Gian Khách

Quyển 4 - Chương 115: Hai huynh đệ (Thượng)

Bên ngoài tòa trang viên là bóng đêm thâm trầm, bên trong căn phòng ánh

sáng cũng có chút u ám. Thanh âm các máy móc chữa bệnh điện tử phát ra

tích tích rung động, giống hệt như những cái đồng hồ báo thức kiểu cũ,

thúc giục mọi người giờ giấc đang dần dần trôi qua. Bên trong bóng tối ở góc phòng cũng không có bất cứ động tĩnh gì cả, cũng chỉ có một bức màn màu xanh mặc lục, tạo cho người khác một loại cảm giác vô cùng nặng nề, dưới sự thổi quét nhè nhẹ của hệ thống thông gió tuần hoàn trong phòng

mà nhẹ nhàng lắc lư. Cũng không có bất cứ con mèo hoang nào đi qua,

nhưng lại giống như có một con mèo vừa chợt đi lạc vào vậy.

Một

khoảng thời gian yên tĩnh lặng lẽ kéo dài, giống hệt như là một loại chỗ trống nào đó chợt xuất hiện trong không gian, trong suy nghĩ của nhân

loại vậy. Cũng không biết cụ thể bao nhiêu giây, bao nhiêu phút, cũng

chỉ biết là có tồn tại, hơn nữa lại rất lâu dài.

Sau đó chợt từ trong cái bóng tối kia đột nhiên có một thanh âm nhàn nhạt vang lên:

- Không, nơi này không phải là nhà của ta. Ông đã quên mất rồi, nhà của

chúng ta là ở phía sau lưng núi, cách Tu Thân Quán quãng đường bốn km

đường bộ. Nơi đó không có đèn nê ông, không có hồ nước tư gia lớn như

vậy, cũng không có mấy trăm gã quân nhân sĩ quan ngu xuẩn như vậy ôm

súng làm một đám cận vệ… Nơi này chỉ là nhà của một mình ông, là cái mộ

người sống mà Liên Bang xây dựng dành riêng cho một mình ông, là tòa

cung điện lạnh như băng cho một lão Thái Thượng Hoàng là ông.

Thanh âm của Phong Dư cũng vẫn giống hệt như là rất nhiều năm trước đây vậy,

khàn khàn lãnh đạm, có một loại tia khí tức đùa cợt trêu ghẹo cùng với

chút ngả ngớn phớt đời mà ai cũng không thể bắt chước nổi. Cái thanh âm

nghe qua giống hệt như là một gã du thủ du thực đang ngồi trên những cỗ

mô tô cổ đại gào thét phóng vút trên những con đường cao tốc không ngừng kêu gào hưng phấn, rồi lại mang theo một tia ngoan cường cao cao tại

thượng phớt lờ đời của một kẻ ngồi ở trên đỉnh cao của thế giới nhìn

xuống nhân loại đang trầm luân trong những mưu toan cực khổ của kiếp số

vô thường vậy.

Lý Thất Phu nằm ở trên giường bệnh thoáng trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cái bóng tối ở góc phòng đằng kia, ánh mắt bình

thẳn mà suy yếu. Cái thanh âm trả lời kia không biết vì cái gì lại mang

theo vô số những sắc thái trào phúng nhàn nhạt như thế. Thân là Quân

Thần lão nhân gia của Liên Bang, ở trong suốt cái cuộc đời dài dòng luân trầm này của ông ta, đại khái cũng chỉ có ở trước mặt cái gã nam nhân

đằng kia, ông ta mới có thể cảm nhận được một sự hứng thú chân chính khi đối thoại, vì thế cũng cảm giác được một chút tự do phóng khoáng nhàn

nhạt.

- Đã mấy chục năm không gặp lại rồi. Đại khái hôm nay có lẽ cũng là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Ta thật sự không muốn cùng

cậu lặp lại cái quá trình tranh cãi nhàm chán không biết khi nào dừng

này.

Lão nhân gia có chút thống khổ khẽ cau mày lại một chút, có chút phiền chán phất phất tay mấy cái, tiếp tục nói:

- Cậu cuối cùng cũng chịu đến gặp mặt ta lần cuối, hẳn là sẽ không muốn

trong cái lập gặp nhau này lại tiếp tục tranh cãi những chuyện thị phi

đúng sai nào đó nữa chứ?

- Vì cái gì lại không phải đây?

