Gian Khách

Quyển 4 - Chương 122: Một đêm lớn lên hoặc mục nát (Trung)

Nhìn thấy hình ảnh Giản Thủy Nhi đang cầm trong tay di ảnh thong thả đi

trước đoàn người xuất hiện trên màn hình TV, ánh mắt của Hứa Nhạc theo

bản năng chợt nheo lại một chút, cảm giác trong miệng có chút khô khan,

bèn đưa tay lấy ly nước lọc trên bàn hớp một ngụm lớn.

Tất cả dân chúng Liên Bang cũng chưa từng có bất cứ kẻ nào biết được vị thiếu nữ

thần tượng quốc dân Liên Bang đã từng khiến toàn bộ vũ trụ phải mê mệt

này có gia thế chân chính như thế nào, lại càng không biết vì cái gì mà

năm đó Quỹ Nhi Đồng Cơ Kim Hội lại cùng với Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang đánh một hồi quan tòa tranh chấp như thế kia. Ngày hôm nay rốt

cuộc cô nàng cũng đã ở trên lễ tang biểu lộ ra thân phận của chính mình, thế nhưng cái tầng thân phận bí ẩn nhất cuối cùng kia vẫn như cũ không

có bất cứ người nào biết được cả.

Tin tưởng rằng sau buổi lễ tang ngày hôm nay chấm dứt xong, cái hình ảnh Giản Thủy Nhi một thân mặc

chính trang màu đen ôn lấy di ảnh của Quân Thần lão nhân gia sẽ lập tức

lan truyền ra khắp toàn bộ vũ trụ này. Vô số kênh tin tức truyền thông

khác nhau của Liên Bang sẽ bắt đầu chạy đi đào móc mối quan hệ chân

chính giữa cô nàng cùng với Phí Thành Lý Gia. Sự tò mò của dân chúng sẽ

khiến cho nàng ta mang một áp lực cực kỳ to lớn. Nhưng mà tất cả những

chuyện này cũng không có khả năng ngăn cản nàng ta từ tiền tuyến chạy

gấp trở về tham gia vào buổi lễ tang này. Bởi vì nàng ta từng được gọi

là Giản Tiểu Mộc, chính là đứa bé con mà lão nhân gia tại Phí Thành đã

từ bên kia đầu vũ trụ mang về, hơn nữa đã từng vô cùng khoan dung thương yêu cẩn thận che chở từ nhỏ đến lúc lớn lên.

Hứa Nhạc đã một

khoảng thời gian khá lâu rồi không có gặp mặt trực tiếp cô nàng. Bình

thường cũng chỉ là thông qua email tiến hành liên hệ với nhau mà thôi.

Sau khi biết nàng ta đã quay trở về Phí Thành, hắn gởi đi một bức thư

tín tỏ vẻ an ủi, ngoại trừ chuyện này ra cũng không thể làm ra quá nhiều chuyện tình gì khác. Lúc này nhìn thấy trên hình ảnh TV, thấy được cặp

mắt cô nàng đã đỏ ửng lên, khuôn mặt tiều tụy tràn ngập vẻ bi thương,

khiến cho hắn cảm thấy thật lo lắng cho cô nàng.

Hứa Nhạc trầm

mặc ngồi trên ghế sô pha, trầm mặc nhìn chằm chằm vào buổi phát hình

trực tiếp buổi tang lễ kia, trầm mặc đợi cho đến khi buổi tang lễ chấm

dứt, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang bắt đầu phát lại bộ phim

phóng sự truyền hình ‘Nam nhân tại Phí Thành’.

Mãi cho đến lúc

này, Hứa Nhạc mới cúi đầu khẽ xoa xoa nhẹ mi tâm của chính mình, tắt đi

TV, cuối cùng lại trầm mặc ngồi đó một khoảng thời gian thật lâu. Sau

cùng hắn mới cầm lấy điện thoại cá nhân, bấm một dãy số điện thoại.

