Gian Khách

Quyển 3 - Chương 75: Uống một ly Hồng Tửu

Ánh mắt của Hứa Nhạc chợt nheo chặt lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào hệ thống chắn cường độ cao màu đen bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa hồ như mờ đi, mãi vẫn nhìn chằm chằm vào khu vực chuyển giao không gian trống rỗng thần bí mà vĩnh viễn không có khả năng khám phá ra kia. Tuy rằng hắn biết rõ ràng rằng nếu như không có hệ thống chắn kim loại cường độ cao này, ánh mắt của mình hiện tại đã bị mù rồi, hơn nữa toàn bộ chiến hạm cũng đã bị bức xạ nguyên tử cực mạnh chấn cho nổ tung, thế nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế được tia hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng mình.

Giáo sư Trầm lão trước kia trong những lần nói chuyện phiếm với hắn đã từng có nhắc qua, trên chiếc vương miện của giới khoa học thế giới có ba khỏa minh châu. Khỏa minh châu bên trái chính là cất giấu Tinh Vân lưu chuyển, đại biểu cho lĩnh vực vật lý thiên văn lớn không thể nào tưởng tượng nổi. Khỏa minh châu bên phải chính là cất giấu cấu tạo xạ tuyến thủy lưu phức hợp theo mô hình dạng xoắn ốc, đại biểu cho lĩnh vực vật lý lượng tử nhỏ đến không thể nào nhìn thấy và nắm bắt được. Còn trong khỏa minh châu ở chính giữa chính là không có bất cứ cái gì cả, đại biểu cho vật lý không gian, là một phạm trù trừu tượng. Thế nhưng vật lý không gian này chính là một phen đem khái niệm lớn cực đại của vũ trụ và khái niệm nhỏ cực tiểu của lượng tử kia liên hệ lại một chỗ với nhau.

Điều khiến cho kẻ khác thập phần tiếc nuối chính là, trong ba khỏa minh châu trên chiến vương miện của giới khoa học này, con người của Liên Bang đối với vật lý không gian chính là có sự hiếu biết ít ỏi nhất. Bọn họ ban đầu kế thừa những nghiên cứu truyền lại của các bậc tiền bố thiên tài, vận khí tương đối tốt, ở trong vũ trụ mờ mịt đã vô tình tìm kiếm ra được sự tồn tại của cái gọi là khu vực chuyển giao không gian vũ trụ. Sau đó bọn họ mới lợi dụng sự hiểu biết này, ngày nay Liên Bang có thể tính toán chính xác ra được cách kích phát hệ thống chuyển giao không gian cùng với các sử dụng tất cả các trị số của nó. Thế nhưng mọi người lại vẫn như cũ không có cách nào có thể đo đạc được, hoặc là suy đoán ra được bối cảnh hình thành cùng với tình huống thực tế bên trong những khu vực chuyển giao không gian, hay còn được gọi là thông đạo không gian này.

Sự hiểu biết của Liên Bang đối với vật lý không gian mãi mãi vẫn bị vây ở bên trong loại tình huống biết được một cách hiển nhiên như thế này, lại cũng không thể nào tìm ra được nguyên nhân hình thành cùng với nguyên tắc hoạt động của nó. Điều này đã cùng phát triển cùng lúc với sự ra đời của kỹ thuật khai thác năng lượng địa nhiệt, còn có nguyên tắc truyền tải năng lượng Tĩnh Nông tiên tiến vượt thời đại, là một trong những đề luận không có cách nào chứng minh được.

Đối với điều này, Giáo sư Trầm Lão cũng đã từng có một lời đánh giá cực kỳ tinh diệu: Vũ trụ không thể hỏi, lượng tử không thể đo lường, không gian không thể biết.

oOo

Không biết trải qua thời gian bao lâu, những chấn động cao tần của thân thể chiến hạm vũ trụ cuối cùng cũng đột nhiên chấm dứt. Hệ thống thanh âm cảnh báo điện tử hợp thành nhẹ nhàng thanh tú kia cũng giải trừ cảnh báo. Hệ thống vòng đai bảo hộ tự động trên tường đột nhiên mở ra, tự động thu lại vào trong các bức tường hợp kim phía sau. Đám quân nhân sĩ quan trên khu vực điều khiển cũng chấm dứt những lời bàn tán về chủ đề điện ảnh của mình, bắt đầu quay trở về với cương vị công tác của chính mình, cẩn thận theo dõi ba đại hệ thống trên chiến hạm, cùng với những số liệu thay đổi vượt qua hơn tám vạn con số khác nhau.

