Thi Thanh Hải thích uống rượu, lại càng thích rượu ngon hơn.
Hắn thỉnh thoảnh lại kiếm ở đâu ra một chai Văn Tuấn Bố Lan Địch số 3
lâu năm. Hắn đối với loại rượu Trân Châu Hồng, đặc sản của Tượng Thụ
Châu lại cực kỳ để ý, chỉ là yêu nhất lại chính là loại rượu Thanh Thủ
Liệt Nhưỡng thuần một màu hổ phách… Nhưng mà bất luận là loại rượu nào,
cũng đều là loại rượu sang quý nhất, xa xỉ nhất trong toàn bộ Liên Bang
này.
Hứa Nhạc lúc còn là một gã gác cổng cùng với dự
thính sinh của Đại học Lê Hoa, liền rất rõ ràng niềm đam mê lớn nhất cả
đời này của hắn, cũng từng cực kỳ hoài nghi, cái tên gia hỏa này có phải là đem toàn bộ tiền lương mà Cục Điều Tra Liên Bang phát cho cùng với
các loại kinh phí bí mật mà Khoa IV của Thanh Long Sơn cấp cho cũng toàn bộ đều quẳng hết vào trong việc mua rượu hay không?
- Cũng được, thật sảng khoái…
Thi Thanh Hải cầm lấy cái bình ghi đông quân dụng đưa lên miệng, hớp
nhẹ một ngụm Song Chưng Cốc Bạch, cặp lông mày xinh đẹp tuyệt trần của
hắn khẽ nhướng lên một chút, nói:
- Trong cái thế giới
băng thiên tuyết địa khốn kiếp này, đã thật lâu rồi không có uống ngụm
rượu nào cả. Nói đi cũng phải nói lại, Chính phủ Liên Bang này thật đúng là không có thành ý chút nào cả, bất luận là công tác hậu cần hay là
trang bị tác chiến, cũng đều có sự đãi ngộ hoàn toàn khác biệt mà.
- Đây là đồ tư nhân mà Hách Lôi đặc biệt đưa tới cho tôi, cũng không phải là đồ hậu cần tiêu chuẩn của Bộ Quốc Phòng cấp cho.
Hứa Nhạc ngồi bên cạnh hắn, lắc lắc đầu, nói:
- Tôi vốn tưởng rằng hiện tại oán khí trong lòng cậu đã giảm xuống rất nhiều rồi chứ?
- Nhưng mà cậu cũng không thể phủ nhận cái loại khác biệt này tồn tại…
Ánh mắt của Thi Thanh Hải khẽ nheo lại một cách mê ly, chỉ vào những
chiếc xe thiết giáp trang bị hiện đại đang đậu bốn phía khắp nơi xung
quanh doanh địa, trào phúng cười nói:
- Nhìn xem trang
bị tác chiến của chi bộ đội của chúng tôi xem, lại nhìn lại trang bị tác chiến của bọn cậu, khác biệt có giống như giữa một Hoàng tử cùng với kẻ ăn mày hay không?
Hứa Nhạc im lặng không nói gì cả.
Năm trước sau khi bộ đội Phiến Quân Thanh Long Sơn thay đổi phiên hiệu,
biến thành Doanh đoàn I đặc biệt của Chính phủ Liên Bang, tiến nhập vào
tiền tuyến Tây Lâm, chính mắt hắn cũng từng gặp qua rất nhiều loại sự
tình khác nhau. Hắn cũng biết nhưng lời Thi Thanh Hải nói không phải là
chuyện không có sự thật, nhưng mà chẳng biết vì sao, trong lòng hắn vẫn
không nhịn được nghĩ muốn lên tiếng phản bác, hoặc là giải thích mấy câu gì đó.
