Gian Khách

Quyển 3 - Chương 219: Luồng thiết lưu không thể chống đỡ

Ước chừng có khoảng hơn bốn trăm gã quân nhân của Sư đoàn Thiết giáp 17

cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 được điều động lưu lại dưới khỏa tinh cầu

này. Bọn họ cùng với một mớ học giả của Viện Khoa Học Liên Bang ở lại

nghiên cứu hiện tượng lưu lăng mấy ngàn năm mới có một lần này. Bọn họ

hiện tại đang đóng lại ở tại Không cảng Tân Trạch, hồi đầu năm mới vừa

tu kiến lại sau khi bị hoàn toàn phá hoại trong lần Nam tiến điên cuồng

của Quân viễn chinh Đế Quốc hồi năm vừa rồi. Cái không cảng này được xây dựng trên một ngọn đồi hoàn toàn bằng đá nham thạch cứng rắn, cao trên

một ngàn thước. Phía trước sườn đồi không xa lại chính là một dãy Sơn

mạch Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh kéo dài mấy ngàn dặm, cao ngất

che chắn, quả thật không quá mức lo lắng đám lưu lăng khủng bố kia tập

kích.

Liên Bang thông qua những bản ghi chép nghiên cứu của các bậc tiền bối trong dĩ vãng lưu trữ lại, xác định nơi này hẳn là khu vực tương đối an toàn, cho nên mới lựa chọn nơi này làm địa điểm

quan sát. Thế nhưng bọn họ vẫn như cũ vô cùng cẩn thận, để lại ba khỏa

Chiến hạm hạng nhẹ lúc nào cũng sẵn sàng khởi động tại không cảng. Một

khi hoàn cảnh thiên nhiên trên khỏa tinh cầu này trình độ vượt quá mức

tưởng tượng của bọn họ, thậm chí có thể lan tràn đến khu vực gần nơi

đây, như vậy mấy trăm gã quân nhân binh sĩ còn lưu lại ở nơi này có thể

phóng lên Chiến hạm mà bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Những

ngọn núi lửa trên khỏa tinh cầu này bùng nổ càng ngày càng dày đặc, vô

số những trận động đất từ nho nhỏ đến vô cùng khổng lồ hiện tại giống

như những nhạc khúc không ngừng vang lên vào đầu năm mới vậy, không lúc

nào ngừng lại. Vô số những trận Sóng Thần ở bên trong hải dương khổng lồ hình thành, va chạm với nhau mãnh liệt chết đi sống lại, chấn động kích thích khiến cho làn nước biển vốn xanh lam trong suốt, bây giờ đã biến

thành một mảnh đục ngầu. Có một vài khu vực nào đó những dòng lưu hoàng

dày đặc sinh ra, khiến cho mặt biển biến thành một mảnh đỏ tươi như

những dòng máu lan tràn.

Bởi vì nguyên nhân địa cực bị

chấn động khiến cho chệch khỏi quỹ đạo ban đầu của khỏa hành tinh, cho

nên những cơn bão địa từ ở hai vùng địa cực cũng bùng nổ, trở nên càng

ngày càng mãnh liệt hơn rất nhiều. Ngoại trừ những hình ảnh quang học do các vệ tinh địa tĩnh trên bầu khí quyển chụp lại, cũng không có nhiều

các phương pháp khác có thể theo dõi tình hình của đám Quân viễn chinh

Đế Quốc còn sót lại trên Cực Bắc tại Bắc bán cầu. Hứa Nhạc cùng với đám

quân nhân sĩ quan Liên Bang còn lưu lại bình tĩnh mà tiến hành công tác

của chính mình, cùng nhau đợi cho thời kỳ đầu của dòng lưu lăng này hoàn toàn chấm dứt, sau đó là đợi một hồi bình tĩnh trở lại sau ba tháng

trời nữa.

