Gian Khách

Quyển 4 - Chương 29: Lộ trình bên trong lòng đất

Những địa phương nào có thành thị, thì sẽ có rất nhiều người. Những địa

phương nào có rất nhiều người, vậy thì sẽ sinh ra rất nhiều những rác

rưởi cùng với rác thải. Bất luận là có trải qua quá trình xử lý hay

không, cái đống đồ hỗn tạp chất lỏng không sạch sẽ bao gồm như là đồ ăn, giấy vụn, các thứ đại tiểu tiện, bao bì… cuối cùng cũng phải được sắp

xếp đổ ra ngoài, cho nên nhất định cần phải có cống thoát nước.

Căn cứ vào tầm quan trọng của cống thoát nước đối với cuộc sống của nhân

loại, đã có rất nhiều vị học giả lịch sử mãi vẫn luôn kiên trì cho rằng, hoàn thiện hệ thống bố trí cống ngầm thoát nước trong thành thị, chính

là một trong những phát minh quan trọng nhất trong lịch sử của nhân

loại. Mà sự ưu khuyết cùng với quy mô của hệ thống cống thoát nước trong một phiến thành thị, sẽ trực tiếp phản ánh nên trình độ văn minh cao

thấp của phiến thành thị xã hội đó.

Thân là tòa thành thị to lớn

nhất bên trong toàn bộ phiến Tinh vực Tả Thiên này, Đô thành Thiên Kinh

Tinh này không hề nghi ngờ chính là có được hệ thống đường cống ngầm

thoát nước tiên tiến, quy mô to lớn nhất trong toàn bộ Đế Quốc này. Một

hệ thống đường cống ngầm bằng xi-măng cao cấp bố trí ở sâu bên dưới lòng đất, trải rộng khắp toàn bộ phiến thành thị rộng lớn đến mấy ngàn km

vuông này. Những hệ thống tuyến đường cống ngầm bố trí vô cùng phức tạp, giống hệt như là một hệ thống mạng nhện khổng lồ vậy, không ngừng giăng chằng chịt khắp nơi. Có những đường ống thoát nước chỉ cho phép những

con chuột gầy nhất mới có thể đi qua, thế nhưng phần lớn đại bộ phận các đường ống thoát nước thì chủ yếu được xây dựng vô cùng khổng lồ, thậm

chí gây cho người ta cảm giác như là có thể đủ không gian để cất chứa cả một chiếc Chiến hạm Vũ trụ bên trong đó nữa…

Hứa Nhạc ở trong

một đường cống thoát nước tối đen, cong người bò đi một đoạn khoảng cách khá dài, lại trầm mặc mò mẫm đi thêm một đoạn ngắn nữa, mới nhìn thấy

một mảnh hệ thống đường ống thoát nước rộng rãi khổng lồ, dày dày đặc

đặc chằng chịt vô cùng, nhịn không được lắc lắc đầu. Cái bài ca hát vui

vẻ theo ý tứ hàm xúc chủ nghĩa lạc quan trong lòng của hắn cũng tạm thời ngừng lại.

Ở trong hồ nước là một con cá bơi lội tiêu dao tự

tại, từ trong cái hồ nước cạnh rừng phong đi ra, cảm giác đau đớn mỏi

mệt kịch liệt nương theo làn không khí hôi thối rất nhanh xâm chiếm khắp nơi thân thể hắn.

Một bữa tiệc cành táo gai tàn nhẫn quất xuống

khiến cho thân thể hắn gần như kiệt lực không còn lại chút máu, khiến

cho thân thể hắn suy yếu dị thường. Càng đáng sợ hơn chính là, ngay

trong nháy mắt khi chiếc phi thuyền kia rơi thẳng xuống hồ nước, cái

chân trái mà hắn chống thẳng xuống mặt sàn khoang điều khiển nhằm để

đứng vững thân thể đã phải thừa nhận một luồng lực lượng chấn động quá

mức khủng bố. Cho dù có cỗ lực lượng nóng rực thần kỳ kia trong cơ thể

toàn bộ bộc phát mà chống đỡ, thế nhưng xương đùi cùng với đầu gối của

hắn vẫn như cũ bị chấn thương cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn có đấu

hiệu bị gãy xương nữa.

