Gian Khách

Quyển 4 - Chương 24: Chửi, là một loại thái độ nhân sinh

Bị sỉ nhục một cách nhục nhã, bị tra tấn một cách thê thảm… Mọi người

khi mà bị những thương tổn nặng nề nào đó, trong thời khắc tuyệt vọng

nhất sẽ ngẫu nhiên bùng phát ra một tiếng hò hét nào đó. Có kẽ sẽ khóc

nức nở một cách vô cùng đau đớn, có kẻ lăn lộn nghiêng ngả, có kẻ thì

lại cắn chặt góc chăn, mồ hôi lạnh đổ đầy khắp toàn thân, hoặc là mặt

mày tái nhợt không còn chút máu nào. Cũng có đôi khi sẽ khiến cho người

ta nhịn không được, phát ra tiếng la lớn bình thường. Nhưng mà tuyệt đối không có kẻ nào cất tiếng mắng thô tục cả.

Bị cành táo gai vô

tình mà nhục nhã quật liên hồi như vậy, vết máu chảy dài chỗ cằm cùng

với những băng vải đỏ tươi tung bay tán loạn khắp nơi kia, đã kích thích mạnh mẽ trái tim của Hứa Nhạc. Vì thế mà hắn phẫn nộ, mở miệng hò hét

ra một câu mắng chửi thô tục, một câu thô tục xúc phạm đến mẫu thân của

Hoàng đế Đế Quốc.

- Cái con mẹ mày!

Bên trong phiến vũ trụ hạo hàn này, làm gì có ai dám đối với Hoàng đế Đế Quốc nói ra những lời nói như vậy chứ? Không sợ chết vẫn là xa xa còn không đủ. Mà người đó

còn phải vô cùng thanh tỉnh mà nhận thức được một điều rằng, chính mình

sẽ hẳn phải chết không chút nghi ngờ. Vừa may thì Hứa Nhạc lại vô cùng

thỏa mãn cả hai cái điều kiện này. Cho nên hắn mới làm càn mà đi nói ra

câu mắng chửi đó, nhằm để làm sung sướng lại cái tâm tình đang cực độ

lạnh lẽo cùng với phẫn nộ của chính mình, cũng nhằm để cân bằng lại sự

khủng hoảng cùng cực khi sắp sửa lâm vào cảnh sinh tử chưa biết này.

Một kẻ thân thể cực độ suy yếu, toàn thân bất động, lại giống như đã dùng

ra hết toàn bộ thể lực cùng với tinh lực mà bạo xuất ra bốn chữ thô tục

này, giống hệt như là một đạo sấm sét vậy, trong khoảnh khắc liền truyền ra khắp toàn bộ tòa cung điện này. Đám hầu cận, cung nữ của Đế Quốc ở

xa xa đồng loạt khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía này, còn

Hoài Thảo Thi đang đứng gần bức bình phong hình đóa hoa hướng dương vàng óng kia thì lại xoay người nhìn sang chỗ khác, làm bộ như là không hề

nghe thấy câu nói này của hắn.

Mãi một lúc sau đó, Hoài Thảo Thi

mới xoay người lại, trợn tròn hai mắt lên, có chút không thể tin nổi,

nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc sắc mặt tái nhợt nằm dưới từng luồng roi táo gai đang tung bay tán loạn kia, giương mắt nhìn vào đám máu tươi

đang tung bay tán loạn trong không trung…

Lời mắng chửi thô tục

vô cùng xúc phạm kia cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai của Hoàng đế Đế Quốc, nhưng mà biểu tình của ông ta hoàn toàn không có chút biến hóa

nào cả. Bên trong vẻ ngoài hờ hững ung dung của ông ta mơ hồ ẩn hiện một tia điên cuồng, vẫn tiếp tục quất xuống. Cành táo gai nắm chặt trong

bàn tay mạnh mẽ của ông ta vẫn tiếp tục từng cái từng cái một nâng lên

hạ xuống, dừng lại ở trên người của Hứa Nhạc, phát tiết ra toàn bộ những cơn nóng giận đã tích tụ không biết bao nhiêu năm trời của ông ta.

Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc Hoài Phu Sa hoàn toàn trừng lớn hai mắt, giương mắt

nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang bị gắt gao buộc chặt lại ở trước

mặt. Ánh mắt trên mặt lại gióng như là nhìn xuyên thấu qua khuôn mặt của gã thanh niên này, hướng về phía khuôn mặt cách đây vô số năm trước

kia, không, phải là hai khuôn mặt trước kia…

Cành táo gai trong

tay của ông ta lúc này đã trở bên bằng phẳng dị thường, bằng phẳng lại

khiến cho kẻ khác phải tim đập nhanh, dùng một loại tiết tấu thong thả

mà mạnh mẽ không ngừng nâng lên hạ xuống, phá vỡ huyết ngục, bắn lên vô

số những tia máu tươi, mang đến cảm giác đau đớn cùng cực.

Cái gã khốn kiếp kia đã chết rồi, tia oán khí tích tụ không biết bao lâu nay

trong lòng của mình rốt cuộc cũng không thể tìm ra được mục tiêu để mà

trả thù nữa. Cái này cũng giống như là mảng không gian đỏ rực bên ngoài

không trung kia, như ánh trăng sáng dưới nước, như đóa hoa hướng dương

bên trong lồng kính, mặc dù rực rỡ nhưng không thể nào chân chính chạm

vào được, như vậy làm sao có thể cam tâm được đây?

Vì thế hắn

liền đem hết tất cả những tia oán khí khủng khiếp không người nào biết

được này, toàn bộ đặt hết lên trên cành táo gai kia, sau đó quật hết lên trên người của gã thanh niên Liên Bang trẻ tuổi trước mặt này, hóa

thành vô số những tia huyết nhục mơ hồ đang văng tung tóe kia.

Bởi vì mi chính là hậu nhân của cái tên vô sỉ kia.

Cành táo gai trực tiếp quất thẳng xuống dưới, giống hệt như là muốn quất hết đi một tia oán khí nào đó tràn ngập bên trong nội tâm của mình vậy.

Hoàng đế Hoài Phu Sa vẻ mặt hờ hững, ý điên cuồng bên trong cặp mắt của

hắn dần dần thu liễm lại, dần dần biến thành một tia lãnh liệt cùng cực.

- Cái con mẹ mày!

Hứa Nhạc cũng trợn tròn cặp mắt lên, nhìn chằm chằm về phía vị Hoàng đế Đế

Quốc đang đứng thẳng người gần trong gang tấc kia, mỗi một khi cành táo

gai kia quất thẳng lên trên thân thể mình, đôi môi mỏng manh đã biến

thành một màu trắng bệch của hắn lại mở rộng ra một chút, lặp lại cái

câu mắng chửi đầy thô tục kia.

So sánh với câu mắng chửi bạo phát mãnh liệt lần đầu tiên kia, những câu mắng chửi sau đó thanh âm cũng

trở nên yếu ớt mỏng manh hơn rất nhiều. Nhưng mà lại vẫn như cũ vô cùng

rõ ràng, đủ để cho vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc ở trước mặt cùng với Hoài

Thảo Thi đứng ở bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng.

Bốp một tiếng, cành táo gai mạnh mẽ hạ xuống. Cái con mẹ mày! Bốp một tiếng, cành táo

gai lại một lần nữa hạ xuống. Cái con mẹ mày lại một lần nữa vang lên.

Có bao nhiêu cành táo gai mạnh mẽ hạ xuống, lại liền có bấy nhiêu câu

chửi thô tục vang lên.

Mắng chửi cũng chính là một loại thái độ nhân sinh.

Đây chính là một loại thái độ nhân sinh không cúi đầu, không nhắm mắt,

không nheo mày, không khuất phục, mãi mãi vẫn luôn trừng mắt, đứng thẳng người, hoàn toàn bất khuất không trốn tránh, không sợ hãi.

Cho

dù ngươi có là nhân vật có quyền lực lớn nhất trong toàn bộ vũ trụ này

đi chăng nữa, cho dù một câu nói của ngươi có thể khiến cho hàng tỷ tỷ

người máu chảy thành sông đi chăng nữa, thế nhưng mà ngươi vẫn không có

cách nào có thể khiến cho ta không thể mở miệng mắng chửi ngươi được.