Sau khi trải qua hơn 74 tiếng đồng hồ theo

tiêu chuẩn thời gian của Liên Bang, những dòng lưu lăng trong lòng đất

mới một lần nữa tràn qua khu vực sông băng trên khu vực Bắc bán cầu. Bởi vì nhiệt độ không khí tại khu vực Cực Bắc càng ngày càng dâng lên cao

hơn cho nên những dòng lưu lăng mới bùng phát càng thêm bao la hùng vĩ

hơn. Vô số những dòng nước lạnh thấu xương xuyên thấu qua những tầng

băng vô cùng cứng rắn, dùng tốc độ cực cao mà hội hợp lại cùng một chỗ,

lao nhanh ra khỏi cánh đồng sông băng. Vô số những thác nước xinh đẹp mà cực kỳ rét lạnh từ dưới lòng đất phun thẳng lên trên bầu trời. Sau đó

những dòng nước hồng thủy pha lẫn với những băng khối hỗn tạp, nặng nề

mà rơi thẳng xuống mặt đất trở lại, trong khoảnh khác đã vượt qua những

khu vực giáp ranh giữa cánh đồng tuyết cùng với khu rừng rậm gần đó,

hướng về chỗ trũng lớn ở khu vực phía Nam, thong thả mà vô cùng kiên

định tuôn chảy xuống.

Ba ngày sau, tại khu vực quân sự

K, đạo lưu lăng thứ nhất đã bắt đầu vượt qua khu vực giữa bụng của cánh

đồng tuyết giáp ranh, dũng mãnh tiến thẳng vào trong một cái tuyết cốc,

bắt đầu chảy vào trong khu vực rừng rậm nguyên thủy ngay bên trong cái

tuyết cốc đó.

Đối diện với dòng lưu lăng rộng đến hơn

mười km khủng bố cùng cực kia, vô số những thân cây cổ thụ ngàn năm thô

to chắc chắn lại giống như là những cây sậy yếu ớt, không ngừng răng rắc ngã xuống dưới dòng nước lũ. Thảm thực vật màu xanh biếc trong khu rừng rậm chỉ trong khoảnh khắc liền bị xé thành vô số những mảnh nhỏ loang

lỗ.

Khắp nơi trong khu sơn cốc là một mảnh hỗn hợp giữa bùn đất cùng với băng đá, mang theo một loại cảm giác giao liên giữa cô động cùng với tan chảu. Bởi vì bên trong tầng băng tuyết có mang theo

vô số những bùn đất đỏ đen lẫn lộn, cho nên nhìn qua là một màu ảm đạm

bụi trần. Bên trong những dòng nước chảy rét lạnh, ẩn chứa vô số những

mảnh băng khối bén nhọn hoặc là nặng nề vô cùng, giống hệt như là một

thanh đại đao khổng lồ còn chưa có được khai phong!

Đối diện với thanh đại đao to lớn khổng lồ của Đấng Sáng Thế như thế này,

không có bất cứ sự vật gì có thể chống cự lại được uy lực của nó. Toàn

bộ đại địa tựa hồ như cũng đã bị hung hăng cào mạnh qua một lần. Một

luồng lưu lăng lướt qua, một tấc cây cỏ cũng không hề lưu lại, cổ thụ

gãy rời, điểu thú tan tác, kêu gào một mảnh, ngay sau đó là một mảnh

tĩnh mịch.

Càng chảy xa về phía Nam, những khối băng

tan chảy càng ngày càng nhiều lên. Địa thế về phía Nam cũng càng ngày

càng thấp, tốc độ xâm nhập mênh mông cuồng cuộn của những dòng lưu lăng

cũng càng ngày càng nhanh hơn rất nhiều, biến thành tràng diện một dòng

lưu lăng kéo dài đến mấy trăm km. Một đường phóng đi về phía Nam, gặp

phải núi cao thì lan tràn kéo tới, sau đó những khỏa hồ băng sẽ lấp đầy

tòa núi cao, gặp phải hồ thì lan tràn qua một trận, tiện đà đông lạnh

luôn cái hồ nước đó.

