Khoảng bốn giờ ba mươi phút theo chuẩn đồng hồ Liên Bang, bầu trời đã là một mảnh tối đen. Ban đêm đổ xuống trên bầu trời cực Bắc của hành tinh
5460 này luôn so với các địa phương khác thì sớm hơn một chút. Những
luồng băng tuyết gió bão khủng khiếp không ngừng gào thét giống như vô
số những sợi tơ mỏng manh nhảy múa bên trong không khí, hơn nữa những
đám mây dày đặc che khuất ánh tinh quang trên đỉnh đầu, khiến cho bốn
phía song băng kéo dài vô tận kia nhìn cách nào cũng không thấy được một tia ánh sáng nào cả, chỉ có một mảnh hắc ám mà thôi.
Bên trong sông băng căn bản là không có đường đi, chỉ có nghiền áp ra
một mảnh đất hẹp bằng phẳng mà thôi. Ba đầu Robot MXT màu trắng mà chi
bộ đội này của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ phụ trách thí nghiệm
lần này trầm mặc giống như ba người khổng lồ, im lặng đứng ngây ngốc
trên mảnh đất bằng phẳng này.
Ngay phía dưới chân của
chúng nó chính là một lớp vật tư chịu tải cùng với dụng cụ cố định của
những chiếc xe thiết giáp. Những cái thành quả công nghiệp tiên tiến như thế này, trong nháy mắt đã bị những luồng gió tuyết tràn ngập bên trong thiên địa kia trong khoảnh khắc che dấu đi, giống như là được lót một
tầng thảm nhung bằng tuyết thật dày vậy, rốt cuộc không nhìn rõ ràng
được những đường cong kết cấu cùng với ánh quang mang kim chúc, cùng với hoàn cảnh bốn phía xung quanh hoàn toàn hòa hợp thành một thể, hóa
thành một tầng băng nhai hàng vạn năm, cơ bản không thể nào phát hiện ra được.
Doanh địa mà đám quân nhân bộ đội Liên Bang kia
chính là ở giữa thân thể những đầu Robot giống như những băng nhai vạn
năm kia. Bọn họ lạc đường xông vào trong phiến địa phương song băng tràn ngập băng tuyết này, không biết trong cái địa phương xa lạ như thế này, cất dấu bao nhiêu gã binh lính Đế Quốc dã man kia, cho bên bên trong
doanh địa vẫn duy trì lặng im, không tiến hành công tác liên lạc vô
tuyến điện tầm xa, thanh âm cực kỳ im lặng. Toàn cả phiến doanh địa cũng chỉ có lặng im, ngay cả ánh sáng đèn cũng bị khống chế trong phạm vi
nhất định, toàn bộ một ảnh tối om.
Bốn phía xung quanh
của doanh địa cũng đều là những đầu Robot khổng lồ cùng với những chiếc
xe thiết giáp, sắp xếp dày đặc xung quanh đem những luồng gió tuyết
cuồng bạo khắp nơi hoàn toàn chắn ở bên ngoài. Lớp vật liệu cách nhiệt
quân dụng đặc chế này vô cùng chắc chắn, thế nhưng cũng không có cách
nào hoàn toàn chống đỡ được nhiệt độ không khí cực thấp ở nơi này cả.
Sau khi trải qua bữa tối có chút đơn giản, mọi người cũng đều chui vào
trong túi ngủ quân dụng, mở to ánh mắt nhìn về phía không gian trống
trải trên đỉnh lều, đau khổ mà lặng lẽ đếm thời gian buồn chán trôi qua, mãi đến tối mịt mới nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ánh mắt
của Hứa Nhạc mãi vẫn mở to không khép lại. Ánh mắt lạnh lẽo từ trong cặp mắt không lớn lắm của hắn bắn ra mạnh mẽ, xuyên thấu qua màn tối đen
xung quanh mình, xuyên thấu qua cái đỉnh lều không ngừng rung động trên
đầu giống như là muốn nhìn xuyên thẳng lên bầu trời, xuyên thẳng qua vô
số những tầng mây dày đặc trên không gian kia, nhìn thấy những ánh sao
trời sáng lạn trong vũ trụ.
