Hứa Nhạc cũng biết rõ ràng thân phận của Giản Thủy Nhi, cho nên đối với lời nói của vị Thiếu Tướng này tự nhiên cũng không có chút ngạc nhiên nào. Hắn nheo mắt lại nhìn về phía những bóng người lố nhố trong màn đêm xung quanh, xác nhận lần này Quân đội Liên Bang phái đến bảo hộ đoàn người của mình, quả thật là một Doanh chỉnh biên quân đoàn thiết giáp, nhất thời có chút buông lỏng tâm tình một chút.
Hắn quay đầu lại, vươn tay nắm lấy bàn tay của Giản Thủy Nhi, nhanh chóng bước lên trên chiếc ô tô màu đen kia. Sau khi lên xe, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mở ra hệ thống rada quan sát cùng với hệ thống máy tính chủ điều khiển của chiếc xe, đồng thời đeo lên cặp kính râm quen thuộc, ở trong đầu yên lặng hỏi:
- Lão già kia, giúp tôi quan sát đường đi!
Khi tiến hành liên hệ được với Hệ thống Máy vi tính Trung ương của Liên Bang, tâm tình của Hứa Nhạc lại càng trở nên bình tĩnh hơn một chút, cũng không có đem cái nguy cơ mãnh liệt kia biến thành một chuyện vô cùng đáng sợ.
Dưới sự hộ tống của một doanh thiết giáp cơ động, những chiếc xe quân dụng sử dụng hệ thống động cơ liên hợp, cùng với đoàn xe nhất thời rít gào, rời khỏi Đại bản doanh Bộ Tư Lệnh, nhanh chóng xuyên qua màn đêm, hướng về phía Sân bay Quân dụng Trạch Khâu ở phía Tây Nam tinh cầu mà phóng nhanh đi. Một chiếc Chiến hạm loại nhỏ của Hạm đội Liên Bang ở tại sân bay đã làm tốt công tác chuẩn bị cất cánh, tùy thời đều có thể rất nhanh hộ tống Giản Thủy Nhi bay lên, rời khỏi cái khỏa tinh cầu khủng bố lúc này đã tràn ngập đạn đạo cùng với khói lửa này.
Hứa Nhạc cầm chặt tay lái, lái chiếc xe ô tô màu đen, dẫn đầu đoàn xe của đám người Tiểu đội 7, dưới sự hộ tống của một doanh thiết giáp cơ động, dọc theo con đường quốc lộ mà phóng nhanh đi. Bên trong chiếc ô tô màu đen này nhiệt độ cũng không được điều chỉnh cao lắm. Hứa Nhạc thông qua cái gương chiếu hậu giữa xe, nhìn về phía cô thiếu nữ đang ngồi ở hàng ghế phía sau. Hắn nhanh chóng dứt khoát cởi cái áo khoác trên người ra, ném về phía sau, nói:
- Mặc vào đi, cẩn thận kẻo lạnh.
Giản Thủy Nhi bởi vì phải rời đi quá gấp gáp, cho nên cũng không có thời gian mà thay bộ trang phục biểu diễn kiểu quân phục Hạm trưởng Hạm đội được cắt rất ngắn khiến cho trở nên vô cùng gợi cảm kia. Không biết bởi vì hiện tại hơi có chút rét lạnh hay là do bởi vì quá mức kinh sợ, hoặc là còn chưa thể thoát ra khỏi cảm xúc ngập tràn tại buổi biểu diễn văn nghệ kia, khiến cho hai vành tai cùng với hai bên má của cô ta khẽ có chút đỏ lên. Giản Thủy Nhi tiếp nhận cái áo khoác của Hứa Nhạc đưa xuống, lặng lẽ mặc vào.
