Gian Khách

Quyển 4 - Chương 144: Bắt đầu sắp xếp (1)

Thời điểm khi mà Hứa Nhạc chậm rãi bước ra khỏi con đường thông đạo vận

chuyển ngầm bên dưới lòng đất, được Doanh Đoàn trưởng Hách Lôi của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 17 cùng với đám đội viên của Tiểu đội 7 vây

lấy, tiếp nhận cái ba lô quân dụng nặng nề trên lưng hắn xuống, ở một

địa phương xa xôi nào đó ở bên kia đầu vũ trụ, bên trong ba đầu Chiến

hạm quân dụng thuộc Hạm đội Liên Bang đến từ một khu căn cứ quân sự hẻo

lánh nào đó, hệ thống đa động cơ đã vì một lý do thần bí nào đó mà yên

lặng ngừng hoạt đột không biết bao nhiêu ngày qua, rốt cuộc đã cùng với

một thanh âm vù vù trầm thấp nào đó mà khởi động trở lại.

Trong

mấy ngày tĩnh lặng trầm mặc kia chậm rãi trôi qua, ba đầu Phi thuyền

Chiến hạm Liên Bang chấp hành cái nhiệm vụ quân sự tuyệt mật kia, đã

hoàn toàn mất đi hết thảy mọi hệ thống động lực của chính mình, cũng chỉ có thể nương dựa vào hệ thống duy trì sinh thái quan trọng nhất cũng là thứ duy nhất còn hoạt động kia, để mà duy trì sự hoạt động của các quân nhân sĩ quan, nhân viên chiến đấu bên trong Hạm đội. Ba đầu Phi thuyền

Chiến hạm trang bị đầy những hệ thống hỏa lực cực mạnh lúc này giống hệt như là ba đầu rác rưỡi sắt thép vô cùng to lớn, bất lực huyền phù bên

trong không gian vũ trụ, căn bản không thể nào di động được, cũng không

có biện pháp nào đem tình huống bi ai của chính mình thông báo lại cho

giai cấp thượng tầng trong Quân đội Liên Bang được.

Ngay khi đầu

Chiến hạm một lần nữa có động lực trở lại, vị Hạm trưởng Mãn Quế, đang

ngồi trên ghế Hạm trưởng giống hệt như một pho tượng ngàn năm vậy, đột

nhiên giống như là đã có lại được sinh mệnh lực sau vô số ngày tĩnh

lặng. Mái tóc trên đầu ông ta chỉ mới trải qua mấy ngày mà đã hoàn toàn

biến thành một màu muối tiêu, gương mặt tiều tụy hãm sâu không thể nào

chịu nổi đột nhiên như có được chút sức thanh xuân. Hành động đầu tiên

của ông ta sau khi nhảy bật lên khỏi ghế ngồi chính là đem tin tức tình

báo truyền trở lại Thủ Đô Tinh Quyển!

o0o

Bên trong khu

vực Đại viện Tây Sơn đề phòng vô cùng sâm nghiêm trong Đặc khu Thủ Đô, ở một góc phía Đông Nam của khu đại viện có một khu rừng rậm nhỏ cất giấu vài gian kiến trúc đơn độc. Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng của Quân đội Liên Bang, Tướng quân Lý Tại Đạo có được một tòa trong số

những tòa kiến trúc đó. Ngay vào thời điểm bốn giờ sáng sớm ngày hôm

nay, ông ta rốt cuộc cũng nhận được cái tin tức đến từ khu vực sao trời

vô cùng xa xôi kia, biết được cái kế hoạch ngăn chặn sự trở về của cái

gã cứng đầu kia rốt cuộc đã chết non rồi. Đồng thời ông ta cũng trong

lúc nhất thời mơ hồ hiểu được vì cái gì mà ba đầu Chiến hạm kia lại đột

nhiên vô thanh vô tức mất tích trong thời gian dài như vậy.