Ngươi mặc dù có thể dùng cây kim sắc nung nóng đỏ lên may lại cái miệng của

ta đi chăng nữa, thì đối với ngươi ta cũng có thể sử dụng ngón tay viết

lên vô số những câu mắng chửi thật to thật rõ ràng. Cho dù ngươi có thể

một phen đem mười đầu ngón tay của ta toàn toàn chặt rời xuống dưới đi

chăng nữa, ta vẫn còn có thể ở trong lòng càng không ngừng lặng lẽ tụng

niệm không biết bao nhiêu lần câu mắng chửi càng thêm thô tục vô sỉ hơn

nữa. Đương nhiên, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta. Nhưng mà một khi

đến đây liền hẳn phải chết không hề có kết quả khá, như vậy trước khi ta thật sự chết đi, vì cái gì ta lại không mắng chửi cho tỏa chí cơ chứ?

Thế nhưng Hoàng đế Đế Quốc cũng không có cho người ngăn cản cái miệng hắn

lại. Ông ta cũng chỉ là lặng lẽ thoáng cúi đầu, giống như là đang tiến

hành một loại nghi thức tế lễ nào đó vô cùng trang nghiêm vậy, thong thả mà dùng sức không ngừng quất mạnh lên thân thể của hắn.

Hứa Nhạc cũng không có cúi đầu, mà chỉ là ngước thẳng người lên, nhìn chăm chú

vào khuôn mặt bình thản của ông ta, giống như là dùng một loại nghi thức khác để mà đáp lễ lại vậy, thong thả nhẹ giọng mà vô cùng hữu lực thốt

ra một câu mắng chửi thô tục.

Bốp!

- Cái con mẹ mày!

Tình hình bên trong Hoàng cung Đế Quốc lúc ấy chính là như thế. Vị Hoàng đế

Đế Quốc vĩ đại cùng với gã anh hùng Liên Bang vô cùng anh dũng, bởi vì

một loại bộ phận đạc thù nào đó bên trong tính tình của mỗi người, đã

biến thành hai cái tên gia hỏa nhìn bề ngoài giống như vô cùng bình

tĩnh, nhưng thực chất lại là hai cái gã điên dị thường. Hai người bọn họ giống như hai con gà chọi, sau khi bị chọc giận liền phùng lên cái mào

gà màu đỏ hồng, ngẩng cổ, khinh thường nhìn chằm chằm về phía đối

phương, dùng một cành táo gai cùng với một câu mắng chửi thô tục tiến

hành một loại đối kháng giống hệt như là hai đứa bé con vậy.

Đám

hầu cận cùng với các cung nữ Hoàng cung Đế Quốc thần tình run run rẩy

rẩy đang quỳ rạp bên ngoài cánh cửa cung điện kia, mãi đến những năm

tháng rất lâu sau đó trong cuộc đời này của bọn họ, cũng khó có thể quên đi được một màn mà bọn họ có mặt tại chỗ, nhưng chỉ có thể dám dùng tai để nghe chứ không thể dùng mắt để nhìn này.

Trên thực tế lúc này đám người bọn họ trong lòng ai nấy cũng đều run sợ nghĩ đến, sau khi

mình chính tai nghe được cái tên cuồng đồ Liên Bang kia dùng những lời

lẽ thô tục cùng cực, đem mẫu thân của Hoàng đế Bệ hạ ân cần thăm hỏi qua vô số lần như thế, chính mình khẳng định sẽ bị lập tức đem ra xử tử, để tránh khỏi chuyện sau này những cái lời dơ bẩn kia sẽ rơi vào tai càng

nhiều người hơn nữa. Nhưng mà thực tế lại hoàn toàn nằm ra ngoài sự

tưởng tượng của bọn họ, sau đó Hoàng đế Bệ hạ cũng không có ra lệnh xử

tử bọn họ.

Đại khái có lẽ là do nguyên nhân Hoàng đế Bệ hạ quá mức mệt mỏi rồi!

