Mấy chục năm trước đây, thậm chí là ngay cả vào Hiến Lịch Liên Bang
trước, một chiếc phi thuyền cá nhân hình thức vô cùng bình thường, cô
đơn chậm rãi xuyên qua vô số những hằng tinh cùng với cát bụi tinh vân,
xuyên qua con đường đại thông đạo không gian phức tạp và vô cùng nguy
hiểm của Tinh vân Vãn Hạt, vô tình xâm nhập lầm vào một phiến Tinh vực
hoàn toàn xa lạ, chẳng biết làm thế nào nhưng lại có thể thành công
tránh khỏi quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, đi tới trung tâm của Liên
Bang, đã bị vây trong nền hòa bình, tĩnh lặng hàng vạn năm đến mức sắp
mục rữa ra rồi.
Liên Bang tại thời điểm đó, một thế lực lấy tên
là Phiến Quân, chỉ mới là một thế lực với hình thức ban đầu, vẫn chưa có bất cứ cương lĩnh chính trị nào cả, vừa mới manh múng xuất hiện tại
Thanh Long Sơn. Lãnh tụ Nam Thủy vẫn còn chưa có xuất hiện, vị tình báo
thiên tài ‘Hắn’ chắc cũng còn chưa có sinh ra đời. Đám công nhân vẫn còn lẫn trốn bên trong các khu nhà xưởng tại Hoàn Sơn Tứ Châu mặc dù đã
biết tập hợp lại với nhau, thế nhưng vũ khí trong tay ngoại trừ các cờ
lê, ốc vít cũng chỉ có những hệ thống máy móc vận chuyển hạng nặng
chuyên dụng mà thôi, ngoại trừ những thứ này ra cũng chỉ có hai bàn tay
trắng…
Liên Bang tại thời điểm đó, bảy cái gia tộc ngàn thế kia
của Liên Bang chỉ vừa mới dần dần đem cái bóng dáng khổng lồ của chính
mình phóng đại lên, bắt đầu che dấu phía sau màn chân tướng của dòng
lịch sử Liên Bang. Chính phủ Liên Bang cùng với Ủy ban Quản lý Liên Bang càng ngày càng có tiếng nói mạnh mẽ hơn của chính mình. Lực lượng của
Quân đội Liên Bang lại vẫn như trong thời gian mấy vạn năm trước đây
vậy, vô cùng yếu ớt cùng với không chút quyền phát ngôn trong Liên Bang. Bởi vì nguyên nhân không hề có bất cứ địch nhân cường đại nào, cho nên
đám người ở tại Đại viên Tây Sơn kia hoàn toàn không hề được bất cứ
người nào trong Liên Bang để ý đến.
Liên Bang tại thời điểm đó,
tất cả mọi người bên trong một cái xã hội vô cùng bình tĩnh, nhiệt tình
mà không ngừng tụng niệm vô số các kịch bản phim ảnh với các phong cách
khác nhau của Đại sư Tịch Lặc, thỏa mãn với những tình tiết cũ xưa ly kỳ cổ quái bên trong các vở kịch này, sau đó tìm kiếm sự hứng khởi trong
cuộc sống bình tĩnh lặng lẽ này. Đồng thời cũng cân bằng một chút cái
cảm giác buồn tẻ do việc rất nhiều năm cũng chỉ dùng mỗi loại thịt
protein tổng hợp mang lại.
Liên Bang tại thời điểm đó, Chung Gia ở Tây Lâm đã bắt đầu khống chế hoàn toàn được Quân khu IV, cẩn cẩn thận
thận cùng với Chính phủ Liên Bang cố gắng duy trì một khoảnh cách an
toàn. Tại Đại khu Đông Lâm càng xa xôi hơn kia, đã xuất hiện xu thế các
tài nguyên quặng mỏ trên các tinh cầu bắt đầu dần dần cạn kiệt, khiến
cho các công ty xí nghiệp cấp dưới của Thai Gia bắt đầu tăng cường mức
độ khai thác, nâng cao tiếng độ xâm nhập đào móc vào các tầng sâu hơn
của lớp vỏ các hành tinh quặng mỏ. Cũng từ đó khiến cho các tai nạn tại
các quặng mỏ gia tăng lên cao, thậm chí còn kéo theo các hệ lụy khác như động đất không ngừng xuất hiện, gây nên hiện tượng sụp hầm mỏ hàng loạt tại phiến địa phương nghèo nàn lại lắm phiền nhiều nạn này.
