Gian Khách

Quyển 4 - Chương 307-308: Cô độc giữa lòng địch (1)

Những chiếc Chiến đấu cơ Liên Bang hình giọt nước màu xám sẫm, gào thét

phóng vọt qua phiến không gian trên đỉnh đầu của gian tiểu viện này, xé

rách vô số những tràng mưa bụi, ở trên bầu trời cao hoàn thành một lần

động tác xoay tròn cực kỳ tiêu sái mà xinh đẹp, dùng tốc độ cực nhanh

bay khỏi khu vực vừa rồi, giống hệt như một đám Diều hâu xám xé mây mà

đi.

Bởi vì hiện tại đang xâm nhập vào phiến địa phương đang nằm

trong diện song phương tranh chấp mãnh liệt nhất của chiến khu Tây Nam,

cho nên mấy chiến Chiến đấu cơ Diều hâu xám sau khi phóng đi cũng không

thèm quay trở lại nữa, cũng không có tiến hành xác nhận lại thành tích

chiến quả theo lẽ thường. Trên thực tế, sáu chiếc Chiến đấu cơ Diều hâu

xám, mỗi chiếc thả xuống một khỏa tên lửa đạn đạo không đối địa, toàn bộ đều bắn trúng thẳng vào gian tiểu viện kia, còn cần gì tiến hành xác

nhận chiến quả nữa cơ chứ?

Đám cỏ cây bên trong gian tiểu viện

đang được những giọt nước mưa tắm gội, chỉ trong khoảnh khắc liền hoàn

toàn khô héo, sau đó biến thành tàn tro biến mấy không còn. Toàn bộ gian tiểu lâu bị đánh úp, nổ ting biến thành vô số những mảnh vỡ vụn khủng

bố, gào thét bắn tung tóe ra bốn phía xung quanh. Bức tường gạch màu đỏ ở bên ngoài trong tức khắc bị uy lực khủng bố của trận nổ đánh cho ngã

rạp xuống mặt đất tràn ngập bùn loãng xung quanh, toàn thân mềm nhũng

giống hệt như một miếng bánh quy bị quẳng vào trong vũng nước vậy.

Nhằm xác minh hiệu quả khủng bố của lần tập kích mới vừa rồi, trong phạm vi

mấy trăm thước vuông xung quanh gian tiểu viện, đại khái ngay cả đám

chuột đồng ẩn núp sâu bên dưới lòng đất cũng đều toàn bộ chết sạch hết.

Bên trong một phiến rừng núi rậm rạp phía sau của gian tiểu viện khoảng

chừng mấy trăm thước, đám người của Tiểu đội NTR vừa mới kịp thời triệt

thoái đến nơi này, hiện tại đang ẩn núp phía sau một gò đất thấp. Tất cả mọi người đều đang trợn trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm vào đống phế

tích còn lại của gian tiểu viện đang vẫn còn thiêu đốt mãnh liệt, cảm

nhận được những luồng khí lưu nóng bỏng, mặc dù xa đến như thế rồi,

nhưng mà vẫn như cũ đập mặt mà đến, sắc mặt nhất thời kịch biến. Tất cả

bọn họ đều trầm mặc không nói gì mãi một thời gian dài.

Cuối cùng cũng không biết là ai đã đánh vỡ bầu không khí áp bách hít thở không thông kia, thì thào nói:

- Con mẹ nó, là sáu khỏa tên lửa đạn đạo không đối địa thế hệ thứ ba R19, chuyên dùng để đánh sập các hầm mỏ quặng graphit siêu cứng! Thật sự con mẹ nó quá mức khủng bố a!

Trên cái cáng cứu thương đặt tuốt phía sau đám người đội viên Tiểu đội NTR, hai tay Đông Phương Ngọc đang nắm

chặt một đám cỏ xanh vừa mới thò tay bứt được trên mặt đất ngay bên cạnh mình, miễn cưỡng chống đỡ thân thể nhích lên một chút, ánh mắt trở nên

có chút trống rỗng, lại vẫn như cũ phi thường gian nan thấp giọng mắng:

- Đừng tin tưởng vào những gì gã người Đế Quốc khốn kiếp kia nói! Cái này khẳng định là đánh lầm mà thôi! Đúng rồi, khẳng định là oanh kích nhầm

địa điểm!

Ngoại trừ Bảo La cùng với gã tù binh Đế Quốc còn lại

kia trao đổi với nhau một nụ cười tràn ngập sự trào phúng lãnh liệt ra,

tất cả những quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang còn lại, tâm thần vẫn như cũ bị vây bên trong sự rung động mãnh liệt, cũng không có ai để ý

đến những lời lảm nhảm của Đông Phương Ngọc, cũng không có ai còn có tâm tình cùng với hắn cãi cọ gì nữa. Sự thật thắng mọi lời hùng biện, cái

sự thật lạnh như băng trước mắt kia đã chiến thắng hết thảy mọi sự tín

nhiệm.

Hứa Nhạc đưa tay gỡ xuống một mảnh lá cây văng dính lên

trên mặt mình, cặp lông mày rậm rạp khẽ nhăn lại một chút, phát hiện hệ

thống thông tin liên lạc bên trong cái ba lô hành quân sau lưng mình đã

không còn bất cứ phản ứng nào cả, ý nghĩa rằng công tác liên hệ với

chiếc Phi thuyền bên ngoài tầng khí quyển trên kia lại một lần nữa bị

gián đoạn rồi.

Hùng Lâm Tuyền yên lặng ngắm nhìn đám ngọn lửa

khủng bố, mặc dù đang chìm trong màn mưa thế nhưng vẫn như cũ dữ tợn thè từng cái lưỡi lửa mà thiêu đốt, quay sang nhìn về phía gã đội viên Châu Tử đang ngây người đứng bên cạnh mình, nói:

- Quan sát một chút

cường độ tín hiệu liên lạc, đợi sau khi cường độ đạt đến mức độ có thể

tiến hành liên lạc đường dài, quay trở lại tần số kênh thông tin liên

lạc lúc trước, nói cho bên phía căn cứ biết rằng, chúng ta gặp phải một

hồi tập kích bởi Chiến đấu cơ Diều hâu xám của Quân chủng Không quân

Liên Bang, hỏi bọn họ xem đến tột cùng là đã xảy ra tìn huống gì rồi.

Châu Tử có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, phát hiện ra Hùng Lâm Tuyền

cũng không phải là đang nói những lời phẫn nộ xả giận, mới theo bản năng quay sang nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, phát hiện Lão đại mãi cũng vẫn luôn duy trì trầm mặc không nói tiếng nào, không khỏi căm tức dùng sức

vò loạn mái tóc quăn tràn ngập bụi bặm trên đầu mình. Cuối cùng hắn cũng dựa theo sự phân phó của Hùng Lâm Tuyền, bắt đầu thông qua thiết bị lọc sóng tín hiệu liên lạc tầm xa, bắt đầu dò tìm tần số thông tin liên

lạc.

Vẻ mặt Hùng Lâm Tuyền không một chút biểu tình, quay sang

nhìn về phía đám đội viên của mình mà giải thích, đồng thời cũng chính

là muốn giải thích cho Hứa Nhạc nghe:

- Bên đó nói thế nào cũng là bộ đội của chính mình, chúng ta cần phải tiến hành xác nhận rõ ràng một lần cuối cùng…

- Đã bắt được tần số rồi, nhưng mà…

Châu Tử gỡ xuống cái ống nghe điện thoại gắn trên đầu mình, trên mặt mang

theo một tia hương vị bi phẫn, ngẩng đầu nhìn về phía Hùng Lâm Tuyền

cùng với Hứa Nhạc, gằn giọng nói:

- Không có bất cứ hồi âm nào

nữa cả, tần số thông tin liên lạc lúc trước từ bên phía căn cứ đã bị

liệt vào danh sách từ chối liên hệ rồi! Đã tiến vào trạng thái im lặng

rồi!

