Gian Khách

Quyển 4 - Chương 110: Đối diện cuộc sống thảm đạm

- Giống như quăng một đống phân chó lên một con đường, biến cho con

đường thành một mảnh hôi thối, cho nên cậu mới cảm thấy phẫn nộ, muốn

cầm lấy súng chuẩn bị chạy đi giết người? Đồng chí Thượng Tá Hứa Nhạc à, tôi cần phải nhắc nhở cho cậu bình tĩnh lại, hoặc là nói cho cậu tỉnh

trí lại một chút. Cậu làm anh hùng Liên Bang được bao nhiêu năm rồi? Như thế nào, hiện tại đột nhiên biến thành một tên tội phạm bị truy nã, như vậy cậu liền nghĩ cảm thấy rất mất mặt phải không?

Thai Chi Nguyên ở bên kia đầu dây điện thoại không chút nào lưu tình, thanh âm bực bội phẫn nộ không ngừng trào phúng hắn:

- Bị người khác mắng cho hai ba cầu liền chịu không nổi, liền cảm thấy

rằng chính mình thật sự vô cùng hôi thối? Ở trong ấn tượng của tất cả

mọi người, cậu chính là một khối tảng đá mềm, cứng đều không chịu, không bao giờ biết thỏa hiệp, như thế nào hiện tại lại trở nên mẫn cảm đến

như thế? Có phải là đã bị cái bộ phim phóng sự cùng với mớ Huân chương

kia khiến cho choáng váng đến mức đã quên luôn chính mình tên họ là gì

luôn rồi không?

- Đúng vậy, quả thật tôi thích cái cảm giác làm một vị anh hùng!

Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời nhướng lên thật mạnh, hướng về phía ống nghe điện thoại bắt đầu hét lớn:

- Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, có ai con mẹ nó nguyện ý làm một tên đào phạm chứ không muốn làm anh hùng đâu chứ? Bị máy ảnh

phóng viên chụp, tôi cảm thấy khẩn trương, nhưng kỳ thật sâu trong lòng

tôi thì lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, vui vẻ! TV chiếu phim của tôi,

tôi cũng không thèm xem, kỳ thật trong lòng tôi vẫn cảm thấy sung sướng. Vậy thì sao? Cái đầu cứng rắn của tôi đã làm nhiều chuyện… nhiều chuyện oanh động như thế rồi, làm một vị anh hùng cũng không thể được hay sao?

- Kết quả thì sao? Kết quả cuối cùng như thế nào? Hóa ra tôi ngay cả một

đống phân chó cũng không bằng! Tôi con mẹ nó vẫn là một gã cô nhi lăn

lộn trên đường ở Đại khu Đông Lâm năm đó! Là cái tên đào phạm nhỏ mặt

đầy bụi đất năm xưa mà thôi!

- Cái gã phá hoại con mẹ nó nhất là

cái gì cậu có biết hay không chứ? Cái đồ phá hoại khốn kiếp nhất chính

là, là cái gã đại thúc tội phạm phản quốc bị truy nã, ở trên lưng vẫn

mãi mang theo một nổi khổ bất đắc dĩ, một huyết hải thâm thù ở trên lưng trong suy nghĩ của cậu đó! Hóa ra hắn thật sự con mẹ nó chính là một

tên tội phạm phản quốc phá hoại khủng bố nhất!

- Còn tôi đây thì là cái gì? Là một tên giặc phản quốc nhỏ à?

Hứa Nhạc phát ra một tràng cười có chút điên cuồng, sau đó liên tục mắng chửi những câu thô tục.

Sau đó ở hai đầu dây điện thoại nhất thời lâm vào một tràng trầm mặc trong

khoảng thời gian dài. Mãi cho đến lúc bên trong gian bếp vang lên thanh

âm cảnh báo chói tai của cái ấm đun nước tự động, mới khiến cho hai gã

nam nhân trẻ tuổi ở hai đầu dây điện thoại giật mình tỉnh lại từ trong

những cảm xúc phi thường phức tạp kia.

- Thôi được rồi, coi như

ta có thể làm bộ như chính mình có thể thấu hiểu được trạng thái tâm lý

tình cảm phức tạp của cậu hiện tại đi.

