Gian Khách

Quyển 4 - Chương 332: Liên Bang hiện nay (Trung)

Ngũ Đức nở nụ cười trào phúng, nói:

- Trải qua mấy lần hàn huyên

tâm sự, những từ ngữ chính trị mà cậu biết thế nhưng thật ra càng ngày

càng nhiều nha! Ngay cả phép ẩn dụ nhân cách hóa cũng sử dụng càng ngày

càng dày đặc hơn. Xem ra những diến thuyết của Tổng thống tiên sinh đối

với cậu cũng có những ảnh hưởng rất lớn thì phải?

Trần Nhất Giang có chút không biết xấu hổ mà gật gật đầu mấy cái, nhàn nhạt nói:

- Đúng vậy!

Ngũ Đức tiếp tục trào phúng, nói:

- Con dao mổ trong tay Mạt Bố Nhĩ quả thật rất nhanh, rất chuẩn a! Dù sao thì hắn cũng không lo lắng việc ngay cả những khối thịt tốt không phải

hư thối cũng sẽ bị hắn mạnh mẽ cắt đứt đi mất!

Trần Nhất Giang thoáng do dự một lát, sau đó mới nói:

- Cách mạng luôn luôn khó tránh khỏi có một vài sự hy sinh!

Chủ biên Bob từ đầu đến giờ mãi vẫn luôn trầm mặc mỉm cười khoái trá uống

cà phê, nghe được câu nói đó của hắn, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm

đi, buông tách cà phê trên tay xuống, nhẹ giọng nói:

- Cái nội

dung này chúng ta đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi. Những

sự hy sinh không có sự tự nguyện thì không thể được gọi là hy sinh, chỉ

có thể gọi là bị buộc hy sinh, hoặc là… mưu sát!

o0o

Năm

giờ chiều ngày hôm đó, đến lúc Trần Nhất Giang tan tầm trở về, Chủ biên

Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức ngắm nhìn những giọt mưa giã mạnh lên

trên tấm cửa sổ thủy tinh ngoài phòng, biểu tình trên mặt dần trở nên có chút khó coi.

Ánh sáng trong phòng đột ngột trở nên cực kỳ sáng

ngời, biến thành một mảnh trắng biệt. Một cột ánh sáng cực kỳ sáng rọi

chợt chiếu thẳng lên trên mặt hai vị đại lão trong giới tin tức Liên

Bang, khiến cho mỗi một đạo nếp nhăn cùng với mỗi một đốm đồi mồi trên

mặt của bọn họ cũng bị chiếu rọi trở nên cực kỳ rõ ràng. Mãi cho đến lúc này mới có thể thấy được rõ ràng sự tiều tụy cùng với mỏi mệt ở trên

mặt của bọn họ.

Hai người bọn họ đã bị Chính phủ Liên Bang hạn

chế tự do cá nhân đã vượt quá thời gian hai tháng trời. Kiếp sống tù tội của hai người bọn họ quả quyết cũng không phải là những thời gian buổi

trà chiều nói chuyện phiếm cực kỳ xa xỉ như lúc trước vậy. Mặc dù hai

người bọn họ có thế giới tinh thần cũng đủ sự mạnh mẽ, thế nhưng thân

thể thì đã tiếp cận sự hỏng mất rồi.

Những ngọn đèn mà ánh sáng

cực kỳ sáng ngời dị thường, khiến cho những người bị nó chiếu rọi căn

bản không thể nào thông qua cơn buồn ngủ để mà tiêu trừ sự mỏi mệt được. Phía sau những ngọn đèn này chính là mấy gã quan viên điều tra thuộc

ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang, trên người mặc những bộ chính

trang màu đen trang trọng. Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức căn

bản không thể nhìn thấy rõ ràng được khuôn mặt của bọn họ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những hình ảnh mơ mơ hồ hồ mà thôi. Còn có thể nghe được

những thanh âm lạnh như băng, bén nhọn chói tai giống hệt như là kim

loại ma sát va chạm mạnh mẽ với nhau vậy.

