Gian Khách

Quyển 4 - Chương 1: Vài ngàn vạn tấn nước biển

Bên trong không gian vũ trụ hạo hàn rộng rãi bát ngát, không biết phải

dùng loại ngôn ngữ rộng rãi phồn hoa nào để mà hình dung những tinh cầu

hằng tinh phóng xuất ra nhưng hào quang sáng chói ngàn đời. Có những

vầng tinh vân đang trong quá trình ngưng tụ, giống hệt như một vầng khói xoay tròn, đang vươn ra những cánh tay nhẹ nhàng của nó vũ động xung

quanh. Có những dãy ngân hà tồn tại không biết bao nhiêu ngàn vạn tuổi,

giống như một dòng sông bàng bạc tỏa ra quang mang mượt mà. Những luồng

quang mang hai màu hồng nhạt cùng với trắng muốt lãnh lệ ở bên trong bối cánh tối tăm ngàn đời, mặc dù cách xa nhau đến vô số năm ánh sáng,

nhưng mà ở đằng xa mà nhìn lại, lạnh lùng hỗ trợ quang mang lẫn nhau,

khiến cho tất cả những người nhìn thấy cũng đều cảm nhận được sự nhỏ bé

của bản thân đối với vũ trụ khổng lồ vô tận mà sinh ra một loại cảm giác kính sợ sâu sắc khiến cho thân thể phải rung lên.

Đám nhân viên

công tác miệt mài trên chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi này đối với

cảnh sắc vũ trụ tuyệt đẹp bên ngoài đỉnh tầng trong suốt của chiếc phi

thuyền kia cũng sớm đã có chút chết lặng. Trải qua rất nhiều năm công

tác trên các loại phi thuyền vũ trụ như vậy, trải qua những chuyến hành

trình vũ trụ lâu dài mà buồn tẻ, khiến cho bọn họ cũng không còn tâm lực cùng với sự hưng phấn dư thừa để mà ngắm nghía phiến sao trời xinh đẹp

thông qua đỉnh tầng trong suốt của chiếc phi thuyền này. Một thứ gì đó

cho dù có tốt đẹp đến thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào chịu nổi sự quan sát cùng một thời gian quá mức lâu dài được. Cũng giống như là

một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc, mới lúc đầu tiên nhìn thấy liền có cảm

giác yêu thương say đắm đến mức kinh tâm động phách, thế nhưng cứ mãi

ngắm nhìn đến lâu ngày, dần dần cũng sẽ biến thành bộ mặt buồn chán của

bà vợ già ở nhà…

Về mặt tương đối, các phương tiện, tiện nghi bên trong chiếc phi thuyền này có thể nói là hào hoa xa xỉ lên đến cực

điểm, thế nhưng chân chính khiến cho tất cả mọi người gia nhập vào đoàn

đội công tác gần đây tiến lên chiếc phi thuyền tiến hành công tác xét

duyệt gia nhập chiến đội lần này cảm thấy cực độ khiếp sợ nhất chính là

một cái hồ nhân tạo một màu xanh lam biêng biếc, khại khiến cho bọn họ

không thể nào tưởng tượng nổi.

Các loại phi thuyền vũ trụ của bên phía Đế Quốc cho đến bây giờ cũng đều là lấy mục đích tính năng tối ưu, vật liệu tinh chỉnh tối giản đến mức tốt nhất để mà tiến hành công tác

thiết kế. Lúc này lại có thể tận mắt chứng kiến cái hồ nhân tạo khổng lồ này, ai lại có thể tưởng tượng ra được, thế nhưng lại có một chiếc phi

thuyền không ngờ lại có thể xa xỉ thậm chí lại có chút điên cuồng đến

mức thiết kế cả một cái hồ nhân tạo bên trong như thế nào cơ chứ?

Những ánh tinh quang một màu u nhạt từ trên khung đỉnh thủy tinh của chiếc

phi thuyền chậm rãi chiếu rọi, kết hợp với những luồng ánh sáng phụ gia

bên trong của chiếc phi thuyền, xuyên qua một không gian trống trải

khổng lồ, cùng với những quang mang kim loại sáng bóng trên vách bên

trong chiếc phi thuyền phối hợp lại cùng một chỗ, dừng lại phía trên mặt nước, đem cho một mảnh hàng ngàn vạn tấn nước biển kia chiếu rọi thành

một mảnh u lam, sâu không thấy đáy. Sóng nước nhẹ nhàng chuyển động, lại mang theo một loại cảm giác đại dương mênh mông.

