Gian Khách

Quyển 4 - Chương 303-304: Gặp lại

Cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp ôm chặt hai đầu gối, mở to cặp mắt tròn xoe

ngần ngận nước mắt, nhìn chằm chằm về phiến gia hương đã bị tàn phá nặng nề đang chìm đắm trong bóng đêm xa xa, hạ thấp giọng hỏi:

- Như vậy thì là ai đã làm sai cơ chứ?

Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng vô cùng trực tiếp hồi đáp:

- Tôi cũng không biết!

Sau đó dưới sự thỉnh cầu tràn đầy chân thành của Hứa Nhạc, A Tư Lạp mạnh mẽ đè nén xuống sự chán ghét đối với đoạn ký ức bi thảm kia, tận hết khả

năng kể lại cực kỳ tỉ mỉ một lần nữa những chuyện xảy ra trong căn hầm

ngầm kia.

Nghe được cô nàng thiếu nữ mô tả nhân dạng về cái gã

quân nhân sĩ quan Liên Bang khôi ngô hùng vĩ kia, Hứa Nhạc khẽ cau mày

chốc lát, sau đó mởi từ trong cái đồng hồ đeo tay chuyên dụng của mình

mở ra một tấm ảnh chụp, hỏi:

- Cô nói cô nghe được thanh âm Hùng

Lâm Tuyền, khẳng định chính là cái phát âm này chứ? Vậy cô thử nhìn xem, có phải là cái người này hay không?

A Tư Lạp bị một cái hình ảnh đột nhiên bắn ra từ trên màn hình cái đồng hồ đeo tay dọa cho nhảy dựng lên, sau đó dùng cánh tay gầy yếu nhỏ bé khẽ vuốt nhẹ ngực mình mấy

cái, khẽ bình tĩnh lại một chút, mới quay sang nhìn kỹ. Vừa mới liếc mắt lại liền nhận ra được cái gã đại hán cường tráng khôi ngô đang một phen ôm một khẩu súng to lớn khủng bố, nhếch miệng cười ngây ngô trên màn

hình kia chính là người mấy ngày trước mình đã từng gặp qua. Cô nàng khẽ gật gật đầu mấy cái, sau đó mới nhẹ giọng bổ sung thêm một câu:

- Tóc hắn không dài như trong hình.

Hứa Nhạc khẽ cau mày, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng mới trực tiếp mở ra hình ảnh của Bảo La, nhẹ giọng hỏi:

- Vậy còn cái gã chiến sĩ Đế Quốc dũng cảm theo như lời cô nói đó, có phải là hắn hay không?

A Tư Lạp lại gật gật đầu mấy cái, sau đó mới tò mò giương mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, kinh ngạc hỏi:

- Vì cái gì mà anh lại biết rõ bọn họ như vậy? Hơn nữa tại sao anh lại còn có ảnh chụp của bọn họ nữa?

Hứa Nhạc đưa tay gãi gãi đầu, cũng không biết nên phải trả lời câu hỏi này

như thế nào mới đúng. Hắn nghiêng đầu hướng về phía Đông xa xa nhìn lại, ý đồ muốn tránh né cặp mắt nghi hoặc của cô nàng thiếu nữ, lại đột

nhiên chú ý đến một vài ánh sáng lóe lên ở phía đường chân trời xa xa

lúc này sớm đã biến mất không thấy đâu nữa.

Ánh trăng tròn vành

vạnh màu sáng trắng khổng lồ trên bầu trời lúc này đã sớm biến mất vào

bên trong tầng mây đen khổng lồ che phủ trên bầu trời. Phiến thành thị

Tát Nhiệt sau khi trải qua một ngày bị tiến hành tàn phá mãnh liệt, đầy

những quang cảnh thương tổn, lại bị bóng đêm tuyệt đối cắn nuốt mất. Hứa Nhạc khẽ nhíu nhẹ cặp mắt, nhìn chằm chằm về phía tầng mây đen ngòm

phảng phất như ẩn chứa đầy những giọt mưa nặng chịt, thế nhưng lại thủy

chung không thèm đổ mưa xuống kia, thầm nghĩ đến trước khi mình tiến vào khu vực sóng điện từ hỗn loạn không có khả năng liên lạc được, Phỉ Lợi

Phổ đã từng truyền đến cho mình một tin tức tình báo có chút mơ hồ,

không khỏi nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt.

Lần này hắn đến Tinh cầu Mặc Hoa chính là vì muốn tìm kiếm Bảo La, thế nhưng trong lòng hắn đồng dạng cũng vô cùng vướng bận đối với đám gia hỏa của Tiểu đội 7 kia.

Nhưng mà hắn không ngờ đến rằng cả hai đối tượng này hiện tại lại đang ở cùng một chỗ với nhau, vì thế sự lo lắng trong lòng hắn liền dâng lên

gấp đôi.

Hắn quay đầu lại nhìn sang khuôn mặt có chút bi thương

của cô nàng thiếu nữ Đế Quốc đang trầm mặc ngồi bên kia, trong lòng thầm nghĩ, nếu như lúc trước mình không có ra tay cứu nàng ta, như vậy mình

liền không thể biết được hàng tung của đám gia hỏa kia, như vậy có thể

tính là sự an bày của vận mệnh hay không?

Thông qua những lời tự

thuật của A Tư Lạp, Hứa Nhạc biết được Hùng Lâm Tuyền đã bắn chết hai gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đã cưỡng gian nàng rồi. Điều này cũng hoàn

toàn không nằm ngoài sự dự đoán của hắn. Phải biết rằng mặc dù năm xưa

Tiểu đội 7 đã từng thay Chính phủ Liên Bang tiến hành rất nhiều những

nhiệm vụ hắc ám, thế nhưng lại cũng không có ý nghĩa là bọn họ không có

giới hạn cùng với sự chủ kiến của riêng mình. Hắn biết rất rõ ràng đám

gia hỏa đã từng là thuộc cấp của chính mình kia là loại người như thế

nào.

Những gã quân nhân sĩ quan Liên Bang giống như là Hùng Lâm

Tuyền vậy, phụ nữ, trẻ em, người già thì trên cơ bản không bao giờ giết, trừ phi những kẻ cường hãn như là Hoài Thảo Thi chẳng hạn thì lại là

trường hợp đặc biệt. Những gã nam nhân Đế Quốc thì cũng có thể tùy tiện

giết được, nhất là những gã quân nhân sĩ quan binh lính Đế Quốc… Những

loại sự tình như là giết bình dân bá tánh vô tội, cưỡng gian phụ nữ này

nọ, tuyệt đối không phù hợp với mỹ học bạo lực của đám người Tiểu đội 7.