Còn có một vấn đề khác nữa chính là, hiện tại hắn cũng không biết nên đi về phía nào.

Trong cái không gian rộng lớn trong lòng đất trước mặt, đủ để nhét vào một

căn nhà lầu cao đến ba tầng kia, có đến mười mấy cái động khẩu bố trí

khắp nơi. Có cái động khẩu bên trong tối đen một mảnh, lại có cái động

khẩu bên trong lộ ra ánh sáng đèn nhàn nhạt. Ai cũng không biết được cái cống thoát nước nào trong số đó sẽ thông suốt đến bên dưới tòa thành

thị, hay lại là chui nhầm sang đường ống quay ngược trở lại cái hồ lớn

đang bị bao vây chặt chẽ phía bên kia.

Hệ thống đường cống thoát

nước ngầm bên dưới lòng đất của Đô thành Thiên Kinh Tinh này đã được

thiết kế ban đầu suốt cả ngàn năm trước đây rồi. Trải qua vô số năm trời phát triển, trải qua vô số đời người chấp chính cũng không ngừng tiến

hành cải tạo lại, khiến cho không gian bên trong lòng đất của phiến

thành thị này tựa hồ có đến hơn phân nửa là bị đào rỗng, những đường ống thoát nước chằng chịt khắp nơi giống hệt như một đống mạng nhện giăng

chặt chịt, trình độ phức tạp đến mức đáng sợ. Thậm chí cho dù một gã

Công Trình Sư nào đó của Bộ Quản lý Đô thị Đế Quốc có cầm một bộ bản đồ

đường cống ngầm hoàn chỉnh nhất hiện tại tiến vào nơi này, vẫn như cũ

hoàn toàn có thể bị lạc vào trong hệ thống mê cung này, không thể rời

đi, kết quả cuối cùng cũng chỉ là chết đói mà thôi.

Huống chi hắn lại là một gã người tha hương không có bất cứ bản đồ nào trong tay cả.

Chỉ có thể ngơ ngẩn đứng nhìn chung quanh mà thôi.

- Ly rượu thứ năm, gã thiếu niên bay nhanh, xuyên qua rừng rậm, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây rừng trùng điệp xanh mướt…

- Ta đang uống nước, uống nước sảng khoái như vậy…

Hứa Nhạc chỉ thoáng trầm mặc tự hỏi trong khoảng thời gian chốc lát, sau đó từ bên cạnh cái quần lót độc nhất của mình lấy ra một cái túi nước được bện qua loa bằng một đống lá cây cùng với gân lá, có chút tham lam hớp

một hơi năm ngụm nước sạch, sau đó mới nhếch miệng lên, hít sâu một hơi, cất giọng hát vang bài đồng dao ’27 ly rượu’, giống hệt như là đang

uống một hớp rượu mạnh cực ngon nào đó vậy.

Hắn dồn dập thở dốc

một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, để cái cảm giác phiền muộn trong bụng

của mình có thể được bình ổn lại một chút. Cặp môi xám trắng mỏng manh

khẽ nhẹ nhàng không một tiếng động nhếch lên, bắt đầu hát xướng vang dội cái giai điệu bi thương mà vô cùng quen thuộc kia, nụ cười bình thản

trên mặt hắn vẫn như trước bình tĩnh, thế nhưng hát xướng lại toát ra

rất nhiều cảm giác khoái trá sảng khoái vô cùng.

Những gian kiến

trúc dưới lòng đất khổng lồ lạnh như băng khắp nơi xung quanh người,

cùng với những món ăn trong túi, mớ nước trắng trong bọc, tất cả cũng

đều mang theo một loại hương vị đối địch. Ở bên trong cái hồ này, bên

trong cái phiến rừng rậm này, ở tại cái phiến thành thị này, ở trên khỏa tinh cầu này, ở trong cái phương vũ trụ rộng lớn này, hắn tuyệt đối

không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào cả. Hắn chỉ có một mình một người tiến hành chiến đấu, sự chiến đấu cô đơn mà hung hiểm, vĩnh viến không

biết bước chân tiếp theo của mình sẽ đạp xuống ở nơi nào. Nếu như hắn

không có cái loại tâm tính uống nước xem như là uống rượu ngon, đem khúc bi ca hát vang thành hành khúc, như vậy nhất thời sẽ lâm vào tuyệt vọng mà thôi.