Mấy ngàn vạn

tấn nước biển ở trên chiếc phi thuyền này toàn bộ cũng đều đến từ bờ

biển Già Mã ở khu vực Nam bán cầu trên Thiên Kinh Tinh, chính là khu vực thẳng cảnh nghỉ mát mùa hè nổi tiếng nhất của Hoàng gia Đế Quốc. Nơi

đây nghe nói là có loại nước biển trong vắt tinh khiết nhất trong toàn

bộ lãnh thổ Đế Quốc.

Bên cạnh bờ hồ nhân tạo, hoặc nói chính xác

hơn là một cái biển nhân tạo thiết kế bên trong chiếc phi thuyền này,

trải dài chính là một bờ cát trắng, là loại cát lấy từ bờ biển của Sa

Quận Tinh của Đế Quốc, nghe nói cát trắng ở nơi này cũng luôn là loại

cát trắng đều nhất, độ lớn bằng phẳng, khiến cho lòng bàn chân của người ta khi dẫm lên, liền mang lại một loại cảm giác xúc cảm phi thường

tuyệt vời.

Bên trên cái bờ cát nhân tạo này, có đến hơn mấy trăm

loại cây thực vật nhiệt đới, ở bên trong những luồng gió nhân tạo khẽ

nhẹ nhàng lắc lư. Giữa các hàng cây có những chiếc võng, những chiếc ghế dài, lại có những cây dù lớn làm bằng các loại phiến lá thực vật khổng

lồ. Mở hồ có có thể nghe được thanh âm của những loại chim chóc ca hát

líu lo nữa.

Một cảnh đẹp tuyệt vời đến như vaajym không ngờ lại

có thể xuất hiện bên trong một chiếc phi thuyền vũ trụ đang lặng lẽ yên

tĩnh di chuyển bên trong vũ trụ như thế này, thật sự có vẻ khiến người

khác nhìn thấy cũng phải kinh tâm động phách.

Cái này chính là

chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi, chính là chiếc phi thuyền vũ trụ tối cao nhất do Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc chuyện ngự dụng.

Lại cũng không biết vì nguyên nhân gì mà nó lại xuất hiện ở phiến Tinh vực biên

cảnh của lãnh thổ Đế Quốc, rời xa tinh cầu Thiên Kinh Tinh như thế này.

Ở một chỗ sâu nhất bên dưới đáy của cái biển nhân tạo kia, ở nơi tập

trung áp lực cao nhất của mấy ngàn vạn tấn nước biển này, toàn bộ cũng

là một mảnh tĩnh mịch yên lặng, cùng với những cảnh đẹp thanh lệ ở bên

trên mặt nước hoàn toàn là một mảnh bất đồng. Cái cảm giác tràn ngập im

lặng ở nơi này tràn ngập một loại hơi thở tử vong khiến cho kẻ khác phải hít thở không thông.

Ở bên dưới đáy nước, ngay phía trên tầng

cát giáp liền với bờ biển nhân tạo trải dài kia, liền có một gã nam nhân toàn thân xích lõa đang không ngừng vặn vẹo giãy dụa. Hắn một mở miệng

hò hét cật lực, phát tiết ra sự thống khổ của bản thân, thế nhưng lại bị những tầng nước biển nặng nề ở bốn phương tám hướng không ngừng ngăn

chận, cũng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Những sợi cơ mạnh

mẽ trên lưng hắn không ngừng run rẩy, có thể biểu hiện ra được giờ phút

này hắn đã sử dụng bao nhiêu lực lượng. Nhưng mà hắn cũng không có cách

nào thoát khỏi một khối kim chúc nặng nề cùng với một sợi dây xích dài

màu đen ở trên đỉnh của khối kim chúc đang nối liền với mắc cá nhân của

hắn.