Thế tiến công của Quân viễn chinh Đế Quốc lần này cực kỳ hung mãnh. Đoàn xe đang chuẩn bị rời khỏi khỏa tinh cầu này, một đường vẫn trầm mặc, không ai lên tiếng nói câu nào, chỉ có những thanh âm của hệ thống thông tin trong chiếc xe, thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm chỉ thị của Bộ Chỉ Huy thông qua hệ thống vô tuyến điện mặt đất mà thông báo tình hình chiến tranh. Tốc độ tấn công đột kích của Quân viễn chinh Đế Quốc trên mặt đất mặc dù là rất nhanh, thế nhưng với sự chống cự mạnh mẽ của trận địa phòng ngự của Quân đội Liên Bang, cho nên cũng không có biện pháp nào ngăn cản lại đường tiến lên của đoàn xe này.
Hứa Nhạc thông qua lão già kia, so với tất cả mọi người ở trên đoàn xe cùng với Bộ Chỉ Huy càng sớm biết rõ ràng hơn những cái tình hình chiến tranh cụ thể trên chiến trường. Hắn nheo chặt cặp mắt lại, trầm mặc nhìn về phía con đường quốc lộ cùng với những chiếc xe thiết giáp quân dụng trong bóng đêm ở phía trước đoàn xe, cùng với các gã chiến sĩ ở trong đó. Đột nhiên, hắn chợt xác nhận được một sự kiện, mục tiêu của đám người Đế Quốc kia… hình như chính là vị thiếu nữ đang ngồi ở sau lưng của mình.
Tại địa điểm cách Sân bay Quân dụng Trạch Khâu khoảng ba mươi km, có một cái ngã rẽ trên con đường quốc lộ. Bên trong chiếc xe ô tô màu đen vẫn như cũ là một mảnh trầm mặc. Sắc mặt của Hứa Nhạc đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
- Có chuyện gì vậy?
Giản Thủy Nhi từ khi lên xe cho đến giờ vẫn luôn cẩn cẩn thận thận quan sát biểu tình của Hứa Nhạc, liền hạ giọng hỏi.
Hứa Nhạc cũng không có trả lời. Trả lời Giản Thủy Nhi chính là thông báo khẩn cấp của Bộ Tư Lệnh trong hệ thống liên lạc của chiếc ô tô: Sân bay Quân dụng Trạch Khâu bị Hạm đội Đế Quốc tấn công bất ngờ. Chiếc Chiến hạm chuẩn bị sẵn bị hư tổn nghiêm trọng, không thể cất cánh được. Hệ thống đường băng cất cánh hoàn toàn bị phá hủy, tình huống tổn hại vẫn còn nằm trong giai đoạn đánh giá.
Đoàn xe đang không ngừng lướt đi trong bóng đêm bởi vì cái tình huống đột phát bất thường này mà phải lập tức dừng lại. Sau một mảnh im lặng tuyệt đối khoảng năm giây đồng hồ, bên trong hệ thống liên lạc liền truyền đến thanh âm lạnh lùng mà không thể nào cãi lại được của vị Thiếu Tướng kia:
- Dựa theo phương án đã định sẵn từ trước, đoàn xe chuyển hướng đi đến Sân bay Quân dụng Lạc Khâu!
Tuyệt đại đa sỗ những chiếc xe trong đoàn xe lại bắt đầu khởi động trở lại, chuẩn bị chuyển nhập sang con đường quốc lộ gần đó. Nhưng mà bảy chiếc xe quân dụng của Tiểu đội 7 lại vẫn là như cũ, trầm mặc như bảy tảng đá khổng lồ, đậu ở phía bên phải con đường quốc lộ, cũng không có bất cứ ý tứ nào chuẩn bị xuất phát cả. Bởi vì chiếc ô tô màu đen kia mãi cho đến lúc này vẫn lặng yên chưa hề khởi động.
Thanh âm mang theo một cỗ tức giận của vị Thiếu Tướng kia nhất thời vang lên trong hệ thống liên lạc:
- Hứa Trung Tá, vì cái gì còn không lập tức lên đường?
