trong nháy mắt, khiến cho
tính cách của Hứa Nhạc cũng có những sự thay đổi nhất định. Hoặc nói
chính xác hơn là hắn đã khôi phục trở lại cái trạng thái tâm lý của một
gã cô nhi ở tại Phố Chung Lâu tại Đại khu Đông Lâm năm xưa. Đối với
những vấn đề tạm thời không thể nào giải quyết nổi, hiện tại không thể
giải quyết nổi, hắn liền không nghĩ đến, không hỏi tới. Hơn nữa trong
lòng hắn lại mang theo tràn ngập một loại hơi thở tự tin, giảo hoạt của
một gã cô nhi giang hồ.
Hắn tin tưởng rằng, nếu như cái ngày đó
thật sự xảy ra, bản thân mình nhất định có thể tìm ra được biện pháp
giải quyết tốt nhất.
Bảo La thì bận việc quân huấn cùng với các
buổi du hành tuyên truyền trên phố. Đại thẫm Tô San thì lại bận việc
kiếm tiền, sau đó lại một phen đem tiền, có chút không mấy dễ dàng, đem
đổi thành các hiện kim có giá trị khác, nhằm tránh đi vấn đề đồng tiền
mất giá trong chiến tranh sau này. Có đôi khi bà ta còn đi đến các nơi
quản lý đón nhận những vật phẩm chuẩn bị cho tràng chiến trang có thể
xảy ra bất cứ lúc nào.
Hứa Nhạc thì thân là một gã quân nhân Liên Bang lại hồn nhiên không có chút tự giác đối với việc chuẩn bị chiến
đấu, cho dù là vì bên mình hay cho nên đối phương gì cũng vậy. Hắn vẫn
như trước thường xuyên lui tới các cửa hàng linh kiện điện tử, chuẩn bị
sửa chữa các máy truyền hình bắt sóng tín hiệu điện tử lậu, mài dũa các
loại linh kiện quan trọng bằng kim loại không phù hợp, hoặc ở trong lầu
các im lặng của tòa tiểu viện mà trải qua cuộc sống ấm áp, hoàn toàn
không để ý tới những biến đổi ở nên ngoài.
Cũng không ai biết
rằng, mỗi ngày khi mà hắn đi đến các quán ăn trong khu chợ trời mua thức ăn, hắn lại luôn luôn ngồi trên cái quán ăn đối diện với tòa đại viện
màu trắng kia, lặng lẽ quan sát trong một khoảng thời gian thật dài. Hắn trầm mặc mà dụng tâm tiến hành quan sát cẩn thận hoàn cảnh cùng với
động tĩnh bốn phía xung quanh tòa đại lâu kia, sau đó đem hết thảy những thứ mà cặp mắt nhìn thấy ghi tạc toàn bộ lại trong lầu. Sau khi hắn
quay trở về tòa lầu các tiểu viện của đại thẫm Tô San thì lại hoạch định lên bản đồ.
Phương thức suy nghĩ cẩn thận kín đáo của một gã
Công Trình Sư xuất sắc khiến cho hắn đối với công tác chuẩn bị của mình
cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ cẩn thận. Hắn cẩn thận đến mức mỗi một cái
thời gian phần ngàn giây cũng đều tính toán đến. Mặc dù là như thế,
nhưng mà hắn vẫn là cảm thấy bản thân mình xúc động quyết định xâm nhập
vào phủ Đại Sư Phạm vẫn là có chút điên cuồng. Dù sao đó vẫn là một nơi
tồn tại mang theo hương vị lịch sử cùng với thần bí vô cùng. Hơn nữa rất nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ai biết được chiếc phi thuyền vũ trụ vô cùng xuất sắc mà vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm kia từng cưỡi qua hiện tại
có còn hay không, và đang được đặt ở nơi nào?
