Gian Khách

Quyển 3 - Chương 182: Đập thẳng vào trong

Loại súng pháo xạ bắn đạn tán xạ vốn không có băng đạn. Nó chỉ có một

khối lưu trữ đạn hình chữ nhật hẹp dài bằng kim loại mà thôi. Loại súng

cường hãn này mỗi một lên đạn chuẩn bị xong cũng chỉ có thể kích phát

một lần bắn duy nhất. Nhưng mà mỗi lần kích phát bắn ra, thì lại có thể

đồng thời phóng ra đến đúng 360 viên đạn nổ điện từ nhỏ bé với tốc độ

nhanh gấp đôi loại súng lục bình thường. 360 viên đạn nhỏ bé đồng thời

bắn thẳng vào trong cánh cửa phòng của gian phòng 1301, đồng loạt nổ

mạnh, bắn tung tóe lên. Đó là một loại cảnh tượng khủng bố đến thế nào?

Chỉ nghe một thanh âm nổ tung điếc tai nhức óc vang lên, vô số mảnh

vụn, bụi mù cùng với thanh âm nổ tung vang ra. Loại cánh cửa kim loại

hai lớp cực kỳ vững chắc của tòa đại lâu, lúc này giống như một loại

giấy vụn mềm xốp đến cực điểm, dễ dàng bị xé rách ra thành vô số mảnh

nhỏ bay tự do trong không trung, sau đó chậm rãi rơi vụn xuống mặt đất.

Chỗ cánh cửa phòng lúc trước, bây giờ chỉ còn là một cái lỗ lớn khổng lồ mà thôi.

Bắn xong một phát súng khủng bố, Bạch Ngọc

Lan trực tiếp bị lực phản chấn cực mạnh của khẩu súng bắn ngược về phía

sau, hung hăng đập mạnh lên bức tường phía sau của gian hành lang, phát

ra một thanh âm trầm đục nặng nề. Khóe môi của hắn chợt chấn ra một tia

máu nhỏ. Mà cơ hồ đồng thời ngay lúc đó, Hùng Lâm Tuyền đã sớm thay thế

vị trí ban đầu của hắn vừa bỏ lại, giống như một đầu mãnh thú điên cuồng vậy, bắt đầu gào thét, khu động cò súng của khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt

Lâm!

Trên thực tế, ngay khi Bạch Ngọc Lan bắt đầu bắn

ra một phát đạn khủng bố, thì Hùng Lâm Tuyền cũng đã bắt đầu khu động cò súng. Chỉ là cái loại Cơ pháo Đạt Lâm muốn đạt đến thời điểm nhả đạn,

còn cần phải có một quá trình tiến hành khởi động cái nòng xoáy phức

tạp. Nếu như hắn tiến hành khu động nòng súng từ trước, chỉ một khoảng

thời gian ngắn ngủi vài phần trăm giây thôi, thì thanh âm khu động cũng

tuyệt đối sẽ kinh động đến gã chuyên gia ở trong phòng kia. Cho nên hắn

mới mạnh mẽ đứng ngay bên cạnh của Bạch Ngọc Lan, mặc kệ những mảnh đạm

của đám đạn kim loại bạo nổ văng tứ tung lên trên người, tiến hành khu

động cò súng Cơ pháo.

Sáu cái nòng súng xoau chuyển với tốc độ cao phát ra thanh âm ong ong khủng bố. Một làn mưa đạn dày đặc

so với mưa to bình thường còn dày đặc hơn nhiều, nhất thời hóa thành sáu đạo lửa đạn, xuyên thẳng qua cái lỗ trống vừa mới bị phá ra trên cánh

cửa phòng, sắc bén mà cuồng bạo oanh thẳng vào trong gian phòng 1301

kia. Vô sổ mảnh xi-măng vỡ tan cùng với những mảnh gỗ nhỏ tung bay tán

loạn, giống như là những vách núi bị cơn lốc xoáy đánh tan thành mạt

phấn văng tứ tung khắp nơi vậy. Hơn nữa lúc đám khói bụi mịt mù đó đáp

xuống đất, lại bị đám mảnh đạn tràn ngập khắp không gia hất cho bay tứ

tung lên, hình ảnh cực kỳ rung động.

