Gian Khách

Quyển 4 - Chương 256: Tiểu Quận chúa (2)

Đại khái bởi vì vào buổi chiều ngày hôm qua đã trải qua một hồi sự tình

có chút khác thường, nhưng tuyệt đối không có chút tốt đẹp nào, thậm chí còn có thể khiến cho kẻ khác cảm thấy ghét cay ghét đắng cùng với buồn

nôn nữa, cho nên cái mái tóc màu nâu nhạt buộc theo kiểu đuôi ngựa phía

sau lưng cô nàng thiếu nữ giáo sư, cũng không có theo những lời nói

thanh thúy của cô nàng mà phập phồng lên xuống như thường ngày. Thanh âm nói chuyện của cô nàng so với thường ngày cũng hơi có chút cứng ngắc,

nhưng mà không hề có chút khàn khàn khó nghe nào cả, ngược lại càng

giống như một táng cây táo được gió thổi cho sàn sạt, khiến cho người ta nghe qua có một loại cảm giác hương vị ngọt ngào mềm mại.

Những

luồng gió nhẹ theo cái cổng tò vò đã vỡ đôi chỗ của gian phòng học thổi

quét vào, cùng với những tia nắng sớm chiếu rọi lên trên hai gò má thanh trĩ xinh đẹp của cô nàng, quét lên trên đó một tầng hồng quang mượt mà

xinh đẹp, nhìn qua giống hệt như một trái táo đã chín rực vô cùng xinh

đẹp vậy.

Ít nhất thì rất nhiều những gã nam sinh ở bên dưới bục

giảng chính là cho rằng như thế. Những ánh mắt xấu hổ mà e lệ của bọn họ lúc thì dao động liên hồi, lúc thì có chút tiếc nuối liếc vội lên trên

bục giảng, chẳng biết khi nào mà hai gò má ngăm đen của bọn họ cũng đã

hồng lên một mảnh, cái gọi là ngưỡng mộ, hay là ái mộ, thậm chí là yêu

thầm, đại khái cũng chính là bộ dáng như thế này.

- Mặt khác tôi

cũng muốn nói thêm một lần nữa, về sau thời điểm khi mà các người đi đến thư viện mượn sách đọc, cũng không cần phải quá mức cẩn thận như vậy

nữa. Thậm chí còn có người đeo cả găng tay chuyên dụng để mà đọc sách

nữa, giống hệt như là chuẩn bị đi di chuyển những cái kén tằm mong manh

nhất vậy! Sách, chính là dùng để đọc, chứ không phải là dùng để nâng niu chiều chuộng. Không cần phải lo lắng là mấy trăm quyển sách bên trong

thư viện sẽ bị mấy người làm cũ đi, rồi sẽ không có sách đọc nữa. Cái vị đại thúc có tiền kia, hiện tại hứng thú lớn nhất của hắn chính là đọc

sách, hắn nhất định sẽ bổ sung liên tục cuồn cuộn không ngừng a!

Cái thư viện của trường học công lập Tang Khô Trấn chính là một gian phòng

óc có chút cũ nát nằm ngay bên cạnh gian phòng học này. Trên mấy cái giá sách tiêu điều đặt lộn xộn mấy trăm quyển sách. Trên lớp tro bụi phủ

đầy mặt đất hiện tại đã tràn đầy các dấu chân tò mò của đám học sinh,

hoàn toàn nhìn không ra chút nào bộ dáng yên tĩnh sạch sẽ mà một gian

thư viện bình thường nên có cả. Cũng may là trên vách tường phía đông có một phiến cửa sổ khá lớn, rõ ràng là mới được trổ thêm không bao lâu,

trên đó có một tấm kính thủy tinh trong suốt, có thể khiến cho những tia nắng ấm áp sáng rọi bên ngoài chiếu rọi vào, làm cho căn phòng sáng sủa hơn không ít.

Cái gã nam nhân, ở trong miệng của một người nào

đó, bởi vì bao hàm không biết bao nhiêu ý tứ hàm xúc oán hận nhàn nhạt,

mà được thăng cấp lên làm đại thúc, lúc này đang ngồi dựa lưng vào cánh

cửa sổ thủy tinh kia mà im lặng đọc sách. Ánh sáng mặt trời chiếu vào

cặp lông mày rậm rạp của hắn phát ra chút ánh sáng nhàn nhạt. Cũng không biết có phải là bởi vì quá mức chói mắt hay không, mà ánh mắt của hắn

khẽ nheo lại một chút, nhìn qua hơi có vẻ nhỏ bé.