Cái thanh âm bên trong bóng tối kia lại một lần nữa vang lên rất nhanh,

mang theo một loại bén nhọn đặc biệt khiến cho màng tai của người khác

có chút không thể thích ứng nổi:

- Ông lập tức sẽ chết rồi. Ta

đương nhiên là phải thừa dịp trước khi ông chết đi, một phen đem chuyện

tình này nói ra cho rõ ràng một chút rồi. Bằng không sau này ông chết đi rồi, ta biết tìm ai để nói rõ lý lẽ cơ chứ? Đứa con trai của ông à? Hay là đứa cháu trai của ông kia? Hay là bảo ta chạy đi tìm cái gã Tổng

Thống như đàn bà, ngày nào cũng một phen đem xi đánh giày bôi lên mặt

mình cho nó đen đi một chút kia? Đúng rồi lão đầu tử, ông có phát giác

ra cái gã Tổng Thống như đàn bà kia thật sự nghĩ rằng một phen đem khuôn mặt mình bôi cho đen đi một chút thì liền ra dáng đàn ông hơn một chút

không? Hay là nói hắn ta giả dạng thợ mỏ lâu ngày, có chút nghiện rồi?

Tuy rằng cũng không thể nào nhìn thấy được biểu tình chân chính của cái gã

nam nhân đang ngồi bên trong bóng tối nơi góc tường kia, nhưng lại có

thể tưởng tượng ra được khi hắn nói ra những lời nói chua ngoa đùa cợt

này, ngũ quan của hắn nhất định sẽ phi thường thả lỏng mà tràn ngập trào phúng.

- Ta cũng không muốn cùng cậu nói mấy cái chuyện nhàm chán như thế…

Vị lão nhân gia nằm trên giường bệnh bông tuyết kia như trảm đinh chặt

sắt, cắt ngang cái xu thế phát triển theo hướng này của câu chuyện. Tuy

rằng cánh tay của ông ta hiện tại đã run rẩy phi thường lợi hại:

- Bắt đầu từ bảy tám tuổi chúng ta đã đấu tranh với nhau rồi, ta cũng

không muốn đến lúc bảy tám chục tuổi chúng ta lại vẫn tiếp tục đấu đá

với nhau nữa… Ta cũng đã sắp chết rồi, ta cũng không muốn nghe những lời đàm luận quyền lực vô nghĩa của cậu nữa. Nếu như cậu quyết tâm muốn

tiếp tục tranh luận đi xuống nữa, ta đây lập tức chết cho cậu xem.

- Đừng có đem cái chết ra mà dọa cho ta sợ, cũng đừng có mà giả chết

trước mặt ta. Ở trong vũ trụ này ta là người hiểu ông nhất. Cho dù hiện

tại ông chỉ còn có duy nhất một tia hơi thở cuối cùng đi chăng nữa, thì

cái cỗ chân khí ở trong người ông kia tuyệt đối cũng có thể đủ chống đỡ

cho ông từ trên giường phóng vọt ra, sau đó đánh cho ta thêm một cái tát trời giáng nữa.

Phong Dư vẫn bình tĩnh ngồi trong bóng tối, căn

bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng được hình dáng thân thể hiện tại của hắn, cũng chỉ có thể thông qua thanh âm cùng một chút ánh sáng nhàn

nhạt của bầu trời bên ngoài chiếu rọi vào, mơ hồ nhìn thấy được một thân ảnh nào đó đang tồn tại trong đó. Thời điểm khi mà Lý Thất Phu lạnh

nhạt nói đến chuyện chính mình sắp sửa chết rồi, tư thế đang ngồi của

hắn khẽ rướng lên một chút, thế nhưng chung quy cuối cùng lại hóa thành

một câu nói đùa cợt.

- Ta phải thừa nhận, nói đến mấy chuyện sự

tình ẩu đả đánh nhau như thế này, trong toàn bộ vũ trụ này tuyệt đối

không có ai là đối thủ của ông cả. Ngay cả ta cũng không phải. Cho nên

ta đành phải cùng ông bảo trì một khoảng cách đủ xa, đủ an toàn mới

được. Bằng không sợ là ông thật sự sẽ từ trên giường nhảy dựng lên, một

phen dùng một cái tát đánh cho ta chết tươi ngay tại đây. Bản thân mình

lại bởi vì một lần gặp gỡ cuối cùng lại bị cái đám chân khí khốn kiếp

kia đánh chết, diễn ra một màn cái trò… huynh đệ đồng thời tử vong kia,

cái loại loại kết cuộc này nhìn qua vô cùng nhàm chán, ta tuyệt đối

không chấp nhận như vậy.