Ánh mắt vốn đang nheo chặt lại của Hứa Nhạc dần dần mở lớn ra. Bên ngoài cửa sổ đối diện hắn, hệ thống chắn hợp kim cường độ cao màu đen lúc này cũng đã biến mất không thấy đâu nữa. Những khỏa tinh cầu tịch liêu đã xuất hiện trở lại, huyền phù trong bối cảnh vũ trụ màu đen sâu thẳm. Tuy rằng hắn cũng không có nghiên cứu gì nhiều đối với những tinh đồ trong vũ trụ, thế nhưng dựa vào mật động hằng tinh bên trong phiến tinh vực này mà xem, chiến hạm vũ trụ này sau khi xuyên qua khu vực chuyển giao không gian B2, vẫn còn chưa đi đến lãnh thổ tinh hệ của Đại khu Tây Lâm. Sau khi nhảy sang phiến tinh vực này, cũng chỉ là mới đi được phân nửa chuyến hành trình mà thôi.

Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt lại, nhìn thấy đám quân nhân sĩ quan biểu tình nghiêm nghị đang không ngừng khống chế những số liệu của ba đại hệ thống chiến hạm, đột nhiên cảm thấy bản thân mình là một ngoại nhân ở trong khu vực này, quả thật có chút không thích hợp. Một cỗ cảm giác kỳ lạ không biết từ nơi nào chợt dũng mãnh tiến đến, khiến cho hắn cảm thấy một chút mỏi mệt nhàn nhạt. Hắn cúi đầu tiến hành nhập vào bản sổ tay điện tử, ghi chép lại những cảm tưởng trước đây của chính mình, sau đó im lặng rời khỏi khu vực điều khiển.

Ở trên chiến hạm vũ trụ không hề nghỉ ngơi, không hề nề hà đi thăm thú nghiên cứu khắp nơi, ngoại trừ cái bản năng nghề nghiệp của một Công Trình Sư xuất sắc ra, Hứa Nhạc còn muốn trông cậy vào việc mình không ngừng tập trung vào tính toán cùng với nghiên cứu, đem toàn bộ thời gian và tinh lực hoạt động tối đa, không cần suy nghĩ về cái vấn đề cực kỳ hoang đường kia nữa. Nhưng mà vào giờ phút này, hắn lại mới phát hiện ra tất cả hết thảy đều là vô ích cả. Bất luận là trong quá trình hắn làm bất cứ chuyện gì, kỳ thật là mãi ở trong tiềm thức vẫn luôn tự hỏi xem chuyện kia có phải là sự thật hay không.

Càng khiến cho hắn cảm thấy khó xử hơn nữa chính là, với năng lực suy nghĩ logic tinh vi của một gã Công Trình Sư xuất sắc, cùng với nghiên cứu cẩn thận suốt nhiều ngày như vậy, hắn không thể không thừa nhận, chuyện tình này thật sự không thể là sự thật được.

Năm đó trên khu vực hầm mỏ tại vùng ngoại ô Thủ phủ Hà Tây Châu tại Đại khu Đông Lâm, hắn đã từng chăm chú theo dõi từng hành động cử chỉ của cô thiếu nữ tóc tím trên chiếc TV xách tay cá nhân của mình, từng chảy nước mắt tuyên bố hùng hồn muốn lấy cô gái đó là vợ mình... Nhưng mà điều đó chỉ là sự hô hào tuyên bố nhàm chán càn rỡ của một gã thiếu niên cô nhi mà thôi. Còn việc chảy nước mắt bất quá cũng là bởi vì Phong đại thúc áp bức lao động trẻ em quá mức, bắt hắn ở trong phòng lắp ráp dưới hầm mỏ làm việc quá lâu gây ra hậu quả...