Khẩu Cơ pháo Đạt

Lâm bắn ra vô số luồng đạn, mà đám đội viên còn lại của Tiểu đội 7 cũng

đã ôm lên trên tay súng ống hỏa lực hạng nặng của chính mình, hướng về

phía gian phòng, lúc này sương khói, bụi mù đã bốc lên tràn ngập, căn

bản là không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong kia mà không ngừng nổ

súng. Bọn họ trầm mặc không phát ra bất cứ thanh âm gì, trên ánh mắt ẩn

phía sau lớp kính trong suốt của chiếc mũ bảo hộ quân dụng không ngừng

lóe lên vẻ băng lãnh sát ý mười phần. Những khẩu súng trong tay bọn họ

không ngừng chấn động kịch liệt, đạn lửa phun ra điên cuồng, những thanh âm nổ vang mạnh mẽ mà nặng nề không ngừng vang lên liên miên không dứt, điếc tai nhức óc vô cùng.

Đám bộ đội đặc chủng của

Quân khu Tây Lâm vốn dĩ cùng bắt đầu hành động cùng lúc, hiện tại đã bị

hành động của đám người Tiểu đội 7 dọa cho không nói nên lời, bị những

thanh âm nổ bắn dã man dị thường kia chấn động khiến cho có chút há hốc

mồm. Ở trong một phạm vi kiến trúc dân dụng nhỏ hẹp như thế này, không

ngờ lại có đội ngũ dám dùng loại phương thức khủng bố này mà nổ súng hay sao?

Hơn mười gã bộ đội đặc chủng Tây Lâm kia vốn dĩ

định sau khi phá xong cửa phòng 1302 sẽ nhào vào, bắt sống nhân vật mục

tiêu bên trong phòng. Giờ phút này bọn họ lại bị loại mùi vị hỏa dược

gay nồng nức mũi cùng với loại không khí chiến hỏa khủng bố đã tràn ngập trong không gian kia kích thích khiến cho khó có thể khống chế được cảm xúc. Điều quan trọng nhất là, nếu để cho mấy tên gia hỏa khủng bố kia

tiến hành hắn phá dã man như thế kia, chỉ sợ lớp tường xi-măng giữa hai

gian phòng lúc này đã bị đánh sập luôn rồi, tùy tiện xông vào, ai biết

kết quả sẽ phát sinh như thế nào?

Cho nên sau khi ngây

ngốc một giây đồng hồ sau, đám bộ đội đặc chủng Tây Lâm nhất thời bỏ

luôn cái kế hoạch đã định sẵn ban đầu qua một bên, trừng mắt hướng về

phía trong gian phòng bắt đầu nhả đạn tối đa. Trong phút chốc, thanh âm

đạn phụt ra khỏi nòng súng nhất thời vang vọng khắp cả tòa đại lâu.

o0o

Hai mươi giây đồng hồ sau đó. Tất cả các thanh âm nổ súng nhất thời im

bặt lại, chỉ còn có mỗi thanh âm của mấy cái nòng xoắn của khẩu Cơ pháo

Đạt Lâm vẫn còn phát ra thanh âm ong ong thanh minh… Có một mảnh gỗ lát

tường bị đám mưa đạn bắn bể nát, chậm rãi rơi xuống, đáp xuống cái nòng

súng Cơ pháo Đạt Lâm cực nóng, phốc một tiếng nhất thời bị thiêu đốt

thành một đám tro tàn.

Hai bên phân công người của mình cùng tiến vào gian phòng mục tiêu của chính mình.

Không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, không gặp phải bất cứ sự ngăn

cản nào cả. Cái gã chuyên gia đến từ Bách Mộ Đại ẩn nấp bên trong gian

phòng 1301 kia, dưới tác dụng của vô số vết thương khủng bố mà thê thảm

cùng cực trên cơ thể, máu huyết cũng đã chảy ra tràn cả một mảng sàn

nhà, rốt cuộc cũng thảm không đành lòng, ngay cả một tia hơi thở cuối

cùng của sinh mệnh cũng không còn.

Bạch Ngọc Lan nhìn

về phía cái cỗ thi thể thảm không đành lòng đang nằm dài bên cạnh cửa

sổ, lắc lắc đầu, đưa tay lau đi vết máu chảy ra trên môi mình, ngồi chồm hổm xuống cạnh cổ thi thể, đem cái bàn tay phải còn dính đầy máu tươi

của gã chuyên gia kia rời ra xa cái nút khống chế hỏa lực, cũng đã tan

nát dưới đường đạn, sau đó mới cẩn cẩn thận thận cắt đứt tất cả các

đường dây khống chế khẩu súng trường bắn tỉa cùng với hệ thống ống dòm

hồng ngoại điện tử bên dưới lầu.

