Gian Khách

Quyển 4 - Chương 125: Trời mùa thu giá lạnh

Mặt trời chạng vạng một màu đỏ rực, trên ngọn núi nhỏ từng cơn gió mát

lạnh thổi quét. Thời tiết chuyển sang đầu thu, con Robot MXT màu trắng

lặng lẽ khẽ ngồi nghiêng người trên một vách đá của ngọn núi, giống hệt

như là một pho tượng đang trầm mặc tự hỏi những vấn đề liên quan đến

triết học nào đó vậy.

Cánh cửa của khoang điều khiển vẫn như cũ

mở xuống phía dưới, Hứa Nhạc ngồi thả chân trên cánh cửa hợp kim của

khoang điều khiển, hai chân nhẹ nhàng đong đưa ở trên độ cao hơn năm

thước trong không trung, liền giống hệt như là một gã học sinh cấp ba

nghịch ngợm ngồi trên cửa sổ lầu ba của trường học vậy. Thân thể của hắn vô cùng thả lỏng. Rất khó có thể chú ý đến chuyện trong tay của hắn

đang cầm một cây cảm ứng số liệu năng lượng bằng cao su lưu hóa gì đó.

Đương nhiên, càng không có cách nào chứng kiến được cảnh những luồng

chân khí bên trong cơ thể của hắn đang rất nhanh chảy xuôi đi lên, xuyên thấu qua những đường kinh mạch, cuối cùng theo cánh tay phải không

ngừng dâng trào mà ra.

Thương Thu nhìn chằm chằm về phía bóng

dáng của Hứa Nhạc đang đắm chìm trong ánh trời chiều đỏ rực, đồng tử

trong mắt không khỏi khiếp sợ hơi co rút lại một chút. Thân là một Công

Trình Sư thiên tài, cô nàng cũng không thể nào thấu hiểu nổi một màn

hình ảnh kỳ quái ở trước mắt mình này.

Những chiếc lá phong đỏ

rực rụng đầy bên dưới mặt đất bị những cơn gió đầu thu thổi quét khiến

cho cuốn bay lên khắp nơi trong không trung, gào thét bay múa khắp nơi

bên trong sơn cốc, thế nhưng mà mỗi khi cuốn lên đến bên trên đầu Robot

MXT màu trắng này, không ngờ lại không có cách nào đụng được đến thân

thể của Hứa Nhạc. Chúng nó chỉ còn cách khoảng nửa thước liền bắt đầu

tuôn rơi xuống dưới, vặn vẹo biến hình, sau đó cũng không bao giờ bay

lên được nữa.

Thân hình của Hứa Nhạc lại càng không ngừng toát ra một loại nhiệt lượng vô cùng kỳ quái, không, bởi vì Thương Thu căn bản

không cảm nhận thấy một chút nhiệt độ nào cả, cho nên không thể gọi là

nhiệt lượng được. Đó hẳn nên là một loại năng lượng nào đó thì đúng hơn. Cái loại năng lượng này khiến cho ngay cả những luồng ánh sáng đỏ rực

do vầng thái dương màu đỏ từ phương Tây đằng kia phóng tới cũng xuất

hiện hiện tượng vặn vẹo vô cùng dị thường.

Đúng lúc này Hứa Nhạc

đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, đưa tay lên xoa xoa hai bên thái

dương một chút, rồi cúi đầu xuống quan sát một chút những đường cong số

liệu thể hiện bên trên màn hình của hệ thống cảm ứng số liệu năng lượng, sau một lúc khá lâu mới lắc lắc đầu, nói:

- Mặc dù có phản ứng,

điện tích thể hiện chênh lệnh phi thường rõ ràng, thế nhưng đối với số

liệu phản hồi về cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Cũng chỉ là một vài đường

khí lãng hỗn tạp mà thôi.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi dài,

khẽ buông lỏng hệ thống cảm ứng số liệu năng lượng đang nắm chặt trong

bàn tay của mình, nâng cánh tay trái lên lau lau một chút mồ hôi tươm ra đầy trán.

- Đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Đối với một Công Trình Sư thiên tài như Thương Thu mà nói, vừa mới chính mắt nhìn thấy

một màn hình ảnh vô cùng kỳ quái như thế kia, cũng khiến cho trong lòng

cô nàng sinh ra một khát vọng muốn tiến hành nghiên cứu phi thường mãnh

liệt. Cô nàng giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, trực

tiếp nghi hoặc hỏi.