Hai tay Hứa Nhạc nắm chặt tay lái, khẽ nheo chặt cặp mắt lại, nhìn về phía các chiến sĩ kiên nghị đang ngồi im lặng trong những chiếc xe quân dụng ở phía trước, trên mặt vẫn như cũ duy trì một vẻ mặt thanh tĩnh, đột nhiên mở miệng nói:
- Cô có biết, cô chính là một cái mồi câu không?
Hắn cũng không có sử dụng hệ thống liên lạc khi nói, những lời nói này tự nhiên chính là đang hỏi Giản Thủy Nhi. Cô thiếu nữ cảm thấy có chút rét lạnh, hai nắm tay nắm chặt bộ quần áo đang mặc trên người, nhẹ nhàng ừ khẽ một tiếng.
Hứa Nhạc trầm mặc trong khoảng vài giây đồng hồ, ấn nhẹ hệ thông liên lạc trong lỗ tai, nghiêm túc nói với mọi người:
- Tôi không đồng ý với ý kiến đó!
Đường ranh giới phân chia Nam, Bắc bán cầu của tinh cầu 5460 cũng không phải là tuyến phòng ngự thực tế của hai chi Quân đội. Trận địa phòng ngự thật sự giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, chính là một khu chiến trường tự do, bề rộng khoảng chừng 120 km. Cho nên khi đám Quân viễn chinh Đế Quốc hung mãnh đột tiến về phía Nam bán cầu, trước khi tiến đến khu vực đồi núi chập chùng cùng với mảnh bình nguyên rộng lớn, vốn cũng không gặp phải bất cứ lực phản kích nào có thể gây trở ngại bước tiến của bọn họ.
Những chiếc chiến xa cùng với những đầu Robot treo quốc kỳ hình một bông hoa màu đen của Quân viễn chinh Đế Quốc, giống như những đầu dã thú hung tàn, đã bị đói khát rất nhiều năm trời, lúc này đang tham lam mà hung mãnh tiến về phía nguồn nước, một đường phóng đi.
Một chi đại đội bao gồm những chiếc chiến xa bọc thép cùng với những đầu Robot Nguyệt Lang pha trộn, hóa thành từng đạo đột kích màu đen khổng lồ, cực kỳ cuồng nhiệt nghiềm nát từng đạo phòng tuyến, mang theo những ánh lửa ngập trời cùng với những vết thương trên người, một đường hướng về phía Nam bán cầu mà đi, không ngừng tiến về phía nam.
Đối với lần tấn công bất ngờ này của Quân viễn chinh Đế Quốc, bên phía Quân đội Liên Bang sớm đã có tâm lý chuẩn bị cùng với những phương án bố trí chiến lược tương ứng. Nhưng mà bọn họ cũng vẫn như cũ không có nghĩ đến, đám Quân viễn chinh Đế Quốc cư nhiên lại dốc toàn bộ chiến lực hiện có của mình, phát động công kích toàn diện. Cái này tuyệt đối cũng không phải là tấn công bất ngờ, mà gần như là dốc hết toàn lực, đẩy mạnh một hồi chiến tranh đại quy mô cuối cùng của mình vậy!
Hạ Tử là một gã Liên đội trưởng của trận địa phòng ngự bên dưới chân núi Hạ Chi Sơn. Lúc này cả người hắn đã tràn ngập tro bụi cùng với máu huyết, chật vật đẩy ra thi thể của một gã lính hậu cần chắn trước đường tiến lên của hắn, dùng thanh âm khàn khàn không ngừng lớn tiếng hét vào trong cái micro liên lạc:
- Chỗ của tôi cần được hỗ trợ! Chỗ của tôi cần được hỗ trợ!