Cái thứ Tinh Đồ
kia, có thể chính là bản đồ chỉ ra con đường thứ ba di chuyển giữa hai
Tinh vực Liên Bang cùng với Đế Quốc kia hiện tại có thể nào đang ở trong phủ Đại Sư Phạm nữa hay không?
Vào một đêm hoàn toàn bình
thường, vô cùng yên tĩnh nào đó. Bên dưới lầu các không ngừng bốc lên
mùi vị thơm lừng cùng với ấm áp của bánh bao đậu. Đại thẫm Tô San lúc
này đang lẩm bẩm một ca khúc Đế quốc vô cùng nổi tiếng cũng là vô cùng
thô tục nào đó học được trên mạng Internet. Tâm tình bà ta đang vô cùng
thoải mái, chờ đợi đứa con trai của mình trở về.
Bảo La hiện tại
đã học xong khóa huấn luyện quân sự tại Đại học Hoàng gia Đế Quốc II.
Nếu trong tương lai, tình thế chiến tranh vũ trụ có phát triển đến mức
cực kỳ bất lợi đối với Đế Quốc, thì lập tức ngay cả những bình dân bá
tánh bình thường của Thiên Kinh Tinh cũng sẽ đầu nhập vào trong chiến
đấu. Bản thân Bảo La tại Khoa cơ giới của Đại học Hoàng gia Đế Quốc II
cũng có thành tích khá xuất sắc, nói như vậy hẳn cũng sẽ trở thành một
nhân viên quân sự dự bị trong một chi bộ đội Cơ giới Thiết giáp nào đó.
Bản thân đại thẫm Tô San cũng đã từng có một cuộc sống vô cùng bi thảm, bởi vì cái chết thảm của cha mẹ cùng với huynh trưởng của mình, cho nên
cũng không có khả năng đối với Hoàng Thất Đế Quốc cùng với đám quan to
quý tộc trong Đế Quốc có chút hảo cảm nào. Trong suy nghĩ của bà ta, cái quốc gia này không hề nghi ngờ chính là một cái thế giới vô cùng bi
thảm.
Nhưng mà đúng theo những gì mà Bảo La từng nói với Hứa Nhạc vậy, những bình dân bá tánh thậm chí là đám nô lệ dân đen của Đế Quốc
này, khi đối mặt với thế cục Liên Bang tiến công với quy mô lớn như thế, liền đơn giản mà vô cùng mộc mạc đem toàn bộ sự hận thù trong lòng mình đối với cái xã hội này hoàn toàn buông xuống. Bọn họ liền đem sự yêu
mến đối với gia hương của chính mình hoàn toàn đầu nhập vào trong suy
nghĩ của chính mình. Những đám mẫu thân ở nhà liền cố gắng chống đỡ tâm
tình mình, rưng rưng mỉm cười tiễn đưa những đứa con của chính mình đi
ra chiến trường.
Hứa Nhạc ngồi ở trên lầu các ngửi được mùi thức
ăn thơm lừng ấm áp từ bên dưới lầu các nhẹ nhàng truyền lên. Hắn khẽ lắc lắc đầu mấy cái, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn về phía
phủ Đại Sư Phạm đang được bao phủ bởi một làn sương mù nhẹ đang ở cách
đó khá xa, cùng với mảnh trăng non vừa mới xuất hiện trên đỉnh đầu của
phiến đại viện màu trắng tinh kia. Hắn chậm rãi đem cái cửa sổ đóng chặt lại, không để lại bất cứ một khe hở nào cả.
Chân trái hắn khẽ
tiến lên mấy bước, chân phải thì giơ ngang người ra phía sau. Đầu gối
chân trái khẽ uốn cong thành một góc khoảng sáu mươi độ, tay trái nắm
lại, rất nhanh đặt lên trên thắt lưng. Tay phải hắn giơ thẳng ra phía
trước, đầu ngón tay lại có chút quái dị nhếch lên phía trên một chút.
