Gian Khách

Quyển 4 - Chương 31: Đau, là thể nghiệm của trốn chết

Chiếc ghế sô pha bên trong căn nhà trọ ở Vọng Đô của Hứa Nhạc cũng không phải là quá ngắn. Hứa Nhạc thích nhất là ngồi trên chiếc ghế sô pha đó, ôm một đống đồ ăn vặt mà xem Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang. Cái này thiết minh rằng kiếp sống nhân sinh của hắn kỳ thật cũng giống như rất

nhiều người trẻ tuổi bình thường vậy, vô cùng ấm áp và hài hòa. Thế

nhưng mà rất nhiều chuyện đại sự đã phát sinh ra trong cuộc đời của hắn, đủ để chứng minh rằng hắn một khi bị hoàn cảnh, là nói nói bị chính sự

chấp niệm của chính mình, bức đến mức tiến vào một cái góc u tối không

thể nào xoay người lại nào đó, hắn cũng sẽ liền nheo lại cặp mắt, hoặc

là trừng lớn cặp mắt vốn ti hí của mình, một đường đánh thẳng ra ngoài,

một phen đem bốn chữ quyết đoán sát phạt mà thể hiện ra một cách đặc

biệt sinh động.

Gỡ xuống con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy

mình, né tránh đi sự theo dõi của bên phía Đế Quốc, lặng lẽ không một

tiếng động tiến vào trong biển người mênh mông mờ mịt ở Đô thành Thiên

Kinh Tinh, mượn dùng sự phồn hoa đô hội của Đô thành mà che dấu đi hành

tung của chính mình, kiên nhẫn chờ đợi bên phía Đế Quốc lộ ra một khe hở nào đó, tìm kiếm hết thảy mọi phương pháp có thể có mà rời đi khỏi khỏa tinh cầu này, lẻn ra đến biên cảnh của Tinh vực Tả Thiên, chuẩn bị

nghênh đón sự tiến công của Quân đội Liên Bang hoặc là trực tiếp xuyên

qua thông đạo Tinh vân Vãn Hạt, quay trở về gia hương… Đây chính là kế

hoạch trốn chết ban đầu của hắn. Một khi đã có kế hoạch rõ ràng, dựa

theo tính cách bình thường của hắn sẽ kiên quyết mà chấp hành đi xuống,

tuyệt đối sẽ không có bất cứ sự do dự nào nữa.

Còn về sự do dự

hiện tại đột nhiên nảy sinh ra trong lòng hắn, cũng không phải là sự

nghi hoặc về nhận thức thân phận tràn ngập tính văn nghệ của loại thanh

niên mới lớn nào cả, cũng không phải là bởi vì tinh thần hắn đột nhiên

suy sụp, muốn giơ tay đầu hàng số phận… Mà chỉ là căn cứ vào một cái

nguyên nhân phi thường đơn giản:

Hắn sợ đau!

Nói một cách

chính xác hơn là, hắn sợ đau quá liền sẽ lâm vào hôn mê, do đó sẽ liền

biến thành một con mồi đáng thương bởi vì quá mức đau đớn mà hôn mê, lọt ngay vào tay đám bộ đội Đế Quốc đang truy lùng mình ráo riết khắp nơi

kia.

Vào một ngày nào đó tại mùa thu năm 65 Hiến Lịch 37 Liên

Bang, hắn bắt đầu lần trốn chết đầu tiên trong cuộc đời này của hắn, một lần trốn chết thay đổi hoàn toàn quỹ tích sinh mệnh của hắn. Ngay lúc

bắt đầu cái lần trốn chết kia, hắn đã tiến hành thay đổi con chíp vi

mạch nhân thể ở sau gáy của mình. Kết quả là hắn đã ở trong cánh rừng

rậm bên ngoài ngoại ô Hà Tây Châu, dưới cơn bão táp khủng khiếp mà hôn

mê suốt một đêm.

Ngày hôm nay thời gian thoáng cái liền đã trôi

qua năm năm trời. Hắn lại bắt đầu trốn chết một lần nữa. Thế nhưng đối

với cái cảm giác đau đớn cùng cực mà nhân loại tuyệt đối khó có thể chịu đựng nổi, chỉ có thể chống cự một cách bị động bằng cách nhất đi như

thế này, hắn lại vẫn còn nhớ rõ ràng như mới ngày hôm qua, không dám

quên đi, bởi vì nổi khiếp sợ trong lòng thì vẫn còn nguyên.

