- Họ tên?
- Hứa Nhạc!
- Mã số công dân?
- SLAT510200431X!
- Chức vị hiện tại?
- Tổng Giám đốc Kỹ thuật Sư đoàn Thiết giáp 17 Quân khu I Quân đội Liên Bang!
- Cấp bậc hiện tại?
- Phó Sư Đoàn trưởng!
- Xin hãy giảng thuật một cách sơ lược lại một chút về lý lịch tương quan của ngài. Nhất là những chuyện trong khoảng thời gian trước năm 65 Hiến Lịch 37!
Nghe thấy câu nói đó, bản thân Hứa Nhạc từ đầu đến giờ
vẫn luôn bình tĩnh trả lời câu hỏi đặt ra, lúc này rốt cuộc cũng có
những phản ứng khác với lúc trước. Hắn khẽ ngẩng đầu lên, cặp mắt hơi
hơi nheo lại, nhìn về phía mấy gã quan chức Cục Điều Tra Liên Bang đang
ngồi trên bàn đối diện chính mình, tựa hồ như là muốn từ trong biểu tình của mấy gã quan chức này mà nắm bắt được những mục đích chân chính nhất của bọn họ.
Những chuyện trong khoảng thời gian trước năm 65 Hiến Lịch 37? Hứa Nhạc thoáng cau mày, trong đầu không ngừng nhớ lại.
Chính mình khi đó cũng chỉ là một gã thiếu niên vô cùng bình thường trên một
con đường đại lộ tại phố Chung Lâu ở đại khu Đông Lâm. Cuộc sống nhân
sinh buồn tẻ mỗi ngày cũng chỉ có hai bộ phận chính. Một bộ phận chính
là ở trong cửa hàng sửa chữa điện tử trên Đại lộ Hương Lan, một bộ phận
chính là ở trong những gian thao tác ngầm trong những hầm mỏ hoang bên
cạnh ngoại ô. Bản thân chính mình khi đó có rất ít những bằng hữu, ví dụ như đám người Lý Duy, cũng có rất ít những thân nhân, ví dụ như là
Phong đại thúc.
Bầu trời ở Đại khu Đông Lâm khi đó cùng với bầu
trời ở Đại khu Đông Lâm hiện tại vẫn vô cùng giống nhau, cũng không có
một màu xanh lam trong vắt như ở S1 vậy. Ban đêm khó có thể nhìn thấy
những ánh sao trời sáng rọi. Tầng khí quyển bị một lớp bụi mờ bao phủ,
giống như che đậy hoàn toàn ánh sáng vậy, luôn luôn mông mông lung lung
giống hệt như một bức tranh sơn dầu trừu tượng.
- Tôi sinh ra ở
một cái thị trấn nhỏ có tên là trấn Quang Minh, nằm cách thủ phủ Cự Thủ
Châu khoảng chừng bảy tiếng đồng hồ chạy xe. Bởi vì nguyên nhân động đất thường xuyên xảy ra, cho nên rất nhiều năm trước đây, các cơ cấu giáo
dục tại trấn Quang Minh cũng đã bị hủy bỏ. Lúc tôi vừa tròn mười lăm
tuổi, liền tiến hành nhập ngũ. Được đưa đến Đại khu Đông Lâm, trở thành
một gã binh sĩ canh gác bên trong một khu quặng mỏ ở đó. Tiểu đội mà tôi được phân phối đến, bởi vì một lần địa chấn dẫn đến hầm mỏ bị sụp,
khiến cho toàn thể hy sinh…
Hứa Nhạc nheo mắt nhíu mày nhớ tại
tình cảnh chân chính thuộc về chính bản thân mình năm đó, thế nhưng
trong miệng cũng không hề ngưng trệ, liên tục nói ra những chuyện xưa
của một người nào đó hoàn toàn bất đồng với chính mình. Đó chính là
những tư liệu lý lịch mà Phong đại thúc năm xưa đã thay hắn an bày chi
tiết, một câu chuyện xưa bi thảm về một gã binh lính ngồi cầu tại Đại
khu Đông Lâm.