Ba ngàn năm thời gian một lần, cái khỏa tinh cầu cô độc sát bên biên thùy Tây Lâm này, lại một lần nữa tự

động phát sinh ra một lần đảo ngược góc chết vô cùng quỷ dị. Trong mỗi

một lần phát sinh hiện tượng đại động tĩnh thay đổi chiều hai địa cực

như thế này, bề mặt phía ngoài của khỏa hành tinh do ba màu băng tuyết,

xanh mướt cùng với xanh lam hoàn toàn rạch ròi này, sẽ lại phát sinh ra

vô số những trận động đất lớn nhỏ, những tràng núi lửa phun trào… Khu

vực sông băng chiến một phần ba khu vực Bắc bán cầu, lại sẽ một lần phát sinh ra hiện tượng lưu lăng đồ sộ khổng lồ.

Ngày hôm

nay, một lần nữa phát sinh ra hiện tượng thiên nhiên khủng bố như thế

này, những hình ảnh vô cùng đồ sộ của hiện tượng lưu lăng, khiến cho kẻ

khác cũng phải vô cùng kinh tâm động phách. Trong lòng ai nấy cũng đều

phát sinh ra một cỗ kính sợ cùng với tâm lý sợ hãi đối với thiên nhiên.

Mà cái này cũng chỉ là một luồng chảy đầu tiên ban đầu của hiện tượng

lưu lăng mà thôi…

Dưới sự trợ giúp của các ghi chép

nghiên cứu của các khoa học gia Liên Bang trước đây, dưới sự duy trì của năng lực tính toán siêu cường của cỗ Máy vi tính Trung ương Cục Hiến

Chương, đám nhân loại mang theo lòng tự tinh cực mạnh, ở lại trên khỏa

hành tinh này tiến hành quan sát, nghiên cứu. Nhưng mà những người còn

lưu lại ở đây, nhìn thấy một tràng cảnh tự nhiên khủng bố không có khả

năng kháng cự như thế, vẫn như cũ khó tránh khỏi cũng cảm thấy ngơ ngẩn

một trận.

Bất cứ mỗi một hiện tượng thiên văn địa lý gì đi chăng nữa cũng tất nhiên sẽ phải phát sinh trong một khoảng thời

gian lâu dài nào đó mới có thể hoàn thành. Cho dù là những hố đen to lớn khủng bố, có khả năng thôn phệ cả một cái tinh hệ to lớn siêu cấp, cũng không có biện pháp nào một ngụm ăn hết cả. Đám quân nhân sĩ quan Liên

Bang còn lưu thủ lại trên mặt đất, cũng phải trầm mặc mà khẩn trương chờ đợi nơi này đến ba tháng thời gian. Bọn họ mặc dù rung độn đối với hết

thảy tất cả mọi thứ trước mặt, thế nhưng trình tự sâu bên trong nội tâm

của bọn họ cũng lại là cực kỳ phức tạp.

Liên Bang đã

phải trả một cái giá thật sự quá lớn, vô số những chiến hữu đã hy sinh

ngã xuống, bọn họ mới có thể một phen đem Quân viễn chinh Đế Quốc đẩy

vào trong tuyệt cảnh. Nhưng mà tại thời khắc khi đối tương đã nằm trong

thế nhất định thất bại, bên mình sắp sửa hoàn toàn chiến thắng, đón nhận ánh vinh quang của thắng lợi, thì lão thiên gia… lại ra tay quấy phá

một trận. Tuy nói rằng ở dưới những dòng lưu lăng khổng lồ này, đám Quân viễn chinh Đế Quốc đang khốn thủ bên dưới những dòng sông băng còn sót

lại kia, chắc chắn là sẽ toàn thể bị tiêu diệt. Thắng lợi vẫn như cũ

không hề thay đổi, nhưng mà loại cảm giác này quả thật cũng khiến người

khác vô cùng khó chịu.