Trong giới nhân sĩ ám

sát của thế giới ngầm, những kẻ chuyên nghiệp thường hoạt động chung với bạn đồng hành, bọn họ thường đều biết đến một câu cách ngôn nổi tiếng:

Không sợ một gã đối thủ giỏi như Thần, chỉ sợ một đã đồng đội ngu như

heo… Nhưng mà cái gã chuyên gia ám sát nổi danh đến từ Bách Mộ Đại này,

ngàu hôm nay ngay cả một cái cơ hội khu động cò súng cũng không có, đã

bị một phương thức vô cùng uất ức, vô cùng oan uổng như thế này mà chết

đi, cùng với đám đồng đội ngu như heo gì gì đó vốn chẳng hề có chút quan hệ nào. Mà hắn chết hoàn toàn là bởi vì đối thủ của hắn có được một cặp mắt linh mẫn giống như Thần vậy.

Bạch Ngọc Lan vẻ mặt

vô cùng phức tạp nhìn về phía đám thân thể hỗn độn, lúc này đã bị oanh

rời ra, nằm rãi rác dưới mặt đất, im lặng thầm nghĩ, đối diện với loại

năng lực tình báo cường hãn đến mức khiến kẻ khác phải rung động như thế này của ông chủ nhỏ, nếu như ngươi vẫn còn không chết, đó mới thật sự

là gặp quỷ!

Đám bộ đội đặc chủng của Tây Lâm sau khi

thu thập xong tàn cuộc bên phòng 1302 của mình, cũng mang vẻ mặt cảnh

giác chậm rãi đi vào phòng 1301.

Sau khi tiến vào gian

phòng khủng bố này, thứ đầu tiên đập vào mắt của đám quân nhân Quân khu

Tây Lâm chính là đám đội viên của Tiểu đội 7 đang vừa một bên thu thập

những khối thịt vụn và máu tươi vung vãi khắp nơi trên mặt đất, vừa một

bên bình thản hút thuốc. Liên trưởng đến một hồi bắn phá điên cuồng

giống như khủng bố tập kích diễn ra trong gian phòng này, bọn họ không

khỏi cảm thấy cả người phát lãnh một trận, trong lòng thầm nghĩ không

biết mấy gã gia hỏa này đến tột cùng là chi bộ đội nào, không ngờ lại có thể hung hãn mãnh liệt đến như thế…

Bạch Ngọc Lan cùng với gã quân nhân sĩ quan cao nhất bên phía Quân khu Tây Lâm rất nhanh

thấp giọng trao đổi với nhau vài câu, sau đó còn nghiêm túc kiểm tra lại giấy tờ chứng nhận của đối phương một lần nữa, cuối cùng mới tiến hành

xử lý những công việc tương quan lẫn nhau.

- Tiểu đội 7 của Công ty Cơ khí Quả Xác?

Gã quân nhân sĩ quan cao cấp Tây Lâm kia sau khi nghe được cái tên này, rốt cuộc cũng có thể lý giải được một màn rung động khủng bố lúc trước. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi nặng nề, mang theo một tia cảm khái nói:

- Đội ngũ mà Trung Tá Hứa Nhạc thống suất, quả nhiên là lợi hại dũng mãnh…

Bạch Ngọc Lan cười cười, cũng không giải thích gì cả. Tiểu đội 7 nhiều

năm gần đây đều luôn một mực thay Chính phủ Liên Bang đi làm những nhiệm vụ không thể công bố, đã nuôi dưỡng ra một loại phong cách chiến đấu

nhanh nhẹn dũng mãnh, nhanh chóng mà bình thản, cùng với Hứa Nhạc tựa hồ cũng không có quan hệ gì quá lớn…

Chẳng qua loại hành

động công kích bằng hỏa lực hạng nặng với trình độ giống như hôm nay,

mặc dù đối với Tiểu đội 7 mà nói, cũng là một trong những lần hành động

đại quy mô hiếm hoi. Bởi vì đám đội viên bọn họ đều biết rất rõ ràng

trình độ chuyên nghiệp của gã chuyên gia ám sát đến từ Bách Mộ Đại trong phòng này, lại càng không muốn Hứa Nhạc phải chịu bất cứ thương tổn nào cả.

