Mặt trời đỏ rực chiếu rọi chói chang trên không trung, biển rộng phẫn nộ kia mắt thấy đã không có khả năng trói buộc không cho mặt trời mọc lên
cao được, cũng đành chỉ có thể hậm hực một lần nữa trở lại bình tĩnh mà
thôi. Mặt biển một màu xanh lam biếc phẳng lặng phản chiếu hình ảnh mây
trắng bên trên bầu trời trên cao, biến thành một mảnh ôn nhu phập phồng
nhàn nhạt. Nhưng mà ngay sau đó, một màn hình ảnh điềm mỹ yên lặng này,
lại bị vô số những chiếc tàu chiến cắt ra thành một đống hình ảnh hỗn
loạn.
Những chiếc tàu chiến của Đội tuần tra duyên hải của cả ba
đại Châu liền kề nhau lúc này cũng đã toàn bộ tụ tập lại bên trên phiến
mặt biển này, cắt ngang một màn hình ảnh vốn dĩ xinh đẹp tĩnh lặng kia.
Đám binh lính võ trang hạng nặng lúc này đang đứng bên trên boong tàu,
cảnh giác mà phi thường khẩn trương lục soát khắp nơi bên trên mặt biển, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng khu động cò súng của khẩu súng ống hỏa lực cao trong tay mình.
Tất cả các loại dụng cụ dò xét đáy biển đủ
các loại hình thức trang bị trên các chiếc tàu chiến của Đội tuần tra
duyên hải bờ biển lúc này đã sớm toàn bộ mở hết công suất của mình. Ở
cao thật cao trên không trung, bên ngoài tầng khí quyển của phiến hải
vực này, đã có tổng cộng năm khỏa vệ tinh quân sự, căn bản không bỏ sót
bất cứ chỗ nào, thời thời khắc khắc cẩn thận theo dõi mỗi một thước
vuông trên mặt biển bên dưới, đồng thời còn cố gắng nắm bắt những địa
phương sâu hơn bên dưới nữa, ở những nơi xa hơn mà những chiếc tàu ngầm
đáy biển có khả năng lái xuống được.
Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của
công tác kiểm tra số liệu do cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương thực
hiện, bên phía Chính phủ Liên Bang đã hoàn toàn khống chế hoàn toàn
phiến hải dương rộng lớn đến mấy trăm km vuông này, cho dù có một đầu
rùa biển nào đó từ dưới đáy biển ló đầu lên tắm nắng mặt trời, cũng sẽ
lập tức bị phát hiện ra.
Nhưng mà thời gian cứ từng phút từng
giây một trôi qua, ngoại trừ những chiếc tàu chiến kéo lên được một mớ
rong biển trôi nổi ra, mặt biển vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, không
có bất cứ tình huống bất thường nào cả. Cái nhân vật mục tiêu mà toàn bộ Liên Bang cường lực tìm kiếm kia, căn bản phảng phất như là đã hoàn
toàn thật sự chìm sâu vào đáy biển rồi, biến thành một khối tảng đá xấu
xí nào đó nằm lẫn trong mới san hô xinh đẹp dưới đáy biển, cho dù là có
lạnh như băng chết đi, thì cũng không muốn nổi lên mặt biển.
Phần nước biển tại một khu vực màu xanh lam nào đó đột nhiên chợt quay cuồng lên một trận phi thường kịch liệt. Một vài chiếc thuyền cảnh vệ nhỏ gần đó nháy mắt phóng vọt lại đó, buông xuống cái cần gạt tự động, đem cái
gã vừa mới trồi lên trên mặt nước kéo thẳng lên boong tàu. Đám quan viên trên boong tàu cũng muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy biểu
tình của kẻ đó, lại căn bản không dám mở miệng hỏi.
Lúc còn ở
trong bìa rừng, sau khi trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt dưới tuyết, bộ quân trang trên người sớm đã bị những tia kình khí cắt nát thành
từng mảnh vụn bay đi hết, ở trên người Lý Phong hiện tại cũng chỉ còn
lại duy nhất một cái quần lót nhỏ. Bên trên thân hình trần trụi của hắn
tràn ngập nước biển, phản chiếu ánh nắng mặt trời phát ra quang mang
sáng lóa. Theo những bước chân của hắn, cỗ lực lượng mạnh mẽ khủng bố
súc tích bên trong cơ thể từ đầu đến giờ cũng chậm rãi thu hồi lại. Nước biển chảy xuôi từ mái tóc trên đầu chảy xuống, cả người là một mảnh ẩm
ướt tràn ngập nước biển, nhìn qua có vẻ phi thường chật vật.