Hứa Nhạc tuyệt đối cũng không có loại cảm xúc này. Hắn chỉ là bình tĩnh, ở trong văn phòng làm việc lâm

thời của khu không cảng mà hoàn thành công tác của chính mình. Hết thảy

những hình ảnh do hệ thống vệ tinh địa tĩnh trong không gian quay chụp

truyền về, khiến cho hắn có thể khẳng định, bộ đội Liên Bang có thể ngay cả một chiến sĩ cũng không cần phải ngã xuống, đám người Đế Quốc sẽ gặp phải kết cuộc toàn thể bị tiêu diệt… Một hồi thắng lợi không chút tổn

thất như vậy mới chính là sự kiện khiến hắn hoan hỷ nhất.

Thông qua cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, hắn có thể xác định được tại những khu vực di tích tàn sát dân chúng Liên Bang mà hắn phát hiện

ra mấy ngày hôm trước, cũng không có phát sinh ra hiện tượng vỏ hành

tinh di chuyển vị trí quá mức kịch liệt, sau khi hiện tượng thiên nhiên

khủng bố này qua đi, hẳn là có thể ở sâu bên dưới khu vực băng tầng thật dày mà tìm kiếm ra được, lúc này trong lòng mới thoáng thả lỏng được

một chút.

Ở trên màn hình máy vi tính trước mặt, trong

số những hình ảnh do vệ tinh địa tĩnh quay chụp truyền về, có đôi khi có thể nhìn thấy được những hình ảnh rõ ràng ở một độ cao nào đó, giữa

những dòng lưu lăng hỗn loạn những loại đất đá, bùn nhão cùng với vô số

những băng khối hình thù vô cùng kỳ lạ, thiên hình vạn trạng, vẫn có thể ngẫu nhiên phát hiện ra một số hình ảnh thi thể gầy yếu, y phục rách

nát tàn tạ, hoặc là những mảnh vụ thân thể của đám binh lính Đế Quốc nằm lần trong đó. Phần nhiều những thi thể bị phát hiện đều sớm đã bị những mảnh đá lớn, những băng khối va chạm mãnh liệt trở nên thê thảm không

đành lòng, khiến cho lòng người trở nên lạnh ngắt.

Bản

thân Hứa Nhạc vốn có lòng đồng cảm vô cùng mạnh mẽ, nhìn thấy những hình ảnh thê thảm thể hiện trên màn hình, trong lòng cũng không có chút cảm

thấy đồng tình cùng với động dung nào cả, biểu tình chỉ là một mảnh vô

cùng bình tĩnh.

Giáo sư Trầm Lão đã từng dạy hắn, bên

trong vũ trụ này vốn dĩ không hề có cái gì gọi là đạo lý. Những trải

nghiệm trong thời gian mấy năm qua cũng khiến cho hắn trở nên tin tưởng

hơn, trời xanh cho tới bây giờ cũng cũng không bao giờ chủ động đi trừng phạt qua những sự kiện ác độc nào cả. Nhưng mà lúc này đây, những dòng

lưu lăng đột nhiên phát sinh sớm hơn so với thời gian khoảng ba trăm

năm, lại khiến cho hắn có rất nhiều xúc động.

Mọi người vẫn thường nói ông trời luôn luôn bất công, hiện tại lão thiên gia rốt

cuộc cũng đã một lần thể hiện sự công bằng của mình. Đây chính là những

báo ứng cho việc đám Quân viễn chinh Đế Quốc giết hại bình dân bá tánh

của Liên Bang.

Hứa Nhạc trong lòng suy nghĩ như thế,

chậm rãi đi ra khỏi căn phòng, ngẩng đầu lên nhìn về phía vòm trời tràn

đầy những mảnh tia chớp quái dị, pha lẫn với những đám bụi đất mênh

mông, nhìn thấy những bông tuyết trắng đang chậm rãi từ từ rơi xuống,

ánh mắt khẽ nheo lại một chút.