Mặc dù là vào lúc này rồi, nhưng mà Thai Chi Nguyên vẫn như trước duy trì cái loại cảm giác cao

cao tại thượng của một vị Thái Tử gia Thai Gia:

- Nhưng mà cậu

cũng cần phải bình tĩnh lại một chút đi. Một phen đem mớ súng ống kia

thu hồi hết lại đi. Cậu cũng phải thừa nhận một chuyện, cục diện hiện

tại cùng với năm xưa hoàn toàn bất đồng nhau. Khi đó Mạch Đức Lâm chính

là đang chuẩn bị trốn chết, cậu cũng không có thời gian nữa. Mà hiện tại đám địch nhân kia của cậu rõ ràng là không có chút xíu ý niệm nào muốn

bỏ trốn cả. Điều này cũng chính là nói hiện tại thời gian để cậu phán

đoán cùng với sắp xếp vẫn còn lại rất nhiều.

Vào thời điểm này

thì Hứa Nhạc cũng đã bình tĩnh lại một chút, im lặng lắng nghe những lời phân tích của Thai Chi Nguyên, sau đó mạnh mẽ hít sâu một hơi, bình

tĩnh nói:

- Tôi hiểu rồi!

- Tốt lắm!

Thai Chi Nguyên thở phào một cái, tiếp tục nói:

- Về bên phía vấn đề pháp luật, cậu cũng không cần phải quản tới nữa. Tôi đã nhờ một đám lão nhân ở trong ngành Tư pháp đích thân ra mặt rồi, bên trong cái lệnh truy nã trước đây của cậu đã lợi dụng sơ hở từ ngữ của

nó mà làm ra một bản phân tích văn vẻ, chỉ cần mớ văn vẻ này có thể làm

ra xinh đẹp một chút, vậy thì bên phía Cục Điều Tra Liên Bang cũng sẽ

không có biện pháp gì từ trong đó tạo thành bất lợi cho cậu được.

- Còn về bên phía phương diện truyền thông tin tức cùng với những phản

ứng của dân chúng Liên Bang, ta cũng đã có an bày rồi. Về chuyện tình

Thượng Tá Lai Khắc là kẻ đứng sau sự kiện mưu sát Chung Tư Lệnh kia, ta

sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp nhất, tung tin tức này ra ngoài. Như vậy gần nhất, những cái án tình mà cậu bị lên án, tự nhiên cũng sẽ được

giảm đi rất nhiều…

Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe, trong lòng biết

rất rõ ràng, chỉ cần vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu thật sự nguyện ý xuất thủ trợ giúp chính mình, như vậy thì cái khốn cục mà

mình hiện tại gặp phải đây, khẳng định sẽ đạt được sự giảm bớt vô cùng

hữu hiệu.

- Cám ơn!

Hứa Nhạc vô cùng nghiêm túc, nói.

- Cậu thật sự là cần phải cảm ơn đó!

Thai Chi Nguyên trả lời.

Sau khi cắt đứt điện thoại, Hứa Nhạc lại một mình một người lâm vào trầm

mặc một lúc thật lâu, cuối cùng một phen đẩy cái thùng súng ống kia quay trở về bên dưới bồn rửa chén. Vừa mới nhất đầu nhìn lại thì đã thấy

Trâu Úc không biết từ lúc nào đã đi vào nhà bếp, lúc này đang cầm một

đôi đũa gỗ thanh tú say sưa nhấm nháp một chút món thịt bò salad mà hắn

vừa mới chuẩn bị trong lúc nói chuyện điện thoại.

- Anh thật sự tin rằng mình có thể dùng cái thùng súng ống này mà một phen đem Chính phủ Liên Bang thanh tẩy một lần hay sao?

Trâu Úc dùng đầu ngón tay trỏ vén nhẹ một sợi tóc rối bay bay kế bên thái

dương của mình, sau khi chăm chú nhấm nháp một lát thịt bò tái tẩm nước

sốt cam mềm mại trong đĩa, có chút hàm hồ không rõ ràng trêu ghẹo”

- Tôi cũng biết anh đôi khi cũng đặc biệt tự tin đến mức cuồng vọng, thế

nhưng thật sự không nghĩ tới anh ở bên trong Đế Quốc ngây người hơn một

năm trời, không ngờ lại đã cuồng vọng đến mức độ như thế này rồi.

