Tại khu vực Cực Bắc thì đêm đến sớm, ngày tự nhiên sẽ tới chậm. Hứa Nhạc há to mồm từng ngụm từng ngụm nhai nuốt mớ thức ăn dinh dưỡng cường độ
cao, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, quầng mắt bởi vì quá mệt mỏi nên đã
có một tầng quầng thâm xung quanh. Cả một đêm nay hắn cùng với Thương
Thu chưa hề nhắm mắt qua một giây nào, khẩn trương không ngừng tiến hành công tác sửa chữa. Trong suốt một đêm này, bên ngoài cánh đồng tuyết
tối tăm chưa từng gián đoạn qua thanh âm bắn súng tạch tạch, liền giống
như những tiếng trống đập không hề có quy luật nào, không ngừng quấy
nhiễu tâm tình của hắn. Đủ hết mọi loại như thế, cộng thêm tinh thần đã
vô cùng mỏi mệt bởi vì điều khiển Robot tác chiến, khiến cho tinh thần
hắn càng có vẻ không thể nào chống đỡ nổi nữa.
Sau khi
ăn qua loa một chút cho no bụng, tùy tiện hốt lấy một nắm tuyết lạnh như băng ở bên cạnh không ngừng dùng sức lau lau trên mặt mình mấy cái, cảm giác thấy tinh thần mình tựa hồ tốt hơn một chút. Hứa Nhạc cũng không
có lập tức tiếp tục công tác sửa chữa của mình, mà là khẽ nhắm lại cặp
mắt, yên lặng vận hành một vòng cỗ lực lượng thần bí kia trong cơ thể,
để cho những sợi gân cốt đã có chút đau nhức khổ sở trong cơ thể thoáng
thư giãn một chút, cố gắng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.
Thương Thu thì sớm đã chống đỡ không nổi nửa, nằm dài trên chiếc ghế
nhỏ gần đó mà ngủ, cho nên hắn cũng không muốn cấp cho chính mình có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi xa xỉ trong lúc này.
Chi bộ
đội Doanh đoàn tiền trạm Thanh Long Sơn bị phục kích này, bây giờ cũng
chỉ có thể dựa vào kính viễn vọng điện tử mà chỉ huy những chi bộ đội
thuộc cấp trên cánh đồng tuyết gần khu vực này mà tác chiến. Thế nhưng
hai cái Đại đội tác chiến bên phía bên kia dãy núi tuyết, thì mãi vẫn
toàn bộ biệt vô âm tín. Hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa có thể sửa
chữa sớm được một phút đồng hồ nào, thì chi bộ đội Thanh Long Sơn có thể làm ra quy hoạch toàn cục, có lẽ liền có thể cứu vãn thêm vài tính mạng của những thanh niên nhiệt huyết của Liên Bang.
Hắn
chợt nghe được phía sau truyền đến những tiếng bước chân ổn định nhẹ
nhàng, cặp mắt ti hí hơi mở to ra một chút, cũng không có quay đầu lại,
hơi hơi cúi đầu mang theo vẻ có lỗi, nói:
- Còn chưa có thể sửa chữa lại hoàn chỉnh, nhưng mà nhất định có thể sửa chữa thành
công. Nhưng mà… tôi không có biện pháp cấp thêm thời gian cho ông được.
- Tôi không phải là muốn hỏi những cái này.
Đội trưởng Lật Minh, Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn tiền trạm Thanh Long Sơn thoáng mỉm cười hồi đáp.
Ông ta thoáng nhỏm người ngồi xuống trên một đống tuyết lạnh bên cạnh
của Hứa Nhạc, thở nhẹ một hơi nhàn nhạt, đưa tay xoa xoa hai bên thái
dương đã có chút tóc hoa râm của mình, tiếp tục nói:
-
Kỳ thật, ngay trước khi các người đến nơi này, tôi thật sự đã tuyệt
vọng. Đương nhiên, thân là một quân nhân sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất
của chi bộ đội, tôi không có khả năng thể hiện ra sự tuyệt vọng này
trước mặt các thuộc hạ được. Nhưng các người đến đây đã cấp cho chúng ta hy vọng. Như vậy thôi cũng đã đủ rồi.