- Mã số công dân:

Sl654678932153, Bob, chức vụ hiện tại: Chủ biên tờ Nhật báo Thủ Đô. Mã

số công dân: Sl655608352465, Ngũ Đức, chức vụ hiện tại: Phóng viên tờ

Nhật báo Thủ Đô. Căn cứ vào chi tiết số 37 điều lệ số 4 dự luật ái quốc

thời chiến tranh quy định, thời hạn tạm giam của các người sẽ bị kéo dài thêm bảy ngày nữa!

- Ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang căn

cứ vào dự luật quyền hạn đặc biệt lâm thời cùng với trao quyền đặc biệt

của Cục Hiến Chương, hoàn thành lần tuyên đọc văn bản!

Ngũ Đức đưa tay lên che lại những luồng ánh sáng trước mặt mình, phẫn nộ gầm rú hét lên:

- Vì cái gì?

Những bóng đen phía sau cái đèn cao áp kia cũng chẳng mang theo bất cứ cảm xúc ba động nào, nhàn nhạt hồi đáp:

- Bởi vì hành vi phạm tội của nghi phạm cực kỳ nghiêm trọng, hạng mục

tiến hành điều tra công việc rất phức tạp, nghi phạm cực kỳ không phối

hợp điều tra, cho nên cần phải kéo dài thời gian tạm giam để hoàn thành

công tác điều tra!

Ngũ Đức tức giận thu hồi lại bàn tay đang vò

loạn lên mái tóc quăn rối rắm trên đầu mình, dùng sức đập một cái thật

mạnh xuống mặt bàn, hô lớn:

- Chẳng lẽ các người nghĩ cứ như vậy một phen đem toàn bộ chúng tôi giam giữ ở nơi này hay sao?

Bóng đen bình thản hồi đáp:

- Đương nhiên là sẽ không! Căn cứ vào dự luật quyền hạn đặc biệt được cấp cho, kỳ hạn giam giữ tạm thời dài nhất mà ban ngành điều tra liên hợp

Liên Bang được cấp phép, sẽ không vượt quá thời gian một năm!

Ngũ Đức nhất thời lâm vào trầm mặc. Ông ta đưa hai tay lên xoa xoa hai hốc

mắt đã sớm hãm sâu của mình, cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện

nữa.

Gã quan viên mặc trên người bộ chính trang màu đen chậm rãi

ngồi xuống ghế, ánh mắt từ phía sau ngọn đèn cao áp sáng lóa nhìn thẳng

lên khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của Ngũ Đức, mở ra bản ghi chép điện tử,

trầm giọng dò hỏi:

- Về chuyện bài đưa tin đặc biệt kia của tờ

Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, cá nhân các người đến tột cùng đã thu được bao

nhiêu tiền hối lộ của bên phía Ngân hành Liên hợp Tam Lâm?

Cũng không ai trả lời, chỉ là trầm mặc mà thôi.

- Phóng viên Ngũ Đức, mức lương phóng viên của ông trong một năm đã vượt

qua tiền lương trung bình của Hiệp hội Liên hợp Phóng viên Liên Bang

trong năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang gấp mười lần. Ông giải thích chuyện

tình này như thế nào đây? Chúng tôi có thể lý giải rằng đây chính là sự

tiếp tế ích lợi của bên phía Ngân hành Liên hợp Tam Lâm đối với ông hay

không?

Cái vấn đề này thì lại có thể trả lời được. Trong toàn bộ

Liên Bang, gã phóng viên duy nhất có thể sử dụng cả một đám chó săn bán

chuyên nghiệp liền có thể đào ra được vô số những bí mật của Nghị viên

Mạch Đức Lâm, cũng chỉ có một mình Ngũ Đức mà thôi, cho nên hắn theo lẽ

thường đương nhiên là có tư cách hưởng thụ mức lương hằng năm cao cấp

nhất giới phóng viên Liên Bang rồi. Nhưng mà cái vấn đề này Chủ biên Bob cùng với Ngũ Đức đã sớm trả lời qua không biết bao nhiêu lần rồi, biết

rằng cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa nào cả, vì thế bọn họ vẫn như cũ

trầm mặc không nói lời nào.