Một
chiếc phi thuyền cá nhân đến từ lãnh thổ Đế Quốc, cứ như vậy lặng lẽ
không một tiếng động đáp xuống trong một cái Liên Bang đang trong thời
điểm như thế. Từ trên chiếc phi thuyền cá nhân kia lặng lẽ đi ra một gã
thanh niên trẻ tuổi, tò mò mà hưng phấn đánh giá hết thảy tất cả những
thứ mới mẻ xuất hiện xung quanh mình. Bên trong túi áo của hắn có một
cái dụng cụ điện tử nhỏ mà tinh xảo, không ngừng phát ra một luồng lam
quang nhàn nhạt.
Cái gã thanh niên trẻ tuổi đến từ Đế Quốc kia
liền mai danh ẩn tính, tránh đi quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, không ngừng lưu lạc khắp nơi, hoặc nói là đi du lịch khắp nơi trong Liên
Bang. Ai cũng không biết chính xác hắn đã từng đi qua những địa phương
nào, lưu trú lại trong thời gian bao lâu. Mọi người chỉ có thể đoán được rằng, đại khái vào một đoạn thời gian khá dài nào đó, hắn ở một mảnh
địa phương có tên là Phí Thành tại Thủ Đô Tinh Quyển, bên ven bờ hồ hiện tại đã được Chính phủ Liên Bang xác định là khu vực cấm địa, bên dưới
chân của ngọn tuyết sơn tuyệt đẹp, đã gặp được hai đứa bé trai hình dáng thanh trĩ.
Hai đứa bé trai kia là họ Lý.
Gã thanh niên
trẻ tuổi đến từ Đế Quốc kia kinh hỉ mà phát hiện, hai đứa bé trai này
không ngờ lại có thể đối với chân khí trong thân thể có sự cảm ứng vô
cùng mạnh mẽ. Căn cứ vào một nguyên nhân nào đó, đồng dạng cũng không có bất cứ người nào biết, hắn ta đã lựa chọn tạm dừng chuyến hành trình du lịch tha hương tại dị quốc này, lưu lại tại địa phương Phí Thành xa lạ
này, đích thân giáo dục hai đứa bé trai kia dần dần lớn lên.
Nhiều năm sau đó, vị thanh niên trẻ tuổi đến từ Đế Quốc kia đã biến thành một vị trung niên nhân chòm râu xanh mướt. Hắn nhất thời nhớ nhà, nên đã
lên đường quay trở về gia hương.
Nhiều năm sau đó, Liên Bang cùng với Đế Quốc phát sinh chiến hỏa kéo dài khắp vũ trụ. Hai anh em kia sau khi trải qua một đêm đấu tranh tâm lý vô cùng thống khổ, đã lựa chọn
hai phương hướng cuộc sống hoàn toàn bất đồng với nhau.
Bởi vì
cách nhìn đối với tràng chiến tranh vũ trụ này, cách nhìn đối với sự
phản bội với sự đối đãi của lão sư hoàn toàn bất đồng với nhau, hai
huynh đệ đồng dạng kinh tài tuyệt diễm khiến người khác cũng phải động
dung kia, đã xảy ra một hồi tranh cãi vô cùng kịch liệt, thậm chí là đến mức động thủ với nhau nữa. Cuối cùng một chưởng hạ xuống, răng nanh cắn lưỡi, mang theo máu tươi cùng với một vài cái răng rơi xuống, từ đó hai huynh đệ hoàn toàn trở mặt với nhau.
Người anh trong lòng dứt
khoát hủy diệt đi cảm giác thống khổ của mình, dứt khoát đổi tên nhập
ngũ, tiến nhập vào Sư đoàn Thiết giáp 17 của Quân khu I, mặc lên người
bộ quân trang, cưỡi lên Robot, triển khai một đoạn kiếp sống của một vị
Quân Thần sáng rọi chói mắt.