Với cục diện ưu thế tuyệt đối về mặt thông tin tin tức như thế này, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vị chuyên

gia kia, khiến cho tất cả các thủ đoạn chuyên nghiệp của đối phương có

bất cứ cơ hội nào để phát huy, đám đội viên của Tiểu đội 7 lựa chọn cái

phương thức không có đạo lý nhất, nhưng mà lại là phương thức hữu hiệu

nhất không cần bất cứ tình huống thôi diễn chiến thuật chuẩn bị trước

nào cả. Chính là lấy hỏa lực khủng bố bao trùm, dùng loại phương pháp

thô bạo nhất, đơn giản nhất, dễ dàng nhất, cẩn thận nhất, trực tiếp dùng những viên đạn bay múa ngập trời mà chấm dứt hoàn toàn tất cả những khả năng có thể xảy ra.

Ở dưới tầng hầm đậu xe, Hùng Lâm

Tuyền đã hỏi Bạch Ngọc Lan cần phải công kích như thế nào, Bạch Ngọc Lan đã nói đập thẳng vào trong… Cái này, chính là đập thẳng vào trong!

o0o

Cái gã nam tử lữ hành mặc quần áo hoa hòe sặc sỡ tựa hồ bị đám người

Tiểu đội 7 quên đi kia, khoảng hơn mười phút trước đây, đã âm thầm không một tiếng động xâm nhập vào trong quán ăn. Không biết hắn dùng phương

pháp nào, đã mặc lên trên người một bộ đồng phục đen trắng chuyên dụng

của bồi bàn quán ăn, thành công che giấu được ánh mắt của đám nhân viên

công tác quán ăn, thoải mái tự nhiên mà đi thẳng vào khu vực gian bếp

chính tiếp giáp với con đường bên ngoài. Bất luận là bề ngoài chất phác

của hắn, hay là trên nụ cười khéo léo mà có chút rụt rè, hoặc là những

thủ pháp phục vụ vô cùng chuyên nghiệp của hắn, cũng đều tìm không ra

bất cứ một sai sót nhỏ nào.

Cách qua hai lớp thủy tinh

của quán ăn, hắn có thể xa xa nhìn thấy đối tượng mục tiêu đã bước xuống chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu, hướng về phía quán ăn mà đi tới.

Trong lòng hắn thầm cười một cái sảng khoái, bình tĩnh đến cực điểm quay trở về bên trong nhà bếp, băng xuyên qua đám đầu bếp đang vô cùng bận

rộn ở đó, ẩn náu vào bên trong hầm rượu của quán ăn.

Bên trong gian hầm rượu này chứa đầy những loại rượu ngon. Nhân vật mục

tiêu này cũng không phải là cao thủ uống rượu, nhưng mà hắn có thói quen hay uống rượu nhẹ lúc ăn chiều, nhất là loại Văn Tuấn Bố Lan Địch số 3.

Cặp lông mày của hắn khẽ nhướng lên một chút, trong tay liền xuất hiện

một bộ kim tiêm bằng hợp kim dài nhỏ. Đầu mũi kim tiêm cũng không có lóe ra bất cứ quang mang quỷ dị gì cả, nhưng mà lượng độc tố giấu bên trong ống kim tiêm này đủ để giết chết cả một con voi… Cái mà hắn cần làm

chính là đem cái ống kim tiêm này nhét vào một cái bình rượu nào đó còn

nguyên lớp sáp bảo vệ trên miệng, sau đó sẽ không còn để lại bất cứ dấu

vết nào nữa cả…

Có rượu uống, có đồ ăn, liền có rất

nhiều cơ hội để mà hạ động. Gã nam tử cũng không hề nôn nóng chút nào.

Hắn khẽ nhắm hờ mắt, đứng tựa lên vách tường giống như là nghỉ ngơi vậy. Bàn tay trái nhẹ nhàng đút vào túi quần, kiểm tra lại khẩu súng ngắn

H21 chuyên dụng ở trong đó, trong đầu âm thầm tính toán khoảng cách sẽ

nổ súng sau đó.