- Chủ biên Bob, kế tiếp chính là

những câu hỏi dành cho ngài. Trong số tất cả các Chủ biên của các tòa

soạn báo Liên Bang, ngài là người duy nhất không có cổ phần công ty của

tòa soạn báo. Vì cái gì lại như vậy? Tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô có ba cổ đông ẩn danh vẫn chưa thể xác định được, có phải đó là những người đại

diện của ngài hay không? Ngài đến tột cùng là nghĩ muốn giấu diếm chuyện gì?

Tiền lương hằng năm cao hơn bình thường thì là bị Lợi Gia

mua chuộc, không có cổ phần công ty của tòa soạn báo thì lại bị cho rằng có mùi vị của âm mưu. Cho dù giải thích như thế nào đi chăng nữa đều là lấy cớ mà thôi. Chính phủ Liên Bang căn bản không cần bọn họ giải

thích, chỉ cần bọn họ nhận tội mà thôi, cho nên bọn họ vẫn như cũ trầm

mặc là được.

- Hai vị đều là những danh nhân trong giới báo chí

Liên Bang, tôi kỳ thật mãi cũng luôn tôn kính các vị, nhưng mà thật sự

không nghĩ đến, vì tiền mà các người không ngờ lại bán luôn cả lương tâm của chính mình như vậy!

Gã quan viên ngồi phía sau ngọn đèn đột nhiên trào phúng nói:

- Nhưng mà xin các vị hãy yên tâm, ban ngành liên hợp điều tra từ trước

cho đến giờ đều chưa bao giờ có cái gì mà tra tấn bức cung cả! Tôi chỉ

là muốn đi uống vài tách cà phê mà thôi, các vị có muốn nghe một bài hát hay không?

Bài hát này chỉ là một bài vũ khúc nào đó mà thôi,

cũng không quá mức hay ho, là một loại thanh âm điện từ ồn ào với những

mức âm vực nằm trong khoảng phạm vi nhỏ hẹp pha trộn chung lại với nhau

một cách tùy tiện. Nếu như bình thường ở trên đường nghe được một bài vũ khúc như thế, Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức nhiều lắm cũng

chỉ móc ra một điếu thuốc lá mùi thô, có chút khẽ mỉm cười, trong lòng

thầm cười nhạo gu thẩm mỹ âm nhạc của đối phương mà thôi.

Nhưng

mà một khi cái bài vũ khúc kia lại dùng một loại âm lượng vượt quá năng

lực có thể thừa nhận của lỗ tai con người mà phóng xuất ra, như vậy thì

liền biến thành một sự tra tấn khó có thể thừa nhận nhất.

Thanh

âm của bài vũ khúc chỉ vừa mới vang lên mà thôi, vẫn chưa được điều

chỉnh lên đến mức cao nhất. Các quan viên của ban ngành điều tra liên

hợp vẫn còn chưa đi ra khỏi phòng thẩm vấn, thì đột nhiên Phóng viên Ngũ Đức giống hệt như một đứa học trò thuộc bài đáng yêu nhất, giơ cao cánh tay phải của mình lên, lớn tiếng hô lên:

- Tôi thừa nhận! Tôi thừa nhận!

Ở bên cạnh ông ta, Chủ biên Bob biểu tình vốn dĩ cực kỳ phức tạp, chẳng

biết từ lúc nào cũng đã sớm giơ lên cánh tay trái của mình, cướp lời hô

lớn:

- Là tôi giơ tay lên trước! Tôi thừa nhận chúng tôi quả thật là đã nhận tiền hối lộ của bên phía Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, ý đồ

muốn vu hãm Tổng thống Mạt Bố Nhĩ!