Bên trong cái câu chuyện xưa kia, cái gã binh lính
ngồi cầu Đông Lâm tên gọi Hứa Nhạc này bởi vì sự cố bi thảm kia mà xuất
ngũ, sau khi nhận được tiền trợ cấp hậu hĩ từ phía Bộ Quốc Phòng, liền
tiến vào Đại học Lê Hoa tại Lâm Hải Châu, trở thành một dự thính sinh.
Sau đó được một vị Giáo sư phát hiện ra năng lực thiên phú trên phương
diện bảo dưỡng của chính mình, cuối cùng thi đậu trong kỳ thi tuyển nhân viên của Công ty Cơ khí Quả Xác, công ty lớn nhất toàn bộ Liên Bang,
cuối cùng được phân phối đến Sở Nghiên Cứu Quả Xác.
Còn về những
phần tiếp theo sau đó của câu chuyện xưa này, bên trong Liên Bang hiện
tại có lẽ cũng không ai mà không biết, cho nên bản thân Hứa Nhạc cũng
không cần lặp lại chuyện này lần nữa.
- Trong Liên Bang mãi vẫn luôn có một cái lời đồn, chính là Giản Thủy Nhi tiểu thư là một tai tinh…
Một gã nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang đang ngồi phía sau bàn đối diện với hắn chợt dang rộng hai tay ra, hơi chút cảm khái nói:
- Thượng
Tá Hứa Nhạc, sau khi nghe xong lý lịch giản lược của ngài, tôi mới hiểu
được vì cái gì hai người các vị có thể là một cặp chân chính.
Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt. Năm đó Phong đại thúc thành công xâm nhập
vào cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, tiến hành sửa chữa kho số liệu
nhân thân. Mặc dù hắn có thể tạo thành một câu chuyện xưa vô cùng hoàn
mỹ, thế nhưng đối với những chuyện tình chân chính xảy ra bên trong thế
giới thực tại lại cũng không có bất cứ biện pháp nào cả. Vì thế xung
quanh cái thân thế giả tạo này không ngừng có những sự tử vong ly kỳ
không có chút căn cứ tồn tại nào cả này, hơn nữa cái này chính là sự lựa chọn duy nhất đối với hướng phát triển của câu chuyện xưa này.
- Ngài có thể nào kể lại một chút những chuyện về cái trấn nhỏ tên gọi Quang Minh kia hay không?
Có một gã quan viên nào đó của Cục Điều Tra Liên Bang từ đầu đến giờ vẫn
mãi luôn ngồi bên trong bóng râm, không thể nào nhìn rõ ràng được khuôn
mặt. Chỉ là có thể mơ hồ nhìn thấy được phần cằm có chút biến dị, cùng
với làn da tái nhợt đến mức gần như là trong suốt nữa. Rất rõ ràng, cái
gã quan viên này ở bên trong Cục Điều Tra Liên Bang có địa vị cực kỳ
cao, cho nên tại thời điểm mà hắn mở miệng nói chuyện, bên trong căn
phòng thẩm vấn liền biến thành một mảnh im lặng.
Bên trong bầu
không khí im lặng gần như tuyệt đối này, Hứa Nhạc nhìn về phía đối
phương đang giấu người bên trong bóng râm kia, cặp mày rậm rạp khẽ nhíu
lại một chút, trầm mặc nói:
- Tôi cũng không có bất cứ hứng thú
gì để mà nhớ lại chuyện đó cả. Nếu như ông muốn từ những câu hỏi liên
quan đến phong cảnh năm xưa của cái trấn nhỏ kia mà tìm ra được những
cái đáp án gì đó mà ông muốn có, như vậy cũng không có tác dụng gì đâu.
