- Không được! Tướng quân!
Tại cửa một cái hang phía Bắc trên đỉnh băng dưới ánh tà dương chiếu rọi, gã thị vệ quan trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn luôn gian khổ đi theo sau vị lão Tướng quân
An Bố Lý, lúc này hoảng sợ la lên một tiếng, muốn một phen phóng lên,
đoạt lấy khẩu súng trong tay của ông ta. Nhưng mà cây xương sườn trong
khối thân thể gầy yếu này mấy ngày trước dây do bỏ chạy lúc lưu lăng xâm nhập đã bị té gãy, ngay cả lết thân thể lên một chút cũng khó khăn đến
như thế. Hắn cũng chỉ có thể phí công vươn tay ra, cố gắng muốn bắt cái
gì đó, nhưng mãi vẫn không được như ý.
Cánh tay của An
Bố Lý khẽ cứng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên. Mái đầu tóc bạc phơ trên đầu ông ta dưới ánh mặt trời đỏ rực chiếu rọi không ngờ lại chói
mắt đến như thế. Sau một khoảng dài trầm mặc sau đó, ông ta mới quay đầu lại, nhìn về phía gã thuộc hạ trung thành của mình, khẽ mỉm cười. Bên
trong nụ cười có chút già nua mang theo một tia ý tứ hàm xúc an ủi cùng
với khuyên giải nhàn nhạt.
Nếu như đây chỉ là một hồi
phim điện ảnh bi ai trên chiến địa nào đó, gã Tướng quân thống lĩnh bên
phía thất bại nói như vậy sẽ đột nhiên trở nên tỉnh ngộ, quý trọng sinh
mệnh, sau đó kiên cường mà dũng cảm cố gắng sống sót, ẩn nhẫn vài chục
năm, sau đó mới chỉ huy một chi bộ đội vừa mới thành lập lại, hướng về
phía địch nhân khỏi xướng một hồi báo thù tráng liệt nào đó.
Nhưng mà đây lại là một hồi chiến trường chân chính, cũng không phải là một bộ phim điện ảnh nào cả. Quân viễn chinh Đế Quốc dưới ánh tà dương
chiếu rọi sáng rực không ngờ sắp sửa bị diệt vong hoàn toàn. Lão Tướng
quân An Bố Lý cùng với những gã đồng đội thuộc hạ của ông ta cũng đều
giống như nhau, dòm đông ngó tây cũng đều không thể tìm ra được con
đường về nhà của mình. Bọn họ lại đã quyết chí tuyệt đối không đầu hàng, cho nên cũng chỉ còn có con đường tuyệt vọng mà thôi. Nội dung bộ phim
điện ảnh này vĩnh viễn sẽ không thể nào có cơ hội tiếp tục phát triển
thêm về phía sau nữa…
Một thanh âm tiếng súng thanh
thúy chợt vang lên, ngay giữa mi tâm của gã quân nhân thị vệ kia chợt
xuất hiện một cái lỗ máu, ngã rạp xuống mặt đất, không còn có thể ngóc
đầu dậy được nữa.
Lão Tướng quân An Bố Lý hai gò má hõm sâu hốc hác, trên mặt hơi có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm xuống làn
khói súng bốc ra ở đầu khẩu súng ngắn trên tay mình, trên mặt chợt hiện
lên một tia biểu tình mỉm cười tự giễu. Tiên đế Bệ hạ thích nhất chính
là loại súng ngắn giả cổ này. Bản thân ông ta năm xưa khi còn phục vụ
bên cạnh Tiên đế Bệ hạ từng hạ lập một công lao, đã được Tiên đế Bệ hạ
ban thưởng cho một khẩu. Lúc ấy chính bản thân ông ta cũng đã từng trào
phúng tự hỏi trong lòng, không biết cái khẩu súng cổ này còn có thể bắn
chết người được hay không.
Có thể bắn chết người, khẩu súng cổ ít nhất cũng có thể bắn chết một lão già…
Dưới ánh tà dương chiếu rọi đỏ rực như một mảnh huyết quang, vị sĩ quan chỉ huy cao nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc trên hành tinh 5460, Lão
Tướng quân An Bố Lý, bắt đầu chăm chú mà nghiêm túc chỉnh sửa lại dung
nhan, sửa sang lại bộ chế phục Tướng quân đã rách nát. Ông ta lấy từ
trong túi áo ra một cái lược bằng sừng đã gãy phân nửa, đem mái tóc bạc
trắng của mình chảy chuốt cẩn thận lại, không một sợi rối loạn… Sau khi
tự cho là hoàn chỉnh, ông ta chậm rãi giơ khẩu bội súng cổ lão lên, nhắm ngay vào thái dương của chính mình, khu động cò súng.