Nhưng mà hắn chính là Hứa Nhạc, cho nên hắn vĩnh viễn

không bao giờ tuyệt vọng. Sau khi thoáng nghỉ ngơi một lát sau, hắn mới

thở ra một ngụm trọc khí, gian nan di động hai chân có chút cứng ngắc

của mình, hướng về phía lộ trình hệ thống đường nước ngầm phức tạp phía

trước mà đi đến.

Một khi đã không biết nên hướng về phía nào mà

đi, như vậy liền hãy chọn đại một cái thông đạo nào đó mà đi. Bởi vì một con người đang trong quá trình trốn chết luôn cần phải đi về phía

trước, đi hết thảy vẫn chính là hành vi trụ cột nhất.

Bên phía Đế Quốc không một ai có thể nghĩ đến hắn dám men theo hệ thống đường cống

ngầm dưới lòng đất này mà hướng vào trong thành thị bỏ trốn. Hoài Thảo

Thi cũng không thể tưởng tượng đến được. Cho nên đại bộ phận các bộ đội

Đế Quốc tiến hành đuổi giết hắn trên cơ bản cũng đều tập trung ở phía

Nam của cái hồ kia. Còn bản thân Hứa Nhạc thì lại ở trong hệ thống đường cống ngầm dưới lòng đất, lặng lẽ không một tiếng động đi một hồi thật

lâu, mà cũng không có gặp phải bất cứ gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc nào.

Cho đến lúc này thì vẫn là như vậy.

Hứa Nhạc giống hệt như một đầu mèo hoang đang trầm mặc lặng lẽ đang chạy

bên trong bóng đêm, lặng lẽ không một tiếng động men theo một cái thang

sắt nhỏ tiến lên một cái bục cao giữa không trung đi lên tầng thứ hai

của hệ thống cống thoát nước, sau đó nhất thời dừng lại cước bộ.

Trên mặt đất có chút u ám trước mặt, chợt lóe lên ánh sáng của ngọn đèn nhàn nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy được vài đạo nhân ảnh. Có thể rõ ràng nhìn thấy được những người đó đang cầm súng ống trong tay. Cũng có thể rõ

ràng lắng nghe được bọn họ đang dùng ngôn ngữ Đế Quốc tiêu chuẩn nhất,

mang theo những tia hít thở nhàn nhạt, thấp giọng tiến hành trò chuyện

với nhau.

Bộ đội Đế Quốc tiến hành lùng bắt hắn chủ yếu đem tinh

lực đặt ở trên mặt hồ nước cùng với cánh rừng phong rậm rạp ở phía Nam

hồ kia, thế nhưng vẫn như cũ phái một ít nhân thủ tiến đến canh gác

trong một vài thông đạo trung chuyển quan trọng của hệ thống cống thoát

nước ngầm ở phía này. Hết sức rõ ràng, bất luận cái vị Hoàng đế Bệ hạ

điên cuồng kia hay là Hoài Thảo Thi, đối với việc hắn thành công bỏ chạy cảm thấy phẫn nộ đến cùng cực, căn bản không lưu lại cho hắn bất cứ khe hở nào để có thể trốn thoát thành công được.

Rất kỳ quái chính

là, bên trong con đường cống ngầm không ngừng ào ào nước chảy như thế

này, thế nhưng không khí thì lại hơi có chút nóng bức. Hứa Nhạc đứng ở

một góc khuất gần đó, trầm mặc lắng nghe những thanh âm rất nhỏ vang lên ở phía trước. Hắn khẽ mím chặt cặp môi có chút khô nứt của mình, chậm

rãi gỡ xuống mấy cái túi lá cây đang buộc lại bên hông quần lót, ngồi

xổm bằng một chân xuống dưới, toàn bộ thân thể đặt ở trên chân phải,

toàn bộ quá trình cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào cả.

