Cũng chẳng có ý kiến gì cả.
Hứa Nhạc trầm trọng trả lời:
- Đây cũng đều là những sự vụ nội bộ cá nhân của đám người Đế Quốc bọn
mày mà thôi. Mà tao thân là một người Liên Bang. Nếu như muốn hỏi tới
những phương pháp để trốn chết, tao tin tưởng rằng mày đã từng cẩn thận
xem qua hồ sơ của tao, trình độ thôi diễn chiến thuật của tao từ trước
đến giờ vốn cũng không cao lắm.
Tính tình của hai gã thanh niên
bên trong khu nông trang màu đỏ này, kẻ nào cũng đều là cực kỳ lãnh lệ
kiên ngoan. Bởi vì những nguyên nhân bất đồng với nhau mà bọn họ có thói quen trầm mặc không nói chuyện. Nhưng mà không biết vì cái gì, Hứa Nhạc hiện tại ở trước mặt của cái người này, những lời nói của hắn đột nhiên lại trở nên nhiều hơn so với bình thường một chút.
Trong khoảng
thời gian ngắn ngủi một giây đồng hồ đó, hắn chợt nhớ đến thời thơ ấu
của chính bản thân mình. Khi đó bản thân mình cùng với cha mẹ, với đứa
em gái thân thương sống cùng một chỗ, hắn khi đó tựa hồ như rất hay nói
nhiều. Cho dù là tại thời kỳ thiếu niên, khi mình đã là một gã cô nhi,
hình như mình cũng vẫn nói chuyện rất nhiều. Đại khái là mãi cho đến khi sau đó gặp phải cái gã đại thúc thích lải nhải kia, mình mới có thể trở nên càng ngày càng ít nói hơn thì phải?
- Kỳ thật tao mãi cho
rằng, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất chính là, vị Hoàng đế Bệ hạ kia của
các người, có thể nào còn sống sót trong lần ám sát này hay không…
Hứa Nhạc từ trong vẻ thất thần chợt bừng tỉnh lại một chút, nhìn chằm chằm về phía Hoài Thảo Thi, nói:
- Nếu như ông ta đã chết, mày cho dù có chạy thoát khỏi khỏa tinh cầu đi
chăng nữa, cũng không có biện pháp nào có thể sống sót được.
Cặp
mày của Hoài Thảo Thi khẽ nhăn lại một chút, tựa hồ không nghĩ đến cái
gã quân nhân sĩ quan Liên Bang này cư nhiên lại chỉ nói một câu đơn giản đã chỉ ra được bộ phận trí mạng nhất của sự tình lần này.
Hứa
Nhạc thoáng dừng lại một lát, nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc
trẻ tuổi ở trước mắt này, thay đổi cung cách xưng hô, tiếp tục nói:
- Công chúa điện hạ, những người này ngay cả bản thân cô cũng dám đi ám
sát, tự nhiên sẽ trước tiên tìm cách giết chết phụ thân của cô trước
chứ.
Nghe được bốn chữ ‘công chúa điện hạ’ này, ánh mắt của Hoài
Thảo Thi nhất thời khẽ nheo lại một chút, bên trong đồng tử chợt hiện
lên một tia quang mang sáng rọi. Sau khi thoáng trầm mặc một lát sau,
thế nhưng nàng ta chung quy cũng không có mở miệng phản bác câu nói này
của hắn.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nàng ta, chậm rãi nói:
- Nghe người ta đồn rằng, cô mười hai tuổi đã thành công thông qua trình
độ điều khiển Robot cấp độ 6. Bản thân tôi ở Liên Bang cũng có một gã
bằng hữu vô cùng kiêu ngạo, từ trước đến giờ luôn lấy cô làm mục tiêu để mà phấn đấu… Thông qua quá trình trốn chết mấy ngày hôm nay, tôi xác
nhận cô thật sự chính là vị phi công Robot thiên tài cường đại nhất
trong toàn cõi vũ trụ này. Cho nên tôi mới có chút không rõ ràng, vì cái gì khi vừa mới bắt đầu bị tập kích, cô cũng không có lựa chọn phá vây
mà ra, mà lại một đường tiến nhập vào trong phiến rừng dâu mênh mông
này.