Thái độ của Cục Điều Tra Liên Bang đối với hắn quả thật vô cùng ôn hòa, hoàn toàn không hề có cái kiểu gương mặt bặm trợn hầm hố giống như khi thẩm
vấn các gã tội phạm bình thường khác. Nhưng mà trao đổi với nhau cho đến tận bây giờ, những câu dò xét về lý lịch bản thân không ngừng lặp đi
lặp lại kia, cuối cùng cũng khiến cho Hứa Nhạc sớm bắt giữa được ý tưởng chân chính của đối phương rồi, tâm tình của hắn cũng dần dần trở nên
lạnh như băng.
- Thượng Tá Hứa Nhạc, trước ta chúng ta cũng đã từng gặp nhau rồi, chính là ở trong nhà giam Quân sự Khuynh Thành.
Cái gã quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang từ đầu ẩn giấu phía sau bóng
râm kia lúc này chậm rãi đứng thẳng người dậy. Ánh sáng chiếu rọi lên
trên gương mặt tái nhợt của hắn, khiến cho mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng. Đây là một gương mặt cực kỳ gầy yếu đến cực điểm. Nửa khu vực
phía dưới của khuôn mặt hắn đã bị vặn vẹo đến mức biến hình, giống hệt
như là bị một luồng lực lượng vô cùng khủng bố đánh cho vỡ tan ra toàn
bộ, nhưng mà lại một lần nữa tổ hợp lại cùng một chỗ, nhìn qua dị thường khủng bố.
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt này, sau khi thoáng trầm mặc một lúc, liền mở miệng nói:
- Tôi nhớ rõ ông. Ông chính là Tổng Chủ nhiệm Khoa IV của Cục Điều Tra Liên Bang!
Vị nhân viên kia sau khi ho khan mấy tiếng, liền lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:
- Cậu đã từ một tên tội phạm giết người biến thành một vị anh hùng Liên
Bang. Nhưng mà tôi vẫn như cũ còn là Tổng Chủ nhiệm của Khoa IV. Chẳng
qua là tôi cũng không thèm để ý đến cái chức vụ này. Tôi chỉ muốn biết
một điều, hiện tại cậu lại một lần nữa rơi vào trong tay của tôi… Cậu có cảm thấy hối hận đối với sự xúc động lúc đó của cậu hay không?
- Không! Tôi chỉ có chút hối hận chính là lúc ấy sao không một cước đạp chết ông luôn cho rồi!
Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, nói:
- Tôi phải nhắc nhở ông một chút, Chủ nhiệm tiên sinh, những ân oán cũ
giữa tôi và ông, cùng với quá trình hiệp trợ điều tra lần này cũng không có một chút quan hệ nào với nhau cả.
- Tôi cũng không phải là một người hay dùng việc công để báo thù riêng!
Cái vị quan viên cao cấp của Cục Điều Tra Liên Bang trước đây đã từng bị
Hứa Nhạc đạp cho một cước biến thành hôn mê bất tỉnh kia, phẫn nộ nhìn
chằm chằm vào mặt hắn, trầm giọng quát lên:
- Nhưng mà từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn kiên trì cho rằng, cậu chính là một tên tội phạm giết người!
- Thời điểm khi mà toàn bộ Liên Bang này cũng đều cho rằng cậu là một vị
anh hùng, tôi vẫn luôn luôn cho rằng cậu là một tên tội phạm giết người. Cho nên cậu có là người của Thanh Long Sơn đi chăng nữa, hay là người
của bất cứ nơi nào đi chăng nữa, cũng đều không phải là chuyện tình mà
tôi quan tâm đến.
Hứa Nhạc im lặng trầm mặc không nói tiếng nào.
- Mặc khác tôi muốn vô cùng nghiêm túc mà nhắc nhở cậu rằng, cái câu
chuyện xưa mà vừa rồi cậu nói ra kia, liền sẽ có rất nhiều người đi tiến hành điều tra. Hơn nữa những thuộc hạ đáng tin cậy nhất của tôi, hiện
tại đã đi tới Đại khu Đông Lâm rồi!
Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV nhìn chằm chằm về phía hắn, nở nụ cười nhạt, lạnh giọng nói:
- Tùy tiện kể ra một câu chuyện dối trá nào đó, liền nghĩ rằng có thể
vĩnh viễn lừa gạt toàn bộ thế giới này… đó cũng chỉ có thể là một sự
vọng tưởng cuồng dại mà thôi!
- Tôi không rõ là ông đang muốn nói cái gì.
Hứa Nhạc bình tĩnh trả lời.
Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV chợt nở nụ cười lạnh lùng, trên gương mặt vặn
vẹo biến dị kia càng trở nên đáng sợ hơn một chút. Hắn đưa tay cầm lấy
hai cái găng tay trắng noãn không một hạt bụi chậm rãi đi ra khỏi gian
phòng thẩm vấn. Ngay sau đó, bên trong gian phòng lại một lần nữa vang
lên những câu hỏi không có bất cứ cảm xúc ba động nào của đám quan viên
Cục Điều Tra Liên Bang.
- Thượng Tá Hứa Nhạc, ngài có thể nào kể
lại một chút những chuyện lúc còn ở trong bộ đội tại Đại khu Đông Lâm
hay không? Ngài có còn nhớ đơn vị bộ đội của ngài từng hợp tác công việc với những đơn vị bộ đội nào khác hay không?
- Thượng Tá Hứa Nhạc, ngài có nhớ những thành viên cụ thể nào khác bên trong đơn vị bộ đội lúc đó của ngài hay không?
- Thượng Tá Hứa Nhạc, về những địa điểm cụ thể của công tác canh giữ
thông đạo quặng mỏ khi đó, ngài có còn ấn tượng gì hay không?
- Thượng Tá Hứa Nhạc, ngài có còn nhớ rõ về vị thượng cấp trực tiếp của ngài lúc đó hay không?
Vô số những câu hỏi liên tiếp được đặt ra, Hứa Nhạc vẫn như cũ có chút máy móc đi trả lời tất cả những câu hỏi này. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại
hướng theo chỗ thân ảnh vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV kia vừa biến mất, sau
cùng thì dừng lại bên trên một tấm kính lớn chiếm cứ cả phân nửa bức
vách tường ngay đối diện với chỗ ngồi của hắn.
Hắn biết rõ ràng
cái tấm kính kia chính là một tấm thủy tinh một chiều, những người đứng
bên kia có thể nhìn thấy chính mình hết sức rõ ràng, nhưng mà chính mình lại không cách nào nhìn thấy được đối phương cả. Cũng giống hệt như là
cục diện của chính mình hiện tại vậy. Hắn biết rõ ràng những gã đại nhân vật này đang chuẩn bị sử dụng các loại phương pháp gì để mà đối phó với chính mình, thế nhưng mà lại không cách nào nhìn thấu được những lợi
thế mà bọn họ đang nắm giữ trong tay.
Mà càng quan trọng hơn nữa chính là, lúc này ở phía sau cái mặt kính một chiều kia, là ai đang quan sát chính mình?
Phía sau tấm kính một chiều của gian phòng thẩm vấn chính là một gian phòng
rộng ước chừng khoảng bảy, tám thước vuông. Bên trong kia được bố trí
đầy những dụng cụ chuyên dụng, những hệ thống thu âm, ghi hình vô cùng
linh mẫn, đem những thanh âm cùng với hình ảnh trả lời của Hứa Nhạc
truyền phát sang bên này vô cùng rõ ràng chính xác.
Gương mặt của vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV đã vô cùng vặn vẹo, màu da càng trở nên tái
nhợt hơn một chút. Ánh mắt của hắn cực kỳ rét lạnh mà sắc bén, nhìn
xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh một chiều kia, dừng lại trên gương mặt nhìn qua tựa hồ như không có bất cứ cảm xúc ba động nào của hắn, lắng
nghe những cái đáp án mà hắn đã dự liệu trước. Đột nhiên hắn đưa tay tắt đi hệ thống phát thanh trong gian phòng, hướng về phía đám thuộc hạ
đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay mấy cái.