Những mảnh vải băng y tế nhiễm máu đỏ tươi giống hệt như là những sợi lông vũ của một đầu chim chóc màu đỏ rực nào đó vậy, không ngừng bay múa trên

không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống, ở bốn phía xung quanh thân thể

của Hứa Nhạc tản ra thành một khu vực rộng lớn. Có những tia máu thấm ra đã lâu rơi xuống, đọng lại thành những vệt đen xấu xí, cũng có những

tia máu tươi diễm lệ vừa mới toát ra… Đại đa số cũng đều là máu tươi mới cả, từ trên thân thể của hắn cùng với vô số những miệng vết thương to

to nhỏ nhỏ vô cùng dày đặc trên thân thể của hắn chảy xuôi ra, theo phần đùi chậm rãi rơi xuống mặt đất, nhìn qua khủng bố dị thường.

Hứa Nhạc cũng không có lâm vào hôn mê. Trên khuôn mặt bởi vì mất máu quá

nhiều mà trở nên trắng bệch dị thường kia, thủy chung cũng luôn lộ ra

một tia ý tứ hàm xúc tàn nhẫn cùng với mặc kệ không thèm để ý tới. Phần

đầu hắn có chút yếu ớt vô lực nằm rạp xuống dưới, còn hai mắt thì lại

vẫn như trước mạnh mẽ trừng lớn ra, hung hăng giương mắt nhìn chằm chằm

vào vị Hoàng đế Đế Quốc ở ngay trước mặt kia. Nhìn qua giống hệt như là

đang trợn trắng mắt khinh miệt nhìn ông ta vậy.

Tay phải của Hoài Phu Sa vẫn còn nắm chặt lấy cành táo gai, bên trong biểu tình lạnh lùng lại còn mang theo một tia cô đơn nhàn nhạt. Lồng ngực ẩn phía sau bộ áo bào kia không ngừng phập phồng. Liên tục quất mạnh một khoảng thời gian khá dài tựa hồ cũng đã tiêu hao không ít thể lực của vị Hoàng đế Bệ hạ

này. Ánh mắt của ông ta vẫn như cũ vô cùng thong dong, chỉ là bên trong

vẻ thong dong này lại mang theo một tia tình tự phức tạp vô cùng khó

hiểu.

Ông ta trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cái gã thanh niên

toàn thân đầy máu đang nằm ở trước mặt mình, lắng nghe câu mắng chửi thô tục cuối cùng rất nhỏ, khàn khàn đến mức khó có thể nghe thấy rõ ràng

được. Đột nhiên lúc này cặp mày ông ta khẽ nhíu lại một cái, thả lỏng

tay phải của mình ra.

Cành táo gai dính đầy máu tươi nhất thời

rớt thẳng xuống mặt đất, dừng lại ở bên trong vũng máu dưới đất, chấn

văng lên vài tia huyết hoa nhàn nhạt.

Hoài Phu Sa im lặng xoay

người bỏ đi, bước qua khỏi bức bình phong thêu hình hoa hướng dương

khổng lồ vàng óng ánh kia, quay trở về trên cái ngai vàng tôn quý mà có

chút u ám kia, khẽ phất nhẹ bộ trường bào trên người mình, bình thản

ngồi xuống, hướng về phía bức tường gạch cổ điển mà vô cùng rộng rãi kia ngẩn người, tựa hồ cũng có chút mệt mỏi.

Sau đó ông ta giơ tay

lên, mệt mỏi phất phất nhẹ mấy cái. Hai ngón tay thanh mảnh của ông ta

khẽ cắt ngang qua không khí một cái, quyết định sự sinh tử của Hứa Nhạc.

- Lúc còn ở trong biển dâu trên Cách Phản Tinh, anh đã gây cho ta ngạc

nhiên không ít. Chẳng qua là so sánh với lần đó, ngày hôm nay càng khiến cho tâ cảm thấy bội phục anh hơn rất nhiều.

Trong lúc huyền phù

trong cái thang máy tự động bên sườn của Hoàng cung, Hoài Thảo Thi nhìn

về phía Hứa Nhạc cả người tràn đầy máu tươi kia, sau khi trầm mặc một

lát mới mở miệng nói:

- Thật sự xin lỗi. Lúc trước taa đã từng

hứa với anh là sẽ cấp cho anh sự tôn nghiêm. Chuyện hôm nay thật sự là

có chút ngoài ý muốn. Chẳng qua ta có thể cam đoan với anh, sau này anh

sẽ được chết một cái nhanh chóng dứt khoát, tuyệt đối không phải là bị

hành hạ đến chết.