Biện pháp ngắm bắn tỉa trên tòa đại lâu xa xa kia kỳ thật cũng không phải là thủ đoạn duy nhất bọn chúng sử

dụng lần này. Thân là một gã chuyên gia vĩ đại tại Bách Mộ Đại biết bao

nhiêu năm, hắn cùng với gã đồng bọn ở trong tòa đại lâu kia kỳ thật càng quen thuộc hơn với loại thủ pháp giết người cận thân. Trước tiên hạ

độc, sau đó nhắm bắn thẳng vào đầu, như vậy mới có thể đảm bảo mười phần giết chết được mục tiêu…

Nhưng mà đúng vào lúc này,

mấy gã nam nhân cường hãn đột nhiên vô cùng bình thản, giống như một

chuyện đương nhiên theo lẽ thường vậy, quang minh chính đại đẩy cánh cửa hầm rượu ra, sau đó đi thẳng về phía hắn. Gã chuyên gia đang ngụy trang thành bồi bàn đứng ở đó khẽ nhíu mày lại một chút, cũng không có cố

gắng che giấu đi thân thể của mình. Bởi vì đối phương đã hành động một

cách quang minh lỗi lạc đến như thế, khiến cho hắn cũng không quá mức

cảm thấy nghi ngờ. Hắn tiến lên, khẽ mỉm cười gượng gạo, nói:

- Quý khách, thật xin lỗi…

- Không cần phải xin lỗi!

Lan Hiểu Long cũng thật sự tự nhiên, đưa tay đút vào trong túi quần,

sau đó móc ra một khẩu súng ngắn cầm trên tay, mỉm cười nhắm thẳng ngay

đầu của đối phương, nói:

- Mày không được cử động là được rồi!

Ngay lúc Lan Hiểu Long bước vào trong phòng, gã chuyên gia đến từ Bách

Mộ Đại này cũng không hề cử động gì, nhưng khi Lan Hiểu Long rút tay từ

trong túi quần ra, hắn liền phát hiện ra dấu vết của vật cứng ẩn phía

sau lớp túi quần của đối phương, vì thế liền rất nhanh hành động, tay

trái thọc vào túi quần một cái, cầm lấy chuôi khẩu súng chuẩn bị bóp cò.

Ngay trong thời khắc nhanh như điện quang lửa thạch như thế này, hắn

trăm suy ngàn nghĩ cũng không cách nào hiểu nổi, đối phương đến tột cùng là thông qua phương pháp gì để phát hiện ra chính mình? Hơn nữa đối

phương là dựa vào cái gì liền có thể quang minh lỗi lạc đến như vậy mà

tiến thẳng vào đây? Trong khoảng thời gian nhanh như một cái chớp mắt

như thế này, hắn âm trầm suy tính, một phen đem mấy gã nam nhân trước

mặt này giết chết, sau đó mau chóng rời khỏi cái thành thị tràn ngập cỗ

quái này.

Nhưng thật đáng tiếc, hắn không có bất cứ cơ

hội nào để mà sử dụng đến súng nữa. Tuy rằng rõ ràng động tác rút súng

của Lan Hiểu Long so với hắn còn chậm hơn một chút, hắn cũng không có

thời gian để mà tiếp tục suy ngẫm nữa. Bởi vì cái mũi kim tiêm chứa đầy

chất độc vốn được cất giấu cẩn thận trong cổ tay phải của hắn lúc này đã đâm thẳng vào háng của hắn.

Bên trong một góc tối của

hầm rượu phía sau lưng gã chuyên gia, hai gã đội viên Tiểu đội 7 giống

hệt như hai đầu u linh nhảy ra, một người mạnh mẽ ôm chặt lấy cánh tay

trái của hắn, người còn lại chụp lấy bàn tay phải của hắn, dùng sức thật mạnh bẻ ngược về phía sau, đẩy mũi kim tiêm chứa thuốc độc kia đâm vào

háng hắn. Sau lưng hắn còn xuất hiên thêm một gã đội viên khác, hung

hăng lên gối, đập thẳng vào hạ bộ của hắn.

Gã chuyên

gia hô hấp dồn dập mạnh mẽ lên, liều mạng không ngừng giãy dụa, ánh mắt

trừng ra thật lớn, nhưng cũng không hề phát ra bất cứ thanh âm nào.