Gã lính hậu cần của hắn đã chết đi trong một lần không kích dày đặc của Quân viễn chinh Đế Quốc vừa rồi. Mà những chiếc phi cơ mini không người láy của Đế Quốc, lúc này đang không ngừng bay vù vù trên đỉnh đầu của hắn, thì giống như những con châu chấu cực kỳ khó chơi, không ngừng quấy nhiễu hệ thống liên lạc vô tuyến của các trạm liên lạc của Quân đội Liên Bang.
Mặt đất bắt đầu chấn động liên tục. Hạ Tử trừng lớn hai con mắt sớm đã đỏ bừng của mình, nhìn về phía vô số những cỗ xe thiết giáp đã bắt đầu xuất hiện trên những phiến đồi núi xa xa, có chút vô lực buông xuống cái micro liên lạc trong tay. Trên mặt hắn đột nhiên toát ra một vẻ mặt ngoan cường, đi tới phía trước hệ thống chủ pháo công kích tầm xa gần đó, đưa tay vuốt nhẹ khẩu trọng pháo, trầm giọng nói:
- Robot của Đế Quốc chỉ còn cách khoảng mười hai km nữa, bây giờ chỉ biết trông cậy vào mày nữa thôi!
Trên từ Liên đội trưởng xuống tới các binh sĩ bình thường, nhìn thấy những chiếc xe thiết giáp cùng với vô số những con Robot màu đen dữ tợn của Quân viễn chinh Đế Quốc xuất hiện khắp nơi trên sườn núi, liền sớm biết được chính mình không thể nào thủ được cái phòng tuyến này nữa rồi. Thế nhưng trong lòng bọn họ cũng không có bất cứ cảm xúc hoảng sợ nào trong lòng cả. Mặc dù có, nhưng trên mặt bọn họ cũng chỉ thoáng vặn vẹo một chút, lộ ra một sự phẫn nộ cùng cực mà thôi.
Liên đội trưởng Hạ Tử rất nhanh khống chế hệ thống cơ pháo chủ của liên đội. Cỗ chủ pháo khổng lồ kia nhất thời chấn động mạnh một cái, một luồng lửa đạn diễm lệ nháy mắt dũng mãnh phun trào ra phía trước!
Một tiếng oanh lớn vang lên, một chiếc xe thiết giáp của Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không thể chống cự lại sự công kích mãnh liệt kia, nhất thời nổ mạnh thành từng mảnh nhỏ. Mà một đầu xe thiết giáp ở ngay phía sau nó, thế nhưng cũng bị một tràng nổ tung này oanh kích, bốc cao lên một chút, nặng nề mà té mạnh xuống mặt đất, đè thẳng lên trên một đầu Robot Nguyệt Lang thân hình quỷ mị gần đó, biến thành một đống phế thải màu đen nặng hàng tấn, mình dính đầy bùn đất.
Những chiếc phi cơ quấy nhiễu tín hiệu vần vũ trên không trung, những luồng lửa đạn diễm lệ, những chiếc chiến xa không ngừng lao lên phía trước, những đầu Robot thân hình quỷ dị tràn ngập trong phiến sơn cốc, tạo thành một phiến hình ảnh kinh tâm động phách.
Một đạo bóng đen chợt nhanh chóng hiện lên, một đầu Robot Nguyệt Lang nặng nề thành công tránh khỏi trận địa lửa đạn của Quân đội Liên Bang, xông thẳng lên gò đất.
Ngay lập tức Hạ Tử ôm chặt lấy cỗ chủ pháo bằng hợp kim tổng hợp cực lớn, hét lên một tiếng, nháy mắt khu động cái cò súng gần trong gang tấc trước mặt. Một luồng lửa đạn diễm lệ nháy mắt dũng mãnh phun trào ra. Vô số thanh âm kim loại va chạm mạnh mẽ nặng nề vang lên.
Thế nhưng mọi chuyện đều là phí công cả. Đầu Robot Nguyệt Lang của Đế Quốc hung hăng dẫm mạnh một cái lên trên người của Hạ tử, đồng thời cây đao sáng choang trên cánh tay phải hợp kim máy móc đâm ra, hung hăng đâm thẳng vào chỗ yếu nhược nhất của cỗ chủ pháo khổng lồ kia.