Giống hệt như những lần liên lạc điện thoại qua lại trong dĩ vãng vậy. Tiếng

chuông điện thoại chính xác vang lên ba lần, sau ba tiếng reng quen

thuộc, sẽ vang lên thanh âm bình tĩnh như thường, mang theo một tia lo

lắng nhàn nhạt, nhưng lại không có bất cứ thái độ kinh hỉ ngạc nhiên gì

cả của Thương Thu:

- Có chuyện gì không?

- Tiến hành thí nghiệm xong hết rồi chứ?

Hứa Nhạc trầm mặc hỏi.

- Ừm, công tác thiết trí trận hình quần tụ hệ thống điện từ cơ bản cũng

không có gì khó khăn cả. Anh cũng biết rồi đó. Quan trọng nhất chính là

công thức tiêu chuẩn định vị địa điểm mặt đất cùng với việc chỉnh hợp

thiết bị quan sát bằng mắt thường thiết kế sao cho phù hợp với nhau là

được. Đám lão nhân của Phòng 7 Viện Khoa Học Liên Bang đã tiến hành

chỉnh hợp công thức cả nửa đời người, thế nhưng lại vẫn không có kiếm

được hệ số chỉnh hợp chính xác.

Hứa Nhạc phảng phất như có thể

nhìn thấy cảnh Thương Thu ở bên kia đầu dây điện thoại đang nhún nhún

vai tỏ vẻ không có chuyện gì cả, bộ ngực đầy đặn bởi vì một cái nhún vai này mà khẽ run rẩy nhàn nhạt đầy mê người cùng với đáng yêu. Hắn có

chút lắc lắc đầu tự trách một cái, sau đó mới nói:

- Bản thân việc nghiên cứu chuyện này vốn đã rất khó khăn rồi, huống chi là việc ứng dụng nó vào trong quân dụng.

- Cho nên tôi cũng không có chỉ trích gì bọn họ cả. Nếu như năm đó khi

tôi còn tại trường Đại học, một phen đem mấy môn toán học vật lý chỉnh

hợp học cho rõ ràng một chút, hoặc là có thêm một chút thời gian nữa, có lẽ chính tôi nhào vô làm cho xong…

Thương Thu thoáng ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Nghe nói dạo gần đây anh cũng rảnh rỗi lắm phải không, có hứng thú giúp đỡ tôi một tay hay không? Anh cũng đừng có quên rằng bên phía Bộ Công

Trình Công ty Cơ khí Quả Xác vẫn mãi còn giữ lại cho anh một vị trí Chủ

quản Kỹ thuật bậc I đó.

- Hay là thôi đi!

Hứa Nhạc chậm

rãi nói. Sau khi hắn nói xong câu này, mới phát hiện ra lời cự tuyệt của mình nghe qua thật có chút cứng ngắc, lo lắng đối phương sẽ có ý tưởng

mẫn cảm cái gì khác hay không, liền nhanh chóng giải thích thêm một câu:

- Cô cũng biết rằng trên phương diện lý luận tôi thật sự rất kém mà, hơn

nữa những gì mà tôi biết thì cô cũng đều biết không sai biệt lắm rồi.

Thật rõ ràng là độ mẫn cảm đối với chuyện này của vị nữ Công Trình Sư thiên

tài ở bên kia đầu dây điện thoại cơ bản là một con số 0 to tướng. Cô

nàng bình tĩnh nói:

- Vậy thì tính toán cứ để tôi làm, còn việc mô tình thực tế thì do anh phụ trách.

Hứa Nhạc thoáng ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Được rồi. Đợi sau khi cô quay trở về, chúng ta gặp mặt sẽ nói chuyện trực tiếp.

- Tôi cũng đã trở lại rồi.

Thương Thu nói:

- Hiện tại đang phải đợi bên kia tiến hành thí nghiệm đạn đạo thực tế rồi mới báo cáo lại, cho nên toàn bộ tiểu tổ thí nghiệm cũng đều quay về

Tây Lâm cả rồi.

- Như vậy hiện tại cô đang ở Đại khách sạn Kim Tinh à?

Hứa Nhạc có chút kinh ngạc hỏi. Nghĩ đến chuyện tòa Đại khách sạn kia cách

nhà cổ vĩ tuyến số hai này cũng không quá xa, trong lòng không tự giác

nhất thời trở nên khẩn trương hơn một chút.

