Gian Khách

Quyển 4 - Chương 272: Tiểu viện thiên đường (1)

Chương 272 : Tiểu viện thiên đườngHoài Phu Sa khẽ phất phất nhẹ ống tay áo mấy cái.

Một cái phất

tay của bậc Đế vương hoàn toàn có thể khiến cho mây gió chuyển sắc,

nhưng ngày hôm nay trên con đường đê trồng đầy dương liễu căn bản không

thể thổi đi nổi một áng mây hờ hững trên không trung. Hứa Nhạc đứng ngay bên cạnh thì căn bản giống hệt như một khối tảng đá vô tri vô giác vậy, tựa hồ đối với sự phẫn nộ của ông ta cũng không không hay không biết

gì, cũng không thèm để ý đến một hồi bắt bẻ giáo huấn của hắn, đã khiến

cho bên trong ống tay áo nổi lên bao nhiêu gió lốc. Hắn chỉ là im lặng

trầm mặc nhìn chằm chằm đối phương, cặp lông mày rậm rạp thẳng tắp của

hắn cực kỳ thần kỳ không hề có một tia dao động nào cả…

Những

luồng gió mát mẻ từ phía Nam thổi quét đến, phất cho những cành dương

liễu lay động nhẹ nhẹ, khoảng chừng hơn mười phút đồng hồ, không có bất

cứ một thanh âm nào vang lên cả…

Hoài Phu Sa rốt cuộc cũng đem

những cảm xúc nổi giận trong lòng của chính mình mạnh mẽ áp lực đi

xuống, hai mắt khẽ nhíu chặt lại. Lúc này hắn ta giống hệt như là một

đầu hùng sư ở bên trong hoang mạc rộng rãi mênh mông, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, giương mắt nhìn về phía đứa con nhỏ khờ dại đang chơi

đùa với khối thịt mồi mà cha mình vừa mới săn được, tiếp tục dùng thanh

âm lãnh đạm, lạnh lùng mang theo những hương vị không tốt chút nào mà

giảng thuật:

- Một phiến thế giới rộng lớn vô biên giống như Tinh vực Tả Thiên này vậy, như thế nào mới có thể vững vàng mạnh mẽ phát

triển lâu dài xuống được? Trong toàn bộ Đế Quốc chúng ta, trên từ quý

tộc xuống đến những gã nô lệ thấp hèn nhất, không có bất cứ kẻ nào giống như một đám phế vật Liên Bang vậy, cả đời chỉ biết ăn loại thịt giả làm bằng hóa chất kia, tự ở sau gáy chính mình gắn chặt một sợi dây xích

chó, như vậy thì chúng ta nên phải làm sao bây giờ đây?

Hoài Phu

Sa giương mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của Hứa Nhạc, hai bàn tay đã nắm

chặt trong ống tay áo thoáng khẽ chậm rãi buông ra. Trên khuôn mặt đã có thể nhìn thấy rõ ràng sự già nua của ông ta thoáng lướt qua một sự mỏi

mệt, nhưng vẫn không thể nào che giấu nổi sự khinh thường. Ông ta chậm

rãi giơ cánh tay phải lên, chỉ vào phía bức tường Hoàng cung màu xanh

đen cao ngất phía sau lưng, chỉ thẳng về phía cái tòa Trích Tinh Lâu cao ngất trong mây, so với những căn cứ không gian vũ trụ còn to lớn hơn

rất nhiều đằng xa, có chút đạm mạc nói:

- Dựa vào Thiên Kinh Tinh hoặc là dựa vào cái tòa cung điện này để mà thống trị Tinh vực Tả Thiên hay sao? Đó là chuyện tình căn bản không có khả năng xảy ra! Phải lợi

dụng những thủ đoạn cường thế nhất, tàn nhẫn nhất, mới có thể đủ khả

năng duy trì được Đế Quốc. Mặc dù ngươi trước giờ vẫn một mực hoạt động

bên trong Quân đội, cơ bản ngu dốt không chịu nổi, nhưng mà trong mấy

năm gần đây, ngươi cũng đã đọc qua nhiều sách sử của Đế Quốc như vậy

rồi, hẳn là có được chút lý giải đối với chuyện này. Những tin tức lưu

truyền lại theo dòng thời gian cũng có mối quan hệ không nhỏ đối với

phương thức thống trị hữu hiệu nhất!

Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, hồi đáp:

- Tôi đại khái có thể hiểu được những lời ông nói là có ý tứ như thế nào. Nhưng mà mấy năm nay những thời điểm đọc các quyển sách lịch sử của Đế

Quốc, tôi vẫn luôn một mực nghĩ đến cái vấn đề này. Nếu như không có sử

dụng các loại thủ đoạn huyết tinh tàn nhẫn như thế, để cố gắng duy trì

sự phân cấp giai tầng xã hội sâm nghiêm như thế, thì cũng vẫn có thể cam đoan được sự tồn tại của Đế Quốc!

Đuôi lông mày của hắn khẽ có

chút nhướng lên, ngay sau đó thoáng nhíu lại một chút, ngẩng đầu lên

nhìn thẳng về phía ánh mắt của Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa, có chút

nghi hoặc, hỏi:

- Chúng ta đây vì cái gì lại phải cố gắng duy trì cái xã hội Đế Quốc theo bộ dáng như hiện tại? Nếu như hiện tại vũ trụ

đã tiến bộ đến cái thời đại mà mà ánh Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã

bao trùm trên hết thảy rồi, đã không thích ứng với sự tồn tại khổng lồ

mà đứng trên đỉnh cao của tất cả như một Hoàng tộc Đế Quốc, vậy thì vì

cái gì mà Hoàng tộc Đế Quốc không thể thuận theo thời đại, chấp nhận từ

bỏ sự thống trị của mình, để cho Đế Quốc phát triển theo một xu thế công bằng nhất?

Đồng tử trong mắt Hoài Phu Sa nhất thời co rút lại

mãnh liệt, giơ tay phải lên chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, tức giận đến mức run rẩy không ngừng, phẫn nộ nói:

- Hồ đồ! Ngu xuẩn! Đối với cái dòng huyết mạch đang chảy xuôi bên trong thân thể kia của ngươi,

cùng với dòng lịch sử lâu dài của phiến Tinh vực này, chẳng lẽ ngươi

không có một chút xíu nào sự tôn trọng đáng lý ra phải có hay sao chứ?

Cho dù ngươi không có chút nào tôn trọng đối với nó, nhưng mà ta thật

không ngờ ngươi lại dám can đảm nói ra những lời đại nghịch bất đạo như

thế, trong đầu lại có những ý tưởng tội ác ngàn vạn lần đáng chết như

thế. Chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ là, một khi Hoàng thất Đế Quốc bị sụp

đổ, vậy thì trong các Tinh hệ độc lập của Tinh vực Tả Thiên, sẽ nổi ra

bao nhiêu cuộc tranh đoạt lợi ích, sẽ dấy lên bao nhiêu hồi chiến hỏa

khủng bố hừng hực cơ chứ?

Kể từ năm xưa mạo hiểm đi xuyên qua con đường thông đạo không gian, chạy thẳng đến Bách Mộ Đại, đích thân ra

mặt xúi giục Mạch Đức Lâm cho đến ngày hôm nay, Hoài Phu Sa thân là

Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc, cực kỳ hiếm khi nói nhiều những lời như vậy

đối với người khác. Hắn ta thân là vị Quân vương cao cao tại thượng đứng đầu toàn bộ Tinh vực Tả Thiên, là người nắm quyền lực cùng với có thân

phận thần bí nhất trong toàn bộ phiến vũ trụ này. Hắn thường xuyên ẩn

sâu bên trong thâm cung, ở trên tòa cung điện cao chót vót, tùy tiện đưa ra một cái mệnh lệnh liền có thể khiến cho mấy ngàn vạn người phải đầu

rơi xuống đất.

