Trên Chiến hạm Vũ trụ Liên Bang.
Trong căn phòng nhỏ tuyệt mật
ngay bên cạnh đại sảnh chỉ huy, đám quan quân sĩ quan Liên Bang cùng với các thành viên tiểu tổ kỹ thuật của Cục Hiến Chương lúc này cũng đều
nhìn chằm chằm lên màn hình lớn trên tường, nhìn cái chuỗi hiển thị tiến trình truyền tải dữ liệu đang chậm rãi di động từng chút một, lại bị
một màn phát sinh vừa rồi chấn đột đến mức khiếp sợ chẳng biết thể nào
nói nên lời.
Bọn họ cũng không ai biết cái gã quân nhân sĩ quan
đang tiếp tục chấp hành nhiệm vụ trên mặt đấy kia là ai, nhưng mà ở tại
thời khắc vô cùng khẩn trương như thế này, ở thời điểm liên lụy đến sinh mệnh của vô số chiến sĩ bên trong Liên Bang như thế này, cái gã kia thế nhưng lại dám dùng việc từ bỏ chấp hành nhiệm vụ để mà uy hiếp cả Bộ
Chỉ Huy chiến trường cùng với Cục Hiến Chương, thật sự là điên cuồng
đáng chết đến cực điểm rồi.
- Tôi mặc kệ cái gã quân nhân sĩ
quan, binh sĩ này sau chuyện này có thể sống sót được hay không, nhưng
mà sau khi chấm dứt cái nhiệm vụ này, nhất định phải dùng quân pháp xử
trí hắn!
Trên khuôn mặt góc cạnh của vị Bạch Phó Chủ nhiệm của
Cục Hiến Chương lúc này đã phẫn nộ đến mức đỏ bừng, tức giận đập bàn hét lên.
Hành vi lần này của Hứa Nhạc thật sự đã xúc phạm đến kỹ
luật quân sự một cách nghiêm trọng, thậm chí là xúc phạm đến cả Đệ Nhất
Hiến Chương của Liên Bang nữa. Nhưng mà thời điểm kỳ diệu như thế này,
đám đại nhân vật ở trên Chiến hạm Vũ trụ Liên Bang lúc này lại không thể nào không chấp nhận làm theo sự uy hiếp của hắn. Bọn họ thật sự không
biết lúc này Hứa Nhạc lại yêu cầu bảo trì đường thông đạo liên lạc liên
tục như thế này là có dụng ý gì, nhưng mà dựa theo tốc độ truyền tải dữ
liệu hiển thị ra trên màn hình trước mặt kia, bảo trì đường truyền một
thời gian dài đến như vậy, nhất định là sẽ lộ ra ngoài phương vị của
thiết bị kỹ thuật tổng hợp dữ liệu trung tâm của Cục Hiến Chương Liên
Bang mà thôi.
Tất cả mọi người ở trong gian phòng lúc này, kẻ
thì trầm mặc, kẻ thì khẩn trương, kẻ thì phẫn nộ, trong lòng cũng đều
đang phán đoán tình huống kế tiếp sẽ phát sinh cái gì. Mọi người cùng
đều vô cùng lo lắng Liên Bang đã tiêu phí vô số nhân lực, vật lực cùng
thời gian tiến hành trọng tổ lại mạng lưới quan sát điện tử Cục Hiến
Chương như vậy, có thể nào bởi vì những hành động điên cuồng của gã quân nhân sĩ quan này mà bị thất bại hoàn toàn hay không?
Nhưng mà vào đúng thời điểm này, lại có chuyện tình ngoài ý muốn phát sinh.
Tích tích!
Hai tiếng kêu nhỏ nhất thời vang lên. Số liệu biểu hiện tiến độ truyền
tống trên màn hình bất chợt biến thành một màn hình màu xanh lam sau đó
ngưng hẳn. Việc truyền tải dữ liệu đột nhiên bị phía mặt đất đơn phương
cắt đứt!
Trong cặp kính mắt của vị Bạch Phó Chủ nhiệm kia nhất
thời hiện lên một đạo lãnh quang cực nhanh, cô ta phẫn nộ cùng với uất
ức lớn tiếng quát lên:
- Hắn đến tột cùng là đang muốn làm cái gì đây chứ? Tiến độ truyền tải chỉ vừa mới đạt đến 13% mà thôi!