Bởi vì nguyên nhân có quan hệ đến Thi Thanh Hải cùng với Trương Tiểu Manh, lại cũng bởi vì cỗ Máy vi tính Trung ương
Liên Bang kia đã từng tiết bộ cho hắn một cái sự thật, Phong đại thúc
chính là Kiều Trì Tạp Lâm, vị thần tượng tinh thần của từ trên xuống
dưới Thanh Long Sơn, Hứa Nhạc đối với mọi người đến từ Thanh Long Sơn
luôn luôn có một loại cảm giác thân thiết nào đó. Hắn cũng thấu hiểu
cùng với vô cùng thưởng thức, đồng tình với sự cố gắng của những người
này, cho nên lúc trước trong chợ đêm Hoa Cúc đã từng đem cái loại tình
cảm thân thiết này thể hiện một cách rõ ràng ra bên ngoài. Nhưng mà lại
bởi vì sự tồn tại của những kẻ như Mạch Đức Lâm, Nam Minh Tú, những kẻ
vô sỉ kiêu ngạo kia, cho nên từ sâu trong nội tâm của hắn lại đối với
phương diện Thanh Long Sơn bảo trì một loại cảnh giác cùng với bất an.
- Tình hình hiện tại đang dần dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp
hơn. Nền Đại hòa giải chân chính mà Liên Bang cần phải thực hiện, cũng
không phải là ngày một ngày hai liền có thể làm được hoàn mỹ…
Hắn nhẹ giọng nói.
Thi Thanh Hải thoáng trào phúng nói:
- Ta đối với tiền đồ của Liên Bang này cũng chưa bao giờ có thể lạc
quan giống như cậu vậy… Cái đám chính khách cổ hủ cố chấp này, đám thế
gia này… cho đến bây giờ cũng đều là hận không thể đem đám người của
Thanh Long Sơn toàn bộ giết chết hết. Lần này Doanh đoàn Tiền trạm chúng ta bị địch nhân phục kích, ngay từ lúc đầu cũng chỉ có mỗi mình cái tên gia hỏa ngu ngốc nhà anh mới mang theo hai đầu Robot đảm đương vai trò
anh hùng cá nhân mà thôi, lại đi trình diễn cái tiết mục liều chết vì
nghĩa như thế này. Các chi bộ đội khác của quân Chính phủ ai nấy cũng
đều luôn án binh bất động, cậu cũng nên rõ ràng cái này có ý nghĩa như
thế nào.
Hứa Nhạc trầm mặc tự hỏi một lát sau, nói chậm rãi nói:
- Tôi cho rằng cũng chẳng có bất cứ âm mưu gì ở trong này cả. Nếu như
Chính phủ quả thật muốn mượn tay của đám Quân viễn chinh Đế Quốc, đem
lực lượng võ trang của Thanh Long Sơn mài mòn cho sạch sẽ, tự nhiên sẽ
có rất nhiều thủ pháp trực tiếp hơn. Hơn nữa Sư đoàn của chúng ta cùng
với Sư đoàn Thiết giáp 7 cuối cùng cũng vẫn là chạy đến mà.
- Dùng thủ pháp trực tiếp có ý nghĩa là sẽ bị người khác nắm lấy nhược điểm.
Ánh mắt Thi Thanh Hải nhìn xuyên qua đống lửa lớn trước mặt, nhìn về
phía cánh đồng tuyết bằng phẳng, đã ngừng rơi đêm hôm qua, ở phía xa xa, trầm mặc nói:
- Đám người đó vẫn còn có chút kiêng kỵ
đối với lực lượng của dư luận, của công chúng Liên Bang. Hơn nữa nếu như để gã Sĩ quan Liên lạc là ta nhận thấy có chút vấn đề gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể phản ứng lên trên…
- Cậu chính là Sĩ
quan Liên lạc chịu trách nhiệm làm việc trực tiếp dưới quyền của Tổng
Thống tiên sinh, một khi cậu đã nghĩ đến chuyện phản ứng lên trên, điều
đó đã thuyết minh rằng cậu đối với ông ấy vẫn còn có chút tín nhiệm. Bên trong Chính phủ Liên Bang, những nhân vật giống như Mạt Bố Nhĩ tiên
sinh như vậy tuy rằng cũng không có nhiều lắm, nhưng mà vẫn là không ít, cậu cũng nên có chút tin tưởng…
- Tin tưởng? Thế chế
của Chính phủ Liên Bang sớm đã biến thành một cái kết quả dị dạng nằm
trong tay của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cùng với đám chính khách ngồi
trong tòa nhà Nghị Viện rồi, đã thối nát đến trình độ không còn thuốc
nào có thể cứu chữa được nữa rồi. Mạt Bố Nhĩ quả thật là một khác biệt
vô cùng hiếm có trong suốt nhiều năm nay rồi, nhưng mà một mình ông ta
cũng không thể thay đổi quá nhiều chuyện tình.