Thế nhưng ngồi phía sau bức bình phong hoa hướng

dương, nhìn thấy được dung nhan của cô con gái khiến cho ông ta cảm thấy phi thường sỉ nhục, vì thế mà Quân viễn chinh Đế Quốc gian khổ đóng tại Tây Lâm hơn mười năm trời, liền vì để tẩy trừ đi sự sỉ nhục của Quân

vương mà toàn quân bị hủy diệt trong chớp mắt!

Ngày hôm nay trên

con đê đầy dương liễu bên cạnh bờ hồ, ngoài bức tường Hoàng cung, Hoài

Phu Sa cố gắng áp chế tình tự của chính mình, cùng với Hứa Nhạc đàm

thoại một khoảng thời gian dài đến như thế, thậm chí còn một phen nói ra rõ ràng những suy nghĩ trong lòng mình như vậy, nhìn qua giống hệt như

là một vị Giáo sư tính tình thiện lương nhẫn nhạy, cố gắng giảng giải

cho gã học trò chậm hiểu của chính mình. Không thể không nói hắn đối với đứa con trai còn sống duy nhất, từ nhỏ đã lưu lạc ở Liên Bang rất nhiều năm này của mình, đã ký thác rất nhiều hy vọng của bản thân mình.

Nhưng mà câu trả lời tiếp theo sau đó của Hứa Nhạc lại vẫn như cũ khiến cho

tâm tình của người khác cảm thấy phi thường kích thích… Hắn nhìn chằm

chằm Hoài Phu Sa một lúc khá lâu, sau đó mới đơn giản trực tiếp trả lời:

- Về mấy cái phương diện này, tôi thật sự cũng không có nghiên cứu nhiều lắm, cho nên cũng không hiểu rõ ràng cho lắm!

- Thân là người thừa kế tương lai của ngai vị Hoàng đế Đế Quốc, ngươi cần phải hiểu rõ ràng mấynày. Bằng không sau này ngươi khẳng định sẽ phạm

phải những sai lầm không thể nào tha thứ được!

Hoài Phu Sa lạnh lùng nhìn chằm chằm đứa con trai còn lại duy nhất của mình, nói:

- Với chỉ số thông minh của ngươi, căn bản không có khả năng thật sự

không hiểu nổi mấy cái này. Hay là nói, ngươi căn bản là không muốn thấu hiểu rõ ràng những cái này! Bởi vì nếu làm như vậy, mới có thể giúp cho ngươi một phen đem cuộc sống của chính mình, đem những cái giá trị của

bản thân chính mình, phán đoán xuống một cách đơn giản hóa nhất, từ đó

khiến cho cái cảm giác thỏa mãn hư vinh của bản thân ngươi cũng càng có

thể dễ dàng đạt được hơn một chút, có đúng không?

- Nhưng mà

ngươi hẳn nên hiểu rõ ràng một điều, những sự tình bên trong phiến vũ

trụ này vĩnh viễn cũng đều luôn phức tạp như thế. Không phải cứ việc

bưng lên vài khẩu súng, bắn chết một vài người liền có thể giải quyết

xong được những vấn đề trụ cột nhất.

Ngữ khí của Hoài Phu Sa nói

ra những lời này vẫn như cũ bình thản, lạnh lùng, nhưng sâu trong khóe

mắt lại lóe lên những tia tình tự phức tạp:

- Bất luận là cái

chết của Thân vương Mạch Đức Lâm, hay là việc ngươi muốn thay Chung Sấu

Hổ đi báo thù, thì kỳ thật cũng chỉ là những hành động tràn ngập tính

khí của trẻ con, chẳng có chút tác dụng nào cả. Làm bất cứ sự tình gì

thì cũng phải xem xét hiệu quả, nhìn xem mục tiêu cuối cùng có thể đạt

đến được là cái dạng gì. Thế nhưng ngươi đến tột cùng vẫn là không hiểu

rõ ràng được, mục đích cuối cùng của ngươi là cái gì! Mục đích của việc

ngươi còn sống sẽ là cái gì!

