Gian Khách

Quyển 4 - Chương 270: Thăm mộ (4)

Cũng không ai biết được, cái ban ngành điều tra liên hợp bí mật của

Chính phủ Liên Bang kia, lại vì cái gì mà đột nhiên ra tay động thủ với

Quân đội như thế. Sau khi tiến hành phân tích, đại khái hẳn là do cái vị quan viên chủ sự của ban ngành kia đã bị vô số những hồi thắng lợi liên tục trong công tác thanh tẩy ngầm trước đây của mình khiến cho ý nghĩ

bị hôn án, hoặc là do bị những lời khen ngợi nhiệt tình từ phía Dinh thự Tổng Thống khiến cho ý nghĩ bị hôn ám mất rồi.

Hoặc là nói có

thể vị quan viên cao cấp này vốn dĩ không có phải đầu óc bị choáng váng, mà chính là do quá mức tín nhiệm cái trình độ trung thành của Tướng

quân Đỗ Thiếu Khanh đối với Tổng thống tiên sinh, hơn nữa theo như bọn

họ suy nghĩ, thì Chu Ngọc bản thân xuất thân từ Tây Lâm, lại có mối quan hệ liên quan vô hạn cùng với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, cả với Hứa

Nhạc nữa, thì như thế nào cũng không thể được tính là người của Sư đoàn

Thiết giáp 7 chân chính. Nguyên nhân là vì như thế cho nên bọn họ mới

quyết định dùng cái gã quân nhân sĩ quan vĩ đại, tính cách ôn nhuận như

ngọc kia mà làm ra một lời tuyên cáo vang dội bốn phía, biến thành lá cờ đầu cho việc phát huy chấn nhiếp cục diện chính trị rối ren hiện tại.

Nhưng mà những phản ứng truyền lại từ phía tiền tuyến ngay sau đó, đã khiến

cho cái ban ngành điều tra bí mật quyền hạn cực kỳ cao kia phát hiện ra

rằng, sự phán đoán của chính mình đã xuất hiện một sự sai lầm phi thường nghiêm trọng rồi. Hơn nữa bọn họ cũng không thể nào nuốt nổi những hậu

quả khủng khiếp do bởi vì sự sai lầm kia gây ra.

Vị Tổng Tư lệnh

tiền tuyến Đỗ Thiếu Khanh từ trước cho đến giờ cũng chỉ để ý đến đánh

giặc, luôn luôn mặc kệ chuyện chính trị, ngay tức khắc sau khi nhận được tin tức Chu Ngọc bị bắt giữ, trong lúc nhất thời liền bấm gọi vào mã số điện thoại xuyên vũ trụ đã được mã hóa tuyệt mật. Ở trong cú điện thoại đó, ông ta đã dùng một thanh âm phẫn nộ chấn động, pha lẫn một sự âm

hàn lạnh lẽ đến tột cùng, không chút nào che giấu, biểu đạt hoàn toàn

một sự khinh miệt cùng với cảm xúc nổi giận đùng đùng, một phen đem vị

Bố Lâm tiên sinh, Chủ nhiệm Văn phòng Dinh thự Tổng Thống, trực tiếp

mắng thành một đống phân chó thối không thể nào thối hơn được nữa. Ngay

sau đó không thèm đợi đối phương kịp đưa ra bất cứ lời giải thích nào

cả, đã cực kỳ không chút nào lễ phép mà cắt đứt luôn cú điện thoại.