Hắn yên lặng tiếp tục duy trì tư thế này trong khoảng mười giây đồng hồ,
sau đó hắn mới thu hồi hai chân lại, thay đổi cái tư thế thân người cổ
quái của mình. Mấy cái tư thế này đối với thân thể một người bình thường mà nói, rõ ràng là có chút vượt quá khả năng sinh lý bình thường của
con người. Ít nhất là những động tác cong khủy tay, gập ngược các đốt
ngón tay của chính mình như thế. Những sợi cơ bắp trên toàn thân phát ra cảm giác run rẩy khó chịu, quả thật không thể chịu đựng nổi.
Đây đúng chính là mười tư thế kỳ quái mà hắn đã luyện tập từ nhỏ đến lớn.
Dần dần, những cảm giác run rẩy từ trên cả người hắn không ngừng vặn vẹo,
đè ép ma sát vào các sợi cơ bắp khắp nơi trong cơ thể. Sau đó nó liền
chuyển hóa thành một loại lực lượng nóng rực thần kỳ, lặn xuống vào
trong những đường mạch máu nhỏ bên dưới làn da của chính mình. Sau đó
luồng lực lượng nóng rực thần kỳ này lại theo không theo bất cứ quy tắc
nào, truyền đến mỗi một chỗ bên trong thân thể của hắn, truyền đến mỗi
một đốt ngón tay, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một sợi cơ bắp nho nhỏ ẩn
chứa bên dưới mỗi một lỗ chân lông của hắn.
Không khí bên trong
tòa lầu các này tựa hồ như cảm nhận được một lực hấp dẫn thần bí nào đó, có chút không thể giải thích nỗi chợt dâng lên một trận gió lốc nhàn
nhạt, quay chung quanh thân thể gần như tuyệt đối yên lặng của Hứa Nhạc, sau đó chậm rãi bắt đầu lưu động nhẹ nhàng lên. Ngọn gió nhẹ này cùng
với luồng lực lượng vô hình thần bí toát ra từ trong từng lỗ chân lông
của hắn mà thân mật trao đổi với nhau, giao thoa với nhau, sau đó mới
tiêu tán đi.
Cái cỗ lực lượng thần kỳ bên trong thân thể đã luyện tập hơn mười năm trời. Ngay từ khi còn bé hắn đã yên lặng tự đặt tên là thần công Run Rẩy. Thế nhưng đến ngày hôm nay hắn mới biết được hóa ra
cái loại pháp môn lực lượng này có tên là Bát Đạo. Nhưng mà ngay tại
thời điểm sau khi biết tên chính xác của nó, cỗ lực lượng cường đại bên
trong thân thể này liền bị Hoài Thảo Thi dùng một lóng tay phát ra một
loại lực lượng càng thêm cường đại hơn, không thể ngăn cản nổi mà hoàn
toàn cắt đứt.
Sau khi lấy sinh mệnh của chính mình ra làm tiền
đặt cược, Hứa Nhạc liền không sợ chết mà cường hãn mạnh mẽ giải khai sự
phong bế của một cái lóng tay kia. Điều này dẫn tới kinh mạch toàn thân
của hắn hoàn toàn bị vỡ tan, biến thành một người toàn thân bất động. Về sau đó, cái khối tảng đá Đông Lâm này cố gắng chịu đựng sự thống khổ mà người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được, không ngờ lại
mạnh mẽ cường hãn mà đem đống lực lượng nóng rực thần kỳ đã rơi rụng
khắp nơi bên trong thân thể mình mà từng chút từng chút đem thu thập trở về trọn vẹn!
Hắn không chỉ có thể khôi phục lại được cỗ lực
lượng nóng rực vốn có, hơn nữa thậm chí mơ hồ còn có một sự đột phá nào
đó trên lĩnh vực lực lượng. Hứa Nhạc lúc trước đã từng cảm nhận được
điểm này, thế nhưng trên một đường trốn chết lúc trước, thân thể của hắn trở nên quá mức suy yếu, cũng không có biện pháp biết nổi chừng mực của sự tiến bộ này đến tột cùng là lớn đến mức nào.