Bên phía Ban thông tin tại căn cứ, hẳn là nên phụ trách công tác tiếp ứng hoặc là nói nghĩ cách tiến hành cứu viện chính mình, vào

lúc này lại tiến vào trạng thái im lặng cực kỳ quỷ dị, hơn nữa lại liệt

sóng tần số vào danh sách từ chối liên hệ, đám người đang đứng ngồi lố

nhố phía sau gò đất giữa gian rừng rậm này cũng đều rõ ràng cái này là

có ý nghĩa như thế nào.

Phảng phất như là bị ảnh hưởng bởi sự

trầm mặc quỷ dị của hệ thống thông tin liên lạc, tất cả mọi người đang

đứng ngồi giữa màn mưa dày đặc nơi này cũng đều lâm vào một mảnh trầm

mặc cùng với tĩnh mịch quỷ dị. Đông Phương Ngọc rốt cuộc cũng chậm rãi

khép cái miệng đang há to muốn phản đối của chính mình, nằm yên trên

cán, nhắm mắt lại, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Hứa Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mày, nhìn chằm chằm mọi động tĩnh bên trong phiến rừng rậm chìm giữa màn mưa này, từ phía sau cái gò đất chậm rãi đi

thẳng lên trên đỉnh gò, mạnh mẽ hít thở sâu ba lượt, cặp mày rậm gắt gao nhíu chặt lại một chỗ, hạ giọng thì thào nói:

- Ta chửi con mẹ mày, cái bọn khốn kiếp! @#(*&@$^!

Gã đội viên Hầu Tử của Tiểu đội 7 cũ, từ đầu đến cuối vẫn mãi luôn nấp

trên cành cây của gốc cổ thụ lớn bên ngoài gian tiểu viện, tiến hành

giám thị mọi động tĩnh ngoài sân. Hắn chính là người cuối cùng trong chi Tiểu đội NTR này rời khỏi gian tiểu viện kia. Từ nãy đến giờ hắn vẫn

còn ngây người kinh hãi nhìn một màn do đám Chiến đấu cơ oanh kích gây

ra. Lúc này hắn chính là người đứng gần với Hứa Nhạc nhất, nghe được Hứa Nhạc thốt lên một câu mắng chửi thô tục như vậy, mới quay sang nhìn về

phía gã đội viên Tiểu đội NTR đang đứng bên cạnh mình, hạ thấp giọng

giải thích:

- Lão đại bình thường cũng không bao giờ thích nói

tục mắng người, thế nhưng có đôi khi hắn lại nhịn không được, cho nên

mới hạ giọng mắng chửi mấy câu như thế này. Những lời này chính là có ý

tứ muốn nói: Cái con mẹ nó, cả nhà bọn mày là một đám vương bát đản!

Gã chiến sĩ kia chỉ vừa mới gia nhập vào Tiểu đội NTR nửa năm, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, nói:

- Như vậy cũng thật đủ thô tục lắm rồi a!

- Cái loại mắng chửi thô tục như thế này thật sự rất là hả giận a! Tôi

nói này, đám đội viên Tiểu đội 7 cũ chúng tôi vẫn đều có cái loại thói

quen này. Trong hai năm gần đây cũng không còn ai có thói quen này nữa,

nhưng mà hiện tại chẳng phải là Lão đại đã quay trở lại rồi sao? Phỏng

chừng cái thói quen này sắp sửa quay trở lại rồi a! Tôi nói này, cậu

bình thường bộ dáng quá mức thành thật cùng với an phận quá đi, về sau ở phương diện này cần phải chú ý học tập cẩn thận một chút đi, bằng không sẽ bị người khác chọc cho thúi mũi a!

Gã đội viên Tiểu đội 7 cũ

với biệt hiệu Hầu Tử này tên thật gọi là Kim Như Thiết, đến từ Lâm Hải

Châu, cha mẹ của hắn cũng đều là những nhân sĩ có thế lực không nhỏ tại

Đại Học Thành Lâm Hải Châu. Cả gia đình hắn sớm có tiếng là gia đình

hiếu học, nề nếp sâu xa, ôn văn nho nhã, bản thân hắn khi còn nhỏ đến

lúc trưởng thành cũng rất hiền lành thành thật, thế nhưng ở tại tiền

tuyến theo Tiểu đội 7 lăn lộn mấy năm trời, sớm biến thành một tên hán

tử thô lỗ mở miệng khép miệng cũng đều là những lời thô tục đa dạng kinh người…

Cũng tương tự như tên gia hỏa Kim Như Thiết này, mấy gã

đội viên Tiểu đội 7 cũ như là Châu Tử, Sơn Pháo này, tuy rằng hiện tại

trong lòng vẫn còn phẫn nộ bi ai với chuyện Quân đội Liên Bang không ngờ không chỉ buông bỏ chính mình, hơn nữa lại còn vô sỉ muốn mưu sát chính mình nữa, nhưng mà tâm tình bọn họ nói thế nào cũng không chút khẩn

trương, lại càng không tuyệt vọng chút nào. Truyền thống của Tiểu đội 7

từ trước cho đến nay chính là cho phép phẫn nộ chứ không cho phép tuyệt

vọng. Huống chi hiện tại bọn họ đã ngênh đón vị Lão đại truyền kỳ của

chính mình trở về rồi, cho dù con đường phía trước có mưa to gió lớn đến đâu, có chông gai nguy hiểm đến thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng dám

xông lên không chút sờn lòng.

Trong lúc gã Kim Như Thiết đang

hướng về phía gã binh sĩ mới kia phiên dịch mấy lời nói thô tục của vị

Lão đại thân thương của mình, thì Hùng Lâm Tuyền lại ôm khẩu súng lớn

nặng nề đứng lên, trầm giọng nói:

- Đoạn tuyệt hết thảy các thông tin liên lạc hai chiều với bên phía căn cứ, gỡ xuống toàn bộ các thiết

bị điện tử xác nhận thân phận địch ta trên người các cậu!

Tất cả

mọi người ai nấy cũng đều không một chút do dự gỡ xuống những phiến chip vi mạch xác nhận thân phận quân nhân gắn trong đai lưng của chính mình, rõ ràng nhanh nhạy đến cực điểm phá hủy chúng hết đi. Ngay cả gã Đông

Phương Ngọc đang nằm trên cán cứu thương cũng trầm mặc trong chốc lát,

sau đó mới thò tay vào trong vách ngăn kép gắn trên cán cứu thương bên

tay phải của chính mình, gỡ ra một con chíp vi mạch xác nhận thân phận,

dùng sức ném ra ngoài.

Một gã binh sĩ Tiểu đội NTR đứng gần đó

dùng đầu mũi giày quân dụng cứng rắn, hung hăng nghiền nát con chíp vi

mạch xác nhận thân phận quân nhân sĩ quan Liên Bang của Đông Phương

Ngọc.

Hùng Lâm Tuyền chậm rãi đứng thẳng người lên, để mặc cho

màn mưa giã mạnh lên trên cặp má không một chút biểu tình của chính

mình, đảo mắt một vòng nhìn tất cả mọi người, trầm giọng nói:

- Bắt đầu từ thời khắc này trở đi, tất cả chúng ta liền chân chính trở thành một đám người cô độc giữa lòng địch!

