Gian Khách

Quyển 4 - Chương 267: Thăm mộ (1)

Phỉ Lợi Phổ nhìn qua giống như là một cỗ Máy vi tính, trên thực tế, về

mặt bản chất… kỳ thật hắn chính là một cỗ Máy vi tính. Tuy rằng hiện tại nó đã có được loại phản ứng theo kiểu tự chủ có ý thức, hoặc là nói

tình cảm nhân cách hóa, nhưng mà theo hình thức lối suy nghĩ căn bản mà

nói, thì nó vẫn như cũ chỉ là một loại cách nói máy móc tiên tiến hơn

một chút mà thôi.

Hứa Nhạc quả thật cũng hiểu rõ ràng về chuyện

này, cho nên sau khi nghe được câu nói mang theo vẻ bi thương nhàn nhạt

của Phỉ Lợi Phổ, hắn cũng trầm mặc một lát sau, liền cũng thật sự không

tiếp tục đặt thêm câu hỏi nào nữa. Bởi vì hắn biết cho dù hắn có hỏi đi

chăng nữa, thì cũng sẽ không nhận được bất cứ đáp án nào cả, ít nhất là

vào lúc này.

- Nếu như tổ tiên Hoa Gia chính là từ cái khỏa Địa

Cầu gì gì đó đáp Phi thuyền chạy tới Tinh vực Tả Thiên, như vậy có thể

chứng minh rằng sau khi Đại hạo kiếp xảy ra rồi, trên Địa Cầu có thể vẫn còn có nhân loại tồn tại nữa.

Hắn nhẹ nhàng thay đổi chủ đề nói

chuyện, thành công khiến cho Phỉ Lợi Phổ lâm vào một hồi tự hỏi trong

thời gian dài. Cánh tay máy móc mảnh khảnh thòng xuống trên trần nhà kia khẽ nhẹ nhàng lay động trong không trung, giống như là một vị trí giả

già nua đang khẽ vuốt nhẹ bộ râu trắng bạch đang phất phơ của mình vậy.

Mãi một thời gian rất lâu sau đó, Phỉ Lợi Phổ mới dùng thanh âm trầm thấp mà nói:

- Cái suy luận này thật sự khiến kẻ khác không thể nào tin nổi. Nếu như

hiện tại trên Địa Cầu vẫn còn có nhân loại tồn tại, như vậy thì hiện tại bọn họ đang có bộ dáng như thế nào? Vấn đề càng quan trọng hơn nữa

chính là, chẳng lẽ nên văn minh trên Địa Cầu đã khôi phục lại đến thời

khắc tiên tiến nhất của năm đó rồi hay sao?

Phỉ Lợi Phổ dùng thanh âm trầm thấp của hắn tiếp tục nói:

- Bất luận là phiến Tinh vực của Liên Bang, hay là Tinh vực Tả Thiên, cả

Tinh vực tam giác Bách Mộ Đại nữa, trên thực tế toàn bộ đều là nằm trong một cái Đại Tinh hệ mà thôi. Cái dãy Ngân Hà trên đỉnh đầu của tất cả

chúng ta cũng là cùng một cái chung nhất. Mà căn cứ theo những tư liệu

còn lưu lại trong trí nhớ của ta, thì từ dãy Ngân Hà mà Địa Cầu đang tồn tại, cưỡi trên phi thuyền không gian, muốn đi được đến khu vực vũ trụ

của vị trí chúng ta đang đứng, căn bản là một phiến không gian vũ trụ

hạo hàn xa xôi khó có thể nào vượt qua nổi!

- Năm đó, sau khi

Tiểu tổ Năm người thành công đi đến được Tinh cầu S1, thì chiếc Phi

thuyền vũ trụ tiên tiến nhất kia cũng đã gần sắp sửa giải thể vì hoạt

động quá công suất rồi. Đại bộ phận các tư liệu cũng đã bị hủy hoại

trong những năm tháng lịch sử lâu dài, bao gồm luôn cả Tinh Đồ cực kỳ

trân quý kia nữa. Nếu như nền văn minh ở trên Địa Cầu còn chưa thể quay

trở lại trạng thái đỉnh phong nhất, thì tổ tiên Hoa Gia dựa vào cái gì

mà có thể xuyên qua đại Tinh hệ mà chạy tới nơi này?