Hứa Nhạc cười cười, cũng không có mở miệng đáp lời, xoay mặt về phía cái

bếp, đập một lượt bốn cái trứng gà vào trong cái bát đồ sứ, đổ vào trong đó một ít gia vị, cầm lấy một cái muỗng dài bắt đầu dùng sức đánh cho

thật đều lên. Mớ nước màu vàng nhạt bên trong bát sứ ở trước mắt hắn

xoay chuyển càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mờ ảo, dần dần chôn vùi đi luôn một mảnh hình ảnh đang xuất hiện trong đồng tử mắt phải của

hắn.

Đó chính là một tấm bản đồ chi tiết, thuộc quyền hạn cao cấp nhất của Liên Bang, trên đó phân biệt đánh dấu tổng cộng bốn địa điểm

khác nhau, phân biệt đại biểu cho Phó Tổng Thống Bái Luân cùng với mấy

vị đại nhân vật khác bên trong Chính phủ Liên Bang!

Có sự trợ

giúp của Máy vi tính Trung ương Liên Bang, Hứa Nhạc tin tưởng chắc chắn

rằng nếu như chính mình thật sự ôm theo một đống súng ống xông vào, nói

không chừng quả thật có cơ hội một phen đem Chính phủ Liên Bang thanh

tẩy sạch sẽ một lần.

Đơn giản ăn xong một buổi cơm chiều thân

mật, dưới sự quan tâm quá mức của mớ camera dày đặc bên ngoài gian nhà

trọ, Hứa Nhạc ngồi trên bộ ghế sô pha quen thuộc bắt đầu nheo mắt chăm

chú xem TV. Trâu Úc lúc này đã quay trở về Đại viện Tây Sơn chăm sóc tên tiểu gia hỏa Trâu Lưu Hỏa, đám luật sư cũng đã quay về nhà của chính

mình. Đám nhân viên an toàn của Công ty Bảo an Hắc Ưng cũng ở bên ngoài

gian nhà trọ, cẩn thận tiến hành công tác dọn dẹp những gã phóng viên

phiền toái bạo gan đòi xông vào. Lúc này cũng chỉ có mình Hứa Nhạc một

người một mình cô đơn ngồi trên ghế sô pha.

Hắn trầm mặc lặng lẽ

nhìn trên màn hình TV không ngừng xuất hiện những phát thanh viên tin

tức trên các Đài truyền hình, thể hiện biểu tình vô cùng phức tạp, những cư dân Đông Lâm có chút quen thuộc với hắn đang bị phỏng vấn, những gã

nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang biểu tình âm trầm tiến hành cảnh

cáo dân chúng, nhìn thấy những vị khách mời sang trọng, đang lo lo lắng

lắng cân nhắc kết nối quan hệ giữ một vị anh hùng Liên Bang cùng với một gã giặc phản quốc, sau đó đưa ra những lời đánh giá, đối với sự an toàn của Liên Bang sẽ tạo thành những ảnh hưởng đáng sợ như thế nào…

Hắn nhìn mãi đến mức có chút mệt mỏi, có chút chán nản, có chút khó chịu,

có chút chán ghét, có chút không cam lòng. Vào tại thời điểm như thế

này, hắn lại có chút ngoài ý muốn khi nhận được điện thoại của Trương

Tiểu Manh!

Sau khi chia tay tại Hội sở Lưu Phong Pha, hai người

đã một khoảng thời gian rất dài cũng không có gặp mặt nhau rồi. Một màn

xung đột về chuyện tình nhân cũ này nọ ở tại sân thượng nơi đó, tựa hồ

cũng khiến cho cả hai bên nam nữ thanh niên này đối với mối tình đầu của chính mình cảm thấy thật sự là lãng quên tình cảm lẫn nhau rồi. Nhưng

mà trên thực tế làm sao có thể lãng quên nhau được cơ chứ? Cho nên hai

bên vẫn tận lực không liên lạc với nhau. Mãi cho đến lúc này.

-

Hôm trước em có đi đến S2 viếng mộ, nghe nói ngay ngày hôm sau anh cùng

với Thi Thanh Hải cũng có đi đến đó? Thật là tiếc quá, chúng ta cũng

không có gặp nhau.

- Anh cũng biết hiện tại em đang phụ trách những công tác rất quan trọng, nhớ chú ý an toàn một chút.