- Chúng ta cũng không còn căn cứ nữa, cũng không còn hậu phương tiếp tế

nữa, cô độc chiến đấu giữa lòng địch tại nơi tha hương. Tất cả mọi người xung quanh ai nấy cũng đều là địch nhân của chúng ta. Chúng ta cũng

không còn bất cứ nhiệm vụ nào khác nữa, duy nhất chỉ còn lại một cái

nhiệm vụ, chính là bằng mọi giá phải sống sót!

- Chúng ta cần

phải sống sót, cần phải còn sống quay trở lại căn cứ… Không! Phải là

còng sống quay trở lại Liên Bang! Chúng ta cần phải một phen đem cái

chuyện tình bỉ ổi vô sỉ này hoàn toàn vạch trần ra ánh sáng, một phen

đem đám đại nhân vật khốn kiếp vô sỉ đã hạ mệnh lệnh cho đám Chiến đấu

cơ oanh tạc chúng ta kia đâm cho chảy máu toàn thân, sau đó thuận tiện

lôi toàn bộ bọn chúng hoàn toàn biến mất trên thế gian này! Đây chính là mệnh lệnh của tôi!

Đám chiến sĩ trong cơn mưa tầm tã đứng thẳng

toàn thân, bất luận là đám đội viên của Tiểu đội 7 cũ hay là đám binh

lính của Tiểu đội NTR cũng vậy, vẻ mặt bọn họ đều không một chút biểu

tình, trầm mặc kiên nghị, không có bất cứ lời tuyên thệ tràn ngập nhiệt

huyết nào cả, thế nhưng lại tràn ngập một loại ý chí kiên cường mạnh mẽ. Thậm chí liền ngay cả Bảo La cùng với gã tù binh Đế Quốc còn lại kia,

cũng đều có thể cảm nhận được một loại nhiệt độ nào đó đang dâng trào

lên bên trong màn mưa gió tầm tã kia.

Hứa Nhạc đứng dựa lưng vào

một gốc cây ở gần đó, ngắm nhìn thân ảnh khôi ngô cường tráng của Hùng

Lâm Tuyền đang đứng trong cơn mưa, trên mặt không khỏi lộ ra một tia nụ

cười cảm khái nhàn nhạt. Gã thuộc cấp lỗ mãng hiếu chiến năm đó hiện tại dần dần trưởng thành, trở thành một vị sĩ quan chỉ huy vĩ đại mạnh mẽ

rồi. Nhưng mà hắn cuối cùng vẫn không thể không cắt ngang những lời động viên chiến đấu cực kỳ xinh đẹp của đối phương, nhàn nhạt nói:

-

Phản ứng tiếp theo sau đó của bên phía Quân đội Liên Bang hẳn là sẽ

không đến nhanh như vậy đâu. Đợt tập kích thứ hai sau đó hẳn là sẽ không ngay lập tức đến đây được. Nhưng mà tôi nghĩ tràng nổ mạnh lúc trước

gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, hẳn là đã khiến Quân đội Đế Quốc gần

đây phát hiện ra, hẳn là sẽ sớm đến đâu xem xét một phen…

Hùng Lâm Tuyền quay đầu lại, khẽ liếc nhìn Hứa Nhạc một chút, sau đó trầm mặc một lát, cuối cùng đột nhiên lớn tiếng hỏi:

- Lão đại, như vậy hiện tại chúng ta nên đi theo hướng nào đây?

Rốt cuộc cũng đã từ trong miệng của cái tên gia hỏa này nghe qua được lời

xưng hô đã lâu không được nghe kia, Hứa Nhạc nhất thời xuất hiện một

khoảnh khắc thất thần trong chốc lát. Hắn khẽ nhếch miệng lên, đưa tay

gạt nhẹ mái tóc ẩm ướt trên đầu mình, nhẹ giọng hồi đáp:

- Nếu

như các người không sợ bị chúng tôi bán luôn, như vậy thì tôi đề nghị

trước tiên hướng về phía khu vực đám người Đế Quốc tập trung nhiều nhất, đi một đoạn đường đi rồi tính tiếp.

Đám chiến sĩ đang ngâm mình trong mưa đồng thời cùng phá lên cười một trận.

o0o

Thời gian chạng vạng, một đám binh lính cô độc, bao gồm sáu gã binh lính bị

thương nhẹ, một gã quân nhân sĩ quan bị trọng thương nằm dài trên cáng,

năm gã binh lính Liên Bang khỏe mạnh, hai gã tù binh Đế Quốc cùng với

một gã Thái tử Đế Quốc tạo thành, ở bên trong ánh hoàng hôn ảm đạm cùng

với sự yểm trợ của màn mưa tầm tã, lặng lẽ không một tiếng động đi vào

một khu hầm mỏ graphit sớm đã được bỏ hoang ở gần đó.

Đối với cái căn hầm mỏ đã bị bỏ hoang này, Hứa Nhạc căn bản là phi thường quen

thuộc, hơn nữa phi thường quen thuộc với việc lợi dụng các loại địa hình mạo hiểm như thế này mà tác chiến, vì thế sau khi trải qua một buổi

thương nghị đơn giản, đội ngũ đã nhất trí lựa chọn khu hầm mỏ bỏ hoang

này làm doanh địa qua đêm lâm thời của mình.

Ở bên trong cái sơn

cốc phía sau bên kia an bày một trạm quan sát lâm thời, Hứa Nhạc ôm theo khẩu súng đã trải qua công tác cải tiến đáng kể, bộ dáng cảnh giác tuần tra xung quanh một vòng, xác nhận phiến doanh địa lâm thời này hiện tại đã hoàn toàn an toàn, cuối cùng mới thoáng thả lỏng một chút.

Sau khi quay trở lại bên trong căn hầm mỏ có chút tối tăm kia, rốt cuộc hắn đã có cơ hội cùng với Bảo La nói chuyện riêng với nhau.

Sau khi

ly biệt cách xa ngàn trùng, cuối cùng gặp lại, Bảo La mang theo tâm tình cực kỳ vui sướng, nhưng vẫn như cũ có chút nghi hoặc cùng với khiếp sợ

đối với thân phận của Hứa Nhạc. Cũng không có miêu tả quá mức chi tiết,

hơn nữa Hứa Nhạc cũng không có nói cho Bảo La biết tin tức xấu về chuyện bác gái Tô San bị bệnh nặng, mà chỉ là mỉm cười, khẽ an ủi tiểu tử mấy

câu, hơn nữa còn kiên định hứa hẹn chính mình nhất định sẽ mang theo

tiểu tử an toàn rời khỏi khỏa Tinh cầu khủng bố thôn phệ con người này.

Tiểu tử Bảo La đã bị bắt giữ hơn hai tháng trời rồi, thân thể hiện tại có

chút gầy yếu, mang theo tình tự hưng phấn khẩn trương cùng với mê võng,

dần dần lâm vào một giấc ngủ say nặng nề. Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn về

phía khuôn mặt vẫn như cũ thanh trĩ đáng yêu của tiểu tử, thay hắn kéo

kỹ dây khóa của túi ngủ quân dụng, sau đó xoay người rời khỏi căn hầm

mỏ.

Trải qua một cơn mưa suốt cả một ngày trời, thế nhưng tầng

mây đen ở trên bầu trời vẫn như cũ dày đặc đen ngòm không hề có dấu hiệu giảm bớt. Không biết đang có bao nhiêu dòng sóng lưu điện tử ở bên

trong tầng mây đen kia đang quay cuồng giãy dụa liên tục. Ánh trăng tròn sáng ngời vừa mới ló lên ở đường chân trời, chỉ vừa mới chiếu rọi đến

nơi này một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, liền trong khoảnh khắc bị đám

mây đen kia nuốt mất, căn hầm ngầm liền biến thành một mảnh tối đen hắc

ám.