Sau khi rơi vào trong hồ nước kia, ngoại trừ duy nhất một cái quần lót làm

bằng loại vải tơ tằm vô cùng thoải mái kia ra, trên người Hứa Nhạc cũng

không còn lại bất cứ một kiện quần áo nào nữa cả. Trên thân hình xích

lõa có chút gầy yếu kia cũng không có rõ ràng thể hiện ra từng đường

cong cơ thể phát triển cuồn cuộn, những khối cơ bắp mạnh mẽ im lặng ẩn

núp bên dưới da thịt, theo một cái ngồi chồm hổm xuống này, những đường

cong lại chậm rãi hiện ra, giống hệt như đang súc tích lực lượng vậy.

Một luồng gió thổi mang theo cảm giác không khí nóng bức ở bên trong đường

cống thoát nước u ám chợt thổi quét qua, toàn thân Hứa Nhạc chợt biến

thành giống như một đầu báo săn phóng ra vồ mồi vậy. Nương theo làn gió

thổi này, còn nhanh hơn cả luồng gió thổi nữa, lặng lẽ không một tiếng

động phóng vọt lên, hướng về phía bên trái phía trước mà đánh mạnh tới.

Cái chân phải xích lõa lúc này đang không ngừng nền bước liên tục lên trên mặt đất.

Phốc phốc phốc phốc!

Thân thể xích lõa của hắn giống như hóa thành một luồng khói nhẹ, rất nhanh

giết đến trước mặt ba gã binh lính Đế Quốc đang trừng mắt há hốc mồm ở

phía trước kia.

Mấy gã binh lính Đế Quốc phụ trách trông coi lối

vào con đường thông đạo cống thoát nước ngầm số 45 này, vốn dĩ cứ tưởng

rằng đây là một công tác canh gác hết sức tầm thường của mình mà thôi,

căn bản không có nghĩ đến tên đào phạm Liên Bang kia không ngờ lá gan

lại lớn đến mức lựa chọn lẻn vào đường cống thoát nước ngầm này để mà bỏ trốn. Hơn nữa bọn họ lại còn không có nghĩ đến, cái gã đào phạm này cư

nhiên lại dám dùng tay không để mà khởi xướng công kích về phía chính

mình như thế.

Một gã binh lính Đế Quốc lại có phản ứng cực kỳ

nhanh, hắn lập tức bưng lên khẩu súng trong tay mình, nhắm ngay về phía

đạo thân ảnh đang phóng tới kia, chuẩn bị khu động cò súng. Nhưng mà

ngay sau đó hắn lại tuyệt vọng phát hiện ra, ngón trỏ tay phải của chính mình căn bản không có khả năng co lại để bóp cò.

Bởi vì cánh tay của Hứa Nhạc đã phóng tới trước rồi.

Một tiếng rắc giòn tan vang lên. Tay phải Hứa Nhạc phốc lớn một tiếng, cái

khủy tay phải đã cực kỳ quỷ dị bắn thẳng ra, hung hăng đập thẳng lên

phần khủy tay đang uốn cong của gã binh lính Đế Quốc đang dùng súng chỉa về phía mình kia. Các đốt ngón tay cong lại một cách kỳ quái, hung hăng chọc thẳng về phía cánh tay gã binh lính kia một cái, chỉ trong khoảnh

khắc liền đem toàn bộ khủy tay của người này đánh cho dập nát.

Cơ hồ là đồng thời ngay trong lúc đó, cánh tay trái của hắn rất nhanh đã

bắn ra, giống hệt như một đạo thiển điện, mạnh mẽ chọc trúng ngay cổ

họng của người này.

Ngay sau đó, phần tay trái của hắn đã dùng

tốc độ còn nhanh hơn nữa quay ngược về trở về, vốn dĩ cũng chẳng thèm

liếc mắt nhìn về phía cái gã binh lính Đế Quốc đang đưa hai tay ôm cổ

bất lực xụi lơ xuống mặt đất. Năm ngón tay hắn tản lớn ra, lấy vai làm

trục, mạnh mẽ đến vô cùng chụp xuống một gã binh lính Đế Quốc khác ở

phía bên hông mình.