Bảo La hiện tại vẫn như cũ đang nằm trong tình trạng cực độ nguy hiểm. Hứa

Nhạc biết rõ chính mình cần phải nhanh chóng tìm ra được bọn họ. Hắn

nhanh chóng mở ra bản đồ quân sự chuyên dụng về phiến thành thị Tát

Nhiệt này, sau đó tìm ra được một phương vị mà ba ngày trước đám người

Hùng Lâm Tuyền bọn họ đã cuối cùng xuất hiện. Một lúc lâu sau đó, hắn

khẽ nhíu chặt cặp mắt, nhìn về phía phiến thành thị Tát Nhiệt đang chìm

trong bóng đêm xa xa đằng kia, vương ngón tay trỏ chỉ về phía một góc xa xa đằng kia.

Phương hướng mà ngón tay trỏ hắn chỉ tới chính là

một góc phế tích của khu thành thị kia. Từ góc này nhìn lại, thì giữa

những phiến kiến trúc đằng đó thỉnh thoảng lại sáng lên một vài tia lửa

đạn, hơn nữa nó lại còn đang thong thả di động. Cặp lông mày rậm rạp mà

thẳng tắp giống hệt như một ngọn phi đao của Hứa Nhạc rất nhanh nhăn tít lại thành một đường thẳng, trong đầu thì lại rất nhanh chuyển động, đau khổ suy tư, không ngừng tính toán xem cái Tiểu đọi Liên Bang giống hệt

như là một chi u linh kia, hiện tại là đã đi đến đâu rồi.

Vô số

các hình ảnh về các tràng chiến đấu trước đây rất nhanh lóe lên rồi tắt

đi trong đầu của hắn. Hứa Nhạc nhớ lại trong những hồi chiến đấu trên

sông băng tại Tinh cầu 5460, giữa những khu rừng núi trên Tinh cầu 3320, ở khu vực dòng suối kia, ở bên trong khu vực thành thị, tất cả những

tràng chiến đấu mà Tiểu đội 7 đã từng tiến hành qua trước đây, mỗi một

chi tiết nhỏ nhặt khi tiến hành nhiệm vụ, nhớ lại trong những buổi giảng giải chiến thuật do Bạch Ngọc Lan tiến hành trong những lúc vạch kế

hoạch cho nhiệm vụ, còn có những nội dung bút kia mà đám đội viên Tiểu

đội 7 đã từng nghiêm túc làm ra…

Ở trong lòng Hứa Nhạc dần dần có một vài sự phán đoán mơ hồ nào đó, vì thế hắn mới bắt chước một cái

động tác tao nhã của một người nào đó, đưa tay nhẹ nhàng nhấc lên vài

sợi tóc rối trên trán mình, lộ ra một tia nụ cười ôn nhu nhàn nhạt.

o0o

Vào thời gian sáng sớm, chính thời điểm trầm mặc sâu nhất của một ngày, Hứa Nhạc dẫn theo cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp rời khỏi cái công sự lâm thời

phía sau mảnh lùm cây kia, thừa dịp khoảng thời gian an toàn nhất này,

rất nhanh hướng về phía khu vực Đông Bắc của thành thị Tát Nhiệt mà lẻn

đi vào.

Trên vai của hắn đeo theo một cái ba lô hành quân khá

nặng nề, hai bàn tay thì nắm chặt khẩu súng ống cả tiến hành cải tiên mà bất luận là Quân đội Đế Quốc hay là Quân đội Liên Bang cũng đều không

có được, dẫn theo cô nàng thiếu nữ ở giữa những tán cây ngô đồng đầy các con đường mà lặng lẽ di chuyển. Hai người bọn họ cứ như vậy mà đi lướt

qua những vết máu đã sớm khô cạn thành một màu đen xạm, vào thời điểm

chính ngọ thi đột nhiên gặp phải một Tiểu đội trinh sát của Quân đội

Liên Bang, vào lúc buổi trời chiều thì gặp phải một vài đầu Robot Đế

Quốc lạnh như băng di chuyển trên một con đường lớn.

Khẩu súng

trường lạnh như băng trong tay của Hứa Nhạc thủy chung cũng không hề

vang lên một lần nào. Hắn ta cực kỳ nghiêm khắc dựa theo những quy định

ghi lại trên quyển sổ tay chiến thuật quân sự, mạo hiểm mà nhìn qua cực

kỳ đơn giản tránh thoát đi khỏi những sự nguy hiểm trên đường, cho dù là mang theo một cô nàng thiếu nữ mảnh mai gầy yếu, thế nhưng lại vẫn như

cũ hoàn mỹ không hề có bất cứ lỗ hổng nào cả.

Sau khi tiến vàođêm thứ hai, Hứa Nhạc cùng với cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp tiến vào một khu

rạp hát đã bị bỏ hoang của thành thị Tát Nhiệt, chuẩn bị tạm thời nghỉ

ngơi cùng với hồi phục một đoạn thời gian, sau đó bọn họ nhất thời phát

hiện ra bên trong khu sân khấu hát kịch đặt chằng chằng chịt chịt vô số

những thi thể của bình dân bá tánh Đế Quốc.

Đám thi thể kia sớm

đã hư thối biến hình đến không thể nhìn rõ hình dạng nữa. Đại bộ phận

cũng đã lộ ra những khúc xương trắng dày đặc, nằm chất chồng lung tung

tại một chỗ với nhau, điều này chứng minh là trận giết hại tàn sát khủng bố này đã xảy ra một đoạn thời gian khá lâu rồi. Bởi vì cái tràng chiến tranh này thật sự quá mức thảm thiết, cho nên bên phía Đế Quốc căn bản

không có đủ thời gian cùng với công sức để ý đến sự tôn nghiêm sau khi

chết của đám bình dân bá tánh Đế Quốc này.

Cô nàng thiếu nữ A Tư

Lạp đứng bên cạnh Hứa Nhạc, hoảng sợ mà ngơ ngẩn không một tiếng động

rơi lệ đầy mặt. Hứa Nhạc bị một cỗ hương vị kỳ quái tràn ngập bên trong

căn nhà hát này kích thích khiến cho ánh mắt nheo chặt lại thành một tia đường thẳng. Trong lòng hắn chợt nhớ tới năm đó ở bên dưới khu sông

băng, đã nhìn thấy một động quật với cả vạn thi thể bình dân bá tánh

Liên Bang. Đó chính là những huyết chứng do đám Quân viễn chinh Đế Quốc

đã giết hại những bình dân bá tánh tại Tây Lâm. Như vậy thì một màn hình ảnh thảm đạm trước mắt này đã chứng minh điều gì chứ?