- Nhưng cũng cần phải nắm chặt thời gian một chút.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía những luồng gió bão cấp chín thổi quét trên cánh đồng tuyết kia, có chút lo lắng nói:
- Đám người Đế Quốc kia lúc này có thể vẫn còn đang ngủ. Nhưng mà đến
khi trời sáng, nhất định sẽ khởi xướng một hồi tiến công cực kỳ hung
mãnh.
Đội trưởng Lật Minh nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Hứa Nhạc. Quân viễn chinh Đế Quốc hôm qua nhìn thấy hai đầu
Robot Liên Bang xâm nhập vào trong chiến trường, tự nhiên sẽ nghĩ đến
chi bộ đội hỗ trợ của Liên Bang ngay sau đó sẽ đến, khẳng định sẽ nắm
chặt thời gian cuối cùng, hy vọng có thể một phen đem chi bộ đội Thanh
Long Sơn này ăn sạch trước khi chi bộ đội hỗ trợ có thể tiến đến.
- Đối diện là một chỉnh biên Đại đội của Đế Quốc, tôi phỏng chừng cái
vị Lão Tướng quân An Bố Lý kia đã thu nạp hết thảy những đối tượng còn
lại sức chiến đấu cường hãn nhất trong đám tàn quân, tất cả đều tập kết
lại hết trên bốn phía của cánh đồng tuyết này.
Ánh mắt
của Đội trưởng Lật Minh nhìn xuyên thấu qua những làn gió tuyết dày đặc
trên chiến trường, bắn thẳng về phía trận địa của đám người Đế Quốc bên
kia, trầm ngâm nói:
- Quấn bện đánh nhau suốt hai ngày
hai đêm, chúng ta còn có thể sống sót, kỳ thật toàn bộ là nhờ vào những
tạc đạn điện từ tự động mà thôi. Đám Robot Nguyệt Lang của bọn chúng mãi cũng không dám tập kích xung phong tấn công, ta nghĩ hẳn là do sĩ quan
chỉ huy của đối phương vẫn còn luyến tiếc chút tiền vốn cuối cùng, thà
rằng dùng tính mệnh của các chiến sĩ mà thu thập tính mệnh của đám chúng ta chứ không dám hy sinh đám Robot Nguyệt Lang kia. Nhưng mà số lượng
đạn dược điện từ dữ trữ cuối cùng của chúng ta ngày hôm qua toàn bộ đã
phóng hết ra ngoài rồi, tuy rằng cũng oanh kích được không ít đầu Robot
của bọn chúng, nhưng lại không có biện pháp đi giải quyết những vấn đề
chết người này.
- Buổi tối ngày hôm qua mãi cũng chỉ là những cuộc tập kích về đêm nhỏ lẻ mà thôi, phỏng chừng là đám người Đế
Quốc kia đã đánh giá được lượng đạn dược dự trữ của chúng ta rồi.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu nhìn những đống băng tuyết bên cạnh chiếc giày quân dụng của mình, nhẹ giọng nói.
- Kỳ thật trong lòng của tôi mãi vẫn… khụ… khụ… có một tia nghi vấn.
Đội trưởng Lật Minh khẽ khụ khụ ho nhẹ hai tiếng, cặp mày nhăn lại một cách thống khổ, đưa tay lên che lại miệng mình, nói:
- Một cái chỉnh biên Đại đội của Đế Quốc, binh lực gấp ba lần so với
chúng ta, mấy chục đầu, thậm chí là cả trăm đầu Robot Nguyệt Lang. Xem
cái loại hình thức tấn công điên cuồng tự sát này của bọn chúng, hẳn là
cũng không nên quý trọng một chút vốn luyến cuối cùng như vậy chứ. Tôi
cuối cùng vẫn nghĩ không biết bọn họ là đang chờ cái gì đây?