- Như thế nào đây? Muốn đến đây gặp tôi à?

Thương Thu thoáng dừng lại một chút, thanh âm thoáng quanh co, nói. Cô nàng

bắt đầu giống hệt như là bên trong câu lạc bộ đêm bên cạnh Đại học Thủ

Đô rất nhiều năm trước kia vậy, có chút ngây ngốc cùng với cứng ngắc

tiến hành đùa bỡn hoặc là nói trêu chọc Hứa Nhạc. Chính là tất cả mọi

người tuổi trẻ này, thông thường cũng không biết rõ ràng rằng, đùa bỡn

cùng với trêu chọc đối phương thường xuyên cũng chỉ có thể khiến cho

chính bản thân mình cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ mà thôi.

- Ách, thật sự là tôi có một số chuyện tình muốn đối diện trực tiếp nói với cô mới được.

Trong đầu Hứa Nhạc nhất thời hiện lên gương mặt bi thương tiều tụy lúc nãy

của Giản Thủy Nhi, mặc dù không phải là đóa hoa lê trong cơn mưa rào,

nhưng lại đặc biệt khiến người ta thương tiếc. Sau đó hắn chợt cảm thấy

cái ống nghe điện thoại trên tay mình chợt có chút nóng lên, trong lòng

lại phát hiện ra thật sự có rất nhiều chuyện tình cần phải nói với cô nữ Công Trình Sư này, thế nhưng hắn lại không biết nên mở miệng nói như

thế nào. Hoặc là có một số chuyện tình thuộc về một gã nam nhân, lại ẩn

chứa cực kỳ sâu bên trong nội tâm, trong tiềm thức hắn căn bản không

muốn nói ra.

Từ bên trong giọng nói của Hứa Nhạc, Thương Thu mơ

hồ hiểu ra được một vài điều gì đó. Cô nàng khẽ trầm mặc một lát sau,

mới chậm rãi nói:

- Giữa hai người chúng ta cũng không cần phải

giả vờ khách sáo gì cả. Anh cũng không cần bởi vì chuyện tôi thoái hôn

mà cảm thấy có áp lực tâm lý gì quá lớn.

Hứa Nhạc nhất thời cứng ngắc lại một chút, một lúc lâu sau mới dùng giọng mũi khẽ ừ nhẹ một tiếng.

Những lời nói tiếp theo sao đó của Thương Thu lại trở nên rất nhanh, lại rất

trực tiếp, hết sức phù hợp với tính cách thường ngày của cô nàng:

- Chẳng qua là tôi thật sự cho rằng anh chính là đối tượng thích hợp nhất để trở thành chồng của tôi. Tôi… thích anh. Anh có thích tôi hay không?

Hứa Nhạc nghĩ muốn tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi này quả thật còn lâu

hơn rất nhiều khi tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi nằm trong đề

thi của cuộc thi chiêu mộ mùa xuân vào Công ty Cơ khí Quả Xác năm xưa mà chính mình đã tham gia. Hắn giống hệt như một đứa bé ngốc nghếch giương mắt nhìn chằm chằm về phía màn hình TV tối om, đã tắt không biết từ lúc nào rồi. Hắn suy nghĩ một lúc thật lâu thật lâu sau đó, cuối cùng mới

hết sức trực tiếp trả lời câu hỏi này, cũng hết sức phù hợp với tính

cách của bản thân hắn:

- Thích!

- Thật là một câu trả lời khiến người khác hài lòng.

Thương Thu ở bên kia đầu dây điện thoại vô cùng bình tĩnh, nói:

- Như vậy cái vấn đề hiện tại cần phải giải quyết chính là, bản thân anh

cũng thích rất nhiều người, vậy thì phải làm sao bây giờ? Xuất phát từ

góc độ sinh vật học mà nói, những động vật giống đực càng động dục thì

sẽ đi khắp nơi trong vũ trụ đi truyền bá giống nòi, mà những nam nhân

giống đực cả năm cũng sẽ luôn luôn bị vây trong thời kỳ phát dục… Nhưng

mà vấn đề là cái loại sự tình như yêu nhau rồi tiến đến hôn nhân như thế này, cũng không phải đơn giản là một vấn đề phát dục bình thường…

- Tôi hiểu được, cho nên tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Hứa Nhạc đưa tay lên gãi gãi mái tóc đã ba ngày không gội, nghĩ cảm thấy da đầu mình có một trận dính nhớp nhàn nhạt:

- Có phải là tôi thật vô sỉ lắm không?