Trong bóng đêm, Hùng Lâm Tuyền sờ soạng tiến đến gần, móc từ

trong túi ra một điếu thuốc lá, bẻ đôi làm hai nửa, một nửa đưa cho Hứa

Nhạc, một nửa nhét vào miệng chính mình, thấm thấm nhẹ một chút nước

miếng, sau đó bắt đầu trệu trạo nhau nhóp nhép.

- Hiện tại tôi

cũng không nghiện thuốc lá nặng như trước kia nữa… Đại khái nguyên nhân

là bởi vì rất lâu rồi không có đi ra chiến trường rồi…

Hứa Nhạc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng khều nhẹ đầu thuốc lá đang không ngừng bốc khói, khẽ cười nhẹ, nói:

- Cũng không biết hiện tại Lão Bạch đã cai thuốc thành công hay chưa?

- Đứa con nhỏ của hắn hiện tại cũng đã sắp ba tuổi rồi, nghe nói là một đứa con gái, khá xinh đẹp…

Hùng Lâm Tuyền mỉm cười, nói.

- Con gái thì tốt, lớn lên thanh tú xinh đẹp giống như hắn vậy, sau này

trưởng thành nhất định sẽ có khối chàng trai bám theo đuôi a!

Hứa Nhạc khẽ lại một chút, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi:

- Chúng ta còn lại… tổng cộng bao nhiêu người cả thảy?

Hùng Lâm Tuyền thoáng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới không một chút biểu tình, hồi đáp:

- Ba mươi bảy người!

Hứa Nhạc liếc nhìn một chút những mảnh lửa đạn ngẫu nhiên lóe sáng bên trong nền trời tối đen xa xa, khẽ cau nhẹ cặp mày, nói:

- Năm đó khi mới lên Tinh cầu 5640, chúng ta tổng cộng có cả thảy một

trăm ba mươi bảy người… Hiện tại như thế nào chỉ còn lại một cái số lẻ

trong đó thôi?

- Tôi nói cũng chỉ là tính những người còn lại

trong quân ngũ mà thôi, từ sau khi Lão đại anh… bỏ chạy đi, có một số

tên gia hỏa giống như là Lão Bạch vậy, lựa chọn xuất ngũ về quên… Lưu

Giảo hai năm trước cũng đã xin xuất ngũ, hiện tại đang làm tài xế lái

taxi tại Đặc khu Thủ Đô, nghe nói thu nhập không tệ. Chỉ là nghe hắn

nói, thời điểm mỗi lần trời chuyển mưa, cuối cùng phần bụng dưới vẫn bị

quặn đau, tay lái lúc ấy cũng không được vững như trước.

- Lão

đại cậu còn nhớ rõ năm đó phần bụng dưới của hắn đã bị đục cả một cái lỗ khủng bố hay không? Trong tâm lý của hắn mãi vẫn luôn oán giận chính là lần bị thương đó đã lưu lại một cái di chứng lớn. Tôi nghĩ mãi cũng

không thể nào hiểu nổi được, trong bụng dưới căn bản cũng không có các

khớp xương, chẳng lẽ còn có thể bị mắc chứng phong thấp ở khớp xương dạ

dày hay sao? Con mẹ nó mà!

Hùng Lâm Tuyền cười to mắng lớn một

tiếng, sau đó phốc một tiếng phun ra một đám bao gồm cả nước miếng cùng

với điếu thuốc lá đã được nhai kỹ.

Hứa Nhạc khẽ nhíu chặt cặp mày, ngữ khí tràn ngập cảm khái, nói:

- Xuất ngũ rồi cũng tốt, ít nhất… vẫn còn sống!

Hùng Lâm Tuyền cũng chỉ nói là đã có người xuất ngũ, thế nhưng lại không

chịu nói là tổng cộng bao nhiêu người xuất ngũ, hắn liền hiểu được cái

này là có ý tứ gì… Đám gia hỏa này năm đó ở trong Tiểu đội 7, đã có rất

nhiều người bởi vì tràng chiến tranh này mà phải vĩnh viễn rời đi.

Hứa Nhạc một phen đem làn khói thuốc hít mạnh mấy hơi vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, ngẫm nghĩ thấy càng ngày càng cay, càng ngày càng nồng…

Nếu như nói một tràng chiến tranh chính là một dàn hợp xướng vĩ đại, vậy

thì tử vong chính là giọng trầm chính vĩnh hằng của chiến tranh, còn

những sự kêu gào thê thảm khi trúng đạn bị thương, khóc lóc thảm thiết

khi phát hiện ra chính mình sẽ tàn tật cả đời chính là thanh âm bối

cảnh, còn về những loại từ ngữ như là kính dâng hay là hy sinh vì đại

nghĩa gì gì đó, chính là một vài lời ca bè không chút đáng để ý ở bên

cạnh mà thôi.

Thông qua những lời giảng thuật của Hùng Lâm Tuyền, cuối cùng Hứa Nhạc cũng biết được chính xác những chuyện đã xảy ra

trong mấy tràng chiến sự mấy năm trước. Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy

rét lạnh hơn nữa chính là, trong tràng huyết chiến tại khu vực khai thác mỏ khu vực Tây Nam trên Tinh cầu Mặc Hoa lần này, bên trong Tiểu đội

NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới có đến hai mươi mấy thành viên của

Tiểu đội 7 trước đây, bây giờ còn sống sót cũng đã không còn đủ được

mười người.

- Vì cái gì mà đám các người toàn bộ bị điều hết vào Tiểu đội NTR vậy?

Hứa Nhạc phun dài một tràng thuốc lá nặng mùi trong miệng mình ra, khẽ cau nhẹ cặp mày, hỏi:

- Hiện tại cậu cũng đã thăng cấp lên làm Trung tá rồi, ít nhất có thể nói rõ ràng rằng trong thời gian ba năm này cậu không hề làm trái gì với

quân kỷ. Cậu nói rằng Lão Cố đã tự chịu sa đọa, chạy vào Ban bếp núc,

như vậy càng không có lý do khiến cho hắn tiến vào trong Tiểu đội Tự sát này chứ?

- Là mệnh lệnh điều động lâm thời của Bộ Tham Mưu trước không tràng huyết chiến xảy ra. Bên phía cấp trên không biết vì cái gì

lại đột nhiên nhớ tới những người cũ của Tiểu đội 7 của chúng ta, phát

ra một tờ mệnh lệnh trực tiếp, một phen điều động tất cả mọi người gia

nhập vào Tiểu đội NTR. Hách Lôi đã từng dẫn theo Hoa Tiểu Ty chạy đến

căn cứ làm loạn một hồi, cuối cùng không tạo thành được bất cứ tác dụng

nào cả. Tất cả chúng tôi cũng đều biết rõ chuyện tình này khẳng định là

có vấn đề!

Đột nhiên nhớ tới cảnh đám Chiến đấu cơ Diều hâu xám

kia đột kích giữa ngày mưa tầm tã vào ban ngày, sắc mặt Hùng Lâm Tuyền

nhất thời biến thành cực kỳ khó coi, tiếp tục trầm giọng nói:

-

Chỉ có điều như thế nào cũng không ngờ đến, đã như vậy rồi mà bọn họ lại còn nghĩ thấy chưa đủ, không ngờ lại muốn trực tiếp ra tay giết chết

chúng ta như vậy nữa.