- Muốn vây đánh viện binh sắp đến sao?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:
- Đám người Đế Quốc lúc này đã yếu ớt cùng cực rồi, trang bị hỏa lực so với chúng ta càng kém hơn mấy bậc. Bọn họ cực kỳ không dễ dàng tập hợp
lại được một chỉnh biên đại đội cuối cùng như thế này, cũng phải mượn
dùng sự hỗ trợ của lão thiên gia cùng với vận khí vô cùng tốt như thế,
mới có thể đem Doanh đoàn của ông mà bao vây lại thế này. Nếu như bọn họ tham lam muốn đánh chủ ý với chi bộ đội Liên Bang tiến hành hỗ trợ… Đó
thật sự là một chuyện ngu xuẩn đến cực điểm mà. Cho dù là một Doanh đoàn nào đó trong số hai Sư đoàn Thiết giáp của chúng ta tiến đến đây, đám
người Đế Quốc đối diện kia cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được.
- Vậy anh làm thế nào giải thích cảnh đám người Đế Quốc ở phía đối diện lâm vào tình trạng thê thảm như vậy, lại thủy chung không chịu đầu nhập toàn bộ chi bộ đội vào tiến hành chiến đấu? Hơn nữa lại càng giống như
một tên ngu ngốc vậy, chọn dùng loại chiến pháp du chiến như thế này?
Đội trưởng Lật Minh nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, trầm ngâm nói:
- Bởi vì cậu cũng không có nắm giữ được tâm tình lúc này của đám quân
nhân sĩ quan Đế Quốc kia. Bọn họ bao vây chúng ta ở đây, cũng không phải là muốn một hơi tiêu diệt chúng ta, mà là nghĩ muốn liều chết tiêu diệt chi bộ đội tiến đến hỗ trợ phía sau.
- Liều chết?
Hứa Nhạc khẽ nhíu cặp mày một chút.
- Từ sau hồi đại chiến trên đường ranh giới Nam Bắc, quân chủ lực của
Đế Quốc đã hoàn toàn tiêu tán. Quân đội Liên Bang hướng về phía Bắc bán
cầu phát động cường công, sau đó trong mấy tháng gần đây đột nhiên giảm
hẳn cường độ công kích. Các chi bộ đội của chúng ta giống như là chậm
rãi gọt vỏ táo vậy, dựa vào ưu thế áp đảo về mặt trang bị và bổ sung,
thong thả mà bình tĩnh không ngừng như tằm ăn lá tơ, gặm nhấm dần sinh
lực, lực lượng của bọn chúng, lại gắt gao đem bọn chúng vây khốn bên
trong khu vực sông băng.
- Đám người Đế Quốc bên kia đã sớm rất rõ ràng, kết quả cuối cùng của bọn chúng là cái gì. Đây là một
sự thật căn bản không có khả năng thay đổi. Trừ phi có mấy trăm vạn quân tại bản thổ Đế Quốc đột nhiên ngồi chiến hạm, thông qua thông đạo trong không gian đột ngột chui ra…
Đội trưởng Lật Minh nở nụ cười trào phúng, nói:
- Đương nhiên, đây là một hồi chuyện tình không có khả năng xảy ra.
- Cho nên bọn họ nghĩ muốn liều mạng, nghĩ muốn điên cuồng bạo phát một trận cuối cùng cho oanh liệt. Nhưng mà Quân đội Liên Bang từ đầu mãi
vẫn không chịu cấp cho bọn họ cơ hội để mà liều mạng. Sự chênh lệch thực lực giữa hai bên thật sự là quá lớn, khiến cho đám tàn binh Đế Quốc này nghĩ muốn chiến đấu chết đi một cách thống khoái nhưng cũng không thể
được.
- Hiện tượng bão địa từ bùng nổ cùng với bão
tuyết lớn đột ngột xảy ra, cực kỳ hiếm thấy. Lúc này mới cấp cho bọn họ
một cái cơ hội chết đi một cách oanh liệt, một cách thống khoái. Cho nên bọn họ cũng không chỉ muốn ăn một cái Doanh đoàn của chúng ta, mà còn
muốn kéo thêm một cái Doanh đoàn, thậm chí một cái Sư đoàn nào khác nữa
của Liên Bang tiến đến. Cho dù rằng cuối cùng vẫn là thất bại, nhưng mà
bọn họ cũng không hề tiếc, chỉ cầu cho những chiến sĩ của chúng ta có
thể chết nhiều thêm được một chút.