Những cái

này toàn bộ cũng đều là những kiến thức thiên văn vũ trụ căn bản nhất,

Hứa Nhạc cũng không đến nổi quá mức lạ lẫm về chuyện này. Cái phiến vũ

trụ tối tăm vắt ngang những đại Tinh hệ trong vũ trụ kia, mãi cho đến

ngày hôm nay vẫn như cũ là vùng cấm địa vũ trụ của Liên Bang. Ngay khi

nghĩ đến điểm này, trong đầu Hứa Nhạc không khỏi nhớ tới cái câu chuyện

xưa năm đó, khi mà hắn cùng với Thai Chi Nguyên nằm trên bãi biển, nhìn

lên phiến tinh không rộng khắp trên đỉnh đầu mà trò chuyện.

Cái

lý tưởng nhân sinh cả đời của vị Thái Tử gia Thai Gia kia, chính là đi

xuyên qua cái tấm màn đen vũ trụ dày đặc trên đỉnh đầu mình, đi khám phá những phiến không gian vũ trụ càng rộng lớn vĩ đại hơn nữa. Lúc đấy Hứa Nhạc căn bản nghĩ rằng cái loại lý tưởng này vừa cao xa lại vừa phi

thực tế. Mặc dù đáng được người khác tôn kính, nhưng mà cũng không có

bất cứ khả năng thực hiện nào.

Thế nhưng nếu quả như là tổ tiên

Hoa Gia thật sự chính là đến từ Tổ Tinh, khỏa hành tinh xa xôi nằm bên

kia tấm màn đen vũ trụ này, như vậy thì cái lý tưởng này còn có thể xa

xôi được bao nhiêu chứ? Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc khẽ nhăn lại một

chút, sau đó khẽ nhướng lên, cuối cùng thì hoàn toàn thả lỏng ra. Ở sâu

trong nội tâm của hắn mơ hồ cảm giác được như là chính mình vừa mới chạm phải một điểm mấu chốt quan trọng nào đó để mà giải quyết tốt được cái

vấn đề khó khăn lớn nhất trong lòng mình. Nhưng mà cái loại cảm giác này thật sự cũng không quá mức rõ ràng, hắn nghĩ mãi cũng không thể nào nắm bắt cẩn thận được.

- Một khi tổ tiên Hoa Gia đã có thể đi đến Tinh vực Tả Thiên, như vậy trên chiếc Phi thuyền khẳng định là sẽ có Tinh Đồ.

Hứa Nhạc đột nhiên nói.

- Như vậy thì Tinh Đồ đang ở nơi nào?

Phỉ Lợi Phổ đột nhiên thể hiện ra một cỗ cảm giác cấp bách cùng với khát vọng cực kỳ hiếm thấy trước đây.

- Ách! Nếu như cái Tinh Đồ mà tôi biết đến thật sự chính là cái Tinh Đồ mà ông đang muốn tìm kiếm kia mà nói…

Hứa Nhạc gãi gãi đầu, cười khổ nói:

- Như vậy có lẽ tôi thật sự biết nó đang ở nơi nào.

Sau đó hắn quay sang nhìn về phía cái camera nhỏ đang không ngừng hưng phấn lay động, giống hệt như vừa ăn phải một đống thuốc phiện vậy, nói:

- Tôi cũng không phải là nhà thám hiểm vũ trụ, tuy rằng đối với những

chuyện này cũng cảm thấy rất hứng thú, chỉ có điều hiện tại phiền toái

trước mắt quả thật rất nhiều, nếu như phải lựa chọn thứ tự ưu tiên, vậy

thì chúng ta chung quy cũng nên chạy đến Thiên Kinh Tinh một chuyến, một phen bắt lấy cái gã Đại Sư Phạm điên cuồng thích lõa thể kia mà hỏi rõ

ràng một chút.

- Ta tán đồng!

o0o

Tinh cầu Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc!

Đây là phiến địa phương tràn ngập hương vị quyền thế cổ lão mà mạnh mẽ nhất của Tinh vực Tả Thiên, chính là phiến thành quách kinh đô diện tích bao trùm đến hơn ba vạn km vuông trên khỏa Tinh cầu. Cả một phiến kiến trúc khổng lồ toàn bộ được sơn phết một màu xanh, bao quanh lấy cái tòa

Hoàng cung khí thế bàng bạch hùng vĩ nằm ngay giữa trung ương. Mặc dù là đứng từ bên ngoài tầng khí quyển mà nhìn xuống, nhưng vẫn cũng sẽ khiến cho kẻ khác cảm thấy cả người rét lạnh, trong lòng sinh ra cảm giác

muốn quỳ xuống cúng bái.

Đã từng không càbiết bao nhiêu gã thi

nhân đã dùng những bút pháp cực kỳ khoa trương nhất, ca ngợi qua cái

phiến kiến trúc khổng lồ, đã được xây dựng nên mấy vạn năm trời, đã từng thấm đẫm qua vô số những mồ hôi cùng với máu tươi của biết bao nhiêu

đời dân chúng Đế Quốc này.