Năm đó cái gã quân nhân sĩ quan tên Arthur kia đã cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh tàn sát mà bị xử bắn ngay tại chỗ, thế thì lúc này trong đám bộ đội Liên

Bang đã nổ súng trong căn nhà hát này, từng có kẻ nào cũng đã đứng ra

phản đối mệnh lệnh tàn sát này hay không?

Nhìn chằm chằm vào đám

thi thể đang dần dần biến thành những bụi bặm theo lòng thời gian kia,

Hứa Nhạc trầm mặc trong một lúc thật lâu, sau đó mới lắc lắc nhẹ đầu,

cuối cùng mang theo cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp, thân thể sớm đã run rẩy

kịch liệt bên cạnh, rời khỏi gian rạp hát thảm liệt này.

o0o

Lần lượt thay đổi mấy khu vực khác nhau trong khu thành thị, thành công

thoát ly khu vực chiến đấu kịch liệt nhất trong thành thị Tát Nhiệt, Hứa Nhạc mang theo cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp đi đến một khu quân doanh của

Đế Quốc. Sau khi trải qua công tác xác nhận thân phận, Hứa Nhạc liền đạt được sự nghênh đón biến từ kiêu ngạo trở thành hoảng sợ, thành khủng

hoảng cùng với cực kỳ tôn kính của gã sĩ quan chỉ huy cao nhất tại quân

doanh này, vì thế hắn liền không một chút do dự yêu cầu đối phương phải

bố trí cực kỳ chu đáo cẩn thận cho cô nàng thiếu nữ Đế Quốc đáng thương

này.

Trước khi rời đi, cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp khẽ nhấc nhẹ lên cái bộ váy rách rưới sớm đã biến thành một màu xám xịt, hướng về phía

Hứa Nhạc khẽ nhún người hành lễ theo tiêu chuẩn bái kiến thành viên quý

tộc mà chào hắn một cái, sau đó dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, nói:

- Tôi biết cái gì sai lầm rồi, chiến tranh chính là sai lầm!

- Nhưng mà chiến tranh cũng chỉ là một cái danh từ mà thôi, nó không biết cái gì là đúng hay sai…

Hứa Nhạc ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó mới hồi đáp:

- Chỉ có con người, những kẻ gây ra chiến tranh mới biết!

Sau khi nói xong câu này, hắn cũng không hề ở lại chút nào, ngay lập tức

liền rời khỏi quân doanh, lại hướng về phía phiến thành thị kia mà đi

tới. Hắn nghĩ muốn tìm kiếm những người kia, hiện tại hẳn là vẫn còn

đang ở bên trong phiến thành thị này…

o0o

Cái chi Tiểu đội NTR hỗn tạp do Hùng Lâm Tuyền suất lĩnh kia, hiện tại đang giống như là một đầu u linh chân chính, ở bên trong những bức tường đổ phế tích tràn ngập những khói lửa súng đạn khi ẩn khi hiện khắp nơi. Có rất nhiều đám bộ đội Đế Quốc đã cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, thế nhưng lại

căn bản không thể nào tìm ra được những phương vị cụ thể của bọn họ. Còn về phần Quân đội Liên Bang lại cũng hoàn toàn không có nắm giữ được

hành tung của bọn họ.

Người khác không tìm thấy cũng không có

nghĩa là Hứa Nhạc cũng sẽ không tìm thấy. Trên con đường mang theo cô

nàng thiếu nữ A Tư Lạp trốn chết khắp nơi trong phiến thành thị kia, hắn mãi cũng không hề lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch phương án truy tung ban

đầu của hắn. Trong buổi chiều cùng ngày hôm đó, hắn đã đi đến một phiến

quảng trường lớn ở khu vực ngoại thành phía Đông Nam thành thị Tát

Nhiệt.

Đám mây đen trên đỉnh đầu của phiến thành thị này vẫn như

cũ rậm rạp đen ngòm, nhưng mà mật độ so với khu bực trung tâm thành thị

đã nhạt hơn rất nhiều rồi. Những chiếc chiến đấu cơ tự động không người

láy của Quân đội Liên Bang cùng với Đế Quốc vẫn như cũ không ngừng chiến đấu quần nhau liên miên. Thường xuyên có những chiếc chiến đấu cơ kéo

theo những cái đuôi khói trắng dài thòng, dùng tốc độ cực kỳ cao lao

thẳng xuống mặt đất, sau đó phát sinh nên một tràng nổ mạnh cực kỳ kịch

liệt.

Trình độ nhiễu loạn sóng điện tử ở nơi này đã yếu hơn rất

nhiều so với khu trung tâm thành thị, nhưng mà hệ thống trang bị liên

lạc tầm xa giúp Hứa Nhạc cùng với Phỉ Lợi Phổ liên hệ với nhau, trong

mấy ngày ẩn núp cùng với truy tung này đã bị tổn hại không ít, khiến cho công tác xác định địa điểm phi thường gian nan.

Hứa Nhạc nhìn

thấy một gian tiểu viện nho nhỏ hoang vắng cách phiến quảng trường

khoảng chừng mấy chục thước. Hắn chậm rãi đi đến một gốc cây nhỏ bên

cạnh bức tường bên ngoài gian tiểu viện ngồi xuống. Hắn nhìn thấy ngay

bên dưới gốc cây có một mớ đất rõ ràng còn rất mới, khẽ mỉm cười, dùng

cây đao quân dụng đào lên một chút, phát hiện bên dưới quả nhiên có một

vài bao giấy chuyên gói các loại thức ăn khô tổng hợp dinh dưỡng cao

cùng với những mảnh băng xài rồi còn dính đầy máu tươi.

Những khi Tiểu đội 7 ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mỗi khi đến một doanh địa lâm

thời nào đó, cũng đều sẽ đem những rác thải sinh hoạt phát sinh trong

vòng hai mươi bốn giờ trước đây, lựa chọn một địa phương vắng vẻ nào đó

bên ngoài doanh địa mà chôn vùi tại chỗ, hòng phòng ngừa bị địch nhân

thông qua các loại rác thải lưu lại bên trong doanh địa tiến hành truy

tung phương hướng di chuyển của mình.