Dịch Phó Tư lệnh hai tay chống thẳng lên trên bàn, trầm mặc giương mắt
nhìn chằm chằm lên trên màn hình. Ông ta thân là một đại nhân vật trong
Quân đội Liên Bang, cũng không thể nào đem sự phẫn nộ cùng với khó xử
của mình biểu hiện hoàn toàn ra bên ngoài giống như đám quan viên bình
thường của Cục Hiến Chương được, nhưng mà tâm tình ông ta lúc này vẫn là vô cùng trầm trọng.
Cuộc Tổng tiến công của Quân đội Liên Bang
có thể phát động đúng thời hạn hay không, lúc này toàn bộ đều là nhờ vào gã Trung Tá Hứa Nhạc đang ở trên mặt đất kia. Nhưng mà lúc này, cái gã
thanh niên được toàn bộ Quân đội Liên Bang ký thác trọng vọng kia, lại
hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, chủ động gián đoạn tiến trình truyền tải dữ liệu.
Vào đúng thời điểm này, bên trong đại sảnh
chỉ huy bên ngoài cửa phòng đột nhiên chợt vang lên một thanh âm hoan hô nhiệt liệt. Thanh âm vô cùng to lớn, không ngờ ngay cả cánh cửa chuyên
dụng dày đặc trên Chiến hạn Vũ trụ này cũng đều không thể cách âm được.
Dịch Phó Tư lệnh bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, thông qua màn hình
thủy tinh một chiều hướng về phía bên trong đại sảnh mà nhìn ra. Vừa
nhìn ra một cái, cặp mắt già nua có chút mỏi mệt của ông ta nhất thời co rụt lại cực nhanh, hiện ra một tia không thể nào tin nổi cùng với mừng
rỡ như điên.
Đám nhân viên tiểu tổ kỹ thuật của Cục Hiến Chương
cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng đề nghi hoặc, ngạc nhiên đứng
lên, hướng về phía đại sảnh bên ngoài mà đi đến.
Trên cái màn
hình lớn rộng cả nửa bức tường của đại sảnh chỉ huy, chính là một bức
bản đồ điện tử chi tiết của hành tinh 163 bên dưới. Trong tiếng hoan hô
cuồng nhiệt cùng cực của các quan quân sĩ quan tham mưu bên trong đại
sảnh, một cái quang điểm màu trắng có chút mỏng manh, bắt đầu ở một chỗ
thuộc khu 9 của sơn mạch Lạc Phần dần dần sáng lên. Ngay sau đó, ở bốn
phía xung quanh cái quang điểm màu trắng này, càng ngày có càng nhiều
những quang điểm khác sáng dần lên.
Các quang điểm màu trắng dần dần xuất hiện ở trong khu sơn cốc, xuất hiện trên các cao nguyên, xuất
hiện tại các rừng rậm nguyên thủy, xuất hiện ở các vùng duyên hải, xuất
hiện ở trên các vùng địa cực không có một cành cây ngọn cỏ… từ từ lan
tràn rộng dần ra, lan đến mỗi một ngóc ngách nhỏ bên trên tấm bản đồ,
cuối cùng hình thành niên một mạng lưới hoàn chỉnh, phức tạp đến cực
điểm, dùng ánh mắt bình thường căn bản hoàn toàn không thể nào nhìn thấu nổi.
Đây chính là một quá trình vô cùng xinh đẹp, giống hệt như là một mảnh vũ trụ đang là một mảnh hư vô hắc ám, đột nhiên được Đấng
Sáng Thế vĩ đại bắn lên trên đó một ngôi sao, rồi lại hai ngôi sao, ba
ngôi sao… cho đến khi toàn bộ bầu trời đều dày đặc các ngôi sao, phát ra quang huy sáng rọi vô cùng, bao phủ khắp tất cả mọi nơi.
Dịch
Phó Tư lệnh sắc mặt bình tĩnh nhìn lên tấm bản đồ lớn trên màn hình,
cùng với cái mạng lưới quang điểm vô cùng xinh đẹp này, thế nhưng khóe
môi khẽ giật giật lại hiển lộ ra cảm xúc kích động chân thật bên trong
nội tâm lúc này của ông ta. Ông ta dùng thanh âm khàn khàn hạ mệnh lệnh
xuống dưới:
- Từ Đông đến Tây, tiến hành kiểm tra phân hình toàn diện.