Không có bất cứ luồng không khí nào có thể hô hấp được, cũng không thể có bất cứ sợi rơm rạ nào có thể bắt lấy để cứu mạng, ở nơi

này bất cứ cái gì cũng không có, duy nhất cũng chỉ có nước mà thôi.

Những luồng nước biển một màu xanh lam sẫm, lạnh lẽo như băng, những làn nước biển giống như kim châm không ngừng đâm mạnh xuống làn da trong cơ thể, những luồng sóng biển không nơi nào không có, không lỗ nào không

thể xâm nhập vào. Những làn nước này mặc dù bình thường vốn ôn nhu, lại

dần dần trở nên thành từng khối từng khối nặng nề trầm trọng, lại lộ ra

một cỗ hơi thở tử vong nặng nề vô cùng.

Cũng không có bất cứ

thanh âm nào cả, cái gã nam nhân ở dưới làn nước sâu kia giống hệt như

một gã điên cuồng, đang không ngừng điên cuồng giãy dụa liên tục, tạo

nên vô số những dòng nước ngầm không ngừng ba động ở sâu bên trong dòng

nước. Thế nhưng căn bản cũng không có bất cứ ai có thể nhìn ra được,

giống hệt như là thông qua một cánh cửa sổ thủy tinh nhìn một màn kịch

câm về một tràng sinh tử, thế nhưng lại rõ ràng truyền ra ngay rằng

người bên trong kia đang đứng bên trong một loại tình huống tuyệt vọng

thống khổ, một loại khí tức tử vong hít thở không thông đáng sợ đến như

thế nào.

Những người bình thường đối diện với một tình trạng một

thời gian khá dài không thể nào hô hấp như thế này, hẳn là sớm bởi vì

hít thở không thông mà bỏ mạng rồi. Nhưng mà cái gã nam nhân này lại có

thể kiên trì một khoảng thời gian cực lâu như thế này. Nhưng mà hắn dù

sao cũng chỉ là một con người, cũng không phải là thần, cho nên những

lần giãy dụa kịch liệt cuối cùng tuyệt vọng không chút cam lòng này, vẫn là phải dần dần bình ổn trở lại. Hai bàn chân đang bị gắt gao buộc chặt lại mang theo một chút vô lực co duỗi một chút, toàn bộ bàn chân biến

thành một màu trắng bệch thê thảm không đành lòng, cuối cùng cũng đình

chỉ cử động.

Cũng giống hệt như là một con cá chết đáng thương

trước khi tử vong, xoay người lại, dùng một cái bụng hướng lên trên, mưu toan ngắm nhìn ánh sáng mặt trời một lần cuối cùng vậy.

Tiếng

điện cơ rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên bên trên tầng mặt nước. Sợi dây xích

màu đen kia rất nhanh hướng về phía trước ba động một chút, tác động đến phiến kim chúc nặng nề cùng với cái ga nam nhân toàn thân xích lõa

không biết là sống hay chết kia rời khỏi tầng cát bên dưới đáy nước,

mang theo vài tia nước nhàn nhạt đánh nhanh lên trên bờ cát, hướng về

phía mặt nước đi tới.

Bên cái bờ hồ lớn bên kia bờ cát hiện tại

đang có người ngồi câu cá. Một tiếng vang xôn xao nhỏ chợt vang lên, một con cá nhỏ có đuôi màu vàng nhạt bị một sợi dây câu nhỏ móc kéo lên

trên mặt nước, đang liều mạng giãy dụa hòng thoát khỏi sợi dây đang cắm

chặt vào trong đuôi mình, thế nhưng dù cho làm thế nào đi chăng nữa cũng đều không thể nào thoát khỏi sợi dây câu trí mạng kia.

Gã nam

nhân xích lõa cũng bị sợi dây xích lớn màu đen kéo rời khỏi mặt hồ. Một

dòng nước từ trên thân thể của hắn đổ nhanh xuống dưới, theo mái tóc màu đen ẩm ướt trên đầu hắn, trút ngược xuống phía trên mặt hồ.