Thời gian trôi qua, sáu năm sau thì sao? Ai có thể ngờ được một lời nói tuyên bố hùng hồn mà nhàm chán kia, hiện tại dường như tựa hồ có thể biến thành sự thật... Hứa Nhạc tựa lưng vào vách tường, nhẹ nhàng châm một điếu thuốc lá hiệu ba số 7, nheo mắt lại suy nghĩ về cuộc đời không thể nào lường trước được của kiếp này. Biểu tình của hắn trên mặt tuy rằng vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng sớm đã rơi lệ khóc thầm rồi.

oOo

Cuộc sống nhẹ nhàng nhàm chán trên chiến hạm vũ trụ Liên Bang, theo mật độ những hằng tinh bên ngoài vũ trụ tối đen xa thẳm kia dần dần dày đặc lên, lại bị một sự kiện đột phát bất ngờ đánh vỡ sự yên tĩnh của nó.

Ngày hôm đó, thời gian vào khoảng ba giờ theo tiêu chuẩn giờ chung Liên Bang, thành viên của Tiểu đội 7, Hùng Lâm Tuyền và Lưu Giảo, hai người đang ở trong khu giải trí của phi thuyền thao thao bất tuyệt. Lúc trước khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ thường trực trên lầu trên, mơ hồ nghe được trong phòng hình như truyền ra thanh âm khắc khẩu kịch liệt.

Thân là những nhân viên cận vệ, đi đồn đãi chuyện riêng của thân chủ mình, quả thật là chuyện tình không hề có chút đạo đức cùng tác phong nghề nghiệp gì cả. Nhưng mà dù sao thì Tiểu đội 7 vốn dĩ cũng chỉ là tiểu đội chiến đấu, cũng không có được tính tự giác nghề nghiệp của các nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp. Hơn nữa vị nữ thân chủ thiếu nữ kia lại chính là mục tiêu để ý của tất cả mọi người trong cả vũ trụ này, cho nên Bạch Ngọc Lan cùng với Lan Hiểu Long cũng chỉ bảo trì trầm mặc không nói gì.

Hứa Nhạc hôm nay cũng không có đi thăm viếng học tập trong phòng động cơ chiến hạm ở tầng dưới, mà là giống như không có chút tinh thần nào, ngồi im lặng trên ghế sopha gần đó. Hắn nghe xong lời hai người này thuật lại, trong lòng cũng không biết là Giản Thủy Nhi ở trên lầu đến tột cùng là cãi nhau với ai, hay là vì nguyên nhân gì mà cãi nhau.

Đúng ngay tại thời điểm này, trên chiếc cầu thang bên cạnh mạn thuyền phía trước đột nhiên lại vang lên một tràng tiếng bước chân.

Từ sau khi Giản Thủy Nhi đi lên chiến hạm này, trên chiếc cầu thang kia ngoại trừ một số rất ít người ra, mãi cho đến bây giờ cũng không có ai từng đi lại trên đó. Mọi người đang có mặt trong khu sinh hoạt bên dưới đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng nghĩ thầm đại khái là Chị Đồng đi xuống lấy cà phê mà thôi. Nhưng mà chỉ một cái nhìn này thôi, tất cả mọi người đều trở nên ngây dại cả...

Đám quân nhân sĩ quan đang đánh cờ, vừa mới chuẩn bị cúi đầu xuống tiếp tục tập trung vào ván cờ của mình, lại không hề để ý đến chuyện cần cổ mình có nguy cơ bị bẻ gãy, mạnh mẽ ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt há hốc mồm nhìn về phía đầu cầu thang, kinh ngạc giương mắt nhìn về phía cô thiếu nữ Đại minh tinh có mái tóc tím mê người kia.

Lúc này những người ở trong khu sinh hoạt này tập trung tương đối nhiều. Hơn hai trăm cặp mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào chỗ kia. Ngay cả Giản Thủy Nhi cũng bị cảnh tượng này hù cho giật mình một cái, chợt hướng về phía đám nhân viên công tác đang đứng ở dưới lầu nhoẻn miệng cười một cái, sau đó uốn cong cặp mắt xinh đẹp, híp mắt lại, ánh mắt có vẻ vô cùng đáng yêu.