Hứa Nhạc nhìn về
phía đỉnh núi tuyết xa xa phía bên kia, trầm mặc mà lắng nghe Đội trưởng Lật Minh phân tích tình huống. Hắn nghĩ muốn trào phúng lòng nôn nóng
muốn chết của đám người Đế Quốc kia, nhưng mà trong lòng cũng kỳ diệu
bộc phát ra một tia hàn ý nhàn nhạt. Ở trên lãnh thổ Liên Bang, đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc cũng đã tàn nhẫn điên cuồng đến như thế… Nếu như
sau này Liên Bang phát động tiến công về phía lãnh thổ của Đế Quốc, như
vậy sẽ còn gặp phải những công kích khủng bố đến cỡ nào cơ chứ?
Tựa hồ nhìn ra được tình tự suy nghĩ lúc này của Hứa Nhạc, Đội trưởng Lật Minh thoáng có chút khinh thường nói:
- Không cần một phen nghĩ đám nhãi con Đế Quốc kia thành ra một cái gì
đó quá đáng sợ. Nếu như là chúng ta gặp phải tình huống giống như bọn
chúng lúc này, phỏng chừng chúng ta cũng sẽ lựa chọn cách làm như thế
này thôi.
Hứa Nhạc trong lòng thoáng tự hỏi một lát,
cuối cùng vẫn phải gật đầu mà thừa nhận lời suy luận này của Đội trưởng
Lật Minh. Đang ở một nơi dị quốc tha hương, tình cảnh khẳng định phải
chết không hề nghi ngờ. Trước mặt có vô số những địch nhân chiếm ưu thế
trang bị tuyệt đối cùng với bổ túc trang bị cuồn cuộn không ngừng, phía
sau cũng chỉ có một mảnh vũ trụ hạo hàn rộng lớn mênh mông cùng với một
chuyến lữ hành về cố hương cực kỳ xa xôi nhưng không có cơ hội thực hiện kia, cũng không có chiến hạm… Đây là một loại cảm thụ tuyệt vọng dữ dội đến mức nào cơ chứ? Nếu đổi lại là chính bản thân mình, nói vậy chắc
cũng sẽ phản ứng giống như thế mà thôi.
o0o
Trong không gian vũ trụ rộng lớn, cách mặt đất một khoảng cách 42331
thước, một chi Hạm đội vũ trụ do từ mười một chiếc Chiến hạm vũ trụ tạo
thành đang phiêu phù không trọng lực trong không gian rộng lớn vô biên.
Dưới bối cạnh vũ trụ rộng lớn không biết biên giới thế này, một chi Hạm
đội vốn vô cùng đồ sộ nhìn qua hơi có chút cô đơn cùng với lạnh lùng.
Trong bố trí chiến lược của Quân đội Liên Bang, nhiệm vụ hàng đầu của
chi Hạm đội Đế Quốc này chính là ngăn cản các chi Hạm đội Đế Quốc có thể bất ngờ từ trong các tinh vực hoang vu đi ra, hướng về phía ba khỏa
tinh cầu đã rơi vào tay giặc bên dưới mà tiến hành trợ giúp. Tuy rằng
các chi Hạm đội Đế Quốc đường xa mà đến này vốn dĩ có trang bị kỹ thuật
lạc hậu, hơn nữa sau khi trải qua một chuyến lữ trình xuyên tinh vực dài đằng đẳng sáu bảy năm trời cực kỳ hung hiểm, căn bản không có khả năng
là đối thủ của Hạm đội Liên Bang. Nhưng mà vì để chấm dứt một cách hoàn
mỹ lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này, Quân đội Liên Bang vẫn như
cũ đầu nhập vào đó sự tôn trọng cần thiết. Thậm chí ngay cả chi Hạm đội
II vốn thường xuyên đóng trú tại Hành lang Gia Lý cũng đã bị điều đến
khu vực tinh vực bên cạnh Tây Lâm. Cho nên các chi Hạm đội từng tiến
hành đánh lén Hạm đội Đế Quốc trên không gian tinh hệ của ba khỏa tinh
cầu đã rơi vào tay giặc kia, đại bộ phận cũng bị dời đi.