Cái gã bằng hữu kiêu ngạo tại Liên Bang trong lời nói kia
của hắn chính là Thai Chi Nguyên. Cái gã Thái Tử gia đứng bên trong bóng râm của chế độ chính trị Liên Bang này, đã từng nói qua với hắn, trong
toàn bộ cõi vũ trụ này, cũng chỉ có năm người có thể là mục tiêu để cho
hắn có thể phấn đấu noi theo, mà vị Công chúa Điện hạ này chính là một
trong số đó.
- Ta cũng không biết thế cục bên ngoài hiện tại như
thế nào. Bên trong phiến rừng dâu khổng lồ này thích hợp nhất cho việc
tác chiến du kích cùng với trốn chết.
Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình trả lời:
- Thế nhưng ta thật sự không hề tưởng tượng ra được, lại có nhiều người Đế Quốc phản bội lại Hoàng thất đến như vậy.
Trước tiên là sử dụng loại súng bắn tỉa ACW khủng bố mà không một người Đế
Quốc nào hiểu biết, tiến hành công kích tầm xa. Sau đó lại sử dụng tên
lửa đạn đạo tiến hành công kích, cuối cùng là sử dụng đến nội gian. Cuối cùng lại là xé rách mặt hoàn toàn sự ngụy trang vốn có, trực tiếp vận
dụng bộ đội thiết giáp trọng trang khởi xướng tiến công chính diện.
Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng lắm những thế cục đấu đá quyền lực chính
trị bên trong Đế Quốc là như thế nào. Nhưng mà theo suy nghĩ của hắn,
cái kế hoạch ám sát lần này được an bày phi thường hợp lý. Nếu không
phải nhờ có chính bản thân mình đối với những quỹ tích tín hiệu điện tử
khởi động của khẩu ACW kia vô cùng quen thuộc, nói không chừng cái vị
Công chúa Điện hạ, niềm kiêu ngạo của Đế Quốc, vị thanh niên cực kỳ
cường đại này, đã chết dưới khẩu súng bắn tỉa khủng bố trước kia rồi.
Nhưng mà cái loại công tác an bày ám sát này cũng đã lộ ra một chút tin tức
quan trọng nào đó. Một phương thế lực đã có gan phản bội lại Hoàng thất
Đế Quốc kia, rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu, đã muốn dùng loại phương thức
nhanh chóng nhất, đơn giản nhất để mà giải quyết vấn đề. Bọn họ cũng
không muốn làm ra những động tĩnh gì quá lớn, chỉ là sau đó lại bị thế
cục không ngừng bức bách, những động tĩnh của toàn bộ sự kiện mới trở
nên dần dần mạnh mẽ hơn. Bởi vậy xem ra, một phương thế lực bên kia có
lẽ cũng không phải là đã hoàn toàn nắm vững trong tay thế cục ở trên
khỏa tinh cầu này.
- Cô nên liên hệ một chút lại những gã thuộc hạ đáng tin cậy nhất ở trên khỏa tinh cầu này xem sao.
Hứa Nhạc đưa ra lời đề nghị của bản thân mình.
- Phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi hiện tại không cách nào liên hệ được.
Những đầu mối tình báo còn lại hiện tại quá ít. Vả lại ta cũng không thể nào phán đoán ra được còn có ai có thể khiến ta tin tưởng nữa.
Hoài Thảo Thi liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ quân dụng nằm trên cổ tay, nói:
- Đám người phản bội kia nhiều nhất cũng chỉ cần khoảng ba tiếng đồng hồ, liền có thể phám phá ra được tầng ngụy trang cuối cùng mà tao đã bố trí ra, tìm đến được khu nông trang màu đỏ này. Tao hy vọng mày có thể cung cấp được một vài đề nghị nào có ý nghĩa một chút.