- Khẳng định là ở mắc xích nào đó đã xuất hiện vấn đề gì rồi…

Hứa Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại, nhìn xuyên qua phiến quặng mỏ bỏ hoang ở bên kia, bên trong bối cảnh những luồng lửa đạn mong manh khi ẩn khi

hiện một khu vực tối đen xa xa, thanh âm nhất thời lạnh lẽo lại, nói:

- Nhưng mà mặc kệ là đã xuất hiện vấn đề gì, đám người trong Quân đội

Liên Bang lại đem toàn bộ đám các người điều vào trong Tiểu đội NTR,

chuyện tình này tuyệt đối không thể tha thứ được!

- Nếu như cái

này là ý tứ của đám người cao tầng nhất trong Quân đội Liên Bang, như

vậy thì bọn họ căn bản không cần chúng ta phải tha thứ… Bởi vì không có

bất cứ kẻ nào có biện pháp gì mà xử lý bọn họ cả, bao gồm cả Lão đại ở

trong đó nữa… Hiện tại Lão đại cậu đã là người Đế Quốc rồi, chứ không

còn là một vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang năm nào nữa, cũng không

phải là người thừa kế do Quân Thần đại nhân tự mình chọn lựa ra, là Sư

Đoàn trưởng nhất định của Sư đoàn Thiết giáp 17 sau này nữa…

Hùng Lâm Tuyền nhìn thấy Hứa Nhạc trầm mặc, một lát sau liền nhàn nhạt vòng vo thay đổi chủ đề nói chuyện, nói:

- Dựa theo lời yêu cầu của cậu, tôi đã trấn an một chút gã tù binh Đế

Quốc kia rồi. Tôi đã đáp ứng với hắn, sau khi tiến vào đến khu vực an

toàn xong, sẽ thả tự do cho hắn, để hắn an toàn rời đi.

Thoáng dừng lại trong chốc lát, hắn nở nụ cười tự giễu, nói:

- Chẳng qua ngôn ngữ Đế Quốc của tôi thật sự rất không xong, cũng không

biết hắn cuối cùng có nghe hiểu được hay không nữa… Mặt khác tôi cũng

từng nghĩ qua một lượt xem Bảo La là ai… Lần trước khi cậu từ bên phía

Đế Quốc quay trở về, đã từng kể lại cho tôi nghe mấy lần về chuyện của

hắn. Có lẽ hắn ta cùng với vị đại thẩm người Đế Quốc kia thật sự là

người tốt. Nhưng mà mỗi khi tưởng tượng đến cảnh tên gia hỏa kia ở trên

chiến trường có thể đánh giết qua bao nhiêu chiến hữu của chính mình,

trong lòng tôi liền nghĩ thấy phi thường không cam tâm…

Sự cảm

khái đối với giai cấp thượng tầng của Quân đội Liên Bang cùng với sự cảm khái về sự biến hóa tại trận doanh tiền tiến của hai người, rất đơn

giản cũng chỉ đến vậy mà thôi. Sau đó Hùng Lâm Tuyền bắt đầu thật sự

nghiêm túc hướng về phía Hứa Nhạc báo cáo lại tất cả những tin tức tình

báo hiện tại mà chi Tiểu đội NTR đang gặp phải, tiếp theo hai người

thương nghị kế tiếp theo nên phải làm như thế nào mới đúng.

Đây

mới chính là một quân nhân chân chính, bất luận ở trên chiến trường có

gặp phải những tình huống đột phát bất ngờ như thế nào đi chăng nữa, cho dù là gặp phải những chuyện tình vô sỉ dơ bẩn xấu xa ghê tởm nhất trên

thế gian này đi chăng nữa, bọn họ cũng đều có thể bằng vào tốc độ nhanh

nhất mà chấp nhận sự thật đó, hơn nữa làm quen với cái sự thật đó, sau

đó bắt đầu đối kháng với sự thật đó, mãi cho đến khi bào hoàn toàn chiến thắng được cái sự thật đó mới thôi.

- Dựa theo lộ trình đã ước

định ban đầu, khoảng chừng mười mấy giờ đồng hồ nữa, chúng ta có thể đi

đến được khu vực bên ngoài rìa của chiến khu Tây Nam, nơi đây không có

được sự bảo hộ của tầng mây trên đầu cùng với đám sóng điện từ hỗn loạn

mật độ cao, các trạm trung chuyển tín hiệu điện tử bên ngoài tầng khí

quyển, còn có các khỏa vệ tinh quân sự của Quân đội Liên Bang nữa, có

thể rất dễ dàng bắt giữ được hành tung của chúng ta, sau đó hoàn thành

một lần tập kích định vị cực kỳ trí mạng… Đây chính là vấn đề lo lắng

lớn nhất của tôi hiện tại.

Hứa Nhạc khẽ cau nhẹ cặp mày, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:

- Ở lại chiến khu Tây Nam, tùy thời tùy chỗ cũng đều có thể gặp phải

những chi bộ đội cường đại hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, cũng

đồng dạng phi thường nguy hiểm. Vẫn là trước hết đi ra ngoài rồi hãy nói sau. Nếu như đến lúc đó Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lại chiếu rọi

đến, tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý…

Trong sự cảm nhận của đám người Liên Bang, không có bất luận kẻ nào có được năng lực có thể đối kháng

với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cả, cho dù là ở bên trong khu vực Tinh vực Đế Quốc, nơi mà ánh quang huy cực kỳ ảm đạm không được đầy đủ như

hiện tại. Nhưng mà không hiểu sao khi nghe được những lời nói của Hứa

Nhạc, thế nhưng Hùng Lâm Tuyền lại không có bất cứ một chút phản ứng

khiếp sợ hay là khó tin nào cả.

Sau một tràng mưa gió bão bùng,

trong lòng gã hán tử khôi ngô cường tráng này đã hoàn toàn chấp nhận sự

trở về của Lão đại của mình, như vậy liền sẽ đương nhiên theo lẽ thường

quay trở lại với tâm lý như của năm đó, cực kỳ kiên định mà cho rằng Lão đại chính là không chuyện gì không thể làm được.

Trong căn hầm

mỏ graphit bỏ hoang đột nhiên có chút dị động, hai người quay đầu nhìn

lại, phát hiện bên trong kia mơ hồ lộ ra một điểm hồng quang rất nhỏ.

Hùng Lâm Tuyền khẽ cau nhẹ cặp mày, đưa tay nhấc lên tấm màn che màu sẫm của căn hầm, liếc mắt nhìn kỹ vào bên trongKhiến kẻ khác cảm thấy ngoài ý muốn chính là hắn cũng không có hạ thấp giọng răn dạy, mà ngược lại,

cánh tay trái đang vén rèm của hắn nhất thời có chút cứng ngắc.

Hứa Nhạc theo khe hở của tấm màn che, hướng về phía bên trong căn hầm liếc

mắt nhìn lại. Ngay trong khoảnh khắc nháy mắt khi mà ánh lửa chiếu sáng

lóe lên bên trong căn hầm, hắn nhìn thấy chính là tại một chỗ góc phòng, Đông Phương Ngọc đang nằm dài trên cán cứu thương, điếu thuốc lá ngậm

trong miệng đang thong thả thiêu đốt. Mái tóc mai tại thái dương cùng

với mớ tóc hoa râm rối loạn trên đầu của gã quân nhân sĩ quan trung niên nhân dính lại với nhau cùng một chỗ, lộ ra phần lỗ tai đã bị tàn phá

cực kỳ nghiêm trọng.