- Về sau có thời gian tôi sẽ giải thích cặn

kẽ cho cô nghe. Yên tâm đi, sau này còn có rất nhiều cơ hội như thế này

nữa. Tôi cũng sẽ còn làm ra rất nhiều những lần thí nghiệm như thế này.

Bản thân tôi cũng không yên tâm để cho những nhân viên kỹ thuật khác

theo dõi tôi làm thí nghiệm đâu. Chỉ để mình cô giúp tôi làm mà thôi.

Hứa Nhạc nở nụ cười sáng lạng, nói:

- Còn về cái thí nghiệm này là cái gì, là do lão nhân gia ở Phí Thành trước khi ra đi đã dặn tôi phải cố gắng làm thử.

Chỉ cần sau này còn có cơ hội tiếp tục tiếp xúc cùng với nghiên cứu nữa,

Thương Thu liền cảm thấy phi thường hài lòng rồi. Vì thế cô nàng cũng

không tiếp tục nói thêm gì nữa, mà bắt đầu sửa sang lại những số liệu

thực nghiệm ngày hôm nay, hơn nữa còn chuẩn bị tiến hành thiết kế mô

phỏng trước một vài mô hình khác nữa.

Hứa Nhạc đem ống cảm ứng số liệu năng lượng cất trở lại bên trong hộp dụng cụ cá nhân của mình,

nghiêng tai lắng nghe thanh âm điện lưu tự kiểm thành công quen thuộc

của con Robot, trên mặt lộ ra một dáng vẻ sung sướng cùng với thoải mái. Hai bàn tay hắn dùng sức gõ mạnh xuống cánh cửa khoang điều khiển bằng

hợp kim rộng rãi phía dưới hai bên đùi của chính mình. Trên ngọn núi nhỏ vắng vẻ, từ trên đầu Robot MXT màu trắng Tiểu Bạch Hoa nhất thời quanh

quẩn những thanh âm kim chúc thanh thúy dễ nghe vô cùng.

Bởi vì

một vài chuyện tình gì đó không được như ý muốn, khiến cho tâm tình của

hắn dạo gần đây mãi vẫn luôn có chút không ổn. Chỉ có những khi cùng với đầu Robot MXT màu trắng này ở cùng với nhau một chỗ như thế này, mới có thể khiến hắn trở nên thoải mái hơn một chút. Cái này đại khái là bởi

vì đầu Robot MXT ở bên dưới này, có thể sẽ cung cấp cho hắn một sự trợ

giúp mạnh mẽ, một niềm tin tưởng cường đại gần như là vô địch… Lão nhân

gia năm đó cùng với một đầu Robot M37 đã có thể tung hoành bên trong vạn quân mà giết chết Hoàng đế Đế Quốc, bản thân mình mặc dù bất tài, nhưng mà chỉ cần có được đầu Robot MXT bên dưới này, liều mạng luôn một thân

cơ thể này, chạy đi Đặc khu Thủ Đô cũng có thể giết chết vị Phó Tổng

Thống Liên Bang kia, hẳn cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn.

Trên thực tế, nếu như không phải có sự giao phó của lão nhân gia ở bên

giường bệnh trước khi lâm chung kia, nếu như không phải có những áp lực

chính trị mạnh mẽ mà Tổng Thống tiên sinh đang gặp phải kia, nếu như

không phải có lời dặn dò của Trâu Bộ trưởng kia, lúc này Hứa Nhạc có thể vẫn còn đang ở lại tại Tinh cầu S1, tiếp tục điều tra về vụ án của

chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào kia, mà căn bản không thèm để ý đến chuyện mình bị trục xuất đi nơi nào, trên người bị hất lên bao nhiêu chén nước bẩn.

Không, cũng không chỉ có vụ án của chiếc Phi thuyền Cổ

Chung Hào kia, mà còn có sự kiện bạo sát bên trong bãi đậu xe dưới lòng

đất của Sân vận động Lâm Hải Châu năm xưa, còn có cái tay súng sát thủ

trong trang viên Mộc Cốc… Tất cả những sự kiện mà hắn từng trải qua

trong mấy năm gần đây, cuối cùng cũng đều mơ hồ chỉ thẳng hướng về phía

đám mây đen âm trầm đang bao phủ trên toàn bộ bầu trời của Liên Bang

kia.