Nghe thấy những lời nói đó của Hoài

Phu Sa, Hứa Nhạc nhất thời lâm vào một khoảng thời gian dài trầm mặc.

Cũng không phải là bởi vì cái câu xưng hô Người thừa kế tương lai của

ngai vị Hoàng đế Đế Quốc kia, mà là bởi vì hắn phát hiện ra một gã nam

nhân có thể trở thành người đứng đầu toàn bộ Tinh vực Tả Thiên, quả

nhiên phi thường không đơn giản. Những cái nội dung trình bày vốn dĩ phi thường đơn giản dễ hiểu, không ngờ dưới sự phân tích của ông ta lại cực kỳ khắc sâu mạnh mẽ, ghi thẳng vào trong nội tâm của chính hắn, vĩnh

viễn không bao giờ quên được. Có thể nói là những lời nói chính xác mà

trí mạng, khiến cho hắn căn bản không biết phải phản bác như thế nào mới đúng!

o0o

- Ông ta liền cứ như vậy mà thả cho anh đi à?

- Bằng không thì làm gì chứ?

- Ông ta không có khả năng dễ dàng mà lại thoải mái để cho anh bỏ đi như vậy được!

- Bằng không thì làm gì chứ? Một khi ông ta đã không nghĩ đến chuyện giết ta, ngoại trừ việc thả cho tôi đi còn có thể làm được cái gì chứ? Lại

nói tiếp, tuy rằng tôi không nghĩ muốn thừa nhận chính mình là đứa con

trai còn sống duy nhất của vị Hoàng đế Bệ hạ này, nhưng mà cái thân phận này, tựa hồ như là cũng có chút chỗ hữu dụng a!

Đi qua khỏi con

đê với hai hàng liễu rũ, vòng quanh qua vài gốc thủy tùng cổ lão, liền

có thể đi đến được khu công viên Tiểu Minh Hồ nổi tiếng nhất toàn bộ

Thiên Kinh Tinh. Cái công viên này dựa theo ý chí của Hoàng đế Bệ hạ, mở cửa cho toàn bộ dân chúng của Đế Quốc được phép tiến vào vui chơi, cho

nên so với chỗ Hoàng cung Đế Quốc thì có vẻ náo nhiệt đông đúc hơn rất

nhiều.

Chung Yên Hoa nắm chặt bàn tay của Hứa Nhạc, ở trong đám người đông nghẹt cố gắng chen chúc về phía trước.

Sau khi chấm dứt xong một hồi nói chuyện cũng không có chút khoái trá vui

vẻ nào kia, tâm tình của Hứa Nhạc nhìn qua quả thật có chút quái dị. Hắn cứ vẫn mãi luôn trầm mặc bước từng bước chân về phía trước. Cô nàng

thiếu nữ ngay bên cạnh hắn mặc dù đã lớn hơn năm xưa không ít, thế nhưng lại vẫn như cũ có chút không theo kịp tốc độ bước đi của hắn. Thỉnh

thoảng cô nàng phải cố bước nhanh thêm mấy bước nữa, mới có thể cam đoan giữ vững được hài hòa tiết tấu di chuyển này của hắn.

- Nếu như

em là Hoàng đế Đế Quốc, như vậy hoàn toàn có thể bắt anh đem giam lỏng

vào trong thâm cung, sau đó xuất động vô số những mỹ nữ quý tộc, đem đến vô số những cô nhi khắp nơi bên trong Đế Quốc, rồi vô số những vị học

giả lịch sử Đế Quốc đầu tóc bạc phơ, ngày ngày tiến đến tìm mọi cách tẩy não đối với anh… Cứ làm như vậy, trôi qua khoảng chừng vài chục năm,

nói không chừng có lẽ anh sẽ thật sự nghe theo lời ông ta a!

Chung Yên Hoa ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm về phía khuôn mặt đang trầm tư

suy nghĩ không chút nào che giấu của Hứa Nhạc, nở nụ cười láu lỉnh, cười hì hì nói.