-

Căn cứ theo tính toán, áp lực dưới đáy hồ cùng với trạng thái không thể

nào hít thở ở bên dưới đáy hồ sâu như thế, đã là sự thống khổ vượt qua

cấp độ 6 rồi. Hơn nữa cái loại cảm giác thống khổ cùng với cảm giác sợ

hãi này căn bản không thể có lực lượng nào có thể chống đỡ nổi được. Vì

cái gì mà tên gia hỏa này lại còn có thể cười một cách vui vẻ đến như

thế?

Một gã chuyên gia Đế Quốc trên người mặc một bộ quần áo bảo

hộ lao động màu trắng, nhìn thấy gã nam nhân toàn thân xích lõa trước

mặt, sau đó lại nhìn sang màn hình máy tính bên cạnh, lấy ra một chiếc

khăn tay, lung tung lau chùi một trận trên mặt gã nam nhân kia, rồi vắt

lên trên bả vai hắn, có chút khó hiểu hỏi:

- Chẳng lẽ hắn thật sự có cái gọi là cảm giác vui sướng trước khi chết hay sao? Ngay tại thời

điểm trước khi hắn chết đi, còn có thể nhìn thấy được những hình ảnh mà

hắn mong muốn nhìn thấy nhất?

- Cái này thì cậu phải đợi sau khi hắn tỉnh lại mới có thể hỏi hắn được.

Một gã chuyên gia khác nhìn qua có chút lớn tuổi hơn một chút, mỉm cười nói:

- Tôi tin tưởng rằng cái vị đại anh hùng Liên Bang này hẳn là không ngại

cùng cậu chia xẻ đâu. Còn nếu như hắn thật sự không muốn, hay là cậu

cũng có thể giống hắn, chui vào trong nước thử nghiệm đi.

- Cái này thì miễn đi.

Cái gã chuyên gia mặc áo trắng kia chợt nhớ đến buổi công tác chất vấn xảy

ra mấy ngày hôm trước, nghĩ đến cái hình phạt thủy hình trong không gian khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải sợ hãi một trận này, không

khỏi nhẹ nhàng âm thầm làm ra một động tác rùng mình, sau đó cầm lấy ông tiêm dinh dưỡng trong tay mình, mạnh mẽ đâm vào thân thể gã nam nhân

xích lõa kia.

Cái động tác đâm vào của gã chuyên gia Đế Quốc kia

thật sự rất đơn giản mà vô cùng thô bạo, giống hệt như là đang tiêm vắc

xin phòng bệnh cho một đầu heo bình thường vậy. Cây kim tiêm dài nhọn mà cực kỳ sắc bén chọc thật sâu, chui thẳng vào bên trong thân thể của

hắn. Thế nhưng cái gã nam tử đang nằm trên bục, toàn thân đẫm nước biển

lại cũng không có bất cứ phản ứng gì cả, xem ra hẳn là hắn đang nằm

trong trạng thái hôn mê sâu…

Trên bả vai của hắn cũng đang có hai miệng vết thương cực lớn, lúc này cũng đã sớm được chữa trị một cách

cẩn thận, miệng vết thương sớm đã đóng vảy lại, lại bị những luồng nước

lạnh khiến cho tróc ra, lộ ra một tầng da thịt mềm mại một màu hồng phấn nhàn nhạt, nhìn qua khủng bố đến dị thường. Bên trên da thịt toàn thân

của hắn lại còn có dày dày đặc đặc vô số những vết thương đã liền da.

Bản thân hắn tựa hồ như đã từng trải qua một tầng cực hình như trong địa ngục vậy, đại khái cho dù hiện tại còn ở bên trong trạng thái thanh

tỉnh, đối với một cú châm thô bạo như thế này, cũng sẽ không tạo thành

phản ứng gì quá lớn?

- Gia tăng dịch thuốc tỉnh lại thêm 500 cc nữa đi.

- Vâng!