Hứa Nhạc đang nằm dài trên cái giường chữa bệnh đặc dụng kia, hơi có chút khó khăn mơ to cặp mắt sưng vù của mình ra,

muốn mở miệng nói chút gì đó, nhưng chung quy cũng chỉ có thể vô lực

phun ra vài tia máu tươi, cũng đành chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười một

chút mà thôi.

Hoài Thảo Thi từ trong tay của đám thuộc hạ tiếp

nhận một cái khăn tay, thay Hứa Nhạc đem đám máu tươi ở trên khóe môi

của hắn lau sạch đi.

Tiểu tổ quân y của Đế Quốc lúc này đã rất

nhanh chạy tới. Một liều thuốc trợ tim cực mạnh cùng với loại thuốc tê

ổn định toàn thân rất nhanh được châm vào trong thân thể của Hứa Nhạc.

Mùi vị của loại thuốc sát trùng cao cấp dùng trong y khoa nhất thời

trong khoảng thời gian cực ngắn đã một phen đem mùi hoa nồng đậm bên

trong toàn bộ gian Hoàng cung này che khuất lại cả.

Trải qua một

đoạn thời gian trị liệu lâu dài, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã có thể khôi

phục lại một chút tinh thần. Hắn dùng thanh âm có chút khàn khàn, hạ

giọng nói:

- Vừa rồi nhìn theo thủ thế của vị Hoàng đế kia của

các người, tôi hẳn nên phải lập tức bị xử tử rồi mới đúng. Vì cái gì lại còn muốn tiến hành trị liệu cho tôi chứ?

- Ta vừa rồi đã nói rồi, ta sẽ để cho anh chết đi một cách cực kỳ có tôn nghiêm.

Hoài Thảo Thi khẽ nhíu cặp mày lại một chút, trả lời:

- Cơn phẫn nộ của Bệ hạ ta căn bản không có khả năng ngăn cản. Nhưng mà

trước khi anh chết, tôi đảm bảo anh khẳng định sẽ được hưởng những đãi

ngộ tốt nhất mà một gã quân nhân nên được hưởng.

- Tôi cũng sẽ không nói lời cảm ơn đâu.

Cặp mắt của Hứa Nhạc sưng phù lên cũng chỉ còn lại như một cái khe mà thôi. Hắn từ trong cái khe kia cũng có thể nhìn thấy được khuôn mặt có chút

bình thản của Hoài Thảo Thi, đột nhiên nhớ tới một câu ngạn ngữ mang

theo ý nghĩa xấu của Liên Bang trước kia, thanh âm có chút khàn khàn

nói:

- Bởi vì tôi sẽ không hướng về phía những người muốn giết mình mà tỏ lời cảm tạ!

- Nếu như anh có cơ hội giết chết ta, anh sẽ làm như thế nào?

Hoài Thảo Thi đột nhiên nói.

- Đương nhiên là phải giết rồi!

Câu trả lời của Hứa Nhạc cũng vô cùng nghiêm túc. Có thể khẳng định chắc

chắn một điều, trong tương lai không xa sau này, vị Công chúa Điện hạ ở

trước mặt này không hề nghi ngờ chính là một gã địch nhân cường đại

nhất, đáng sợ nhất của toàn bộ Quân đội Liên Bang. Nếu như có cơ hội có

thể trước đó một phen đem hắn tiêu diệt khỏi dòng lịch sử này, bất cứ

một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang nào cũng đều sẽ không có chút do dự.

Cho dù nàng ta có là một nữ nhân còn rất trẻ đi chăng nữa cũng vậy mà

thôi.

Hoài Thảo Thi khẽ cười cười một chút. Có thể từ trng miệng

của gã quân nhân sĩ quan ưu tú nhất của địch quân chứng thực được năng

lực thật sự của chính mình, tâm tình của nàng ta hẳn cũng sẽ không quá

tệ.

- Trước khi anh chết đi, còn có lời gì muốn giao phó lại hay

không? Sau này khi Đế Quốc chúng ta chiếm lĩnh được Liên Bang, ta cũng

có thể đem những lời giao phó của anh nhắm lại cho đám người Liên Bang

bên kia.