- Mấy chục năm trôi qua, cái tên kia nói không chừng cũng đã sớm chết mất rồi!

Đầu Hứa Nhạc cũng không thèm nhìn xuống lấy một cái, tốc độ bước đi vẫn như cũ không hề thay đổi chút nào. Chung Yên Hoa mở to cặp mắt tròn xoe của chính mình, khẽ cắn cắn nhẹ cặp môi thanh tú của mình, khẽ giật mình,

nói:

- Thế nhưng ông ta chính là cha ruột của anh mà!

-

Anh nói thế nào cũng là anh ruột của em, thế nhưng em lại còn muốn một

phen bắt giam anh vào trong thâm cung không thấy ánh mặt trời a!

- Kỳ thật làm Hoàng đế Đế Quốc cũng có cái gì không tốt đâu chứ? Cái này

so với Tổng thống Liên Bang càng oai phopng hơn rất nhiều a! Là gã nam

nhân có quyền lực to lớn nhất trong toàn bộ vũ trụ này, nghĩ muốn làm

cái gì liền có thể làm như thế đó. Lúc đó dẫn theo trăm vạn binh sĩ tiến công thẳng đến Tinh cầu S1, đem Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo cởi trần truồng ra, buộc lại cùng nhau, đem đi dạo phố khắp nơi!

Trong

lúc cô nàng thiếu nữ đang hưng phấn bừng bừng, trong đầu không ngừng

tưởng tượng ra những hình ảnh hứng thú có thể phát sinh, thì Hứa Nhạc

đột nhiên dừng lại cước bộ, đứng thẳng người bên trong đám người đang ồn ào náo nhiệt đi lại chen chúc như đàn kiến bận rộn vậy. Hắn nở nụ cười

tự giễu nhàn nhạt, sau đó lớn tiếng nói một câu gì đó. Thế nhưng mà đúng vào thời khắc này, hệ thống tàu lượn siêu tốc ở phía Đông của công viên đột nhiên bắt đầu vận chuyển, thanh âm khởi động của máy móc quá mức

chói tai, khiến cho thanh âm của hắn nhất thời bị chìm lỉm xuống.

- Anh vừa nói cái gì vậy?

Chung Yên Hoa lớn tiếng hỏi. Hứa Nhạc quay đầu lại, nhìn về phía dung nhan thanh lệ của cô nàng thiếu nữ, gần như hét lên, nói:

- Chỉ có thằng ngốc mới đi làm Hoàng đế!

Cũng lại đúng trong cái thời khắc này, cũng chính là ngay khi Hứa Nhạc thốt

ra từ đầu tiên, hệ thống tàu lượn siêu tốc kia cũng đã khởi động hoàn

tất, thanh âm điện cơ ầm ầm đùng đùng trong chớp mắt liền biến mất không còn chút dư âm. Bên trong khu trò chơ của công viên Tiểu Minh Hồ nhất

thời ngênh đón một thoáng chớp mắt tĩnh lặng hiếm có. Vì thế nên cái câu hét lớn: Chỉ có thằng ngốc mới đi làm Hoàng đế của Hứa Nhạc, liền giống như là gắn thêm loa phóng thanh mà phát ra gấp mấy lần, lượn lờ khắp

nơi, quanh đi quẩn lại trên đầu của những dân chúng Đế Quốc đông đúc bên trong công viên, chậm chạp mãi cũng không có rơi xuống đất, cũng không

có tiêu tán đi!