Cái mà hắn đang xem chính là một quyển văn học lịch sử của Đế Quốc. Những từ ngữ với

các luận điệu phiến diện cũ rích có chút buồn tẻ cùng với đám tro bụi

lốm đốm tung bay dưới ánh sáng mặt trời xen lẫn cùng một chỗ với nhau,

cực kỳ dễ dàng khiến cho người khác mệt mỏi rã rời. Dưới ánh nắng mùa

xuân chiếu rọi, hắn khẽ ngáp dài một cái, cực kỳ thoải mái mà nhắm lại

ánh mắt, bắt đầu chìm vào giấc ngủ, cũng không chú ý tới, hoặc là nói

căn bản không thèm để ý đến chút máu tươi dính ở chỗ ống quần chính

mình.

o0o

Vị quan viên cao cấp của Bộ Tình Báo Hoàng gia

Đế Quốc sau khi nghe tin, đã chạy đến đây còn nhanh hơn rất nhiều so với những gì mà Ba Y lão gia từng tưởng tượng. Cái vị quan viên cao cấp cả

người mặc bộ chính trang màu đen, cả người lộ ra một cỗ hương vị âm hàn

lạnh lẽo, cặp mắt thì sắc lẹm giống hệt diều hâu, nhìn chằm chằm vào Ba Y lão gia, hỏi:

- Lão xác nhận là sự hình dung của lão không có

sai lầm chứ? Nếu như lão có bất cứ sai lầm nào, ta có thể cam đoan với

lão, hai mươi sáu đời tổ tông của lão cũng sẽ bởi vì hậu quả của sự sai

lầm của lão mà hối hận khôn nguôi đó!

Khóe mắt của Ba Y lão gia

khẽ thoáng liếc nhìn về phía dấu hiệu Hắc Cận Hoa viền hoàng kim đánh

dấu trên ống tay áo bên trái của vị đại nhân vật đến từ Bộ Tình Báo

Hoàng gia Đế Quốc trước mặt mình, thân thể theo bản năng khẽ run rẩy một trận, ngữ khí cực kỳ khiêm tốn, cung kính trả lời:

- Bẩm đại

nhân, hình vẽ này tuyệt đối không có chút sai lầm. Gã quản gia trung

thành của tôi đã tự mình chạy sang bên Tang Khô Trấn mà xác nhận cẩn

thận.

Ba Y lão gia tuy rằng là gã quý tộc có quyền thế to lớn

nhất trong phiến hải dương dâu tằm dưới chân núi Hoàng Thạch Sơn này,

nhưng cả cuộc đời này của lão ta, đây cũng là lần đầu tiên có thể tận

mắt nhìn thấy một vị đại nhân vật tôn quý như thế, tự nhiên trong lòng

sinh ra sự kính sợ vô hạn. Lão phải dùng lực lượng to lớn vô cùng, mới

có thể miễn cưỡng khống chế được thanh âm trả lời của mình không có bị

biến hình biến dạng quá mức nghiêm trọng.

Gã quan viên cao cấp

của Bộ Tình Báo Hoàng gia gỡ xuống cặp găng tay bằng da thuộc đặc chế

của mình, đầu ngón tay thong thả xẹt qua trên màn hình điện tử trước

mặt. Hình ảnh gã nam nhân với cặp mắt ti hí cùng với cô nàng thiếu nữ ở

trên màn hình cảm ứng kia nhất thời phát sinh biến hóa. Mái tóc màu nâu

nhạt cùng với đồng tử màu xám tro toàn bộ biến thành một màu đen cực kỳ

thuần khiết.

Hắn cực kỳ nghiêm túc kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ lại

hai bức hình này trong một thời gian cực kỳ lâu, sau khi xác nhận cẩn

thận, cỗ cảm giác âm hàn lạnh lẽo trên người hắn chợt biến mất không

thấy đâu nữa. Vẻ mặt hắn có chút hài lòng khẽ gật gật đầu, hướng về phía Ba Y lão gia bên cạnh mình trầm giọng nói:

- Chuyện này lão làm tốt lắm, bên trong Bộ sẽ có phần thưởng dành cho lão!