- Bị vứt bỏ, bị lừa gạt, hơn nữa lại còn bị

đuổi giết, đám người của Tiểu đội 7 mấy người chúng ta trước đây sớm đã

chứng kiến qua không biết bao nhiêu khuôn mặt của Liên Bang biết bao

nhiêu lần, có thể dễ dàng bình tĩnh trở lại, nhưng mà Đông Phương Ngọc

lại không giống như vậy. Hắn ta từ sau khi tốt nghiệp Học viện Quân sự,

ngay từ lúc nhập ngũ đã mãi bắt đầu đi theo Đỗ Thiếu Khanh, trong đầu

toàn bộ đều là trung trinh như một, cho nên hiện tại tâm tình của hắn

thật sự không thể nào chịu nổi…

Hùng Lâm Tuyền rút tay, buông

xuống tấm màn che cửa làm bằng loại vải bố quân dụng nặng nề, hướng về

phía Hứa Nhạc thấp giọng nói:

- Hẳn là cậu vẫn còn nhớ rõ ràng,

cái lỗ tai của hắn chính là năm đó bị Lão Bạch dùng con đao nhỏ cắt đứt

xuống, bị tàn tật cả đời, sau này căn bản không nghe rõ ràng như người

bình thường được. Hơn nữa nói thế nào cũng đã sớm ngây người bên trong

cái loại Tiểu đội NTR giống như trong vực sâu này suốt ba năm trời, tâm

tình khó tránh khỏi có chút dị dạng. Cậu cũng không cần phải quá mức để ý đến thái độ của hắn lúc chiều…

- Tôi thật sự không ngờ nổi cậu

lại mở miệng giải thích thay cho Đông Phương Ngọc như vậy đó. Cậu hẳn

cũng là biết rằng tôi đối với cái đám người cực độ biến thái của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia, từ trước đến nay cũng chẳng hề có chút hảo cảm gì mà.

Hứa Nhạc khẽ nhíu cặp mày lại một chút, nhìn về phía Hùng Lâm Tuyền trầm giọng nói:

- Cái lỗ tai kia của hắn là do bị Lão Bạch cắt xuống, đó chính là cái giá mà theo lẽ thường đương nhiên hắn phải trả cho những chuyện mà hắn đã

làm. Tôi cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà quên đi những chuyện tốt hắn đã làm trên Tinh cầu Hoàng Ách lúc trước. Trong Tiểu đội 7 chúng ta

cũng chỉ có duy nhất một cặp anh em sinh đôi mà thôi. Năm đó Giải Tư đã

chết ở bên cạnh dòng suối khốn kiếp trên Tinh cầu 3320 kia rồi, mà Giải

Văn thì có thể nói chính là đã chết trong tay của cái tên gia hỏa này!

Hùng Lâm Tuyền trầm mặc trong một khoảng thời gian thật dài, đưa tay mạnh mẽ vuốt ve mái tóc đơn giản bị cắt lởm chởm trên đầu mình, nói:

-

Muốn có thể sống sót ở tại cái mảnh địa phương quỷ quái như chiến trường này, muốn để cho tinh thần có thể an ổn bình thường được, thì cần phải

quên đi rất nhiều những hình ảnh tử vong mà chính mình đã từng chứng

kiến qua… Lần này Quân đội Liên Bang đã ở tại Chiến khu Tây Nam này mà

chết đi quá nhiều huynh đệ như vậy, đám người Hầu Tử bọn họ gặp lại cậu

vẫn còn có thể cười đùa thoải mái vui vẻ như thế, chính là bởi vì nguyên nhân này.

Hắn quay đầu nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Tôi

cũng không phải là nghĩ muốn thay Đông Phương Ngọc biện hộ hay giải

thích gì cả, mà chính là nghĩ thấy cái tên gia hỏa này lần này thật sự

là quá mức thê thảm. Chúng ta ngây người ở trong Tiểu đội NTR này chỉ

mới một khoảng thời gian không đến ba tháng trời, thế nhưng cũng đã sắp

nổi điên rồi, mà hắn thì lại ngây người ở nơi này suốt ba năm trời…

Hứa Nhạc khẽ nhấc chân phải lên một chút, thong thả nhẹ nhàng dẫm dẫm một

phiến đá nhỏ dưới mũi giày của mình, trầm mặc một lúc, sau đó mới nói:

- Đúng vậy, con người luôn phải nhìn về phía trước a!

o0o

Rạng sáng ngày hôm sau, trước khi chuẩn bị rời khỏi phiến doanh địa lâm thời trong căn hầm mỏ quặng graphit bỏ hoang này, chi Tiểu đội Liên Bang cô

độc giữa lòng địch này đã tiến hành một buổi dự họp hội nghị chiến địa

lâm thời. Tất cả mọi người ai nấy cũng đều biết rõ ràng cục diện nguy

hiểm trước mặt mình, cho nên mục tiêu chủ yếu của lần hội nghị lâm thời

này cũng không phải là vì muốn thống nhất suy nghĩ hay là động viên, mà

chính là muốn đơn giản thương nghị ra một cái kết quả duy nhất: Mọi

người nên đi về phía nào thì tốt nhất?

Đám thượng tầng bên trong

Quân đội Liên Bang bởi vì những nguyên nhân bí ẩn nào đó mà muốn hoàn

toàn tiêu diệt bọn họ, như vậy thì hiện tại cũng chỉ còn lại duy nhất

một cái sự thật bi ai khiến người khác bi phẫn. Những khu vực mà Quân

đội Đế Quốc đang chiếm cứ ưu thế, đối với đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính Liên Bang mấy người bọn họ mà nói, ngược lại càng thêm an

toàn hơn rất nhiều.

Nhưng mà bọn hắn cũng không có khả năng vĩnh

viễn không ngừng lang thang khắp nơi bên trong khu vực đang bị Quân đội

Đế Quốc khống chế được. Ngoại trừ sự cấp dưỡng đạn dược, thức ăn hậu cần gặp phải sự thiết hụt nghiêm trọng không nói đến, còn có bất cứ lúc nào cũng có thể bị Quân đội Đế Quốc tiến hành bao vây tiêu diệt.

-

Cái loại hình ảnh tác chiến cô độc một mình quả thật hết sức bi tráng,

rất có lực lượng, nhưng mà cái loại sự tình bi tráng như thế này luôn

luôn cuối cùng kết thúc trong bi kịch, có thể tránh khỏi được, vẫn là

nên tránh khỏi thì tốt hơn một chút.

Hứa Nhạc buông cái túi thực

phẩm lương thực quân dụng trong tay chính mình xuống, đưa cho gã đội

viên Sơn Pháo bên cạnh mình, liếc nhìn mọi người bên trong căn hầm có

chút tối tăm, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Tôi đề nghị chúng ta

đi vòng qua khu vực bình địa Sơn mạch Bình Lương, sau khi thoát khỏi sự

theo dõi tìm kiếm của đám thượng tầng Quân đội phía bên căn cứ, chủ

động, hơn nữa nhanh chóng hướng về phía bộ đội chiếm đóng căn cứ địa

Liên Bang gần nhất mà gia nhập vào. Không có bất cứ loại âm mưu nào có

thể khiến cho toàn bộ mấy trăm vạn bộ đội Liên Bang ở trên Tinh cầu Liên Bang này toàn bộ cùng nhau đồng ý chấp hành cả. Chỉ cần tất cả chúng ta không có bị đánh gục ngay tại đương trường, như vậy cuối cùng chúng ta

cũng vẫn có cơ hội thuyết minh ra sự thật trước tất cả mọi người.