Nếu như đám mây đen âm u kia đã xâm thực toàn bộ máy móc của cả Liên Bang này rồi, như vậy Hứa Nhạc cũng chỉ có thể điều khiển đầu

Robot MXT Tiểu Bạch Hoa vĩnh viễn không rỉ sét ở bên dưới thân mình này, đi làm một vài sự tình nào đó.

Có hơn mười đầu Robot MX đang ở

trong bình địa khu vực quân sự Tây Nam tiến hành những bài huấn luyện

thường quy hằng ngày. Bọn họ lệ thuộc trực tiếp vào Tiểu đội IV độc lập

của Đại đội Robot Đặc chủng Quân khu Tây Lâm. Hiện tại đang thuộc thời

gian nghỉ ngơi giữa những bài tập huấn luyện quân sự, đám quân nhân sĩ

quan Liên Bang vô cùng vĩ đại này nhìn về phía đầu Robot MXT màu trắng

vô cùng bắt mắt bên trên ngọn núi nhỏ cách đó xa xa, đang lâm vào một

hồi tranh luận vô cùng kịch liệt.

Bọn họ thân là những phi công

Robot thiên tài của Quân đội Liên Bang, phi thường rõ ràng đầu Robot MXT màu trắng kia được trang bị cấu trúc kỹ thuật siêu cấp, hệ thống song

động cơ cùng với bộ xoắn lò xo tăng áp mini tiên tiến nhất. Nhưng mà

thật đáng tiếc là bởi vì nguyên nhân ngoại lực vật lý tác động quá mạnh, cho nên loại Robot có công suất cực kỳ cường hãn này ở trong tay những

phi công Robot bình thường căn bản không thể nào phát huy ra được toàn

bộ uy lực vốn có của nó. Trong toàn bộ Quân đội Liên Bang, được công

nhận có thể chân chính điều khiển được đầu Robot MXT này cũng chỉ có hai người mà thôi.

Mà cái chủ đề chính của hồi tranh luận vô cùng

kịch liệt của đám phi công Robot Tây Lâm này, lại chính là xem trình độ

tác chiến Robot của hai người này, đến tột cùng là ai cao hơn ai. Mà cái vấn đề này cũng có thể lý giải chính là, ai mới là gã phi công Robot

cường đại nhất toàn bộ Liên Bang này!

Ngày hôm nay cũng không còn ai nhắc đến tên của cái vị Đội trưởng tiền nhiệm rất lâu trước kia nữa, cái vị Thượng Tá Lai Khắc thích đeo kính râm biểu tình lạnh lùng kia,

thế nhưng lại có người nhắc đến vị Đội trưởng tiền nhiệm Hoa Tiểu Ty

cường hãn kia.

- Thượng Tá Hứa Nhạc chính là giáo quan của Hoa

Đội trưởng, trình độ tác chiến Robot của anh ta có thể tưởng tượng cao

đến trình độ như thế nào a!

Một gã phi công Robot Tây Lâm miệng ngậm điếu thuốc lá, có chút hàm hồ không rõ ràng, nói:

- Lý Cuồng Nhân đương nhiên là cũng mạnh mẽ, trong số những gã binh lính

nhiều năm kinh nghiệm như chúng ta vậy, hắn quả thật là đánh khắp Quân

đội vô địch thủ. Nhưng mà cái này là nói đến trình độ đánh nhau bằng tay chân thôi. Nếu nói đến trình độ tác chiến bằng Robot, Thượng Tá Hứa

Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân năm xưa tại Căn cứ Cựu Nguyệt cũng đã từng

đánh nhau qua một trận rồi đó, kết quả thế nào, không cần nói cũng biết

rồi.

- Mày không có xem qua đoạn video tiết lộ hình ảnh đối chiến lần đó ở trên mạng hay sao?

Một gã ngồi gần đó có chút không phục, phản bác:

- Nguyên nhân lần đó là do đầu Robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang

mà Lý Cuồng Nhân điều khiển khi đó con mẹ nó là một đầu phế vật mà thôi, còn rất xa cũng không có chắc chắn bằng được Robot Tiểu Bạch Hoa của

Công ty Cơ khí Quả Xác. Nhưng mà mày cũng đừng có quên là, ngay trước

khi đầu Robot Tử Hải tự động nổ tung, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa kia của

Thượng Tá Hứa Nhạc đã bị Lý Cuồng Nhân đánh cho biến thành một cọng bún

đáng thương a!