Hắn cũng không có ngủ được, bởi vì mỗi khi nhắm lại hai mắt, khuôn mặt tràn ngập than chì của cỗ
thi thể cô bé kia bị đóng băng bên trong không gian dưới lòng đất kia sẽ liền hiện lên ngay trước mắt của hắn. Nhất là hai cái đồng tử mặc dù đã bị đông lạnh mà chết, thế nhưng vẫn như cũ phát ra u quang nhàn nhạt.
Hắn mười hai tuổi liền đã bắt đầu giết người, tính cho đến hôm nay, ít
nhất đã có hơn một trăm cái sinh mệnh đã ngã xuống dưới hai bàn tay của
hắn. Theo một cái ý nghĩa nào đó mà nói, có thể nói hắn là kẻ giết người như ma. Cho nên thi thể của con người, hoặc là cảnh tượng chết chóc
nhìn thấy ở tiền tuyến trước mặt hắn, rốt cuộc rất khó có thể sinh ra
tình tự khẩn trương, sợ hãi lúc ban đầy, hoặc là cảm giác khó chịu muốn
nôn mửa. Nhưng hôm nay không biết vì cái gì, tình tự của hắn tựa hồ có
chút khác thường.
Đại khái là bởi vì độ tuổi của cô bé
con đã chết trong cái không gian dưới lòng đất kia, cùng với độ tuổi của Tiểu Dưa Hấu cũng không khác biệt bao nhiêu. Ánh mắt của Hứa Nhạc
thoáng khẽ nheo lại một chút, nghĩ đến nếu như Tiểu Dưa Hấu bị chết đi
một cách bi thảm đến như vậy, bản thân mình sẽ cảm thấy bi thương cùng
với tuyệt vọng đến thế nào?
Vậy còn người nhà của cô bé con kia thì sao đây? Có lẽ là cũng đã chết đi trong trận tàn sát này
rồi. Có lẽ cũng ở ngay bên cạnh thi thể của cô bé. Nếu như quả thật là
như vậy, cô bé con này khi rời đi có thể vẫn còn yên vui hơn một chút
hay không?
Tiến hành giết hại tàn khốc đối với bình dân bá tánh trong một hồi chiến tranh chủng tộc chính là một loại tội ác
được xem là tất nhiên hay sao? Một hồi chiến tranh vô cùng bao la hùng
vĩ dâng trào như thế này, tự nhiên chính là một hệ thống tính toán vô
cùng vĩ đại. Nhưng mà bản thân mình cũng không phải là một đại nhân vật
gì cả, có thể làm được cái gì cơ chứ? Bản thân mình có thể làm cho những người không nên chết đi, những chuyện tình không nên phát sinh này… làm một chút gì hay không?
Quân viễn chinh Đế Quốc vẫn
chưa hoàn toàn chiếm lĩnh toàn bộ khỏa tinh cầu này, thế nhưng liền có
nhiều công dân Liên Bang như vậy bị giết hại, vậy thì ở trên hai khỏa
tinh cầu đã bị rơi vào tay giặc kia, đến tột cùng có bao nhiêu bình dân
bá tánh mà chết đi chứ? Hứa Nhạc nghĩ cảm thấy giọng nói của chính mình
có chút khô khốc cùng với đau nhức, nghĩ thấy đến số chuyện tình gì đó
mà Chung Tư lệnh đã ở trong quán ăn kể lại, những chuyện tình khiến cho
đám quân nhân sĩ quan Tây Lâm cảm thấy vô cùng bi phẫn.