Người em trên mặt dứt khoát hủy diệt đi sự cô đơn buồn bả của mình, dứt khoát lặng yên biến mất bên trong
biển người mênh mông của Liên Bang. Từ đó về sau trong Liên Bang thiếu
đi một Chiến sĩ Robot thiên tài, tại Đại học Thủ đô lại có thêm một vị
học giả lịch sử thiên tài. Mấy năm lặng yên bình thản trôi qua, bên
trong xã hội Liên Bang lại xuất hiện thêm rất nhiều rất nhiều những nhân vật không tầm thường.
Mãi cho đến khi Quân đội Liên Bang tiến
nhập vào lãnh thổ của Đế Quốc, một hồi đại chiến thảm thiết xảy ra. Lý
Thất Phu ngàn dặm bôn tập, đầu Robot M37 màu đen đã lung lay muốn ngã
xuống kia, mạnh mẽ đến mức tê can liệt phế, giống hệt như một đạo phong
lôi, cường hãn oanh kích thẳng vào Tổng doanh chỉ huy Đế Quốc, dưới sự
bảo vệ của vô số những đầu Robot Hoàng gia Đế Quốc vô cùng cường hãn,
dẫn phát nên một hồi nổ mạnh mang lại hiệu quả thay đổi hoàn toàn phương hướng của cuộc chiến.
Bên trong lớp bụi mù khủng khiếp do hồi nổ mạnh kia gây ra, vị Hoàng đế Đế Quốc đương kim mang theo một vẻ mặt
không thể nào tin nổi sụp đổ ngã xuống. Ở bên cạnh của ông ta vẫn còn có một vị lão nhân, dùng một loại ánh mắt phức tạp không thể nào hiểu nổi, nhìn về phía bóng dáng của con Robot đang càng ngày càng tiến đến gần
kia, mãi cho đến lúc toàn thân biến thành tro tàn.
Vị lão nhân
này tại thời điểm khi còn là một gã thanh niên trẻ tuổi, đã từng chu du
khắp nơi bên trong vũ trụ, từng ở Liên Bang tại một địa phương nào đó,
bởi vì một nguyên nhân khó hiểu nào đó, đã cực kỳ khó hiểu tiến hành dạy dỗ cho hai đứa bé trai. Cho đến nhiều năm sau đó, lại chết một cách cực kỳ khó hiểu trong tay của gã thanh niên từng là một trong hai đứa bé
trai do đích thân hắn ta dạy dỗ.
Khi đó Lý Thất Phu đang ngồi bên trong khoang điều khiển tối tăm của đầu Robot M37 kia, trên mặt sẽ là
một loại biểu tình như thế nào?
Phong Dư sau khi biết được chuyện tình này, trên mặt lại là sẽ có biểu tình như thế nào?
Lại trôi qua thêm một ít năm sau đó nữa, Lý Thất Phu, lúc này đã trở thành
Quân Thần của Liên Bang, đích thân suất lĩnh Quân đội Liên Bang quy mô
lớn tiến công về phía Đế Quốc, thế nhưng lại bởi vì cái tràng đại nổ
mạnh kỳ dị kia mà trở thành uổng phí công cốc. Chuyện đó cùng với biểu
tình trên mặt Phong Dư năm đó lại có quan hệ như thế nào?
Gã tội
phạm truy nã đứng đầu danh sách cấp độ I của Liên Bang, gã giặc phản
quốc cuối cùng của Liên Bang, là do chuyện như thế này tạo thành hay
sao?
Giữa ánh trời chiều một màu đỏ rực, Hứa Nhạc toàn thân đang
bị trói buộc bởi những sợi dây y tế chuyên dụng màu trắng tinh, khẽ nheo cặp mắt lại nhìn về phía xa xa. Trên khuôn mặt vốn dĩ tràn đầy những
vết thương sưng tấy đỏ rực, nhìn qua có chút buồn cười, lúc này lại là
tràn ngập mọt loại cảm giác nghiêm túc, thậm chí còn là chăm chú nhìn
đến mức có chút sáng ngời nữa.