- Hứa Nhạc, anh lên phòng tôi một chuyến đi.

Giản Thủy Nhi nhìn thấy Hứa Nhạc, khuôn mặt lúc này đã là một màu tái nhợt, đang ngồi tựa trên ghế sopha xa xa, nhẹ nhàng cất một tiếng oanh vàng, sau đó rất nhanh chạy dọc theo cầu thang quay trở lên tầng trên, biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Thanh âm trong khu vực sinh hoạt tầng dưới này vốn luôn ồn ào, thế nhưng vì sự xuất hiện của Giản Thủy Nhi mà trở nên tĩnh lặng đến mức một cây kim rớt cũng có thể nghe thấy. Lúc này thanh âm của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang vang vọng trong khu sinh hoạt, khiến cho tất cả mọi người đang kinh ngạc không nói nên lời chợt lại giật mình một cái. Đám nhân viên công tác trực thuộc, chuyên phụ trách phục vụ cho Giản Thủy Nhi nghe xong câu nói đó, lại càng không nói nên lời gì cả. Bọn họ đã đi theo cô gái thần tượng quốc dân này đã bao nhiêu năm nay, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh cô gái này để cho một người khác phái tiến vào khuê phòng của mình, càng không nói đến chuyện đứng trước mặt bao nhiêu người như thế, đích thân nói ra lời mời như vậy.

Lan Hiểu Long đến lúc này vẫn còn chưa thể ngậm miệng lại được, si si ngốc ngốc nhìn chằm chằm về phía cái cầu thang không một bóng người kia, sau một chút định thần, mới quay sang phía Bạch Ngọc Lan bên cạnh, nhỏ nhỏ:

- Chủ quản hắn... thân thiết lắm à?

Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu nói:

- Tôi không biết!

Hứa Nhạc có chút nghi hoặc đứng thẳng dậy, gãi gãi đầu, đeo cặp kính râm lên mắt, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám nhân viên công tác trực thuộc của Giản Thủy Nhi cùng với ánh mắt không chút hảo ý của đám nhân viên thuộc hạ của mình, hướng về phía cầu thang kia đi đến. Đi lên được nửa cầu thang, hắn mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn về phía Lan Hiểu Long đang mặt nhăn mày nhó bên dưới, nói nhanh:

- Tôi là Chủ quản An toàn, có vài sự tình quan trọng, đương nhiên là cần phải đi tiến hành liên lạc một chút.

Lời giải thích này của hắn, liền ngay cả đám người Hùng Lâm Tuyền vốn luôn thành thành thật thật cũng không thể nào tin tưởng nổi. Nếu như có chuyện gì liên quan đến vấn đề công việc, tự nhiên là có Chị Đồng đến liên lạc xử lý, như thế nào lại có thể đích thân vị thiếu nữ Đại minh tinh kia tự mình chạy xuống mời hắn cho được?

Hứa Nhạc xoay người tiếp tục đi lên cái cầu thang đặc biệt kia. Trong đám quân nhân sĩ quan chiến hạm, đám hán tử của Tiểu đội 7 cùng với đám nhân viên công tác trực thuộc của Giản Thủy Nhi ở bên dưới khu sinh hoạt, cũng không biết là ai đầu tiên huýt sáo một tiếng thật to, sau đó tất cả mọi người đột nhiên bật lên cười ồ một mảnh.

oOo

- Cũng không có gì đặc biệt cả, chẳng qua là vì muốn giải thích rõ ràng chuyện lần trước đã vui đùa quá mức với anh mà thôi... Anh cũng biết đó, một người trong lúc quá mức nhàm chán, thỉnh thoảng cũng sẽ phạm phải một số sai lầm vô cùng ngu xuẩn...

Giản Thủy Nhi ngồi xếp bằng trên ghế salon, nhìn về phía Hứa Nhạc, đang mang trên người một bộ mặt lãnh khốc vô tình, đứng trước mặt cô ta khoảng ba thước, cười cười nói.