Nếu như Chính phủ Liên Bang không có mãi vẫn buông tha, thậm chí cố tình quên
đi hai khỏa tinh cầu rưỡi đã rơi vào trong tay địch này, nếu như Bộ Quốc Phòng mấy năm gần đây không phải là dựa vào chỉ thị lưu lại của vị Quân Thần Lý Thất Phu tiến hành luân chiến tại Tây Lâm, chuẩn bị công tác
luyện binh cho việc tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc sau này, mà là
trước tiên phát động khởi xướng công kích mãnh liệt, có phải là có khả
năng cứu lại một số những đồng bào đã bị giết hại hay không? Ví dụ như…
những cái sinh mệnh trong lòng đất cách đó không xa kia.
- Đang suy nghĩ cái gì đó?
Bên cạnh hắn truyền đến thanh âm của Thương Thu.
Trong toàn bộ chi bộ đội phụ trách công tác nhiệm vụ trinh sát kết hợp
với thí nghiệm lần này, chỉ có mỗi mình Thương Thu là nữ mà thôi. Cô
nàng mang theo cảm giác theo lẽ thường đương nhiên đem túi ngủ của mình
an bày ngay bên cạnh của Hứa Nhạc, tựa hồ như tất cả các nữ nhân khác
cũng đều đối với phẩm đức của Hứa Nhạc có sự tín nhiệm vô cùng.
Hứa Nhạc hạ thấp thanh âm trả lời:
- Suy nghĩ về vấn đề chiến tranh. Tôi phát hiện ra cái thứ này chính là một đầu quái vật, rất khó có thể suy nghĩ cẩn thận được.
Đám chiến sĩ Liên Bang ở bốn phía xung quanh sớm đã ngủ say, khắp nơi
trong doanh trại là một mảnh tối đen. Bên ngoài doanh trại rõ ràng có
tiếng gió rít, chính là đang tuyên cáo những dòng gió tuyết khủng bố
lạnh lẽo đang cố gắng xâm nhập vào trong này.
Thương Thu khẽ a lên một tiếng, nhẹ giọng hồi đáp:
- Nghe nói lịch sử nhân loại trước tràng đại hạo kiếp kia, chính là một hồi chiến tranh lịch sử. Liên Bang gặp phải Đế Quốc, chỉ có thể nói là
một hành động lặp lại của lịch sử thời xa xưa mà thôi.
- Xã hội Liên Bang… Trong mấy vạn năm trời không có xảy ra chiến tranh kia, chính là mấy vạn năm hạnh phúc đến cỡ nào!
Hứa Nhạc mỉm cười hồi đáp.
Đại khái là do ban ngày đã bị những cỗ thi thể dày đặc của đám bình dân Liên Bang trong lòng đất kia khiến cho kích thích mạnh mẽ, Thương Thu
trầm mặc mấy giây sau, đột nhiên hỏi:
- Nếu như chiến tranh hoàn toàn kết thúc, anh dự định sẽ làm cái gì?
Bởi vì lo lắng đánh thức những gã binh lính bên trong doanh trại, lại
bởi vì không khí có chút rét lạnh, khiến cho thanh âm của cô nàng có
chút run rẩy.
- Nếu như thật sự có một ngày như vậy,
tôi rất muốn được quay trở về Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, làm
một gã Công Trình Sư hoàn toàn bình thường.
Lúc này trong đầu của Hứa Nhạc, bất chợt suy nghĩ đến một hồi nói chuyện với Chung Tư lệnh trước đây, mỉm cười tự giễu nói:
- Thế nhưng phỏng chừng cả tôi lẫn cô, cũng đều rất khó có thể còn sống để chứng kiến cái ngày đó.
Trong bóng đêm, cặp mắt của Thương Thu thoáng sáng lên một chút, khóe
môi vừa mới hơi nhếch lên một chút, lại bởi vì nửa câu nói sau đó của
hắn mà nhất thời thu liễm lại một chút.