Vô số những cặp mắt với thần tình cực kỳ phức

tạp, trong nháy mắt liền tập trung chăm chú vào đôi thanh niên nam nữ

đang đứng giữa đám người. Có khiếp sợ, có tò mò, có nghi hoặc, có không

thể nào tin nổi, cũng có phẫn nộ, cũng có âm trầm thù hận, giống như là

gặp phải kẻ thù giết cha giết mẹ của mình vậy…

Ngay trước khi bị

đám dân chúng xung quanh lấy tội danh đại nghịch bất đạo mà bắt giữ lấy, giao lại cho Bộ Trị An, hoặc Bộ Tình Báo Hoàng gia, thậm chí còn nghiêm trọng hơn là bị đánh cho tan nát thành từng mảnh vụ, Hứa Nhạc đã nắm

chặt bàn tay phát lạnh của Chung Yên Hoa, giống như một cơn cuồng phong, đẩy phắt đám người xung quanh, biến mất vào trong một góc khuất tại

phiến quảng trường xa xa…

o0o

Ở trên con đường nhỏ có chút chật hẹp, bên trên mặt đất phủ đầy các loại nước tanh hôi hám, bùn đất

đen đúa. Những mảnh vỡ của trứng gà, rau cải thối, trái cây hỏng, cùng

với đủ các loại thứ hầm bà lằng khác, ở bên trong đám bùn đất kia quật

cường phô bày ra những màu sắc sặc sỡ của chính mình, muốn biểu đạt với

mọi người rằng chính mình còn chưa có bị những người nhặt rác dọn dẹp

đi, hoặc là thể hiện sự phẫn bộ, mất mác bởi vì bị vứt bỏ của chính

mình, bất chợt đã bị vô số các bàn chân, các loại giày dép… giẫm lên một cách không chút tình cảm. Trên mình lấm lem đầy các loại bùn đất dơ

bẩn, khó có thể biểu đạt hết những sự u oán trong nội tâm của chính

mình.

Những căn nhà sinh hoạt ở bên cạnh con đường thì đã đến mức rác rưởi không chịu nổi, những cánh cửa bằng gỗ nhìn qua tàn tạ giống

như là sắp sửa đạt đến cảnh giới mục nát, một cơn gió thổi qua liền biến thành một đống mảnh vụn nhỏ, thế nhưng lại vẫn như cũ kiên trì đảm

nhiệm vai trò che chắn cho những con người sống phía sau nó. Chỉ là

những tấm ván trên các cánh cửa này sớm đã bị những dòng nước dơ bẩn

cùng với đám chuột đói gặm nhấm đến hơn phân nữa, dung túng cho đám mèo

gầy, chó ghẻ cực kỳ khoái hoạt tự do ra vào…

Tại cái chợ rau nhỏ

bé họp bên dưới tàng cây của một gốc cây hòe lâu năm, không ngừng phóng

thích ra khí tức của đủ các dạng người trong cuộc sống bần cùng dưới đáy xã hội. Cuộc sống vốn dĩ là luôn luôn phức tạp, là hỗn độn, cuộc sống

của con người thuộc về các giai tầng khác nhau căn bản cũng chênh lệch

nhau một trời một vực.

Đám đại quý tộc tôn quý kia, cuộc sống

sinh hoạt hằng ngày có những loại bồn cầu điện tử tự động súc xả, căn

bản ngay cả mùi vị nước tiểu của chính mình cũng chưa từng phải ngửi qua bao giờ. Thế nhưng những cái loại hương vị ở bên trong cái chợ rau nhỏ

này lại thể hiện đầy đủ hoàn toàn cuộc sống khó khăn phức tạp của tầng

lớp bần dân ở tầng chót của xã hội. Cái mùi vị của thức ăn hôi thiu, của hoa quả thối cùng mùi vị nước tiểu lọt ra bên ngoài các nhà vệ sinh

công cộng không còn cửa che, hỗn độn cùng một chỗ với nhau, thật sự là

tạo thành một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.

Chung Yên Hoa nhíu

chặt cặp mày thanh tú, dùng ống tay áo không ngừng che lại miệng mũi của chính mình, ánh mắt thì không ngừng đảo quanh nhìn chăm chú vào những

hình ảnh của khu dân nghèo xung quanh mình. Trong lòng nàng ta thì thầm

hỏi không biết Hứa Nhạc vì cái gì lại muốn dẫn chính mình đi đến những

nơi như thế này.