Nếu

như nói lúc còn ở Liên Bang bên kia, hắn còn dám mạo hiểm đi tìm kiếm

một địa phương yên tĩnh nào đó để mà đặt cược một phen, nhưng mà lúc này đang có vô số những binh lính Đế Quốc đang không ngừng truy tìm hắn.

Một khi đau đớn đến mức hôn mê đi, như vậy chẳng khác nào là rơi thẳng

xuống biển tử vong mà thôi.

Gian nan bước đi bên trong đường cống ngầm bên dưới lòng đất, sau khi đạt được bản đồ hệ thống cống thoát

nước ngầm bên trong cái vòng tay kim loại, hắn vốn định tìm kiếm cơ hội

nào đó, chui vào một địa phương an toàn mà đem con chíp vi mạch nhân thể sau gáy mình gỡ ra. Thế nhưng mà không ngờ tới nổi, cường độ truy đuổi

của đám binh lính Đế Quốc đối với mình lại lớn đến như thế, hắn căn bản

không có bất cứ cơ hội nào cả.

Ở bên trong đường cống thoát nước

ngầm tối tăm không biết ngày tháng này, hắn mang theo khẩu súng cướp

được, giẫm lên đôi giày quân dụng không vừa cỡ đang càng ngày càng mài

mòn gót chân mình, quan sát bản đồ mà trầm mặc bước đi tới, trong đầu

thế nhưng lại vẫn quanh quẩn cái vấn đều kia: Làm hay không làm?

Để tìm ra được đáp án, tổng cộng tiêu phí của hắn một khoảng thời gian đến ba phút đồng hồ. Cách nơi hắn đứng hiện tại khoảng chừng ba trăm thước, có một cái góc khá tối tăm, cũng không có bất cứ ngọn đèn nào chiếu

rọi. Nhìn xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy được có một cánh cửa sắt lối ra

có thể chui lọt vừa người. Hứa Nhạc khẽ hít sâu một hơi, bên trong cặp

mắt đang sưng húp kia chợt hiện lên một đạo thần sắc tàn nhẫn. Cánh tay

trái đang thả lỏng bên cạnh thắt lưng nhất thời nắm chặt lại một chút.

Những sợi tơ bằng kim loại mỏng manh từ trong cái vòng tay này, giống hệt như một đầu u linh nào đó chậm rãi vươn ra, nhắm thẳng về phía phần da thịt trơn bóng ngay sau gáy của Hứa Nhạc. Hoàn cảnh bốn phía lúc này là một

mảnh tối đen, thế nhưng những sợi tơ kim loại kia lại không biết phản xạ ánh sáng từ nơi nào, phát ra chút ánh sáng nhàn nhạt.

Những cái

sợi tơ kim loại cực kỳ tinh tế, tiếp xúc với làn da bàn tay, mang đến

một chút cảm giác ấm áp nhàn nhạt giữa một vùng không khí lạnh lẽo bên

dưới đường cống thoát nước. Sợi tơ kim loại mỏng manh dưới bàn tay khẽ

run nhè nhẹ của hắn mà chậm rãi lay động, tựa hồ như là nếu như biên độ

lay động của nó mà lớn thêm một chút nữa, liền sẽ mạnh mẽ đứt rời ra

vậy.

Hứa Nhạc lại khẽ hít sâu một hơi, sau đó nhắm chặt lại hai

mắt, tay trái hướng về phía phần gáy phía sau lưng mình chậm rãi tiến

sát tới.

Ngay khi khoảng cách giữa những sợi tơ kim loại kia cùng với da thịt phía sau gáy của Hứa Nhạc tiến vào phạm vi khoảng ba thước, cái mũi nhọn sắc bén của sợi tơ đột nhiên run rẩy lên một cách quỷ dị,

giống hệt như là một đầu ong mật đang vô cùng đói khác, đột nhiên lại

ngửi được mùi vị của mật hoa thơm mát đến mê người, liền vô cùng hưng

phấn mà vẫy nhanh cặp cánh trong suốt của mình.