- Anh cũng giống như tất cả các nam nhân bình thường khác, cũng đều rất vô sỉ.

Thương Thu bình tĩnh nói.

Hai đầu dây điện thoại nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc một khoảng thời

gian khá dài. Thời gian trầm mặc thật sự lâu dài đến mức ngay cả không

khí cũng cảm giác như là phi thường quẫn bách. Vào đúng thời điểm này,

Thương Thu đột nhiên mở miệng hỏi:

- Anh có bao giờ nghĩ tới hay

không, nếu như chúng ta cùng nhau sinh ra một đứa con, như vậy nó có thể nào trở thành một thiên tài khoa học gia xuất sắc nhất trong lịch sử

của Liên Bang hay không?

- Nếu nó không nhận được di truyền về

tướng mạo của tôi mà nói, như vậy đứa nhỏ này lớn lên khẳng định là sẽ

phi thường xinh đẹp.

Trong lòng Hứa Nhạc còn âm thầm nói thêm một câu nữa: Hơn nữa dáng người của nó khẳng định là phi thường nóng bỏng!

- Như vậy… hay là chúng ta thử sinh một đứa xem sao?

Thanh âm của Thương Thu ở bên kia đầu dây điện thoại nhất thời trở nên có chút âm thầm bất định một chút:

- Là tiến hành sinh trộm ấy!

Vừa mới nghe thấy mấy chữ sinh trộm kia, trái tim của Hứa Nhạc nhất thời

trở nên rung động mãnh liệt, đập mạnh không thua gì một con voi khổng lồ đang chạy loạn trong rừng rậm. Miệng hắn kinh ngạc há hốc ra, căn bản

không thể nào khép lại nổi, lại cũng không cách nào nói được bất cứ lời

nào nữa.

Mà cũng ngay cái thời khắc quan trọng như thế này, từ

trên lầu đột nhiên bỗng truyền đến một trận thanh âm tiếng bước chân

chạy loạn xạ cùng với một tiếng thét kinh hoàng pha lẫn lại với nhau.

Cô bé con Chung Yên Hoa có chút luýnh qua luýnh quýnh ầm ầm đùng đùng

phóng vọt lại bên cạnh thang lầu, mạnh mẽ trấn định lại, cố gắng đè nén

cơn xúc động muốn mở miệng thét lên, hai tay ôm chặt cái váy ngủ màu

hồng phấn nhàn nhạt bó sát người mình, nhìn thẳng xuống Hứa Nhạc đang

ngạc nhiên ngây ngẩn cả người đứng bên dưới lầu, run giọng nói:

- Nó đến rồi!

Hứa Nhạc thoáng giật mình một cái, sau đó mới kịp phản ứng trở lại. Hắn

bỗng nhiên đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm về phía mộng mảng đỏ hồng rất

nhỏ xuất hiện bên dưới cái váy hồng phấn của cô bé con, kinh hoảng thất

thố, lớn tiếng la lên:

- Em mới nói chính mình có thể xử lý được mà?

Chiếc quan tài màu đen được bao trùm bởi một chiếc quân kỳ Liên Bang cực kỳ

tiên diễm, lúc này đang được đặt im lặng bên trong đại sảnh chính của

Bảo tàng anh hùng Liên Bang. Lúc này sắc trời đã gần tối mịt, những hàng dài dân chúng vô cùng thương tiếc đi ngang qua cỗ quan tài lúc này cũng đã bất đắc dĩ bị ngăn cản lại ở bên ngoài cánh cổng lớn của Bảo tàng,

cũng chỉ còn có thể xuyên thấu qua lớn cửa kính thủy tinh cùng với màn

hình trực tiếp treo bên ngoài, ở đằng xa mà nhìn lên, biểu đạt nổi niềm

thương nhớ vô tận của chính mình.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh sau khi một phen tiến hành trường đàm bí mật cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo xong đã rời đi. Dù sao bên trong Liên Bang cùng với tiền tuyến còn