Anh đến tột cùng là ẩn nấp ở nơi nào?
Cặp lông mày ướt đẫm của Lý Phong nhướng lên, lạnh lùng nhìn về phía mặt
biển một mảnh bằng phẳng tĩnh lặng, ánh mắt lợi hại sắc bén tựa hồ như
muốn trực tiếp nhìn xuyên thấu qua tầng nước biển dày đặc, dừng lại trên đáy biển ở chỗ sâu nhất bên dưới.
Dần dần, ánh mắt lợi hại kia
cũng dần dần trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Lý Phong cảm thấy phi thường
thất vọng cùng với một sự phẫn nộ chẳng biết lý do. Hắn thô bạo rống
giận lớn một tiếng, đấm một phát thật mạnh xuống chân, một phen đem cái
boong tài ngay bên dưới chân mình đập thành một cái động lớn đen ngòm.
o0o
Theo cánh đồng hoang vu rộng lớn kia chạy thẳng về hướng Đông sẽ nhìn thấy
được biển rộng. Mặt đất trải dài ở nơi này nhìn qua có vẻ đặc biệt kỳ
quái một cách thần kỳ. Từ phần bờ đá ngầm kia chạy xuôi xuống khoảng
chừng không tới hai km, qua khỏi khu vực đá ngầm mặt đất sẽ liền chìm
sâu xuống một cách phi thường kịch liệt, hình thành nên một cái rãnh
sâu, chiều sâu lên đến hơn hai ngàn thước, chia mặt đất thành ra hai
mảnh. Cái này chính là rãnh biển Nạp Á nổi tiếng của Hồ Lâm Châu.
Khi tiến hành định ra kế hoạch trốn chết lúc đầu, Hứa Nhạc đã không một
chút do dự mà lựa chọn phiến biển xanh này làm điểm trung chuyển để mà
tránh né Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang kia nhìn qua tựa hồ như là không gì không thể, không nơi nào không
nhìn thấy, ngay cả bên trong phiến không gian vũ trụ hạo hàn rộng lớn
kia cũng không có lưu lại quá nhiều những chỗ hỗng, thế nhưng mà đối với ở sâu bên dưới đáy phiến hải dương rộng lớn trên bề mặt các khỏa Tinh
cầu, thì lại vẫn như cũ không có quá nhiều biện pháp nhìn xuống được.
Tầng nước biển một màu xanh lam kia nhìn qua tựa hồ như ôn nhu, như trong
suốt, thế nhưng lại là sự khiêu chiến lớn nhất đối với trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại. Tất cả cả loại thuyền cùng với các loại dụng cụ theo dõi mới nhất, tiên tiến nhất, chỉ vừa mới tiến hành điều tra xâm
nhập sâu xuống bên trong lòng nước biển, liền rốt cuộc sẽ không nhận
được bất cứ sự phản hồi hiệu quả nào cả. Các loại vệ tinh quân dụng với
trình độ quan sát cực cao bên ngoài tầng khí quyển kia cũng đồng dạng
chính là như thế. Đổi lại lời khác mà nói, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương căn bản không thể nào hoàn toàn chiếu sáng được cái phiến biển xanh
này.
Bản thân Hứa Nhạc cũng không có khả năng lặn thật sâu xuống
dưới đáy chân chính của rãnh biển Nạp Á này. Ở những địa phương vượt quá độ sâu một ngàn tám trăm thước này, không cần phải nói đến nhiệt độ của môi trường xung quanh đã giảm xuống đến một con số khủng bố, mà vấn đề
quan trọng nhất chính là, dưới tình huống không có sợ hỗ trợ của các
loại trang thiết bị lặn sâu chuyên nghiệp, cho dù là người nào có thân
thể cường hãn đến đâu đi chăng nữa, cũng không có khả năng thừa nhận nổi áp lực nước dưới chiều sâu hơn một ngàn thước cả.
Vị trí hiện
tại của Hứa Nhạc chính là trên một cái bục nhô ra bên cạnh vách rãnh
biển, thuần một màu xanh lam dưới độ sâu ba trăm mười hai thước dưới đáy biển!
Ba trăm mười hai thước là loại khái niệm như thế nào?