- Lý Cuồng Nhân nói thế nào cũng chính là cháu nội đích tôn của Quân Thần lão nhân gia mà, làm sao lại yếu cho được?

- Nói ra mà chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Nói chính xác phải là như vầy,

đừng có quên rằng Tn chính là người nối nghiệp mà đích thân Quân Thần

lão nhân gia đã tự mình lựa chọn đó. Nếu như Lý Cuồng Nhân mạnh mẽ hơn

Thượng Tá Hứa Nhạc, vì cái gì mà Quân Thần lão nhân gia lại không lựa

chọn cháu nội đích tôn của chính mình làm người nối nghiệp, mà lại lựa

chọn một người ngoài cơ chứ?

- Lời này cũng chẳng có ý nghĩa cái

quái gì cả. Thượng Tá Hứa Nhạc thế nhưng lại chính là đệ tử của tên tội

phạm phản quốc kia, mà cái tên kia lại chính là đệ đệ ruột của Quân Thần lão nhân gia, nói đi nói lại thì cái quan hệ này cũng không tính là

người ngoài đâu.

Hứa Nhạc lúc này đang ngồi trên cánh cửa điều

khiển của đầu Robot MXT Tiểu Bạch Hoa bình thản mà hút thuốc lá, thật sự không biết rằng trên bình nguyên cách đó xa xa, đang có một đám quân

nhân sĩ quan đang hưng phấn mà nghị luận về chuyện tình của chính mình.

Lúc này trong lòng hắn chính là đang nghĩ tới trên bãi chiến trường sông băng mấy năm trước đây.

Lúc đó là đang trong một hồi bão tuyết

khủng bố cùng với cơn bão địa từ bùng nổ, một bãi chiến trường tàn sát

mạnh mẽ khắp nơi trên Tinh cầu 5460 kia. Khi đó chính mình cũng giống

như hiện tại vậy, đang ngồi trên cánh cửa khoang điều khiển Robot, Lão

Bạch cũng đang ở trên một đầu Robot MXT màu trắng ngay bên cạnh, Thi

Thanh Hải cùng với đám quân nhân binh sĩ của Doanh đoàn I đặc biệt của

bọn hắn thì lại đang đứng ở trên mặt đất đầy tuyết trằn. Mọi người cũng

một phen móc thuốc lá ra đặt lên trên miệng, ngắm nhìn chính mình, mong

chờ chính mình một phen điều khiển cái nòng súng nóng bỏng trên cánh tay máy móc của đầu Robot MXT đưa qua, châm điếu thuốc lá cho bọn họ…

Đó là cuộc sống quân lữ thú vị ấm áp mà tràn ngập khí phách nam nhân như

thế nào a? Đã một khoảng thời gian rất dài mình cũng không có ôn lại

chuyện đó rồi. Nhìn vào cái cục diện hiện tại trước mắt này, hắn thậm

chí còn không biết chính mình còn có cơ hội quay trở lại trong Sư đoàn

Thiết giáp của chính mình nữa hay không?

Chờ đợi rồi lại chờ đợi, cũng không phải là chờ đợi trong lúc đang bộc phát, vậy cũng chỉ có thể là đang chờ đợi trong lúc trước khi bộc phát mà thôi. Quả thật là phải

chờ cho đến khi Tổng tuyển cử Tổng Thống chấm dứt, sau khi Tổng Thống

Mạt Bố Nhĩ đạt được thắng lợi, Tướng quân Lý Tại Đạo hoàn toàn khống chế được Quân đội Liên Bang, như vậy cái án tình này không biết có thể tiếp tục điều tra đi xuống nữa hay không?

Hứa Nhạc cũng không biết

chính mình có thể tiếp tục chờ đợi xuống lâu như vậy nữa hay không. Mà

điều quan trọng nhất chính là, đám người kia tựa hồ như cũng không chuẩn bị tiếp tục chờ đợi nữa thì phải. Trong khoảng thời gian gần đây, hắn

đã cảm giác được có một số dấu hiệu gì đó có chút âm lãnh cùng với quỷ

dị dần dần xuất hiện. Hắn liên lạc về phía Dinh thự Tổng Thống cùng với

Văn phòng Bộ Quốc Phòng đột nhiên trở nên cực kỳ khó khăn, tựa hồ như là đang có một lực lượng vô hình nào đó đang dần dần thể hiện ra lực lượng của chính mình vậy.