Nói xong những lời này, cả hai người đồng thời quay sang liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt của đối phương một sự sợ hãi. Cái gọi là dũng khí chân chính tuyệt đối

không phải là nhìn thấy tảng đá lớn trước mặt liền co chân lên đá mạnh

một cái, mà thà rằng là đi vòng qua nó mà đi tới. Bọn họ chính là đang

nghĩ như thế này.

- Số tiền đó đang ở nơi nào? Thông qua con

đường gì mà chuyển sang cho các người? Các người cùng với đám người Lợi

Gia liên hệ với nhau, thường gặp mặt tại những địa phương nào? Thời điểm nào thì gặp mặt nhau? Nội dung bàn bạc chủ yếu là về cái gì?

Chủ biên Bob nhìn sang Phóng viên Ngũ Đức, trong lòng thầm nghĩ cậu chính

là phóng viên nổi tiếng nhất giới báo chí Liên Bang, khả năng chấp bút

rất nhanh hơn nữa lại chu đáo, chặt chẽ, vậy thì cái nhiệm vụ gian khổ

này cũng chỉ có thể giao lại cho cậu thôi.

Phóng viên Ngũ Đức có

chút gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, đưa tay mệt mỏi lên chống

trán, ý đồ muốn hư cấu ra một câu chuyện xưa hoàn mỹ không dễ dàng bị

vạch trần…

Nhưng mà cái vấn đề quan trọng nhất chính là ở chỗ,

hai người bọn họ vốn dĩ không hề có nhận qua tiền hối lộ của Ngân hàng

Liên hợp Tam Lâm, thậm chí vốn dĩ cũng không hề lén gặp qua người của

Lợi Gia bao giờ… Muốn cung cấp cho manh mối cho bên phía ban ngành điều

tra liên hợp Liên Bang, những thứ gì đó không có tồn tại trên đời, căn

bản không có khả năng một phen biến thành một sự tồn tại thật sự được.

Gã quan viên mặc trên người bộ chính trang màu đen nhìn thấy hai người

trầm mặc ngồi đó, nhất thời cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra khỏi

phòng thẩm vấn. Âm lượng của bài vũ khúc so với tạp âm còn thêm đáng sợ

hơn rất nhiều kia, càng ngày càng được tăng lớn lên.

Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức quay sang liếc mắt nhìn nhau, xác nhận

Chính phủ Liên Bang căn bản không muốn nghe bọn họ nói quá nhiều thứ,

chỉ là muốn tra tấn chính mình mà thôi, không khỏi nở nụ cười cực kỳ

chua xót. Cái kiếp sống tù tội nhìn qua tựa hồ như vui vẻ mà tràn ngập

cơ trí này, kỳ thật lại tràn ngập sự đau đớn vô tận a!

Trong

thanh âm tạp âm chói tai vô cùng, hai gã nhân viên tin tức ưu tú nhất

trong giới báo chí Liên Bang, sắc mặt cực độ tái nhợt, đưa hai tay lên

ôm chặt lấy đầu mình, bộ dáng thống khổ tê liệt ngã rạp xuống khỏi ghế

ngồi. Bọn họ biết rõ ràng phải qua thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì bài vũ khúc này mới có thể kết thúc, khi đó trên người bọn họ cũng không hề

lưu lại bất cứ thương thế nào cả, cho dù là sau này luật sư có biết được cũng không có biện pháp gì đại diện bọn họ mà lên án bên phía Chính phủ tra hình bức cung được.

o0o

Một cái túi plasic mỏng manh

trùm kín ở trên đầu, cái khuôn mặt bị bao trùm bên trong kia nhìn qua có chút biến dạng, lúc này đang hoảng sợ bất an mà hả lớn miệng không

ngừng hô hấp liên tục, thế nhưng lại vĩnh viễn chỉ có thể hô hấp được

những luồng không khí từ trong buồng phổi chính mình thổi ra mà thôi,

một bầu không khí càng ngày càng đục ngầu mà không có bất cứ sinh khí

nào cả.