- Vâng!
Tiếng hoan hô bên trong đại sảnh nhất thời đình chỉ lại hoàn toàn. Các
quan quân sĩ quan tham mưu bên trong đại sảnh dùng tốc độ nhanh nhất
thao tác các màn hình điều khiển cá nhân trước mặt của mình. Theo những
thao tác của bọn họ, những hình ảnh của khỏa tinh cầu bên dưới chiếc
Chiến hạm Vũ trụ kia, tuần tự rất nhanh xuất hiện trên màn hình lớn. Các hình ảnh nào xâm nhập cả vào các khu vực mà Quân viễn chinh Đế Quốc
đang khống chế, rõ ràng thể hiện ra tất cả những hành động phân phối
quân lực của đám người Đế Quốc, thậm chí cả cường độ tín hiệu điện tử
điều khiến các thiết bị cơ giới cũng được thể hiện ra một cách rõ ràng.
Các nhân viên của tiểu tổ kỹ thuật Cục Hiến Chương đang đứng ở ngay cửa phòng tuyệt mật lúc này đều là hai mặt nhìn nhau. Nhất là vị Bạch Phó
Chủ nhiệm kia lúc này lại là há hốc cả miệng, kinh sợ đến mức không thể
nói nên lời. Cô ta nghĩ thế nào cũng không thể nào nghĩ ra nổi, rõ ràng
tài liệu hướng dẫn thao tác kỹ thuật cũng chưa có truyền tải xong xuôi
xuống mặt đất, cái gã quân nhân sĩ quan vi phạm kỷ luật Quân đội chết
tiệt, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được cơ chứ?
Càng khiến cho cô ta cùng với đám quan viên Cục Hiến Chương cảm thấy rét lạnh cả
người chính là, bọn họ vẫn còn chưa có đưa vào chỉ lệnh khởi động tuyệt
mật, vì cái gì mà hệ thống theo dõi điện tử trên khỏa hành tinh này lại
có thể tự động khởi động được? Công tác đo lường kiểm tra phân hình cực
nhanh đã hoàn thành. Dịch Phó Tư lệnh rốt cuộc cũng đã hoàn toàn yên
tâm. Ông ta ngồi vào chiếc ghế dựa ở chính giữa đại sảnh, rất nhanh nói:
- Một phen đem tin tức này truyền xuống cho căn cứ mặt đất cùng với các chi bộ đội. Yêu cầu Bộ Chỉ Huy chiến trường các cấp lập tức làm tốt số
công tác đồng bộ số liệu. Chúng ta… chuẩn bị bắt đầu.
- Vâng!
Các quân nhân sĩ quan tham mưu đồng loạt hồi đáp.
Dịch Phó Tư lệnh gỡ xuống chiếc mũ quân dụng trên đầu mình, đưa tay xoa xoa mái tóc hoa râm lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, sau khi trầm mặc một lát sau, mỉm cười nói:
- Bắt đầu tính toán, định ra phương án tác chiến!
Trong đại sảnh chỉ huy nhất thời vang lên một thanh âm điện tử do máy vi tính hợp thành:
- Vâng!
Sau khi bị đám người xâm lược Đế Quốc chiếm lĩnh hơn mười năm thời
gian, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương rốt cuộc một lần nữa chiếu rọi trên
khỏa hành tinh đã rơi vào tay giặc xa xôi này.
o0o
- Kỳ
thật chúng ta làm như vậy cũng không đúng lắm đâu. Tuy rằng anh quả thật có được quyền hạn danh sách cấp độ I, nhưng mà anh dù sao cũng không
phải là sĩ quan chỉ huy của Quân đội Liên Bang, tôi nghĩ cuối cùng cũng
nên đợi mệnh lệnh từ trên Chiến hạm, rồi hãy khởi động hệ thống theo dõi điện tử trên mặt đất, như vậy thì tốt hơn.
Máy vi tính Trung
ương Liên Bang trong lúc tiến hành trao đổi cùng với Hứa Nhạc, rõ ràng
là có vẻ dài dòng, nhiều chuyện hơn rất nhiều so với khi nó tiến hành
liên lạc trên Chiến hạm Vũ trụ Liên Bang.