Ông

ta khẽ ngồi dựa vào cái ghế sô pha bằng vải bố màu xám khá đơn giản,

biểu tình vô cùng bình tĩnh nhìn cảnh vật rừng xuân bên ngoài cửa sổ

đằng kia. Biểu tình của ông ta cũng không có quá mức khẩn trương bất an

giống như đãm thuộc hạ trung thành đã từng biểu hiện vậy. Đại khái là

bởi vì trước đó ông ta cũng đã từng lên kế hoạch sẵn cho cái kết quả vô

cùng khó khăn này rồi, cho nên ông ta cũng có đầy đủ tâm lý chuẩn bị.

- Quyền hạn nằm trong danh sách cấp độ I của Đệ Nhất Hiến Chương, có thể

tự động tiến hành thao tác vật lý, khống chế từ xa… Tựa hồ như là chúng

ta đang phải đối mặt với một cái cục diện phi thường phiền toái rồi. Một cái địch nhân từ trước cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ xuất hiện qua!

Tướng quân Lý Tại Đạo cầm điện thoại chuyên dụng của mình lên, đối với bên kia đầu dây điện thoại bình tĩnh nói:

- Thời điểm lần trước chúng ta họp mặt, tôi đã từng có nói qua, về cái

chuyện quyền hạn cấp độ I của Thượng tá Hứa Nhạc, tôi sẽ nghĩ biện pháp

giải quyết. Nhưng mà tại thời điểm trước khi tôi có thể nghĩ ra phương

pháp giải quyết chuyện này, tôi nghĩ bên phía Cục Hiến Chương nên ở trên phương diện khống chế lại quyền hạn của hắn cũng làm ra những cố gắng

nào đó. Thôi Cục trưởng, về phương diện này ngài không cần phải hỏi,

chính là chuyên gia hàng đầu nhất bên trong Liên Bang này, hy vọng ngài

có thể đặt thêm một chút tâm trí vào chuyện này.

o0o

Đối

mặt với ba đầu Phi thuyền Chiến hạm Khinh Vũ Cấp vô cùng tiên tiến của

Quân đội Liên Bang, vị quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia liền lạnh lùng

bình thản như vậy mà lao tới, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có

chớp lấy một cái. Trên người của hắn tựa hồ như là có một loại năng lực

quyền năng nào đó vậy, có thể khiến cho những đầu đạn không gian gia tốc tự định hướng kia mất đi mục tiêu, có thể khiến cho những trình tự

phóng thích Robot khỏi Chiến hạm bị hỗn loạn, biến thành một đống sắt

thép vô dụng, hắn tựa hồ có thể khiến cho tất cả các loại trang thiết bị máy móc điện tử cũng trong khoảng khắc mất đi công hiệu vốn có của nó.

Đây là cái dạng tình huống quỷ quái gì cơ chứ? Là siêu năng lực hay là sự

chiếu cố đặc biệt của trời xanh, hay là một loại tác dụng đặc thù thần

bí không thể nói rõ nên lời của dòng sông vận mệnh?

Đối với tất

cả những người bên trong Quân đội Liên Bang chấp hành lần nhiệm vụ tuyệt mật này mà nói, những chuyện tình phát sinh trên người Hứa Nhạc kia

tuyệt đối không thể nào lý giải nổi. Ngoại trừ cái thân phận người nối

nghiệp của Quân Thần lão nhân gia ra, làm sao có cái loại sắc thái quỷ

dị nào khiến kẻ khác phải tim đập nhanh có thể vẽ loạn ở trên người của

hắn được nữa chứ?

Thôi Tụ Đông ngày hôm đó đã trải qua một đêm

dài không ngủ. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái con đường thẳng tắp chỉ có thể đi vào chứ không thể đi ra ở bên ngoài tòa đại lâu Cục

Hiến Chương kia, mãi vẫn luôn duy trì cái tư thế đứng thẳng tắp kia mãi

đến mấy canh giờ liền. Hắn so với bất cứ kẻ nào khác cũng sớm hơn mà mơ

hồ nắm giữ được những tín hiệu vô cùng khủng bố ẩn chứa bên trong chuyện tình quỷ dị lần này. Ngay khi nhận được lời nhắc nhở của Tướng quân Lý

Tại Đạo, hắn liền cảm thấy toàn thân mình cũng đã rét lạnh cả người,

thậm chí ngay cả một phần da phía cuối đầu ngón tay út của hắn cũng bắt

đầu run lên một chập nữa.