Cái gã binh lính Đế Quốc thứ hai cũng không

kịp nâng súng lên bắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là theo bản năng

đem khẩu súng lên che ngang ở ngay trước mặt, cố gắng chống đỡ cái bàn

tay mạnh mẽ dữ dằn vô cùng kia.

Chưởng phong gào thét vô cùng sắc bén, đôi mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, vẻ mặt không một chút

biểu tình, mạnh mẽ không nói lý lẽ chụp mạnh xuống một cái, kéo theo

luông cái chuôi súng ống lạnh lẽo như băng kia, một đường chụp thẳng

xuống khuôn mặt của cái gã binh lính Đế Quốc thứ hai.

Một tiếng

trầm đục khủng bố nhất thời vang lên, khuôn mặt của gã binh lính Đế Quốc giống hệt như là một miếng bơ vô cùng mềm mại, có thêm một đường rãnh

dài huyết nhục mơ hồ, dấu vết của khẩu súng cứng rắn, cộng với một dấu

bàn tay đỏ ửng càng cứng rắn hơn cả khẩu súng nữa, ngay cả một chút

thanh âm cũng đều không có phát ra, liền thẳng tắp ngã thẳng xuống mặt

đất.

Chỉ còn có duy nhất một gã binh lính Đế Quốc cuối cùng nữa thôi.

Đùi phải của Hứa Nhạc đá thẳng về phía đỉnh đầu, khủy tay phải cũng tà tà

giơ lên, hung hăng đánh mạnh vào phần mi tâm của cái gã binh lính Đế

Quốc cuối cùng kia. Đúng chính là một chiêu kỹ năng đánh cận chiến mà

hắn thường dùng đến nhất trong số mười chiêu thức đã ăn sâu vào trong

cốt tủy của hắn.

Nhưng mà vượt ra ngoài sự dự kiến của hắn chính

là, một cái khủy tay này không ngờ lại đã bị gã binh lính Đế Quốc kia

thành công ngăn cản lại!

Đôi mắt của Hứa Nhạc chợt có chút sáng

ngời lên. Hắn cũng không có một chút suy tư nào, đùi phải lập tức tiến

thẳng lên phía trước, tay trái cong lại ở phía sau, đầu ngón tay trái

phóng thẳng về phía cổ họng của đối phương!

Trong nháy mắt sau đó, hắn nâng cổ tay, chặt khủy tay, cong đầu gối.

Đối phương cũng chỉ trong nháy mắt, xoay cổ tay, gật khủy tay, duỗi chân ra.

Bốp bốp bốp bốp!

Liên tiếp những thanh âm va chạm dày đặc như mưa rào không ngừng vang lên

bên trong đường cống thoát nước ngầm im lặng vô cùng kia, tạo nên những

tiếng vọng vô cùng quái dị.

Bên trong đường cống thoát ngầm có

chút u ám, hai đạo thân ảnh vô cùng sắc bén giao thủ kịch liệt với nhau, gần như sắp không nhìn thấy rõ ràng nữa rồi. Song phương tiến hành

chiến đấu cũng không kịp ngẫm nghĩ gì cả, cũng không kịp làm ra phán

đoán gì cả, chỉ có thể bằng vào vô số năm rèn luyện khổ cực cùng với

những bản năng chiến đấu mạnh mẽ mà tiến hành một tràng chiến đấu cận

thân mạnh mẽ đến tuyệt đối.

Vào thời khắc này, mười cái tư thế mà Hứa Nhạc đã bắt đầu học tập từ ngay thời kỳ thiếu niên của mình, cỗ lực lượng nóng rực không ngừng được tiến hành cường hóa, đã được phát huy

ra đầm đìa đến tận cùng. Cặp mắt của hắn phát ra quang mang sáng ngời,

thế nhưng lại vẫn không cách nào nhìn thấy rõ ràng được khuôn mặt của

tên binh lính Đế Quốc kia. Hắn chỉ biết rằng đối phương dưới sự áp bách

mạnh mẽ của chính mình căn bản không thể phát ra bất cứ thanh âm báo

động nào cả.