Ba một tiếng, có thanh âm bật lửa châm

vang lên, chiếu sáng cả một góc tường vốn tối tăm. Cái bức màn màu xanh

mặc lục dưới ánh lửa ấm áp sáng loáng kia tựa hồ biến thành một đám đạn

dược bị luồng hỏa miêu màu lam đánh lên. Cái gương mặt tuy rằng vô cùng

tang thương nhưng vẫn như trước hết sức trẻ trung bên dưới cái mũ rộng

vành kia chợt lóe lên một chút, sau đó liền biến mất, cũng chỉ còn lại

một tia tàn thuốc sáng rọi hơi chút ảm đạm bên trong bóng tối mà thôi.

- Kỳ thật trong lòng ta vẫn một mực nghĩ rằng, nếu như cậu thật sự sẽ

chạy đến gặp mặt ta lần cuối cùng, ta có phải là nên bố trí vài cái bẫy

tốt một chút, một phen đem cậu bắt lấy, hoặc là nói đem cậu hoàn toàn

giết chết… Đây có thể chính là cơ hội cuối cùng của ta rồi. Sau khi ta

chết đi, đại khái cũng sẽ không còn ai có thể đối phó được với cậu nữa.

Hai bàn tay khô quắt khô queo của Lý Thất Phu nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái

trên cái đệm chăn một màu trắng toát mềm mại, thanh âm khàn khàn mà mỏi

mệt không ngừng nhè nhẹ quanh quẩn bên trong lồng ngực, phát ra thanh âm rè rè.

Thoáng tạm dừng một lát sau đó, ông ta mới gian nan nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục thấp giọng cảm khái, nói:

- Nhưng mà cuối cùng ta cũng không có làm như vậy, bởi vì… cho dù ta có

bố trí kế hoạch tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào khẳng định

rằng đám bộ đội có thể nào bắt được, hoặc là giết chết được cậu hay

không. Mà cái nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là, cả đời này của ta đã vì Liên Bang làm quá nhiều chuyện rồi, còn lại chút thời gian cuối

cùng của cuộc đời này, ta nên có tư cách hưởng thụ một chút cuộc sống

của một người bình thường.

Lão nhân gia nhìn chằm chằm vào cái

đốm lửa màu đỏ không một chút động đậy ở phía bóng tối âm u ở góc tường

đằng kia, bình tĩnh nói:

- Một tia hơi thở cuối cùng này, ta cũng không muốn dùng để đánh nhau với cậu nữa, hẳn là nên dùng để nói với

cậu mấy lời sau cùng vậy.

- Lão đầu tử, ông vẫn như xưa, vô cùng

tự kỷ như vậy. Trên thực tế trong thời gian mấy chục năm nay, ông mãi

vẫn luôn còn sống đấy thôi, thế nhưng ông cũng đâu có biện pháp gì có

thể đánh chết được ta đâu. Cho nên cái vũ trụ này sau khi ông thật sự

chết đi, kỳ thật cũng sẽ phấn khích hơn rất nhiều so với những gì ông

tưởng tượng đó. Cái gã cháu nội kia của ông, cái ả nha đầu kỳ quái mạnh

mẽ vô cùng, con gái của Hoài Phu Sa, còn có cả Hứa Nhạc nữa, nói không

chừng đứa nào cũng có thể đối phó được với ta. Vấn đề là ở chỗ, ngoại

trừ cái lão già bảo thủ ông ra, còn có ai mỗi ngày cũng đều nghĩ đến

chuyện đối phó với anh em ruột của chính mình đâu chứ?

Gã nam

nhân đang ngồi trong bóng tối kia sau một thoáng cứng đờ, liền dùng sức

hút mạnh điếu thuốc mấy hơi dài, thanh âm nhẹ nhàng mà đùa cợt trào

phúng, theo những luồng sương khói dâng lên tràn ngập bên trong gian

phòng.