Cái gã nam nhân đang bị cái túi plastic mỏng manh kia

trùm kín đầu lại, không ngừng thống khổ mà giãy dụa, lại vốn dĩ không có biện pháp nào mà tránh thoát khỏi những sợi dây thừng plastic cường độ

cao đang ràng lại tay chân của chính mình, càng không có biện pháp nào

thoát ly khỏi sự khống chế của hai gã nam nhân thân hình cường tráng bên cạnh.

Mãi cho đến lúc gã nam nhân này sắp sửa bởi vì hít thởi

không thông mà chết đi, thì cái túi plastic trên đầu kia mới được người

khác gỡ xuống, sau đó một chậu nước lạnh như băng nhất thời đổ ập lên

mặt gã nam nhân đã lâm vào hôn mê kia.

So sánh với những gì mà

Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức gặp phải, thì một màn phát sinh bên trong phòng thẩm vấn bí mật nào đó thuộc một Phân cục nhỏ của Cục

Điều Tra Liên Bang tại một Châu nào đó trên Tinh cầu S1, rõ ràng càng

thêm lãnh huyết mà tàn khốc hơn rất nhiều.

Gã nam nhân cả người

ướt đẫm, bộ dáng thống khổ không ngừng ho khan thở hào hển liên tiếp.

Hắn trừng lớn cặp mắt lên, giống hệt như một con cá vừa mới bị bắt từ

trong hồ nước đi ra, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái ảnh chụp mà hắn

đã bị buộc phải nhìn không biết bao nhiêu lần trước mặt mình, khóc lóc

hô lớn:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi nhớ rõ ràng, cái ngày mà Hà Hữu Hữu rời khỏi sở làm việc, chính là đã cùng với người trong bức hình này tham gia một buổi tiệc rượu, hơn nữa còn trò chuyện với nhau rất lâu

nữa…

Gã quan viên cầm trong tay tấm ảnh chụp kia nở nụ cười một

cách đắc ý, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt gã nam nhân một cái. Sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, đi đến một gian thẩm vấn khác cách đó

một bức vách, nhìn về phía một cô nàng nữ nhân khoảng chừng hơn ba mươi

tuổi, trên mặt tràn ngập nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Gã đồng sự thân thiết nhất của chồng cô đã thừa nhận chuyện kia rồi, cô còn có muốn bổ sung thêm cái gì nữa hay không?

Bởi vì căn cứ theo sự điều tra của Liên Bang, chính là cái gã sĩ quan tình

báo tên gọi Hà Hữu Hữu này đã đem hành trình di chuyển tuyệt mật của Phi thuyền Cổ Chung Hào giao cho đám người Đế Quốc, cuối cùng mới dẫn phát

nên tràng nổ mạnh kia. Đổi một lời khác mà nói, thì cái khỏa mầm mống Đế Quốc này chính là nhân vật mấu chốt trong việc tử vong của hai vợ chồng Chung Sấu Hổ.

Nhưng mà sự thật chân chính trên thực thế, ngay

trước khi bị các ban ngành Quân đội Liên Bang cường ngạnh bắt đi, thì gã sĩ quan tình báo Hà Hữu Hữu này căn bản không biết được chính mình là

một gã người Đế Quốc! Năm đó hắn vừa tròn ba mươi sáu tuổi, có một người thê tử là một chiêu đãi viên nhà hàng, còn có một cô con gái đáng yêu

vừa tròn bốn tuổi nữa.