Mỗi một chi bộ đội nào cũng đều có những phong cách tác chiến đặc trưng của chính mình, thậm chí

còn là những chi tiết chiến thuật riêng nữa. Những chi tiết chiến thuật

này của đám người Tiểu đội 7 cũng không có nằm trong các quyển sổ tay

chiến thuật của bọn họ, mà là nằm ở trong đầu của mỗi một gã đội viên,

không có bất luận kẻ nào biết được cả.

Nhưng mà tuyệt đối không bao gồm Hứa Nhạc ở trong đó.

Mà trong suốt một đường truy tìm tung tích cho tới nay, hắn đúng là không

ngừng thông qua các loại phương thức cùng với chi tiết này, nhằm xác

định phương vị chính xác của đám người Hùng Lâm Tuyền. Đám người Hùng

Lâm Tuyền căn bản không thể nào ngờ đến được, những cái chi tiết mà bọn

họ dùng để che giấu hành tung chính mình, ngược lại đã biến thành ngọn

đèn sáng tiết lộ hành tung của chính mình!

o0o

Tại khu vực Chiến khu Tây Nam đã một khoảng thời gian rất dài không có trời mua,

vào lúc này lại đột nhiên tí ta tí tách nổi lên một cơn mưa nhỏ. Hứa

Nhạc đem thân thể chính mình hoàn toàn nấp lại phía sau một thân cây sứt sẹo bên ngoài gian tiểu viện, khẽ nheo nhẹ cặp mắt liếc nhìn lên trên

trời, thuận tay đem phần mũ áo khoác che mưa phía sau nhấc lên, che lại

trên đỉnh đầu, sau đó cẩn cẩn thận thận xem xét xung quanh, quan sát

những động tĩnh bên trong gian tiểu viện kia.

Trên tầng gác xép

của gian tiểu viện kia hẳn là đang có người. Trên phiến cửa sổ thủy tinh kia mặc dù phủ một lớp bụi thật dày, thế nhưng cái lỗ thông gió ngay

bên cạnh đó lại có chút hương vị mới mẻ. Là lỗ canh gác hay là lỗ châu

mai nhằm để nhắm bắn? Bên trong căn vườn nhỏ vốn trồng đầy củ cải trắng, vì cái gì lúc này lại có thêm một sợi tơ hợp kim cực kỳ mỏng manh căng

thẳng? Là hệ thống báo động cùng với kích hoạt địa lôi hay là cái gì

khác?

Còn ngay tại cái chạc ba có chút khuất trên gốc cây cao um

tùm nằm phía Tây của gian tiểu viện kia nữa. Chiến tranh đã phát sinh

trên phiến thành thị này suốt ba năm trời rồi, chẳng lẽ còn có mấy đứa

bé Đế Quốc dám chạy lên đây leo trèo chơi đùa hay sao? Vì cái gì mà trên chạc cây lại có dấu vết của giày dép lưu lại trên đó?

Chi Tiểu

đội NTR do Hùng Lâm Tuyền suất lĩnh, đúng là đang bày binh bố trận cực

kỳ chu đáo chặt chẽ xung quanh gian tiểu viện này, nhưng mà đối với Hứa

Nhạc mà nói, những sự chuẩn bị cẩn thận nghiêm mật tại các khu vực khuất xung quanh này, thật sự là phi thường dễ dàng phát hiện, nhìn qua rất

là quen mắt, nhìn quen mắt đến mức không ngờ lại khiến cho hắn có chút

cảm động…

Phảng phất như là đã quay trở lại tại hiện trường diễn tập chiến thuật phòng ngự công kích doanh địa vào nào đó vậy…

Hứa Nhạc khẽ liếm liếm nhẹ cặp môi có chút khô ráo của mình, lựa chọn con

đường xâm nhập an toàn nhất theo sự phán đoán của hắn, lặng lẽ không một tiếng động tiến sát đến gian tiểu viện kia. Tay phải của hắn chậm rãi

đặt nhẹ lên trên đỉnh bức tường viện.

Nhưng mà ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị lặng lẽ không một tiếng động nhảy vọt qua phần tường viện, phóng vào trong sân, thì bên trong tiểu viện đột nhiên vang lên một

tiếng súng bắn nho nhỏ. Mặc dù khẩu súng đã được gắn thêm một ống hãm

thanh, thế nhưng bên trong không gian tràn ngập im lặng như thế này, vẫn như cũ vang lên phi thường thanh thúy.

Viên đạn bắn tỉa bay sát

bên cánh tay phải đang gác lên trên phần tường viện của Hứa Nhạc, chấn

lên một vài mảnh gạch vỡ phi thường sắc bén.

Hứa Nhạc vội vàng hụp xuống ngồi xổm dựa lưng vào bức tường viện, trong đầu có chút căm tức thầm nghĩa:

- Không ngờ lại có thêm một gã bắn tỉa canh gác nữa… Đám gia hỏa này từ

khi nào lại trở nên nhát gan sợ trước sợ sau như thế này chứ?

Hạt mưa dần dần trở nên nặng hạt hơi, đánh thẳng lên lớp quần áo thể thao

trên người của hắn, đánh thẳng lên trên bức tường bằng gạch đỏ rực, đánh thẳng lên trên những cành cây ngọn cỏ mọc đầy bên trong khu vườn nhỏ

của gian tiểu viện, phát ra thanh âm ba ba rung động không ngừng.

Từ sau khi tiếng súng đột ngột kia vang lên xong, bên trong gian tiểu viện cũng không có thêm bất cứ động tĩnh nào nữa cả. Hứa Nhạc ngồi dựa lưng

sát vào bức tường bằng gạch ướt sũng sau lưng hắn, khẽ nheo mắt nhìn một đám hơi nước dâng lên đầy bên trong phiến thiên địa kia, cũng không có

mở miệng nói gì cả.

Phương án lẻn xâm nhập vào hiện tại đã biến

thành hy vọng xa vời, hắn lại càng không muốn hướng về phía bên trong

gian tiểu viện nổ súng. Căn cứ vào một số nhân tố tâm lý hết sức phức

tạp nào đó, hắn lại cũng không muốn để cho đám người bên trong biết được chính mình là ai, như vậy ngoại trừ việc ở trong mưa chờ đợi ra, còn có thể làm được cái gì nữa cơ chứ?

