Gian Khách

Quyển 4 - Chương 204: Ai là kẻ kế tiếp

Ở trên con đường ray dày dằng dặc không ngừng phóng chạy cực nhanh,

những luồng gió thu ban đêm lạnh lẽo gào thét đập thẳng mặt mà đến. Đoàn tàu cao tốc phía trước mặc dù đã giảm bớt tốc độ rồi, nhưng mà những

luồng không khí xoáy mạnh do những cái thùng xe tốc độ cao gây ra, lại

khiến cho những luồng gió đêm càng thêm thổi quét cuồng bạo bừa bãi khó

có thể nắm bắt được.

Phốc một tiếng vang lên, Hứa Nhạc dùng cánh

tay không có bị thương kia của chính mình cường hãn mà chụp lấy một cái

mấu nhô ra phía sau cái toa cuối cùng của đoàn tàu. Những luồng nhiệt

lượng trong cơ thể giống hệt như một khỏa hằng tinh nổ mạnh vậy, ầm ầm

lan tỏa ra bốn phía xung quanh. Trong nháy mắt hắn liền bám chặt thân

thể leo lên, ở trong những luồng kình phong rít gào mà điều chỉnh lại

dáng người một chút, cực kỳ nặng nề mà hướng về phía đỉnh chóp của cái

toa xe rơi xuống, lại cực kỳ xảo diệu mượn dùng những luồng gió to trên

đỉnh toa xe để mà làm chậm lại tốc độ văng tới phía trước của chính

mình. Phần đầu của hắn va vào trên đỉnh toa xe phát ra một tiếng vang

cực nhỏ.

Từ trong ba lô lấy ra một sợi dây dù quân dụng chuyên

dùng, xỏ xuyên qua hai thanh chắn hợp kim cứng rắn cố định dọc theo hai

bên mép của nóc toa tàu hỏa cao tốc chuyên dùng để bảo dưỡng, sau đó

quay ngược trở lại buộc chặt lên trên lưng của chính mình. Quá trình đó

lặp đi lặp lại khoảng ba lượt, thì phần thân thể luôn luôn bị những chấn động cùng với những luồng gió thổi mạnh mà có nguy cơ bất cứ lúc nào

rơi ra khỏi phần đỉnh toa xe bóng loáng kia đã được cố định chặt chẽ lại một chỗ.

Những sợi dây thần kinh đang căng thẳng của Hứa Nhạc

chợt trở nên thả lỏng hơn rất nhiều. Toàn thân hắn thả lỏng nằm thẳng

trên nóc toa tàu, từ trong buồng phổi đã khô khốc của chính mình thở ra

một luồng khí trắng nhàn nhạt sảng khoái. Luồng khí trắng này rất nhanh

đã bị những luồng gió đêm cuồng bạo từ phía trước thổi quét đến thổi cho biến mất không còn tung tích.

Nếu như thân thể hắn vẫn còn ở

trong trạng thái hoàn mỹ đỉnh phong, vậy thì hoàn thành một lần động tác nhảy lên nóc tàu, cùng với cố định thân thể mình lên trên đoàn tàu như

thế này, đối với Hứa Nhạc mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng mà hiện tại trên người hắn đang có thương thế rất nặng, nhất là

sau khi mất đi một lượng lớn máu tươi vẫn chưa có bất cứ thứ gì để bổ

sung lại, bất luận là về mặt tinh thần hay là về mặt thể lực cũng đều

giảm xuống đến mức tận cùng.

Cũng may hiện tại đã nằm yên trên

này, hơn nữa cưỡi tàu hỏa cao tốc rời khỏi Đặc khu Thủ Đô, bản thân hắn

đang bị thương nặng đã làm ra những động tác hoàn toàn vượt ra ngoài sự

tính toán ăn khớp cùng với sự phỏng đoán theo trực giác của Tổng thống

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với tất cả các cơ cấu cường lực khác bên trong Chính phủ Liên Bang rồi. Ở trong cái buổi tối mùa thu lạnh lẽo này, hắn trầm mặc mà bình tĩnh nằm bên trên đỉnh của một toa trên đoàn tàu hỏa

cao tốc gào thét trong gió lạnh, chấp nhận sự tra tấn của thương thế

cùng với gió cắt da cắt thịt, rời khỏi Đặc khu Thủ Đô, chạy đến Cảng Đô, thành phố lớn nhất trong Liên Bang mà chạy đi.