Trong đầu hắn thầm nghĩ một phen chịu đựng cảm giác đau nhức thốn óc

truyền lên từ giữa hai chân hắn, đem hai gã hai bên người đẩy ra. Nhưng

mà ba gã nam nhân đánh lén hắn không ngờ lực lượng lại mạnh mẽ đến như

vậy, nhất là hiện tại tình huống lại là ba chọi một, hàng động giãy dụa

của gã chuyên gia có vẻ như đã phí công một trận.

Cảm

giác được mũi kim tiêm lạnh như băng ở háng mình cứ chậm rãi từng chút

từng chút một đâm sâu vào, trong lòng gã chuyên gia chợt dâng trào lên

một cỗ cảm giác tuyệt vọng cùng cực. Ngay tại khoảnh khắc trước khi chết đi, hắn đem một cỗ lực lượng cuối cùng trong cơ thể hoàn toàn bạo phát

ra, khu động cò súng.

Bằng! Bằng! Bằng!

Một chuỗi thanh âm tiếng súng dày đặc thanh thúy vang lên, quanh quẩn

trong căn hầm rượu vốn vô cùng u tĩnh kia. Những viên đạn bắn xuyên qua

lớp vải túi quần của hắn, vô lực đâm thẳng xuống mặt đất, xuyên thủng

luôn bàn chân trái của hắn, cũng đồng thời bắn nát luôn một tia hy vọng

cuối cùng của hắn.

Gã chuyên gia cảm thấy thính lực của chính mình càng ngày càng yếu dần, thế nhưng lại vẫn cảm thấy tiếng

súng nổ kia cũng không có lớn bằng tiếng hít thở dồn dập của chính mình, lại càng không có vang dội bằng thanh âm xương cổ tay phải của mình bị

kẻ khác mạnh mẽ bẻ gãy.

Gã chuyên gia thứ hai cứ như

vậy mà lặng lẽ chết đi, chết trước khi xương cổ tay phải của mình kịp

gãy rời, gập lại làm đôi, thậm chí lại vẫn như cũ không thể nào giãy

thoát ra khỏi sự kềm chế của hai gã đối thủ. Hắn trừng lớn cặp mắt đã bị tia máu loãng che kín, thân thể xụi lơ vô lực bắt đầu từ từ thả lỏng

xuống, chậm rãi ngã xuống, tựa vào một cái thùng gỗ chứa rượu lớn bên

cạnh, sau đó cũng không còn bất cứ động tác nào nữa…

Gã bác sĩ quân y chuyên dụng của Tiểu đội 7, Hầu Hiển Đông chậm rãi tiến

đến, gỡ cái kim tiêm thuốc độc bằng hợp kim kia ra, đưa lên mũi ngửi

ngửi mấy cái, quay sang gật đầu nói với Lan Hiểu Long:

- Là kịch độc! Kẻ này chết rồi!

Đạt Văn Tây, nửa đường đã xuống xe, sau đó không biết vì nguyên nhân gì chợt đi theo sau Lan Hiểu Long, quay ngược trở lại quán ăn, lúc này

nhìn thấy một màn trước mắt như thế này, sớm bị dọa cho khiếp sợ, sắc

mặt trở nên trắng bệch. Tuy rằng đây là một hồi quần đấu vô thanh vô tức không một tiếng động, thế nhưng hắn lại cảm thấy so với bất cứ tràng

chiến đấu nào tại tiền tuyến cũng càng thêm khẩn trương kịch liệt hơn

rất nhiều.

Ba gã đội viên phụ trách đánh lén kia từ lâu cả người đã tràn ngập đầy mồ hôi, cơ thể toàn thân đều dâng tràn một

loại cảm giác mệt mỏi mãnh liệt, nhìn xuống cỗ thi thể đang nằm dài trên mặt đất kia, nhịn không được trào phúng lắc lắc đầu.

Lan Hiểu Long hai tay cầm hai khẩu súng xoay tròn giống như là đang chơi đùa một món đồ chơi vậy, nhìn về phía gã chuyên gia chết không nhắm mắt kia, nhún nhún vai, nói:

- Tao biết bọn mày là một

chuyên gia, chết một cách không hiểu biết như thế này thật sự không cam

tâm. Chẳng qua chuyện đó và tao không có chút quan hệ nào cả. Tao chỉ là người mới mà thôi. Phải biết rằng trong Tiểu đội 7 này, số chuyên gia

tầm cỡ như ngươi có đến mười tám gã. Cho nên… tốt nhất là mày nên nhắm

mắt đi.