có vô số những sự vụ quan trọng chờ đợi ông ta đưa ra quyết định cuối

cùng. Ngay sau đó, các vị lão Tướng quân mang theo vẻ mặt già nua nhăn

nhúm cũng được Tướng quân Lý Tại Đạo ôn hòa khuyên bảo mà rời đi. Những

vị lão Tướng quân năm xưa đã từng đi theo Quân Thần Lý Thất Phu nam

chinh bắc chiến biết bao nhiêu năm, hiện nay cũng đã già nua vô cùng

rồi, cho dù trong lòng cực kỳ bi ai đến đâu đi chăng nữa, thì cũng rất

khó có thể chịu đựng được sự tiêu hao trong khoảng thời gian dài được.

Bên trong màn đêm yên lặng, cũng chỉ còn những người của Phí Thành Lý Gia

tiến hành túc trực bên linh cữu của vị lão nhân già mà thôi. Nói là

người của Phí Thành Lý Gia, nhưng kỳ thật cũng chỉ có mỗi ba người chân

chính mà thôi.

Theo bóng đêm dần dần trở nên thâm trầm hơn, Giản

Thủy Nhi đã bị sự xâm nhập đồng thời của sự bi thương lẫn sự mỏi mệt,

rốt cuộc cũng không thể tiếp tục chống đỡ được nữa. Cô nàng khẽ dựa nhẹ

vào một cây cột lớn bên cạnh mà chìm vào giấc ngủ. Lý Tại Đạo nhìn thấy

một vị nữ quân nhân sĩ quan hậu cần đem tới một tấm chăn quân dụng màu

xanh biếc khẽ đắp lên người cô thiếu nữ, bèn phất tay gọi Lý Phong từ

đằng kia đi tới.

- Đem cô nhỏ của con sang căn phòng bên cạnh

nghỉ ngơi đi. Mặt khác nói một tiếng với bên Văn phòng Tuyên huấn của Bộ Quốc Phòng, trong mấy ngày sắp tới đừng để cho phóng viên đến quấy rầy

cô ta. Sau đó con cũng đi nghỉ đi.

Cuối cùng Tướng quân Lý Tại

Đạo ôn hòa nhẹ nhàng mà nghiêm khắc bảo các nhân viên công tác hậu cần

trong phòng quay về nghỉ ngơi. Cuối cùng ông ta đi đến hai bên cửa hông

của đại sảnh, nhẹ nhàng đem hai cánh cửa ở nơi đó đóng lại. Lúc này bên

trong đại sảnh của Bảo tàng kỷ niệm anh hùng Liên Bang cũng liền chỉ còn lại có một mình ông ta mà thôi.

Ngoài ra còn có một cỗ quan tài màu đen được bao trùm quân kỳ Liên Bang nữa.

Ông ta kéo một cái ghế dựa đặt ở ngay bên cạnh cỗ quan tài màu đen, gỡ

xuống chiếc mũ quân dụng, vô cùng tùy tiện đặt lên trên cỗ quan tài, sau đó lặng lẽ ngồi xuống ghế, khẽ khàng phát ra một tiếng thở dài trầm

thấp đến mức gần như không thể nghe thấy.

Dưới ánh đèn có chút

tối tăm u ám bên trong đại sảnh rộng lớn, bàn tay Tướng quân Lý Tại Đạo

nhẹ nhàng đặt lên trên cỗ quan tài màu đen kia, biểu tình bình tĩnh, mái tóc hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt… cùng với

bầu không khí ở nơi này dần dần hòa hợp thành một thể.

Đột nhiên

ông ta quay đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài màu

đen, ánh mắt tựa hồ như muốn nhìn xuyên thấu qua cỗ quan tài đặc chế

thật dày, nhìn về phía vị phụ thân đại nhân đang lẳng lặng nằm bên dưới

lá quân kỳ kia.