Bởi vì nguyên nhân trong điện thoại cá nhân rất dễ dàng bị kẻ khác nghe

lén, cho nên Hứa Nhạc cũng sẽ không một phen đem chuyện tình Trương Tiểu Manh đang phục trách công tác tình báo quan trọng cho Thanh Long Sơn mà nói rõ ràng ra trong điện thoại. Hắn chỉ là khẽ nhíu mày, nói:

- Thanh Long Sơn càng ngày càng bị đẩy về phía sau, không còn được chú ý

đến nữa. Anh thật lo lắng cái đám trong Ủy ban các em có thể nào nổi

điên lên không đây.

- Em có xem qua tin tức trên TV!

Trương Tiểu Manh bên kia đầu dây điện thoại lúc này chợt lâm vào một khoảng

thời gian trầm mặc khá lâu. Có lẽ cô nàng đang lặng lẽ lau chùi một chút cặp kính mắt gọng đen của mình, cũng có lẽ cô nàng đang nhẹ nhàng vân

vê cặp sừng ác ma xinh xắn lúc nào cũng nằm trong ngăn kéo của mình.

- Lúc ấy khi còn ở Đại học Lê Hoa, em cuối cùng vẫn mãi nghĩ rằng trên

người của chính mình ẩn chứa rất nhiều những bí mật, gánh lấy rất nhiều

những áp lực, cho nên cũng có đủ những lý do để mà tự thuyết phục chính

mình rằng… có một vài chuyện tình cá nhân cũng không phải là chuyện quan trọng nhất của mình. Hiện tại em mới biết được, hóa ra là anh, cái gã

dự thính sinh nhìn qua trầm mặc ít lời, nhưng lại luôn luôn lạc quang

sáng sủa này, không ngờ cũng đồng dạng đang gánh lấy những áp lực khủng

bố đến như thế.

- Em phải gánh vác áp lực, cho nên có thể cho

phép chính mình tổn thương anh, anh cũng đồng dạng gánh vác áp lực,

nhưng lại còn bị em tổn thương nữa…

Thanh âm của Trương Tiểu Manh có chút nhẹ nhàng thương cảm nhàn nhạt, lại có chút ong ong nghẹn ngào:

- Tất cả những người xem qua bản tin tức truyền thông ngày hôm nay trong

Liên Bang, cũng đều sẽ có những ý tưởng của riêng mình… Còn riêng với

em, chỉ nghĩ đến chuyện anh năm xưa, trong thời khắc cần có người dùng

sự ấm áp để an ủi nhất, kết quả lại bị em tạt thêm một ca nước lạnh như

băng… Em thật sự có chút hối hận.

Hứa Nhạc cầm ống nghe điện

thoại trầm mặc trong khoảng thời gian thật lâu, sau đó thân thể đứng

thẳng lên một chút, giống hệt như là đang đứng trước mặt của cô thiếu nữ đeo kính gọng đen kia vậy, đột nhiên trên mặt dãn ra một nụ cười sáng

lạng như ánh mặt trời, ôn hòa nói:

- Em yêu à, chúng ta cũng đều còn rất trẻ, bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp!

Thời điểm tối hơn một chút nữa, Giản Thủy Nhi đã gửi đến cho Hứa Nhạc một

bức email có đính kèm video ghi hình. Hiện tại Quân đội Liên Bang đánh

sâu vào trong lãnh thổ Đế Quốc đang tiến hành công tác thay đổi quân

chủng chiến địa. Hai chi bộ đội Sư đoàn Thiết giáp 7, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, hai cái Sư đoàn Thiết giáp đã gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất

trong giai đoạn chiến sự ban đầu này, bây giờ nhận được mệnh lệnh quay

trở về Thủ Đô Tinh Quyển tiến hành nghỉ ngơi cùng với khôi phục. Mà Hạm

đội Không gian Liên bang Giản Thủy Nhi đang công tác kia, cũng nằm trong danh sách lui về nghỉ ngơi và khôi phục. Cô thiếu nữ đã từng là thần

tượng quốc dân Liên Bang, hiện tại là nữ quân nhân sĩ quan Thiếu Tá xinh đẹp của Hạm đội Liên Bang đang từ từ trên đường quay về.

Ngay

trước ngày hôm nay, trong toàn bộ Liên Bang này, những kẻ biết được bí

mật chính thức của Hứa Nhạc cũng chỉ có vài người rất ít, đếm được trên

đầu ngón tay mà thôi. Lão nhân gia, Thai phu nhân, đương nhiên, Giản

Thủy Nhi thân là con gái thân sinh của đại thúc, chính là người biết rõ

ràng câu chuyện xưa này hơn ai hết, ngoại trừ Hứa Nhạc ra.