Thanh âm thanh thúy lại một lần nữa vang lên. Thân thể của vị lão Tướng
quân thoáng ngưng đọng lại một chút. Thân hình gầy yếu già nua mất đi
tri giác, chậm rãi ngã về phía trước, lăn xuống khỏi đỉnh băng đá vừa
cao vừa hiểm trở. Một đường ngã xuống lăn lông lốc trên về mặt dốc đá
đầy đá sỏi cùng với nham thạch lởm chởm. Vài cái bông tuyết tung bay,
một chút bụi mù bốc lên… Sau cùng mới đình chỉ lại, mái đầu tóc bạc
trắng xóa lúc này đã là một mảnh bụi cùng với máu bê bết, dính lại thành từng mảng…
Hứa Nhạc cùng với đám chuyên gia nghiên cứu liên hợp công tác liên tục không ngừng nghỉ suốt ba ngày ba đêm, mang
theo một mảnh mệt mỏi cùng mờ mịt lăn ra ngủ. Trong giấc ngủ hắn mơ hồ
nghe được thanh âm hoan hô vang dội truyền đến từ phía khu căn tin xa
xa. Trên khuôn mặt lúc nào cũng giản dị, thành khẩn, kiên nghị của hắn
chợt dâng lên một tia tiếu ý nhàn nhạt. Đại khái là bởi vì vừa rồi hắn
vừa mới nằm mơ thấy Quân đội Liên Bang giành được thắng lợi, thế nhưng
lại vẫn như cũ còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mãi
cho đến trời tối khuya hắn mới giật mình tỉnh lại, có chút ngạc nhiên
phát hiện ra bên trong cả quân doanh lúc này đèn đuốc thắp sáng trưng.
Những tiếng hoan hô, những tiếng nổ pháo ầm ỹ. Trong không khí còn lãng
vãng mùi thịt nướng, mùi vị cồn của loại rượu mạnh… Chung quanh lúc nào
cũng có thể nhìn thấy vô số những gã binh lính say rượu nằm vật vờ dưới
đất, mặc kệ cảnh mưa tuyết rét lạnh ngoài trời. Hắn thậm chí còn có thể
nhìn thấy được một vài vị lão Giáo sư ngày thường vô cùng nghiêm trang
đứng đắn, lúc này không ngờ lại còn đang uống rượu, đứng trên cái bàn
lớn không ngừng xoay mông nhảy múa điên cuồng nữa…
Đã xảy ra chuyện gì?
Hắn có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn đáp lại những lời chào hỏi nhiệt tình từ
bốn phương tám hướng xung quanh không ngừng vọt tới. Vô số những ly bia
tràn đầy cùng với những bàn tay nắm chặt cực kỳ mạnh mẽ. Nửa ngày sau
hắn rốt cuộc mới hiểu được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì,
khiến cho đám quân nhân sĩ quan, binh lính lưu lại trên mặt đất, buồn bả ủ dột suốt bao nhiêu ngày qua, thậm chí sắp nổi điên lên, lúc này lại
trở nên kích động đến như thế.
- Lão Đại, chúng ta thắng rồi!
- Trung Tá Hứa Nhạc, cụng ly nào!
- Đám nhãi con Đế Quốc bên kia, đi tìm chết hết cả rồi!
- Thắng lợi! Thắng lợi rồi!
Hứa Nhạc có chút chết lặng không ngừng đáp lại hết thảy mọi lời chào
của đám người xung quanh, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, cảm xúc của hắn lại trở nên bình tỉnh ngoài dự kiến. Trong bầu không khí mà tất cả mọi người cũng đều tùy ý cuồng hoan náo nhiệt, hắn lại có chút trầm
mặc, giơ tay cầm lấy một bình liệt rượu trên quầy, sau đó lặng lẽ không
một tiếng động đi xuyên qua đám người kích động, đi đến phía trước một
sườn đồi nhỏ bên cạnh ngọn núi của khu không cảng.