Bởi vì nguyên nhân khu

sông băng bắt đầu hòa tan, hàng tỷ tỷ tấn lưu lăng lan tràn, lôi cuốn đi vô số những khối băng, đá tảng, cây cối, thậm chí còn có những thi thể

của các đầu Robot cuồng bạo không ngừng Nam hạ, đồng thời, nó cũng mang

đến nhiệt độ thấp vô cùng rét lạnh, cùng với bầu không khí tương đối ướt át, ẩm thấp. Trên không cảng Tân Trạch vốn dĩ tuyệt đối không bao giờ

có nhiệt độ dưới 20 độ này, không ngờ lại là… bắt đầu đổ tuyết.

- Tôi ở tại Đông Lâm, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua cảnh tuyết rơi.

Hứa Nhạc khẽ nheo nheo lại cặp mắt, lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết

mượt mà phất phới bay trước mặt, phát hiện ra bởi vì nguyên nhân khói

lửa đạn pháo lúc trước lan tràn quá nhiều trên chiến trường, khiến cho

những bông tuyết ở đây cũng có chút bụi bẩn. Thoáng dừng một chút, hắn

mới tiếp tục nói:

- Cho nên mỗi lần nhìn thấy cảnh

tuyết rơi vô cùng sạch sẽ trong sáng, tâm tình đến cùng cũng liền trở

nên có chút khoái trá. Tôi vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, nếu như ở Đại khu Đông Lâm cũng có thể có tuyết rơi mà nói, nhất định cũng sẽ là loại

bông tuyết bụi bẩn như thế này. Cậu không biết được bụi bặm ở chỗ chúng

tôi nhiều đến mức nào đâu.

- Tôi mãi vẫn cứ cảm thấy

rất kỳ quái. Ông chủ nhỏ cậu rõ ràng là người ở Thượng Lâm, chỉ là chạy

đến Đại khu Đông Lâm làm một gã lính ngồi cầu hai năm mà thôi. Nhưng mà

bất luận theo phương diện nào mà nhìn, cũng cứ cảm thấy càng giống như

một người Đông Lâm hơn…

Bạch Ngọc Lan dùng hai ngón tay thanh tú của hắn kẹp nhẹ điếu thuốc lá lên môi, thật sâu hút một ngụm,

ánh mắt xuyên qua những sợi tóc đen lòa xòa không ngừng phiêu đãng trước mặt, nhẹ giọng nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ lực ảnh hưởng đối với thái độ, hành vi con người của đám thợ mỏ như tảng đá nổi tiếng tại Đông Lâm kia, lại thật sự lớn đến như vậy hay sao?

Hứa Nhạc cũng không có trả lời. Hắn chỉ là nhìn chằm chằm về phía những bông tuyết trên bầu trời mà ngơ ngẩn xuất thần một hồi. Mọi người ở gia hương của mình cũng đều không có gặp qua tuyết rơi chân chính. Ông chủ

quán cà phê tại Phố Chung Lâu cũng chưa từng nhìn thấy qua, mấy cô nữ

cảnh sát mặc váy ngắn mang giày bó chân xinh đẹp trên Phố Chung Lâu cũng chưa từng gặp qua, ngay cả cha mẹ đã chết đi nhiều năm của hắn cũng

chưa từng nhìn thấy qua tuyết. Úc, ngay cả em gái Tiểu Nghệ của hắn càng chưa từng nhìn thấy qua.

Hắn cũng không thể nào nói ra cho ai biết được sự tưởng niệm của hắn đối với cha mẹ, em gái, đối với

cố hương đối với thời thơ ấu của chính mình. Loại tưởng niệm này, hắn

thậm chí phải bắt buộc chính mình cũng phải lãng quên đi. Đây chính là

chuyện tình khó chấp nhận nhất của Hứa Nhạc trong kiếp sống trốn chạy

này.