Sau đó hắn khẽ cong lại ngón giữa tay phải, cùng với ngón

cái khẽ kẹp nhẹ lấy phần giữa của đầu lọc điếu thuốc lá, nhẹ nhàng bắn

ra một cái. Điếu thuốc lá vẫn còn chưa cháy hết một phần ba, giống hệt

như là những viên đạn đạo tốc độ cực kỳ cao lướt ngang qua không khí

trên những tinh cầu Đế Quốc năm xưa vậy, hướng về phía lão nhân gia Lý

Thất Phu đang nằm trên giường bệnh kia mà phóng vọt đi.

Toàn bộ

vũ trụ này cũng đều cho rằng cái vị lão nhân yếu ớt vô cùng đang nằm

trên giường bệnh kia căn bản không thể nào nhúc nhích được một ngón tay

nữa, cho nên điếu thuốc lá kia sẽ trực tiếp bắn thẳng lên trên mặt của

ông ta, sau đó tung bay ra một đám đốm lửa nhục nhã vô cùng. Nhưng sự

thật lại không phải là như thế. Vị lão nhân suy yếu, mỏi mệt chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng kia nhìn qua cực kỳ gian nan, nhưng thật sự lại

là vô cùng nhanh chóng nâng cánh tay phải lên, hai đầu ngón tay nhẹ

nhàng tách ra, vô cùng chuẩn xác kẹp đúng ngay vào đầu lọc của điếu

thuốc đang bay tới. Sau đó bàn tay phải khẽ run run nhè nhẹ đưa điếu

thuốc lá cháy dở lên trên cặp môi khô quắt khô queo hút mạnh một ngụm.

Trên gương mặt già nua tràn đầy những đốm đen đồi mồi cùng với da thịt

khô héo chảy xệ chợt hiện lên một tia tình tự cực kỳ hưởng thụ.

Động tác búng điếu thuốc cùng với bắt điếu thuốc phối hợp vô cùng điêu

luyện. Đại khái là mấy chục năm trước đây, trong những năm đầu tiên của

Hiến Lịch 36, thậm chí là những năm cuối cùng của Hiến Lịch 36 trước đó

nữa, cũng chính hai gã huynh đệ này ở phía sau núi của Phí Thành, tham

lam cùng nhau hút những điếu thuốc lá lấy trộm được của trưởng bối giống hệt như ngày hôm nay vậy.

- Nói về cái thế hệ thanh niên mới

này, ta không thể không thừa nhận, về phương diện nuôi dưỡng nhân tài,

cậu mạnh hơn ta rất nhiều. Ta không am hiểu dạy người, cũng chỉ biết nắm quyền lực trong tay, sau đó dẫn dắt người đi mà thôi. Cho nên trong quá trình nuôi dạy hướng dẫn cho Lý Phong, ta cũng chỉ có thể dùng những

thủ đoạn tâm lý huyết tinh mạnh mẽ cùng với những thủ đoạn y học khắc

nghiệt để mà kích thích những kinh mạch của hắn bộc phát. Mà mấy năm

trước đây, khi lần đầu tiên ta gặp mặt tên tiểu tử Hứa Nhạc kia, ta mới

phát hiện ra, hóa ra cậu đã mang theo hắn đi đến một cảnh giới cao hơn

rất nhiều so với Lý Phong.

- Vẫn là cái câu nói khi nãy, về cái

loại sự tình ẩu đả đánh nhau kia thì ông cũng không cần phải khiêm tốn,

bởi vì làm như vậy nhìn qua có vẻ vô cùng dối trá a. Xuất hiện cái loại

cục diện như thế này cũng chỉ có thể chứng minh rằng vận khí của ông so

với ta thì kém hơn quá nhiều mà thôi.

Gã nam nhân ở bên trong

bóng tối lại châm thêm một điếu thuốc lá khác nữa, vẫn như cũ chỉ có một ánh lửa lóe lên, một khuôn mặt trẻ trung thoáng hiện lên. Hắn chậm rãi

nói:

- Cái chuyện tình huyết mạch di truyền từ trước cho đến nay

cũng là thứ vô cùng không ổn định. Một thế hệ tiếp theo của Lý Gia chúng ta cũng không thể bằng thế hệ trước là chuyện hết sức bình thường. Lão

sư trước đây cũng đã từng nói qua, có một vài người trời sinh đã thích

hợp tu luyện mấy cái thứ này. Hứa Nhạc chính là như thế, cái ả nha đầu

tính tình như nam nhân bên Đế Quốc kia cũng chính là như thế.