Lại là một
khoảng thời gian dài trầm mặc trôi qua, sau đó bất chợt vang lên một tia thanh âm kéo khóa rèn rẹt rèn rẹt từ phía bên kia truyền ra. Thương Thu trầm mặc mà chui vào trong túi ngủ của Hứa Nhạc.
- Lạnh quá, ngủ chung một cái túi ngủ cho ấm áp một chút.
Hứa Nhạc ngẩn người một chút, cố gắng di chuyển thân thể của mình, hỗ
trợ Thương Thu dễ dàng chui vào, sau đó mới đem cái khóa kéo của cái túi ngủ kéo đóng lại. Cánh tay trái của Hứa Nhạc rất tự nhiên mà choàng qua ôm lấy bên ngoài lớp áo của cô nàng, ôm chặt thân thể nàng ta. Hắn phát hiện trên người Thương Thu mặc dù có mặc một lớp áo lông nhân tạo dày
cộm, thế nhưng nhiệt độ thân thể quả nhiên hơi có chúng băng lạnh, cũng
không có một tia ấm áp nào cả.
- Chúng ta sẽ không có chết ở trong này chứ?
Cái đầu của Thương Thu khẽ đẩy đẩy cằm Hứa Nhạc một cái, nương tựa vào
lồng ngực rộng lớn của Hứa Nhạc, có vẻ hơi chút bất lực, cất giọng hỏi.
- Sẽ không đâu!
Hứa Nhạc quả thật vô cùng nghiêm túc dùng động tác mà thực hiện lời
khẳng định của bản thân mình, rất nhanh ôm chặt lấy cô ta, thoáng cúi
đầu ngửi ngửi một chút, phát hiện ra mặc dù vị nữ Công Trình Sư thiên
tài này đã rất nhiều ngày không có gội đầu, thế nhưng mùi hương cũng
không hề khó ngửi chút nào.
Khóe môi của Thương Thu rốt cuộc cũng nở ra một nụ cười tươi tắn, tựa hồ liền bởi vì một câu khẳng
định của Hứa Nhạc mà trở nên bình tĩnh lại một chút, vô cùng thoải mái
mà xoay thân thể của mình lại, tìm kiếm một góc độ thích hợp nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ ngước lên, nhẹ nhàng đặt cặp môi của mình lên trên cặp môi của Hứa Nhạc, hôn nhẹ một cái.
Cặp môi
của Hứa Nhạc thoáng mím nhẹ lại, phát hiện ra cặp môi của Thương Thu
cũng giống hệt như thân thể của nàng vậy, vô cùng mềm mại mà đàn hồi,
hơn nữa lại còn rất ướt át, lạnh lẽo ngọt ngào giống như loại hồng ướp
lạnh vẫn thường hay được bày bán ngoài lề đường tại Vọng Đô của Thủ Đô
Tinh Quyển.
Cặp môi của hai người nhẹ nhàng dán hợp vào nhau lại một chỗ, cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào cả. Hứa
Nhạc rõ ràng có thể cảm giác ra được cặp bồng đảo đồ sộ của Thương Thu
lúc này đang áp mạnh vào lồng ngực của chính mình, thế nhưng không biết
là bởi vì thời tiết bên ngoài có chút rét lạnh, hay là bởi vì ban ngày
đã chứng kiến được cảnh tử vong tàn khốc, khiến cho hắn cũng không hề có bất cứ dục niệm nào trong lòng cả.
Thương Thu khẽ nhấc lên cái vạt áo lông dày của chính mình, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của
Hứa Nhạc, đẩy cho nó vào bên trong, cảm nhận được một tia ấm áp cùng với những cái chai sần trên bàn tay của hắn, không khỏi khẽ kêu nhẹ một
tiếng.
Hai bàn tay của Hứa Nhạc nhẹ nhàng nắm lấy cặp
bồng đảo khoa trương của nàng, thế nhưng căn bản cũng không chỉ cầm
không như vậy, mấy ngón tay khẽ ấn nhẹ xuống, sau đó buông ra, lại nhẹ
nhàng nắm nhẹ một cái, cảm giác được một mảnh thịt mềm mại lan tràn giữa mấy ngón tay, một mảnh trơn nhẵn mềm mại, cực kỳ băng nhuận, cảm giác
giống như là đang lăn lộn trên một mớ tuyết trắng xốp, thoải mái thập
phần.