Cái Hiệp hội Ba

Nhất thường xuyên nhóm họp tại quán rượu nhỏ bên cạnh phố kia hiện tại

đã biến thành một tổ chức phi thường cường đại. Thi Thanh Hải ở trong

Tòa nhà Nghị Viện đã nổ súng giết chết Phó Tổng thống Liên Bang Bái Luân tiên sinh cùng với Nghị viên Mai Tư, Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm bị Hứa Nhạc

bắn một phát súng cuối cùng tiễn đưa thì vốn cũng không phải là thành

viên của Hiệp hội Ba Nhất. Một nhân vật quan trọng khác bên trong Hiệp

hội chính là Tướng quân Bắt Trữ, hiện tại đang an dưỡng tại Quân đoàn

Cảnh vệ Cảng Đô.

Hứa Nhạc cưỡi tàu hỏa cao tốc chạy đến Cảng Đô, chính là muốn chạy đi giết người!

o0o

Xa xa phía trước chính là một phiến đại đô thị phảng phất giống như là một đầu cự thú dị dạng đang trong giấc ngủ chậm rãi tỉnh lại. Đó chính là

Cảng Đô, thành phố lớn nhất, phồn hoa nhất trong toàn bộ Liên Bang này.

Lúc này Hứa Nhạc đang đứng bên cạnh một con đường quốc lộ cao tốc sang

quý, nhìn về phía phiến đô thị nằm mãi tận cuối con đường quốc lộ.

Cảm nhận được dưới đế giày truyền đến cảm giác có chút nóng bỏng, Hứa Nhạc

không khỏi lắc đầu cười khổ. Quả nhiên không hỗ là địa phương xa hoa

nhất trong toàn bộ Thủ Đô Tinh Quyển. Lúc này trời chỉ vừa mới vào thu,

thế nhưng ban ngành quản lý Giao thông Công cộng không ngờ lại đã bắt

đầu khởi động thiết bị gia tăng nhiệt độ bố trí ngay bên dưới tầng xi

măng cao cấp chuyên dùng để chống tuyết đọng rồi, đúng là căn bản không

cần quan tâm đến sự tiêu hao xa xỉ của điện năng trong thời buổi năng

lượng tinh quặng mỏ đang khan hiếm như thế này.

Đối với cái phiến đô thị so với Đặc khu Thủ Đô còn xa xỉ hơn rất nhiều này, bản thân Hứa

Nhạc cũng không quá mức xa lạ gì. Năm đó lúc còn ở trong Bộ Công Trình

Công ty Cơ khí Quả Xác nghiên cứu chế tạo con Robot MX, mỗi cuối tuần

hắn đều cưỡi trên tàu hỏa cao tốc Cao Thiết từ Đặc khu Thủ Đô chạy đến

Cảng Đô làm việc. Con đường này hắn đã đi ngang qua không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng cũng thật sự kỳ diệu khó hiểu chính là mãi vẫn luôn

không tìm ra được chút cảm giác quen thuộc thân cận nào cả.

Ở một địa phương cách nhà ga Cảng Đô khoảng chừng hơn một trăm km, Hứa Nhạc

thừa dịp đoàn tàu hỏa cao tốc Cao Thiết giảm bớt tốc độ lại khi đi ngang qua một điểm chuyển tiếp đường tàu, đã mạnh mẽ nhảy xuống dưới. Cũng

không phải là hắn không muốn nghĩ học cái loại phương thức rời tàu kiêu

ngạo cường hãn như Lâm Bán Sơn cùng với Trương Tiểu Hoa năm xưa, chính

là khởi động hệ thống phanh khẩn cấp lại. Chỉ có điều làm như vậy có vẻ

như là sẽ gây ra động thái khá lớn, hành vi hơi chút bừa bãi. Hắn tới

đây chính là vì muốn giết người, tự nhiên cần phải gây ra càng ít những

động tác thu hút sự chú ý của người khác thì càng tốt.

Đứng ở bên cạnh con đường quốc lộ cao tốc, Hứa Nhạc vươn tay phải ra trước, bày ra thủ thế xin được đi nhờ xe.