Gã chuyên gia áo trắng bắt đầu tiến hành công tác điều phối liều lượng

thuốc, ánh mắt lại hướng về phía cổ tay trái của gã nam tử đang nằm trên đài kia, mang theo chút nghi hoặc nói:

- Tôi chỉ là đối với cái

vòng tay này cảm thấy thật sự hứng thú. Vật liệu chế tạo nên nó thật sự

rất thú vị, không ngờ lại khó có thể gỡ ra được. Bên phía Liên Bang từ

lúc này lại có thể nghiên cứu chế tạo ra loại kim loại có cường độ cao

đến như thế chứ? Vấn đề là cái này không ngờ nhìn qua lại không giống

như hợp kim bình thường. Hơn nữa lập tức ngay cả tia X quang cũng không

thể nào chiếu rọi được vào trong nó nữa…

Một gã chuyên gia khác khẽ nhún vai trả lời hắn:

- Tôi thì lại cảm thấy hiếu kỳ là thân thể của cái gã này đến tột cùng là dùng loại vật liệu gì để mà tạo thành. Các loại số liệu sinh lý cơ thể

lại cường hãn đến mức kỳ quái. Chẳng lẽ cái gã anh hùng do bên phía Liên Bang cố tình tuyên truyền ra, thật sự là dùng loại vật liệu đặc thù làm ra hay sao? Tiến hành thẩm vấn rất nhiều ngày như thế rồi, không ngờ

ngay cả một chút tin tức tình báo hữu dụng cũng đều không thể hỏi ra

được.

Sau khi hai gã chuyên gia Đế Quốc thể hiện hoàn toàn sự cảm khái của mình, liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời lắc lắc đầu thở

dài, nói:

- Vẫn là thiếu khiết những thiết bị chuyên nghiệp!

Chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi này chính là phi thuyền ngự dụng dành

riêng của Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc, hỏa lực vũ trụ cùng với bọc thép

phòng ngự toàn thân phi thuyền tự nhiên là cường hãn vô cùng. Nhưng mà

trên nó cũng không có đầy đủ trang bị cùng với các thiết bị dò xét tiên

tiến cùng với các công cụ tra tấn chuyên nghiệp. Dù sao Hoàng đế Bệ hạ

Đế Quốc nói như thế nào cũng không thể biến thành một người lãnh huyết

biến thái, hẳn là cũng không thể nào có hứng thú ở trên chiếc phi thuyền nghỉ mát dành riêng của chính mình mà thưởng thức một cảnh tượng huyết

ngục mơ hồ được.

- Điện hạ đã có mệnh lệnh, nếu như ngày mai vẫn

còn không có bất cứ tiến triển gì, vậy thì cứ việc trước tiên một phen

đem cánh tay trái của hắn cắt bỏ đi.

Gã chuyên gia mỉm cười, nói:

- Như vậy cũng sẽ có thể hảo hảo phân tích một chút cái vòng tay này, mặt khác cũng có thể xem xem tâm chí của cái gã này cuối cùng có khả năng

kiên cường thêm bao lâu nữa.

- Ý kiến hay! Tôi sớm đã đưa ra cái đề nghị này lâu rồi.

Gã chuyên gia còn lại khẽ nhún nhún vai, dùng sức vỗ mạnh lên trên đối

tượng nghiên cứu đang nằm trên cái bục kim loại ở trước mặt, bàn tay khẽ vuốt vuốt lên trên phần bụng ướt sũng của gã nam nhân kia, phát ra sự

thanh thúy rung động, giống như là ở trong chợ thịt khẽ vuốt ve một con

heo thịt chuẩn bị đem đi mổ vậy.

Hệ thống theo dõi chỉ tiêu sinh

lý cài đặt trên người của gã nam nhân này phát ra thanh âm báo nguy đối

với hô hấp cùng với tần suất nhịp tim của gã này. Gã nam nhân đang nằm

trên bục theo dõi kia tựa hồ như sắp sửa tỉnh lại, hai mắt vẫn như cũ

không có mở ra. Chỉ có cặp lông mày cực kỳ thô phẳng kia của hắn, sau

khi bị ngâm một thời gian khá dài bên trong sóng nước biển, thế nhưng

vẫn như cũ không có tán loạn ra, vẫn như cũ bình tĩnh giống như một

thanh đao ở bên trong sao trời vậy.

Tất cả vấn đề hoàn toàn không có chút thay đổi nào cả, toàn bộ sự trầm mặc cũng không có chút thay đổi nào cả.