Thương Thu đưa bàn tay của mình khẽ đặt lên trên
cái áo lông, thông qua lớp áo lông dày mà đặt lên trên hai bàn tay của
Hứa Nhạc, thanh âm bình tĩnh nói:
- Anh có biết là, tôi chưa bao giờ một phen xem những gã nam nhân tại Bộ Công Trình kia là
nam nhân chân chính, cho nên cũng rất khó mà một phen xem chính mình là
một nữ nhân.
- Ừm!
Hứa Nhạc nhìn thấy
cặp ánh mắt sáng ngời của Thương Thu kia, dùng giọng mũi mà ừ nhẹ một
tiếng. Hai bàn tay vẫn theo bản năng không ngừng sờ soạn, giống hệt như
một tiểu hài tử vô cùng hiếu kỳ, không ngừng nhu lộng hai cái khối tuyết thịt mềm mại vô cùng khoa trương kia, đầu ngón tay vẫn thỉnh thoảng ấn
nhẹ xuống sau đó bóp nặn mấy cái, không ngừng hoạt động. Mãi cho đến khi bàn tay chạm đến cái đầu chóp ở trên cùng của mớ thịt mềm mại lạnh lẽo
đó, ngón giữa cùng với ngón áp út nhẹ nhàng kẹp lấy, cảm giác cái vật
nhỏ như một hạt đậu tương kia nổi lên rất nhỏ, lại rất lạnh lẽo, cho
nên, thật sự rất cứng.
- Từ sau khi tiêu chuẩn của con
Robot MX được xác định xong, đêm đó ở trong quán ăn bên cạnh Đại học Thủ Đô kia, tôi đã từng hỏi qua anh, anh có phải là một xử nam hay không.
Thương Thu mở to cặp mắt sáng ngời của cô ta, nguyên nhân đại khái là
bởi vì hoàn cảnh nơi này quá mức tối đen, căn bản không thể nào nhìn
thấy được khuôn mặt của gã nam nhân trước mặt mình, cho nên cô ta cũng
không giống ngày bình thường, mỗi khi không mang cặp kính cận thì sẽ
phải nhíu nhíu mắt mà nhìn.
Thị lực của Hứa Nhạc so với người bình thường thì tốt hơn rất nhiều. Nhìn thấy cặp mắt sáng ngời
bình tĩnh này của cô ta, tay trái nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cặp bồng đảo
của cô nàng, có chút nghi hoặc không biết vì sao cô nàng vào tình cảnh
này lại có thể bảo trì sự bình tĩnh như thế, đang lúc chuẩn bị trả lời,
lại chợt nhe thấy cô nàng tiếp tục cười nói:
- Kỳ thật tôi vẫn còn là một xử nữ.
Hai bàn tay đang chơi đùa không ngừng bên dưới lớp áo của cô nàng khẽ
cứng đờ lại một chút, giống như là hai bàn tay này của hắn căn bản không tin vào những lời này, không tin nổi một cô nữ Công Trình Sư thanh tú
với dáng người bốc lửa như thế kia, cư nhiên lại vẫn còn là một xử nữa.
- Anh có biết là cái loại cảm giác này thật sự là có khoái cảm đặc biệt như thế nào hay không vậy? Tôi cứ tưởng tượng nó giống như là cảm giác
khi mình giải quyết được một cái nan đề nào đó đối với công trình khoa
học vậy.
Khuôn mặt của Thương Thu lúc này hơi có chút ửng đỏ lên, thanh âm nói chuyện thế nhưng vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh.
- Ân, đó là hai loại khoái cảm hoàn toàn bất đồng nhau.