Hứa Nhạc
thoáng cúi đầu, thống khổ ho khan lên hai tiếng, sau đó nheo mắt lại,
nhìn chằm chằm về phía đối phương. Hắn nhịn không được lắc lắc đầu một
chút. Vì cái gì mà cái vị Công chúa Điện hạ này lại yêu cầu một gã rõ
ràng là quân nhân sĩ quan Liên Bang đi hỗ trợ cho mình, hơn nữa lại còn
có thể nói ra một cách như là chuyện hiển nhiên như vậy cơ chứ?
- Tôi nghĩ những vệ tinh do thám của Đế Quốc cũng có hệ thống định vị chíp vi mạch nhân thể.
Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía bầu trời thông qua lớp cửa sổ bằng thủy tinh màu đỏ, chậm rãi nói:
- Đám phản quân kia mãi cũng không thể nào tập trung được vị trí của cô,
đã nói lên rằng bọn họ cũng không có biện pháp nào khống chế được hệ
thống định vị của vệ tinh do thám. Cho nên chuyện này rất đơn giản,
quyền hạn khống chế hệ thống định vị vệ tinh do thám nằm ở trong tay ai, người đó chính là người của cô.
Hoài Thảo Thi chậm rãi nói:
- Quyền hạn khống chế hệ thống vệ tinh do thám nằm ở trong tay Tổng đốc Kha Bảo Trữ.
Thoáng tạm dừng một lát sau, nàng ta mới tiếp tục lạnh lùng nói:
- Nhưng cho dù muốn liên hệ được với người này, nhưng mà hiện tại cũng
không có Robot, cũng không có biện pháp nào để chạy đi cả.
Nhìn
thấy thái độ của người trước mặt này, tâm tình của Hứa Nhạc cũng thoáng
có chút quái dị. Kẻ mà đám phản quân kia muốn giết chính là nàng ta, vì
cái gì mà vị Công chúa Điện hạ này lại có thể lạnh lùng bình tĩnh, cứ
như là mọi chuyện hoàn toàn chẳng có chút quan hệ gì với nàng ta vậy.
- Tôi cũng không cho rằng bởi vì không có Robot liền không thể chạy đi
được. Phải biết rằng cô chính là một trong những người lợi hại nhất mà
tôi đã từng gặp qua.
Hứa Nhạc nhìn chăm chú về phía hai gò má hơi chút tái nhợt của Hoài Thảo Thi, đột nhiên mở miệng nói:
- Đương nhiên, nếu như cô chê rằng tôi khiến cho bó tay bó chân, như vậy
có thể thả cho tôi rời đi mà. Dù sao tôi cũng không có khả năng chạy
thoát ra khỏi lãnh thổ Đế Quốc, chỉ có thể ở trong phiến rừng dâu này
trốn chạy mà thôi.
Ánh mắt Hoài Thảo Thi vốn dĩ khẽ nheo lại một
chút, định mở miệng hỏi gã thanh niên này xem ngoài bản thân mình ra,
những người mạnh mẽ nhất mà hắn vừa mới nói đến là ai, lại nghe được câu nói cuối cùng của đối phương, suýt chút nữa đã bật lên tiếng cười lạnh, mạnh mẽ nói:
- Mày cũng đừng có thử tìm cách rời khỏi bên cạnh tao.
- Vậy thì có lẽ cô nên giải khai một chút cái cỗ… chân khí gì đó… mà cô
đã một phen nhốt lại trong thân thể của tôi, đem thu hồi trở lại đi. Cô
hẳn là có thể phán đoán ra được, nếu như có thêm được sức chiến đấu của
tôi nữa, đối với việc bỏ chạy của cô cũng có sự trợ giúp rất lớn.
- Thứ nhất, không có khả năng.