Một gã quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang áp giải một gã nam nhân từ bên ngoài phòng đi vào. Trên
người gã nam nhân này có mặc một bộ chế phục cảnh quan, mái tóc trên đầu đã là một mảnh hoa râm, mặt mày vô cùng tiều tụy, mỏi mệt. Từ những
động tác lập cập cùng với vẻ run rẩy nhè nhẹ trên người, rõ ràng có thể
nhìn ra sự sợ hãi cùng với khẩn trương lúc này của hắn.
- Không cần quá mức khẩn trương, Chính phủ đang cần sự trợ giúp của ông.
Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV lạnh lùng chỉ về phía Hứa Nhạc đang ngồi phía sau tấm kính, trầm giọng hỏi:
- Ông đã từng gặp qua người kia hay chưa?
Vị cảnh quan mái tóc hoa râm, nhìn qua có vẻ già nua mỏi mệt kia khẽ nheo
mắt lại, cẩn thận ngắm nhìn một khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới có chút khiếp sợ, nói:
- Gặp rồi… đương nhiên… đã từng gặp rồi!
Ông ta nhìn chằm chằm về phía vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV, run giọng nói:
- Đó chẳng phải chính là Thượng Tá Hứa Nhạc hay sao? Trên TV dạo này vẫn thường thấy anh ta xuất hiện.
- Ông hãy nhớ thật kỹ lại một chút nữa, cái mà tôi muốn hỏi chính là
trước đây ông có từng gặp qua người này bên trong quận nội hạt của ông
hay không?
Vẻ mặt vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV biến thành cực độ lạnh lùng, hỏi.
- Hẳn là… không… không có! Tôi không có ấn tượng gì cả.
Vị cảnh quan kia run giọng nói:
- Thượng Tá Hứa Nhạc như thế nào có thể xuất hiện bên trong quận của tôi được chứ?
- Ông tên gọi là gì, hiện đang giữ chức vụ gì?
Tổng Chủ nhiệm Khoa IV vẫn vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
- Tôi… tôi là Bảo Long Đào, là Cục trưởng Phân cục II của Hà Tây Châu, Đại khu Đông Lâm.
Tiếp sau đó là một nữ nhân trung niên, trên người mặc một kiện váy hoa vô
cùng bình thường, hai tay khẩn trương chắp lại, không ngừng vặn vẹo,
chậm rãi đi vào trong phòng. Bà ta vô cùng chăm chú nhìn thật lâu gã
thanh niên đang ngồi phía sau tấm kính thủy tinh kia, có chút khó xử,
khẽ cúi đầu xuống, hạ giọng trả lời:
- Hình như đã từng nhìn thấy trên TV!
- Bà ở trên Đại lộ Hương Lan có mở một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ. Bên cạnh cửa hàng của bà có phải là đã có một gian hành sửa chữa đồ điện tử hay
không? Có phải trong đó có một đứa nhân viên học việc tên gọi Hứa Nhạc
hay không?
- Chuyện này quả thật là không sai… Chẳng qua là cái cửa hàng sửa chữa điện tử kia đã bị đóng cửa rất nhiều năm rồi…
Vị nữ nhân trung niên kia vô cùng nghiêm túc, run giọng giải thích:
- Hình như là một hồi hóa chất nổ mạnh, cái thằng bé trai kia đã chết lâu rồi.
Bà ta khẽ vặn vẹo bất an những cái nhón tay của mình, có chút bi thương nói:
- Thằng bé trai kia thật sự là rất đáng thương. Bình thường gặp mặt ai
cũng đều rất hay cười. Tính tình ngoan hiền, lại rất chịu khó chịu khổ.
Nhà ai có chuyện gì nhờ vả, nó cũng rất vui vẻ đi giúp đỡ. Hơn nữa nó có đôi tay rất khéo léo, chuyện gì cũng có thể làm được hết. Bất cứ thứ đồ điện tử gì bị hỏng hóc, nó cũng có thể sửa lại chạy tốt cả.