Thời gian là theo tiêu chuẩn chính là mùa

xuân năm 72 Hiến Lịch 37 Liên Bang, thế nhưng bản thân hắn lại đang ở

Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, lại chìm đắm trong trời mùa thu giá lạnh!

- Lúc ấy Thượng Tá Hứa Nhạc tuyệt đối không phải là đang giả vờ mạnh mẽ,

mà là theo bản năng sử dụng nòng súng Cơ pháo Đạt Lâm nóng bỏng thô to

để mà châm thuốc lá. Cái này là muốn nói cái gì? Chính là muốn nói năng

lực thao tác Robot của anh ta đã đến trình độ phi thường khủng bố, chính là thuyết minh anh ta trong tiềm thức đối với năng lực khống chế Robot

của chính mình tuyệt đối vô cùng tự tinh. Một đầu gia hỏa sắt thép nặng

đến hơn mấy chục tấn, thế nhưng bị anh ta điều khiển giống hệt như là

điều khiển thân thể của chính mình vậy. Nhắc lại một lần nữa, đó không

phải là giả vờ mạnh mẽ, mà chân chính là trâu bò a!

- Tất cả mọi người ở tại đương trường cũng đều bị hung hăng chấn động một trận luôn.

Trong bãi huấn luyện dưới bình nguyên kia, giữa đám phi công Robot Tây Lâm có một gã quân nhân cực kỳ sùng bái Hứa Nhạc, hắn giơ một ngón tay cái lên chậc chậc tán thưởng, nói:

- Lúc đó trên một bãi tuyết trắng phủ đầy mặt đất, số quân nhân sĩ quan cùng với binh lính có mặt ít nhất

cũng khoảng bảy tám trăm người, toàn bộ cũng đều một phen đem điếu thuốc đặt lên trên miệng, chờ đợi đầu Robot MXT màu trắng kia dùng nòng súng

Cơ pháo Đạt Lâm châm thuốc cho bọn hắn. Tràng cảnh như vậy các người

không tận mắt chứng kiến quả thật vô cùng đáng tiếc, thật là đồ sộ a!

- Bớt thổi mông ngựa hắn đi. Lúc đó là Sư đoàn Thiết giáp 17 cùng với

Doanh đoàn I đặc biệt của Thanh Long Sơn đang tiến hành tác chiến thanh

tẩy chiến trường, mày làm sao có mặt mà thấy được chứ?

Có người trào phúng hỏi.

Gã phi công Robot kia có chút căm tức mà giải thích:

- Lúc đó là tiền tuyến đang tiến hành tác chiến luân phiên, quân đội phân chia biên chế ra tiền tuyến tác chiến thực tiến, toàn bộ Doanh đoàn

chúng ta bị phân tán ra, ném lên Tinh cầu 5460. Lúc đó là tao tự mắt

chứng kiến.

- Điều này tao chứng minh được. Chúng tao là cùng một Doanh đoàn, lúc đó tao bị phân tới chiến trường phương Bắc của Tinh cầu 5460.

Một gã phi công Robot gần đó đem điếu thuốc đã hút hết trên miệng mình quẳng xuống mặt đất, dùng mũi giày dí dí mấy cái, nói:

- Lại nói tiếp, ngoại trừ Lý Cuồng Nhân cùng với Thượng Tá Hứa Nhạc ra,

lúc ấy ở bên trong chiến trường sông băng kia, chúng ta còn gặp qua một

gã cũng vô cùng trâu bò.

Cái gã quân nhân vừa mới nói xong kia đột nhiên nhớ lại cái gì đó, vỗ đùi nói:

- Ý là mày muốn nói đến cái gã sĩ quan liên lạc của Thanh Long Sơn kia phải không?

- Chính là cái gã đó, tên sĩ quan liên lạc Thanh Long Sơn tên là Thi Thanh Hải!

Gã phi công Robot cảm khái vạn phần, nói:

- Hắn chỉ là một tên người nhà quê ở bên Thanh Long Sơn, hơn nữa còn là

một gã văn chức nữa, kết quả không ngờ lại là một phen đem toàn bộ Sư

đoàn Thiết giáp 17 chấn động đến mức cũng không dám hó hé lấy nửa phần.