Hoài Thảo Thi hờ hững nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Thứ hai, đúng như lời mày đã chính miệng thừa nhận, trình độ thôi diễn
chiến thuật của mày thật sự rất là kém cõi. Ở trong cái phiến rừng dâu
rộng rãi mênh mông không thích hợp cho việc phòng thủ công kích như thế
này, đối mặt với hơn hai mươi đầu Robot quân dụng như thế, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể bằng vào lực lượng nhục thể của mình có thể
chạy thoát khỏi vòng vây cả.
- Vừa rồi trong lúc cô còn đang ngơ
ngẩn ngắm cảnh hoàng hôn, tôi đã kiểm tra lại một chút những cỗ máy móc
trong căn phòng nông cụ này rồi.
Hứa Nhạc trầm mặc một lúc lâu sau, đột nhiên mở miệng nói:
- Tôi đã ở dưới hầm ngầm phát hiện ra khá nhiều các loại công cụ máy móc
nông nghiệp. Nơi này hẳn là nhà kho của chủ nhân phiến nông trường này.
- Là chủ nhân của nông trang.
Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình sửa lại cho đúng từ ngữ mà Hứa Nhạc vừa dùng, nhíu cặp mày lại, lạnh lùng hỏi:
- Thì sao?
- Tôi có thể giúp cô một phen đem con Robot Đào Chướng sửa chữa tạm thời lại.
Hứa Nhạc giương mắt nhìn thẳng vào cặp mắt Hoài Thảo Thi, nói.
Hoài Thảo Thi trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, giống hệt như là đang nhìn một gã vô cùng ngu ngốc vậy.
- Tôi chính là người đã thiết kế ra con Robot MX, tôi chính là Bão Dưỡng Sư thiên tài nhất của toàn bộ Liên Bang.
- Một gã Bảo Dưỡng Sư cho dù có vĩ đại đến đâu đi chăng nữa, cũng không
có khả năng dùng một đống công cụ nông nghiệp để mà sửa chữa tốt lại một con Robot quân dụng đã bị hao tổn được.
Vẻ mặt Hoài Thảo Thi lạnh lùng trả lời lại, rõ ràng là không tin được những gì mà Hứa Nhạc vừa nói.
- Năm xưa khi mà Quân Thần đại nhân ngàn dặm bôn tập, tiến hành ám sát
ông nội của cô, dọc theo đường đi cũng đều là dùng các linh kiện điện tử của Robot Đế Quốc các người tự mình tiến hành sữa chữa con Robot của
mình. Theo như tôi biết, đầu Robot M37 đó cuối cùng cũng đã sử dụng
không ít các loại linh kiện máy móc dân dụng đâu.
Hứa Nhạc nhìn về phía Hoài Thảo Thi, nói:
- Trình độ điều khiển Robot chiến đấu tôi có lẽ cũng không bằng cô. Đương nhiên, lại càng kém xa khi so với Quân Thần đại nhân. Thế nhưng mà nếu
nói đến trình độ sửa chữa Robot, hai người các người cộng lại cũng không thể nào bằng tôi được. Đương nhiên, chỉ bằng vào mấy loại máy móc nông
cụ trong khu nhà kho này, căn bản không có khả năng đem con Robot Đào
Chướng của cô sửa chữa lại trở thành không ai có thể bì nổi. Nhưng mà ít ra có thể để cho nó phát ra được khoảng 30% công suất ban đầu của nó.
Tiến hành trốn chạy hẳn cũng sẽ không có vấn đề.
Khi nghe Hứa
Nhạc nhắc đến hai chữ Quân Thần, ánh mắt của Hoài Thảo Thi chợt sắc bén
lên một chút, cũng đã có chút tin tưởng vào những lời mà Hứa Nhạc vừa
nói. Chẳng qua là nàng ta tin tưởng rằng, cái gã quân nhân sĩ quan Liên
Bang này vào lúc này chuẩn bị chủ động hiển lộ ra thực lực của chính
mình, khẳng định là có điều kiện trao đổi lại.