Một bức tranh thủy mặc cần phải có màu trắng cùng với màu đen, cuộc đời con người cũng cần phải có màu
trắng lẫn màu đen. Hoài Thảo Thi kể lại một câu chuyện xưa có thể nói là đơn giản đến cực điểm, còn trong đầu Hứa Nhạc thì lại tự động bổ tuc
lại những chỗ khiếm khuyết bên trong câu chuyện xưa này. Vô số những
hình ảnh giống như hoàn toàn chân thật đã phát sinh ra, lại vô cùng rõ
ràng hiện lên trước mắt của hắn, khiến hắn có chút khiếp sợ cùng với
không hiểu nổi, trong lòng nhất thời sinh ra sự cảm khái vô cùng.
Cái gì là lịch sử? Đây chính là lịch sử chân chính a. Một bức họa bí ẩn bên trong phác họa lại một hồi thời đại gợn sóng bao la hùng vĩ cùng với vĩ đại của dòng lịch sử dần dần mở rộng ra trước mắt của Hứa Nhạc, hơn nữa một vài chi tiết bên trong cái bức họa lịch sử này cũng có liên hệ
không nhỏ đối với hắn, làm thế nào hắn có thể không động dung đây?
Thời gian hoàng hôn bên ngoài bức tường Hoàng cung lặng lẽ trầm mặc kéo dài.
Hoài Thảo Thi im lặng nhìn chằm chằm về phía vẻ chăm chú sáng ngời trên mặt
của hắn, cũng có thể thấu hiểu được tình tự bên trong nội tâm của Hứa
Nhạc lúc này, trong lòng cũng đột nhiên sinh ra một tia cảm khái nhàn
nhạt.
- Vị… Đại Sư Phạm tiền nhiệm kia, nhất định là một nhân vật vô cùng giỏi a.
Thanh âm khàn khàn vang lên rốt cuộc cũng đánh vỡ sự yên tĩnh bên trên hành
lang của Hoàng cung. Ánh mắt sưng húp của Hứa Nhạc nheo lại nhìn về phía tòa nhà màu trắng sừng sững giữa khu vực bình dân xa xa đằng kia, thán
phục nói. Một con người có thể đơn độc tiến vào lãnh thổ Liên Bang,
thành công né tránh được quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, đương nhiên phải là một nhân vật phi thường không đơn giản. Càng khủng bố hơn chính là,
người đó không ngờ lại có thể dạy dỗ ra được hai đại cường giả khủng bố
cùng cực như Lý Thất Phu cùng với Phong Dư đại thúc.
Hoài Thảo
Thi hay tay chắp lại sau lưng, cũng không có cất tiếng trả lời câu nói
đó của Hứa Nhạc. Trong suy nghĩ của Hoàng Thất Đế Quốc, tất cả những
người từ trong phủ Đại Sư Phạm kia đi ra, vĩnh viễn chưa từng có ai nghi ngờ đến sự vĩ đại của họ.
- Chẳng qua tôi vẫn còn có một cái nghi vấn, cũng không có biện pháp nào từ trong câu chuyện xưa này mà tìm được đáp án.
Hứa Nhạc có chút gian nan xoay người lại, thanh âm hơi ngắt quãng, hỏi:
- Vì cái gì mà phụ thân của cô lại hận Nạp Tư Lý đến như vậy?
Ánh mắt vốn đã khẽ nheo lại của Hoài Thảo Thi lúc này lại chậm rãi nhắm
lại, dần dần có xu thế như muốn trầm mặc suy tư trong làn gió đêm thanh
lương đầu tiên bắt đầu thổi quét trong một thời gian khá dài. Lúc này
trong lòng nàng ta đang nhớ đến sự phẫn nộ mạnh mẽ của Phụ hoàng khi bên phía Tây Lâm phát động Tổng tiến công, sự phẫn nộ ngày hôm nay, cái
thái độ khó hiểu đối với vị Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia
cùng với sợi dây xích kim loại trên cổ tay của cô ta…
- Ta cũng không biết rõ ràng lắm.
Hoài Thảo Thi thoáng tạm dừng lại một lát sau, đột nhiên mở miệng nói:
- Rất nhiều thế hệ của Hoàng Thất Đế Quốc vẫn cùng với bên phủ Đại Sư
Phạm kết thông gia với nhau, mẫu thân của ta chính là con gái của vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm… Chẳng qua nghe nói là nàng ta rất nhiều năm trước
đã chết đi rồi.