- Vấn đề mấu chốt là bộ đội chiếm đóng căn cứ địa nào đáng giá cho chúng

ta tín nhiệm? Nếu như chúng ta cứ như vậy đâm đầu gia nhập vào bất cứ

chi bộ đội nào nhìn thấy đầu tiên, sau đó phát hiện ra chi bộ đội chiếm

đóng kia chính là trực thuộc quyền quản lý của gã Hồ Liên kia, đang tỏa

ra xung quanh truy lùng tiêu diệt chúng ta, như vậy chẳng khác nào chính là đang một phen đem một miếng thịt tổng hợp ngon lành đưa đến bên cạnh một gã ăn mày đã đói khát mấy ngày trời a… Chính là tự đưa dê vào miệng cọp, chết mà không biết vì sao mình chết!

Tất cả mọi người bên

trong căn hầm mỏ bỏ hoang u ám này nương theo chút ánh sáng nhàn nhạt,

giương mắt nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ quân dụng điện tử chiếu ra từ

cái đồng hồ quân dụng của Hứa Nhạc, bắt đầu nghiêm túc tiến hành thảo

luận các phương hướng để mà phá vây.

Đám Tiểu đội NTR này đã ẩn

núp bên trong phiến thành thị Tát Nhiệt này suốt hai tháng thời gian,

trong tay không có bất cứ tin tức tình báo gì cả, căn bản không biết cần phải lựa chọn phương hướng như thế nào.

- Ngay từ đầu khi Chiến

khu Tây Nam bắt đầu khởi phát chiến hỏa, Sư đoàn Thiết giáp 11 được bố

trí tác chiến tại khu vực Đông Bắc của Sơn mạch Bình Lương. Căn cứ vào

sự tính toán chiến thuật điều binh trong vòng hai tháng tới của bên căn

cứ, hiện chi Sư đoàn Thiết giáp này hẳn là đang đóng quân tại nơi này.

Bên trong căn hầm u ám có chút yên lặng đột nhiên vang lên một thanh âm

lạnh lùng rồi lại có chút mỏi mệt. Trên cái cáng cứu thương trong một

góc khuất của căn hầm, Đông Phương Ngọc gian nan chống đỡ nửa thân thể

của mình ngồi lên một chút, vẻ mặt không một chút biểu tình, đưa tay chỉ vào một góc nào đó trên bản đồ, nhàn nhạt nói:

- Chúng ta hẳn là nên chạy sng bên đó nhờ trợ giúp!

- Vì cái gì?

Có người lên tiếng hỏi.

- Sư đoàn Thiết giáp 11 cùng với Sư đoàn Thiết giáp 3 chính là hai chi Sư đoàn Thiết giáp chủ lực tiến công Chiến khu Tây Nam trong kế hoạch lần

này, hơn nữa cả hai bọn họ cũng đều là lực lượng chính trực thuộc vào Sư Đoàn trưởng, cho dù hiện tại Hồ Liên có thể lâm thời chỉ huy điều động

bọn họ, nhưng mà cũng khẳng định không dám ra mệnh lệnh cho hai chi Sư

đoàn Thiết giáp này tiến hành giết sát tại đương trường chúng ta mà chưa có bất cứ sự phán xét nào của Tòa án Quân sự. Hơn nữa bản thân tôi cùng với Sư Đoàn trưởng của hai chi Sư đoàn Thiết giáp kia, trước đây quan

hệ thật sự cũng rất được!

Đông Phương Ngọc lãnh đạm giải thích, nói:

- Phạm vi tiến công chủ yếu của Sư đoàn Thiết giáp 3 là nằm tại phiến bồn địa Tây Bắc, cách nơi này của chúng ta thật sự là quá xa, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn tìm sự trợ giúp từ chỗ Sư đoàn Thiết giáp

11 mà thôi!

Sơn Pháo liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười lạnh, nói:

- Thanh tỉnh lại một chút đi. Cho dù trước đây anh cùng với hai gã Sư

Đoàn trưởng kia thật sự là bạn bè cũ, nhưng mà đó là chuyện của thời

điểm nào rồi? Hiện tại đối phương đã trở thành Sư Đoàn trưởng của Sư

đoàn Thiết giáp chủ lực của Quân đội Liên Bang rồi, mà anh lại chính là

một tên gia hỏa đáng thương, giống hệt như đám người chúng tôi, ở bên

trong Tiểu đội NTR này ngây người mấy năm trời như vậy, ai còn có thể

nhớ đến anh nữa chứ?

Cặp gò má tiều tụy tái nhợt của Đông Phương

Ngọc nhất thời chợt đỏ bừng lên. Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Sơn Pháo,

muốn quát lớn mấy câu gì đó, nhưng không biết vì cái gì, cuối cùng hắn

cũng chỉ khép miệng lại, sau đó không bao giờ lên tiếng nói thêm bất cứ

lời nào nữa.

- Tôi đồng ý với ý kiến của Đông Phương Ngọc! Nên dùng tốc độ nhanh nhất mà nhờ cậy sự hỗ trợ bên phía Sư đoàn Thiết giáp 11!

Vào thời khắc này, vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Hứa Nhạc lại lên tiếng tỏ vẻ chính mình đồng ý với ý kiến của Đông Phương Ngọc. Hắn

quay sang nhìn Đông Phương Ngọc, nói:

- Không phải là tôi xem

trọng sự giao tình giữa cậu cùng với gã Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 11 kia, mà quan trọng nhất là tôi tin tưởng rằng những binh lính

cùng với quân nhân sĩ quan do Đỗ Thiếu Khanh huấn luyện ra, sẽ không

phải ai nấy cũng đều giống như cậu vậy, là một tên phá hoại nội bộ!

Đông Phương Ngọc khẽ nhíu nhẹ cặp mày nhìn chằm chằm về phía hắn, cực kỳ

hiếm thấy, không có mở miệng trào phún mà phản kháng hắn.

o0o

Sơn mạch Bình Lương cũng không quá cao, không quá nguy hiểm, nhưng mà bởi

vì tất cả con đường quốc lộ băng xuyên qua khu vực sơn mạch cũng đã bởi

hoàn cảnh chiến tranh mà phá hủy toàn bộ, hơn nữa lại thêm một hồi mưa

to đổ xuống ngày hôm qua, ngày hôm nay lại có thêm một tràng sương mù

dày đặc kéo tới, nhất thời có vẻ đặc biệt ghập ghềnh khó đi.

Chẳng qua chuyện này đối với đám người bọn họ mà nói tuyệt đối là một chuyện

tốt. Nương theo sự yểm trợ của sương mù dày đặc, chi đội ngũ lặng lẽ

không một tiếng động băng xuyên qua hai tuyến phòng ngự hỏa lực phong

tỏa của Quân đội Đế Quốc còn sót lại ở khu vực này, vào thời điểm chạng

vạng, đã cực kỳ gian nan tiến đến bên ngoài một khu vực sơn cốc bí mật ở dưới chân núi phía Bắc Sơn mạch Bình Lương.

Hùng Lâm Tuyền chậm

rãi đóng lại cái kính viễn vọng điện tử nằm trong tay mình, nhìn thẳng

về phía đám sương mù dày đặc bên trong sơn cốc, khó có thể che giấu được biểu tình thất vọng trên mặt mình, nở nụ cười tự giễu, nói:

- Đám gia hỏa khốn kiếp kia đã chạy đến chỗ nào mất rồi? Chẳng lẽ đã bị trận sương mù quái dị này nuốt chửng mất rồi sao?