Sau khi đi ra khỏi văn phòng Cục trưởng của chính mình, hắn tự mình pha một ly cà phê thật nóng, miễn cưỡng nở

nụ cười đối với đám nhân viên công tác bên trong Cục đang nở nụ cười với hắn, Thôi Tụ Đông hướng về phía tầng hầm bên dưới Cục Hiến Chương chậm

rãi đi xuống, đi vào cái thang máy chuyên dụng thuộc về chính hắn.

Mặc dù tốc độ đi xuống cũng đã vượt qua tốc độ di chuyển của một đầu chiến

đấu cơ quân dụng, thế nhưng ngay cả ánh đèn bên trong gian thang máy kia lại vẫn như cũ không hề lóe lên chút nào cả. Bên trong Cục Hiến Chương, nơi tựa hồ đã ngưng kết tất cả những kỹ thuật tiên tiến nhất của nền

khoa học kỹ thuật văn minh toàn bộ xã hội Liên Bang này, tuyệt đối sẽ

không ở trên một cái phương diện vô cùng nhỏ bé này xảy ra vấn đề.

Thôi Tụ Đông giương mắt nhìn chằm chằm vào những con số thể hiện độ cao đang rất nhanh biến ảo trên màn hình thang máy kia, biểu tình phi thường

ngưng trọng. Bên trong sự ngưng trọng kia thậm chí còn ẩn chứa một nỗi

sợ hãi mà người khác khó có thể phát hiện ra được.

Bản thân hắn

hiện tại đang đảm nhiệm vị trí Quyền Cục trưởng Cục Hiến Chương của Liên Bang, thế nhưng cũng không phải phi thường rõ ràng được khu vực trong

tâm nhất, nơi đặc bản thể của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia,

đến tột cùng là sâu đến bao nhiêu bên trong lòng đất này. Có lẽ trên các tài liệu hồ sơ hẳn là có đáp án cho câu hỏi này, nhưng mà hắn lại cứ

theo thói quen không chịu đi tìm đọc nó. Bởi vì ngay từ nhỏ hắn đã bị

mắc chứng sợ độ cao, đối với chuyến hành trình vô cùng xa xôi nhưng chỉ

mất có vài phút thời gian liền đã đến nơi này, hắn luôn luôn không thể

nào thích ứng nổi được.

Nhưng mà sự sợ hãi của hắn ngày hôm nay

kỳ thật cùng với độ sâu bên trong lòng đất của Cục Hiến Chương này cũng

không hề có chút xíu quan hệ nào cả.

Cửa thang máy chậm rãi mở

ra, Thôi Tụ Đông nhẹ nhàng hít mạnh một ngụm không khí hơi chút ẩm ướt

cùng với chút mùi mốc meo nhàn nhạt. Cặp lông mày đã bắt đầu sinh ra một vài sợi bạc của hắn khẽ nhăn lại một chút, nhìn về phía khu vực trung

tâm vô cùng to lớn trống trải quen thuộc giống hệt như một tòa cung điện trong lòng đất ở phía trước mặt mình, cơ chút ngơ ngẩn dừng lại cước bộ một chút, tựa hồ như đang phân vân cân nhắc xem có nên bước vào bên

trong hay không.