Bởi vì nguyên nhân hiện tại vẫn còn là sáng sớm, cho nên mất hơn mười lăm

phút đồng hồ sau đó mới có một cô nàng nữ tài xế tâm tính thiện lương

dừng lại bên cạnh hắn. Trong cuộc nói chuyện phiếm trên chuyến đi nhờ xe kế tiếp sau đó, vị nữ tài xế thiện lương độ tuổi đã hơn bốn mươi kia đã sang sảng thừa nhận, bản thân mình thuần túy là bởi vì nhìn thấy nụ

cười rạng rỡ chân thành động lòng người của Hứa Nhạc lộ ra khỏi bóng râm của vành nón thể thao, cho nên mới không đành lòng bỏ mặt, mới giẫm lên chân hạ phanh dừng lại.

o0o

Khoảng bốn tiếng đồng hồ sau

đó, một gã nam nhân tuổi trẻ, trên người mặc một kiện áo khoác thể thao

liền mũ, lưng đeo một cái ba lô nặng trịch, bộ dáng giống hệt như một du khách tự túc, đi ra khỏi hoa viên của trung tâm an dưỡng trực thuộc

Quân đoàn Cảnh vệ Cảng Đô. Bởi vì cái vành nón trên đầu gã nam nhân kia

kéo khá sâu, cho nên không ai chú ý đến sắc mặt của hắn hiện tại đã tái

nhợt một mảnh, cực kỳ không bình thường.

Ở một cửa hàng tạp hóa

chuyên phục vụ cho quân nhân nằm ngay đối diện với trung tâm an dưỡng,

mua một chiếc điện thoại di động không quá mức tiện nghi cũng không quá

đắt tiền, gã thanh niên nam nhân trẻ tuổi này rất nhanh mà không hấp dẫn sự chú ý của người khác chuyển nhập vào một con đường tắt nhỏ ngay bên

cạnh cửa hàng tạp hóa. Không biết vì nguyên nhân gì, chân tay của hắn

khi di chuyển lại run rẩy đặc biệt lợi hại.

Phía cuối cái ngõ tắt nhỏ kia lại có thêm một cái ngõ tắt nhỏ khác nữa. Bầu không khí có chút không được sạch sẽ ở dưới ánh dương quang chính ngọ có vẻ đặc biệt

không thích hợp để hít thở. Hứa Nhạc ngược lại càng thở dốc dồn dập một

trận, hướng về phía góc khuất trong con ngõ tắt nhỏ kia mà đi tới. Hắn

tìm kiếm được một cái nắp dẫn vào hệ thống đường ống dẫn nước ngầm gần

nhất mà chạy lại.

Hiện tại Hứa Nhạc đã không có khả năng khống

chế tiếp được những miệng vết thương đã một lần nữa vỡ văng tung tóe ra. Rất nhiều máu loãng đang rất nhanh chảy xuôi theo cánh tay, từ trong

tay áo không ngừng nhỏ giọt xuống dưới.

Hai chân của Hứa Nhạc lúc này đồng dạng cũng là như thế. Không biết đã có bao nhiêu vết thương

trong cơ thể đã mất đi sự khống chế giảm bớt của hắn mà bắt đầu không

ngừng đổ máu. Mỗi một bước chân hướng về phía chỗ góc khuất bên trong

con ngõ nhỏ kia đều đã để lại bên trên mặt đất những cái dấu chân bằng

máu tươi phi thường rõ ràng.

Mãi cho đến khi thân ảnh của hắn

hoàn toàn biến mất bên trong góc khuất xong, những giọt máu tươi tí tách cũng biến mất ngay bên cạnh một cái nắp thông đến đường ống dẫn nước

ngầm đang chậm rãi chuyển động, thì trong trung tâm an dưỡng thuộc Quân

đoàn Cảnh vệ Cảng Đô ở phía xa xa đằng kia mới chợt vang lên vô số những thanh âm cảnh báo vô cùng bén nhọn, pha lẫn với những tiếng kêu thét

phi thường thê thảm hoảng sợ của những nữ nhân nào đó.

o0o

Trên lầu hai của tòa kiến trúc chiếm cứ phần phong cảnh tốt nhất bên trong

trung tâm an dưỡng, nơi phần ban công có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cả

một phần lớn hoa viên diễm lệ vô cùng nằm ngay bên dưới. Ở trong khu vực đô thị Cảng Đô mà thực lực kinh tế cùng với bầu không khí ô nhiễm đồng

thời nổi tiếng có một không hai khắp cả toàn bộ Liên Bang này, thì cái

phiến hoa viên chiếm diện tích cực lớn này không hề nghi ngờ gì chính là đại biểu cho sự xa hoa cùng với một quyền lực to lớn tuyệt đối.

Tướng quân Bắt Trữ, vừa mới bàn giao lại chức vị Phó Tổng Tư lệnh Quân khu

II, chuẩn bị tiếp nhận những mệnh lệnh chức vụ quan trọng hơn từ Tổng

thống tiên sinh, hiện tại đang trong lúc chờ đợi tại khu an dưỡng Cảng

Đô này, chính là thích nhất việc ngắm nhìn phiến hoa viên sang quý kia.