Trong một chiến Chiến hạm Chỉ huy của Hạm đội Liên Bang có một màu xám
bạc, vừa từ trên khu vực tinh hệ của hành tinh 163 chuyển dời đến nơi
này. Vị Trung Tướng Dịch Trường Thiên, Phó Tư lệnh của Quân khu I Quân
đội Liên Bang, phụ trách chỉ huy hồi chiến đấu cuối cùng trên hành tinh
5460 đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Ông ta lạnh lùng thông qua cánh cửa sổ bên ngoài mạn tàu nhìn về phía khỏa tinh cầu đang tràn ngập màu sắc tiên minh bên dưới chiếc Chiến hạm, sau khi trầm mặc suy nghĩ
một lát, nới xoay người lại nói với đám thuộc hạ bên dưới của mình, chậm rãi nói:
- Tất cả các chi bộ đội tham chiến ở bên
ngoài khu vực 40 vĩ độ Bắc bán cầu, đình chỉ hoàn toàn công tác tiến
công hiện thời, lập tức tập kết, hướng về phía khu vực bão địa từ bùng
nổ mà tiến đến.
Đây là một gian phòng chỉ huy tác chiến vô cùng rộng lớn. Mười mấy gã quân nhân sĩ quan tham mưu cao cấp của
Quân đội Liên Bang sau khi nghe được Dịch Phó Tư lệnh hạ mệnh lệnh, đều
khẽ rùng mình một cái, rất nhanh trầm giọng đáp ứng.
- Cái tên lão tặc An Bố Lý kia nghĩ muốn liều mạng, tôi cũng không nghĩ sẽ cấp cho hắn bất cứ cơ hội liều mạng nào.
Ánh mắt Dịch Phó Tư lệnh khẽ cụp xuống, tiếp tục nói:
- Nói cho Đỗ Thiếu Khanh cùng với Vu Lâm Hải, hai Sư đoàn của bọn họ
cách đó gần nhất. Động tác không cần phải quá chậm, cũng không cần phải
quá ôn nhu hiền từ, cứ một phen đem nắm đấm mạnh nhất của mình mà nện
xuống. Thậm chí ngay cả một lớp da giấy cuối cùng của đám Quân viễn
chinh Đế Quốc cũng không được chừa lại.
- Vâng ạ!
Một gã quân nhân sĩ quan tham mưu cao cấp ngay bên cạnh ông ta rất
nhanh tiến hành công tác ghi chép lại mệnh lệnh, nhìn về phía những số
liệu quân lực dày đặc thể hiện trên màn hình máy vi tính quân dụng mini
trước mặt, có chút do dự, hạ giọng nhắc nhở một câu:
-
Căn cứ vào tính toán của Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương Liên
Bang, cơn bão địa từ bùng nổ kia còn kéo dài một khoảng thời gian nữa,
đại khái là khoảng mười ngày đến mười lăm ngày nữa…
- Bão địa từ bùng nổ cùng với đánh giặc có quan hệ gì chứ?
Cặp lông mi hoa râm của Dịch Phó Tư lệnh khẽ nhướng lên một chút, nhìn
về phía đám quân nhân sĩ quan thanh niên đang ngồi đầy trong đại sảnh
chỉ huy, nói:
- Năm đó chúng ta ở trên hành tinh K2 bên lãnh thổ của Đế Quốc gặp phải cảnh núi lửa bùng nổ dữ dội, tầng điện ly xảy ra tình huống biến dị, thế nhưng mà chúng ta vẫn cứ tiến đánh oanh
liệt như bình thường. Chẳng lẽ nói rằng các chi bộ đội hiện tại, không
có sự bảo mẫu của Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương kia, liền biến
thành những đầu bup bê vô dụng hay sao? Nếu là như vậy, trong tương lai
nếu chúng ta đánh về phía bản thổ Đế Quốc thì làm sao bây giờ?