- Tôi
đối với chuyện chính trị quả thật cũng không phải hiểu nhiều lắm. Nhưng
mà tôi từng nghe qua Lợi Hiếu Thông giải thích, cái đạo luật công khai
tài chính cá nhân chính là một lần hành động cực kỳ lợi hại của Chính
phủ Liên Bang, thế nhưng cái loại dự luật tuyệt đối có khả năng dao động căn cơ của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, không ngờ lại có thể được
Nghị Viện thông qua… Cái này thuyết minh rằng Tổng Thống tiên sinh cũng
không phải là loại nhà cổ động tuyên truyền chỉ biết nói lý thuyết suôn
mà thôi. Hơn nữa ông ta cũng là một nhà hành động thực tế rất có trí tuệ chính trị cùng với quyền mưu thủ đoạn sâu sắc. Hơn nữa cậu cũng đừng có quên, ông ta cùng với vị phu nhân kia phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu
chính là có quan hệ đồng bọn hợp tác. Có lực ảnh hưởng của Thai Gia đứng phía sau màn thúc đẩy, những chuyện tình mà ông ta có thể làm càng
nhiều hơn một chút.
- Nhưng vấn đề chính là đồng bọn
cuối cùng vẫn cũng có thể bị người ta vứt bỏ. Hiện tại Quân đội Liên
Bang cùng với dân chúng đang ủng hộ ông ta, lại đang ở thời điểm chiến
tranh với Đế Quốc đang vô cùng quan trọng. Ông ta liền có đủ khả năng
nương theo cái loại hành động đại thế này, mạnh mẽ thi hành chính sách
cải cách mạnh tay của chính mình. Nhưng mà cậu có từng nghĩ qua hay
không, nếu như ngay cả Quân đội Liên Bang cũng bị bọn chúng thẩm thấu,
vậy thì ông ta có thể làm sao bây giờ?
Ánh mắt Thi Thanh Hải thoáng cụp xuống, mười phần chế giễu nói:
- Cho nên cái gọi là dân ý, chính là loại chuyện tình rất dễ dàng bị
người ta chơi đùa nhất trên thế giới này. Lần trước trong Tổng tuyển cử
Tổng Thống Liên Bang, chuyên án Mạch Đức Lâm kia, đã có rất nhiều những
tên sinh viên học sinh đổ xuống đường biểu tình, tự thiêu, quảng bá hình ảnh, cùng với lập thành vô số những chướng ngại vật trên đường phố… Cậu và ta chẳng lẽ còn không nhìn thấy rõ ràng hay sao?
Hứa Nhạc lại trầm mặc không nói gì.
Hai năm trước, chính là hai người bọn họ đã sóng vai, diệt sát thẳng
vào trong tòa nhà Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu tinh cầu S2,
đối với một số phương diện nào đó quả thật là có cái nhìn không giống
như người bình thường. Đây là một chuyện tình hoàn toàn bình thường. Một tên là Trung Tá trẻ tuổi nhất trong Quân đội Chính Phủ Liên Bang, một
tên là thành viên vĩ đại nhất bên phía Phiến Quân Thanh Long Sơn, vị trí của cả hai bên, đối với góc nhìn các sự vật khác cuối cùng cũng có chút không giống nhau.