Bên trong cái khu vực trung tâm đặt chủ thể của

cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang này, nằm ở một độ sâu không biết bao nhiêu thước bên dưới Cục Hiến Chương Liên Bang. Nhiệt độ ở nơi này vốn

được duy trì ở một mức độ nhất định, bất luận là nhiệt độ hay là độ ẩm

cũng đều phi thường thoải mái. Hơn nữa còn có một hệ thống điều hòa

không khí vô cùng mạnh mẽ, được vận hành liên tục ngày đêm không bao giờ ngừng nghỉ, không ngừng tiến hành thanh lọc không khí, khiến cho bầu

không khí bên trong tòa đại sảnh rộng lớn này kỳ thật vô cùng tươi mát

cho dù thời tiết bên ngoài có như thế nào đi chăng nữa. Nhưng mà căn cứ

vào những loại vấn đề gì đó về mặt tâm lý, tuyệt đại đa số những nhân

loại bình thường đều vẫn như cũ không thể nào thích ứng nổi với cái loại không khí bị chôn sâu bên dưới lòng đất như thế này.

May mắn là

công tác sưu tập tin tức cùng với phân tích xử lý giải toán hạch tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang này quả thật cũng không cần sự trợ

giúp của quá nhiều những nhân viên công tác. Trên thực tế, nếu như không phải căn cứ vào các quy định vô cùng khắc nghiệt của Đệ Nhất Hiến

Chương, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang này hoàn toàn có thể tự động tiến hành vận chuyển những công tác thường lệ hằng ngày của mình, không cần phải có ai đưa vào các chỉ lệnh làm việc.

Chậm rãi đi ra

khỏi thang máy, giẫm lên trên con đường thông đạo hoàn toàn làm bằng một loại hợp kim tổng hợp cường độ cao siêu bền, hướng về phía bên trong

đại sảnh mà đi đến, biểu tình của Thôi Tụ Đông cũng càng ngày càng trở

nên bình tĩnh hơn rất nhiều, hoặc là nói là càng ngày càng chết lặng đi.

Một cánh cửa hợp kim tự động vô cùng cao lớn, bề dày lên đến chừng năm tấc

chặn ngay chính giữa con đường thông đạo, một phen đem khu vực trung tâm này chia ra làm hai bộ phận hoàn toàn cách biệt nhau. Một bên chính là

một đám nhân viên công tác của Cục Hiến Chương, nhìn qua tựa hồ như là

đang không ngừng bận rộn, nhưng trên thực tế lại là vô cùng nhàn hạ rảnh rỗi, bên kia thì lại là cái cỗ máy vi tính khổng lồ, chính là cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, kẻ đã trầm mặc bảo hộ toàn bộ Liên Bang này

vô số năm qua, chưa từng bao giờ phát ra bất cứ thanh âm nào cả.

Thôi Tụ Đông bình tĩnh trầm mặc đứng đối diện với cánh cửa hợp kim ngăn cách vô cùng to lớn kia, không nói bất cứ lời nào. Đột nhiên hắn ta khẽ đưa

tay lên vẫy vẫy mấy cái, ra hiệu cho tất cả những nhân viên công tác Cục Hiến Chương đều lui hết ra bên ngoài.

Bên trong gian đại sảnh

trung tâm sâu bên trong lòng đất này chỉ trong chốc lát liền biến thành

một mảnh không gian trống rỗng không một bóng người, chỉ có cái màn hình tinh thể lỏng hai chiều đang không ngừng chớp động tín hiệu thể hiện vô số những tin tức khác nhau. Hệ thống mạng lưới theo dõi điện tử ba tầng trải rộng ra trên toàn bộ lãnh thổ Liên Bang, không ngừng thu giữ lại

vô số những sóng tín hiệu ở các khu vực khác nhau bên trong vũ trụ,

những tín hiệu ghi hình, những tín hiệu ghi âm… đều cuồn cuộn không

ngừng truyền thẳng vào bên trong cỗ máy vi tính khổng lồ kia, sau đó hóa thành vô số những hình ảnh, những đường cong tín hiệu, những đường số

liệu… dùng một loại phương thức máy móc mà nhân loại không thể nào lý

giải nổi, rất nhanh mà lưu động trên màn hình khổng lồ treo trên tường

kia.