Tiếng vù vù của điện cơ lại một lần nữa chậm rãi vang lên, sợi dây xích màu

đen gắn liền chân của gã nam nhân xích lõa trên bục kia cùng với khối

kim loại nặng nề một lần nữa được kéo thẳng lên trên, lướt ngang qua lớp thủy tinh ngăn cách phía trước, đi vào bên trong mặt hồ nhân tạo, sau

đó chợt buông ra, kích khởi ra một đoàn thủy hoa lớn, lại là một lần

chìm sâu xuống đáy biển.

Càng ngày càng sâu hơn… Hắn chậm rãi mở

mắt ra, làn da xung quang khóe mắt đã bị ngâm sâu dưới nước một khoảng

thời gian quá lâu khiến cho có chút thối rữa. Nhưng mà cặp mắt của hắn

lại vẫn như cũ một mảnh sáng rời sạch sẽ. Nhìn thấy một mảnh thủy quang

càng ngày càng hắc ám hơn, nhìn thấy bờ cát sâu dưới đáy biển càng ngày

càng gần hơn, nghe được tiếng sóng vỗ rì sao bên trong màng tai của

mình, cảm thụ được cảm giác đau đớn do áp lực mạnh mẽ truyền thẳng vào

bên trong màng tai của mình.

Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ,

ba phút đồng hồ… so với lần trước tốc độ chìm xuống tựa hồ như chậm hơn

một chút… Mười ba phút… Đến đáy rồi.

Ở trong lòng hắn lặng lẽ

tính toán thời gian trong nước, sau đó ngũ quan bắt đầu thống khổ vặn

vẹo kịch liệt. Lại bắt đầu một lần nữa không cam lòng cùng với tuyệt

vọng không ngừng giãy dụa, nới rộng ra miệng mình, ý đồ muốn hô hấp

những luồng không khí vĩnh viễn không thể nào hô hấp được, cảm thụ hai

tầng tra tấn liên tiếp giữa cảm giác hít thở không thông cùng với cảm

giác tĩnh mịch mang đến, bên trong buồng phổi là một mảnh cực kỳ nóng

bỏng.

Một chuỗi bọt không khí trong suốt giống như một chuỗi trân châu, từ trong cặp môi trắng bệch của hắn tuôn trào mà ra, hướng về

phía mặt nước không ngừng khủng hoảng chạy trối chết.

Lại một lần nữa lâm vào hôn mê im lặng. Thân thể của gã nam nhân lúc này đang dán

xuống sát tầng cát bên dưới đáy nước. Bởi vì trước lúc hôn mê đã không

ngừng giãy dụa liên tục, khiến cho nửa thân người trên của hắn đã chìm

mạnh xuống bên dưới tầng đáy cát mỏng manh dưới đáy hồ.

Mấy ngàn

vạn tấn nước biển tích tụ thành một hồ nước nhân tạo, sâu thẳng xuống

đến phía dưới đáy của chiếc phi thuyền. Phía dưới đáy của lớp cát trắng

bên dưới đáy phi thuyền này, chính là một nơi nào đó bên dưới vách phi

thuyền trong suốt của chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi. Phía bên kia

của bức vách phi thuyền trong suốt này, tự nhiên chính là cảnh vũ trụ

vừa nhìn là một mảnh vô tận, cùng với khôn cùng hạo hàn kia.

Bên

trong phiến vũ trụ tĩnh mịch u tĩnh này, chiếc phi thuyền vũ trụ không

ngừng ổn định tốc độ di chuyển, nếu như lúc này có một người từ bên

trong vũ trụ nhìn lại, có lẽ hắn sẽ có thể nhìn thấy, có một khuôn mặt

tái nhợt, đang dí sát vào phía bên kia của bức vách thủy tinh, khiến cho trong lòng kẻ khác trong lòng sinh ra vẻ sợ hãi.

Liền đúng vào

lúc này, cái khuôn mặt nhìn qua tái nhợt kia đột nhiên mở ra hai mắt.

Hắn khẽ nheo lại cặp mắt, có chút tham lam nhìn về phía cảnh vũ trụ gần

như ở trước mắt, thế nhưng lại vĩnh viễn khó có thể chạm đến.