Điều quan trọng nhất chính là, Hứa
Nhạc cuối cùng vẫn là nguyện ý hướng về phía ánh mặt trời sáng lạn vô
cùng mà trông chờ vào tương lai tươi sáng, mà Thi công tử, kẻ có thói
quen biến thành một con cá lặn sâu dưới đáy đại dương, trong bản chất
vẫn luôn là cẩn thận dị thường. Cũng giống như là cái vị lãnh tụ tình
báo truyền kỳ kia của Thanh Long Sơn đã từng nói, một gã gián điệp ưu tú nhất, tất nhiên là loại người theo chủ nghĩa bi quan, lúc nào cũng phải lo đầu lo đuôi…
Trải qua một thời gian dài trầm mặc,
một lúc sau Thi Thanh Hải mới nhìn về phía gã huynh đệ đang tràn đầy cảm xúc bên cạnh của mình, đột nhiên cũng lớn tiếng cười nói:
- Cũng may đây không phải là một màn phim điện ảnh cẩu huyết dâng ngập
tràn… Bằng không chúng ta trong tương lai nhất định sẽ biến thành hai gã huynh đệ quân nhân sĩ quan bởi vì lý niệm nhân sinh bất đồng mà đi lên
con đường hoàn khác nhau, cuối cùng đứng giữa sa trường, rút súng chĩa
vào đầu nhau, cặp mắt đẫm lệ, khu động cò súng, đau đớn không muốn sống
tiếp, dị thường ngu xuẩn, một trường hồ đồ…
Hứa Nhạc cũng nhịn không được, bật cười sảng khoái một trận, nói:
- Cái này có phải thuyết minh rằng hai cái tên gia hỏa chúng ta chính
là không có bất cứ cái tín ngưỡng chân chính nào, có đúng không?
- Mục đích của hành vi cao thượng, nên là vì bản thân chính mình cùng
với các thân nhân của mình. Nếu vì để đạt đến mục đích cuối cùng, mà một phen hy sinh những người thân bên cạnh của mình, đem bọn họ biến thành
đối tượng làm mồi, loại hành vi như thế, liền không thể xưng là cao
thượng được. Cái gọi là tín ngưỡng cũng tuyệt đối là như thế. Phàm là
loại tín ngưỡng mà cần phải hy sinh tình cảm tốt đẹp mới có thể bảo hộ
được, vậy thì không có cũng được. Bản thân mình thì có thể hy sinh được, nhưng mà chuyện tình cảm liên quan đến người khác, thì tuyệt đối không
thể hy sinh…
Thi Thanh Hải trả lời.
Hứa Nhạc trong lòng có chút cảm khái, cũng có chút suy nghĩ, có chút uất ức, nói:
- Những lời nói tương tự như vậy, lúc ở trên tháp sắt trên Lâm Hải
Châu, tôi cũng đã từng nói qua với Trương Tiểu Manh rồi. Chỉ là không có lời tổng kết rõ ràng trong câu nói vừa rồi của cậu mà thôi.
- Đây là một câu nguyên văn của Kiều Trì Tạp Lâm… Năm xưa lúc còn ở
Tinh cầu S2 tiếp nhận đặc huấn của Thanh Long Sơn, chuyện tình khiến ta
cảm thấy thống khổ nhất chính là hằng ngày tụng niệm lời trích dẫn của
Thánh Kiều Trì a!
Thi Thanh Hải mỉm cười nói.
Hứa Nhạc nở nụ cười rạng rỡ, nghĩ thầm tựa hồ như từ nhỏ đến lớn đại
thúc hình như chưa lúc này phô bày ra cái bộ mặt nhàm chán của một đại
triết học gia ở trước mặt mình cả.
Từ nhỏ Hứa Nhạc vốn
dĩ sinh hoạt tại Đại khu Đông Lâm, cái địa phương mặc dù không chân
chính tính là hoang vu, thế nhưng lại đặc biệt phong bế mạnh mẽ, cũng
chưa từng tiếp nhận qua nền giáo dục chính thống. Đại bộ phận quang minh chính đại nhất trong nhân sinh quan của hắn, nếu có thể xưng là các
loại đạo đức nhân sinh nào đó, cùng với các loại sách vở vốn cũng không
có bất cứ quan hệ nào cả, cũng không hề liên quan đến chuyện giáo dục.