- Đúng rồi!
Cái vị nữ nhân trung niên này có chút tò mò giương mắt nhìn chằm chằm về
phía gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đang ngồi bên cạnh bàn phía sau tấm
kính kia, đưa tay xoa xoa mái tóc quăn trên đầu, nói:
- Tựa hồ
như tôi từng nhìn thấy người này trên TV rồi, lại nói, hắn cùng với cái
thằng bé vui vẻ hòa thuận kia có gương mặt thật đúng là hao hao giống
nhau… Chẳng qua, hắn không phải thằng bé đó!
Một gã thanh niên
tóc quăn trẻ tuổi dáng người gầy còm, bị một gã quan viên Cục Điều Tra
Liên Bang thô lỗ đẩy mạnh vào phòng. Hắn có chút bối rối cố gắng đứng
thẳng thân thể lại, trong lòng cực độ khẩn trương không biết tay chân
mình nên đặt ở nơi nào cho đúng chỗ, trên mặt thì lại lộ ra một mảnh đỏ
ửng do hai loại cảm xúc vừa kích động vừa đan xen với nhau mà thành.
Gã thanh niên này chính là một tên tiểu lưu manh lăn lộn bên trong khu chợ đêm tại Đại khu Đông Lâm. Đột nhiên một ngày nào đó hắn bị một đám quân cảnh vũ trang đầy mình bắt lại, sau đó cưỡi trên một chiếc phi thuyền
vũ trụ mà cuộc sống bình thường nó căn bản không bao giờ dám hy vọng xa
vời được bước chân lên, đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, cái thế giới nơi mà
toàn bộ đám dân chúng Đông Lâm luôn luôn hâm mộ, ghen tỵ, thậm chí căm
phẫn kia, cuối cùng đi bên dưới một tràng bão tuyết ngập trời, cuối cùng bị đưa vào bên trong tòa kiến trúc lạ lẫm này.
Sự tình phát sinh phải nói là quá nhanh, nhanh đến mức không thể nào tưởng tượng nổi
được. Cái gã thanh niên tóc quăn này hoàn toàn không thể nào kịp thích
ứng với hoàn cảnh của mình. Mãi cho đến lúc này nó vẫn như cũ nghĩ thấy
trong não mình là một trận mê muội không thể nào tỉnh lại nổi.
Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn, cũng không có để cho hắn nhận diện cách lớp kính thủy tinh một chiều nữa, là mà trực tiếp
nắm lấy cổ áo của hắn lôi xềnh xệch đi, đẩy ra cánh cửa cũng không quá
nặng nề đằng kia, trực tiếp bước thẳng qua.
Ánh đèn bên trong
gian phòng này quả thật có chút u ám. Hứa Nhạc lúc này đang ngồi dựa vào cái ghế dựa, tay cầm một tách cà phê nóng hổi không ngừng bốc khói thơm lừng, cùng với đám quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang một hỏi một đáp không một chút biểu tình nào cả.
Gã thanh niên tóc quăn có chút
kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cái gương mặt giản dị tầm thường mà vô
cùng quen thuộc bên dưới ánh đèn u ám kia, chợt nghĩ đến những sự nghi
hoặc của chính mình mỗi khi xem tin tức trên TV, trong lòng khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời. Hắn theo bản năng chậm rãi hạ giọng, nói ra
câu nói đang không ngừng hò hét trong lòng mình:
- Anh thật sự là… Nhạc ca sao?
Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, đồng tử trong mắt hơi co rút lại, thân thể chợt cứng lên một chút, thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian khá dài, cuối cùng cặp lông mày rậm rạp của hắn chung quy cũng dãn ra thành một
đường thẳng tắp, nhìn về phía gương mặt vẫn như cũ ngây ngô đang ở gần
trong gang tấc trước mặt mình, mỉm cười nói khẽ:
- Tiểu Cường, đã lâu không gặp em rồi!