Thôi Tụ Đông giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái màn hình

khổng lồ mà chính mình đã từng nhìn liên tục trong suốt mấy chục năm qua kia, ngây ngẩn trong thời gian cực kỳ lâu, lâu đến mức đồng tử trong

mắt cũng bị hoa lên một trận. Đột nhiên hắn chợt cảm thấy giống như

chính mình đã xuất hiện một loại ảo giác nào đó vậy, nghĩ thấy rằng

những cái đường số liệu máy móc cùng với những chùm tia sáng xuất hiện

trên màn hình kia chợt giống như là đang ngưng đọng lại với nhau, sau đó biến thành một khuôn mặt hờ hững mà lạnh như băng vậy, cao cao tại

thượng ở trên mà quan sát sự hèn mọn của chính mình bên dưới vậy.

Vô số những giọt mồ hôi lạnh như băng từ trên trán của hắn không ngừng

chảy ra, chậm rãi ở trên tầng da thịt của hắn mà chảy dài xuống dưới,

Thôi Tụ Đông nhìn chằm chằm về phía cái màn hình không hề nói bất cứ thứ gì kia, bi thương mà sợ hãi dang rộng hai tay ra, dùng thanh âm khàn

khàn mà thong thả nói:

- Lão già kia, mấy ngàn mấy vạn năm qua,

những người bên trong Cục cũng đều mãi luôn gọi ông là lão già kia, có

lẽ là bởi vì cảm giác thân thiết, có lẽ là bởi vì đám bọn ta không ai

cảm thấy sợ ông, có lẽ là bởi vì ông chính là người phục vụ cho toàn thể Liên Bang, ông nhất định phải tuân thủ theo những quy định của Đệ Nhất

Hiến Chương.

- Cho nên khi mà tôi phát hiện ra ông bắt đầu làm

trái với Đệ Nhất Hiến Chương, bắt đầu trực tiếp tiến hành thao tác vật

lý, điều khiển từ xa, ông hẳn là nên hiểu được trong lòng tôi cảm thấy

khiếp sợ cùng với sợ hãy như thế nào hay không?

Hai má Thôi Tụ

Đông đã là một mảnh tái nhợt. Hắn dang rộng hai tay ra, có chút bất lực

nhìn chằm chằm về phía cái màn hình tinh thể lỏng hai chiều khổng lồ

trên đỉnh đầu mình, thanh âm đã bắt đầu khàn khàn, nói lớn:

- Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi? Cho dù là Hứa Nhạc có được quyền

hạn thuộc danh sách cấp bậc I đi chăng nữa, thế nhưng vì cái gì ông lại

có thể đột phá sự hạn chế của quy định, tiến hành trực tiếp thao tác vật lý, điều khiển từ xa? Ông có biết cái này là có ý nghĩa gì hay không

chứ?

- Cái này con mẹ nó đến tột cùng là chuyện tình như thế nào đây? Là chuyện gì đây?

Thôi Tụ Đông mạnh mẽ ngẩng phắt đầu lên, mái tóc đã xuất hiện những sợi hoa

râm trên đầu hắn nhất thời lay động. Hắn sợ hãi mà phẫn nộ quơ loạn cánh tay, hướng về phía màn hình khổng lồ trên đỉnh đầu kia mà rống lớn:

- Ông đã làm trái với Đệ Nhất Hiến Chương! Ông đã làm trái với quy định!

Ông như thế nào có thể làm trái với Đệ Nhất Hiến Chương được? Trình tự

biện luận logic ở nơi nào? Đạo lý xử lý ở nơi nào? Chuyện này không phù

hợp với quy luật xử lý cơ bản của ông!

Đột nhiên cánh tay phải

đang quơ loạn trong không trung của hắn chợt cứng ngắt lại, đồng tử

trong mắt bởi vì co rút lại quá mức kịch liệt mà trở nên có chút ngây

dại. Hắn mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi giương mắt nhìn chằm

chằm lên màn hình trước mặt, há hốc miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại

không có phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Mãi cho đến một lúc thật lâu

sau đó, một màn kịch câm đơn độc kỳ quái này rốt cuộc cũng mới phát ra

thanh âm.