Mà bản thân nó chính là một loại mộc mạc, một loại đơn giản, là loại
phán đoán theo bản năng của một gã nam nhân thợ mỏ Đông Lâm được truyền
thừa xuống hàng tỷ năm nay mà thôi.
Ở trên con phố
Chung Lâu lạnh lùng trước kia, lăn lộn trong chốn giang hồ tràn ngập đám cô nhi chuyên hành động theo quy tắc mạnh ăn thịt yếu, hắn ngược lại cứ như vậy mà vô cùng tự nhiên sinh dưỡng nên cái loại tính tình như vậy.
Không thể không nói là một chuyện tình vô cùng kỳ diệu. Cái gã đại thúc
vô sỉ kia cũng chỉ biết dạy hắn phương diện sửa chữa đồ điện tử, lại còn dùng quãng thời gian lớn nhất của mình đi hội sở chơi gái, tuyệt đối sẽ không thể nào mà giảng dạy cho hắn vấn đề thuộc về lý tính như thế này. Ngược lại sau khi hắn rời khỏi Đại khu Đông Lâm, sau khi tiến vào Đại
học Lê Hoa, hắn gặp phải cái gã Thi công tử đào hoa mà thiên tài này,
cho nên phương diện suy ngẫm lại trở nên dần dần rõ ràng hơn.
- Cái lá thư này của cậu, từ sau khi thu được ở trong nhà trọ Vọng Đô,
tôi thỉnh thoảng vẫn thường lấy ra đọc đi đọc lại mấy lượt. Mỗi lần đọc
xong một lượt, cũng đều cảm thấy có nhiều hiệu quả…
Hứa Nhạc nhìn Thi Thanh Hải, nghiêm túc nói. Hắn mãi vẫn cho rằng, cái gã
huynh đệ thân thiết này, ở một phương diện nào đó, chính là một vị lão
sư tốt của chính mình.
Thi Thanh Hải khẽ rùng mình một cái, sau khi hớp xong một ngụm rượu nữa, mỉm cười tự giễu nói:
- Lúc đó lão sư của ta đã bị bán đứng, bản thân ta thì lại bị vạch trần thân phận gián điệp. Nghĩ thấy rằng trong cuộc sống này tuyệt đối không có một người nào đáng cho ta tín nhiệm cả. Trong lòng ta có loại cảm
giác vô cùng sợ hãi, thế nhưng ta lại vẫn không chút cam lòng, cho nên
mới vô cùng hiếm có, bộc lộ ra loại cảm giác giống như thanh niên nhiệt
huyết ngu xuẩn kia… Cất giữ tốt một chút đi, trong tương lại khi chúng
ta đã già rồi, nhìn lại nó, nhớ lại một hồi nhiệt huyết khi còn là thanh niên trai tráng, hẳn cũng có chút sảng khoái a!
Hứa
Nhạc khẽ cười cười, bỗng nhiên kỳ diệu chợt nhớ tới lúc trước trong quán ăn Thịt Nướng ở Lạc Nhật Châu, cùng với vị Lão đầu hổ Tây Lâm kia cả
một đêm trường kỳ đàm thoại, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng lại, đem nội
dung buổi nói chuyện hôm trước nói sơ qua một lần với Thi Thanh Hải,
muốn tìm kiếm sự góp ý nhiệt tình nhất của gã huynh đệ thiên tài.
- Quân nhân tham gia vào chính sự? Liên Bang có Đệ Nhất Hiến Chương, hẳn là rất khó có thể làm được…
Sau khi nghe xong những gì Hứa Nhạc nói qua, ánh mắt Thi Thanh Hải nhất thời khẽ nheo lại một chút, mặc dù có cảm giác chếnh choáng say, nhưng
vẫn vô cùng thận trọng, chậm rãi nói:
- Chẳng qua nếu
tiến hành suy nghĩ cẩn thận lại một chút, cái vòng tròn của Đệ Nhất Hiến Chương kia, khiến cho cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang biến
thành nhân vật phải phục vụ cho con người… Cái này chính là tạo điều
kiện thuận lợi cho người thao lộng Đệ Nhất Hiến Chương trong tay. Thậm
chí nó dần dần còn bị biến thành công cụ phục vụ cho giới quyền quý
thượng tầng. Đây chính là chuyện tình vô cùng đáng sợ!