Tướng quân Bắt Trữ đã nhập ngũ nhiều năm rồi, sớm đã không còn là cái gã sinh viên quân nhân sĩ quan trí tuệ yếu nhược, vừa mới tốt nghiệp tại Học

viện Quân sự I, gia nhập vào Hiệp hội Ba Nhất năm đó nữa. Ánh dương

quang chính ngọ mãnh liệt chưa bao giờ có thể quấy rầy ông ta ở trên ghế bố nằm đặt tại ban công lầu hai mà thưởng thức sự lịch sự tao nhã của

phiến hoa viên bên dưới cả. Ngược lại ông ta còn cảm thấy cảnh vật hoa

viên diễm lệ xinh đẹp như thế, rất cần những ánh dương quang diễm lệ

chiếu rọi xuống, nhằm để tô điểm đến tận cùng sự sáng rọi của chính nó.

Cũng giống hệt như bản thân chính mình, cần phải có được sự chiếu rọi

của ánh hào quang phát ra từ Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với

Chủ tịch Lý Tại Đạo, chắc chắn nhân sinh sau này của chính mình sẽ nở rộ ra ánh sáng chói lọi sáng ngời chói mắt đến cực hạn.

Giữa trưa

ngày hôm nay, cô nàng nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp mà ôn nhu, thần tình mỉm cười nhàn nhạt bước vào phòng, chuẩn bị một phen đem bữa trưa với

những món ăn tinh xảo cùng với loại rượu đỏ sang quý đắt tiền nhất đi

đến ban công cho Tướng quân Bắt Trữ, lại phát hiện ra Tướng quân đang

phi thường hiếm có đang chìm vào giấc ngủ.

Dưới ánh dương quang

chiếu rọi cùng với phong cảnh hoa viên đầy diễm lệ trước mặt, Tướng quân Bắt Trữ phảng phất giống như là đang ngủ say vậy. Thế nhưng hai mắt của ông ta lại đang mở trừng lên vô cùng lớn, trong đồng tử toát ra sự phẫn nộ cùng với khiếp sợ vô cùng. Trên cổ họng của ông ta lúc này đã bị

thanh dao găm sắc bén lưu lại một cái lỗ máu thanh tú, đã một phen đem

toàn bộ sinh mệnh của ông ta hoàn toàn hủy diệt đi không còn lưu lại

chút nào nữa. Kiếp nhân sinh của ông ta đã chấm dứt đi ngay trước thời

khắc chuẩn bị nở rộ sáng rọi diễm lệ chói mắt nhất…

o0o

Bên trong hệ thống đường dẫn nước ngầm của Cảng Đô, lúc này không khí tràn

ngập những hương vị ngay ngáy gay mũi so với hệ thống đường dẫn nước

ngầm của Đặc khu Thủ Đô càng khó chịu hơn rất nhiều. Hứa Nhạc đang trầm

mặc thong thả di chuyển bên trong bóng tối, lại tựa hồ như không hề ngửi thấy hoặc là không hề cảm giác thấy những cái này. Khi đi ngang qua một địa điểm nào đó mà sóng điện thoại khá tốt hơn những nơi khác, hắn cầm

lấy điện thoại di động vừa mới mua, lại bấm một dãy số điện thoại của

một cô bé con nào đó tại Đặc khu Thủ Đô xa xôi.

Cơ hồ chỉ trong

khoảnh khắc tiếng chuông điện thoại đầu tiên vừa chấm dứt, bên kia đầu

dây điện thoại đã liền xuất hiện thanh âm hùng hậu mà tràn ngập mị lực

của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh.

Mãi cho đến thời khắc này

rồi, Hứa Nhạc vẫn như cũ luôn cho rằng cái thanh âm của vị trung niên

nhân này quả thật là có một loại hương vị khiến kẻ khác phải tín phục từ tận đáy lòng. Trong lòng hắn mang theo tràn ngập cảm xúc phức tạp,

thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới hạ thấp giọng, nói:

- Phó

Tổng thống Bái Luân đã chết, Nghị viên Mai Tư đã chết, Thượng tá Lai

Khắc đã chết, Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm đã chết, mà ngay vừa rồi, Tướng quân Bắt Trữ cũng đã chết…

- Tổng thống tiên sinh… ai sẽ là người kế tiếp đây?