Mặc dù bị con Robot khổng lồ kia tấn công, tổn hại nặng nề, thế nhưng cỗ chủ pháo kia vẫn như cũ không ngừng phát ra những thanh âm bắn súng mãnh liệt. Thế nhưng chỉ trong một lát sau, thanh âm kia cũng im bặt lại.
Đầu Robot Nguyệt Lang màu đen khủng bố kia cũng không hề ngừng lại, xoay người tiêu diệt hết tất cả những chống cự yếu ớt còn sót lại rãi rác của khu trận địa, sau đó trầm mặc hướng về phía Nam bán cầu mà phóng đi.
Ở ngay sau lưng của nó, vô số những chiến sĩ của Quân viễn chinh Đế Quốc mặc áo giáp toàn thân nhất thời mãnh liệt phóng ra, để lại phía sau vô số những phế tích công sự hỏng nát cùng với vô số những thi thể đầy mặt đất.
Vô số những hình ảnh giống nhau, ở trong mảnh bình nguyên sơn cốc của khỏa tinh cầu khói lửa này không ngừng phát sinh qua. Một hồi chiến tranh tràn ngập huyết tinh tàn khốc này, căn bản khiến cho người ta không có thời gian mà nhớ lại những hình ảnh xinh đẹp của nó trước đây, liền gặp phải cảnh tử vong cùng với thất bại.
Ở trong đại sảnh trung tâm của căn cứ Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang lúc này đã là một mảnh vô cùng bận rộn. Bất luận là vị Trung Tướng Tư lệnh Viên kia, hay là các quân nhân sĩ quan đang thông qua mạng lưới hệ thống theo dõi điện tử, giám sát các động thái tiến công của Quân viễn chinh Đế Quốc, sau đó hướng về các chi bộ đội ở các nơi, phát ra các tham số cụ thể của chiến trường, sắc mặt của bọn họ cũng đặc biệt vô cùng trầm trọng khó coi.
Bắt đầu từ mấy tháng trước đây, Bộ Chỉ Huy của Quân đội Liên Bang trên tinh cầu 5460 này, liền đem hệ thống phòng ngự tại tiền tuyến này đề cao lên đến một cấp bậc cao nhất từ trước đến giờ.
Các quân nhân sĩ quan cao tầng của Quân đội Liên Bang đã sớm đoán ra được kế hoạch tấn công của Quân viễn chinh Đế Quốc rồi. Nhưng mà ai lại có thể nghĩ đến được, dưới điều kiện tiên quyết là chuẩn bị lực lượng vô cùng sung túc như vậy, thế nhưng Quân viễn chinh Đế Quốc lại vẫn như cũ đột tiến một cách hung mãnh như thế, thần tốc đến như vậy!
- Đám người Đế Quốc có phải là phát điên lên rồi không? Cư nhiên đem toàn bộ tài sản có được tại tiền tuyến này mà quẳng hết ra? Cái lão gia hỏa An Bố Lý kia đến tột cùng là muốn làm cái gì đây chứ?
Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn, Tư lệnh Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang tại tiền tuyến, mang theo vẻ mặt nặng nề nhìn lên tình hình chiến tranh trên cái màn hình trước mặt. Ông ta nhìn thấy những số liệu cùng với những báo cáo trên cái màn hình, khiến cho tâm tình của ông ta cảm thấy vô cùng khuất nhục cùng với vô cùng phẫn nộ, nặng nề vỗ bàn một cái, quát lớn lên:
- Thông báo cho Thiếu Tướng Hồng Dư Tĩnh, lập tức sử dụng hạm đội, tăng cường phòng tuyến tại sau núi Hạ Chi Sơn, tuyệt đối không được để cho đối phương đột tiến nữa!