Mãi cho đến khi
đại thẫm Tô San cứu sống hắn, ở bên trong tòa lầu các này dung nạp hắn,
hắn mới có chút không thể nào tin tưởng nổi khi phát hiện ra rất nhiều
vấn đề.
Hắn khẽ nheo lại cặp mắt ti hí của mình, nhìn về phía cái ống nghe điện thoại đang đặt trên cái chiếu nhỏ ở giữa mặt đất gian
phòng, chậm rãi nâng hai tay lên. Hắn có thể cảm thụ được cái cỗ lực
lượng nóng rực bên trong thân thể kia từ chỗ thắt lưng mãnh liệt phun
trào ra, mà cũng không có nương theo những luồng thông đạo giống như
trong dĩ vãng vậy, mà là giống như một đầu trâu rừng đang điên cuồng
trốn chạy vậy, mạnh mẽ chạy loạn khắp nơi trong thân thể, nhưng mà lại
thẳng hướng về phía một điểm nào đó mà đi. Nó hướng qua ngực, hướng qua
vai, hướng qua hai đường cánh tay, hướng đến cạnh của khủy tay, nhảy
thẳng vào bên trong bàn tay của Hứa Nhạc.
Hai bàn tay của Hứa
Nhạc kia vẫn như trước chỉ là hai bàn tay tràn ngập những vết chai sạn.
Thế nhưng Hứa Nhạc lại có thể cảm giác được một loại cảm giác tràn ngập
sưng phù vô cùng rõ ràng đang truyền đến từ trên hai tay. Nó tựa hồ còn
lớn hơn một chút so với những gì mà cặp mắt bình thường có thể chứng
kiến thấy. Cái loại lực lượng nóng rực này giống hệt như là những luồng
không khí bên trong một quả khí cầu không ngừng quán nhập vào trong hay
tay hắn, khiến cho mười ngón tay thô chắc của hắn có cảm giác sưng phù
lên mãnh liệt. Nhất là làn da ở chỗ của mười đầu ngón tay lại trở nên
mẫn cảm hơn rất nhiều, tựa hồ như có thể cảm giác được những luồng không khí bên trong đó đang không ngừng lưu động.
Cặp mày của Hứa Nhạc chợt nhăn tít lại, nhẹ nhàng mà kêu rên lên một tiếng. Mười đầu ngón
tay cái đang nâng ngang lên giữa không trung của hắn đột nhiên bắn ra
một chút.
Bên trong không khí nhất thời vang lên một chuỗi các
thanh âm bạo liệt liên tiếp rất nhỏ bé. Tựa hồ như đang có một dòng lực
lượng vô hình nào đó đang xuyên thấu qua không khí vậy. Cái ống nghe
điện thoại đang đặt trên cái chiếu cỏ cách đó khoảng hơn hai thước, tựa
hồ như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó tác động đến, vô cùng quỷ dị
di động khỏi vị trí ban đầu của nó!
Một luồng gió hơi lạnh, nhẹ
nhàng mà vô cùng khoan khoái đột nhiên xuất hiện, quanh quẩn bên trong
gian lầu các, tạo nên một đám tro bụi nhè nhẹ bốc lên mà bình thường Hứa Nhạc không có chút ý tới.
Hứa Nhạc chậm rãi nhếch lên khóe miệng của mình, lộ ra hai hàm răng trắng tinh đều tăm tắp trong miệng mình.
Hắn đem hai cánh tay trước mặt thu hồi lại, cẩn cẩn thận thận vô cùng
nghiêm túc quan sát nó. Giống hệt như một gã Công Trình Sư vô cùng rung
động, thưởng thức những tia điện tử xinh đẹp mà chỉ số thông minh của
chính mình vĩnh viễn cũng không thể nào phân tích ra nổi nguyên lý của
nó.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn phát hiện ra cái gì
gọi là hiện tượng chân khí phóng thích ra ngoài khỏi thân thể, nhưng mà
hắn vẫn như cũ khắc sâu sự khiếp sợ cùng với kinh hỉ cùng cực.