Hắn từ bên trong bóng tối nhìn chăm chú về phía gã huynh trưởng gầy yếu của chính mình đang nằm trên giường bệnh kia, thoáng trầm mặc một lúc khá

lâu sau, đột nhiên mở miệng ra nói:

- Kỳ thật lúc ta dạy cho Hứa

Nhạc mười cái tư thế kia, ngoại trừ việc muốn kích phát chân khí trong

thân thể hắn, chủ ý là muốn khắc chế trào lưu tu thân của Phí Thành,

cũng chính là muốn dùng để đối phó ông cùng với hai đứa con hiều cháu

ngoan của ông đó.

Trên khuôn mặt già nua suy yếu khô quắt của Lý

Thất Phu cũng không có bất cứ một chút giật mình nào cả, mà chỉ là cất

tiếng đùa cợt một cái, nói:

- Mấy năm trước, thời điểm khi mà ta

lần đầu tiên biết được sự tồn tại của gã đệ tử này của cậu, ta liền biết được cậu lại đang tiến hành âm mưu nữa rồi. Kiều Trì Tạp Lâm, Giáo sư

Cận, Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng, Phong Dư… cả đời này của cậu tựa hồ mãi vẫn

luôn không ngừng làm ra vô số những âm mưu vĩ đại. Nhưng mà buồn cười

nhất chính là, tựa hồ cậu cũng chẳng bao giờ theo đuổi bất cứ một cái âm mưu nào đi đến ngày thành công cuối cùng cả. Cậu luôn luôn chỉ làm đến

hơn một nửa thì liền bỏ mặc không thèm để ý đến nữa. Hứa Nhạc… xem ra

cũng là một loại như vậy a.

- Là âm mưu ngầm của ta sao?

Thanh âm của gã nam nhân bên trong bóng tối kia nhất thời trở nên bén nhọn hơn rất nhiều, bật ra tiếng cười trào phúng mạnh mẽ:

- Ông là một lão gia hỏa đã xuất ngũ hơn mười năm rồi, một phen đem bộ

chế phục Nguyên Soái sang quý kia ném vào trong tủ quần áo cho nó mốc

meo lên, là loại chuyện tình phong đạm vân khinh như thế nào, không màng danh lợi như thế nào? Nhưng mà cuối cùng ông lại tuyệt đối không có

quên đi chuyện trước khi chết đi lại bảo đứa con vô cùng bảo thủ của ông đi khống chế toàn bộ Quân đội, cố gắng chờ đợi cho cái gã đệ tử Hứa

Nhạc ngu xuẩn kia của ta dần dần trưởng thành lên, lại một phen đẩy cái

gã Đỗ Thiếu Khanh lãnh khốc vô tình kia ra tiền tuyến đánh giặc… Ông

cũng đã an bày tốt hết thảy mọi chuyện rồi.

- Đúng vậy, ta thừa nhận đây chính là sự an bày của ta.

Lý Thất Phu nhẹ nhàng kẹp nhẹ điếu thuốc lá trong hai ngón tay của mình, bình tĩnh thấp giọng nói:

- Còn cậu thì sao? Sự an bày của cậu là cái gì?

- Không có an bài bất cứ cái gì cả.

Phong Dư ở bên trong bóng tối nhẹ nhàng quơ nhẹ cái tàn thuốc, có chút khinh thường, nói:

- Thanh Long Sơn? Đám sinh viên? Những chuyện tình này chơi không vui chút nào, ta sớm đã không muốn chơi tiếp nữa rồi.

Lý Thất Phu có chút khó khăn lắc lắc nhẹ đầu mấy cái, cảm khái nói:

- Khi ta phát hiện ra rằng cậu vẫn còn sống, cho dù là ta đi chăng nữa

cũng không thể không cảm thấy khiếp sợ. Nói thật tình một câu, có đôi

khi nghĩ đến chuyện đứa em trai ruột của ta ở bên trong Liên Bang gặp

phải quá nhiều những phong ba như vậy, mà vẫn còn có thể sống sót thoải

mái, ta lại không thể tuyên bố ra với mọi người rằng ta vô cùng kiêu

ngạo với chuyện đó. Thật là có chút đáng tiếc a!

- Thật hiếm có

khi nghe được một câu đánh giá tốt về ta như vậy từ trong miệng ông,

thật sự là nằm ngoài sự tưởng tượng của ta. Nhưng mà ta lại muốn một

phen nói cho hết lời cái đã.