Bạch Ngọc Lan lúc này đang ngồi chồm hổm trên mặt

đất ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Nhạc. Hắn nhìn thấy trên mặt Hứa Nhạc

chợt hiện lên một tia thần sắc ngơ ngẩn hồi tưởng cực kỳ hiếm thấy kia,

thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nhẹ nhàng cất giọng nói ôn nhu chiêu bài của mình:

- Bạch Trạch Minh mãi vẫn luôn mong ước

quay lại được hình ảnh này của cậu. Nếu như lúc này hắn có ở nơi đây,

nhất định là sẽ hưng phấn dị thường.

Bộ phim phóng sự

‘Tiểu đội 7’ đã được dàn dựng hoàn tất, Bạch Trạch Minh, vị đạo diễn,

kiêm nhà sản xuất, kiêm khách mời, kiêm phóng viên, kiêm luôn đọc lời

thoại kia, cũng sớm đã theo Sư đoàn Thiết giáp 17, Sư đoàn Thiết giáp 7

mà rời khỏi khỏa tinh cầu này, quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, đón nhận

vinh quang vô cùng trong giới phim truyền hình. Nghe được những lời nói

của Bạch Ngọc Lan, Hứa Nhạc lúc này mới chợt để ý đến chuyện này. Hôm

nay bên cạnh hắn cũng không còn sự tồn tại của tiểu tổ phóng viên chiến

trường, lúc trước vẫn luôn là âm hồn bất tán đi theo mình, không ngờ

thật sự khiến hắn có chút không thích ứng được.

o0o

Lưu lăng đương nhiên là vô cùng đồ dộ, nhưng mà nhìn mãi thì vẫn khiến

người ta cảm thấy nhàm chán. Nhất là man theo tâm tình khẩn trương sợ

hãi mà chứng kiến, đối với những gã quân nhân chuyên nghiệp tâm chí kiên cường này mà nói, đây đều chính là một loại tra tấn vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ có đám nhân viên nghiên cứu, những học giả chân chính, mãi vẫn luôn

là vô cùng phấn khởi, không ngừng ở bên trong hệ thống quan sát tầm xa

kêu la phẫn khởi. Phải biết rằng, cũng không phải tất cả các học giả đều có được cơ hội được tận mắt chứng kiến hiện tượng ba ngàn năm mới gặp

một lần này a.

Đây chính là một loại khí chất đặc thù

mà chỉ có những người thuộc giới học thuật chân chính mới có được. Hứa

Nhạc kỳ thật cùng với mấy người thuộc đội nghiên cứu này cũng có rất

nhiều điểm giống nhau. Nhưng mà trong khoảng thời gian chờ đợi vô cùng

buồn tẻ như thế này, hắn vẫn không có cách nào giống như bọn họ, cùng

tiến hành công tác ghi chép hình ảnh quan trắc trong khoảng thời gian

dài như thế được. Bởi vì hắn nói thế nào cũng là quân nhân sĩ quan cấp

bậc Phó Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, cần phảu tổ chức

học tập cho các quân nhân sĩ quan ở lại lưu thủ.

Bất

luận là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới hay là Sư đoàn Thiết giáp 7, bất luận

là các chi bộ đội ở lại lưu thủ, hay là các Hạm đội, Chiến hạm bên trong vũ trụ, giờ phút này đây tất cả các quân nhân sĩ quan, các quan chỉ

huy… cũng đều đang vô cùng nghiêm túc tụ tập lại cùng một chỗ, mỗi ngày

đều là đúng giờ cùng nhau xem xét những tin tức tình báo trên hai khỏa

tinh cầu khác đã rơi vào trong tay giặc.

Bọn họ chính là đang nhìn phương thức chỉ huy của một vị quân sự gia thiên tài chân chính.

Chung Sấu Hổ của Tây Lâm, trong ánh mắt của những người đã từng gặp mặt qua, chính là một gã gia hỏa mặt mày nghiêm túc dữ dằng, tính cách mạnh mẽ, chính là Gia chủ một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, vắt ngang

qua cả hai giới Quân đội cùng với Chính trị, là một đại nhân vật cắt cứ

một góc trong toàn bộ Đế Quốc.