Bầu
trời lúc này vẫn tràn đầy mây như trước, mưa tuyết vẫn như hôm qua không ngừng rơi phất bên cạnh người. Thế nhưng thân thể hắn lại không ngờ có
chút nóng lên, cũng không cảm thấy chút rét lạnh nào cả, không biết
nguyên nhân là do cồn rượu hay là có nguyên nhân nào khác hay không.
Bình rượu mạnh một màu hổ phách, dung tích khoảng một lít rưỡi, lúc này hơn một nửa đã chui vào trong bụng của hắn. Trên mặt hắn lúc này đã
mang một tia vẻ mặt ửng đỏ, nhìn xuống phía triền núi bên dưới. Nơi đó
nguyên bản chính là một mảnh đồi núi đồng cỏ, nhưng mà hiện tại cũng đã
là một mảnh hỗn độn bùn đất cùng với đá tảng, đột nhiên mở miệng nói:
- Chúng ta thắng rồi à?
- Đúng vậy!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trong đồng tử mắt phải của hắn vẽ lên một hàng chữ trắng phiêu phù.
- Đánh giặc đã chết nhiều chiến sĩ đồng đội đến như vậy, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng ra được, chỉ là vừa mới vùi đầu vào ngủ
một giấc, khi thức dậy liền có thể nghe được tin tức thẳng lợi rồi…
Hứa Nhạc gãi gãi đầu, trên khuôn mặt bình tĩnh chợt hiện ra một tia nụ cười chứa đựng ý tứ hàm xúc cảm khái nhàn nhạt.
Đối với cảnh ngộ thêm thảm cuối cùng của đám Quân viễn chinh Đế Quốc,
Hứa Nhạc cũng không có cảm giác đồng cảm đối với chuyện sinh mệnh tiêu
vong, mà là vô cùng thích thú, vùi mừng khi tiếp nhận cái sự thật này.
Một gã quân nhân chân chính bình thường có lẽ đối với địch nhân của
chính mình sẽ sản sinh ra một loại tình cảm tôn kính nào đó. Nhưng mà
phải là do đối phương đáng giá cho chính mình tôn kính mới được. Mà một
đám đối thủ có thể lạnh lùng sát hại bình dân bá tánh bình thường như
Quân viễn chinh Đế Quốc này, vĩnh viễn không có khả năng từ chỗ của hắn
tìm ra được một phân nửa điểm chỗ đáng giá để cho hắn cảm thấy tôn
trọng.
Đúng thật như năm đó, khi Mạch Đức Lâm vì mục
đích xấu xa của chính mình, đã mượn danh nghĩa lý tưởng chính trị, để
cho vô số những gã thanh niên không có bất cứ vũ lực gì trong tay, chỉ
có một thân tràn đầy nhiệt huyết cùng với ý nguyện mãnh liệt muốn thay
đổi sự bất công bên trong xã hội, đi đảm đương làm nhân vật hy sinh,
đúng chính là chuyện tình mà hắn không thể nào dễ dàng tha thứ được.
Sự trơ trẻn của hắn chính là, mượn danh nghĩa làm người bị hại, chính
là cái danh từ chiêu bài dùng để làm giấy thông hành cho tội ác của
chính mình.
Ngồi chính giữa mớ cây cỏ um tùm lạnh như
băng trên dốc sườn đồi, Hứa Nhạc càng không ngừng hớp từng hớp rượu
mạnh, nhìn một dòng nước chảy liên tục không ngừng từ bắc xuống nam dưới chân của mình, nghĩ đến bên phía Liên Bang rốt cuộc đã giành được thắng lợi toàn diện, nhịn không được khẽ cau mày lắc lắc đầu, sau đó lại ngây ngốc nở nụ cười rộ một trận.
Buổi tối hôm nay, số lần hắn nở nụ cười ngây ngô như thế này so với cả đời này của hắn cộng lại còn nhiều hơn một chút.