Bên

trong đoạn video đính kèm theo email kia, Giản Thủy Nhi, trên khuôn mặt

xinh đẹp còn hiện rõ một vết bẩn dầu máy nhàn nhạt, ngược lại càng thêm

có vẻ xinh đẹp chấn động lòng người hơn. Cô nàng cũng không có tiến hành an ủi Hứa Nhạc lời nào cả, mà ngược lại còn mang theo ngữ khí thong

dong cùng với thú vị, trêu chọc rằng thanh danh của hắn rõ ràng là đang

sa đọa xuống một cách vô cùng cấp tốc. Hơn nữa còn ở cuối cùng của đoạn

video, cực kỳ không hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cô nàng còn cố ý nói ra một câu nữa, nếu như lần này kẻ bị tiết lộ bí mật là chính mình, vậy thì không biết sẽ chấn động như thế nào nữa…

Xem xong đoạn video đính kèm kia, lại nghe được cái câu nói cuối cùng đó, Hứa Nhạc liền

nhịn không được khẽ nhíu mày, cất nụ cười có chút tự giễu, nghĩ lại một

ngày thất thố lung tung hôm nay, hắn liền phát hiện ra rằng những ứng

đối của mình quả thật là có vấn đề lớn. Bản thân mình sớm đã có tư tưởng chuẩn bị đón nhận chuyện này rồi, vì sao đến lúc nó xảy ra thì chính

mình lại trở nên phẫn nộ như thế chứ?

Ngẫm lại câu nói kia của

Giản Thủy Nhi, nếu trong tương lai, vào một ngày nào đó, giới tin tức

của Liên Bang đột nhiên tung ra cái tin tức rằng cô nàng chính là con

gái thân sinh của gã tội phạm phản quốc Dư Phùng, hơn nữa bản thân cô

nàng còn có phân nửa huyết thống là người Đế Quốc nữa… Như vậy cục diện

sẽ oanh động khủng bố đến như thế nào cơ chứ? Lúc đó cô nàng sẽ có phản

ứng như thế nào đây?

Lại trải qua thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, cú

điện thoại của Lợi Hiếu Thông rốt cuộc cũng đến. Hứa Nhạc cũng không

biết được đối diện với cục diện hiện tại, vị Lợi Thất thiếu gia này

trước khi gọi điện thoại đến cho mình, đã tự đấu tranh tư tưởng lâu bao

nhiêu rồi. Chẳng qua một khi điện thoại đã vang lên, nghe được mấy câu

an ủi nhàn nhạt của đối phương, Hứa Nhạc chung quy cũng cảm giác được

tâm tình khá tốt, cũng có chút ấm áp nhàn nhạt.

Vào cái thời khắc cây kim đồng hồ chỉ sang số mười hai kia, Hứa Nhạc lúc này đang dựa

lưng vào sô pha ngủ gà ngủ gật, thì cái điện thoại đang nắm trong tay

phải của hắn lại mọt lần nữa vang lên. Bên kia đầu dây điện thoại vang

lên thanh âm nhỏ nhẹ ôn nhu mềm mại của một gã nam nhân, hơn nữa lại còn đặc biệt có chút thì thào nữa, như là sợ đánh thức người khác dậy vậy.

- Ông chủ, tôi vừa mới xem qua tin tức!

- Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ gọi điện thoại cho tôi sớm hơn một chút chứ.

Hứa Nhạc châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hít vài hơi để xua tan đi cái cảm giác buồn ngủ đang dâng lên trên mắt.

- Hiện tại tôi làm gì còn có thời gian để mà xem TV, hiện tại vợ tôi đang ẳm đứa nhỏ đi thay tả lót, cho nên mới có chút thời gian mà ngẫu nhiên

liếc mắt xem TV một chút.

Bạch Ngọc Lan ở bên kia đầu dây điện thoại nhẹ giọng ôn nhu nói:

- Chuyện này thoạt nhìn hình như là có chút phiền toái thì phải, tôi chỉ đợi ông chủ nói một tiếng mà thôi.