Hai má của nàng quả thật cũng không có lúm đồng tiền, thế nhưng mỗi lần trước khi mỉm cười, nàng luôn có thói quen một phen đem cặp môi của mình mím chặt lại cực nhanh, do đó ở khóe môi chợt sinh ra hai cái lúm nhỏ mê người, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn bên trên tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt, nhìn qua thập phần đáng yêu.

- Ách...

Hứa Nhạc khẽ đưa tay vuốt vuốt chóp mũi của mình một chút. Cũng giống như đám quân nhân Sĩ quan thô lỗ bên dưới lầu kia không tin vào sự ngây thơ vô tội của hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng rằng Giản Thủy Nhi mời hắn vào phòng nàng cũng chỉ là bởi vì cái nguyên nhân này. So với cái nguyên nhân đó, hắn thà rằng tin tưởng là đối phương chính là đã một phen tự nhốt mình trong phòng quá lâu rồi, lâu đến mức trở nên nhàm chán, cho nên mới tìm cớ kêu mình lên đây để nói chuyện phiếm.

Giản Thủy Nhi quả thật chính là bởi vì sự xấu hổ của ngày hôm đó, cho nên mới mãi cũng không dám chạy khỏi phòng. Nhưng mà rõ ràng rằng trốn tránh lẫn nhau như vậy cuối cùng cũng không phải là chuyện tốt. Khi đến Đại khu Tây Lâm rồi, hai người tất nhiên là sẽ sớm chiều ở bên nhau, không có khả năng giống như ở trên chiến hạm vậy, có được không gian rộng lớn như vậy để mà chơi đùa đuổi bắt lẫn nhau. Cho nên nàng ta mặc kệ không thèm để ý đến những lời khuyên bảo đầy lo lắng của Chị Đồng, quyết định gọi Hứa Nhạc lên nói chuyện, để xem xem đối phương đến tột cùng là có hay không phác giác ra cái gì.

Vị thiếu nữ thần tượng quốc dân này cho rằng không gặp mặt nhau nữa, thì sự xấu hổ sẽ còn hoài không mất đi, chỉ cần gặp nhau một lần, có lẽ sự xấu hổ sẽ có thể tự động tiêu tán đi hết. Điều quan trọng nhất chính là, ở trong cuộc sống giống như thế này, cho dù có ở trên gian phòng sang trọng, tự phong bế bản thân mình, tự hỏi mình cũng không phải là nàng công chúa ngủ trong rừng, cả ngày nhàm chán ngủ mê, chờ đợi vị dũng sĩ nào đó xuất hiện đánh thức mình dậy. Mà ở trên chiếc chiến hạm vũ trụ này, những người có thể cùng mình nói chuyện phiếm... tựa hồ như cũng không có nhiều lắm.

- Ngồi đi, chúng ta dù sao cũng không phải lần này mới là lần đầu tiên gặp mặt. Lại nói, lúc trước khi còn ở Bệnh viện Trung ương Quân Khu I, tôi cũng đã từng giúp đỡ anh một lần rồi, vì cái gì lại còn câu nệ vậy nữa?

Giản Thủy Nhi nhìn Hứa Nhạc, mỉm cười ngọt ngào. Trong lòng cô nàng chợt nhớ đến tình cảnh năm xưa khi một phen đem gã nam nhân trẻ tuổi trước mặt này đưa đến bệnh viện, hơn nữa còn ở trong phòng bệnh của hắn tránh né đám phóng viên phiền toái, tranh thủ được mấy ngày thanh tĩnh. Khẽ cúi đầu, đem mớ ký ức cũ xưa trong đầu này gác sang một bên, sau đó vô cùng lễ phép mời Hứa Nhạc ngồi xuống, sau đó giống như là một vị ảo thuật gia thiên tài vậy, từ phía dưới ghế chợt lấy ra một chai Hồng Tửu làm bằng kim loại màu đồng nhạt, là loại Hồng Tửu hiệu Kiết Đồng.