Kỷ lục hiện tại của môn thể thao lặn nước chuyên nghiệp không phụ trọng
của Liên Bang chính là một trăm mười thước. Còn kỷ lục đối với loại lặn
nước chuyên nghiệp có phụ trọng là một trăm chín mươi chín thước. Cho dù là một gã vận động viên lặn nước ưu tú nhất của Liên Bang, sau khi tiến hành lặn nước tự do mang theo phụ trọng cực nặng, cũng chỉ là mang theo phụ trọng gia tốc đến vị trí cực hạn của mình, ngay sau đó liền phải
ném đi vật phụ trọng trên người, rất nhanh lao ngược trở lại trên mặt
nước. Cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất cứ người nào dám ở lại dưới
cái độ sâu kỷ lục kia mà dừng lại quá lâu cả.
Trong truyền
thuyết, đã từng có một vị vận động viên vô cùng ưu tú, đã cực kỳ dũng
cảm tiến hành lặn nước tự do không hạn chế bằng phụ trọng, cố gắng đột
phá cái giới hạn cao nhất kia. Đúng là sau khi hắn ta đột phá được kỷ
lục, vượt qua được độ sâu hai trăm thước dưới đáy biển, sau đó đã bị
loại áp lực khủng bố dưới đáy biển chấn cho tâm thần bị choáng váng, chỉ dừng lại trong nháy mắt, từ đó về sau đã trở thành một oan hồn bên dưới đáy biển xanh vĩnh viễn.
Mà lúc này Hứa Nhạc đang ngồi trên một
cái bậc thềm đá nhỏ nhô ra bên ngoài vách rãnh biển dưới độ sâu ba trăm
mười hai thước này, hắn nhắm mắt, hai tay ôm chặt đầu gối mà ngồi ở đó,
không biết đã ngồi trong khoảng thời gian bao nhiêu lâu rồi.
Làn
da bên ngoài sớm đã bị nước biển ngâm trong khoảng thời gian quá dài,
sớm đã biến thành một màu trắng bệch phi thường ảm đạm, sắp mất đi sự co dãn vốn có. Nhưng mà phần cơ thể, bắp thịt bên dưới làn da kia lại vẫn
như cũ phi thường co dãn, phảng phất như là có sinh mệnh bình thường
vậy, không ngừng co rút lại thả lỏng một cách cực kỳ có tiết tấu, chống
cự lại sự áp bách không chỗ nào không có sâu bên dưới đáy biển kia. Bộ
xương cốt so với người bình thường càng cứng rắn hơn không biết bao
nhiêu lần này, lại không có bất cứ cảm giác áp bách nào cả.
Bên
trong hai buồng phổi lúc này đã được lấp đầy nước biển, cũng không có
bất cứ một tia không khí nào, ngoại trừ việc giúp cho cơ thể cân bằng
được áp lực trong lẫn ngoài thân thể, lại còn giúp cho hơi thở phát ra
từ hai lỗ mũi của hắn cũng không có bất cứ một tia bọt khí nào cả. Hứa
Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn lên trên đỉnh đầu của mình. Ánh mắt của hắn nhìn xuyên thấu lên trên tầng nước biển thuần một màu xanh lam sẫm, linh mẫn bắt giữ tất cả mọi ánh sáng truyền xuống từ nơi đó, nhìn chằm chằm về phía mặt biển xa xôi đã sắp biến thành một cái động khẩu lớn trên kia.
Lúc trước Lý Cuồng Nhân cũng đã từng lặn xuống đúng vị trí này, nhưng mà khi còn cách nơi Hứa Nhạc ngồi
khoảng chừng một trăm thước thì đã quay trở lên rồi, căn bản không có
khả năng phát hiện ra hắn đang ngồi ngay chỗ sâu hơn bên dưới này. Cho
dù có mơ hồ nhìn thấy, thì Lý Cuồng Nhân đại khái cũng chỉ cho rằng đó
là mọt mảnh hải tảo nào đó ngắn ngủi nhỏ bé, ở sâu bên dưới mặt biển
quật cường sinh tồn mà thôi. Dù sao cũng chẳng có ai có thể tưởng tượng
ra được, có người không ngờ lại có thể chui xuống dưới chỗ sâu trong đáy biển như thế này mà ngây người một thời gian dài như vậy.