Vị Bố Lâm tiên sinh ngày hôm nay đã chân chính trở thành vị đại quản gia

của Dinh thự Tổng Thống, chịu tải sự tín nhiệm sâu sắc của Tổng thống

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, bất luận xuất hiện tại địa phương nào trong cả

Liên Bang, cũng đều là đại nhân vật nhận được sự tôn kính của tất cả mọi người. Nhưng mà sau khi bị vị Tướng quân phẫn nộ bên kia đầu dây điện

thoại dùng thanh âm lãnh lệ khinh miệt cùng cực mắng chửi thành một đống phân chó thối hoắc, ông ta cũng không dám có bất cứ một chút phản ứng

phẫn nộ nào cả. Bởi vì kẻ khinh miệt nhục mạ ông ta là một người tên là

Đỗ Thiếu Khanh! Mặc dù kẻ đó đang ở tại Tinh vực Tả Thiên xa xôi, nhưng

mà lại nhận được sự tín nhiệm cùng với kính trọng sâu sắc của Tổng thống tiên sinh cùng với dân chúng Liên Bang, nắm trong tay trăm vạn hùng

binh, tâm tình vững chắc như thiết, uy vọng mạnh mẽ vô cùng.

Chủ

nhiệm Bố Lâm sau khi buông ống nghe điện thoại, sắc mặt âm trầm, biểu

tình nghiêm nghị đi vào trong căn phòng họp hình oval. Tổng thống tiên

sinh khẽ cau mày không nói gì, Tướng quân Lý Tại Đạo thì nhíu nhíu đuôi

lông mày, cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào.

Chủ nhiệm Bố

Lâm tựa hồ như hiểu được một vài điều gì đó trong chuyện này, nhanh

chóng bắt ô tô chạy thẳng đến Tổng bộ của ban ngành điều tra bí mật có

đồ án Cặp mắt ti hí màu đỏ tươi kia, một phen đem tất cả mọi người mắng

chửi thành một đống phân chó mùi hôi thối hoắc cả vũ trụ, sau đó tự mình chạy thẳng đến ngục giam, không ngừng cúi đầu tạ lỗi, sau đó đem Chu

Ngọc vừa mới bắt về còn chưa kịp tiến hành thẩm vấn tiếp nhận đi ra, lập tức tiến chân hắn đến tận Chiến hạm, phản ngồi tiền tuyến ngay tức

khắc.

Ở ngoài vô số năm ánh sáng, Tưởng quân giận dữ, quần thần run sợ, đại khái đó chính là cảnh tượng như thế…

o0o

- Sau khi ta rời khỏi tiền tuyến, Hồ Trung tướng sẽ tạm thời tiếp nhận

chứ vụ Tổng Tư lệnh tiền tuyến. Cậu cũng biết rõ ràng cái gã vô dụng đó

ngoại trừ việc không ngừng ca tụng công đức của Tổng thống tiên sinh,

thay phụ thân cậu sắp xếp những thân tín vào trong Quân đội ra, căn bản

cũng chẳng có chút năng lực nào cả. Một khi đã tới thời điểm đó, ai có

thể ngăn cản được cái ban ngành Cặp mắt ti hí kia thẩm thấu vào trong

Quân đội tiền tuyến? Dù sao quyền hạn mà bọn họ có được vẫn cao hơn

chúng ta rất nhiều.

Mặt mày Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu

tình nhìn chằm chằm vào vầng thái dương đang chậm rãi rơi xuống khe núi

lớn đằng xa, lạnh nhạt nói:

- Bọn chúng nể một chút mặt mũi của

ta, các chi bộ đội tại tiền tuyến, cho dù là mười mấy Sư đoàn Thiết giáp của Tây Lâm bên kia, cũng không bị đám người kia quấy rầy nhiều lắm.

Nhưng mà Sư đoàn Thiết giáp 17 mới bên kia hẳn là sẽ không được sự an

toàn như thế đâu. Dù sao thì cái Sư đoàn Thiết giáp kia đã chịu tải ánh

quang huy lịch sử của Quân đội Liên Bang, mấy năm gần đây lại ảnh hưởng

quá nhiều hương vị của Hứa Nhạc, mà đám người kia tại Liên Bang lại vô

cùng chán ghét cái loại hương vị này.

- Cho nên những người kia muốn dùng những hành động bỉ ổi của mình mà một phen tẩy trừ đi những cái hương vị này hay sao?