Đám người bọn họ ôm theo lòng hy vọng ngập tràng mà đi vào khu vực theo lý

thuyết hẳn là nơi chiếm đóng của Sư đoàn Thiết giáp 11. Nhưng mà bọn họ

không biết rằng, chỉ mới mấy ngày trước đây thôi, cái chi bộ đội trực

thuộc quyền quản lý của Đỗ Thiếu Khanh kia, đã sớm ly khai khỏi khu vực

chân núi phía Bắc Sơn mạch Bình Lương này, hiện tại không biết đã đi

đâu…

Hứa Nhạc đã dẫn theo một vài gã đội viên không bị thương tổn gì, lẻn vào khu vực sơn cốc, truy tìm một chút xem chi Sư đoàn Thiết

giáp 11 kia có lưu lại những cấp dưỡng hậu cần nào có thể trợ giúp được

hay không. Nhưng mà đến khi bọn họ quay trở về, ngoại trừ kiếm được một

máy thông tin liên lạc hỏng hóc ra, thậm chí ngay cả một viên đạn đường

kính tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang cũng không thể nhặt được đến viên thứ hai nữa…

Ở trong một cái sơn động nhỏ, nằm tại một phiến địa phương vắng vẻ có chút ẩm ướt bên trong sơn cốc tạm thời nghỉ ngơi lấy

sức, sự mệt mỏi cùng với thất vọng khiến cho đám đội viên cũng không có

tinh thần để mà nói chuyện. Chỉ có Hùng Lâm Tuyền cùng với Đông Phương

Ngọc là để ý tới, lúc này Hứa Nhạc vẫn còn đang ôm cái máy thông tin

liên lạc hỏng hóc kia, đứng bên ngoài đám người đang không ngừng mân mê, loay hoay sửa chữa gì đó.

- Hệ thống che chắn mã hóa tín hiệu

điện tử của chúng ta còn có thể sử dụng thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. Tần

số liên lạc mà con chíp của máy thông tin liên lạc này bắt giữ chính là

tần số bí mật chuyên dụng của Sư đoàn Thiết giáp 11, không cần phải lo

lắng bên phía căn cứ có thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta. Đây

chính là một cái cơ hội tốt. Ít nhất chúng ta có thể nghe được một chút, hiện tại bên phía Quân đội Liên Bang đã gán cho chúng ta cái tội danh

gì…

Hứa Nhạc thấy mọi người nhìn mình, nở nụ cười nhàn nhạt, cất tiếng giải thích.

Một gã chiến sĩ của Tiểu đội NTR nhìn thấy Hứa Nhạc đang không ngừng loay

hoay sửa chữa cái máy thông tin liên lạc, giương mắt nhìn chằm chằm vào

hai cái lỗ đạn sâu hoắm xuất hiện trên thân thể kim loại rắn chắc kia,

khẽ giật mình một cái, nói:

- Thứ này còn có thể sửa chữa hoàn thiện lại được hay sao?

- Năm đó Tiểu đội 7 chúng ta gia nhập tiền tuyến, vĩnh viễn cũng đều là

đội ngũ bị tiêu hao ít nhất trong toàn bộ Quân đội Liên Bang, vì cái gì? Bởi vì chuyện tình mà Lão đại chúng ta am hiểu nhất chính là sửa chữa

lại các thứ rác rưởi bắt được a!

Sơn Pháo ngồi ở bên cạnh hắn, bình thản hút thuốc, nghe hắn thắc mắc như vậy, mới nở nụ cười, nói:

- Chỉ là một cái máy thông tin liên lạc thì tính là cái gì? Nếu như vừa

rồi trong khu sơn cốc mà các người có thể tìm ra được một hai đầu Robot

quân dụng hỏng hóc, thì Lão đại cũng có thể cấp cho cậu một đầu Robot

hoàn chỉnh, cho dù không thể tiến hành tác chiến, nhưng ít nhất cũng có

thể phóng chạy trối chết như điên được a!

- Cái này xem như là đang khích lệ hay là đang cười nhạo đây?

Hứa Nhạc dùng hai bàn tay thô to của mình, cực kỳ linh mẫn tinh xảo đem hai sợi dây điện nhỏ xíu kết nối song song với nhau, nhàn nhạt nói:

- Chẳng qua nếu như trên đường đi mà có cơ hội, các người có thể lưu ý

một chút những đầu Robot quân dụng đã hư hỏng bị vứt bỏ dọc đường…

Thông qua cái máy thông tin liên lạc hư hỏng rác rưởi kia, kể từ sau ngày hôm qua hoàn toàn tiêu thất mọi thông tin liên lạc, đám người đang túm tụm

bên trong phiến sơn cốc kia rốt cuộc một lần nữa nghe thấy được thanh âm của đám thượng tầng Quân đội Liên Bang, sau đó lại nhất thời lâm vào

trầm mặc.

Trong bản văn kiện điện tử tuyệt mật do bên phía căn cứ Quân đội Liên Bang phát đến các chi bộ đội chiếm đóng tại tiền tuyến,

chi Tiểu đội NTR của bọn họ đã bị xác nhận là cùng cấu kết với đám người Đế Quốc, đã phản bội Liên Bang, yêu cầu các Sư đoàn Thiết giáp tiền

tuyến một khi phát hiện ra tung tích của bọn họ, phải ngay tức khắc dốc

toàn lực tiêu diệt, không để bất cứ kẻ nào sống sót!

Hùng Lâm Tuyền đấm một phát thật mạnh vào vách tường ẩm ướt đầy rong rêu bên cạnh sơn cốc, phẫn nộ hét lớn:

- Không ngờ lại dám lên án chúng ta làm phản! Những người đó có biết cái gì gọi là liêm sỉ nữa hay không?

Đông Phương Ngọc thoáng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười tự giễu, gào lớn một tiếng:

- Thật sự con mẹ nó rất là có ý tứ a! Bên phía căn cứ cũng đâu có nói sai đâu, lên án chúng ta tạo phản cũng là có đạo lý mà!

Hắn gian nan giơ tay lên, chỉ thẳng về phía Hứa Nhạc, nói:

- Cái tên này không phải là một người Đế Quốc hay sao? Chỉ có điều các

người còn chưa có kịp cùng với hắn cấu kết, sau đó một phen đem cả Liên

Bang cũng bán đi luôn mà thôi!

Ngữ khí của Đông Phương Ngọc quả

thật phi thường vớ vẩn, nhưng mà rất khó nghe ra đó đến tột cùng là đang nói mát, hay là những lời nói điên cuồng sau khi tinh thần bị mạnh mẽ

đánh sâu vào. Đám đội viên cũng không có ai còn tâm tình để mà cùng với

hắn cãi nhau nữa. Hướng về phía Sư đoàn Thiết giáp 11 nhờ trợ giúp chính là sự lựa chọn bảo thủ nhất cũng là hợp lý nhất vào lúc này. Hiện tại

con đường này đã hoàn toàn bị chặt đứt, mệnh lệnh của bên phía căn cứ

đưa xuống lại khiến cho bọn họ càng tiến nhập vào một hoàn cảnh càng

thêm trí mạng!

Hiện tại cũng không ai biết chính mình nên đi đến

nơi này thì tốt nữa. Con đường phía trước cực kỳ tuyệt vọng, cảm xúc

giống hệt như là đám sương mù quỷ dị dày đặc đang bao phủ toàn bộ không

trung của Chiến khu Tây Nam vài lúc này vậy, đã che khuất gần như hoàn

toàn con đường phía trước.

Đột nhiên đúng vào thời khắc này, đám

sương mù dày đặc bao phủ tại chân núi phía Bắc Sơn mạch Bình Lương Sơn

kia chợt nhanh chóng tản ra. Thậm chí ngay cả bầu trời đầy mây trên đỉnh đầu kia cũng vô cùng thần kỳ mở ra một lỗ hổng cực lớn, ánh nắng mặt

trời thanh lệ chiếu rọi xuống mặt đất…

Thế nhưng ngay khi đám

người bên dưới còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đột nhiên một

trận mưa đạn đã dồn dập phóng thẳng tới như mưa!

- Địch tập kích!