- Tôi chỉ là một gã cận vệ mà thôi.

Hứa Nhạc đương nhiên vẫn còn nhớ rõ hồi ký ức mà Giản Thủy Nhi vừa mới nhắc đến. Mãi cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn còn cho rằng bản thân mình cũng là đã thiếu vị Đại minh tinh này một tính mạng. Chỉ có điều rất nhiều sự tình hắn cũng không muốn nói ra miệng, nhất là chuyện làm trò trước mặt vị thiếu nữ thần tượng từ hồi thơ ấu của mình này.

Đi theo Lợi Hiếu Thông lâu nay, Hứa Nhạc đã hưởng dụng qua một ít vật xa hoa, xa xỉ, chỉ mới nhìn liền biết một bình Hồng Tửu hiệu Kiết Đồng này, giá cả ắt hẳn phải vượt qua hơn hai vạn đồng Liên Bang. Càng làm hắn giật mình hơn nữa chính là, động tác mở nắp bình rượu của Giản Thủy Nhi vô cùng thành thạo, rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên làm động tác này. Chẳng lẽ vị thiếu nữ thần tượng quốc dân được vạn người trong Liên Bang sùng bái này lại là một con tửu quỷ sao?

- Tôi từ lúc mười hai tuổi cũng đã bắt đầu uống Hồng Tửu rồi...

Tựa hồ đoán ra được trong đầu Hứa Nhạc đang suy nghĩ cái gì, Giản Thủy Nhi tựa nửa người vào trong ghế, bàn tay phải trắng như bạch ngọc vươn ra, cầm lấy ly rượu thủy tinh trên bàn, cặp mày khẽ giãn ra, nở nụ cười mỉm nói:

- Anh có biết rằng anh cũng không phải chân chính là một cận vệ? Chỉ cần uống hết ly rượu này, chúng ta sẽ trở thành bằng hữu, có được không?

Cái ẩn ý hàm chứa bên trong lời nói của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này, Hứa Nhạc cũng không nghe hiểu được. Hắn chỉ thành thành thật thật, mang theo chút cảm giác bất an ngồi xuống ghế đối diện Giản Thủy Nhi, đưa tay cầm lên ly rượu phần mình.

Lặng lẽ nhìn thứ dịch rượu màu đỏ tươi bên trong ly rượu trên tay, hắn do dự một chút sau đó mới nghiêm túc hỏi một câu:

- Tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?

- Cứ hỏi đi.

Giản Thủy Nhi tò mò nhìn hắn, nói.

- Cô... cùng với Quân đội Liên Bang, rốt cuộc đến tột cùng là có quan hệ gì?

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, không chút nào che giấu sự nghi hoặc cùng với tò mò trên mặt mình.

Bộ Quốc Phòng biến thân trở thành Phòng môi giới hôn nhân cực kỳ chuyên nghiệp, ngay cả chiến hạm vũ trụ thế hệ mới nhất cũng đặc biệt điều đến cấp cho Giản Thủy Nhi sử dụng. Dựa vào rất nhiều những chi tiết mà hắn có thể tiếp xúc cùng với biết được, Hứa Nhạc sớm đã có sự hoài nghi đặc biệt đối với bối cảnh phía sau của Giản Thủy Nhi. Nhưng mà theo như hắn biết, trong cao tầng của Quân đội Liên Bang, cũng không có vị đại lão nào có họ Giản nữa. Trong những năm gần đây, trong giới quan chức cao cấp của Chính phủ Liên Bang cũng tựa hồ không hề có nhân vật nào phù hợp với thân thế đặc biệt này cả, cho nên hắn suy nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi mà cũng không thể giải đáp được vấn đề này.

- Chuyện này rất quan trọng hay sao?

Giản Thủy Nhi cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm lại hắn. Tuy rằng cô ta cũng biết rõ ràng rằng gắn là gã quân nhân sĩ quan được Quân đội Liên Bang đặc biệt chú trọng bồi dưỡng, lại được đạt được sự tán thưởng của nhân vật đặc thù nào đó... Nhưng mà từ thuở nhỏ đã sớm gánh vác những áp lực về thân thế cực lớn của mình, thế nhưng vẫn như cũ khiến nàng ta đối với những câu hỏi về phương diện này cũng có chút mẫn cảm.