Một luồng điện

tích nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, lúc này đang cuồn cuộn không

ngừng ngưng kết lại ở trên đỉnh nhọn của sợi tơ kim loại nhỏ bé kia. Một cái điện từ trường vô cùng nhỏ bé chợt xuất hiện, bao phủ lấy một

khoảnh da nhỏ ở ngay sau gáy của hắn. Bên trên phần da thịt trơn bóng

sau gáy đột nhiên chậm rãi hiện ra một cái lõm nhỏ xíu.

Vẻ mặt

Hứa Nhạc không một chút biểu tình, hai mắt lúc này đã nhắm chặt lại. Hắn có thể cảm giác được phía sau gáy của mình truyền đến cảm giác khác

thường, thế nhưng cũng không làm ra bất cứ phản ứng nào cả. Tuy rằng lần trước đây tiến hành thay đổi con chíp vi mạch nhân thể đã là chuyện của năm năm về trước rồi, nhưng mà đối với mỗi một bước chi tiết trong quá

trình này, hắn cũng đều nhớ lại phi thường rõ ràng.

Bên trong

lòng đất, phía dưới cái bục cao kia, những dòng nước đen ngòm vẫn còn

chậm rãi chảy xuôi, bầu không khí hôi hám thế nhưng lại tràn ngập một

loại hương vị sinh mệnh mạnh mẽ.

Bất chợt, cái đầu nhọn hoắc của

sợi tơ kim loại kia, xuy một tiếng liền tự động kéo dài ra, chính xác

cùng cực đâm trúng ngay vào cái lõm nhỏ ở ngay sau gáy của hắn, sau đó

không ngừng chấn động, hướng về phía cái xương cổ bên trong mà tìm kiếm!

Một cơn đau đớn kịch liệt nhất thời thông qua những sợi dây thần kinh nhạy

cảm ở phần xương cổ, mãnh liệt hướng thẳng về phía đại não của Hứa Nhạc

mà oanh kích. Thân thể đang nửa quỳ nửa ngồi của hắn chợt cứng đờ lại,

hai mắt đang nhắm chặt của hắn nhất thời mở trừng ra. Ngũ quan thống khổ vặn vẹo kịch liệt, những luồng nóng rực trong thân thể hắn cùng với cảm giác thống khổ vô tận nhất thời đan xen lẫn nhau tại một chỗ, tựa hồ

như sắp sửa đốt cháy thân thể hắn thành tro tàn.

Mấy phút đồng hồ sau đó, một cái thân ảnh không ngừng run rẩy cả người, có chút gian nan vươn cánh tay phải của mình ra, sờ soạng lên cái phiến cửa sắt nặng nề

lạnh lẽo phía trước mặt, đi ra khỏi con đường cống thoát nước ngầm dưới

lòng đất. Hắn men theo một cái cầu thang có chút cũ kỹ, hướng về phía

mặt đất mà đi đến. Mãi cho đến khi đi lên đến mặt đất, nửa nằm nửa ngồi

trên một cái bụi cây rậm rạp gần đó nghỉ ngơi trong chốc lát, cái thân

ảnh kia lại một lần nữa thống khổ giãy dụa đứng thẳng lên, tiếp tục bước đi về phía trước. Nhìn qua cái thân ảnh kia giống hệt như là một người

bị bệnh nặng lâu ngày, đã yếu ớt đến mức cùng cực, bất cứ lúc nào cũng

có thể ngã xuống không thể đứng dậy được nữa.

Thật may mắn là,

hắn cũng không có đau đớn đến mức hôn mê luôn, nhưng cũng thật bất hạnh, bởi vì hắn thanh tỉnh cho nên hắn càng phải thừa nhận sự đau đớn càng

ngày càng kịch liệt hơn. Phần khớp xương ở xương cổ chỗ trước đây đặt

con chíp vi mạch nhân thể đau đớn đến mức tựa hồ như sắp sửa vỡ tan ra,

đau đến mức ngay cả đầu ngón tay của hắn cũng bắt đầu có cảm giác chết

lặng.

Bóng đêm một mảnh thâm trầm, trên quảng trường rộng lớn ở

phương hướng Tây Nam của Đô thành Thiên Kinh Tinh vắng vẻ không một bóng người. Sắc mặt Hứa Nhạc là một mảnh trắng bệch, men theo con phố vắng

vẻ bên cạnh quảng trường, thê thảm đến mức không thể chịu nổi di động

thân thể đau đớn của mình, di động cái thân thể bởi vì thống khổ cùng

cực mà không ngừng run rẩy của mình.