Hai bàn tay nhục thể của song phương giống hệt như

hai thanh vũ khí lạnh trong cái thời đại vũ khí nóng lên ngôi này không

ngừng va chạm chặt chẽ với nhau, giống hệt như là hai phần của một cây

kéo không thể chia lìa vậy. Mỗi một ngón tay của song phương cũng đều

không ngừng chụp, bắt, vặn xoắn cánh tay, cổ tay, hổ khẩu của đối

phương, chấn cho máu tươi bắn ra tung tóe.

Cũng không có bất cứ

dự triệu nào cả, cái chân trái đã bị thương của Hứa Nhạc, mãi vẫn luôn

kéo dài ở phía sau lưng của hắn đột nhiên bắn thẳng lên một cái, mạnh mẽ mà dữ dằn đá trúng thẳng vào trong hạ bộ của cái gã binh lính Đế Quốc

kia!

Một tiếng kêu đau đớn chói tay vang lên, Hứa Nhạc cũng không có cấp cho đối phương bất cứ cơ hội phản kích nào cả. Nương vào lực

lượng của một cái đạp này, hắn mạnh mẽ nhảy lên một cái, hai tay vẫn như cũ gắt gao khống chế cổ tay của đối phương, đầu gối phải lại một lần

nữa chống lên, đập mạnh vào hạ bộ của người nọ một cái nữa!

Cái

tên binh sĩ Đế Quốc có thực lực đặc biệt cường hãn kia, rốt cuộc cũng

không thể chống đỡ nổi hai cú đánh sắc bén âm hiểm liên hoàn như thế,

mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng vào trong mớ nước ngầm bên

dưới, kích khởi lên một chùm huyết hoa. Còn thân thể của hắn thì lại vẽ

lên một đạo đường cong, ngã thẳng xuống mặt nước, nằm im bất động, chẳng biết là hôn mê hay đã tử vong rồi.

Cái chân trái đã trọng thương một lần nữa rơi xuống đất, truyền đến một trận vô cùng đau nhức. Sắc

mặt của Hứa Nhạc chợt biến thành một mảnh trắng bệch, lảo đảo liên tục

lui về phía sau mấy bước, thế nhưng đôi môi lại mím chặt lại, không phát ra bất cứ thanh âm nào cả.

Tiếng thở dốc chợt dâng lên một cách

dồn dập. Ánh mắt của hắn vẫn còn mang theo một tia khiếp sợ vẫn còn liếc mắt nhìn về phía mặt nước đã khôi phục lại bình tĩnh như tờ trên đường

ống thoát nước bên dưới, lại liếc mắt nhìn về phía cổ tay đã bị máu tươi văng lên tung tóe của mình.

Trong đám binh lính Đế Quốc bình thường như thế nào lại có thể có được một gã cường giả đáng sợ đến như thế?

Từng cái chi tiết nhỏ bé trong hồi chiến đấu hung hiểm sinh tử cách nhau

từng cái chớp mắt vừa rồi, lúc này lại một lần nữa rất nhanh lướt qua

trong đầu của hắn. Biểu tình trên mặt Hứa Nhạc đột nhiên trở nên có chút quái dị. Hắn mãi cũng nghĩ thấy trong tràng chiến đấu lúc trước có một

loại không khí cực kỳ kỳ diệu, chỉ là nguyên nhân chân chính sinh ra cái loại không khí này lại như thế nào cũng không thể xác định rõ ràng

được. Hắn chỉ nhớ rõ ràng vào thời điểm cuối cùng khi mà song phương bóp chặt cổ tay của đối phương lúc trước, đầu ngón tay của hắn khi bẻ ngược về phía tay của mình, tựa hồ như chạm phải một cái gì đó hơi chút cứng

rắn.

Là đồng hồ hay là cổ tay vậy nhỉ?

Hứa Nhạc cúi đầu

nhìn xuống vào cái cổ tay trái của chính mình, cái vòng tay kim loại

nhìn qua hình thức bình thường lúc nào cũng nằm trên cổ tay của mình

kia, giờ phút này đã bị máu loãng vẽ loạn lên đó, khiến cho nhìn qua dị

thường dữ tợn.

Theo bản năng, trên khuôn mặt của hắn chợt hiện

lên một loại vẻ mặt có chút chờ mong, rồi lại nghi hoặc nhàn nhạt, đầu

ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp bên cạnh cái vòng tay của mình.