Trong thoáng có chút mơ hồ, Hứa Nhạc cảm giác
được tựa hồ bên trong những lời nói này của Hoài Thảo Thi chợt lộ ra một chút tình tự thanh u, tựa hồ như là đang muốn nói chút gì đó, nhưng mà
hắn cũng không có cách nào nói ra rõ ràng được.
Ánh nắng trời
chiều từ phương xa cũng càng ngày càng thấp xuống, ánh nắng chiều trên
bầu trời lại càng nồng đậm hơn vài phần. Ánh hoàng hôn trên hành lang
của Hoàng cung cũng càng ngày càng đậm hơn, hắn nhìn thấy cặp lông mày
mảnh nhạt giống như hoàn toàn bị thiêu đốt lên trên khuôn mặt của Hoài
Thảo Thi, mở miệng nói:
- Cám ơn cô trước khi tôi chết đi đã nói
cho tôi biết những cái tin tức này. Ân, tôi còn muốn cảm ơn cô lúc ở
trên phi thuyền đã nói cho tôi biết cái bí mật kia nữa, tuy rằng cái ván bài này thoạt nhìn là tôi đã không thể thắng được rồi.
Nhớ tới
cái ván bài không có văn tự thỏa thuận gì hết giữa mình cùng với Hứa
Nhạc kia, đuôi lông mày của Hoài Thảo Thi khẽ nhướng lên một chút, nở nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng không có nói gì.
Hiện tại đã tới thời
điểm cáo biệt trước khi sinh tử phân ly, hai người bọn họ thân là hai
nhân vật ưu tú nhất thuộc thế hệ của mình, một người ở Liên Bang còn một người là ở Đế Quốc, là hai gã địch nhân nhất định là không thể nào cùng sinh tồn dưới cùng một phiến trời cao này, thế nhưng lại đã từng cùng
nhau sóng vai chiến đấu vô cùng ăn ý, cũng đã từng cùng nhau trốn chết,
cùng nhau nói chuyện thân thiết…
- Sau khi anh chết đi, ta có lẽ sẽ càng cô đơn hơn nhiều. Cái này xác thật là một chuyện tiếc nuối của cuộc đời ta.
Ánh mắt Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, bình tĩnh nói.
- Cô cũng sẽ không cô độc bao nhiêu lâu nữa đâu…
Hứa Nhạc nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, đồng dạng cũng khẽ
nheo mắt lại nhìn ráng chiều vàng rực ở phía đường chân trời xa xa, gian nan cười một cái, nói:
- Sau này cô nhất định sẽ có thể gặp được một tên gia hỏa tên là Lý Phong. Hắn so với tôi và cô cũng còn nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng mà nói đến trình độ đối chiến Robot, hắn kỳ thật
còn mạnh hơn tôi rất nhiều.
- Chính là cái gã Lý Cuồng Nhân trong truyền thuyết đó à? Có được sự xác nhận của anh, nghĩ chắc là cái tên
gia hỏa kia cũng sẽ không khiến cho ta cảm thấy thất vọng.
Vẻ mặt Hoài Thảo Thi không chút biểu tình, nói:
- Nhưng điều khiến cho ta tiếc nuối nhất, chính là từ nay về sau không
thể cùng anh phối hợp tác chiến thêm một lần nữa. Sau khi anh chết rồi, ở trong phiến vũ trụ này đại khái cũng khó có thể tìm ra được một kẻ nào
có thể phối hợp cùng với ta liên thủ tác chiến giống như anh vậy.
- Ừm! Quá trình sóng vai tác chiến bên trong phiến biển dâu trên Cách Phản Tinh lúc trước, cảm giác thật sự cũng không tệ.
Hứa Nhạc tạm dừng lại một lúc sau, mới mỉm cười trả lời:
- Thế nhưng vấn đề chính là, nếu như chúng ta liên thủ với nhau, trên thế gian này làm gì có ai còn có tư cách trở thành địch nhân của chúng ta
nữa chứ?