Trên màn hình TV Đài truyền hình Liên Bang lúc này đang phỏng vấn Cô
gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, kẻ mà sau khi từ phía
tiền tuyến trở về đã lẫn trốn rất sâu, cực kỳ hiếm có lộ diện ra trước
công chúng. Nhà đạo diễn vĩ đại Bạch Trạch Minh cũng không có xuất hiện
trước màn ảnh, thế nhưng vẫn như cũ dùng lời thuyết minh mà tất cả công
chúng bình thường trong Liên Bang cũng đều biết đến của mình, bình tĩnh
hỏi:
- Căn cứ vào tin tình báo vừa mới tiết lộ ra,
trong buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi, chính là Tiểu đội 7 của Công ty Cơ khí Quả Xác phụ trách bảo vệ sự an toàn của cô. Hôm nay bọn họ đã
trở thành một tập thể anh hùng trong cảm nhận của toàn thể dân chúng
Liên Bang. Như vậy ở trong mắt của cô, cô cho rằng đây là một chi bộ đội như thế nào?
Giản Thủy Nhi lúc này đang ngồi dựa vào
ghế sô pha, trên người mặc một bộ quần áo thể dục đơn giản, đội cái mũ
thể thao mạnh mẽ trên đỉnh đầu, tựa hồ đem mái tóc trên đầu mình hoàn
toàn che khuất lại. Cô nàng tựa hồ cũng không có đoán trước được một câu hỏi mà phạm vi lại vô cùng rộng rãi như thế này. Cặp mày thanh tú xinh
đẹp khẽ cau lại một chút, thoáng suy nghĩ, trong đầu xuất hiện lại hình
dáng lười nhác mà vô lại của đám đội viên Tiểu đội 7 lúc trước, nhịn
không được, nở nụ cười vèo một tiếng xinh đẹp động lòng người, sau đó
mới nghiêm mặt lại, nói:
- Tôi cho rằng, đây là một chi bộ đội đáng yêu nhất cả Liên Bang.
Hình ảnh trên màn hinh TV lại chuyển đi, vẫn như cũ đồng dạng là câu hỏi kia.
- Ngài cho rằng, đây là một chi bộ đội như thế nào?
Phía sau cái bàn làm việc sang quý từ một khối gỗ trầm hương duy nhất
điêu khắc tinh mỹ tạo thành, vị Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ
khí Quả Xác nở nụ cười ôn hòa, nói:
- Bọn họ chính là niềm kiêu ngạo của Công ty Cơ khí Quả Xác, chính là những người thanh niên ưu tú nhất Liên Bang.
Đồng dạng một câu hỏi duy nhất được một mực lặp đi lặp lại trên màn
hình TV, nhưng mà những người trả lời câu hỏi thì lại vô cùng đa dạng,
thay đổi liên tục. Có vị Tướng quân của Bộ Quốc Phòng, cũng có vị Nghị
Viên đức cao vọng trọng nào đó bên trong Nghị Viện… Những đối tượng được hỏi đến cuối cùng mở rộng ra đến các dân chúng bình thường thuộc các
giai tầng khác nhau bên trong Liên Bang. Đáp án của mọi người cũng không hoàn toàn giống nhau, thế nhưng lại mang theo những ý tứ hàm xúc khác
nhau.
- Một khi bọn họ đã có thể tiếp nhận ngọn cờ của
Sư đoàn Thiết giáp 17, khẳng định nói rõ bọn họ có chỗ nào đó hơn người. Cho nên nhân câu hỏi này, tôi cần phải nói rằng, bọn họ chính là bộ đội vương bài của Quân đội Liên Bang.
Kẻ đang lên tiếng trả lời câu hỏi này, chính là một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi mà vô cùng kiêu ngạo của Quân khu II.
- Tôi cũng không thật sự hiểu biết loại sự tình đánh giặc chém giết này…
Một vị nữ viên chức đang đi lại trên đường, khẽ cúi xuống lau chùi một
ít bùn đất dính trên giày cao gót, bị tổ làm phim phóng sự trực tiếp
ngăn lại phỏng vấn, có chút bối rối đứng thẳng người dậy, trên mặt đột
nhiên nở ra một tia nụ cười mang theo chút xấu hổ, nói:
- Chẳng qua sau khi tôi xem bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’, thấy bên
trong đội ngũ đó thật sự có rất nhiều anh chàng đẹp trai. Nhất là cái vị Bạch thư ký kia, đặc biệt hớp hồn người ta mà!
Một đứa học sinh trung học đang chuẩn bị tham dự kỳ thi xuân, nghe xong cái vấn đề kia, nhất thời trở nên có chút kích động, thanh âm thống thiết, nói:
- Tiểu đội 7 đương nhiên là đội ngũ vĩ đại nhất rồi!