Cứ như vậy, Tướng quân Lý Tại Đạo ngồi bên cạnh

cỗ quan tài màu đen suốt cả một đêm dài, cũng không mở miệng nói bất cứ

tiếng nào, cũng không có uống nước, cũng không có ăn cơm, mà chỉ là trầm mặc ngồi ở nơi đó, bàn tay mãi vẫn luôn bình tĩnh đặt lên trên cỗ quan

tài màu đen kia.

Mãi cho đến lúc sáng sớm, một ngày mới bình

thường mà lại mới mẻ một lần nữa tiến đến. Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu xuyên thấu vào bên trong gian đại sảnh, mái tóc của Lý Tại Đạo

tựa hồ có vẻ như là thêm trắng hơn một chút nữa, những nếp nhăn trên

khóe mắt ông ta tựa hồ lại thâm sâu thêm một chút nữa, vẻ mỏi mệt trên

gương mặt tựa hồ như càng nhiều hơn nữa.

Sau đó ông ta quay sang cỗ quan tài màu đen kia, bình tĩnh nói:

- Phụ thân, lúc trước khi ngài còn đang nằm trên giường bệnh, có một vài

lời con chưa kịp nói với ngài, hôm nay là lần cơ hội cuối cùng con có

dịp nói với ngài, con sẽ nói cho ngài biết.

- Một con người cho

dù có vĩ đại đến thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc cũng sẽ có một ngày trở

nên mục nát. Liền giống như là ngài vậy, có lẽ chỉ là trong một đêm mà

thôi, thân thể của ngài liền trở nên mục nát dần.

- Có thể khiến

cho Liên Bang, khiến cho tinh thần của ngài có thể vĩnh viễn bất diệt,

cũng chỉ có chế độ, là một chế độ hoàn toàn mới sau khi trải qua một hồi cách mạng vĩ đại…

- Đúng vậy, tất cả mọi người đang tồn tại bên

trong phiến vũ trụ này cũng đều sợ hãi đối với cách mạng. Đám dân chúng

đang bị lường gạt kia cũng không nhận thức ra được sự tất yếu của cách

mạng. Cái đám giòi bọ đã bám lên trên xương cốt hư thối của dân chúng mà không ngừng hút cạn tinh huyết kia vô cùng thống hận đối với cách mạng. Bọn chúng đang nắm trong tay Nghị Viện, căn bản cũng sẽ không cho phép

cái loại cách mạng như thế này được phát sinh.

- Nhưng mà may mắn chính là những gã địch nhân bên kia đầu vũ trụ kia đã cấp cho chúng ta

những lý do phi thường tốt. Mà những quân đội vô cùng kiên cường dũng

cảm do đích thân ngài huấn luyện ra kia, đã ở bên trong Liên Bang nắm

được một địa vị mạnh mẽ trước giờ chưa từng có, đã đạt được sự kính yêu

của toàn thể dân chúng Liên Bang. Hiện tại trước mắt Liên Bang đang có

được một cơ hội tốt nhất, mà cũng có khả năng chính là cơ hội cuối cùng

của Liên Bang.

Ông ta đứng thẳng người lên, cẩn cẩn thận thận đội lên đầu chiếc quân mỹ, hướng về phía vị phụ thân đại nhân đang nằm

trong cỗ quan tài màu đen kia tiến hành một lần chỉnh sửa quân trang

cuối cùng, bình tĩnh mà tràn ngập quyết tâm, nói:

- Phụ thân đại nhân, con chính là đang chuẩn bị tiến hành cuộc cách mạng đó!

- Ngài nhất định sẽ vì con mà cảm thấy kiêu ngạo!

Sau khi tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức quân đội cuối cùng, Tướng quân Lý Tại Đạo mạnh mẽ xoay người rời đi. Bên trong đại sảnh của Bảo tàng kỷ niệm anh hùng Liên Bang nhất thời quanh quẩn thanh âm bước

chân đơn điệu. Cỗ quan tài màu đen được bao trùm bởi lá quân kỳ Liên

Bang kia lúc này nhìn qua có vẻ đặc biệt cô đơn. Vị lão nhân gia đang

nằm trong cỗ quan tài kia không biết có thể sẽ cảm thấy kiêu ngạo hay

không, dù sao ông ta cũng đã không thể nào mở miệng nói chuyện được nữa

rồi.