- Có phải khoa trương quá hay không? Đó chính là Sư đoàn Thiết giáp 17 đó.

Có người cười cười nói.

- Không khoa trương chút nào. Bọn mày hẳn cũng đều biết Tiểu đội 7 hết rồi chứ gì? Có phải rất trâu bò không?

- Quả thật rất là trâu bò!

Gã phi công Robot kia lớn tiếng nói:

- Lúc đó từ bên trong Tiểu đội 7 có truyền ra một câu nói, cái gã Thi

Thanh Hải kia, bắn súng so với Hùng Lâm Tuyền cao hơn một bậc, cận chiến so với Bạch Ngọc Lan mạnh mẽ hơn một chút, khống chế điện tử không kém

Cố Tích Phong chút nào, cấp cứu chiến địa bỏ xa so với Hầu Hiển Đông,

lái xe chỉ khiến cho Lưu Giảo hít khói mà thôi, thành tích học tập bên

trong trường Quân đội so với Lan Hiểu Long cao hơn bất cứ bộ môn nào.

Nghe xong câu nói đó, hơn mười gã quân nhân sĩ quan Tây Lâm đang ngồi bên

cạnh dòng suối nhỏ kia đồng thời giật mình một cái. Bởi vì nguyên nhân

có bộ phim phóng sự truyền hình nổi tiếng kia, cho nên tên tuổi cùng với năng lực chiến đấu vô cùng cường hãn của các thành viên trong Tiểu đội 7 cũng đã sớm đạt được sự công nhận của dân chúng Liên Bang cùng với đám

binh lính trong Quân đội. Nếu như nói ngay cả Tiểu đội 7 đối với cái gã

nam nhân kia cũng thật sự đánh giá cao như vậy mà nói…

- Con mẹ nó, cái gã đó có còn là người nữa hay không?

o0o

Nhìn theo một cái góc độ nào đó mà nói, Thi Thanh Hải không hề nghi ngờ gì

chính là một gã nam nhân hoàn mỹ nhất trong toàn bộ cái vũ trụ này. Hắn

đã từng nhận qua sự giáo dục tinh anh nhất trong toàn bộ Liên Bang,

những thành tích vĩ đại hoàn toàn có thể tiến vào Hiệp hội Ba Nhất, hơn

nữa lại tiếp nhận công tác bồi dưỡng gián điệp của Phiến Quân Thanh Long Sơn nữa. Chỉ số thông minh của hắn cực kỳ cao, mức độ đào hoa cũng rất

cao. Hơn nữa hắn còn anh tuấn tiêu sái, sinh ra có một cặp mắt hoa anh

đào xinh đẹp tuyệt trần, bề ngoài ôn hòa đạo mạo hữu lễ. Nếu như hắn

nguyện ý, hoàn toàn có thể biến thành phong độ mười phần, làm say mê đắm đuối tất cả những nữ nhân từ mười sáu tuổi cho đến sáu mươi tuổi.

Có lẽ cũng chỉ ngoại trừ một vị đại tiểu thư thích mặc quần áo màu đỏ ở Đại viện Tây Sơn mà thôi.

Dựa theo những gì mà đám gia hỏa của Tiểu đội 7 kia từng cảm khái, Thi

Thanh Hải tựa hồ như không có chỗ nào không thể đến được, không có

chuyện gì mà không thể làm được, trên thực tế cái loại cảm khái này thật sự là chuyện chân thật, thậm chí còn có chút không đủ để hình dung nữa. Ngoại trừ hết thảy những chuyện trên chiến trường kia, trong cuộc sống

hằng ngày tựa hồ như cũng không tìm ra được chuyện gì mà cái gã quý công tử bần cùng kia không am hiểu cả.

Ngoại trừ chuyện sinh em bé.

Trong khoảng thời gian mấy ngày gần đây, Thi Thanh Hải lại cảm giác được một

loại cảm giác vui sướng cực kỳ gần với chuyện có thể sinh em bé. Bởi vì

trải qua quá trình điều tra miệt mài mấy năm qua, cuối cùng cũng sắp sửa đạt được kết quả rồi, là cái loại kết quả cuối cùng kia.

Đây chính là một cái mùa thu vô cùng tốt đẹp của hắn.