Thân thể run rẩy va chạm với những bụi cây nhỏ bên ven đường, phát ra từng thanh âm sàn sạt sàn sạt. May mắn là lúc này gió đêm trên quảng trường đang thịnh, thổi quét qua

những cành cây ngọn lá xung quanh quảng trường, cho nên cũng đã che dấu

được thanh âm có khả năng khiến cho hành tung của hắn bị phát hiện.

Bởi vì nguyên nhân cũng không có ngất đi, cho nên hắn so với năm năm trước

càng có thể cảm nhận được sự gian nan thống khổ cùng với khác thường ở

phía sau gáy của mình một cách rõ ràng hơn. Ở trên mặt cỏ không ngừng

thong thả kéo lê đi cái chân bị thương của chính mình, chống đỡ cái thân thể đã vô lực đến mức sắp sửa không thể chống đỡ nổi nữa. Hắn thậm chí

còn không có chú ý đến răng nanh của chính mình đã cắn chặt vào cặp môi

của chính mình, một chút máu tươi vốn không nhiều lắm đã rơi vãi xuống

bộ quân trang Đế Quốc trên người mình.

Một con người bị buồn ngủ

đến mức cực điểm mà không thể tìm ra được bất cứ cái giường nào có thể

ngả lưng xuống, một người đói đến cực điểm mà không thể nào tìm ra bất

cứ thức ăn nào cả, một người bị đau đớn đến cực điểm mà tinh thần lại

không thể nào có chút lơi lỏng được. Đó chính là cảm giác hiện tại của

Hứa Nhạc lúc này. Trong lòng của Hứa Nhạc hiện tại đang có một sự mong

mỏi vô cùng vô tận, muốn cho chính mình có thể được ngã xuống một cách

sảng khoái, hôn mê bất tỉnh, cũng không muốn tiếp tục thừa nhận cảm giác tra tấn thống khổ đáng sợ đến như thế này nữa.

Ngoại trừ cảm

giác thống khổ ra, còn có một loại cảm giác trống rỗng quái dị nữa. Lần

này đây cũng không phải là tiến hành thay đổi con chíp vi mạch nhân thể, mà chính là chấp hành một loại trình tự loại bỏ hoàn toàn con chíp vi

mạch nhân thể a. Từ lúc sinh ra đến giờ đã được hai mươi năm trời, đây

là lần đầu tiên phía sau gáy của hắn không có tồn tại bất cứ con chíp vi mạch nhân thể nào hết. Tuy rằng những người Liên Bang bình thường căn

bản không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của con chíp vi mạch nhân

thể, nhưng mà một khi trong lý trí lại nói cho mình biết rằng con chíp

vi mạch nhân thể không còn ở trong gáy nữa, cái loại cảm giác này giống

hệt như là một cái khí quan nào đó của chính mình đột nhiên biến mất

không thấy đâu nữa, ngơ ngẩn không hiểu nổi.

Cảm giác thống khổ

cùng với ngơ ngẩn trống rỗng trong đầu, không biết con đường phía trước

hung hiểm như thế nào, một sự khát vọng mãnh liệt muốn ngất đi bất cứ

thời khắc nào cũng không ngừng đáng úp lại… Hứa Nhạc mím chặt cặp môi đã trắng bệch của mình, bằng vào một nghị lực mạnh mẽ siêu việt thường

nhân mà chống cự lại.

Có lẽ là bởi vì lúc trước ở trong bệnh viện Hoàng gia Đế Quốc, hắn đã từng trải qua cuộc sống toàn thân tê liệt sau khi mạnh mẽ phá tan chướng ngại bên trong kinh mạch, cho nên hắn cũng

đã từng thừa nhận qua nhiều lần những thống khổ càng ngày càng gia tăng

lên gấp bội phần, thế gian hiếm thấy, cho nên hắn cuối cùng cũng vẫn có

thể chống đỡ lại được, mặc dù chống đỡ như vậy vẫn là vô cùng vất vả.

Cũng may là những cái thống khổ cùng với vất vả này lại hoàn toàn có giá

trị. Sau khi rời khỏi hệ thống cống thoát nước ngầm trong lòng đất, tiến vào trên mặt đất của tòa thành thị được đề phòng sâm nghiêm này, hắn

mãi vẫn không có kinh động đến bất cứ thiết bị theo dõi chíp vi mạch

nhân thể không chỗ nào không có của đám người Đế Quốc kia.