Gió to, mưa lạnh bao bọc lấy

những đám khói thuốc súng dâng đầy bên trong tầng khí quyển, một hồi mưa lớn đổ xuống phiến chiến trường này, giống như là dòng nước mát từ trên trời giáng xuống, súc rửa khắp mọi nơi. Nhưng nó lại căn bản không có

cách nào hoàn toàn tẩy rửa đi một mảnh bầu không khí tịch mịch ẩn chứa

hàm xúc khẩn trương cùng cực cả trong lẫn ngoài gian tiểu viện này.

Bên trong cơn mưa cũng không có bất luận kẻ nào mở miệng nói chuyện. Bầu

không khí trầm mặc như thế này không biết đã duy trì trong thời gian bao nhiêu lâu, đột nhiên bên trong gian tiểu viện chợt có người lớn tiếng

mắng chửi:

- Đám người bên ngoài kia nghe rõ đây, ngươi mà dám

tiến vào, đại gia ta sẽ lập tức nổ súng, sẽ đem trên người của ngươi con mẹ nó đục ra một cái lỗ thủng thứ hai nữa đó!

Ngôn ngữ Đế Quốc

nghe qua rõ ràng là phi thường trúc trắc không rõ ràng, thế nhưng lại có thể mắng chửi ra một cách thô tục dũng mãnh tràn ngập khí phách đến như thế. Nhất là cái từ ‘con mẹ nó’ kia, phát âm thật sự cực kỳ chuẩn xác.

Ngoại trừ tên gia hỏa Hùng Lâm Tuyền kia ra thì còn có thể là ai nữa?

Nhưng mà Hứa Nhạc căn bản cũng không có sự xúc động muốn bật cười một

tiếng sảng khoái, ngược lại biểu tình của hắn vì câu nói đó mà trở nên

ngưng trọng, cặp lông mày rậm rạp nhất thời nhăn tít lại cực sâu.

Thân là chủ quản tiền nhiệm của Tiểu đội 7 một thời gian dài như vậy, hắn

căn bản hiểu rất rõ ràng phong cách chiến đấu cùng với tác chiến của đám đội viên Tiểu đội 7. Hắn có thể xác định, dưới tình huống bị vây giữa

khu vực chiến đấu kịch liệt cực kỳ nguy hiểm như thế này, bọn họ tuyệt

đối sẽ không bao giờ lựa chọn đánh bừa cùng với chấp nhận sự mạo hiểm bị bại lộ tung tích như thế. Ngay sau câu mắng chửi thô tục đánh lạc hướng như thế này, chi Tiểu đội bên trong kia khẳng định sẽ lặng lẽ không một tiếng động rút lui ra khỏi gian tiểu viện.

Đây chính là sự lựa

chọn bảo thủ nhất nhưng cũng là chính xác nhất vào thời điểm này. Nhưng

mà hiện tại Bảo La vẫn còn đang nằm trong tay của bọn họ, Hứa Nhạc cũng

không thể trơ mắt nhìn thấy bọn họ cứ như vậy mà trốn đi mất. Nhìn thấy

thế mưa càng ngày càng lớn lên như thế, hắn ta căn bản không có gì nắm

chắc có thể tiếp tục truy tìm được tông tích của đối phương nữa.

Hắn ngồi dựa lưng vào bức tường đá đỏ có chút ướt át cùng với dính dấp, khẽ trầm mặc hai giây đồng hồ, hướng về phía gian tiểu viện hô lớn:

- Là tôi!

o0o

Bên trong một gian phòng lớn trên tầng hai của gian tiểu viện, bức tường

ngăn giữa các căn phòng trên này sớm đã bị các trận bắn phá chấn động mà toàn bộ đổ sập hết rồi, biến thành một mảnh không gian cực kỳ trống

trải. Tại cánh cửa sổ thủy tinh lớn hướng về phía sau của gian tiểu viện kia, hiện tại đang được gắn đầy những tấm ván gỗ cực kỳ dày đặc, đủ để

chống cự một loạt đạn oanh kích. Nhưng mà những người trong căn phòng

này lại cũng không biết rõ ràng lắm bên ngoài viện hiện tại đến tột cùng là có bao nhiêu địch nhân, hỏa lực của đối phương cường đại đến mức

nào.

Dưới sự khống chế chặt chẽ của một gã chiến sĩ Liên Bang,

hai gã tù binh Đế Quốc đang cực kỳ gian nan nâng lên cái cáng cứu

thương, chuẩn bị dẫn đầu rút lui khỏi căn phòng này. Sáu gã đội viên bị

thương nhẹ thì đang chuẩn bị sửa sang lại trang bị. Bốn gã đội vien khỏe mạnh, do Hùng Lâm Tuyền cầm đầu thì nhẹ nhàng bưng lên các khẩu súng

ống hạng nặng, cực kỳ cảm giác giương mắt nhìn chằm chằm về một phía nào đó tại phần tường viện màu đỏ bên ngoài, chính là địa phương mà lúc

trước có một bàn tay vừa bám víu vào.

Vào đúng thời điểm này, bọn họ đột nhiên nghe được người ở bên ngoài bức tường viện chợt hô lên hai chữ kia. Hai chữ kia cực kỳ rõ ràng xuyên thấu qua thanh âm mưa gió rả

rích bên ngoài, tiến thẳng vào trong lỗ tai của tất cả bọn họ.

Từ xưa đến nay chẳng ai lại tự khai báo thân phận mình như thế cả. Là tôi? Tôi là ai? Đến tột cùng thì hắn con mẹ nó là ai đây cơ chứ? Mi rốt cuộc là tên gì họ gì? Mi đến từ nơi nào, mi muốn đi đâu, mi muốn làm gì? Đâu căn bản cũng không phải là một vấn đề triết học, mà chính là một vấn đề thực chất hiện tại.

Nhưng mà trong số đó ít nhất có đến sáu

người nghe hiểu được hai chữ không rõ ràng này. Chuẩn xác mà nói, bọn họ nghe ra được thanh âm của hai từ này chính là xuất phát từ cái tên gia

hỏa nào đó, mà thanh quản đã từng bị cái loại thuốc lá 777 thô nồng tàn

phá nặng nề… Bọn họ đã từng là những đội viên của Tiểu đội 7 thuộc về

cái gã anh hùng kia, vì thế có thể nghe ra được đối phương chính là cái

gã đã từng là anh hùng lừng lẫy của Liên Bang kia!

Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc đến mấy giây đồng hồ.

- Là Lão đại!

Một gã đội viên nhất thời mang theo ngữ khí vô cùng khiếp sợ hô lớn một câu.