- Quả thật là không có… Nhân loại ở trong cái vũ trụ
này, mãi cũng không có gặp được những giống loại trí tuệ chân chính có
thể trở thành đối địch của mình…
Hoài Thảo Thi đột nhiên đem hai
tay đang chắp lại sau lưng mình khẽ nâng lên một chút, ở bên trong ánh
hoàng hôn khẽ co lại một chút, nhàn nhạt nói:
- Cho nên, chúng ta đành phải chính mình chiến đấu với chính bản thân mình.
- Cũng đều đồng dạng là nhân loại cả, hai bên kỳ thật cũng biết rõ ràng chuyện này mà.
- Nhưng song phương cũng không ai thừa nhận cái sự thật này, trừ phi có một bên nào đó hoàn toàn chiến thắng được bên còn lại.
- Tội tình gì phải làm như vậy chứ?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói.
- Cái thế hệ này chúng ta đại khái là cũng không có đủ trình độ trí tuệ
để mà giải quyết được cái vấn đề này, cứ để nó lại cho thế hệ sau quyết
định đi.
Hoài Thảo Thi cũng lắc lắc đầu, nói.
Sắc hoàng
hôn đỏ rực như máu, Hoài Thảo Thi quay lại nhìn lên khuôn mặt thê thảm
đến mức không đành lòng nhìn của Hứa Nhạc, khẽ gật đầu một cái, nói:
- Hẹn gặp lại!
- Tôi hiểu được, đây chính là ý tứ hẹn gặp lại ở kiếp sau…
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười trả lời, gật đầu nói.
Hoài Thảo Thi đứng ở cuối hành lang bên hông Hoàng cung, nhìn chằm chằm theo cái bóng dáng của gã thanh niên đang bị một đám quân nhân sĩ quan Đế
Quốc áp giải đi càng ngày càng xa, cặp mày chậm rãi nhướng lên một chút.
Cái tên gia hỏa này biết rõ ràng mình sắp sửa phải chết một cách hiển
nhiên, thế nhưng lại không hề có một tia khí tức điên cuồng trầm mặc nào cả, không ngờ lại còn có thể tò mò đối với chuyện xưa như thế nữa. Sau
khi biết được đáp án không ngờ lại còn có thể thỏa mãn như thế, còn mỉm
cười một cách thỏa mãn như thế nữa. Trừ phi hắn có được một trái tim đã
từng được những dòng suối trong mát của tuyết sơn thanh tẩy ngàn năm,
biến thành giống như một đứa bé sơ sinh, bằng không còn có ai có thể làm được như hắn chứ?
Nhìn về phía cái bóng dáng của gã thanh niên
đang biến mất giữa bóng trời chiều kia, nàng ta đột nhiên chợt nghĩ tới
câu nói đã được khắc lên trên bức tường đá tuyên ngôn tại phủ Đại Sư
Phạm kia:
- Những người có nội tâm thuần khiết, nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng.
Suốt cả thời thơ ấu cùng mới một vài năm đầu tiên của thời kỳ trưởng thành
của Hoài Thảo Thi cũng đều là ở tại phủ Đại Sư Phạm mà trải qua, cho nên đối với cái câu nói mang theo làn điều văn nghệ cùng với chút hoa mỹ
này, từ trước đến giờ cũng chẳng thèm để ý đến chút nào, hơn nữa ngược
lại còn oán thầm vô số lần đối với câu nói này nữa. Nhưng mà ngày hôm
nay nàng ta đột nhiên lại nghĩ thấy lời nói này lại có chút đạo lý của
nó. Những người đơn thuần nhất, quả thật rất dễ dàng trở nên cường đại.
Hoài Thảo Thi chậm rãi bước ra, đứng ở cuối cái hành lang bên hông Hoàng
cung, bình tĩnh trầm mặc tự hỏi một khoảng thời gian khá dài, cho đến
lúc toàn bộ ánh nắng hoàng hôn đã chìm xuống phía chân trời, bóng đêm
hoàn toàn bao phủ khắp nơi trên khu dân cư bình dân cùng với tại tòa
kiến trúc màu trắng nổi bật kia, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Liền đúng vào lúc này, một gã Thiếu Tá Quân đội Đế Quốc đột nhiên chạy tới, quỳ rạp hai chân xuống mặt đất, run giọng nói:
- Công chúa Điện hạ, hắn chạy rồi!