Cho dù hắn cũng không cần cố tình khống chế, nhưng mà cái cỗ lực lượng nóng
rực kia vẫn như cũ hóa thành vô số những mảnh nhỏ, ở bên trong cơ thể
của Hứa Nhạc không ngừng chạy loạn, bù đắp lại những tổn hại mà cơ thể
hắn đang phải chịu, đồng thời cũng cung cấp cho một lượng dưỡng khí cần
thiết cho nhu cầu sinh tồn của cơ thể.
Lúc trước khi ở trên chiếc phi thuyền vũ trụ Hoàng gia Hồng Sắc Tường Vi của Đế Quốc, Hứa Nhạc đã
bị đám chuyên gia của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc dùng thủy hình mà
bức cung, khi đó hắn đã có thể kiên trì dưới đáy nước so với người bình
thường càng lâu hơn rất nhiều rồi. Về sau khi ở trên giường bệnh tại
bệnh viện của Đế Quốc phá tan trói buộc mà sống lại, những luồng kinh
mạch bên trong cơ thể bởi vì vỡ tan, ngược lại đã thành công đột phát.
Kể từ sau khi lẩn trốn chui vào trong cái hồ nước giữa cánh rừng phong
kia, hắn đã phát hiện ra chính mình có thể tự do bơi lội sinh tồn giống
hệt như là một con cá bình thường vậy.
Đây là một loại cảnh giới
phi thường kỳ quái của cơ thể con người. Bản thân Hứa Nhạc mặc dù đã đạt đến cái cảnh giới này nhưng mãi cũng không có cách nào thấu hiểu được,
đến tột cùng là chính mình thông qua làn da, lá phổi mà ép những luồng
dưỡng khí trong nước hồ cùng với nước biển, hay là cái cỗ chân khí phi
thường thần kỳ trong cơ thể của hắn kia, đã trực tiếp biến thành những
luồng dưỡng khí khiến cho thân thể có khả năng tiếp nhận?
Chẳng
qua mấy cái này quả thật cũng không quan trọng cho lắm. Hắn chỉ là cần
biết chính mình có thể ở trong biển rộng sinh tồn một khoảng thời gian
thật dài, mà bên phía Chính phủ Liên Bang lại không biết chuyện này, như vậy cũng đã đủ rồi.
Đúng chính là bởi vì căn cứ vào cái loại
năng lực thần kỳ này, cho nên hắn mới lựa chọn rãnh biển Nạp Á làm nơi
lẩn trốn, hoặc là nói phiến biển xanh này đã lựa chọn chấp nhận hỗ trợ
hắn. Chính là bởi vì vậy, cho nên hắn đã trở thành cái tên gia hỏa đầu
tiên trong lịch sử có thể thành công trốn thoát khỏi nhà giam quân sự
Khuynh Thành.
o0o
Trên bãi biển của một địa phương hẻo
lánh nào đó, đột nhiên rơi xuống vô số những giọt thủy châu tí ta tí
tách liên hồi. Trên bờ cát vốn dĩ nhẵn nhụi mềm mại giờ phút này bị
những giọt nước mưa rơi xuống tạo thành một đám lỗ hổng lởm chởm như bề
mặt của một Tinh cầu hoang vu nào đó vậy. Những hàng cây dừa dọc bãi
biển hồn nhiên không hề cảm giác thấy sự giá lạnh của băng tuyết đang
theo từng luồng gió phương Bắc thổi nhanh đến, mà mãi vẫn luôn kiêu ngạo đứng thẳng người trong gió to. Bên trong một hồi mưa gió đầu trời như
thế, đột nhiên có một người từ dưới biển nhô lên, bước chân lên trên bờ
cát vừa bị nước mưa giã loạn.
Cái thân ảnh kia lúc này đã phi
thường mệt mỏi, trực tiếp đội mưa đội gió mà đi lên trên bờ cát. Làn da
bị ngâm nước quá lâu khiến cho biến thành trắng bệch. Hai bàn chân dẫm
lên trên bờ cát mềm mại trắng tinh, lại tựa như là đang dẫm lên trên một đống mảnh vụn kim loại sắc bén bị đốt đỏ rực lên vậy, đau đớn không
cách nào chịu nổi.