- Kỳ thật trong mấy năm nay, trong lòng lão tử mãi vẫn có một cái nghi vấn…
Thi Thanh Hải cầm lấy cái ghi đông quân dụng của mình, đưa lên miệng
hớp lấy một ngụm rượu thật lớn, tạm dừng, suy nghĩ một quãng thời gian
khá dài, sau đó mới mở miệng nói:
- Trong sự kiện ám
sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu kia, ta cùng với vị lão sư của ta bị
người khác bán đứng, cực kỳ uất ức, nhìn qua là do Mạch Đức Lâm âm thầm
định ra kế hoạch, còn tiền nhiệm Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính
Tùng cùng với đám quân nhân sĩ quan thuộc trường phái trẻ tuổi nhiệt
huyết của Quân khu II trực tiếp chấp hành… Đây chính là kết quả mà hai
người chúng ta cùng song song tiến hành điều tra ra… Nhưng mà nói thế
nào, ta vẫn mãi cứ cảm thấy chuyện tình này có chút gì đó không thích
hợp cho lắm.
Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời khẽ nheo lại một chút.
Cái sự kiện ám sát nhằm vào Thai Chi Nguyên xảy ra tại Lâm Hải Châu năm xưa, Thi Thanh Hải cùng với lão sư của hắn đã bị tổ chức bán đứng, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc đời của cả hai người bọn họ. Bởi vì một loại
chấp niệm nào đó của nhân sinh, hai người bọn họ mãi cho tới bây giờ
cũng chưa từng buông tha đối với chuyện điều tra người chủ sự đứng phía
sau màn của sự kiện này. Cho dù là đối địch với toàn bộ Liên Bang cũng
vậy, cũng kiên quyết thẳng tiến không lùi, lặng lẽ âm thầm điều tra, cho đến cuối cùng ở trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội mạnh mẽ giết chết Mạch Đức Lâm… Nhưng mà giờ phút này, Thi Thanh Hải lại đưa ra một loại ý kiến
hoàn toàn khác…
- Thiếu mất một cái mắc xích…
Thi Thanh Hải đem cái ghi đông rượu quẳng xuống đất dưới chân mình,
dựng thẳng lên một ngón tay đưa thẳng đến trước mặt của Hứa Nhạc, nghiêm giọng nói:
- Ở giữa Mạch Đức Lâm cùng với Dương Kính
Tùng, chúng ta còn bỏ sót đi một cái mắc xích quan trọng. Cái mắc xích
ẩn giấu cực kỳ thâm sâu kia chính là một gã quân nhân sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự của Liên Bang… Cái gã này cũng không phải là
người của cả hai bên, thế nhưng lại phát huy một hồi tác dụng cực kỳ
quan trọng. Thật đáng tiếc, ta mãi vẫn không thể nào điều tra ra được gã này là ai.
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới nói:
- Quân nhân sĩ quan đang trong thời gian nghĩa vụ quân sự tuyệt đối
không thể nhuộm tóc. Đó hẳn là do ngụy trang mà thôi, rất khó từ phía
đặc điểm này mà tìm ra được manh mối gì.
- Ta cũng chỉ
có duy nhất một cái manh mối này mà thôi. Cái gã bộ hạ trung thành dưới
tay của Mạch Đức Lâm trước lúc chết cũng không biết được quá nhiều chi
tiết về cái gã quân nhân sĩ quan tóc đỏ này. Đối với cậu, ta có một loại dự cảm vô cùng mãnh liệt, trong tương lai, cái gã quân nhân sĩ quan kia sẽ bị cậu điều tra ra được. Lúc đó cái bộ tóc ngụy trang kia của hắn,
dừng trong tay của ta, đến lúc đó ta sẽ cấp cho hắn một bộ tóc giả tốt
hơn rất nhiều.
Thi Thanh Hải mỉm cười nói.