- Thân là một thần dân tuyệt đối trung thành với Hoàng đế Bệ hạ, lão phu

cũng không cần có bất cứ sự ngợi khen nào cả. Chỉ là hy vọng đại nhân có thể đem hai cái tên phản nghịch tội ác cùng cực kia phanh thây xử trảm, như thế có thể khiến cho đứa con trai đáng thương đã chết của lão có

thể an ủi nơi chín suối.

Nghe được câu nói này của Ba Y lão gia,

vẻ mặt của gã quan chức cao cấp Bộ Tình Báo Hoàng gia nhất thời trở nên

có chút cổ quái nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Ba Y lão gia

căn bản không phát hiện sự biến đổi trên mặt đối phương, chỉ là sầu não

chớp chớp mắt mấy cái, đưa tay lau đi khóe mắt, mang theo một vẻ cừu hận khó có thể che giấu, tiếp tục hỏi:

- Đại nhân, bọn chúng thật sự là những dư nghiệt của đám phản loạn à?

Gã quan viên cao cấp Bộ Tình Báo Hoàng gia cười lạnh, nhìn chằm chằm lão, nói;

- Đây là sự tình mà lão có tư cách tìm hiểu hay sao?

o0o

Nhận được tin tức tình báo, sau đó bằng vào tốc độ nhanh nhất chạy thẳng tới cái trang viên quý tộc này, chính là một chỉnh viên Tiểu đội hành động

tinh nhuệ nhất của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Thân là ban ngành đặc

thù do đích thân Công chúa Điện hạ tôn quý tự mình lãnh đạo, Tiểu tổ

hành động đặc chủng của Bộ Tình Báo Hoàng gia có được lực lượng hành

động khó có thể tưởng tượng nổi.

Hơn ba mươi gã đội viên mật thám tinh nhuệ chỉ dùng không đến nửa giờ thời gian, đã liền một phen đem

toàn bộ phiến trang viên dò xét cẩn thận qua một lượt, thậm chí còn cực

kỳ chính xác dàn dựng lại được giống hệt như cũ hiện trường của tràng

thảm án cực kỳ lãnh khốc kia.

Gã quan viên cao cấp cực kỳ lạnh

lùng của Bộ Tình Báo Hoàng gia không thèm để ý đến những lời ca tụng lấy lòng, thậm chí là xiểm nịnh của đám tiểu quý tộc xung quanh, vừa hay

tin đã vội vội vàng vàng chạy đến. Hắn ta trong lúc nhất thời liền nhanh chóng thông qua các đường dây bí mật, đem tất cả tin tức cùng vị trí

chính xác của mục tiêu truyền ra khỏi Tinh cầu Cách Phản Tinh. Những

thông tin, tin tức này xuyên thẳng qua không gian vũ trụ mênh mông,

chẳng biết cuối cùng là đến mục tiêu nơi nào nữa.

Nhìn theo bóng

dáng của mấy chiếc phi cơ trực thăng chiến đấu quân dụng, trên người

trang bị đầy những loại vũ khí quân đội tiên tiến nhất Đế Quốc, trên

khuôn mặt Ba Y lão gia lộ ra một nụ cười cực kỳ lãnh khốc. Lão ta quay

sang nhìn về phía mấy gã quý tộc đẳng cấp bằng hoặc thấp hơn mình một

chút đứng xung quanh, lạnh giọng nói:

- Đám dân đen rác rưởi kia

nghĩ có sự che chở của đám dư nghiệt Hoàng tộc kia, làm dám nổi dậy

chống đối lại chúng ta. Đợi đến khi hai cái gã dư nghiệt Hoàng tộc kia

bị Bộ Tình Báo Hoàng gia tử hình, ta muốn nhìn xem bọn chúng đổ nước mắt cùng với máu tươi dưới những hình phạt tàn khốc nhất của chúng ta!

- Như vậy hiện tại chúng ta cứ ở chỗ này mà chờ tin tức à?

Có một gã quý tộc hạ thấp giọng tôn kính dò hỏi.