Cái vị Tướng quân đức cao vọng trọng này, vẻ mặt không hề lộ ra chút xíu vẻ hờn giận nào cả, trầm trọng hỏi:
- Hay là các người nghĩ rằng đám người Đế Quốc lúc đó sẽ khoan dung mà
cho phép chúng ta ở trên lãnh thổ của bọn chúng chút thời gian để xây
dựng mạng lưới theo dõi của Đệ Nhất Hiến Chương hay sao?
Các quân nhân sĩ quan bị Dịch Phó Tư lệnh giáo huấn, đều cúi đầu không
dám nói gì, rất nhanh hướng về phía máy tính xách tay của chính mình mà
đi đến, thông qua liên hệ với Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương mà
tiến hành các công tác thôi diễn chiến thuật, đồng thời đem mệnh lệnh
của Phó Tư lệnh đại nhân của mình, hướng về phía các chi bộ đội các cấp
trên bề mặt tinh cầu mà phát ra mệnh lệnh.
- Mới vừa
nhận được hồi báo của Sư đoàn Thiết giáp 17, Doanh đoàn I của bọn họ hai ngày trước đã xuất phát tiến về phía đó. Trong vòng hai mươi mấy giờ
trước đây đã bắt đầu tiến nhập vào trong khu vực bão địa từ bao phủ, mất đi liên hệ, tình trạng không rõ ràng…
Một gã quân nhân sĩ quan biểu tình vô cùng lo âu tiến đến, hạ thấp giọng báo cáo.
- Tốt lắm, bộ đội do Vu Lâm Hải chỉ huy, quả nhiên vẫn còn lưu lại
phong cách chiến đấu của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũ… Ở vào loại thời điểm
như thế này lại còn muốn chờ Bộ Tư Lệnh truyền mệnh lệnh xuống, đó thật
sự là chuyện ngu xuẩn đến cực điểm mà. Nhưng mà biểu hiện lần này của Sư đoàn Thiết giáp 7, lại khiến cho tôi thật sự có chút thất vọng rồi.
Dịch Phó Tư lệnh khoanh tay xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía khỏa tinh cầu dưới chân mình, giương mắt nhìn về phiến khu vực màu trắng
toát chói mắt ở khu vực đỉnh Cực Bắc của khỏa tinh cầu, trầm mặc không
nói gì, tựa hồ căn bản không hề lo lắng cho chi bộ đội Thanh Long Sơn
đang bị vây khốn kia cùng với Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới tiến đến hỗ trợ sau đó, đã hoàn toàn mất đi tông tích kia. Còn về
chuyện Hứa Nhạc đầu tiên tiến đến hỗ trợ kia… cũng không thể khiến cho
biểu tình của hắn có bất cứ biến hóa nào cả.
Vị lão
Tướng quân Đế Quốc ở trên mặt đất kia ý đồ muốn lợi dụng uy lực của
thiên nhiên, tìm kiếm một cái kết cuộc lẫy lừng, nhưng mà đối với vị lão tướng Liên Bang dày dặn kinh nghiệm sa trường này mà nói, đây làm sao
không phải là một lần cơ hội diễn tập tuyệt diệu cho tương lai tiến vào
bản thổ Đế Quốc kia chứ?
Trong đại sảnh chỉ huy lúc này là một mảnh im lặng, chỉ có thanh âm điện lưu chậm rãi vang lên nhàn
nhạt cùng với thanh âm của các đầu ngón tay ma xát với màn hình cảm ứng
không ngừng vang lên. Ai cũng không hề chú ý đến, ở tại một góc nào đó
trên màn hình lớn chính giữa khu đại sảnh kia, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vẫn cứ một mực rất nhanh tiến hành tính toán dị biến khí hậu
trên bề mặt tinh cầu này. Nó không chỉ là tính toán các cơn bão địa từ
bùng nổ cùng với bão tuyết khủng bố kia sẽ kéo dài thêm bao lâu nữa. Mà
hơn nữa nó tựa hồ càng tính toán phân tích vì cái gì trên bề mặt khỏa
tinh cầu này lại có thể xuất hiện vấn đề như vậy.