Cặp mày kiếm của Lý Phong khẽ nhướng lên một chút, bên trong giọng nói lại

không kềm được có thêm một vài tia khí tức mạnh mẽ thô bạo. Hắn lạnh

giọng nói:

- Ai cũng không biết được hiện tại Hứa Nhạc đang ở nơi nào cả. Kể từ sau khi biết rõ ràng hắn ta là người Đế Quốc, bất luận là Sư đoàn Thiết giáp 17 hay là đám đội viên Tiểu đội 7 năm đó, ở trên

chiến trường cũng đều thể hiện ra những biểu hiện cực kỳ vĩ đại. Vì cái

gì mà đám người bên trong Liên Bang kia lại không chịu buông tay chứ?

Đỗ Thiếu Khanh cũng không có giải thích. Trên thực tế thì cả hai người

cũng đều rất rõ ràng cái loại cục diện này vì sao lại xuất hiện tình

huống như vậy. Hứa Nhạc tuy rằng bị bắt buộc phải rời khỏi Liên Bang,

nhưng mà cái phương thức hắn thoát đi lúc trước lại quá mức kiêu ngạo,

kiêu ngạo một cách quang minh chính đại. Điều này khiến cho Chính phủ

Liên Bang trên từ Tổng thống tiên sinh xuống tới các quan viên các Bộ, ở trong lòng cũng đều sinh ra một cỗ ác khí không cách nào nuốt xuống

nổi.

- Hiện tại cũng không có bất kỳ kẻ nào thích hợp để chú ý đến chuyện tình này cả, cũng chỉ có cậu là thích hợp nhất mà thôi!

Đỗ Thiếu Khanh bình tĩnh nói.

Ánh mắt của Lý Phong thoáng cụp xuống một chút, nhìn thấy phía trước mũi

giày quân dụng nổi lên một ụ đất đen nho nhỏ. Trên khuôn mặt cũng không

còn vẻ ngây ngô khờ dại năm xưa, chỉ còn lại vẻ kiên nghị mạnh mẽ của

hắn chợt nổi lên một tia tự giễu cực kỳ nồng đậm. Hắn xác thực chính là

người lựa chọn thích hợp nhất cho chuyện này. Bởi vì cái vụ phụ thân

thân sinh Tướng quân kia của hắn chính là mãi vẫn luôn âm thầm điều

khiển cái ban ngành điều tra bí mật kia. Nói như vậy thì bất luận cái

ban ngành kia có kiêu ngạo, lãnh huyết, vô sỉ, ti tiện đến đâu đi chăng

nữa, chung quy cũng sẽ không dám có chút xíu nào bất kính đối với hắn

cả.

- Hiện tại Thủ Đô Tinh Quyển bên kia đã vô cùng hỗn loạn, tuy rằng tôi cũng không rõ vì cái gì mà ông lại nguyện ý trở về vào lúc

này, nhưng mà nói thế nào đi chăng nữa, thì tôi nghĩ cũng muốn nhắc nhở

Tổng Tư lệnh ngài một câu.

Lý Phong nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Khanh, nói:

- Bất luận là trong lòng của ông, Tổng thống tiên sinh có là chính xác vĩ đại, quang vinh vô hạn, rạng rỡ sáng ngời như thế nào đi chăng nữa, bất luận là ông ta có phải là nguồn suối lý tưởng giúp cho ông chiến đấu

hăng hái đẫm máu trong mấy năm nay hay không. Nhưng mà xin mời ông hãy

nhớ kỹ một điều, những quân nhân sĩ quan như chúng ta cũng chỉ nên biết

đánh giặc mà thôi, tốt nhất không nên tham dự vào bên trong những sự vụ

chính trị của Liên Bang làm gì!

- Thân là một quân nhân sĩ quan, ta cần phải phục tùng tuyệt đối mọi mệnh lệnh của Tổng thống tiên sinh!