Hứa Nhạc lúc này vốn
cũng không có thời gian để mà để ý đến mấy cái trường thiên đại luận
thoáng hiện lên trong đồng tử mắt bên trái của mình. Hắn dùng hai tay
chống đỡ thân thể mỏi mệt của mình, đem các phần bảo hộ bên ngoài của
cái thiết bị kia trang bị lại như cũ, sau đó cẩn thận tiến hành che dấu
vật lý giống như hiện trạng ban đầu.
Dựa theo quy định của Đệ
Nhất Hiến Chương, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang tuyệt đối không
thể nào trực tiếp tiến hành bất cứ thao tác chủ động nào cả, nó chỉ có
thể sắm vai trò là người phục vụ cùng với một công cụ tiến hành xử lý
công việc mà thôi. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không thèm để ý đến mấy cái
vấn đề này. Hắn giương mắt nhìn thời gian ước định thể hiện trên màn
hình đồng hồ trên tay, lợi dụng quyền hạn cấp độ I không biết ai trao và trao lúc nào của mình, trực tiếp hạ mệnh lệnh cho Máy vi tính Trung
ương khởi động hệ thống theo dõi điện tử, tức là Quang huy Đệ Nhất Hiến
Chương trên toàn bộ khỏa tinh cầu này.
Hắn cũng không thể nào
giống như đám người trên Chiến hạm Vũ trụ như vậy, có thể nhìn thấy được vô số điểm sáng bắt đầu sáng lên trong cõi thiên địa một màu u ám. Hắn
không thể nhìn thấy vô số những đoạn dữ liệu tin tức vô thanh vô tức
cùng với những số liệu tín hiệu hằng hà sa số trong sảnh chỉ huy của
Chiến hạm Vũ trụ, thế nhưng mà trong mơ hồ, hắn lại vẫn cảm thấy được
không khí xung quanh thân thể của mình có thêm một thứ gì đó tồn tại,
khiến cho thân thể của mình cũng cảm thấy ấm áp hơn vài phần.
Sau khi tiến hành xong công tác dọn dẹp hiện trường, che dấu những vết
tích lưu lại trên mặt đất, Hứa Nhạc nhẹ nhàng vỗ vỗ hai bên má mình,
khiến cho tinh thần của chính mình có thể thanh tỉnh lại một chút. Từ
đêm qua cho đến đêm nay, liên tục không ngừng chạy trốn cùng với chiến
đấu mãnh liệt, hơn nữa mấy cái vết thương nhỏ dày đặc khắp người, khiến
cho thân thể của hắn đã dần dần lâm vào tình trạng cạn kiệt.
Thanh âm của đám binh lính Đế Quốc ở bên khu rừng xa xa càng ngày càng
trở nên rõ ràng hơn. Khoảng cách của đám binh lính đó cũng càng ngày
càng gần, hắn hít sâu một hơi, nhặt lên cái ba lô cùng với khẩu súng
trường bắn tỉa bên cạnh người, có chút chật vật mà lại thong thả di
chuyển về phía phương xa một khoảng cách gần mười thước.
Chỉ là
di chuyển trong một khoảng cự ly cực ngắn như vậy mà thôi, vẫn khiến cho hô hấp của hắn một lần nữa trở nên dồn dập hơn một chút. Có thể chống
đỡ được cho đến giờ phút này, hoàn toàn là bởi vì bên trong cơ thể của
hắn ẩn chứa một cỗ lực lượng thần kỳ kia. Nhưng mà lúc này cỗ lực lượng
đó cũng sớm đã cạn kiệt rồi. Tất cả các thương thế cùng với mỏi mệt
trong cơ thể tựa hồ đồng thời bạo phát ra lên, khiến cho hắn ngay cả cử
động một ngón tay cũng là vô cùng khó khăn.
- Cuối cùng cũng phải chiến đấu nữa hay sao?
Hắn dựa lưng vào một cái cây cổ thụ, vỏ cây còn có chút ẩm ướt. Hắn tùy tiện bốc một đống lá mục còn vương đầy nước ướt sũng, lung tung chà xát trên mặt mình một chút, nghe thanh âm bước chân của đám quân nhân binh
lính Đế Quốc càng ngày càng tiến lại gần hơn, đem sự tuyệt vọng trong
lòng của mình chuyển hoán thành một cỗ cường hãn mạnh mẽ, ngoan lỳ, chẩn bị sẵn sàng cho cuộc đánh nhau cuối cùng. Hắn chậm rãi nâng lên khẩu
súng trường bắn tỉa 2126 trong ta, đeo lên cặp kính hồng ngoại chuyên
dùng cho ban đêm, hướng về phía kia chuẩn bị nhắm bắt.