Phong Dư ở bên trong bóng tối nhìn về phía lão huynh trưởng đang nằm trên giường bệnh, có chút đạm mạc nói:

- Ta không phải là những kẻ chuyên sắp đặt âm mưu. Ông mới chính là chuyên gia âm mưu lớn nhất trong toàn bộ vũ trụ này.

- Lại muốn tiếp tục tranh chấp nữa hay sao?

Lý Thất Phu có chút khó chịu mà ho khan mấy tiếng, ngữ khí mang theo chút

phẫn nộ mà âm trầm, giương mắt nhìn chằm chằm về phía góc phòng tối tăm

kia:

- Chẳng lẽ cậu nghĩ muốn phủ nhận ở sau lưng chuyện bồi dưỡng Hứa Nhạc, cậu không có che giấu bất cứ âm mưu nào sao?

- Đương nhiên là không có rồi.

Phong Dư bình thản nói:

- Hắn cũng chỉ là một đầu tiểu cẩu tử nhu thuận đáng yêu mà thôi, có thể

giúp ta giữ nhà, có thể đùa giỡn tìm chút niềm vui cho ta. Cho nên ta

liền đơn giản giữ hắn lại, nuôi ở trong nhà. Mãi cho đến lúc phát hiện

ra hắn là một đầu tiểu cẩu tử phi thường thiên tài, đó là chuyện tình

rất lâu sau đó rồi.

- Không cần phải ý đồ giải thích cái gì, hay là che giấu cái gì cả.

Lý Thất Phu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái góc tối âm u kia, nói:

- Có lẽ điều này chứng minh rằng cuối cùng cậu cũng có cái trái tim biết áy náy nào đó.

- Trái tim biết áy náy?

Cái gã nam nhân kia nhất thời tức giận lên một trận, kích động quơ quơ cánh tay của mình, nói:

- Ta dạy hắn sửa chữa Robot, dạy hắn làm ra Robot, dạy hắn sử dụng Robot, dạy hắn đánh nhau, dạy hắn giết Trâu rừng, dạy hắn ăn Trâu rừng, dạy

hắn biết hưởng thụ cuộc sống nhân sinh, ta có nhận được bất cứ chỗ tốt

nào đâu chứ? Lão đầu tử, nếu như ông thật sự nghĩ thấy phía sau chuyện

tình này có âm mưu gì đó, với tính cách của ông chẳng lẽ không biết đi

điều tra hay sao?

- Không cần phải điều tra…

Lý Thất Phu nở nụ cười đùa cợt khinh thường, nói:

- Ta cũng biết rõ ràng là có âm mưu mà.

- Không có âm mưu!

- Có âm mưu!

- Không có!

- Có!

Đêm khuya, bên trong gian phòng bệnh yên lặng, không ngừng vang lên thanh

âm tranh chấp kịch liệt nhưng lại ngây thơ giống hệt như những đứa bé

con tranh cãi với nhau.

Lý Thất Phu cùng với Phong Dư, không hề

nghi ngờ gì chính là một đôi huynh đệ xuất sắc không thể nào tin nổi

trong Hiến Lịch 37, không, phải nói là trong toàn bộ dòng sông dài lịch

sử của nhân loại. Bọn họ ở giữa những tinh cầu của Liên Bang cùng với Đế Quốc, kiêu ngạo mạnh mẽ đứng sừng sững ở đó, từ đầu đến cuối mãi vẫn

luôn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới mà nhân loại đang sinh tồn trong

thời gian hơn mấy mươi năm trời.

Hai người bọn họ ảnh hưởng đến

lịch sử, thay đổi lịch sử, thậm chí ngay cả bản thân hai người bọn họ đã là lịch sử. Bề ngoài bọn họ nhìn qua tuổi tác chênh lệch nhau thật lớn, thế nhưng kỳ thật cả hai cũng đều đã già lắm rồi, trên người đã mang

theo những bụi rậm của lịch sử.

Hai anh em thiên tài như thế,

buổi tối ngày hôm nay ở ven bờ hồ Phí thành, một kẻ ở trên giường bệnh,

một kẻ nấp bên trong bóng tối. Hai người bọn họ giống hệt như là hai đứa nhỏ vậy, phẫn nộ không ngừng chỉ trích lẫn nhau, tranh chấp không dứt.

Bọn họ phụt ra những bọt nước miếng già nua sắp khô cạn của chính mình,

có thể chấp nhận chịu thua, nhưng lại kiên quyết không chấp nhận chính

mình đã sai.