Sau đó hắn liền theo bản năng buông rơi khẩu súng trong tay mình xuống, vẻ

mặt vui tươi hớn hở kiễng chân đứng thẳng người lên, thò đầu ra khỏi tấm ván gỗ bên dưới, hướng về phía sân gian tiểu viện đang chìm đắm trong

màn mưa mà hô lớn:

- Lão đại, là anh đó à? Đợi một chút tôi sẽ ngay lập tức triệt thoái mấy cái bẫy địa lôi bên ngoài kia!

Khi hắn vừa nói xong những lời này, một gã đội viên cũ của Tiểu đội 7 khác

liền phi thường tự nhiên mà nhanh chóng chuẩn bị đóng lại các chốt mở

bằng điện tử dùng để kích hoạt các bẫy địa lôi, thuốc nổ bên ngoài sân

vườn của khu tiểu viện. Mà cái gã đội viên đầu tiên mở miệng lên tiếng

thì nhanh chóng xoay ngang khẩu súng, vắt chéo lên vai mình, sau đó hưng phấn bừng bừng hướng về phía thang lầu mà phóng tới.

Ngay khi gã đội viên này chạt ngang qua bên người của Hùng Lâm Tuyền, Hùng Lâm

Tuyền nhất thời giơ tay đập mạnh một phát lên phần ót của gã đội viên,

giận dữ phẫn nộ hét lớn một tiếng:

- Tên gia hỏa ngốc, con mẹ nó, định làm cái gì đó?

Tiếng rống giận phẫn nộ cùng với một cái đập mạnh kia nhất thời khiến cho đám đội viên đang lộ ra vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, chuẩn bị cùng với Hứa

Nhạc hội hợp với nhau kia nhất thời bừng tỉnh lại. Mãi cho đến lúc này,

hắn mới nhớ tới rằng cái vị Lão đại kia của bọn họ… chính là một người

Đế Quốc!

Chia lìa nhau suốt ba năm trời đằng đẵng, ở bên trong

gian tiểu viện xa lạ tha hương, giữa tầng mưa rơi rả rích, đột nhiên gặp lại quá mức bất ngờ như thế này, khiến cho đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 này nhất thời căn bản quên đi mất cái chuyện tình này. Bọn họ bị sự

hưng phấn cùng với vui sướng nhất thời khiến cho đầu óc mê đi, lúc này

mới đột ngột tỉnh thần lại. Biểu tình bọn họ nhất thời trở nên cực kỳ

phức tạp khó hiểu. Bọn họ ai nấy cũng đều quay mặt nhìn nhau, cũng không biết tiếp theo sao đó nên làm như thế nào mới đúng.

- Con mẹ nó, như thế nào tôi đã quên đi mất hắn chính là một người Đế Quốc cơ chứ?

- Tôi cũng thật sự là con mẹ nó mà, cậu vẫn còn quên rằng Lão đại lại chính là Thái tử của Đế Quốc!

- Tôi lại còn con mẹ nó hồ đồ hơn nữa, vừa rồi chỉ mới nghe nói Lão đại

đã trở về, làm sao lại còn nhớ đến mấy cái chuyện tình như thế nữa chứ?

- Tôi còn hồ đồ hơn các người rất nhiều. Tôi đã nghĩ chỉ cần có Lão đại ở nơi này, như vậy chúng ta như thế nào cũng có thể trốn thoát thành

công, vì quá mức vui mừng mà hồ đồ mất rồi!

Hùng Lâm Tuyền lạnh

lùng nhìn một vòng đám đội viên cũ của Tiểu đội 7, dùng ánh mặt rét lạnh buộc bọn họ phải lúng ta lúng túng im miệng lại. Hai bàn tay đang nắm

chặt của hắn nhất thời hung hăng chà xát mạnh một cái vào thắt lưng

mình, yên lặng mắng chửi một tiếng:

- Khốn kiếp!

Sau đó đưa tay lên mặt giả vờ như lau mồ hôi, nhưng sự thật là đem sự xấu hổ trên mặt mình che giấu lại.

Kỳ thật vừa rồi sau khi nghe thấy từ bên ngoài tường viện đột nhiên truyền đến hai chữ kia, phản ứng đầu tiên trong lòng hắn chính là muốn lao ra

ngoài kia, xem thử xem cái tên gia hỏa kia có thiếu mất cánh tay, rơi

mất cái chân nào không, ánh mắt của hắn có phải vẫn còn nhỏ ti hí như cũ hay không… rất muốn chính miệng hỏi hắn xem… Mấy năm gần đây hắn sống

tốt không?

o0o

Trừ bỏ hai gã tù binh Đế Quốc đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm một màn này ra, tất cả mọi người còn lại

bên trong căn phòng kia cũng đều từ trong phản ứng của bọn họ phán đoán

ra được thân phận của cái người đang ở bên ngoài bức tường viện kia. Đám binh lính của chi Tiểu đội NTR nhất thời hai mặt nhìn nhau, cùng khiếp

sợ khi nghĩ rằng chính mình không ngờ lại có thể hội ngộ được cái gã

nhân vật trong truyền thuyết kia.

Còn Đông Phương Ngọc đang nằm

dài dưỡng thương trên cán thì khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó mới quay sang nhìn Hùng Lâm Tuyền, cười nhạo, nói:

- Hùng

cẩu, mày tha tha thẩn thẩn đứng đó thất thần làm gì thế? Muốn hướng về

phía đám Hoàng tộc Đế Quốc mà đầu hàng, thì đây chính là cơ hội tốt nhất của bọn mày đó!

Hùng Lâm Tuyền khẽ cúi đầu xuống, nhìn về phía

khẩu súng hạng nặng đang nằm trong tay mình, trên khuôn mặt vốn đen đúa

kiên nghị, hiện tại đã là một mảnh đỏ bừng. Hắn hạ thấp giọng, khẽ mắng

chửi mấy câu mơ hồ gì đó không ai nghe nổi, sau đó đi thẳng đến bên cạnh cửa sổ, dùng một nắm tay đập vỡ mảnh ván gỗ dày đang che chắn cửa sổ

lại, nhắm thẳng về phía mảnh tường đỏ ngoài kia.

Lúc này, chỗ bức tường đỏ bên kia lại một lần nữa vang lên thanh âm của Hứa Nhạc:

- Lần này tôi tới đây chỉ là muốn cứu một người. Hắn tên là Bảo La, hẳn

là một trong hai gã binh lính Đế Quốc đang là tù binh của các người đó!