Thôi Tụ Đông lúc này giống hệt như là một đứa bé trai

nào đó đang phải gánh chịu lấy một điều ủy khuất kinh hãi khủng bố vô

cùng nào đó vậy. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào những danh sách trình tự xử lý tin tức đang vững vàng trôi qua bên trên màn hình hai chiều

khổng lồ trên tường, chợt cấp giọng thì thào lẩm bẩm:

- Ý thức tự chủ? Ông đã có được ý thức tự chủ của chính mình? Không, tôi không tin!

- Tôi tuyệt đối không tin chuyện này có thể xảy ra!

Vẻ mặt hắn vô cùng khiếp sợ đưa mười đầu ngón tay của mình xộc thẳng vào

trong mái tóc ẩm ướt lạnh như băng trên đầu, dùng sức vò loạn trên đó,

miệng không ngừng dồn dập thở hào hển. Lúc này hắn giống hệt như một mụ

đàn bàn bán rau bán cá bên ngoài chợ đêm đánh đấm túi bụi xung quanh, co chân đá thẳng vào hết thảy bất cứ thứ gì mà hắn có thể vớ phải được như ghế dựa, bàn gỗ…

Rầm rầm, lách cách!

Bên trong gian phòng trung tâm xử lý của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang quan trọng nhất toàn bộ Liên Bang này, hiện tại đã biến thành một mảnh hỗn độn không

chịu nổi. Sau khi đã ngã lăn bao nhiêu cái ghế dựa trong phòng, Thôi Tụ

Đông rốt cuộc cũng đã cảm thấy mỏi mệt. Hắn đưa hai tay chống lấy thắt

lưng, khẽ cong người xuống một chút thở hào hển. Chợt cảm thấy thân thể

có chút mỏi mệt, hắn bèn nâng dậy một cái ghế dựa ngay kế bên mà ngồi

xuống, không thèm nhìn lên cái màn hình đang phóng chạy liên tục khiến

hắn cảm thấy bối rối kia, mà là giương mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân của chính mình, có chút điên cuồng nở nụ cười ngờ nghệch.

- Tôi

điên rồi, quả thật là đã điên rồi. Chuyện này thì có cái gì mà không thể xảy ra cơ chứ? Lão Cục trưởng cùng với tôi không phải là đã sớm mơ hồ

nghĩ đến chuyện tình này rồi hay sao? Chẳng phải là chúng ta cũng từng

một mực sợ hãi cùng với hưng phấn mong chờ cái loại tình huống như thế

này phát sinh rồi hay sao?

Hắn cúi đầu giống hệt như một vị triết học gia nào đó cau mày đau khổ suy tư ngồi trầm mặc ở đó. Một lúc lâu

sau, hắn đột nhiên mỉm cười, đưa hai cánh tay lên trời quơ một cái,

giống hệt như một vị thi nhân khốn cùng nào đó, sau đó hắn dũng cảm

ngẩng đầu lên, nhìn thẳng lên trên cái màn hình khổng lồ trên đỉnh đầu,

trầm mặc thêm một khoảng thời gian khá dài nữa, cuối cùng dùng thanh âm

trầm thấp nói:

- Bảy giây, tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được bảy giây dài dằng dặc kia.

Hắn đứng thẳng người lên, một phen co chân đá cái ghế dựa vào trong đống

hỗn độn phía xa xa, xoay người hướng về phía cái thang máy mà đi đến,

kiên định mà trầm mặc nói:

- Tôi mặc kệ ông. Nếu như ông nghĩ

muốn một phen đem cái thế giới này hủy diệt đi, vậy thì cứ việc hủy diệt đi. Tôi chỉ là một gã phàm nhân mà thôi, tôi muốn đi làm những chuyện

tình bình thường của mình.