Có lẽ là bởi vì quá đau đớn, cũng có lẽ là bởi vì vừa mới hoàn thành một hành động vĩ đại, vượt một quãng đường gần
hai vạn dặm ngay bên dưới đáy biển, cho nên đã biến thành quá mức suy
yếu cùng với mỏi mệt, cho nên cái thân ảnh vừa mới từ dưới biển đi lên
bờ cát kia rõ ràng không thể nào khống chế nổi thân thể chính mình, cho
nên bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Mãi cho đến khi cái thân ảnh đó đi vào
bên trong cánh rừng dừa gần sát bờ biển kia, thì động tác của người đó
mới trở nên phối hợp hơn một chút.
Mở bản đồ bên trong cái vòng
tay kim loại, Hứa Nhạc khẽ nheo một chút cặp mắt ti hí của chính mình,
cẩn thận xem xét khoảng chừng vài phút, xác nhận chính mình không có
vượt quá khỏi lộ tuyến đã định sẵn trong kế hoạch, cái phiến rừng rậm
này vẫn chưa được hoàn toàn khám phá, thuộc về khu vực có mật độ Quang
huy Đệ Nhất Hiến Chương thấp nhất trong Liên Bang!
Bằng vào tinh
thần mạnh mẽ đánh mãi không chết cùng với cỗ lực lượng thần kỳ bên trong phần ngực bụng chính mình, Hứa Nhạc cường hãn mạnh mẽ cố gắng cử động
hai chân mình, không để ý đến cơn đau dưới chân hay là mưa to gió lớn
trên đầu, hướng về phía cánh rừng rậm đằng kia mà phóng vọt đi.
Ngay khi chạy vào bên trong cánh rừng rậm, một mảnh xanh biết tràn ngập sinh cơ dạt dào đập thẳng vào mắt hắn, đồng thời còn có cả một bức tường vây điện tử xa ngút tầm mắt nữa.
Pháp luật Hiến Chương của Liên Bang quy định những điều luật bao phủ toàn bộ Tinh cầu, trải rộng khắp cả
biển cả, mở ra toàn bộ vũ trụ, nhưng mà bất luận là thời kỳ Hoàng triều
trước đây, hay là nền Cộng Hòa cùng với thời đại Liên Bang về sau này,
cả Hoàng đế Bệ hạ cùng với Nghị Viện các thời kỳ cũng đã từng bãi bỏ
không ít cả điều luật cũ bên trong Pháp luật Hiến Chương, chế định ra
không ít những điều luật mới. Có thể ngay từ thời điểm sau khi kết thúc
Đại hạo kiếp, kiên trì ổn định mãi cho đến bây giờ, ngoại trừ Đệ Nhất
Hiến Chương tuyệt đối không thể lay động ra, thì cũng chỉ còn có điều
luật bảo hộ quyền tự do cá nhân cùng với đạo luật Bảo hộ Động vật Hoang
dã mà thôi.
Các bức tường vây điện tử được xây dựng trải rộng
khắp các Đại khu bên trong Liên Bang này, đã hoàn toàn đem nền xã hội
nhân loại cùng với khu bảo hộ nghiêm khắc các động vận hoang dã hoàn
toàn ngăn cách lại với nhau. Khu vực bảo hộ động vật hoang dã này có
diện tích lớn cực kỳ kinh người, gần như lớn hơn cả khu vực sinh hoạt
của xã hội nhân loại, cho nên cũng cần có những bức tường vây điện tử
dài cực kỳ kinh người. Có một vài vị chuyên gia đã tiến hành tính toán,
nếu như một phen đem những bức tường vây điện tử của cả ba Đại khu trong Liên Bang tập hợp lại, liền có thể một phen xây dựng nên một con đường
nối liền giữa Tinh cầu S1 cùng với khu căn cứ quân sự trên Tân Nguyệt
cao cao trên bầu trời. Về phần những cái bức tường vây điện tử đã hao
phí một lượng tài nguyên phi thường khủng bố này, đã từng chỗ đỡ qua
thời gian cả hai lần chiến tranh vũ trụ đại quy mô của Liên Bang rồi!
Những cái bức tường vây khủng bố này luôn luôn khiến cho những kẻ mà theo bản năng vô cùng yêu chuộng thịt tươi sống cảm thấy phi thường thống khổ
cùng với phẫn nộ. Bọn họ chỉ có thể nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng
về phía đám động vật hoang dã ở bên kia bức tường nhởn nhơ sinh hoạt
những ngày tháng tiêu diêu khoái hoạt của chính mình. Có đôi khi bọn họ
nhịn không được lại nghĩ rằng, đến tột cùng là đám nhân loại ở bên này
bức tường vây đang quan sát chút nó, hay là chúng nó đang khinh miệt
cùng với thương hại nhìn một đám người đang bị giam giữ trong những bức
tường vây mà quan sát bọn chúng?