Hùng Lâm Tuyền khẽ cau mày lại, quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía hai gã

tù binh Đế Quốc đang ngồi co ro tại góc phòng, trầm giọng hỏi bằng ngôn

ngữ Đế Quốc:

- Trong các người, ai tên là Bảo La?

Gã tù

binh Đế Quốc, kẻ có cặp mắt to sáng ngời, dọc theo đường đi đặc biệt có

vẻ gan lớn cùng với chính nghĩa, khẽ đưa tay lên một chút. Hắn đúng

chính là Bảo La, đứa con trai duy nhất của bác gái Tô San!

Bị đám người Liên Bang này bắt giữ suốt gần hai tháng thời gian, trong lòng

Bảo La sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết đi. Sở dĩ hắn mãi vẫn đi theo chi Tiểu đội Liên Bang này mà không có lựa

chọn những hành động mạo hiểm nào khác, là bởi vì hắn mãi luôn chờ đợi

một cơ hội, một cơ hội có thể cùng với địch nhân đồng quy vu tận. Nhưng

mà cái chi bộ đội Liên Bang này thật sự là quá mức cường hãn, hắn mãi

cũng không có tìm được cái loại cơ hội này…

Đối với cái loại biến hóa tình huống vào lúc này, Bảo La thật sự có chút kỳ diệu khó hiệu.

Liên tưởng đến những chuyện xảy ra bên trong căn hầm ngầm ngày hôm đó,

mấy gã quân nhân sĩ quan Liên Bang này đã từng nói qua, Lão đại của bọn

họ chính là một gã người Đế Quốc. Như vậy… chẳng lẽ cái người đang ẩn

núp bên ngoài bức tường gạch đỏ ngoài sân kia, chính là cái gã người Đế

Quốc đó sao?

Vì cái gì mã thanh âm của gã ngoài kia nghe qua có

chút quen thuộc như vậy? Sâu trong khóe mắt của hắn nhất thời lóe sáng

lên một chút, trong lòng có chút không dám tin tưởng vào sự phán đoán

của chính mình.

Hùng Lâm Tuyền nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, giương mắt nhìn chằm chằm vào bức tường gạch đỏ đang chìm đắm trong màn mưa,

trong lòng tràn ngập một loại tình tự phẫn nộ!

Nguồn gốc của sự

phẫn nộ của hắn có lẽ là bởi vì Hứa Nhạc đột nhiên bất ngờ kỳ diệu biến

thành người Đế Quốc, điều lại làm cho hắn ở trên mặt tình cảm căn bản

không thể nào chấp nhận nổi. Cũng có lẽ là bởi vì chính người này đã

khiến cho Tiểu đội 7, thậm chí là toàn bộ cả Sư đoàn Thiết giáp 17 mới

nữa, trong khoảng thời gian ba năm gần đây đã gặp phải quá nhiều ánh mắt khác thường cùng với những sự ngờ vực vô căn cứ, có lẽ là đối mặt với

sự phản bội do vận mệnh gây ra, cảm thấy bất lực…

Nhưng mà nguyên nhân càng có thể hơn nữa chính là, vị Lão đại mà hắn hết mực quan tâm,

suốt ba năm trời không gặp, đột nhiên xuất hiện ở trên chiến trường,

nhưng không ngờ lại không phải là đến tìm mấy gã đội viên cũ của Tiểu

đội 7 bọn mình, mà là muốn đi cứu cái gã binh lính Đế Quốc tên gọi là

Bảo La kia!

Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ vĩnh viễn không bao

giờ chính miệng thừa nhận cái nguyên nhân này. Hơn nữa cũng đúng như

những gì mà hắn từng hướng về phía gã Doanh Đoàn trưởng của Cận Vệ Doanh Sư đoàn Thiết giáp 7 kia nói qua vậy, hắn tin tưởng vững chắc rằng sau

này khi chính mình gặp lại Hứa Nhạc trên chiến trường, tuyệt đối là kẻ

đầu tiên hướng về phía hắn mà nổ súng!

Vì thế Hùng Lâm Tuyền liền nổi giận hướng về phía cái bức tường gạch màu đỏ ngoài kia mà khu động cò súng!

Bức tường gạch màu đỏ kia nhất thời vỡ vụn ra thành từng phiến từng phiến

nhỏ, chấn ra thành vô số những mảnh phấn vụn, ở trong cơn mưa không

ngừng bắn tung tóe ra xung quanh.

Trong tiếng súng bắn dày đặc, hắn đồng thời điên cuồng quát lớn:

- Con mẹ nó, mụ nội nó, tổ bà nó!

o0o

Ngay tại khoảnh khắc khi mà tiếng súng trên cánh cửa sổ xa xa vang lên, Hứa

Nhạc đang đứng giữa cơn mưa, ngay tại chỗ tiến hành một động tác quay

cuồng cực kỳ tiêu chuẩn. Hắn cực kỳ chật vật lui nhanh thân thể về phía

sau, cả người ngã rạp xuống, nằm rạp người bên trong một đống bùn sình

nhầy nhụa. Liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy ngay tại bức tường gạch màu đỏ

chỗ vị trí tay trái lúc nãy của hắn, trong khoảnh khắc đã trở thành một

đám phế tích dưới họng súng của Hùng Lâm Tuyền.

Sau khi thoát ly

khỏi Liên Bang suốt thời gian ba năm trời, hắn thật sự đã tưởng niệm đến cái phiến cố thổ kia đúng ba năm trời. Nhất là tưởng niệm đến những cố

nhân vẫn còn đang sinh hoạt trên mảnh lãnh thổ đó. Hắn đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng trong tương lai, nếu như chính mình có thể

quay trở về Liên Bang, cùng với đám gia hỏa này gặp lại sẽ có bộ dáng

như thế nào. Hắn thậm chí cũng đã từng tưởng tượng qua nếu như cái hồi

gặp lại này phát sinh trên chiến trường sẽ như thế nào, giống như là

ngày hôm nay vậy.

Nhưng mà bên trong vô số những hình ảnh tượng

tượng kia của hắn, Hứa Nhạc cho tới bây giờ cũng đều chưa từng nghĩ đến, bọn họ, nhất là tên gia hỏa Đại Hùng này, không ngờ lại thật sự hướng

về phía chính mình mà nổ súng!