Bởi vì trong cái thời khắc điên cuồng

phát tiết lúc trước, một bên chân của hắn đã bị thương, khiến cho máu

tươi chảy thấm ra bên ngoài mũi giày, rơi vãi xuống mặt đất, kéo thành

từng vệt từng vệt nhìn qua có chút buồn cười, rồi lại có chút bi thương

nhàn nhạt.

o0o

- Tôi chính là đang muốn che chắn lại những ánh mắt từ phía bên kia.

Hùng Lâm Tuyền cách một lớp kính thủy tinh cửa sổ xe, đưa tay chỉ về phía

khu vực pho tượng đồng cỗ lão khổng lồ ở chính giữa Quảng trường Hiến

Chương cách đó không xa, hướng về phía Hứa Nhạc ngồi trong xe mà giảng

giải tình huống hiện tại.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, trầm mặc nhìn về phía chỗ kia. Một lát sau hắn đột nhiên mở cửa xe, từ trong xe bước xuống.

Bởi vì cái động tác nhìn qua tựa như vô cùng đột ngột này của hắn, những

cánh cửa xe của mấy chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đậu dọc bên cạnh được đồng thời mở ra. Một nhóm đội viên mặc trên người quân trang của

Sư đoàn Thiết giáp 17 từ trên những chiếc xe kia bước xuống, mang theo

vẻ mặt cảnh giác chạy lại, vây bốn phía xung quanh hắn, ngăn cản những

ánh mắt giám thị của đám nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Bộ

Nội Vụ Bộ Quốc Phòng đang đứng ở xa xa.

Bốn phía xung quanh khu

Quảng trường Hiến Chương sớm đã không còn những sợi dây giới tuyến màu

vàng nữa rồi. Bên dưới pho tượng đồng cỗ lão cũng đã không còn cái gã

nam tử xinh đẹp ở bên dưới ánh nắng mặt trời mỉm cười bình thản ngủ say

nữa. Hiện tại đám nhi đồng mang theo thần tình vui vẻ cười to khanh khác kéo những cánh diều bay nhanh trên bầu trời, những đám phụ huynh vừa

vui vẻ vừa khẩn trương ngồi bên trên những bãi cỏ bên cạnh nhìn chăm chú đám con cháu vui đùa, cảnh vật mùa xuân cùng ánh nắng ấm áp lại vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.

Hứa Nhạc nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phía

Tòa nhà Nghị Viện to lớn ở đằng xa. Nơi đó đang có bảy tám đầu Robot

công trình tự động đang tiến hành sửa chữa lại bậc thềm đá cao ngất đã

bị tổn hại cùng với kết cấu kiến trúc cổng chính của tòa nhà. Mười mấy

gã công nhân vệ sinh đang dùng những loại hóa chất nào đó tiến hành công tác lau quét, phết những loại hóa chất không màu nào đó, lau chùi đi

những vết đạn xám đen ám khói trên vách tường trắng tinh xung quanh tòa

nhà.

Những vết máu khô quắt khô queo trên mặt đất sớm cũng đã

không còn lại chút dấu vết nào nữa. Đợi một thời gian sau, khi những vết đạn bắn cũng được lấp bằng, che giấu đi hết, những vết khói lửa sẫm màu được cẩn thận lau chùi sạch sẽ, đám dân chúng Liên Bang đại khái cũng

sẽ hoàn toàn quên hẳn đi cái ngày khủng bố cùng với cái gã nam nhân xinh đẹp kinh tâm động phách đã từng xảy ra ở nơi này, tất cả mọi người cũng sẽ trải qua một cuộc sống bình tĩnh mà vui vẻ như trên quãng trường này vậy.

- Giáo quan, tôi phải trở về Doanh trại rồi.

Doanh Đoàn trưởng Hách Lôi của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đi đến sau lưng Hứa Nhạc, mang theo chút áy náy, nói nhỏ:

- Bên phía Sư Bộ có một số chuyện tình cần phải đi xử lý.