Hứa Nhạc cúi đầu nhìn xuống thứ Hồng Tửu ở trong cái ly trên tay của mình, thầm nghĩ rằng nếu như chỉ là bằng hữu bình thường thôi, tự nhiên cũng không cần phải hỏi đến vấn đề này, vấn đề là, nếu như đã nói có một vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang được hàng ngàn vạn người sùng bái này trở thành bằng hữu, như vậy mức độ khó khăn cũng hoàn toàn không thua gì việc trở thành cái lưng gánh vác cho những công việc khó nói ra của Thi Thanh Hải cùng với Thai Chi Nguyên, hai gã gia hỏa lúc nào cũng tràn đầy rắc rối kia. Mà nếu như thật sự là tiếp cận cô gái thiếu nữ này, thì bối cảnh của cô ‘bạn gái’ bất đắc dĩ này, hắn đương nhiên là phải đặc biệt tập trung điều tra kỹ càng rồi.

Hắn chợt ngẩng đầu lên, trong đầu chợt nhớ đến ngày hôm trước đối phương đã ngay lập tức thu hồi lại câu nói khẳng định sự ‘tiếp cận’ kia, không chịu thừa nhận chuyện này, hắn tự nhiên cũng không có mặt mũi nữa mà tiếp tục đi hỏi lại vấn đề này. Hắn chỉ là trầm mặc lặng lẽ uống một ngụm rượu Kiết Đồng, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng cùng với cảm giác có chút cay cay, nồng nồng, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.

Sự trầm mặc trong phòng khiến cho không khí thoáng có chút khác thường. Giản Thủy Nhi thoáng xoay người lại, trở thành tựa hẳn nửa người lên trên chiếc ghế bành, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu tím thanh tú, nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trước mặt, nhìn qua giống như là an nhiên tự tại, thế nhưng trên thực tế tâm tình cũng có chút khẩn trương. Lúc này nàng ta mới nhận ra rằng, lời khuyên bảo của Chị Đồng quả thật là không sai chút nào, loại sự tình này, nếu như muốn khai mở vấn đề quả thật không dễ dàng chút nào.

Trái tim của Hứa Nhạc đập so với Giản Thủy Nhi còn nhanh hơn rất nhiều. Ở trong bối cảnh tinh cầu vũ trụ lạnh lùng, trong trẻo cùng với trầm mặc như thế này, lại có thể cùng với một vị thiếu nữ vốn là tình nhân trong mộng từ thời thơ ấu của mình vừa nhẹ nhàng trò chuyện, vừa nhẹ nhàng nhấm nháp loại rượu ngon quý báu như thế này, ngoại trừ việc dùng hình tượng giấc mộng thiên thai ra, còn có thể nói thế nào được nữa chứ? Hắn có thể nào không khẩn trương được đây?

Huống chi hiện tại trong lòng của đôi nam nữ trẻ tuổi này biết rất rõ ràng, các đám đại nhân vật, đám trưởng bối trong nhà kia đã an bài chuyến hành trình đến Tây Lâm vô cùng cổ quái như thế này, đến tột cùng là vì cái gì, tự nhiên trong lòng càng thêm xấu hổ hơn nhiều. Trầm mặc uống rượu, trên gương mặt trắng mịn màng như phấn nộn của Giản Thủy Nhi chợt dâng lên một tầng hồng phớt nhàn nhạt, cũng không biết là do xấu hổ hay là do uống rượu.

Nhưng nói ra thì cũng thật là kỳ diệu, hai con người với tâm trí cực kỳ cường hãn này, lại dùng cảm giác trầm mặc cùng với việc uống rượu đơn điệu mà trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất này của bọn họ. Cảm giác xấu hổ khó nói kỳ thật lại biến thành một loại chất xúc tác nào đó, khiến cho hai người dần dần trở nên thả lỏng hơn nhiều, sự quen thuộc giữa hai người dần dần trở nên nồng đậm hơn một chút.