Liền đúng vào lúc này, trong đồng tử mắt phải của hắn lại hiện lên mấy hàng chữ sắp xếp bởi các tia quang điểm sáng rọi:
- Mười bảy người. Không có hỏa lực hạng nặng, không có chiến xa thiết
giáp, không có trang bị phòng hộ, súng trường bắn tỉa 2126 là sự lựa
chọn tốt nhất.
Thân thể của Hứa Nhạc nhất thời cứng đờ lại một
chút. Lúc này hắn mới chợt nghĩ đến, lão già kia hiện tại đã đi tới khỏa tinh cầu này rồi, tuy rằng đám quân nhân Đế Quốc kia sau lưng cũng
không có con chíp vi mạch nhân thể, nhưng mà thân thể bọn họ nói thế nào thì cũng sẽ phát ra nhiệt lượng mà.
Đồng tử hai mắt của hắn
liền trở nên cực kỳ sáng ngời, dùng ngón tay run rẩy không ngừng của
mình gỡ xuống cái kính hồng ngoại vướng víu trên mắt, sau đó hắn chợt
phát hiện ra trong hai tròng mắt của mình rất nhanh đều hiện ra những
hình ảnh hư ảo. Những hình ảnh đó đều là những hình ảnh lập thể ba
chiều. Trong các hình ảnh đó, thân thể của đám binh lính Đế Quốc đều
được nhuộm đỏ, nhìn qua cực kỳ rõ ràng.
- Phía trước góc phải 32 độ, khoảng cách 73,44 thước, đứng thẳng người!
Không một chút do dự, Hứa Nhạc bỗng nhiên giơ khẩu súng trường bắn tỉa
2126 trong tay lên, hướng về phía cái phương hướng kia mà nhắm bắn. Rõ
ràng nơi đó là một mảnh u ám, nhìn bằng mắt thường cũng không thể nhìn
thấy bất luận kẻ nào cả, nhưng mà hắn vẫn như cũ dùng sức mà khu động cò súng.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ nặng nề phát ra. Trên
cái nòng tiêu âm, trang bị gắn thêm ở đầu khẩu súng trường bắn tỉa chợt
phun ra một luồng lửa đạn rất nhỏ. Tại một chỗ nào đó xa xa trong đêm
tối, bất chợt vang lên thanh âm thân thể người ngã rạp xuống mặt đất.
- Phía trước bên trái 29 độ, khoảng cách 74,21 thước, khuỵu gối phải!
Bên trong tròng mắt bên phải của Hứa Nhạc lại xuất hiện thêm một hàng
chữ. Mà cái hình ảnh hư ảo lập thể ba chiều quan sát bằng tia hồng ngoại tiến như thế này, cũng vì hắn mà cung cấp một tác dụng phụ trợ vô cùng
cường đại. Cánh tay trái Hứa Nhạc hơi hơi đổi, nơi đó vẫn như cũ là một
mảnh hắc ám, mấy ngón tay lại khu động cò súng, không hề ngoài ý muốn,
lại có thêm một gã binh lính Đế Quốc mất mạng, ngã rạp xuống mặt đất.
Mãi cho đến thời điểm này, đám binh lính của Tiểu đội Đế Quốc kia mới
phát hiện ra chuyện dị thường. Nhưng mà, ngay sau đó lại có thêm một gã
binh lính, tay ôm chặt lấy cái cổ họng tuôn chảy máu tươi ròng ròng mà
ngã xuống.
- %#@¥%…
Tiểu đội Đế Quốc kia đồng thời hoảng sợ hét lớn lên, rất nhanh tản ra xung quanh, tìm kiếm địa phương mà ẩn
thân. Bọn họ cũng không biết được rõ ràng có bao nhiêu gã binh lính Liên Bang đang phục kích Tiểu đội mình. Bọn họ cũng không biết là những viên đạn không biết đến từ nơi nào trong bóng tối kia, vì cái gì mà lại
không hề có chút sai biệt nào lại bắn trúng thân thể của chính mình và
các đồng đội của mình.