Quân nhân sĩ quan cùng

với các dân chúng bình thường trong Liên Bang kính nể hắn suất lĩnh quân nhân Tây Lâm cùng với các bộ đội luân chiến của Quân đội Liên Bang một

mình đối kháng với Quân viễn chinh Đế Quốc hơn mười năm trời, vô cùng

gian khổ. Nhưng mà mọi người đối với tài năng chỉ huy quân sự của ông ta lại hiếm khi có cơ hội đánh giá cụ thể. Điểm này cùng với vị Sư Đoàn

trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia thì lại hoàn toàn bất đồng. Thậm chí còn bởi

vì nguyên nhân một số lời đồn đại nào đó, mọi người đối với năng lực của vị Tổng Tư lệnh tiền tuyến của Liên Bang này mãi vẫn có điều hoài nghi

không rõ ràng.

Những vấn đề nghi hoặc cùng với nghi kỵ, ngay sau khi vị Lão đầu hổ Tây Lâm một lần nữa gia nhập tiền tuyến, tự

mình chỉ huy công tác kết thúc gian khổ khó khăn nhất của lần hành động

quân sự Thắng Lợi lần này, cũng theo đó mà hoàn toàn chấm dứt.

Trên hành tinh 163 cùng với 3320, đối mặt với lực lượng cường đại nhất

còn lưu lại của Quân viễn chinh Đế Quốc, vị Lão đầu hổ này đột nhiên bộc phát ra toàn bộ những sáng rọi vốn có của mình. Các đại binh đoàn do

Quân đội Liên Bang tập kết lại, dưới sự chỉ huy của ông ta biến thành

một luồng thiết lưu khủng bố vô địch không gì ngăn cản nổi. Bọn họ đã

bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, thể hiện lên đến tận cùng, dùng ra từng cái đến từng cái chiến thuật tinh diệu khiến cho kẻ khác rung

động, hơn nữa lại càng có những kết cấu chiến lược vĩ mô vô cùng kín đáo không chút sơ xuất, hướng cả vũ trụ này mà tuyên cáo, ông ta mới chính

là một nhà quân sự gia thiên tài nhất cả vũ trụ.

- Ai

có thể dự đoán ra được, ba cái Sư đoàn Thiết giáp kia cũng đã được Chung Tư Lệnh sớm chuẩn bị sẵn ám thủ rồi? Ai có thể ngờ đến được? Tôi sau

khi tiến hành phân tích chiến báo, cũng khó có thể hiểu nổi được ông ta

đến tột cùng làm sao có thể bố trí được hết thảy những thứ này. Đám quân nhân sĩ quan chỉ huy Đế Quốc đáng thương kia, trước đó lại làm sao có

thể dự đoán ra được chuyện đó chứ?

Vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nhìn vào màn hình bố trí chiến

lược trước mặt, khó nén được kinh ngạc, nói:

- Một hồi

chiến thuật này thật sự quá mức dũng mãnh. Càng cường đại đến mức người

ta khó có thể nói nên lời. Trải qua một hồi chiến đấu lần này, ai còn

dám nghi ngờ vào sự kinh diễm của ông ta chứ? Ai còn có thể cho rằng ông ta không có tư cách trở thành Tổng tư lệnh tiền tuyến đây?

Bản thân ông ta đã từng đi theo Quân Thần đại nhân của Liên Bang đã rất nhiều năm, không ngờ lại có thể không để ý kiêng kỵ, dùng hai chữ ‘kinh diễm’ để hình dung tài năng chỉ huy của Chung Sấu Hổ, tất nhiên là đối

với người này đã bội phục đến cực điểm.

Hứa Nhạc cố

gắng ngăn chặn sự khiếp sợ trong nội tâm của mình, nghĩ đến những lời

nói trong đêm hôm đó của Chung Tư lệnh đối với mình, trong lòng không

khỏi trào phúng thầm nghĩ:

- Trước kia vẫn còn là chưa đánh thật sự, hiện tại chỉ là thật sự đánh lên mà thôi…