Thế

nhưng mà nguy hiểm thì vẫn như cũ còn tồn tại. Sau khi ở bên trong các

kẽ hở của các tòa nhà dân cư dày đặc bám víu mà di chuyển một khoảng khá xa, một cái con đường ngăn nắp trống trải thẳng tắp đột nhiên xuất

hiện, ngăn cản ngay trước mặt của hắn. Càng phiền toái hơn nữa chính là, ở chỗ đầu đường có rất nhiều những quân cảnh Đế Quốc đang cảnh giác mà

nhìn chăm chú vào tất cả những động tĩnh dọc theo con đường.

Mục

tiêu trong kế hoạch ban đầu của hắn chính là khu dân nghèo vô cùng hỗn

loạn mà thiếu khuyết đi những hệ thống giáp sát điện tử hữu hiệu cách

nơi này khoảng mấy km khu vực ngoại thành kia. Nếu như bất đắc dĩ dừng

lại ở bên ngoài tiểu khu nhà trọ bình dân như thế này, dưới sự truy bắt

gắt gao của đám quân cảnh Đế Quốc kia, hắn rất khó có thể thoát đi được.

Cái con đường phía trước mặt kia cũng không phải là quá rộng, nếu là Hứa

Nhạc còn ở trong trạng thái khỏe mạnh như bình thường, hắn chỉ cần phóng thân thể lên, nhảy hai ba bước liền có thể phóng qua một cách dễ dàng,

căn bản cũng sẽ không kinh động đến mấy gã quân cảnh này. Thế nhưng vấn

đề chính là hiện tại hắn đang nằm trong trạng thái vô cùng suy yếu, bất

cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống được.

Ánh sáng của cái đèn

đường hơi chút ảm đạm xuyên thấu qua lùm cây, dừng ở trên khuôn mặt đã

có chút tái nhợt của Hứa Nhạc. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về

phía bên kia đường, trong lòng khẩn trương chờ đợi một thời cơ thích hợp nào đó. Thế nhưng hắn lại vô cùng rét lạnh phát hiện ra, bởi vì nguyên

nhân bị thống khổ mãnh liệt không ngừng dày vò cùng với cảm giác suy yếu mỏi mệt vô cùng, tầm mắt của hắn đã bắt đầu trở nên ngắn lại, ánh mắt

của hắn đã bắt đầu trở nên mơ hồ một chút.

Hắn sắp sửa chống đỡ không nổi nữa rồi.

Liền đúng vào lúc này, một gã nam tử Đế Quốc tựa hồ như đã uống rượu đến mức say khướt, đang không ngừng lảo đảo chếnh choáng từ một cái lùm cây nào đó bên cạnh lối đi một băng ra đường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm

nói những lời nói lè nhè nào đó, hướng về phía đầu bên kia của con đường mà xông tới.

Đại khái cũng chỉ có một gã nam nhân Đế Quốc nào đó say khướt đến mức tận cùng, mới có thể không thèm để ý đến đám quân

cảnh biểu tình cực độ âm trầm đứng ở đằng kia, mới có thể hồn nhiên

không biết đến cái mệnh lệnh cấm đi lại vào ban đêm được ban bố tối hôm

nay như thế.

Đám quân cảnh đứng đầy phía đầu đường đằng kia nhất

thời khẩn trương lên một trận, rất nhanh phóng thẳng về phía gã nam tử

say khướt kia mà bao vây lại. Những gã quân cảnh Đế Quốc không có rời

khỏi vị trí canh gác lúc này cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại phía

bên kia.

Hứa Nhạc tuyệt đối cũng không có buông tha cho cái cơ

hội chợt lóe lên bất ngờ như thế. Hắn gian nan mà hít sâu một ngụm làn

gió đêm lạnh lùng của Đế Quốc, giống như hớp lấy một ngụm hơi nước có

chút mát lạnh trong miệng vậy. Cái đùi phải trước đó đã ghìm thật chặt

xuống mặt đất lúc này chợt mạnh mẽ phát lực một cái. Cái quần quân dụng

Đế Quốc trên đùi phải của hắn nhanh chóng vỡ vụn, cuối cùng bộc phát ra

một lực lượng phản chấn cực kỳ mãnh liệt. Thân thể hắn kéo lê phía sau

một đạo bóng xám nhàn nhạt, trong khoảnh khắc liền xẹt ngang qua con

đường phía trước!