- Mày muốn dùng điều kiện gì để trao đổi?
Cô nàng trực tiếp hỏi.
- Tôi muốn được tự do!
Hứa Nhạc trả lời.
- Không có khả năng!
Câu trả lời của Hoài Thảo Thi cực kỳ ngắn ngọn cùng với hữu lực, giống hệt
như một thanh trường thương lạnh lùng cắt qua một phiến kim loại kiên
định đến mức khiến người ta tim đập nhanh.
Bên trong gian phòng
của khu nông trang màu đỏ, không khí là một mảnh yên lặng. Hai người bọn họ ai nấy trong lòng cũng đều biết rất rõ ràng là truy binh càng lúc
càng tiến lại gần. Tiếng bước chân của tử vong ngày càng vang lên rõ
ràng hơn bên cạnh bọn họ. Nhưng mà cũng không có bất cứ kẻ nào nguyện ý
nhượng bộ đối phương trước cả. Bọn họ chỉ là bình tĩnh giương mắt nhìn
chằm chằm vào ánh mắt của đối phương, tiến hành sự đối kháng âm thầm về
mặt ý chí tinh thần.
Giống hệt như là hai chiến Chiến hạm Chiến
thuyền đang đối mặt nhau, dùng tốc độ phi hành nhanh nhất trên một con
đường nhỏ hẹp vậy, mắt nhìn thấy vụ nổ mạnh dẫn tới tử vong đang càng
ngày càng đến gần, thế nhưng lại kiên quyết ngoan cường nắm chặt lấy cần láy, không chịu né tránh.
Dòng suối nhỏ bên cạnh khu nông trang
màu đỏ vẫn cứ lặng lẽ không một tiếng động, không ngừng chảy xuôi, đột
nhiên trên một cái báng răng nào đó của cánh bánh xe nước chợt mang theo một mảnh lá cây vỗ mạnh xuống, vỗ lên trên mặt nước phát ra một tiếng
vang nho nhỏ, phá vỡ đi sự yên lặng của khung cảnh nơi này.
- Mày cho tao một con Robot hoàn chỉnh, tao cho mày chết một cái chết có đủ tôn nghiêm cuối cùng.
Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình, nói.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút. Hắn biết đây chính là giới hạn
cuối cùng của vị Công chúa Điện hạ này. Nếu như đối phương quả thật sẽ
tuân thủ đúng theo những gì đã hứa hẹn, vậy thì hắn ít nhất cũng sẽ
không cần lo lăng bên phía Đế Quốc sẽ dùng những phương thức nhục nhã
chính mình, để mà đả kích sĩ khí của quân nhân cùng với dân chúng Liên
Bang, khiến cho những bằng hữu thân thích mà hắn quan tâm trân trọng sẽ
bi thương khổ sở.
Hắn nhẹ nhàng chớp chớp cặp mắt một chút, thanh âm hơi chút đơn điệu, nói:
- Tôi cần mật khẩu mở ra quyền hạn điều khiển cao nhất của con Robot Đào
Chướng, tôi cần xem các kết cấu đồ kỹ thuật chi tiết của con Robot. Tôi
muốn cô mở ra toàn bộ cho tôi.
- Sửa chữa Robot không cần mở ra toàn bộ quyền điều khiển Robot…
Hoài Thảo Thi lạnh lùng nói.
- Tôi nhất thiết cần phải có.
Hứa Nhạc cũng mạnh mẽ nói.
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, thanh âm chợt có chút băng lãnh cùng chút quái dị:
- Mày nghĩ muốn lấy được sơ đồ thiết kế kỹ thuật chi tiết của con Robot
Đào Chướng, chuẩn bị sau này trốn về Liên Bang hay sao? Mày thật sự rất
tự tin, thậm chí còn có chút tự đại nữa. Chỉ cần phía sau gáy của mày
vẫn còn cái con chíp vi mạch nhân thể, giống như một cái sợi dây xích
cho kia, vậy thì mày liền không có biện pháp nào có thể chạy đi được.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nói:
- Có thể chạy thoát được hay không, đó là chuyện của tôi, không cần cô phải lo.