Nhưng hạt mưa có chút rét lạnh giã thẳng lên trên mặt của hắn, theo mái tóc đen trên đầu chảy xuôi xuống,

thế nhưng lại không khiến cho hắn trở nên rét lạnh, mà ngược lại, ở một

nơi nào đó sâu trong lòng hắn, những cơn lửa phẫn nộ lại bắt đầu thiêu

đốt mãnh liệt. Toàn thân hắn giống như là bị ngọn lửa kia đốt phỏng,

biến thành một đạo thiểm điện nhanh như chớp từ ngay trên mặt đất phóng

vọt lên, rời khỏi bức tường gạch màu đỏ, nhảy thẳng giữa màn mưa trống

trải.

Giữa màn mưa trống trải không hề có bất cứ gì che chắn cả,

chỉ cần bên trong gian tiểu viện kia bắn ra một phát đạn nữa, thì sinh

mệnh của hắn sẽ cực kỳ nhanh chóng mà chấm dứt tại nơi này. Nhưng mà

luồng lửa phẫn nộ rực cháy dâng trào trong lồng ngực kia, khiến cho hắn

căn bản cũng chẳng hề để ý gì đến những chuyện này.

Cả người hắn

đứng bên trong màn sương gió lạnh lùng, hung hăng xốc xốc lên cái mũ

chụp, trong tay ôm theo khẩu súng cải tiến vô cùng nặng nề, chỉ thẳng

vào bên trong gian gác xép của tòa tiểu viện, nổi giận bừng bừng mắng

lớn:

- Con mẹ nó, bà nội nó, mụ nội nó… Bắn nữa đi, bắn nữa đi, con mẹ nó, dùng súng bắn chết tôi luôn cho rồi đi!

o0o

Cuối cùng cũng không có thêm tiếng súng nào vang lên nữa!

Hùng Lâm Tuyền đứng ngay bên cạnh cửa sổ trừng lớn cặp mắt, dùng ánh mắt như là đang nhìn thấy quỷ vậy, nhìn chằm chằm vào tên gia hỏa đang phẫn nộ

bừng bừng mắng chửi liên hồi giữa màn mưa bên dưới, ngón trỏ gắt gao đặt chặt trên cái cò súng trong tay mình, thế nhưng căn bản cũng không dám

có chút cử động nào cả.

Trong lòng hắn có chút khiếp sợ nghĩ đến, hóa ra ba năm trời không gặp, thời điểm khi mà Lão đại nổi điên, vẫn

còn giữ nguyên cái phong cách vô sỉ không chút nói lý lẽ giống hệt như

năm xưa.

Trên màn hình theo dõi bố trí bên trong phòng nhất thời

xuất hiện thân ảnh của Hứa Nhạc. Vẻ mặt Bảo La tràn ngập vẻ khiếp sợ vô

cùng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phẫn nộ phi thường đang bị nước mưa

xối rửa bên dưới, không biết kiếm đâu ra được dũng khí, khiến cho hắn

đứng thẳng người lên, hướng về phía bên ngoài cửa sổ hô lớn:

- Ca ca, không cần phải lo cho đệ, mau chạy đi!

Hùng Lâm Tuyền nghe câu đó, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, cặp mắt nhìn chằm

chằm không chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào gã tù binh Đế Quốc vừa mới

lên tiếng kia, sau đó quay sầu lại, hướng ra bên ngoài cửa sổ, nhìn về

phía Hứa Nhạc đang ôm súng mắng chửi bên dưới, quát lớn:

- Hóa ra kẻ mà lão tử bắt được chính là Hoàng tử của Đế Quốc à? Cậu nghĩ lão tử có thể dễ dàng thả người như vậy sao?

Bảo La nhất thời ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩa, chính mình từ khi nào lại biến thành Hoàng tử Đế Quốc như vậy chứ?

o0o

Không ngờ Hùng Lâm Tuyền lại dám hướng về phía mình mà nổ súng!

Lúc này trong đầu của Hứa Nhạc mãi cũng chỉ không ngừng lặp đi lặp lại

những lời nói này, sự phẫn nộ trong lòng căn bản khó có thể tiêu trừ

nổi, ngược lại càng ngày càng dâng trào lên mãnh liệt. Hắn hung hăng

dùng tay lau đi mớ nước mưa lạnh lẽo trên mặt mình, trực tiếp hướng về

gian tiểu viện kia mà xông thẳng tới, vừa đi vừa hướng về phía trên lầu

mắng lớn:

- Các người con mẹ nó được lắm! Có giỏi thì hướng về phía tiểu gia bắn thêm vài phát súng nữa thử xem?

Căn bản không hề lựa chọn bất cứ thủ đoạn đánh bất ngờ nào cả, cũng không

có giơ súng ra bắn vài phát nhằm áp chế tinh thần đối thủ, Hứa Nhạc cứ

như vậy mang theo mưa gió đầy cả người, ôm theo khẩu súng cải tiến nặng

nề, mạnh mẽ đẩy mạnh cánh cửa chính gian tiểu viện, cứ như vậy mà đường

đường chính chính, quang minh chính đại, bộ dáng đương nhiên theo lẽ

thường ào ào chạy thẳng vào!

Phảng phất giống hệt như là năm đó, phảng phất như hắn vẫn còn là Lão đại của Tiểu đội 7 kia vậy!

Trên con đường từ cổng chính của gian tiểu viện đến cầu thang đi lên lầu

hai, đã được bố trí không biết bao nhiêu bẫy điện từ cùng với thuốc nổ,

Hứa Nhạc căn bản cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn đến lấy một cái, chỉ là

lớn giọng rống lên một câu:

- Con mẹ nó, đóng lại hết cho tiểu gia!

Đám đội viên Tiểu đội 7 cũ trong phòng trên lầu hai nhất thời tỉnh thần

lại, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tắt đi tất cả các hệ thống bẫy rập.

Động tác tiến hành nhìn qua đặc biệt nhanh chóng, nhưng lại ẩn chứa vài

tia run rẩy nhàn nhạt, bối rối vô cùng, cực kỳ bất thường đối với tác

phong hằng ngày của bọn họ.

Hùng Lâm Tuyền từ đầu đến cuối vẫn

như cũ đứng sát bên cạnh cửa sổ, cầm súng nhắm thẳng theo từng bước chân của tên gia hỏa ở bên dưới lầu. Cuối cùng hắn cũng chỉ thô tục mắng

chửi một câu, sau đó cúi đầu ủ rũ buông súng xuống.

Cuộc gặp lại giữa Tiểu đội 7 cùng với Hứa Nhạc, cảnh tượng ngay lúc đó không ngờ lại là hoang đường đến như thế này!

Chính là một hồi hài kịch con mẹ nó như thế!