Ba Y lão gia bình thường vẫn luôn xử sự trầm ổn lão luyện mà lại cực kỳ

bảo thủ, tự nhiên cũng sẽ trước khi nhận được kết quả cuối cùng từ bên

phía Tang Khô Trấn bên kia, mà giành trước phát động những hành động báo thù lãnh huyết nhất đối với đám dân đen, nô lệ trong trang viên mình.

Lão ta chậm rãi vuốt ve mái tóc màu hạt dẻ sậm của chính mình, cười lạnh nói:

- Ta muốn đích thân đi đến cái trấn tồi tàn kia! Ta muốn

tận mắt nhìn thấy hai gã dư nghiệt Hoàng tộc kia bị người của Bộ Tình

Báo Hoàng gia hủy diệt thành từng mảnh nhỏ! Chỉ có như vậy mới có khả

năng tiêu tan đi nỗi oán hận trong lòng của ta!

o0o

Rất

nhanh sau đó Ba Y lão gia đã đáp phi cơ trực thăng cá nhân chạy đến Tang Khô Trấn. Trong lúc lão ta cúi đầu bước xuống khỏi phi cơ, dưới sự bảo

vệ của một đám tư binh thị vệ, đi đến bên ngoài cái trường học công lập

nằm ở phía cuối con đường làng nhỏ của Tang Khô Trấn, thì Tiểu đội hành

động đặc chủng tinh nhuệ của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đã hoàn thành công tác bao vây chặt chẽ mấy tòa nhà xập xệ cũ nát của cái trường học

công lập này.

Thế nhưng lúc này một đám mấy chục gã mật thám thân mặc áo đen đặc chủng, thần tình nghiêm túc sâm hàn, lại đang bị mười

mấy gã học sinh con cháu dân đen lẫn nô lệ, trên mặt mang theo thần tình phẫn nộ, ngăn cản lại bên ngoài gian phòng học chính. Tình huống hiện

tại đang bảo trì bộ dáng khẩn trương vô cùng.

Trong tay đám mật

thám áo đen của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đều bưng lên các khẩu súng trường lạnh như băng cực kỳ khủng bố. Những cái họng súng tối om kia

bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra những viên đạn kim loại sức sát

thương chí mạng. Mà đám học sinh ngăn cản trước mặt bọn họ, ở trong tay

cũng chỉ có một vài loại vũ khí thô sơ như là cuốc, xẻng, thậm chí còn

có kẻ giơ lên mấy cái ghế gỗ sứt mẻ nữa. Thực lực song phương giằng co

kia thật sự đối lập với nhau quá mức chênh lệch, thậm chí cũng không thể nào dùng được hai chữ đối lập mà hình dung nữa. Nhưng mà một đám học

sinh nghèo khổ kia, lớn tuổi nhất bất quá cũng chưa tới mười bảy tuổi,

thế nhưng lại vẫn như trước cực kỳ dũng cảm ngăn cản phía trước mặt đám

mật thám thần tình âm lãnh kia.

Thần tình của đám học sinh này

hiện tại đã là một mảnh đỏ bừng, cũng không phải là bởi vì cô nàng thiếu nữ giáo sư ở bên trong gian phòng học kia, mà là bởi vì quá mức sợ hãi

cùng với phẫn nộ. Bọn họ tuyệt vọng mà lại cường hãn lớn giọng gầm rú:

- Đừng hòng có kẻ nào nghĩ có thể làm tổn thương đến lão sư của chúng ta!

Cái gã quan viên cao cấp của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đang đứng ở phía trước đám mật thám áo đen, nhìn chằm chằm về phía gian phòng học vẫn

chìm trong im lặng trước mặt mình, tâm tình ngày càng khẩn trương hơn,

sắc mặt cũng đồng dạng ngày càng âm trầm hơn. Hắn lạnh giọng ra mệnh

lệnh cho đám thuộc hạ sau lưng:

- Đột nhập vào trong phòng!

Nội dung của cái mệnh lệnh này không ngờ lại có chút quỷ dị, tại sao lại là đột nhập vào mà không phải là trực tiếp nổ súng bắn thẳng vào trong?

Điều này thật sự có chút không phù hợp với phong cách làm việc giết

người không một cái nháy mắt của Bộ Tình Báo Hoàng gia từ trước đến giờ.