- Tao sẽ mở to cặp mắt của tao ra, nhìn xem mày làm cách nào mà chạy trốn!
Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình, nói ra mật khẩu quyền hạn điều khiển cao nhất của con Robot Đào Chướng.
Ba tiếng đồng hồ sau đó, sáu bảy chục đầu Robot Đế Quốc loại Nguyệt Lang,
đã nghiền nát những gốc cây dâu xanh mướt ở khắp bốn phía, nghiền nát
bầu không khí u tĩnh ở nơi này, nghiền nát cái bóng trải dài đen ngòm do ánh sáng đỏ rực từ bên trong những căn kiến trúc tại khu nông trang màu đỏ chiếu rọi ra, trải dài trên mặt đất, ầm ầm từ ba phương hướng khác
nhau không ngừng phóng tới, đem khu nông trang màu đỏ này mạnh mẽ bao
vây lại.
Hoàn toàn bất đồng với những lần truy kích điên cuồng
suốt mười mấy ngày đêm trước đây. Ngày hôm nay những đầu Robot của thế
lực phản quân của Đế Quốc này, rốt cuộc cũng đã có thêm đem vị Công chúa Điện hạ mà bọn họ luôn luôn kính sợ trong lòng vây khốn lại. Nhưng mà
bọn họ cũng không có ngay lập tức khởi xướng công kích, mà chỉ là trầm
mặc tiến hành canh giữ ở bên ngoài. Những luồng hơi thở của kim loại,
của dầu máy cùng với mùi bùn đất bên dưới ánh tinh quang chiếu rọi, pha
trộn lại với nhau phát ra một cỗ khí tức huyết tinh nhàn nhạt.
Một trận hành động ám sát lần này đã tiến hành qua nhiều ngày như vậy rồi.
Đám bộ đội Robot Đặc chủng của đám phản quân đã có thể xác nhận rõ ràng, đầu Robot Đào Chướng khủng bố kia của Công chúa Điện hạ, dưới những lần tiến công quấy rầy liên tục không ngừng không nghỉ của bên ta, trải qua vô số những hy sinh thảm thiết, toàn bộ hệ thống vũ khí đã bị hủy hoại
hoàn toàn, hơn nữa ở bên trong khu nông nghiệp rừng dau mênh mông rộng
rãi toàn là những gốc cây dâu như thế này, căn bản không có cách nào có
thể sửa chữa lại được.
Thượng Tá Nạp Tùng, Đại Đội trưởng Đại đội Robot Đặc chủng, lệ thuộc trực tiếp Quân Bộ Đế Quốc, biểu tình cực kỳ
phức tạp bước xuống khỏi đầu Robot của chính mình, nhìn về phía khu nông trang màu đỏ rực cách đó không xa, không ngừng ngẫm nghĩ, thế nhưng
cũng không hề phát ra mệnh lệnh tiến công.
Trải qua một quá trình đấu tranh nội tâm thật lâu sau đó, hắn mới một thân một mình, hướng về
phía căn nhà kho ở cuối khu nông trang màu đỏ kia đi tới.
Phốc một tiếng vang lên, hắn đã quỳ một chân xuống mặt đất, hơi chút run giọng nói:
- Công chúa Điện hạ, ngài chính là sự kiêu ngạo của Đế Quốc. Chúng tôi
không muốn làm tổn thương đến ngài. Chỉ cần ngài nguyện ý theo chúng tôi rời đi, tôi xin lấy vinh dự của một quân nhân sĩ quan Đế Quốc cùng với
gia tộc của chính mình, cam đoan rằng ngài sẽ tuyệt đối được an toàn.