Hứa Nhạc tiếp tục cực kỳ khó khăn, chật
vật, chuyển đổi vị trí ngắm bắn. Hắn vẫn như cũ đứng trong một mảnh đêm
tối, ánh mắt không nhìn thấy cái gì, nhưng lại kiên quyết liên tục khu
động cò súng. Những viên đạn bắn ra từ khẩu súng bắn tỉa giống như là
đến từ cõi u minh, mờ mịt bay múa, cũng mặc kệ đám thế nhân kia đang
tiến hành tránh né, cứ như vậy mà vô tình thu gặt sinh mệnh của bọn
chúng.
o0o
Trong khu rừng dưới sơn cốc cũng không hề có
ánh sáng, mà chỉ có một mảnh hắc ám. Còn ở trên vòm trời, ba vầng mặt
trăng lại đồng thời tỏa ra quang mang sáng rọi chiếu sáng cả bầu trời.
Hứa Nhạc lúc này đang ngồi trên một khối đá tảng nhô lên cao tại một
chỗ nào đó giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Hắn phát hiện bầu trời đêm nay, có chút giống như là ban này có chút u ám mà thôi, so với lúc hoàng hôn, cảm giác càng thêm trong trẻo hơn rất nhiều.
Hắn cũng không biết Quân đội Liên Bang lựa chọn tiến hành Tổng tiến
công vào tối hôm nay, cùng với ba vầng trăng sáng này có mối quan hệ gì
đó hay không, hắn chỉ là cảm thấy bầu trời đêm cùng với vầng mây được
chiếu rọi sáng bàng bạc như thế này, có vẻ vô cùng rõ ràng, nhìn qua rất đẹp.
Ở trong cánh rừng âm u, mười bảy gã binh lính Đế Quốc toàn bộ cũng đều chết dưới những đường đạn bắn tỉa như lưỡi hái tử thần đến
từ cõi u minh của hắn, cũng tựa như là ở trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội ở
Tinh cầu S2 vậy, sự giết chóc trên chiến trường tựa hồ như biến thành
một loại trò chơi mà thôi.
Mãi cho đến lúc này, bản thân hắn
cũng đều có chút mờ mịt, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cái cỗ cảm giác hạnh phúc chiếm cứ toàn bộ thể xác lẫn tinh
thần của hắn, lại khiến cho hắn biết được, quãng đời còn lại của mình
đúng là có thể tuyệt vời như thế.
Đột nhiên, bầu trời đêm trăng
đang vô cùng tĩnh mịch chợt bị thanh âm nổ tung gào thét đánh vỡ. Vô số
tia đạn đạo từ phía Tây phóng đến, kéo theo một đạo đường cong vô cùng
thê lương, cực kỳ khủng bố hướng về phía trận địa của Quân viễn chinh Đế Quốc mà bắn tới. Ngay sau đó, trong bầu trời đêm chợt xuất hiện cơ man
nào là chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, gào thét công kích về phía
đó.
Tổng công kích của Quân đội Liên Bang lúc này đã chính thức
bắt đầu. Hứa Nhạc biết ở một địa phương nào đó mà mình không thể nào
nhìn tới được, còn có vô số những chiến xa cùng với Robot của Quân đội
Liên Bang đang phát ra thanh âm nổ vang, nghiền nát mặt đất run rẩy…
Trên gương mặt tái nhợt cùng với vô số bụi bặm nhất thời hiện lên một
tia thả lỏng chân chính.
Dưới ánh trăng màu bàng bạc, hắn quay
đầu nhìn về phía trận địa của Quân viễn chinh Đế Quốc ở phía Đông, nhìn
thấy những quầng sáng nổ mạnh giống hệt như những đóa pháo hoa, trầm mặc một hồi lâu, dùng thanh âm có chút khàn khàn nhẹ nhàng mắng chửi mấy
câu thô tục.
Thân thể có chút lành lạnh, hắn run rẩy lấy ra một
cái bật lửa, châm cái điếu thuốc lá khô quắt dính đầy tơ máu, đã ngậm
không biết bao lâu trên cặp môi trắng bệch của mình.
Một luồng
sương khói cay độc nhất thời chạy thẳng vào trong phổi, khiến cho Hứa
Nhạc bật ho khan lên vài tiếng, sau đó nhịn không được thoáng thu liễm
ánh mắt lại, ngước lên nhìn bầu trời đầy lửa đạn, trầm mặc không nói gì.