Hắn căn bản là không thèm để ý đến chuyện Hứa Nhạc có phải là tội phạm đang bị truy nã hay không, có phải là một tên tội phạm giết người cướp của

hay không, có phải là một tên dâm tặc đào phạm hay không, có phải là tên giặc phản quốc hay không, hoặc là bất cứ loại tội phạm gì đi chăng nữa

cũng vậy. Tin tưởng rằng đám đội viên của Tiểu đội 7 kia cũng sẽ không

thèm để ý đến. Bọn họ chỉ nghĩ rằng hiện tại đang có kẻ nào đó đang muốn làm gì đó, bọn họ cần phải làm như thế nào để giúp cho người đó mà

thôi…

Ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc của Hứa Nhạc nhất thời

cứng lại một chút giữa không trung. Hắn nhớ tới lúc trước ở trên bãi cỏ

nào đó tại lãnh thổ Đế Quốc, khi mà Lão Bạch cáo biệt mình cũng đã từng

có nói, hắn cai thuốc chính là bởi vì hắn chuẩn bị có con… Hóa ra thật

sự đã có con rồi. Đúng vậy, chỉ cần mình nói ra một tiếng, cái tên gia

hỏa nhìn qua giống hệt như đàn bà, mà lại đặc biệt sợ vợ kia, khẳng định là sẽ đem mớ tả lót của con quẳng sang một bên, hai tay cầm hai khẩu

súng phóng vọt tới chỗ mình.

- Chẳng có gì phiền toái cả, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi…

Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Tôi sẽ xử lý mọi chuyện vô cùng ổn thỏa!

Câu nói này hoàn toàn là một lời nói dối!

Cái cục diện hiện tại Hứa Nhạc đang gặp phải chính là một cục diện vô cùng

chông gai, vô cùng phiêu linh, những sự hiểm trở mọc lên thành từng đám

lớn. Bên trong một cái tiền đồ ảm đạm lại lộ ra một sự hung hiểm không

thể nào đoán trước được. Thế nhưng hắn lại không biết rằng, ở một nơi

cách nơi hắn ở cả ngàn km, ở một địa phương gọi là Phí Thành, có một vị

lão nhân vô cùng vĩ đại, đang dùng thanh âm khàn khàn giống hệt như gió

lùa qua khe núi, kể lại một chút sự thật nào đó, giúp cho hắn xử lý một

vài chuyện tình mà hắn khó có thể giải quyết được.

Tổng Biên Tập

Bob mạnh mẽ hút liên tục từng ngụm lớn loại thuốc lá hiệu Ba số 7 mà bên phía Quân đội đặc biệt cung cấp, ánh mắt của ông ta lúc này đã có chút

đỏ ửng lên rồi.

Ông ta biết rất rõ ràng một buổi họi là phỏng vấn ngày hôm nay, trên thực tế chính là một bản ghi chép thần thánh nhất

cuối cùng. Cho nên cái bản ghi chép này phải là cực kỳ nghiêm túc, cực

kỳ cẩn thận. Cây bút máy nhỏ kiểu dáng theo phong cách cổ xưa ẩn chứa ý

tứ hàm xúc sang quý trên tay ông ta không ngừng rất nhanh di động trên

quyển sổ tay ghi chép trắng tinh, không ngừng ghi chép lại từng đoạn

từng đoạn lịch sử rõ ràng nhất, chính xác nhất, cũng là rung động nhất

trong toàn bộ lịch sử báo chí Liên Bang.

Chính tay nghe vị Quân

Thần lão nhân gia nằm trên giường bệnh chính miệng giảng thuật lại cuộc

đời tráng lệ sáng lạn của chính mình, ông ta có cảm giác như là có vô số những luồng nhiệt huyết dũng mãnh tiến vào trong đại não của mình,

nhưng là cuối cùng lại bị vài câu nói đơn giản của lão nhân gia đem

những luồng nhiệt huyết kia đông lạnh thành những tia băng chùy khủng bố đập thẳng xuống đầu mình.

Điếu thuốc lá trên miệng của Phóng

viên Ngũ Đức đã thiêu đốt tới phần đầu lọc cuối cùng, thế nhưng ông ta

lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào, mà chỉ là khiếp sợ nhìn chằm

chằm về phía vị lão nhân đang nằm trên giường kia, kinh hoàng thất thố

nói lớn:

- Tôi không tin! Cái gã tội phạm phản quốc kia… như thế nào lại có thể là em trai ruột của ngài được?

Tổng Biên Tập Bob thì lại từng ngụm từng ngụm hút mạnh điếu thuốc lá, bản

thân ông ta có thể nói là hút thuốc cả cuộc đời, thế nhưng không ngờ lần này lại bị sặc, biến thành một tràng ho khan khủng bố.