Tuy nói rằng trong thời gian mấy năm gần đây, cô nàng cũng đã từng theo Hứa Nhạc đi qua rất nhiều địa phương, cũng không phải là chưa từng gặp qua những hình ảnh của dân chúng cùng khổi. Dưới

cái nguyên tắc giáo dục cực kỳ nghiêm khắc kia của Hứa Nhạc, cô nàng

phải không ngừng tiếp xúc qua đủ các loại cuộc sống của các tầng lớp

dưới đáy của xã hội. Nhưng mà cô nàng nói thế nào cũng khó có thể tưởng

tượng nổi, ở tại Đô thành Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc, tại địa phương

cách Hoàng cung không đến mười km như thế này, không ngờ lại có một

phiến quảng trường bần cùng mà lạc hậu đến như thế này.

Hứa Nhạc

lúc này đã đội mũ lên đầu, kéo xuống, hơi chút che khuất khuôn mặt mình, cũng không có mở miệng giải thích cái gì. Hắn chỉ là nắm khẽ bàn tay

của Chung Yên Hoa, trầm mặc bước từng bước về phía trước. Nhưng rõ ràng

cước bộ của hắn lúc này đã chậm hơn trước một chút, Chung Yên Hoa cũng

không cần phải cố hết sức cũng có thể theo kịp bước chân của hắn.

Sau khi ở trong một gian cửa hàng bán linh kiện điện tử bên cạnh con phố,

mua một túi lớn đủ các loại linh kiện kim loại thô, hắn đi băng ngang

qua một tòa đại viện màu trắng lớn nào đó, băng ngang qua một con ngõ

tắt nhỏ u tĩnh ở gần đó, nhanh chóng đi sâu vào trong.

- Dựa theo thời gian hiện tại, hẳn là đã dọn dẹp cửa hàng rồi!

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào tòa tiểu viện nhỏ có chút lụi bại cực kỳ quen

thuộc nằm cuối con ngõ nhỏ kia, Hứa Nhạc khẽ thì thào lẩm bẩm một cây.

Bàn tay phải đang nắm theo cái bao linh kiện điện tử lớn kia theo bản

năng khẽ nắm lại thật chặt.

Chung Yên Hoa bởi vì động tác dừng

lại đột ngột của Hứa Nhạc mà khẽ tòa mò liếc mắt nhìn hắn một cái. Phát

hiện ra lúc này trên mặt của gã huynh trưởng mình cực kỳ hiếm có, tràn

ngập cảm giác khẩn trương cùng với xúc động, trong lòng cô nàng khẽ giật thót lên một cái.

Cái gã huynh trưởng bên cạnh mình này, cho dù

là lúc trước đối mặt trực tiếp với Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc, hắn cũng

chẳng biểu lộ ra sự khẩn trương giống như giờ phút này vậy. Cái gian

tiểu viện lụn bại ở phía cuối căn ngõ kia chẳng lẽ so với Hoàng cung Đế

Quốc còn thêm đáng sợ hơn nữa sao?

Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch!

Đột nhiên một loạt thanh âm chói tai chợt vang lên. Ngay tiếp theo sau đó

là thanh âm mắng chửi có chút chua ngoa, rồi một vị phụ nhân dáng người

to lớn, hoặc nói chính xác là bộ dáng mập mạp, cưỡi trên một chiếc xe ba bánh nho nhỏ chạy bằng điện, chậm rãi dừng lại ở ngay trước cửa của

gian tiểu viện kia. Bà ta bước xuống xe, vặn vẹo một chút cái thắt lưng

thô to như cái thùng nước, móc từ trong túi ra một chuỗi chìa khóa lớn,

vừa mắng mẳng chửi chửi bâng quơ vừa tiêu sái mở cổng bước vào.

Hứa Nhạc vừa nhìn thấy cái thân ảnh quen thuộc kia, trong lồng ngực đột

nhiên dâng lên một cỗ cảm giác kích động, ôn nhu nhàn nhạt. Hắn bước

nhanh tiến về phía trước, hướng tới cái gian tiểu viện quen thuộc kia mà nhanh chóng đi tới.