Đỗ Thiếu Khanh lặng lẽ hồi đáp.

Lý Phong thở dài, lắc lắc đầu mấy cái, nói:

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, tôi thật sự không hy vọng ông sẽ biến thành hạng người giống như là cha tôi vậy!

Đỗ Thiếu Khanh đứng ngênh đón ánh hoàng hôn dị quốc tha hương, trầm mặc

trong khoảng thời gian khá dài, sau đó mới mang theo vẻ mặt phức tạp mà

nở nụ cười nhàn nhạt, lạnh lẽo nói:

- Ta căn bản không phải Lý

Tại Đạo, cũng không phải Chung Sấu Hổ… Nói đến điểm này, ta đột nhiên

nghĩ đến một chuyện tình. Ngày sau nếu như cậu ở trên Tinh cầu Mặc Hoa

có chút cơ duyên, gặp mặt được Hứa Nhạc, vậy thì phiền toái cậu giúp ta

hỏi một chút, cái cô bé con của Chung Gia kia, hiện nay có sống tốt hay

không?

o0o

- Tuy rằng trên danh nghĩa nơi này hẳn là cố

hương chân chính của anh, nhưng mà nói thật, anh đối với cái khỏa Tinh

cầu này, cái tòa Hoàng cung này, không có chút xíu nào cảm giác thân

quen cả, không có chút lòng trung thành nào cả…

Hứa Nhạc sau khi đảo mắt nhìn một vòng quang cảnh xung quanh, ngữ khí cực kỳ cảm khái nói.

Chung Yên Hoa cực kỳ đáng yêu khẽ nhún nhún vai mấy cái, có chút tò mò hỏi:

- Sau khi viếng mộ xong xuôi, chúng ta sẽ đi nơi nào đây? Tinh cầu Mặc

Hoa hay là sang Bách Mộ Đại? Vì cái gì mà ca ca không chịu quay về Liên

Bang cơ chứ? Với bổn sự hiện tại của anh, sự an toàn của chúng ta tuyệt

đối là được bảo đảm mà!

- Không trở về Liên Bang là bởi vì có một vài vấn đề thủy chung anh vẫn không thể nào tìm thấy được đáp án!

Hứa Nhạc liếc nhìn cô bé con bên cạnh mình, khẽ nói:

- Hiện tại anh đã mất đi tư cách đi ngay đứng thẳng trên Liên Bang rồi.

Nếu như vẫn tìm không thấy được phương pháp có thể giải quyết được sự

tranh chấp giữa song phương hai bên, như vậy trở về hoặc là nói công

khai xuất hiện, cũng đều không có chút ý nghĩa nào cả.

Đột nhiên

vào thời điểm này, cặp lông mày rậm rạp mà thẳng tắp của hắn đột nhiên

khẽ nhăn tít lại. Hắn phi thường nghiêm túc lắng nghe thanh âm cảnh báo

vừa mới truyền đến từ trong tai mình, liền không một chút do dự nắm chặt bàn tay của Chung Yên Hoa, xoay người quay lưng về phía cái phần mộ,

nhanh chóng rời đi.

Phía xa xa trên bờ đê trồng đầy dương liễu,

vô số các binh lính tinh nhuệ của Đế Quốc, mang trên người võ trang hạng nặng, đông như kiến cỏ nhanh chóng xuất hiện. Lại có thêm vô số những

thanh âm nhã nhạt trong trẻo vui tai thản nhiên vang lên. Hai hàng mỗi

hàng hai mươi chung nữ Đế Quốc tay cầm những chậu hoa tươi không ngừng

rải dọc theo con đường đi phía trước, kéo theo những bộ váy dài trắng

như tuyết chậm rãi bước tới. Sau đó xuất hiện một chiếc xa giá khổng lồ, bên trên có đồ án hoa dâm bụt màu đen lớn!