Nhưng mà cũng chưa từng có bao nhiêu

người Liên Bang… chính xác hơn mà nói, ngoại trừ hai anh em Lý Thất Phu

cùng với Hứa Nhạc ra… càng chính xác hơn mà nói, nếu như là Hứa Nhạc

cũng coi như là một người Liên Bang mà nói… đã từng có thể tận mắt chứng kiến qua quần thể kiến trúc có thể so sánh như là một Thần tích này.

Bằng không mà nói, thì đám dân chúng Liên Bang cuồng nhiệt, những người luôn lớn tiếng kêu gào đánh thẳng tới Thiên Kinh Tinh, bắt sống Hoàng đế Đế

Quốc Hoài Phu Sa, nhất định cũng sẽ giống với vị Tư lệnh Hạm đội Đế Quốc Lôi Qua Nhĩ, kẻ năm xưa đã từng trong lòng sinh ra ý phản bộ, đối với

thực lực tổng thể của Đế Quốc có sự nhận thức rõ ràng hơn một chút, sẽ

trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bên ngoài bức tường Hoàng cung

thuần một màu xanh, có mười mấy người dân chúng dưới tầng chót của Đế

Quốc, trên người quần áo lam lũ, toàn thân gầy trơ xương ra, đang cực kỳ thành kính quỳ bên cạnh con sông đào bảo vệ tường thành. Hai bàn tay

khô gầy của bọn họ cực kỳ cẩn thận nâng lên từng vốc nước sông trong

veo, nhẹ nhàng mà dứt khoát phẩy lên trên mặt, trên đầu, trên thân thể

của chính mình, ý đồ muốn tẩy trừ đi những bụi bặm trên thân thể cùng

với tâm hồn mình, khu đuổi đi hết thảy những ma bệnh trên người mình.

Cách đó khoảng chừng hai mươi thước, đang có một đám Vệ binh Hoàng cung võ

trang hạng nặng cả người đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào một màn này,

nhìn chăm chú vào một màn đã từng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu

lần, không biết bao nhiêu năm qua này. Cho dù bọn họ có nhìn thấy một vị lão nhân già nua, bệnh nặng, đầu gục xuống trong lòng ngực của đồng

bạn, thì tình tự trên mặt bọn họ cũng không hề có bất cứ biến hóa nào

cả.

Sau đó cũng sẽ có những quan viên thuộc Ban Vệ Sinh của Bộ

Trị An Kinh Đô tiến đến mà xử lý thi thể của dân chúng, đám Vệ binh

Hoàng cung tự nhiên cũng không cần phải vì vậy mà phí công làm gì. Trên

thực tế trong suy nghĩ của bọn họ, thì Hoàng đế Bệ hạ cho phép đám dân

đen ti tiện này đến đây hưởng thụ những phc trạch mưa móc từ phía Hoàng

cung như thế này, đã là một sự nhân từ cực kỳ lớn lao của người rồi. Mà

cái đám dân đen bệnh nặng chết tiệt kia cứ mãi lục tục kéo đến nơi này

rồi ngã xuống chết đi kia, kỳ thật chính là đã nghĩ thông suốt ra rằng,

cứ chạy lại đây rồi ngã xuống chết đi, sẽ có thể đổi lấy được một bộ

quan tài quý giá của Bộ Trị An, như vậy thật sự là quá mức tham lam, quá mức đáng giận rồi.

Xa xa bên dưới hàng liễu xanh rì bên cạnh bờ

hồ, dọc trên con đường đê kéo dài thẳng tắp, đang có một gã công tử quỷ

tộc nào đó cùng với vợ con vui vẻ cười đùa thản nhiên đi dạo. Xa hơn

nữa, trong cái đình ngắm cảnh xây dựng ven hồ, tựa hồ như đang tổ chức

một buổi tiệc tùng nào đó của vị quý tộc trong Kinh đô. Tất cả mọi người cũng không có ai thèm để ý đến, ngay phía bên kia của dãy dương liễu

xinh đẹp, đang có một đám người quỳ dưới đất mà cầu xin cái gì, lại có

người nào đó đang bất lực ngã xuống chết đi.

o0o

- Nơi này chính là phiến địa phương xinh đẹp nhất của Kinh đô Đế Quốc. Bằng không lịch đại Hoàng đế Đế Quốc cũng sẽ không lựa chọn nơi nào làm nơi ở của

chính mình. Mà nơi này cũng chính là phiến địa phương xấu xa nhất của

toàn bộ Kinh đô, bởi vì nơi này các phương thức sinh hoạt của đám quý

tộc xinh đẹp cũng phi thường xấu xa.