Hứa Nhạc trong lòng ngẫm nghĩ trong chốc lát, một lát sau mới mở miệng
trả lời, sau đó lại tiếp tục trầm mặc một trận, nhìn thấy khuôn mặt hơi
hơi ửng đỏ của cô nàng, vô cùng nghiêm túc nói:
- Hay là chúng ta yêu nhau đi. Có lẽ cô sẽ biết được loại chuyện tình đó sẽ có cảm giác như thế nào…
Một cái cảm giác đặc thù ấm áp nhàn nhạt nào đó không ngừng dâng lên
bên trong cái túi ngủ vô cùng chật chội này. Thân thể hai gã nam nữ trẻ
tuổi ôm nhau cùng một chỗ, thân thể đè ép ma sát lẫn nhau, thế nhưng lại bởi vì hai người cũng đều là những người có lỗi suy nghĩ vô cùng bình
tĩnh, cho nên vẫn không thể phá tán đi được một cái giới tuyến mỏng manh nào đó còn sót lại.
- Vậy thì cô thiên kim tiểu thư của Trâu Bộ trưởng sẽ làm sao bây giờ?
Thương Thu nhìn chằm chằm vào mắt của Hứa Nhạc, hỏi.
- Xin cô hãy giữ bí mật chuyện này. Tôi cùng với cô ta cũng không hề có bất cứ quan hệ nào về mặt nam nữ cả.
Hứa Nhạc trả lời:
- Nhưng mà đây là một cái chuyện xưa tương đối phức tạp.
- Vậy còn cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia, anh cũng không phải?
- Lời đồn đãi, tuyệt đối là lời đồn đãi mà thôi… Tôi thừa nhận tôi cùng cô ta ở cùng một chỗ xác thật vô cùng vui vẻ, vô cùng thân thiết, nhưng tuyệt đối không có phải là chuyện tình cảm nam nữ như thế này đâu.
- Vậy còn Thanh Long Sơn Chi Diệp Trương Tiểu Manh thì sao?
- Đã qua lâu rồi!
- Vậy còn cô nữ nhân ở trong căn nhà trọ Lạc Nhật Châu kia thì sao?
- Nếu như tôi nói… Tôi cùng cô ta chỉ là hai người đã từng quen biết nhau một lần trước đây, cô có tin hay không?
- Tôi không tin!
Thương Thu mở to cặp mắt sáng ngời của mình, nói:
- Đừng quên là, tôi cũng là một Công Trình Sư vĩ đại đó! Ánh mắt của
tôi thật sự không tệ đâu. Tôi biết anh thật sự thích rất nhiều người,
tôi chỉ có điều là rất đúng lúc mà xuất hiện ở trước mặt của anh mà
thôi.
- Những chuyện tình trên thế giới này, vốn đều là từ vô số những chuyện ngẫu nhiên mà cấu thành niên. Là một Công Trình
Sư vĩ đại, cô cũng nên hiểu được điểm này.
- Thế nhưng tuổi của anh so với tôi còn nhỏ hơn một chút. Đây là chuyện hiển nhiên!
Thương Thu nhẹ nhàng hôn môi hắn một cái nữa, sau đó mới thở dài một
tiếng, rồi lặng lẽ xoay người lại, thoải mái mà dựa thẳng vào lồng ngực
của hắn, nói:
- Cho nên… đi ngủ đi!
Cái tư thế này khiến cho động tác vỗ về chơi đùa cặp bồng đảo Thương Thu của Hứa Nhạc có chút không được tiện cho lắm, nên hắn mới lặng lẽ rút
cặp tay của mình về, đem toàn bộ thân thể Thương Thu ôm chặt trong lồng
ngực mình, thầm nghĩ:
- Chỉ nhỏ hơn có một tuổi thôi
mà, hơn nữa kinh nghiệm của tôi so với cô còn nhiều hơn… Tuy rằng cũng
nhiều hơn không nhiều lắm…