Đế Quốc chiếm lĩnh Liên Bang à? Hứa Nhạc lúc này quả

thật đã suy yếu vô cùng, căn bản cũng không có tâm tư muốn cùng nàng ta

tiến hành tranh đấu võ mồm cái gì nữa. Hắn ta có chút khó khăn chớp chớp ánh mắt một chút, hỏi:

- Cái này xem như những lời di ngôn giao

phó lại à? Đế Quốc từ lúc này lại đối với tù binh Liên Bang cấp cho

những đãi ngộ tốt đến như vậy chứ?

- Đây xem như là cảm tạ anh đã mang về quyển nhật ký quân dụng của gã quân nhân sĩ quan kia.

Hoài Thảo Thi chậm rãi trả lời.

Lại một lần nữa phải giao phó di ngôn hay sao chứ? Hứa Nhạc nhớ tới năm đó ở trên đỉnh núi màu trắng trên tinh cầu 3320 ở tiền tuyến Liên Bang nói

lại những lời giao phó cho Bạch Ngọc Lan. Vết thương thê thảm trên mặt

hắn, nằm ngay bế bên miệng đột nhiên nhích lên, ánh mắt nhất thời toát

ra một tia cảm khái, thoáng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau

đó mới nhìn Hoài Thảo Thi, bình thản trầm mặc nói:

- Cũng không

có lời di ngôn nào cả. Tôi chỉ là muốn biết một chút về Phong Dư, cũng

chính là cái vị Nạp Tư Lý trong lời nói của đám người Đế Quốc các người

đó… rốt cuộc cùng với bên Đế Quốc này đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?

Thoáng ngừng lại một chút, hắn mới có chút chật vật nói:

- Ông ta chính là một trong những người thân thuộc nhất trong cuộc đời

của tôi. Bên phía Chính phủ Liên Bang nói ông ta là tên giặc phản quốc.

Cục Hiến Chương Liên Bang thì lại liệt ông ta vào danh sách tội phạm

truy nã cấp độ I. Nhưng mà tôi thật sự không tin.

Hứa Nhạc có chút thống khổ ho khan mấy tiếng, thở hào hển nói:

- Vị Hoàng đế Bệ hạ của các người tựa hồ rất hận hắn. Như vậy rất tốt, nó càng thêm khẳng định lòng tin của tôi rất nhiều. Chuyện tình này đối

với tôi mà nói, thật sự là vô cùng quan trọng.

Nghe được lời yêu

cầu cuối cùng trước khi chết của Hứa Nhạc, Hoài Thảo Thi cũng đồng dạng

là trầm mặc thật lâu. Mấy ngón tay đang chắp sau lưng nàng khẽ cử động

một chút, đem toàn bộ đám bác sĩ quân y cùng với đám hộ vệ có mặt ở nơi

này toàn bộ đuổi ra ngoài hết. Bên trong một góc Hoàng cung u tĩnh lúc

này cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi.

- Liên Bang nói rằng hắn là tội phạm phản quốc à?

Đôi môi của Hoài Thảo Thi chợt nở ra một tia mỉm cười tràn ngập vẻ trào phúng:

- Chuyện tình trên thế giới này thật sự là có chút kỳ diệu mà. Theo như

suy nghĩ của ta, hai anh em ruột đó, cái gã phụ thân kia của anh, cùng

với Lý Thất Phu, không hề nghi ngờ chính là một cặp phản đồ vô sỉ nhất

trong dòng lịch sử của Đế Quốc chúng ta.

Bị cành táo gai quất

xuống một cách điên cuồng, vô số máu tươi đã chảy xuống, khiến cho thân

thể của Hứa Nhạc thật sự vô cùng suy yếu, thính lực của hắn cũng có chút hư tổn. Hơn nữa một đám máu tươi từ thái dương chảy xuống, lọt vào

trong hai bên tai của hắn cũng đã dần dần ngưng đọng lại, khiến cho

thanh âm bên ngoài truyền vào càng thêm vẻ mơ hồ. Hắn có chút gian nan

khẽ nghiêng đầu sang, muốn nghe rõ ràng hơn những lời mà Hoài Thảo Thi

đang nói.

Phong Dư đại thúc cùng với Quân Thần Lý Thất Phu là hai gã phản đồ của Đế Quốc? Chẳng lẽ mà chính mình đã nghe lầm sao?