Hứa Nhạc đưa tay xốc lên đám cành liễu rũ xinh đẹp như tơ dày đặc che lại trước mắt mình, một tay

còn lại nắm chặt nắm tay của Tiểu Dưa Hấu ở trên bờ đê chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói:

- Liên Bang tuy nói về mặt bản chất cũng là một

cái xã hội người ăn thịt người, nhưng mà chung quy cũng sẽ không có biểu hiện ra một cách lõa lồ mà lại cực đoan giống như là Đế Quốc bên này

vậy.

Đại khái là bởi vì cái hệ thống mô phỏng trọng lực bên trên

chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm rác rưỡi kia chung quy cũng chỉ là mô phỏng mà thôi, đại khái là bởi vì trong thời gian ba năm vừa qua, thời gian

đặt chân lên trên mặt đất cũng không quá nhiều, cho nên Chung Yên Hoa

giống hệt như là một cành liễu xanh rì vừa mới duỗi mình trong ánh nắng

mùa xuân kia vậy, rõ ràng là cao lên không ít. Hiện tại c thiếu nữ sóng

vai đi cùng với Hứa Nhạc, thế nhưng lại cũng chỉ thấp hơn hắn có một cái đầu mà thôi.

Giống như là đi giữa làn mưa tại Không cảng Đặc khu Thủ Đô vậy, giống như trò chơi đi dạo dưới hàng cây, Hứa Nhạc cùng với

Chung Yên Hoa trước giờ vẫn luôn có thói quen nắm tay cùng đi như thế

này, phi thường tự nhiên. Thế nhưng đại khái nguyên nhân là bởi vì khuôn mặt của cô nàng thiếu nữ vẫn như trước ngây ngô mà non nớt như vậy, cho nên hai người nhìn qua cũng chẳng giống như một cặp tình lữ chút nào,

thế nhưng cũng tính là rất hài hòa.

- Tịch Lặc đã từng nói qua, những sự bo hoan của nhân loại từ trước đến nay vẫn không bao giờ giống nhau cả.

Chung Yên Hoa nói thế nào thì cũng là còn tính tình của một đứa bé con, không thể nào nguyện ý cùng với Hứa Nhạc đi đàm luận những cái vấn đề quá mức trầm trọng như thế này được. Cô nàng ngắm nhìn một chút tòa kiến trúc

cao ngất ngưỡng trong mây ở phía sau cái bức tường Hoàng cung màu xanh

kia, có chút tò mò hỏi:

- Hoàng đế Đế Quốc hình như là ngụ ở

trong cái tòa Trích Tinh Lâu kia phải không? Chẳng lẽ từ ông ta ngay cả

một chút bệnh sợ độ cao cũng đều không có hay sao?

- Những người

giống như ông ta với Mạt Bố Nhĩ vậy, lúc nào cũng đều lo lắng rằng chính mình đứng không đủ cao, nhìn không đủ xa, không chế không đủ nhiều, làm sao lại mắc chứng bệnh sợ độ cao được cơ chứ?

Hứa Nhạc có chút trào phúng, nói.

- Hứa Nhạc ca ca, anh dẫn em đến đây là để đi du lịch…

Chung Yên Hoa khẽ dừng lại cước bộ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm thẳng vào ánh mắt của hắn, nói:

- Có thể nào không cần mỗi khi đi đến một phiến địa phương nào đó, anh

cũng đều giảng cho em nghe một khóa chính trị được hay không?

Hứa Nhạc cũng có chút cảm khái, nói:

- Anh cũng không biết từ lúc nào đã nhiễm phải cái chứng này nữa. Về sau nhất định sẽ sửa chữa…

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn cũng khẽ nheo lại một chút. Ở phía cuối con đường đê phủ đầy dương liễu kia đột nhiên nhìn thấy một ngôi một

nhỏ cực kỳ đơn giản. Trên ngôi mộ này cũng không có bia, không có chữ,

không có bất cứ dấu hiệu nào rõ ràng, cũng không biết là người nằm dưới

ngôi mộ kia là người phương nào nữa.

Hứa Nhạc chậm rãi đi đến

phía trước ngôi mộ kia, đem cái bó hoa tươi từ đầu đến giờ vẫn cầm trên

tay mình gác nhẹ lên trên mặt đất, trầm mặc nhìn một chút đám cỏ dại mọc đầy quanh mộ, thì thào nói:

- Nghe nói ngài là mẫu thân của tôi, ngày hôm nay tôi cố tình đến đây viếng thăm ngài!