Lúc này vị nữ nhân đang ngồi phía sau bàn

thẩm vấn kia chính là thê tử của Hà Hữu Hữu, tên gọi là Nhu Tư. Nàng ta

đang mở to cặp mắt đẫm lệ tràn đầy hoảng sợ của mình, nhìn chằm chằm vào gã quan viên thẩm vấn kia, run giọng nói:

- Tôi không biết! Tôi cái gì cũng đều không biết! Cái người bên trên bức ảnh chụp kia, tôi thật sự chưa từng bao giờ gặp qua cả!

Sắc mặt gã quan viên nhanh chóng trở nên âm trầm, giơ tay đập mạnh lên cái

bàn trước mặt một cái, lớp tiếng quát mắng khiển trách:

- Cô đến tột cùng là muốn giấu diếm cái gì? Chẳng lẽ cô cũng là có cấu kết với đám người Đế Quốc hay sao?

Nhu Tư kinh hoảng lắc đầu như điên cùng với quơ loạn hai cánh tay của mình, khản giọng phản bác:

- Không! Cả đời này của tôi cũng còn chưa từng gặp qua người Đế Quốc bao

giờ, như thế nào có thể cấu kết với người Đế Quốc được cơ chứ?

- Nói dối!

Gã quan viên lạnh giọng bức bách, lớn tiếng quát:

- Hà Hữu Hữu, chồng của cô chính là một người Đế Quốc, cô như thế nào lại nói cả đời này của cô chưa từng gặp qua người Đế Quốc cơ chứ?

Nghe được cái tên kia, tâm tình của Nhu Tư nhất thời biến thành vô cùng bi thương, thống khổ thổn thức:

- Không phải như vậy! Khi tôi quen biết với Hữu Hữu, anh ấy không phải là người Đế Quốc gì cả, lại càng không thể nào là một gã gián điệp Đế Quốc được! Anh ấy chính là rất thích ăn cơm thập cẩm do tôi nấu…

- Nhưng mà hắn ta chính là một tên gián điệp Đế Quốc!

Gã quan viên thẩm vấn lạnh lùng vô tình đập tan một chút tình tự còn lại của cô nàng nữ nhân tội nghiệp, lớn tiếng quát:

- Hiện tại vấn đề chính là, đến tột cùng là ai đã thức tỉnh cái thân phận gián điệp Đế Quốc này của hắn? Hơn nữa ai đã gián tiếp sai khiến hắn đi làm ra cái loại chuyện tình đáng ghê tởm như thế này?

- Cái tòa

báo chí vu khống khốn kiếp kia nói người đó chính là Tây Môn Cẩn, mà cái đám người trong xã hội kia không ngờ lại cũng ngu xuẩn mà đi tin vào

cái loại thuyết pháp như thế này. Bọn họ cũng không chịu đi suy nghĩ một chút, một vị quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 vĩ đại vĩnh

viễn không ai có thể chiến thắng, một vị thuộc cấp thân tín đáng tin cậy nhất của Tướng quân Đỗ Thiếu Khanh như thế nào lại có thể cấu kết cùng

với người Đế Quốc chứ?

Thanh âm của gã quan viên cực kỳ rét lạnh

mà đầy đủ tính xâm nhập. Hắn ta giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt

tràn ngập nước mắt của vị nữ nhân, gằn từng chữ nói:

- Nếu như cô không chịu một phen đem kẻ độc thủ chân chính đang đứng phía sau màn

kia chỉ ra mà xác nhận tội danh của hắn, như vậy thì Sư đoàn Thiết giáp

7, Tướng quân Đỗ Thiếu Khanh, thậm chí là cả Tổng thống tiên sinh, cũng

đều sẽ vì như thế mà bị nhục nhã!

Cũng không biết phải trả lời

như thế nào mới đúng, cô nàng nữ chiêu đãi viên nhà hàng Nhu Tư chỉ là

toàn thân run rẩy mãnh liệt, mơ hồ cảm giác được chuyện tình này thật sự hết sức khủng bố, nhưng lại không biết mình nên nói cái gì mới đúng.