Thế nhưng biểu tình của hơn ba mươi gã nhân viên mật thám áo đen xung quanh đó lại cũng không có bất cứ biến hóa nào cả, thu hồi mấy họng súng đen

ngòm trên tay lại, cực kỳ thô lỗ, giơ tay hất đi đám học sinh dân đen

trước mặt mình, mạnh mẽ hướng về phía bên trong gian phòng học kia mà

phóng tới.

Dưới bóng râm mát của dãy cây dâu lâu năm bên ngoài

bức tường rào sơ sài của cái trường học công lập, Ba Y lão gia cùng với

đám tiểu quý tộc nhìn thấy một màn này, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý cùng với lãnh khốc nhàn nhạt.

Nhìn thấy đám mật thám áo

đen ngay lập tức sẽ phóng vọt vào bên trong phòng học, một đứa nữ học

sinh nào đó đứng ngoài cửa nhất thời khóc lớn, hét lên:

- Tất cả mọi người liều mạng!

Toàn bộ đám học sinh nghèo khổ có mặt ở nơi này nhất thời đỏ mắt lên, cầm

lấy những cuốc, xẻng, hoặc là những cái ghế dựa trong tay mình, hướng về phía đám mật thám áo đen phía trước khởi phát công kích. Ở bên trong

cái xã hội mà cấp bậc được phân định cực kỳ sâm nghiêm như thế này, tất

cả mọi người đã quen thuộc với việc giãy dụa sinh tồn trong tầng lớp dân đen cùng với siêu thị, không ngờ lại dám ra tay tấn công đám mật thám

của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, đại biểu cho tầng lớp Hoàng thất.

Hành động như thế này cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được đây?

Nhưng mà đám ghế gỗ cùng với cuốc xẻng trong tay đám học

sinh nghèo khổ kia chỉ vừa mới giơ lên không trung, còn chưa có kịp đập

xuống, thì bọn học sinh đã trực tiếp há hốc mồm đứng yên tại chỗ. Còn nụ cười trên mặt đám lão gia quý tộc đang đứng bên ngoài tàng cây dâu bên

ngoài trường học nhất thời cũng trở nên cứng ngắc cực kỳ khó coi…

Cánh cửa phòng học vào lúc này đột nhiên từ bên trong chậm rãi đẩy ra, cô

nàng thiếu nữ giáo sư trẻ tuổi với mái tóc nhuộm màu nâu nhàn nhạt kia

đã xuất hiện tại cửa phòng học!

Còn đám mật thám hắc y vừa rồi

nhìn qua khí thế còn hung hãn mạnh mẽ, lúc này đã cực kỳ chỉnh tề, quỳ

cả hai gối xuống mặt đất, hướng về phía cô nàng thiếu nữ kia làm ra một

cái đại lễ!

Còn gã quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc,

lúc trước cả người lộ ra một hương vị cực kỳ âm hàn, vào lúc này đã quỳ

hai gối xuống trước mặt cô nàng, vẻ mặt cực kỳ khiêm tốn cùng với cung

kính, nói lớn:

- Thuộc hạ bái kiến Tiểu Quận chúa!

o0o

Bên trong thư viện của trường học công lập Tang Khô Trấn, cũng chính là bên trong cái gian phòng đơn sơ xập xệ kia, cái gã nam nhân với cặp mắt ti

hí rốt cuộc cũng đã dưới ánh nắng mặt trời chói chang mà tỉnh dậy. Hắn

khẽ chớp chớp cặp mắt có chút mỏi của mình, tay phải điều chỉnh một chút cái nút kim loại nhỏ nhét ngay trong lỗ tay phải, cặp mày rậm rạp khẽ

nhíu lại, thì thào lẩm bẩm nói:

- Đám người Bộ Tình Báo Hoàng gia không ngờ lại đến đây nhanh như vậy, xem ra lần này thật sự là đã bị phát hiện rồi a!

Cặp lông mày thô dày thẳng tắp như một thanh phi đao rút ra khỏi vỏ kia khẽ nhướng lên một cái. Hắn đứng thẳng người lên, đi về phía cửa phòng, vừa đi vừa tức giận nói:

- Cái gì mà ngủ giống như heo chứ? Thanh âm của ông lớn thêm chút nữa, chẳng lẽ còn không thể đánh thức được tôi

dậy sao? Cũng không biết ông nhiễm phải cái tính tình chết tiệt kia từ

chỗ nào nữa, hiện tại nói chuyện lúc nào cũng giống hệt như là muỗi kêu

vậy!