Thân thể nhất thời nặng nề ngã sấp một cái

xuống bên trong bùn đất. Hứa Nhạc cũng không dám phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Hắn kéo dài thời gian nằm sấp xuống mặt bùn một khoảng thật

lâu, cố gắng chống cự lại cảm giác muốn chực ngất đi vô cùng mãnh liệt

truyền đến từ đại não. Sau khi xác nhận ra đám quân cảnh Đế Quốc kia

cũng không có phát hiện ra chính mình, hắn mới lấy tay chống đỡ xuống

mặt đất, cẩn cẩn thận thận chậm rãi nâng thân thể của mình lên, quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía đầu đường bên kia một cái.

Cái tên

nam tử Đế Quốc say khướt có thể xem như là cứu mạng Hứa Nhạc kia, lúc

này đã bị đám quân cảnh Đế Quốc dùng những thanh côn điện hung hăng đánh ngã xuống mặt đất, bị quần đả một cách cực kỳ dã man, ở trên mặt đất

không ngừng thống khổ quay cuồng, rên rỉ liên tục.

Ánh mắt Hứa Nhạc nháy mắt nheo lại, sau khi trầm mặc một lát mới quay đầu bỏ đi.

Hắn gian nan cố gắng lết thân thể đi qua những con đường ngỏ tắt nhỏ tràn

đầy ẩm ướt, dựa tay vào tường mà chậm rãi lết qua những con hẻm nhỏ, cả

tay cùng chân đều được sử dụng để mà bay qua những hàng rào thấp ngang

bụng, ở bên trong những kiến trúc của tòa đô thị dị quốc này, thong thả

mà kiên định bước đi từng bước.

Thân thể càng ngày càng truyền

đến cảm giác lạnh lẽo, sự run rẩy cũng càng ngày càng lợi hại hơn. Cái

chân trái giống như là đã bị gãy rời vậy, cũng không còn có bất cứ cảm

giác gì nữa. Ánh mắt cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ hơn.

Bóng

đêm vẫn như cũ vô cùng thâm trầm cùng với lạnh lẽo. Lang thang trên các

con đường của tòa thành thị này vẫn còn nguy hiểm đến như thế. Thậm chí

cho dù đã thành công đi tới khu vực các tòa kiến trúc hoang vắng hỗn độn phía sau quảng trường lớn, thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũ không dám có

chút thả lỏng sự cảnh giác chút nào. Hắn dựa lưng vào một bức tường đã

sụp hết phân nửa, dính đầy bụi bặm cùng với rong rêu, bộ ngực không

ngừng phập phồng kịch liệt.

Phía trên bức tường này thế nhưng lại còn có hiên nhà. Ở bên trên hiên nhà kia đã có những giọt sương sớm nhẹ nhàng nhỏ xuống, rơi thẳng lên trên khuôn mặt của hắn. Hứa Nhạc theo

bản năng ngẩng đầu lên, há miệng đón lấy một ngụm sương sớm. Đầu lưỡi đã có chút khô cạn của hắn khẽ liếm nhẹ trên môi một chút.

Tinh

thần thoáng tốt lên được một chút, Hứa Nhạc liếc một vòng, quan sát một

chút hoàn cảnh hỗn độn ở bốn phía xung quanh mình. Hắn men theo góc

tường đi vào một tòa nhà cũ có chút tàn tạ, lại dùng một chút khí lực

cuối cùng trong cơ thể của mình, leo lên trên lầu một tràn ngập tro bụi

của tòa nhà kia.

Đối diện với cái lầu một này có một đầu mèo

hoang, lúc này nó đang chậm rãi lui tới trên một mái hiên có chút cỏ dại mọc um tùm trên tòa nhà đối diện. Ánh mắt của đầu mèo hoang có chút tò

mò, trừng lớn cặp mắt trong vắt sâu kín của mình, nhìn chằm chằm về phía tên gia hỏa bộ dáng kỳ quái kia.

Hứa Nhạc nhìn về phía đầu mèo

hoang kia, có chút gian nan nhếch khóe môi trắng bệch của mình lên, cười cười một chút, sau đó đưa tay lên đóng cái cửa sổ lại, cuối cùng mặc kệ mọi thứ, ngã xuống hôn mê không biết gì nữa.