Những bức tường vây điện tử này
đã khiến cho giá thịt tươi sống bán trong các khu chợ đêm tại các Châu,
Đại khu trong Liên Bang tăng giá lên không biết bao nhiêu lần. Mớ thịt
tươi sống kia cũng không phải là xuất phát từ đám động vật hoang dã bên
này, mà là từ đám các con cháu nhà giàu trong Liên Bang, có đủ năng lực
không thèm để ý đến sự quản chế của Cục HTD, ở bên trong trang viên của
chính mình thuần dưỡng một vài động vật, sau đó khi chán không muốn nuôi nữa thì đem xẻ thịt bán đi cho đám chợ đêm với giá trên trời. Nhưng mà
trong toàn bộ Liên Bang này căn bản không có bao nhiêu người dám can đảm leo ra cái bức tường vây không tính là quá cao này mà tiến hành săn bắn động vật hoang dã, chính là bởi vì Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lúc
nào cũng đang lạnh lùng chăm chú quan sát hết thảy mọi hành vi cố gắng
vượt rào…
Bản thân Hứa Nhạc cũng là một kẻ ngoại lệ. Thời điểm
khi mà hắn còn rất nhỏ, thì cũng đã từng dưới sự chỉ điểm, hoặc nói là
mạnh mẽ cưỡng bức của Phong Dư, phi thường đáng thương, thường xuyên ở
bên cạnh những khu hầm mỏ mà vượt qua bức tường vây kia, săn thịt trâu
rừng rồi. Hiện tại lúc này đang trong quá trình trốn chết, tuy rằng bên
người hắn cũng không có cái dụng cụ phát ra ánh sáng màu lam nhạt kia,
nhưng mà muốn leo qua khỏi bức tường vây kia thì cũng không phải là việc gì khó cả.
Hai bàn chân trần trắng bệch mạnh mẽ dẫm lên trên
tầng cỏ xanh mềm mại mượt mà, phảng phất như là có thể cảm thấy được sự
kháng nghị đầy phẫn uất của đám cây cỏ bên dưới, còn có những đợt hơi
thở sinh mệnh tươi mát dạt dào từng đợt từng đợt nhè nhẹ thổi tới nữa.
Hứa Nhạc ở trên cánh đồng thảo nguyên màu xanh rộng lớn này, chậm rãi
bước đi, trên mặt hiện ra một nụ cười chân chính phi thường sung sướng.
Tới thời điểm gần hoàng hôn, khi ánh mặt trời ở đường chân trời xa xa chậm
rãi hạ màn, Hứa Nhạc mới cùng với một đần trâu rừng phi thường cường
trán gặp nhau. Một màn hình ảnh giống như phi thường quen thuộc này,
khiến cho hắn nhịn không được khẽ nheo lại cặp mắt ti hí của chính mình.
Gã trâu rừng đực đầu đàn này cũng không hề ngoại lệ, chính là một đầu trâu đực cực kỳ háo sắc đồng thời cũng phi thường hung tàn. Nó trợn tròn cặp mắt trâu đỏ rực kinh ngạc đánh giá cái gã nhân loại lạ lẫm vừa mới xâm
nhập vào lãnh thổ của nó. Một lát sau, nó liền không một chút ngoại lệ,
cực kỳ phẫn nộ phụt ra một luồng hơi thở trắng dã từ hai lỗ mũi, chân
trước bắt đầu không ngừng cào cào xuống mặt đất, chuẩn bị lao tới xung
phong!
Bản thân đầu trâu rừng đực đầu đàn đã trải qua hơn nửa đời người trong những cuộc chiến đấu phi thường kịch liệt với đám báo gấm
cùng với sư tử ra, ngoại trừ một đám chim kền kề tàn nhẫn tham lam lại
cực kỳ nhát gan ra, cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ một tên gia hỏa nào
dùng hai chân để chống đỡ toàn bộ thân thể của mình cả. Nó theo bản năng liền cảm thấy một sự nguy hiểm nào đó, nhưng lại không biết được cái sự nguy hiểm này chính là nhằm vào thịt của chính mình, hay là nhằm vào
đám vợ trâu của mình đây?