Rõ ràng lúc này bên trong gian phòng kia cũng chẳng có bất

cứ người nào cả, thế nhưng mà hắn lại giống như là đang nói chuyện cùng

với người nào đó vậy!

Sau khi đẩy cửa phòng bước ra đến chỗ sân

thể dục bằng đất ngay trước mấy gian phòng học, hắn nhìn thấy một đám

mật thám áo đen đang quỳ hai gối cực kỳ cung kính đằng đó, cảm nhận được bầu không khí cực kỳ quỷ dị ở nơi này, thế nhưng biểu tình trên mặt hắn cũng chẳng có chút biến hóa nào cả, mà hai chân khẽ dậm nhẹ một cái.

Chỉ một cái động tác dậm nhảy nhẹ cực kỳ đơn giản, thế nhưng lại hết sức dễ dàng khiến cho hắn vượt qua khỏi khoảng cách gần mười thước, phóng tới

ngay bên cạnh của cô nàng thiếu nữ giáo sư, đang hướng về phía hắn khẽ

nhún nhún vai ra vẻ vô tội.

Hắn khẽ chụp nhẹ bàn tay hơi chút

lành lạnh của cô nàng thiếu nữ, không một chút do dự xoay người bước đi, chỉ trong khoảnh khắc đã từ động tác di chuyển sang thành động tác chạy trốn, hướng về phía sâu trong cánh rừng dâu tằm xa xa mà phóng đi. Bộ

dạng cực kỳ thành thục, tự nhiên thoải mái, thế nhưng tốc độ thì lại mau lẹ đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Đám mật thám áo đen đang

quỳ cực kỳ cung kính trên mặt đất, mãi cho đến khi hai cái thân ảnh một

lớn một nhỏ kia biến mất hẳn bên trong phiến rừng dâu thanh u bát ngát

kia, mới kịp phản ứng lại. Nhất là cái gã quan viên cao cấp của Bộ Tình

Báo Hoàng gia kia, vội vội vàng vàng nâng cánh tay lên chỉ về phía con

đường đất đá đã trống rỗng không một bóng người, trên mặt lại toát ra

một biểu tình vô cùng hoảng sợ:

- Mau đuổi theo!

Bởi vì sự sợ hãi vô tận, khiến cho cái gã quan viên cao cấp bình thường cũng

không có ưu điểm trên phương tiện chạy nhanh, lại chợt bộc phát ra năng

lực phóng chạy từ khi cha sanh mẹ đẻ tới bây giờ chưa từng có, từ trên

mặt đất nhảy dựng lên cực nhanh, mang theo hơn ba mươi gã mật thám áo

đen phía sau lưng mình, giống hệt như một đám chuột đồng ngơ ngẩn bỏ

chạy khỏi hồng thủy vậy, hướng về phía hai đạo thân ảnh đã mờ nhạt đến

mức không thể nhận ra mà liều mạng đuổi theo. Bọn họ vừa một bên phóng

chạy vừa thống khổ hét lớn:

- Thái tử Điện hạ! Thái tử Điện hạ!

Trên sân thể dục bằng đất của trường học công lập Tang Khô Trấn, đám học

sinh nghèo khổ nhất thời mờ mịt khó hiểu đứng sững ngay tại chỗ, trên

tay vẫn như cũ cầm nguyên những cuốc xẻng cùng với ghế gỗ, có chút không kịp phản ứng lại, cũng không hiểu vừa rồi đến tột cùng là đã xảy ra

chuyện tình gì rồi.

Còn đám lão gia quý tộc đứng xem cảnh náo

nhiệt bên ngoài bức tường rào bằng cây dâu tằm của ngôi trường, so với

đám học sinh nghèo khổ kia thì phản ứng nhanh hơn một chút. Cả đám bọn

họ giống hệt như là đám cây dâu vừa bị chém ngang lưng vậy, theo thứ tự

phù phù phù phù ngã rạp xuống đất té xỉu, thật lâu thật lâu sau đó cũng

không thể đứng lên nổi.