Một lần nữa đem cái cửa sổ lầu các mở rộng ra, Hứa Nhạc nhìn thấy tòa phủ
Đại Sư Phạm đang được ánh trăng trên bầu trời chậm rãi chiếu rọi xuống,
phát ra một màu sắc trắng tinh nhàn nhạt. Hắn nhịn không được khẽ nhún
nhún vai một cái, đem cái ống nghe điện thoại gắn lên trên tai mình. Hắn thông qua những dòng xung mạch điện tử bên trong ống nghe kia, đi qua
một linh kiện điện tử vi mạch biến thành thanh âm, chăm chú lắng nghe
những thông tin từ bên kia truyền đến.
Cái thiết bị theo dõi xung mạch điện tử nhìn bề ngoài cực kỳ đơn sơ này, chính là hai tháng trước
hắn thông qua những linh kiện điện tử mua được tại cửa hàng bán thiết bị điện tử ngoài chợ trời mà tiến hành lắp ráp lại. Với trình độ thiết kế
máy móc của chính bản thân hắn, liền có thể dễ dàng lưu loát nhẹ nhàng
hoàn thành cái công cụ này, cũng không có khiến cho các ban ngàng giám
sát tín hiệu điện tử của Đế Quốc phát hiện ra bất cứ sự dị thường nào
cả.
Hắn nhấc lên cái mảnh chiếu cỏ trên mặt sàn, cạy mở một mảnh
ván có chút mục nát bên dưới, lấy ra một khẩu súng lục bằng kim loại có
chút sáng bóng. Hứa Nhạc trầm mặc tiến hành công tác bảo dưỡng cuối
cùng, sau đó mới đem cái chuôi vũ khí trước khi hôn mê đã được hắn giữ
lại một cách cẩn thận này nhét vào dưới lớp quần áo phía sau thắt lưng.
- Không ăn cơm sao?
Đại thẫm Tô San có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc vừa mới
từ trên lầu các đi xuống, quơ quơ cái sạn trong tay, nói:
- Biết là mày không thích ăn bánh bao đậu, tao còn có làm cho riêng mày một phần rau trộn đó.
- Có chút chuyện tình cần phải đi xử lý một chút.
Hứa Nhạc nở nụ cười chân thành trả lời.
Đại thẫm Tô San từ trước đến nay vẫn luôn ủng hộ việc hắn nổi lên lá gan
tiến ra ngoài trao đổi cùng với ngoại giới, phải có khí phách đen lệnh
truy nã của Đế Quốc biến thành một đống phân chó, cho nên bà ta từ trước đến giờ cũng chưa từng bao giờ mạnh mẽ lưu hắn lại, chỉ là tiếp tục quơ quơ cái sạn lên, lớn tiếng nói:
- Hiện tại cái lệnh cấm lưu hành trong đêm cũng không quá nghiêm khắc, nhưng mà vẫn còn nhiều người đi
lại lắm. Mày phải cẩn thận một chút. Hơn nữa hôm nay cũng trở về sớm một chút nhe.
- Nghe rồi!
Hứa Nhạc đi ra khỏi tòa tiểu viện,
đi băng qua một cái ngõ tắt, giẫm lên đám rác rưởi cùng với bùn đất lầy
lội bên dưới, khẽ nheo mắt hướng về phía tòa kiến trúc to lớn màu trắng
kia mà đi tới. Theo cước bộ của hắn, tâm tình của hắn cũng càng ngày
càng khẩn trương hơn.
- Mình đâu có phải là người bình thường…
- Hừm, những người mà ngón tay có thể khiến cho Robot tự động cử động… bình thường cũng đâu phải là người.
Trong lòng của hắn dùng lời lẽ như vậy để là thay chính mình tự cổ vũ cho mình.